Cảnh sát đến, sau khi kiểm tra hiện trường thì đưa mọi người ở đó về đồn.
Tại cục cảnh sát, ánh đèn điện chói chang khiến người ta không kìm được phải nheo mắt, như thể có thể xua đi mọi u ám và tệ hại.
Người tiếp họ chính là nữ cảnh sát lần trước đã thụ lý vụ án cho Chương Khả Khê. Nhìn thấy dáng vẻ của Chương Khả Khê, nữ cảnh sát nhíu mày nói: “Em đợi một lát, chị đi lấy cho em một bộ quần áo.”
Nữ cảnh sát lấy cho Chương Khả Khê một bộ đồ thường ngày của mình, là một chiếc áo hoodie thoải mái cùng quần thể thao màu đen, rồi nói: “Đồ cũ, nhưng đã giặt sạch, đừng chê, trời lạnh rồi, em mặc vào trước đi.”
Cách nói “trời lạnh rồi” đã giữ lại thể diện rất lớn cho Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê cảm kích nói lời cảm ơn, rồi đi thay quần áo.
Trong lúc Chương Khả Khê thay đồ, cảnh sát đã lần lượt lấy lời khai của Kỷ Bắc Dương và Hàn Tấn trước.
Sau khi Chương Khả Khê thay quần áo xong bước ra, nữ cảnh sát chỉ vào vị trí làm việc đối diện bàn của mình trong đại sảnh, nói: “Ngồi đi.” Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, nữ cảnh sát nhìn quanh môi trường làm việc rồi hỏi: “Em có cần chị tìm một nơi kín đáo để lấy lời khai không?”
Lúc này đã gần nửa đêm. Trong đại sảnh làm việc của cục cảnh sát, trên các bàn làm việc có lác đác vài nhân viên cảnh sát trực ban, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Chương Khả Khê không muốn làm phiền người khác, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Em không sao ạ.”
Nữ cảnh sát nói được, ngồi thẳng người, đặt hai tay lên bàn phím, bắt đầu hỏi Chương Khả Khê các vấn đề.
Trong phòng chờ, Kỷ Bắc Dương an tĩnh ngồi trên băng ghế dài. Hàn Tấn kết thúc công việc bên mình xong đi đến, nhìn giờ, 23 giờ 10 phút, 11 phút nữa là đến giờ Kỷ Bắc Dương phải đi ngủ.
Hàn Tấn nói: “Tổng giám đốc Kỷ, việc ở đây cứ để tôi lo liệu.”
Ngoài hành lang phòng chờ bỗng nhiên truyền đến giọng của Chương Khả Khê. Kỷ Bắc Dương nhìn qua cửa sổ thấy Chương Khả Khê đang gọi điện thoại và bước đến một góc không người.
Chương Khả Khê một tay giơ điện thoại áp vào tai, tay kia khẽ che miệng, đứng quay mặt vào tường, nói nhỏ vào điện thoại: “Mẹ, có chuyện gì không, muộn thế này rồi còn gọi điện, mẹ chưa ngủ sao?”
Triệu Văn nói: “Khê Khê, gọi video đi, mẹ muốn nhìn con.”
Chương Khả Khê thì thầm: “Mẹ, bây giờ con không tiện.”
Triệu Văn nói: “Vậy con tìm một nơi tiện hơn đi.”
Cảnh sát vẫn đang chờ để ghi chép lại lời khai, Chương Khả Khê không muốn làm lỡ thời gian của người khác, đành khó xử nói: “Mẹ ơi, con lúc này thật sự không tiện lắm, mai con gọi video cho mẹ nhé?”
Triệu Văn nói: “Khê Khê, 11 giờ rồi, con đang bận gì, tại sao lại không tiện? Vẫn chưa tan làm sao?”
Chương Khả Khê không hiểu mẹ có chuyện gì. Thường ngày, chỉ cần cô nói đang bận là mẹ sẽ lo lắng cúp máy ngay, sợ làm chậm trễ công việc của cô, chưa bao giờ giống hôm nay lại cứ khăng khăng đòi gọi video.
Chương Khả Khê đáp: “Con tan làm rồi ạ, bên con có chút việc, không có gì to tát đâu. Chắc xong việc thì sẽ khuya lắm, ngày mai con gọi video cho mẹ và ba sớm được không?”
Nói xong, mẹ cô im lặng một lúc lâu. Chương Khả Khê khó xử cắn ngón tay bên môi, nói: “Mẹ ơi, vậy con cúp máy trước nhé.”
Đầu dây bên kia, Triệu Văn mặc áo ngủ cotton cũ kỹ, khoác thêm một chiếc áo khoác, đứng trên ban công tối đen, im lặng một lát, nói: “Ba mẹ 9 giờ đã ngủ rồi. Sau khi ngủ mẹ nằm mơ, mơ thấy con gặp chuyện, làm mẹ sợ tỉnh giấc. Không hiểu sao mẹ cứ bồn chồn trong lòng, cứ cảm thấy con ở ngoài không được tốt, nên muốn nhìn mặt con…”
Con cái là máu mủ của mình, dù có lớn bao nhiêu thì vẫn mãi là con của mẹ. Người làm mẹ thường có một sự nhạy cảm bẩm sinh. Dù con có đi xa đến đâu, trong lòng người mẹ vẫn luôn nắm giữ một sợi dây vô hình. Dù không nhìn thấy con, trái tim vẫn bị lay động bởi một dự cảm vi diệu.
Chương Khả Khê cố gắng mở to mắt, nhưng nước mắt không theo khống chế không ngừng rơi xuống. Cô khóc không thành tiếng, không thể thốt ra một lời nào.
Cô lăn lộn ở bên ngoài không được tốt lắm, cô đã phải chịu tủi thân rất lớn, cô rất sợ hãi, sợ bị xâm hại, sợ sẽ không còn gặp lại ba mẹ, sợ sẽ bị Trương Hạo làm cho mất mạng. Cô có quá nhiều, quá nhiều ấm ức muốn kể, nhưng giờ phút này, cách nhau hàng ngàn dặm, cô lại không dám nói một lời nào sự thật với mẹ.
Chương Khả Khê gắng sức chịu đựng, cố nén không khóc thành tiếng, nhưng lại không thể kiểm soát được nước mắt.
Cô quay người, dựa vào tường, một tay che miệng, tay kia giữ điện thoại, bật khóc dữ dội trong im lặng.
Cách hành lang, Kỷ Bắc Dương đứng ở cạnh cửa phòng chờ, nhìn cô gái đang yên lặng khóc, ánh mắt anh đối diện với đôi mắt đẫm lệ mờ mịt của cô.
Anh cũng không bước đến.
Anh nghĩ, Chương Khả Khê chắc hẳn cũng sẽ không muốn anh qua đó.
Hai đầu điện thoại im lặng rất lâu, rất lâu, cho đến khi Chương Khả Khê lau khô nước mắt, nói với mẹ: “… Con thật sự không sao. Con tìm được chỗ tiện để gọi video cho mẹ rồi. Con đang ở cùng với đồng nghiệp đây. Mẹ đợi một lát nhé, con cúp máy trước, lát nữa con gọi lại cho mẹ.”
Nói xong, Chương Khả Khê cúp điện thoại, dùng mu bàn tay lau nước mắt, gượng gạo mỉm cười với Kỷ Bắc Dương, rồi vội vã quay trở lại đại sảnh báo án của đồn cảnh sát.
Chương Khả Khê nói với nữ cảnh sát tiếp đón: “Xin lỗi chị, không biết có thể phiền chị giả vờ là đồng nghiệp của em được không? Mẹ em cứ nhất quyết đòi gọi video, em sợ mẹ lo lắng.”
Nữ cảnh sát suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, nhưng phải nhanh lên nhé. Đến chỗ này đi, bức tường này không có chữ.”
Nữ cảnh sát cởi áo khoác, cùng Chương Khả Khê ngồi trước một bức tường nền trắng tinh. Chương Khả Khê mở WeChat gửi yêu cầu gọi video cho mẹ Triệu Văn.
Triệu Văn nhanh chóng bắt máy.
Chương Khả Khê cố tình đặt điện thoại ra xa một chút để che đi khóe môi sưng đỏ. Khuôn mặt người mẹ hiện lên trên màn hình điện thoại, nét mặt đầy lo lắng gọi Chương Khả Khê.
“Khê Khê.”
Chương Khả Khê cười đáp: “Mẹ, con thật sự không sao, vừa rồi con đang ăn cơm cùng đồng nghiệp. Đây là đồng nghiệp mới của con.”
Nữ cảnh sát chào hỏi qua màn hình: “Cháu chào cô ạ.”
Triệu Văn nói: “Các con đang ăn ở ngoài à? Chỉ có hai đứa con gái thôi sao? Đã gần sáng rồi, muộn thế này sao còn ở ngoài đường.”
Giọng nói của người mẹ không giấu được sự lo lắng.
Nữ cảnh sát liếc nhìn Chương Khả Khê. Chương Khả Khê gượng cười, đang định tìm một lý do để trấn an mẹ, thì một cảnh sát trẻ đang gục đầu ngủ trên bàn bỗng nhiên đứng dậy, không nói lời nào mà bắt đầu cởi áo.
Chương Khả Khê và nữ cảnh sát đều bị động tĩnh bên kia thu hút, ngạc nhiên nhìn cảnh sát trẻ.
Cảnh sát trẻ cởi bỏ cảnh phục, lập tức biến thành một người ăn mặc sành điệu, phong cách hip-hop. Anh ta sải bước đến chỗ hai người, giơ tay vịn vào lưng ghế của nữ cảnh sát, rồi thoải mái, hào sảng nói vào màn hình video: “Hello cô! Không phải chỉ có hai người họ ăn đâu, còn có cháu nữa. Lát nữa ăn xong, cháu sẽ tự mình đưa hai người họ về, tận mắt nhìn họ vào nhà. Cô thấy vậy được không?”
Triệu Văn nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trai đột nhiên xuất hiện, cười lớn nói: “Được, được, cháu trai, cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Chương Khả Khê nhân cơ hội nói: “Mẹ, đừng lo cho con, ba và em trai cũng đừng lo nhé. Hai hôm nữa con sẽ về. Con không nói nữa nhé, bọn con ăn tiếp đây.”
Triệu Văn cuối cùng cũng yên tâm, chúc ngủ ngon với Chương Khả Khê, rồi kết thúc cuộc gọi video.
Màn hình điện thoại trở về giao diện trò chuyện, nụ cười trên gương mặt Chương Khả Khê dần tắt đi. Cô cố gắng lấy lại tinh thần, cảm ơn nữ cảnh sát và nam cảnh sát trẻ một cách chân thành.
Chương Khả Khê cùng nữ cảnh sát tiếp tục ghi lời khai, còn cảnh sát trẻ kia lại tiếp tục gục đầu xuống bàn.
Mọi thứ đều diễn ra thật tự nhiên và bình tĩnh. Một thành phố phồn hoa có biết bao đêm khuya như thế, bao nhiêu người trẻ tuổi mệt mỏi, đau khổ đến bật khóc nhưng không dám nói ra?
Chúng ta không ngừng bị tổn thương, cũng không ngừng được chữa lành.
Kỷ Bắc Dương thu trọn cảnh vừa rồi vào mắt. Anh quay lại nhìn thoáng qua Hàn Tấn đang ở không cúi đầu lướt điện thoại.
Có một khoảnh khắc, Kỷ Bắc Dương cảm thấy trái tim vốn tĩnh mịch kể từ khi sinh ra của mình đã sống lại trong chốc lát.
Ghi chép xong lời khai, cảnh sát còn muốn đưa Chương Khả Khê đến bệnh viện kiểm tra để làm báo cáo thương tích. Trong khi đó, tổ hành động của cảnh sát đã bắt đầu trích xuất camera, xác định nghi phạm và lên phương án bắt giữ.
Khi từ bệnh viện quay về đồn cảnh sát, đã là 3 giờ sáng. Chương Khả Khê không biết là do bị gió đêm thổi trúng, hay vì quá kinh hãi mà bị sốt.
Cô run rẩy ngồi trong xe của Kỷ Bắc Dương, mặt đỏ bừng vì sốt, đưa tay sờ trán, khẽ thở dài.
Kỷ Bắc Dương khoác áo khoác lên người cô. Chương Khả Khê mỉm cười với anh, giọng khàn khàn, mũi nghẹt lại, nói: “Đến nơi thì gọi tôi nhé, tôi muốn nhắm mắt nghỉ một lát.”
Đôi mắt cô đau nhức vì đã khóc quá nhiều đêm nay.
Kỷ Bắc Dương nói được. Chương Khả Khê liền dựa vào lưng ghế, an tĩnh ngủ thiếp đi.
Đường phố rạng sáng không một bóng người. Một cơn gió đêm thổi qua, một chiếc túi nilon trắng giống như sứa trôi nổi bồng bềnh trong không trung.
Một chú chó hoang gác trên bậc thang hắt xì một cái, nhìn chiếc xe chậm rãi dừng lại bên đường trong sự ngơ ngác.
Hàn Tấn lái xe, nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, nói: “Bắc Dương, đánh thức cô Chương đi?”
Ánh sáng trong xe lờ mờ. Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn Chương Khả Khê đang ngủ say, giơ tay chạm vào trán cô.
“Cô ấy đang sốt.”
Hàn Tấn nói: “Đồng nghiệp của cô ấy sẽ chăm sóc cô ấy.”
Kỷ Bắc Dương nhíu mày, nói: “Lái xe, đưa tôi về chung cư Tây Lân.”
Hàn Tấn do dự: “Cô Chương…”
Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Chung cư Tây Lân, Hàn Tấn.”
Hàn Tấn biết tốt nhất không nên cố gắng thuyết phục Kỷ Bắc Dương nữa. Anh ta mím môi, đổi hướng, chiếc xe lại lăn bánh trên đường cái vắng vẻ.
Chân trời bắt đầu hửng màu trắng sữa. Tại tầng 25 của chung cư Tây Lân, toạ lạc ở khu CBD(1) có môi trường sống hàng đầu, người đàn ông cao ráo, anh tuấn bế ngang cô gái đứng trước cửa căn hộ.
(1) CBD (Central Business District): khu trung tâm thương mại của thành phố.
Hàn Tấn thử khuyên nhủ: “Bắc Dương, không nên tùy tiện đưa một cô gái lạ đang mất ý thức về nhà khi chưa được cho phép. Như vậy là phạm pháp đấy. Cứ giao cô ấy cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, được không?”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn Chương Khả Khê, nhẹ nhàng lay lay cô, nói: “Chương Khả Khê.”
Chương Khả Khê dựa vào lòng anh, khó khăn mở mắt ra, giọng khàn khàn hỏi: “Đến rồi sao?”
Kỷ Bắc Dương nói nhỏ: “Là nhà của tôi, cô muốn nghỉ lại đây không?”
Cơ thể Chương Khả Khê rất nóng, sốt khiến đầu óc cô mơ hồ. Cô chỉ biết cần phải lặng lẽ quay về nhà hàng Pháp, không thể gây rắc rối cho cấp trên.
Cô yếu ớt sờ trán mình, nghe Kỷ Bắc Dương nói xong, suy nghĩ rất lâu.
Kỷ Bắc Dương kiên nhẫn chờ đợi.
Chương Khả Khê khàn giọng hỏi: “Có làm phiền anh không?”
“Không, tôi sống một mình.”
Khả Khê nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
Kỷ Bắc Dương không nhìn Hàn Tấn, bế Chương Khả Khê đi vào căn hộ.
Hàn Tấn nhìn cánh cửa đóng chặt, bất lực day day thái dương. Anh ta thực sự không hiểu Kỷ Bắc Dương, rốt cuộc Bắc Dương muốn làm gì?
Hàn Tấn vừa đi vừa suy nghĩ, cho dù anh ta muốn họ không làm gì, Bắc Dương sẽ chấp nhận chứ?
Hàn Tấn đành chịu, bản thân anh ta cũng chóng mặt nhức đầu, đành xuống khách sạn cạnh chung cư thuê một phòng, định ngủ một giấc rồi tính sau.
Hết chương 10