Chương Khả Khê nhìn thấy Trương Hạo trong đồn cảnh sát, nhưng chỉ là thoáng qua. Anh ta đã bị cảnh sát dẫn vào một căn phòng cửa sắt kín mít.
Vừa lúc đó, chị gái cảnh sát đi cùng một nam cảnh sát khác tới, nhìn theo tầm mắt Chương Khả Khê về phía trước, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nói nhỏ với nam cảnh sát: “Sao lại trùng hợp gặp mặt? Lần sau các anh chú ý hơn, sắp xếp lệch thời gian lấy lời khai, cố gắng không để nạn nhân và nghi phạm gặp nhau, gây ra tổn thương tâm lý lần hai.”
Nam cảnh sát gật đầu. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước mặt Chương Khả Khê. Chị gái cảnh sát hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
“Vâng.” Nạn nhân và nhân chứng cần được lấy lời khai riêng. Chương Khả Khê mỉm cười với Kỷ Bắc Dương, rồi đi vào phòng thẩm vấn trước.
Chương Khả Khê lấy lời khai xong bước ra, Kỷ Bắc Dương vẫn chưa xong. Đã hơn 10 giờ đêm, cô xoa cánh tay vì đêm cuối thu se lạnh.
Chương Khả Khê ngồi ở ghế dài hành lang chờ Kỷ tiên sinh. Khi cô đang cúi đầu xem điện thoại, một đôi giày cao gót lọt vào tầm mắt.
Chương Khả Khê ngẩng đầu, thấy Nhậm Ưu Ưu đang dùng đôi mắt đỏ hoe trừng cô.
Chương Khả Khê lãnh đạm cất điện thoại đi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhậm Ưu Ưu thức trắng một đêm, khàn giọng nói: “Cậu báo cảnh sát nói anh ấy muốn cưỡng h**p cậu sao?”
Chương Khả Khê đáp: “Tôi không muốn nói chuyện này với cậu. Cậu muốn biết gì thì tự đi hỏi cảnh sát.”
Cô đứng dậy, định ra ngoài tìm một chỗ khác chờ Kỷ Bắc Dương.
“Chương Khả Khê!”
Nhậm Ưu Ưu đứng tại chỗ, lớn tiếng gọi Chương Khả Khê đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra.
Chương Khả Khê đặt tay lên tay nắm cửa kính, dừng bước. Cô không đi tiếp, cũng không quay người lại.
Nhậm Ưu Ưu nói: “Tôi không tin. Trương Hạo sẽ không làm vậy. Anh ấy đã có tôi rồi, tại sao còn muốn dây dưa với cậu? Khả Khê, có phải cậu tức giận chuyện của tôi và anh ấy nên mới làm vậy không? Cậu hãy đi nói với cảnh sát đó là hiểu lầm, bảo họ thả Trương Hạo ra đi.”
Chương Khả Khê suýt bật cười vì tức giận. Cô quay người, bước nhanh đến trước mặt Ưu Ưu, nói: “Hiểu lầm? Nếu là hiểu lầm, cậu cứ chờ cảnh sát điều tra đi, tìm tôi làm gì! Cậu tin anh ta như vậy, thì cứ chờ anh ta được thả ra vì vô tội đi.”
Trong đồn cảnh sát, nhiều người làm việc bắt đầu nhìn họ.
Nhậm Ưu Ưu nói: “Tôi thực sự không biết, tôi không tin. Rõ ràng anh ấy đã có tôi, cậu và anh ấy ở bên nhau lâu như vậy anh ấy còn chưa chạm vào cậu, sao bây giờ lại…”
Dù Ưu Ưu có nói gì đi nữa, Chương Khả Khê vẫn thấy ghê tởm trong lòng. Cô thật sự muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại cảm thấy cứ thế mà đi thì quá ấm ức. Vì vậy, Chương Khả Khê cố nén cảm giác kinh tởm, nghiến răng đứng lại, nói: “Nhậm Ưu Ưu, cậu có chút lương tâm được không? Tôi đối xử với cậu không tốt sao? Tôi ra ngoài mua bữa sáng đều biết phải mang về cho cậu một cái bánh bao. Lúc cậu đau bụng, tôi đội mưa to đi mua thuốc cho cậu. Cậu vụng về không biết làm việc, nhà vệ sinh trong nhà lần nào mà chẳng là tôi dọn dẹp? Nhậm Ưu Ưu, còn cậu thì sao, cậu đã làm được gì cho tôi? Mẹ nó, cậu chính là đồ khốn kiếp đối xử với tôi như thế này đấy à?!”
Chương Khả Khê cuối cùng cũng không nhịn được, câu cuối cùng trực tiếp tuôn ra lời th* t*c. Cô quá tức giận, lồng ngực phập phồng liên hồi, giận đến mức hốc mắt nóng ran.
Mọi người xung quanh đều ngoái nhìn, có cảnh sát đi đến duy trì trật tự, nhưng Chương Khả Khê chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì. Cô đã kìm nén quá lâu, quá lâu rồi, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Xung quanh có người cầm điện thoại quay lén, Chương Khả Khê cũng không còn quan tâm được gì.
Nhậm Ưu Ưu mím môi, vẻ mặt ai oán, nói: “Khả Khê, tôi này biết bọn tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu. Cậu tha cho Trương Hạo đi, tôi biết cậu không cam lòng, tôi…”
Chương Khả Khê ngắt lời ngay: “Tôi không phải không cam lòng, tôi là ghê tởm.”
Mặt Nhậm Ưu Ưu tối sầm lại, nói: “Chương Khả Khê, cậu nói chuyện có phải là quá chướng tai rồi không?”
Chương Khả Khê dùng đầu ngón tay quẹt đi giọt nước mắt chực trào nơi đáy mắt, nói: “Chướng tai? Lúc cậu cắm sừng tôi sao không thấy gai mắt?”
Nhậm Ưu Ưu mím chặt môi, nói: “Khả Khê, chúng tôi không có cắm sừng cậu. Anh ấy chỉ là không còn yêu cậu nữa, chúng tôi còn chưa kịp nói cho cậu biết. Hơn nữa, Trương Hạo hành động như vậy, kỳ thực cũng là do cậu có vấn đề. Nếu cậu thật sự tốt đến thế, anh ấy làm sao có thể ở bên tôi? Cả hai người đều có sai, không phải sao?”
“À,” Chương Khả Khê hơi ngửa đầu ngăn nước mắt chảy ngược vào, bật cười chế nhạo một tiếng, “Nhậm Ưu Ưu, mấy năm nay tôi đã giữ mặt mũi cho cậu, cậu có phải là không nhận rõ bản thân nữa rồi không?”
Chương Khả Khê ưỡn thẳng vai, bước tới một bước về phía Nhậm Ưu Ưu. Cô cao hơn Nhậm Ưu Ưu một chút, dáng người cũng ưu thế hơn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Nhậm Ưu Ưu, cậu nhìn kỹ tôi đây. So với tôi, cậu có cái gì? Việc Trương Hạo tò te với cậu, nguyên nhân cả hai chúng ta đều tự hiểu rõ trong lòng.”
Những người vây xem hóng drama cuối cùng cũng đã nghe ra nguyên cớ của màn tỷ muội cung đấu này.
Họ nhìn tiểu tam, rồi lại nhìn chính thất. Tiểu tam trang điểm full face, nhưng chính thất lại để mặt mộc. Mặc dù vậy, chính thất vẫn xinh đẹp động lòng người, mắt ngọc mày ngài, hoạt bát linh động, mang một vẻ đẹp thuần khiết đến tận cùng, khiến người ta lập tức nghĩ đến nữ thần mùa hè.
Không so sánh không có đau thương, chính thất bỏ xa tiểu tam. Rốt cuộc là gã đàn ông nào bị mù mắt vậy.
Nghe thấy những lời bàn tán nhỏ giọng của người vây xem, sắc mặt Nhậm Ưu Ưu xanh lét, trừng mắt nhìn Chương Khả Khê, không nói nên lời.
Cán bộ công an ra mặt duy trì trật tự đúng lúc: “Mọi người giải tán đi, mấy giờ rồi, còn không về nhà nữa.”
Nhậm Ưu Ưu hung hăng lườm Chương Khả Khê một cái, hất mạnh vai Khả Khê rồi chạy vọt đi. Chạy đến cửa, cô ta còn bật khóc, vừa khóc vừa kéo mở cửa kính, không hề quay đầu rời đi.
Chương Khả Khê đứng lặng tại chỗ, thần sắc có phần cô đơn.
“Chương Khả Khê,” Kỷ Bắc Dương không biết từ lúc nào đã kết thúc công việc, bước đến đứng lại trước mặt cô.
Chương Khả Khê cúi đầu, rầu rĩ ừ một tiếng.
Kỷ Bắc Dương nói: “Cô đã không khóc.”
Anh giơ tay lên, do dự một chút, rồi từ từ ấn xuống trên đầu Chương Khả Khê, nói: “Không khóc, rất tốt.”
Chương Khả Khê ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông. Cô cảm nhận được lực đạo và độ ấm trên đỉnh đầu, cảm giác mình bị coi như một đứa trẻ mà khen ngợi. Mặt Chương Khả Khê đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói: “Thật ra đã từng khóc rồi.”
Kỷ Bắc Dương vụng về vỗ nhẹ đầu cô, giống như vỗ một quả bóng cao su mềm mại, nhàn nhạt nói: “Vậy lần sau cố gắng hơn.”
Chương Khả Khê đỏ mặt, đầu gật gù theo lực vỗ của Kỷ Bắc Dương, nói: “Vâng.”
“Đi thôi,” Kỷ Bắc Dương một tay đút túi, bỏ đi.
Chương Khả Khê vội vàng đi theo.
Hàn Tấn đứng lại phía sau, lại lần nữa kinh ngạc. Chuyện gì đang xảy ra vậy, Kỷ Bắc Dương lại biết an ủi người khác sao?
Lại còn, anh ta cũng muốn được vị Kỷ tổng ôn nhu vỗ đầu như vậy.
Hàn Tấn lái xe, Chương Khả Khê đi ké xe của Kỷ Bắc Dương về đến chung cư Tây Lân.
Ngày hôm sau, Chương Khả Khê vừa đến nhà hàng Pháp đã bị cấp trên gọi vào văn phòng.
“Chương Khả Khê, em nổi tiếng rồi, em có biết không?”
“Hả?”
Khương Nghiên mở app video ngắn trên điện thoại, chuyển sang tab “Khu vực lân cận”, sau đó gõ từ khóa “Tiểu tam chính thất” trong khung tìm kiếm, bấm vào video đầu tiên rồi đưa cho Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê à một tiếng. Nội dung video là cảnh cô và Nhậm Ưu Ưu cãi nhau ở đồn công an bị người khác quay lại và đăng tải lên mạng.
Khương Nghiên nói: “Em xem bình luận đi.”
Chương Khả Khê bấm vào khu vực bình luận.
Bình luận đầu tiên: 【 Lần đầu tiên thấy chính cung còn xinh đẹp hơn tiểu tam, gã đàn ông chó má nào mù mắt vậy! 】 (1.2 vạn lượt thích)
Bình luận thứ hai: 【 Mắng hay quá, nghe ý chính cung thì tiểu tam với cô ấy còn là bạn thân, thật không biết xấu hổ. 】 (8 ngàn lượt thích)
Bình luận thứ ba: 【 Mọi người không thấy chính cung thật sự đặc biệt xinh đẹp sao, eo thon chân dài, chuẩn khuôn mặt của nữ chính ngôn tình luôn. 】 (3 vạn lượt thích)
Lại có một bình luận: 【 Ba phút, cho tôi tất cả thông tin của chính cung, tôi sẽ theo đuổi cô ấy! 】
Sau đó, có rất nhiều người đoán mò về danh tính của cô, còn có không ít giang cư mận nói nhận ra cô, inbox riêng, nói có thể cung cấp thông tin cá nhân của chính cung.
Nhìn đến đây, sắc mặt Chương Khả Khê xanh lét. Cô không cảm thấy được giang cư mận khen ngợi là vinh dự, ngược lại hoảng sợ vì thông tin cá nhân của mình có khả năng bị tiết lộ.
“Em không biết…” Điện thoại của cô mới mua vì giá rẻ nên cấu hình không tốt, xem video rất lag, vì vậy mấy ngày nay Chương Khả Khê không mấy khi lướt video ngắn.
Khương Nghiên nói: “Em nhắn tin cho tài khoản đăng video này, bảo họ xóa video ngay lập tức. Chị sẽ nhờ người khác giúp em report video này.”
Chương Khả Khê gật đầu, đang định lấy điện thoại ra thì bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Chương Khả Khê bắt máy. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã nói: “Có phải cô Chương không? Xem video thấy cô đặc biệt đáng thương, tôi vô cùng đồng cảm với chuyện cô đã trải qua. Tôi cũng từng bị phản bội, chúng ta đều là những người đồng cảnh ngộ. Tôi đến tìm cô, chúng ta gặp mặt tâm sự với nhau.”
Chương Khả Khê lạnh giọng nói: “Anh biết số điện thoại của tôi từ đâu?”
Đối phương nói: “Biết từ đâu không quan trọng, quan trọng là tôi thật sự rất thích cô Chương. Tôi và cô Chương lại còn ở cùng một thành phố, chúng ta có duyên phận như vậy, sao không để duyên phận…”
Khương Nghiên giật phắt lấy điện thoại của Chương Khả Khê, nói: “Đi chết đi!!!”
Sau đó cúp máy.
Chương Khả Khê hít sâu một hơi, nói: “Có người làm lộ số điện thoại của em rồi.”
Khương Nghiên nói: “Trên mạng đủ loại người, tìm được số điện thoại của em có gì khó.”
Chương Khả Khê đang định nói gì đó thì một dãy số lạ lại gọi đến, nói: “Ài, chào cô, cô Chương, tôi nhìn thấy cô trên mạng, tôi đặc biệt thích cô…”
Chương Khả Khê cắt ngang cuộc gọi, sau đó nhanh chóng tắt nguồn điện thoại.
Khương Nghiên nhíu mày nói: “Tắt máy không phải là biện pháp giải quyết triệt để.”
Chương Khả Khê xoa xoa thái dương, nói: “Để em nghĩ cách… Cấp trên, điện thoại của em không thể mở nguồn, chị giúp em inbox cho người đăng video, bảo họ xóa video đi.”
“Chị tìm người đó liền đây.” Khương Nghiên mở điện thoại, tìm thấy tài khoản đăng video kia, nhắn tin cho đối phương.
Tin nhắn của Khương Nghiên vừa gửi đi thì đã thấy xuất hiện dấu “Đã đọc”.
“Đã đọc, không rep.”
Chương Khả Khê nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang tắt nguồn, suy nghĩ vài giây, rồi khởi động máy lần nữa.
“Em không sợ bị điện thoại quấy rầy sao?”
Chương Khả Khê liếc nhìn giao diện trò chuyện của Khương Nghiên với tài khoản đăng video. Họ đợi năm phút, trạng thái của đối phương vẫn hiển thị đang online, tin nhắn đã đọc, nhưng vẫn không trả lời.
“Không sao,” Chương Khả Khê vừa bật nguồn thì các cuộc gọi nhỡ liên tiếp hiện ra, không kịp chờ đợi.
Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, đã có hơn mười số lạ gọi đến.
Chương Khả Khê chụp màn hình nhật ký cuộc gọi, chia sẻ cho Khương Nghiên, nói: “Gửi hình ảnh này cho tài khoản đăng video, sau đó nhắn cho họ:【 Thông tin cá nhân của tôi bị lộ vì video của bạn, đây là các số điện thoại quấy rối tôi, tôi đã lưu giữ bằng chứng. Cho bạn năm phút để xóa video, nếu không tôi sẽ giao những thứ này cho cảnh sát. 】 Gửi như vậy đi.”
Khương Nghiên làm theo. Một phút sau khi tin nhắn được gửi đi, tài khoản kia trả lời, nói: 【 Thông tin của cô không phải tôi tiết lộ, liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là đăng một cái video thôi. 】
Chương Khả Khê nói: “Trả lời họ: 【 Tuy không phải bạn làm lộ, nhưng cũng có liên quan đến bạn 】”
Khương Nghiên gõ chữ, rồi nói: “Em hiền quá. Chị sẽ rep như thế này: 【 Tuy không phải bạn làm lộ, nhưng bạn không thể chối bỏ trách nhiệm. Bạn đã quay và đăng tôi lên mạng mà chưa được phép, xâm phạm quyền danh dự cá nhân của tôi. Bạn xóa video đi, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, chỉ tố cáo những cuộc điện thoại quấy rối này thôi. 】”
“Ok, rep theo cách của chị đi.” Chương Khả Khê nói.
Khương Nghiên nhấn gửi. Tin nhắn từ “Đang gửi” chuyển thành “Đã đọc”. Cô vẫn liên tục làm mới giao diện video. Khoảng năm phút sau, giao diện video bỗng nhiên hiện thông báo “Lỗi phát sóng”, rồi nhảy sang một giao diện khác.
“Xóa rồi!”
Khương Nghiên và Chương Khả Khê liếc nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Hết chương 14