My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 13: Kỷ Bắc Dương thả thính 

Nghe những lời của Nhậm Ưu Ưu, Chương Khả Khê sững người một lát, sau đó thở phào nhẹ nhõm, như thể thần kinh căng thẳng rốt cuộc được thả lỏng.

Tốc độ của cảnh sát thật nhanh, điều này rất tốt.

“Thì sao?” Chương Khả Khê nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói.

Nhậm Ưu Ưu nâng cao giọng: “Khả Khê, sao cậu có thể thờ ơ như thế? Anh ấy là Trương Hạo đó, anh ấy đã đối xử tốt với cậu như vậy! Cậu không còn chút tình cảm nào với anh ấy sao!”

Chương Khả Khê nghe vậy bật cười, nói: “Cậu không biết vì sao tôi thờ ơ à?”

Nhậm Ưu Ưu dừng lại một chút, nói: “Tôi biết là vì tôi, chúng tôi ——”

“Không phải.”

Ánh đèn lấp lánh phản chiếu trong mắt Chương Khả Khê. Để Nhậm Ưu Ưu nghe rõ, Chương Khả Khê nói chậm lại, từng chữ một: “Không phải vì cậu, mà là vì chính tôi đã báo cảnh sát bắt anh ta.”

Giọng Nhậm Ưu Ưu đột ngột im bặt, dường như bị kinh hãi.

Rất lâu sau, cô ta kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Chương Khả Khê nói: “Cậu đi hỏi cảnh sát đi.”

Nói rồi, Chương Khả Khê dứt khoát cúp điện thoại.

Chương Khả Khê nhìn chằm chằm số điện thoại trên màn hình, không biểu cảm nói một tiếng ngu ngốc. Nhậm Ưu Ưu gọi cuộc điện thoại này chẳng qua là muốn cô nghĩ cách đưa Trương Hạo ra ngoài.

Sau khi bị phản bội, tại sao Nhậm Ưu Ưu vẫn nghĩ rằng Chương Khả Khê sẽ tiếp tục làm bạn với họ chứ?

Kể từ khoảnh khắc bị bỏ lại giữa khu bảo tồn hoang dã tự sinh tự diệt, Chương Khả Khê đã quyết định hoàn toàn rút lui khỏi thế giới của họ.

Vứt điện thoại sang một bên, không nghĩ đến hai người đó nữa. Chương Khả Khê mở va li, lấy ra nửa túi bột mì. Bột mì được bọc trong túi ni lông, nhưng ở miệng túi vẫn bị dây ra một ít, chạm vào là trắng cả tay.

Đây là phần bột cô lấy từ căn nhà thuê chung với Nhậm Ưu Ưu. Chương Khả Khê rất tính toán, không chỉ mang theo nồi niêu xoong chảo mà ngay cả nửa túi bột mì dùng dở cũng không để lại cho cặp đôi nghiệp chướng kia.

Căn hộ chung cư do Kỷ tiên sinh cho cô thuê tuy không có dấu vết người ở trước đó, nhưng lại đầy đủ mọi vật dụng sinh hoạt. Trong tủ bếp, bộ đồ ăn mới tinh và sạch sẽ được sắp xếp ngay ngắn.

Trên đường đi, Luật sư Hàn đã thông báo rằng dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp căn hộ hai ngày một lần, cả hai căn đều được dọn dẹp. Anh ta cũng đề nghị Chương Khả Khê tiếp tục sử dụng dịch vụ này, vì sự “không đối xứng” có thể khiến Kỷ Bắc Dương cảm thấy không thoải mái.

Dù Chương Khả Khê không hiểu tại sao Kỷ Bắc Dương lại phiền lòng vì chuyện “không đối xứng,” nhưng cô vẫn đồng ý với đề nghị của Hàn Tấn. Có người miễn phí giúp làm việc nhà, hà cớ gì phải từ chối?

Đang lúc Chương Khả Khê chuẩn bị bột mì, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tầng này chỉ có căn hộ của hai người, nên người gõ cửa chắc chắn là Kỷ Bắc Dương.

Hai tay Chương Khả Khê dính đầy bột mì sền sệt, cô chạy ra dùng hông đẩy vào tay nắm cửa để mở.

Kỷ Bắc Dương mặc bộ pijama lụa màu xanh biển, da trắng như tuyết, tóc đen như nhung, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

Chương Khả Khê nói: “Kỷ tiên sinh, có việc gì sao?”

Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê đang giơ đôi bàn tay trắng muốt, cảm thấy cô rất giống chú gấu chó(1) nhỏ có bàn chân trắng ở khu bảo tồn của anh.

(1) Gấu chó (Helarctos malayanus) có tên khác: Gấu mật, gấu mặt trời, Sun Bear. Sống chủ yếu ở Nam Á và Đông Nam Á, là loài gấu nhỏ nhất thế giới. Màu lông của chúng là đen sẫm hay nâu đen, lòng bàn chân và đầu ngón màu nhạt, gần trắng.


Kỷ Bắc Dương hỏi: “Tôi còn chưa hỏi hôm nay cô đã làm gì.”

Chương Khả Khê chớp mắt, hai người ở cạnh nhau gần như cả ngày, tại sao còn phải đích thân tới hỏi?

Tuy nhiên, Chương Khả Khê vẫn nghiêm túc trả lời Kỷ Bắc Dương, nói: “Tôi ngủ đến 6 giờ chiều, sau đó đi dọn dẹp nhà cửa.”

Kỷ Bắc Dương tiếp lời: “Hiện tại đang làm gì?”

Chương Khả Khê nhìn xuống tay mình, bối rối đáp lại: “Nhào bột mì ạ.”

Kỷ Bắc Dương hỏi tiếp: “Nhào bột mì để làm gì?”

Chương Khả Khê đáp: “Vì cần cán bột.”

Kỷ Bắc Dương với giọng điệu thờ ơ nhưng vẻ mặt nghiêm túc, hỏi dồn: “Cán bột để làm gì?”

Chương Khả Khê vô tội chớp mắt: “Để cắt thành sợi mì ạ.”

Anh sẽ không hỏi tiếp “cắt thành sợi mì để làm gì” chứ.

Kỷ Bắc Dương không hỏi “cắt thành sợi mì để làm gì”, mà hỏi: “Ngon không?”

Chương Khả Khê cười, nói: “Ngon ạ, sở trường của tôi là làm mì sợi tươi.”

Kỷ Bắc Dương đáp: “Ừ.”

Sau khi nhận được câu trả lời cho mọi thắc mắc, cơn buồn ngủ ập đến, anh chuẩn bị quay người về phòng ngủ.

“Kỷ tiên sinh muốn nếm thử sao?”

Ngay lúc Kỷ Bắc Dương chuẩn bị nói lời chúc ngủ ngon, Chương Khả Khê lên tiếng.

Kỷ Bắc Dương chưa từng ăn mì sợi cán tay, mà dù có ăn cũng không biết mình đã ăn gì. Anh suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể nếm thử. Thế là, anh sải đôi chân dài vào phòng, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa như thể chủ nhân, nói: “Được.”

Chương Khả Khê vốn định làm xong rồi mang một chén sang cho anh, không ngờ Kỷ Bắc Dương lại bước vào. Cô không thể đuổi khách, liền nói: “Vậy anh chờ tôi một lát nhé, tôi sẽ làm xong rất nhanh.”

Chương Khả Khê giơ đôi tay dính đầy bột mì, chạy nhanh vào bếp.

Kỷ Bắc Dương quay đầu lại nhìn bóng lưng cô, cảm thấy cô thực sự rất giống chú gấu chó nhỏ giơ đôi chân trắng đòi dưa hấu kia.

Trong bếp, Chương Khả Khê đeo tạp dề quanh eo. Sợi dây mảnh thắt lại phía sau, làm nổi bật vòng eo thon gọn, mềm mại. Eo cô rất nhỏ nhưng sức lực lại lớn. Cô dùng lực ấn mạnh khối bột mì trắng xuống thớt, xoay chày cán bột một vòng trong tay rồi đặt lên khối bột, sau đó dứt khoát cán khối bột từ từ mỏng ra.

Khối bột dần biến thành một lớp bột mỏng, Chương Khả Khê rắc bột mì một cách thành thạo rồi cắt thành sợi.

Kỷ Bắc Dương nghiêng người dựa vào ghế sofa, chống cằm nhìn bóng dáng bận rộn trước đảo bếp mở.

Anh im lặng, ánh mắt đen láy, không rõ đang suy nghĩ gì.

Chương Khả Khê vừa vớt mì vừa nói: “Tôi dọn nhà vội vàng nên chưa kịp mua sắm, chỉ có hai quả trứng gà và một nắm hành lá, anh đừng chê nhé.”

Kỷ Bắc Dương khẽ “Ừ” một tiếng. Chương Khả Khê mỉm cười quay lưng lại, nghĩ thầm, Kỷ tiên sinh thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng thực chất là một người rất dễ nói chuyện.

Chương Khả Khê vớt mì cán tay ra hai bát, lần lượt đặt trứng chiên ốp la lên trên, rắc thêm nắm hành lá, rồi bưng bát nóng hổi đặt lên bàn ăn.

Kỷ Bắc Dương đã tự giác ngồi vào bàn, dáng vẻ ngay ngắn, đoan trang và lịch thiệp, trông như đang chờ được phục vụ.

Có vẻ như việc bảo anh đi lấy đũa là điều không thể. Chương Khả Khê lấy đũa, mang theo bình giấm và ớt cay ra. Cô đưa đũa cho Kỷ Bắc Dương và đặt bát mì trước mặt anh.

Chương Khả Khê lau tay vào tạp dề, ngồi xuống đối diện bàn ăn, thêm giấm vào bát mì của mình, tiện miệng hỏi: “Anh dùng giấm không?”

“Được.”

Chương Khả Khê đưa bình giấm qua. Khi đáy bình sắp chạm mặt bàn, cô lại cầm lên, nghiêng người ghé sát hơn, nói: “Thôi, để tôi thêm giúp anh nhé.”

Cô cười với anh, rồi ngồi trở lại ghế của mình và nói: “Anh dùng thử đi.”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn đôi đũa, thử gắp một chút. Sợi mì trơn tuột khỏi giữa đôi đũa như một chú cá nhỏ.

Anh thử rất nhiều lần nhưng vẫn không gắp được. Tay anh hơi run mà không tự chủ, mắt dán chặt vào đôi đũa trong bát, môi khẽ mím lại.

Chương Khả Khê sững người một lát, rồi nhanh chóng phản ứng lại, tìm một lý do ổn áp bao biện cho Kỷ Bắc Dương: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Kỷ tiên sinh không quen dùng đồ ăn Trung Quốc phải không? Tôi sẽ đi tìm nĩa cho anh.”

Nói rồi cô lập tức đứng dậy và đi vào bếp. Kỷ Bắc Dương không nói gì, anh im lặng đặt đôi đũa xuống.

Dụng cụ ăn trong căn hộ khá đầy đủ, Chương Khả Khê lấy một chiếc nĩa kiểu Tây bằng bạc đưa cho Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương nói lời cảm ơn, dùng nĩa xiên sợi mì đưa vào miệng.

Thấy Kỷ Bắc Dương ăn, Chương Khả Khê thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô có một cảm giác lạ lùng khó tả, cảm thấy Kỷ Bắc Dương không giống những người khác, nhưng không thể nói rõ sự khác biệt đó là gì.

“Mỗi người đều có sự kỳ lạ và thói quen riêng,” Chương Khả Khê tự nhủ.

Kỷ Bắc Dương dùng nĩa ăn hết một chén mì. Đây là lần đầu tiên anh ăn món ăn như thế này. Không phải anh không biết dùng đũa, mà là kỹ năng vận động tinh(2) của anh bị hạn chế.

(2) Vận động tinh (fine motor skills) là một thuật ngữ trong tâm lý học – giáo dục – y học thần kinh, chỉ khả năng điều khiển và phối hợp các nhóm cơ nhỏ để thực hiện các hoạt động đòi hỏi sự chính xác, khéo léo và phối hợp tay – mắt. Ở người tự kỷ, kỹ năng vận động tinh thường bị hạn chế hoặc chậm phát triển. Điều này không liên quan trực tiếp đến trí tuệ, mà là vấn đề về phối hợp thần kinh – cơ bắp – cảm giác.

Cách giải thích phổ biến là do rối loạn chức năng tiền đình ở tai trong(3), quan hệ mật thiết với trục giữa thân thể(4), dẫn đến “sự mất cân bằng trong thống hợp cảm giác,” nhưng chưa có đủ bằng chứng nghiên cứu y học.

(3) Rối loạn chức năng tiền đình ở tai trong (còn gọi là rối loạn tiền đình ngoại biên) là tình trạng hệ thống tiền đình nằm trong tai trong — cơ quan chịu trách nhiệm về giữ thăng bằng và định hướng không gian của cơ thể — hoạt động bất thường hoặc bị tổn thương.

(4) Trục giữa thân thể (body midline): một khái niệm về nhận thức cơ thể trong không gian. Khi hệ tiền đình, thị giác, hoặc cảm giác bản thể bị rối loạn, não không còn định vị chính xác “trục giữa” của cơ thể, khiến người bệnh cảm giác cơ thể bị lệch hoặc nghiêng về một bên, dù thực tế họ đang đứng thẳng.

Hơn một nửa số bệnh nhân tự kỷ có biểu hiện rối loạn phối hợp vận động(5), và đây cũng trở thành một trong những đặc điểm nổi bật nhất của người mắc chứng tự kỷ.

(5) Rối loạn phối hợp vận động (developmental coordination disorder – DCD): còn được gọi là rối loạn phối hợp vận động phát triển hoặc đơn giản là chứng loạn vận động, là một rối loạn phát triển thần kinh khiến người bệnh gặp khó khăn trong việc học và thực hiện các kỹ năng vận động phối hợp. Trí thông minh của người bệnh không bị ảnh hưởng.

Khả năng vận động được chia thành vận động thô(6) và vận động tinh. Vận động thô bao gồm các hành động bằng toàn thân như đi, chạy, nhảy; trong khi vận độn thổg tinh thường là các cử động tỉ mỉ bằng tay chân như gắp, nắm, nhéo.

(6) Vận động thô (gross motor skills): khả năng điều khiển và phối hợp các nhóm cơ lớn của cơ thể — đặc biệt là ở tay, chân, lưng và thân mình — để thực hiện các động tác mạnh, rộng, có nhịp điệu hoặc cần sức lực và thăng bằng. Kỹ năng vận động thô phát triển trước kỹ năng vận động tinh. Khi khả năng vận động thô bị hạn chế sẽ gặp tình trạng: Vụng về, hay vấp ngã, mất thăng bằng, khó phối hợp tay – chân, tư thế cứng nhắc.

Điều kỳ lạ là, việc sử dụng đũa và viết đều thuộc về vận động tinh. Kỷ Bắc Dương đến nay vẫn dùng đũa không tốt, nhưng khi còn nhỏ, chưa đầy hai tuổi, anh đã có thể dùng bút viết số trôi chảy trên giấy.

Đây là kết quả của cơ chế sinh lý thần kinh phức tạp của bệnh tự kỷ, mà cho đến nay, các bác sĩ và chuyên gia trên toàn thế giới vẫn chưa thể giải thích hoàn toàn căn bệnh này.

Kỷ Bắc Dương ăn xong bát mì cán tay do Chương Khả Khê làm, chúc cô ngủ ngon, rồi bước ra khỏi cửa, đi qua hành lang, về căn hộ của mình.

Chương Khả Khê dọn dẹp bếp, sắp xếp qua loa hành lý. Nhìn đồng hồ đã là 1 giờ sáng, cô đi tắm rồi lên giường ngủ.

Khu căn hộ Tây Lân có vị trí rất tốt, dưới nhà là trạm trung chuyển tàu điện ngầm. Sáng hôm sau, Chương Khả Khê ra khỏi nhà đi làm, liếc nhìn cánh cửa phòng 2501 đang đóng kín, tự hỏi không biết Kỷ tiên sinh đã ra ngoài chưa.

Cô không làm phiền, xếp hàng vào ga tàu điện ngầm.

Khoảng hơn 10 giờ, khi Chương Khả Khê đang kiểm tra độ sạch của ly rượu, cô nhận được điện thoại từ cảnh sát.

Cảnh sát thông báo đã bắt được nghi phạm và mong cô có thể đến đồn cảnh sát hôm nay để phối hợp hoàn thiện hồ sơ ghi chép.

Chương Khả Khê vừa mới nghỉ làm ngày hôm qua nên ngại xin nghỉ tiếp, chỉ có thể đến vào buổi tối sau giờ tan làm.

Cảnh sát nghe thời gian cô đưa ra và đồng ý. Chương Khả Khê rất cảm kích.

Vị cảnh sát gọi điện lịch sự nói: “Đó là trách nhiệm của chúng tôi, hơn nữa cũng không phiền phức. Hôm nay đúng ca trực đêm của tôi.”

Chương Khả Khê một lần nữa cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Đúng 21 giờ, Chương Khả Khê kết thúc công việc tại nhà hàng Pháp, gọi taxi đến đồn cảnh sát nơi cô đã báo án.

Chương Khả Khê xách theo một chiếc túi xách tay, bên trong là bộ quần áo mà cô đã giặt sạch sẽ để trả chị gái cảnh sát đã cho cô mượn hôm trước. Để bày tỏ lòng biết ơn, trên đường đi Khả Khê còn mua thêm một ít trái cây, đặt chung vào túi.

Đứng trước cổng đồn cảnh sát, Chương Khả Khê hít sâu một hơi. Cô lo lắng không biết vào trong có gặp Trương Hạo không, hy vọng điều đó sẽ không xảy ra.

Trương Hạo đã để lại bóng đen cho cô, giống như một cơn ác mộng. Đôi khi nhớ lại, cô vẫn không khỏi sợ hãi: thân hình nam giới hung hãn đè lên người cô, mang theo cảm giác áp lực và tuyệt vọng khiến cô nghẹt thở. Chương Khả Khê nhận ra rõ ràng sự chênh lệch về giới tính nam nữ, dù cô có dùng hết sức phản kháng cũng không đảm bảo cô có thể chạy thoát được.

Sự tuyệt vọng đêm đó bất ngờ ập đến lồng ngực, Chương Khả Khê đứng ở cửa, nhất thời có chút khó ở.

“Chương Khả Khê.” Bỗng nhiên có người bước tới bên cạnh cô.

Chương Khả Khê nghiêng đầu, thấy ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Bắc Dương. Anh hỏi: “Cô vẫn còn sợ sao?”

Chương Khả Khê cười khổ, nói: “Kỷ tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

Kỷ Bắc Dương đáp: “Cảnh sát báo cho tôi đến bổ sung hồ sơ ghi chép.”

Anh đưa tay ra khỏi túi, mở lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Muốn nắm tay một chút không?”

Chương Khả Khê rũ mắt nhìn bàn tay đưa ra: thon dài, khớp xương rõ ràng, trông ấm áp, mạnh mẽ, có thể xua tan mọi nỗi sợ hãi.

Cô mím môi nhìn một lát, rồi nghiêm túc gật đầu: “Muốn.”

Chương Khả Khê vươn tay, cầm tay Kỷ Bắc Dương.

Hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông truyền sang lòng bàn tay Chương Khả Khê, dường như thẩm thấu qua da, từ từ lan đến ngực cô, xua đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Vài giây sau, Chương Khả Khê buông tay ra, cười và nói cảm ơn.

“Vào thôi,” Kỷ Bắc Dương nói, rồi đi trước một bước vào đồn cảnh sát.

Chương Khả Khê theo sau.

Hàn Tấn đứng một mình ở bên ngoài, mắt trợn tròn. Vốn dĩ anh ta là người không bộc lộ cảm xúc vui buồn, nhưng lại luôn bị Kỷ Bắc Dương làm cho kinh ngạc.

Kỷ Bắc Dương đang làm gì vậy? Thả thính sao?

Nhưng làm sao Kỷ Bắc Dương có thể thả thính được?

Không thể nào!

Trong lòng Hàn Tấn có một bà tám đang hì hục cắn hạt dưa, không hiểu sao Kỷ Bắc Dương có thể nói ra câu nói như thế?

Dù Hàn Tấn đã lăn lộn trên tình trường nhiều năm, anh ta cũng không thể không thừa nhận câu nói đó quá đẳng cấp.

Muốn nắm tay một chút không? Muốn.

Nếu Kỷ Bắc Dương nói câu đó với Hàn Tấn, Hàn Tấn chắc chắn cũng sẽ trả lời là muốn.

Hết chương 13

Bình Luận (0)
Comment