Hàn Tấn không đoán sai, Kỷ Bắc Dương đúng là chả làm gì.
Anh chỉ đặt Chương Khả Khê lên giường, sau đó đi rửa mặt, đánh răng. Xong xuôi, anh ta thay quần ngủ lụa rồi nằm xuống mép giường, tiếp theo nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Chương Khả Khê sốt cao đến mức đầu óc muốn nứt ra, cơ thể mệt mỏi đến cực độ, thần trí cũng không rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể ngủ sâu hoàn toàn. Bản năng tránh nguy hiểm như kéo căng một dây thần kinh trong cô, khiến tiềm thức phải giữ lại chút lý trí, bắt cô phải chống đỡ, không dám để bản thân mất đi ý thức.
Chương Khả Khê vật lộn trong cơn mệt mỏi và đau đớn một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mở mắt. Cô cố sức cử động ngón tay, nắm chặt lấy một cánh tay bên cạnh.
“…… Kỷ Bắc Dương”
Thật không dễ dàng, Chương Khả Khê sốt đến mức như muốn xụi lơ mà vẫn nhớ mình đã được Kỷ Bắc Dương đưa về nhà.
Bên kia chiếc giường lớn, Kỷ Bắc Dương với tư thế ngủ an lành từ từ mở mắt. Hai tay anh ta đan chéo trên bụng, chăn đắp ngay ngắn dưới ngực. Giọng nói hơi khàn, bình tĩnh gọi: “Chương Khả Khê.”
Quả nhiên là có tiếng đáp lại.
Chương Khả Khê khó khăn cất lời: “Nhà anh có thuốc hạ sốt không, hình như tôi sốt hơi cao.”
Kỷ Bắc Dương đáp: “Có.”
Chương Khả Khê hỏi: “Có thể lấy giúp một chút không?”
“Được.” Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, phần thân trên để trần bước xuống giường.
Chương Khả Khê trở mình, nằm sấp xuống, một cánh tay rũ hờ dưới giường, cử động yếu ớt, vô lực. Đôi má trắng nõn vì sốt mà đỏ gay.
Bắc Dương mang theo thuốc và một cốc nước đi tới, đứng bên mép giường cúi đầu nhìn Khả Khê.
Chương Khả Khê chậm rãi bò dậy như một con rùa lông xanh Brazil(1) lớn tuổi, đầu tóc rối bù. Uống thuốc xong, lại uống nước.
(1) Rùa lông xanh Brazil: tên dân gian của rùa tai đỏ Brazil, một loài rùa cảnh rất phổ biến, có vệt đỏ đặc trưng sau mắt. Đây không phải là rùa có lông, mà là cách nói miêu tả màu sắc, vì mai rùa có màu xanh lá khi còn non, dần chuyển sang xanh đậm hoặc nâu ô liu khi lớn.

Nước mát lạnh như băng, chảy qua yết hầu nóng rực của Chương Khả Khê xuống dạ dày, mang đến một luồng sảng khoái, mát mẻ dễ chịu cho cơ thể đang sôi sục.
Rất muốn uống thêm chút nữa, nhưng cũng hiểu cơ thể lúc này không nên quá tham lạnh. Chương Khả Khê kiềm chế, chỉ uống thêm vài ngụm, yếu ớt nói: “Kỷ tiên sinh.”
“Ừ.”
“Có thể làm ơn cho xin chút nước ấm được không?”
“Được.”
Kỷ Bắc Dương rời đi, lát sau quay lại, đặt một cốc nước lên tủ đầu giường.
Chương Khả Khê vươn tay định lấy, đầu ngón tay chạm vào thành ly thì rụt lại ngay lập tức.
Cô biết rõ vì sao Kỷ Bắc Dương không đưa trực tiếp mà lại đặt lên tủ đầu giường.
Chương Khả Khê dở khóc dở cười, giọng khản đặc, yếu ớt nói: “Hình như do tôi chưa diễn đạt rõ ràng. Có thể cho xin một ly nước ấm, có độ ấm vừa phải để uống được không?”
“Được.”
Kỷ Bắc Dương không hề thấy phiền, xoay người đi một lần nữa.
Một lát sau, Kỷ Bắc Dương quay lại, đặt ly nước thủy tinh vào tay Chương Khả Khê đang mơ màng sắp ngủ.
Chương Khả Khê uống hết sạch cốc nước, yết hầu được xoa dịu. Thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng, Khả Khê thỏa mãn nằm xuống, kéo chăn bên cạnh, tìm một tư thế thoải mái, cuộn mình trong chăn. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, mỉm cười nói: “Kỷ tiên sinh, anh thật tốt bụng. Tôi muốn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Nói rồi, nhắm mắt lại, gần như lập tức chìm vào giấc ngủ.
Con người giống như những mảnh ghép trò chơi xếp hình, luôn có đủ loại góc cạnh và chỗ khuyết.
Chương Khả Khê không hề thấy Kỷ Bắc Dương là người ngay cả một cốc nước cũng không điều chỉnh được, và Bắc Dương cũng vừa lúc không cảm thấy Khả Khê là người quá phiền phức.
Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn cô thoáng qua, trở lại chỗ của mình, nằm ngửa. Các ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trên bụng, rồi cũng an tĩnh ngủ theo.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Chương Khả Khê cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái.
Thói quen thích trùm chăn kín đầu, cuộn tròn toàn thân trong chăn khiến cô cảm nhận rõ ràng chiếc giường đang nằm đặc biệt dễ chịu, nệm có độ đàn hồi vừa vặn nâng đỡ đường cong cột sống của cô.
Chiếc chăn trùm kín đầu mềm mại như kẹo bông gòn, ấm áp và thoáng khí. Ánh nắng ngoài phòng rọi xuyên qua chăn tơ, trong chăn sáng sủa ấm áp, toát ra hơi thở dễ chịu của ánh mặt trời. Chương Khả Khê mở mắt trong chăn, lười biếng ngẩn ngơ.
Bất chợt, ánh mắt cô trở nên sáng rỡ.
Chương Khả Khê ghé lại gần, nhìn thấy cơ thể nam tính tuyệt đẹp: bụng tám múi hoàn hảo, các múi cơ săn chắc, eo thon gọn, cùng với làn da trắng nõn, mịn màng như sữa.
Phía dưới vùng bụng, chiếc đai lưng co giãn bằng lụa màu xám nhạt siết lại ở vị trí khiến người ta mơ màng, nơi các đường nét cơ thể lan tràn.
Đây là mơ sao? Cơ thể hoàn mỹ như nhân vật chính trong manga, anime này làm sao lại xuất hiện trong chăn của cô?
Vì vẻ đẹp quá đỗi kinh ngạc, Chương Khả Khê không hề thấy sợ hãi, ngược lại còn nghi ngờ liệu mình đang nằm mơ. Nhớ rõ giường của mình là chiếc ván cứng ngắc ở phòng trực ban nhà ăn hàng Pháp, chăn đệm thì có mùi long não.
Chương Khả Khê vươn ngón tay, cẩn thận ấn vào dây thun quần trên eo, sau đó chậm rãi miết lên, phác họa đường cong uyển chuyển và sự săn chắc của cơ bắp trong tâm trạng khẩn trương.
Cảm giác này sao mà chân thật quá!
Lướt qua bụng, lên trên là cơ ngực rắn chắc, lên nữa là yết hầu có độ cong tuyệt đẹp, rồi lại lên nữa… Chương Khả Khê chui ra khỏi chăn, bất ngờ đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
“…”
Cô kêu “Á” một tiếng kinh hãi, vừa lăn vừa bò rơi xuống giường.
Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, chăn lụa trôi từ ngực xuống bụng. Anh bình tĩnh nói: “Chương Khả Khê, cách xuống giường của cô thật đặc biệt.”
Chương Khả Khê ngồi dưới đất, xoa khuỷu tay, cười gượng: “Nói đúng ra là, bị rớt xuống giường.”
Kỷ Bắc Dương nghiêm túc hỏi: “Vì sao lại rớt xuống giường?”
Chương Khả Khê đáp: “Cũng không rõ nữa.”
Dù sao thì không thể giải thích được, cứ xem như là không biết vậy.
Chương Khả Khê nhìn quanh, cuối cùng nhớ ra chuyện được Kỷ Bắc Dương đưa về nhà.
“No cơm ấm cật, dậm dật múa may”(2), cổ nhân quả không sai, lúc cô ốm thì lý trí còn sắc bén, khỏe lên lại đần ra rồi.
(2) No cơm ấm cật, dậm dật múa may: (thành ngữ Việt Nam) Cuộc sống đầy đủ thường hay sinh ra những thói hư tật xấu. Trong truyện gốc tác giả dùng thành ngữ “ôn no tư d*m d*c”. Mình đã tìm thành ngữ Việt Nam tương ứng cho dễ hiểu.
Bụng Chương Khả Khê réo lên “ục ục ục”.
Còn chưa “No cơm” với cả “ấm cật”, mà cô đã vội “dậm dật múa may”, tư tưởng phẩm hạnh, giáo dục đều âm điểm.
Chương Khả Khê nhìn chằm chằm cơ bụng của Kỷ Bắc Dương, thầm nuốt nước bọt, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Sao lại đói thế này.
Kỷ Bắc Dương nhìn điện thoại: “6 giờ rưỡi.”
Chương Khả Khê run giọng: “6 giờ rưỡi sáng ạ?”
Kỷ Bắc Dương nói: “6 giờ rưỡi tối.”
Da đầu Chương Khả Khê tê dại, vội vàng đứng bật dậy, xoay một vòng tại chỗ như ruồi không đầu: “Xong rồi, xong rồi! Hôm nay còn phải đi làm, điện thoại của mình đâu?”
Cô thất thần dừng bước, nói: “Tiêu rồi, hình như quên ở đồn cảnh sát.”
Kỷ Bắc Dương không mặc áo, chân trần bước xuống sàn nhà, đi tới giá sách, lấy một món đồ trên đó, thản nhiên nói: “Ở đây.”
Mắt Chương Khả Khê sáng lên vì vui mừng, nhận lấy điện thoại di động, ấn nút mở khóa, nhưng điện thoại không phản ứng, chỉ là một cục gạch đen thui, hết pin.
Chương Khả Khê chỉ muốn vỗ trán, khuôn mặt khổ sở nói: “Kỷ tiên sinh, có thể mượn sạc của anh được không?”
Kỷ Bắc Dương nhìn cô giơ tay lên, lãnh đạm nói: “Không được.”
Chương Khả Khê thở dài. Đúng là đã xui xẻo thì uống nước cũng mắc răng.
Kỷ Bắc Dương quay lại mép giường lấy điện thoại di động của mình, gọi một cuộc. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy. Kỷ Bắc Dương nói: “Mang lên đây một cái sạc Android.”
Hàn Tấn hỏi: “Sao cậu biết tôi đang ở dưới lầu?”
Kỷ Bắc Dương đáp: “Cho anh năm phút.”
Rồi cúp máy.
Năm phút sau, Hàn Tấn thở hổn hển nhấn chuông cửa.
“Của cô đây.”
Chương Khả Khê vội vàng cắm sạc điện thoại, nhìn Hàn Tấn với vẻ xin lỗi: “Làm phiền luật sư Hàn rồi, cảm ơn anh rất nhiều.”
Hàn Tấn lịch sự đáp không cần, đôi mắt nhìn Kỷ Bắc Dương hờ hững bước vào phòng vệ sinh.
Chương Khả Khê vừa sạc pin vừa vội vàng khởi động điện thoại.
Hàn Tấn lãng vãng đến sau lưng cô, hỏi: “Chương tiểu thư đã khỏe chưa?”
Chiếc điện thoại thông minh đời cũ của Chương Khả Khê chậm chạp phát intro khởi động. Cô đáp: “Vâng, uống thuốc hạ sốt là không sốt lại nữa.”
Hàn Tấn nhướng mày, chậm rãi nói: “Vậy— là ngủ cho đến giờ này mới tỉnh sao?”
Điện thoại vừa khởi động xong, các tin nhắn nhắc nhở từ WeChat và cuộc gọi nhỡ đã dồn dập tới tấp.
Chương Khả Khê thấy Khương Nghiên gọi đến hơn chục cuộc, da đầu tê dại, vội vàng gọi lại ngay lập tức.
“Alo, cấp trên, xin lỗi chị, hôm qua có chút việc, điện thoại đến giờ mới bật được.”
Đầu dây bên kia Khương Nghiên nói: “Ừ, không sao, chị đã xin nghỉ cho em rồi.”
Chương Khả Khê cảm kích nói cảm ơn.
Khương Nghiên nói: “Nếu đã xin nghỉ, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Vâng, đội ơn chị nhiều lắm.”
Đang chuẩn bị cúp máy, Khương Nghiên bỗng gọi Chương Khả Khê lại: “Em đã tìm được nhà chưa?”
Chương Khả Khê nghe ra ý gì đó trong giọng điệu của chị ấy, mím môi dưới, rồi nâng giọng nói: “Tìm được rồi ạ, cấp trên, em sẽ chuyển đi tối nay.”
“Ok, vậy chị cúp máy đây.”
Chương Khả Khê cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn giờ trên màn hình: 18 giờ 48 phút. Cũng chưa quá muộn, giờ ra ngoài ngay, với yêu cầu không quá cao, chắc sẽ tìm được nhà sớm thôi.
Nghĩ đến đó, Chương Khả Khê đứng dậy.
Kỷ Bắc Dương mặc áo trắng quần đen, mái tóc ướt đẫm bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Chương Khả Khê chưa kịp rửa mặt đã nói: “Kỷ tiên sinh, cảm ơn chuyện tối qua. Bên tôi có chút việc gấp, xin phép đi trước. Khi nào tôi xong việc, nhất định sẽ đến hậu tạ anh.”
Kỷ Bắc Dương “Ừ” một tiếng.
Chương Khả Khê nói: “Vậy xin phép đi nhé!”
Nói rồi, mở cửa phòng và bước ra ngoài.
Kỷ Bắc Dương một tay đút túi, đứng tại chỗ, hờ hững nhìn theo, không làm bất cứ hành động nào.
Hàn Tấn thầm nghĩ, cuối cùng cũng đi rồi. Anh ta liếc nhìn Kỷ Bắc Dương, cố gắng tìm tòi gì đó trên gương mặt kia.
Nhưng không có gì để tìm cả, Kỷ Bắc Dương vẫn là Kỷ Bắc Dương thanh tâm quả dục.
“Bắc Dương, cậu muốn xuống lầu ăn cơm, hay để tôi gọi người mang lên?” Hàn Tấn nhẹ giọng hỏi. Không có cái cô Chương tiểu thư làm anh ta khó xử kia, tâm trạng trở nên tốt hơn. Kỷ Bắc Dương là một bài toán phức tạp nhưng lại có công thức cố định, chỉ cần đưa vào đúng công thức là có thể nhận được đáp án mong muốn.
Mà vị Chương tiểu thư này, cứ như một biến số đột ngột xen vào, không phù hợp với mọi công thức của Kỷ Bắc Dương. Cho nên, dù có dùng công thức sẵn có để giải, biến số vẫn sẽ làm bài toán này trở nên thiên biến vạn hóa.
Hàn Tấn cảm thấy Chương Khả Khê khó giải quyết, nhưng không phải sợ bản thân cô, mà là cách Kỷ Bắc Dương đối diện với cô khiến anh ta khó mà đoán định.
Hiện tại, Chương Khả Khê đã đi, Kỷ Bắc Dương lại khôi phục thành bài toán có thể dùng công thức để giải.
Kỷ Bắc Dương không trả lời. Hàn Tấn theo thói quen nói: “Không muốn ăn sao? Bắc Dương, cậu quên những gì bác sĩ Hà dặn rồi à?”
Chương Khả Khê ra cửa, mới phát hiện đây là tòa chung cư hai căn hộ hai thang máy, cả tầng lầu chỉ có hai căn. Ít người ở, tốc độ thang máy rất nhanh, không đợi lâu đã tới.
Bước vào thang máy, Chương Khả Khê lại kinh ngạc trước không gian bên trong. Thang máy được trang hoàng tinh xảo, lịch sự tao nhã, một góc còn đặt một bình hoa tươi tắn, rạng rỡ.
Toàn là mùi tiền.
Chương Khả Khê thầm nghĩ, sống ở nơi như thế này, phí quản lý tòa nhà không biết bao nhiêu tiền, phỏng chừng còn đắt hơn cả tiền thuê nhà mà mình có thể chi trả.
Tín hiệu thang máy rất tốt. Chương Khả Khê cúi đầu lướt điện thoại, vội vàng tìm kiếm thông tin thuê nhà trong thành phố.
Nghe Hàn Tấn nói, Kỷ Bắc Dương im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Tôi không quên, nhưng tôi không muốn nghe theo.”
Hàn Tấn sững sờ, không hiểu ý. Anh nói: “Bác sĩ Hà nói—”
Kỷ Bắc Dương cúi đầu dùng điện thoại gọi một cuộc.
“Alo, Kỷ tiên sinh?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Chương Khả Khê, nhà của tôi cho cô thuê.”
Hết chương 11