My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 19: Một thoáng rung động lướt qua lòng Chương Khả Khê 

Chương Khả Khê ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy vào lúc 7 giờ 45 phút sáng hôm sau.

Đã lâu rồi cô không ngủ thoải mái như vậy.

Chương Khả Khê chậm rãi rời giường vệ sinh cá nhân, sau đó đi vào bếp làm bữa sáng.

Cô pha bột, thái một nắm hành lá và cà rốt băm nhỏ cho vào, làm nóng chảo rồi đổ dầu, sau đó đổ bột vào chảo.

Cô chuẩn bị làm bánh kếp(1). Chương Khả Khê thích tất cả các loại mì và bánh của phương Bắc, cô cũng làm khá ok.

(1) Bánh kếp Trung Quốc: được gọi là Jianbing (煎饼), một món ăn đường phố phổ biến, đặc biệt là vào bữa sáng. Món này được tráng mỏng từ bột mì và ngũ cốc, thêm trứng, các loại sốt mặn/cay, hành lá, ngò và thường kèm thêm bánh quy giòn.

 

Chiếc bánh màu vàng rực rỡ ra lò, vừa mỏng vừa thơm, tỏa ra mùi trứng và hành lá. Cô còn cố ý chiên phần viền bánh thật vàng và giòn, nhìn thôi đã thấy mùi vị rất ngon.

Chương Khả Khê vừa làm vừa ăn, chẳng mấy chốc đã ăn no được tám phần.

Cô đi ra ngoài lấy nước uống, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động nho nhỏ.

Kỷ tiên sinh định ra ngoài sao? Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, lấy một cái đĩa, đựng hai chiếc bánh vừa ra lò, bưng ra cửa.

“Kỷ tiên—” Chương Khả Khê đứng sững tại chỗ.

Trước cửa phòng 2501, một cô gái mặc váy màu nhạt quay đầu lại.

Cô gái rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, xách một chiếc túi LV kiểu mới nhất, toát lên vẻ duyên dáng, đáng yêu từ đầu đến chân. Cô gái chào Chương Khả Khê: “Hello.”

Chương Khả Khê mặc đồ ngủ, tóc tùy tiện búi củ tỏi trên đỉnh đầu. Tương phản với lớp trang điểm tinh tế nổi bật của cô gái, Chương Khả Khê trông đặc biệt luộm thuộm. Chương Khả Khê ngượng ngùng nói: “Chào cô.”

Cô gái “í” một tiếng, ghé lại gần nhìn Chương Khả Khê, nói: “Tôi hình như đã gặp cô rồi. Có phải cô làm việc ở nhà hàng Pháp không?”

Chương Khả Khê cũng nhớ ra. Cô gái này chính là người đã ăn cơm cùng Kỷ tiên sinh ở nhà hàng Pháp trước đây. Hàn Tấn từng nói, cô ấy là vị hôn thê của anh.

Tâm trạng Chương Khả Khê không còn nhẹ nhàng như vừa nãy nữa. Cô mỉm cười lịch sự.

Kim Mộ Mịch nói: “Cô ở đối diện Kỷ Bắc Dương sao?”

Chương Khả Khê gật đầu.

Kim Mộ Mịch “à” một tiếng, ánh mắt chú ý đến cái đĩa cô đang bưng, nói: “Thơm quá.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi làm linh tinh thôi.”

“Cô định đưa cho Kỷ Bắc Dương sao? Tôi đã gõ cửa rồi, anh ấy không có nhà.”

Chương Khả Khê trong lòng hoảng hốt, sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng nói: “Không phải.”

Khi cô ở bên Trương Hạo, cô rất ghét Trương Hạo không rõ ràng với các cô gái khác. Vì vậy, đặt mình vào vị trí người khác, cô tuyệt đối không thể làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người ta được.

Kim Mộ Mịch nói: “Không sao, tôi không bận tâm. Vậy nếu anh ấy không có nhà, tôi nếm thử được không? Tôi ra ngoài sớm, còn chưa ăn sáng.”

Chương Khả Khê không nhìn ra đối phương có giận không, hồi hộp đưa chiếc đĩa ra, “Được, có thể là không ngon đâu. Tôi đi lấy cho cô đôi đũa nhé.”

“Không cần phiền phức,” Kim Mộ Mịch dùng hai ngón tay nhón lấy một chiếc bánh, xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nói: “Ngon quá. Rất ngon. Cô khiêm tốn quá rồi.”

Chương Khả Khê cắn môi, nhìn cô ấy với bộ quần áo sang trọng tinh xảo, ăn chiếc bánh kếp giá rẻ của mình mà không có một chút vẻ ghét bỏ nào. Chương Khả Khê trong lòng cảm thấy áy náy một cách khó hiểu.

Kim Mộ Mịch nói: “Cảm ơn bánh của cô. Nếu Kỷ Bắc Dương về, cô giúp tôi nhắn lại với anh ấy một tiếng, nói là tôi đã đến tìm anh ấy.”

Lòng Chương Khả Khê nặng trĩu, “Được.”

Kim Mộ Mịch nói “byebye”, đi đến cửa thang máy, móc điện thoại từ trong túi ra, đặt lên tai, nói: “Tôi sắp đến rồi, vừa nãy có chút việc. Anh muốn đưa tôi đi đâu đây…”

Chờ đối phương đi vào thang máy, Chương Khả Khê thu hồi ánh mắt, bưng đĩa bánh quay trở lại phòng.

Cô dựa vào cửa, có chút rầu rĩ. Cô bị làm sao vậy? Tại sao lại tâm trạng không tốt? Có phải vì nhìn thấy vị hôn thê của Kỷ tiên sinh không?

Cô không phải đã sớm biết Kỷ Bắc Dương có vị hôn thê rồi sao? Hơn nữa, dù không có đi chăng nữa, Chương Khả Khê muốn làm gì đây?

Cô vỗ vỗ trán, không thể buồn bã, cũng không thể chột dạ, bởi vì cô vốn dĩ không hề có bất kỳ mong ước gì với Kỷ Bắc Dương.

Nếu cô chột dạ, chẳng phải là xác nhận cô có ý đồ với Kỷ Bắc Dương sao?

Chương Khả Khê nhớ đến khuôn mặt Kỷ Bắc Dương, thở dài. Đúng là khuôn mặt Kỷ Bắc Dương thật sự rất dễ khiến người ta biến thành “não yêu đương”.

Chương Khả Khê hít sâu vài lần: Không được “não yêu đương”, không được “não yêu đương”, không được “não yêu đương”! Nghĩ đến “não yêu đương” Vương Bảo Xuyến(2) đi, “não yêu đương” là phải đi đào rau dại như thế đấy!

(2) Vương Bảo Xuyến đào rau dại: xuất phát từ một truyền thuyết dân gian nổi tiếng của Trung Quốc. Vương Bảo Xuyến là con gái của một vị quan lớn triều đình. Cô đem lòng yêu Tạ Ngọc Lâu – một chàng trai nghèo. Chồng cô sau đó ra chiến trường, biệt tích suốt 18 năm, để lại Vương Bảo Xuyến một mình sống bằng cách đào rau dại để cầm hơi. Cụm từ này mang nghĩa châm biếm trong hiện đại, ý nói đừng ngu ngốc chịu khổ vì người không xứng đáng.

Sau đó, cô cúi đầu ăn hết đĩa bánh. Ăn uống vẫn tuyệt vời nhất.

Ăn xong bữa sáng, Chương Khả Khê dùng điện thoại xem tin tức tuyển dụng ở địa phương, dùng mẫu sơ yếu lý lịch tạo sẵn trên trang web để nộp hồ sơ cho vài vị trí.

Ăn cơm trưa xong, Chương Khả Khê xuống lầu tìm một quán cà phê Internet, chuẩn bị dùng máy tính xem kỹ hơn về các trang web tuyển dụng.

Cô gặp Kỷ Bắc Dương và luật sư Hàn ở tầng một. Luật sư Hàn đang xách một chiếc cặp tài liệu, vừa đi vừa nói chuyện với Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương mặc bộ vest màu xám nhạt, thân hình cao ráo thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt, bước nhanh đi phía trước.

Sự xuất hiện của anh trong tòa nhà dễ dàng thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Chương Khả Khê còn chưa nhìn thấy anh thì đã nhìn thấy anh qua ánh mắt của những người khác.

Kỷ tiên sinh thực sự vô cùng đẹp trai và ưu tú, hơn nữa lại ôn hòa, lịch thiệp. Nếu có thể ở bên anh, đào rau dại… cũng không phải là không thể, hơn nữa rau dại cũng khá ngon…

Chương Khả Khê lắc đầu. Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế này?

Chương Khả Khê nhìn những cô gái xung quanh đang nhìn anh với đôi mắt lấp lánh, không khỏi đưa tay sờ sờ mắt mình.

“Chương Khả Khê.” Kỷ Bắc Dương thấy cô, đi đến trước mặt cô.

“Mắt không thoải mái à?” Kỷ Bắc Dương hỏi.

Chương Khả Khê ngượng ngùng bỏ tay xuống, “Không có.”

“Kỷ tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.” Hàn Tấn nhắc nhở.

Kỷ Bắc Dương không để ý đến anh ta. Chương Khả Khê nói: “Các anh cứ bận việc đi. Tôi ra ngoài một chút. À đúng rồi, Kỷ tiên sinh, buổi sáng vị hôn thê của anh có đến tìm anh, anh không có nhà, nhờ tôi chuyển lời là cô ấy đã ghé qua.”

Hàn Tấn nhìn thoáng qua Chương Khả Khê, nghe cô thành thật truyền lời giúp người khác. Cô không nên thành thật như vậy, cô phải có mưu tính mới đúng.

Kỷ Bắc Dương nói: “Không phải.”

Chương Khả Khê ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Cái gì không phải?”

Điện thoại của Hàn Tấn đột nhiên reo, anh ta nói: “Kỷ tổng, hội nghị trực tuyến đã bắt đầu rồi.”

“Vậy tôi không quấy rầy các anh nữa.” Chương Khả Khê vẫy tay rồi rời đi.

Kỷ Bắc Dương nhíu mày, muốn giải thích điều gì đó, nhưng Chương Khả Khê đã đi xa.

Chương Khả Khê đi vào quán cà phê Internet, gọi một ly cà phê Gia Vân, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, mở máy tính ra, trước tiên là làm lại sơ yếu lý lịch cá nhân của mình.

Sơ yếu lý lịch là “bộ mặt” đầu tiên của ứng viên gửi đến doanh nghiệp, cần phải được làm cho đẹp mắt thì mới có thể thu hút được doanh nghiệp.

Đương nhiên, đẹp không chỉ là màu sắc và bố cục, mà là nội dung của sơ yếu lý lịch.

Chương Khả Khê không có quá nhiều ưu điểm, chỉ là suốt bốn năm đại học đều nhận được học bổng hạng nhất.

Cô không có điểm thừa nào trên người, chỉ là vô tình được bầu làm chủ tịch hội sinh viên.

Cô không biết làm gì cả, chỉ là lúc thực tập ở một công ty nước ngoài, cô nổi bật giữa mười mấy sinh viên thực tập, nhận được bằng khen “thực tập sinh xuất sắc”.

Cô chỉ là một thiên tài nhỏ bé bình thường.

Sau khi nộp sơ yếu lý lịch cho các doanh nghiệp quan tâm, thời gian đã trôi qua hai tiếng. Chương Khả Khê đang định thoát mạng thì người bạn WeChat Tiểu Đông gửi cho cô một tin nhắn:【 Có bận không? Cần làm một bài thuyết trình PPT, hai mươi trang, làm xong trong vòng một tiếng, 200 tệ (~660k). Cậu có rảnh không? 】

Chương Khả Khê hỏi:【 Có bài viết sẵn không? 】

【 Có. Dùng để dự thi, yêu cầu làm cho tốt một chút. Gửi cậu nhé. 】

Chương Khả Khê nhận được yêu cầu, đó là một cuộc thi diễn thuyết với chủ đề về lễ hội thanh thiếu niên, yêu cầu phải trẻ trung, hoạt bát, bám sát chủ đề, logic hoàn chỉnh, bố cục trôi chảy.

Chương Khả Khê vừa vặn có thời gian rảnh, nên cô nạp thêm phí mạng, nhận đơn và bắt đầu làm.

Tiểu Đông là người Chương Khả Khê quen biết khi tìm việc làm thêm thời đại học, cậu ấy là nhân viên của một công ty môi giới việc làm, chuyên cung cấp việc làm thêm cho sinh viên hàng năm để kiếm chênh lệch.

Thời đại học, Chương Khả Khê từng học qua khóa học phần mềm văn phòng, từng được giáo viên giảng dạy tiến cử để viết tài liệu và bài phát biểu cho lãnh đạo nhà trường, nhận được lời khen ngợi rộng rãi từ lãnh đạo nhà trường.

Nửa giờ sau, Chương Khả Khê gửi bài viết.

Tiểu Đông trả lời bằng icon giơ ngón cái  nói:【 Lâu nay tôi mới gặp được một sinh viên đáng tin cậy và có thực lực như cậu. 】

Tiểu Đông nhanh chóng chuyển khoản cho Chương Khả Khê 200 tệ. Chương Khả Khê nói cảm ơn,【 Gần đây tôi có khá nhiều thời gian rảnh, có việc làm thêm nào thì cứ tìm tôi nhé. 】

Tiểu Đông gửi một biểu tượng OK.

Chương Khả Khê chụp màn hình đoạn chat với Tiểu Đông, chuyển tiếp vào nhóm WeChat “Gia đình bốn người”, nói:【 Nửa tiếng kiếm được 200 tệ, có phải con rất tuyệt không? 】

Mẹ cô trả lời: 【 Có, rất tuyệt. 】

Khả Thanh: 【 Chị tự luyến quá. 】

Khả Thanh: 【 Khi nào chị về nhà? 】

Chương Khả Khê đánh chữ gửi đi:【 Nhớ chị à? Chị không có việc gì nữa thì sẽ về nhà. 】

Chương Khả Khê cũng không cảm thấy mình quá tuyệt, nhưng cô biết ba mẹ rất thích xem cô gửi những thứ này cho họ.

Chương Khả Khê thu tiền, rời khỏi quán cà phê Internet.

Cô mua đồ ăn và mì tươi ở siêu thị gần đó rồi xách về chung cư Tây Lân.

Chương Khả Khê đi ra thang máy, theo bản năng nhìn cánh cửa phòng 2501 đóng chặt, cúi đầu mở cửa phòng 2502.

“Chương Khả Khê.”

Tay Chương Khả Khê run lên, giật mình xoay đầu lại, thấy Kỷ Bắc Dương một tay đút túi, thanh lãnh dựa vào cạnh cửa phòng anh.

Tại sao Kỷ tiên sinh có thể xuất hiện ngay khoảnh khắc cô mở cửa?

“Chào buổi tối.” Chương Khả Khê quay người lại.

Kỷ Bắc Dương trầm mặc nhìn cô.

Chương Khả Khê cúi đầu nhìn mình, nói: “Muốn hỏi tôi hôm nay làm gì sao? Hôm nay tôi không có đánh nhau. Tôi đã nộp rất nhiều sơ yếu lý lịch và bắt đầu tìm công việc mới rồi.”

Kỷ Bắc Dương nghe xong, hỏi: “Hết chưa?”

Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, “Có làm một công việc làm thêm nhỏ, kiếm được 200 tệ.”

“Hết chưa?”

“Hết rồi.”

“Không đúng.”

Chương Khả Khê nghiêng đầu, “Thiếu chỗ nào?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cô thấy Kim Mộ Mịch.”

Chương Khả Khê dùng tay đang xách mì tươi nâng tóc mái lên trên trán, “Ối, tôi quên mất. May mà giữa trưa tôi đã nói cho anh rồi.”

Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nhìn chăm chú vào cô, nói: “Nhưng cô nói sai rồi.”

Chương Khả Khê hỏi: “Sai chỗ nào?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cô ấy không phải vị hôn thê.”

Lời giải thích này dường như thừa thãi, nhưng Kỷ Bắc Dương cảm thấy cần thiết phải đính chính lại sự nhầm lẫn của Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê sửng sốt một chút, lồng ngực bỗng nhiên đập mạnh, hệt như một con hươu sao nhỏ trong khu bảo tồn thấy cà rốt. Ánh mắt cô vô thức lướt sang một bên. Nhưng điều này thì liên quan gì đến cô đâu, tại sao Kỷ Bắc Dương lại muốn đặc biệt nói những lời này?

“Không phải vị hôn thê à…” Chương Khả Khê nhẹ nhàng lặp lại lời Kỷ Bắc Dương. Cô cúi đầu, nhìn gói bột mì và mì tươi trong túi ni lông, không dám nghĩ quá nhiều. Cô rất tự biết mình, sẽ không cho phép mình có những ý tưởng không thực tế.

Nhưng việc Kỷ Bắc Dương giải thích với cô rằng Kim Mộ Mịch không phải vị hôn thê, khiến một thoáng rung động lướt qua lòng Chương Khả Khê.

Cô rũ tay xuống, nhẹ nhàng lắc lư túi mì tươi, nói: “Tại sao anh lại muốn giải thích với tôi?”

Trong mắt Kỷ Bắc Dương lóe lên một tia mờ mịt, anh nghi hoặc khó hiểu, nói: “Tôi không biết.”

Nghe xong câu trả lời của Kỷ Bắc Dương, Chương Khả Khê không tránh khỏi có chút hụt hẫng. Cô nghiêm túc gật đầu, “Không biết thì thôi vậy.”

Kỷ Bắc Dương nói được, sau đó quay trở về nhà mình.

Chương Khả Khê đóng cửa lại.

Kỷ Bắc Dương đứng trước cửa, nghe thấy tiếng “cạch” nhẹ nhàng từ phía ngoài cửa.

Anh đã không trả lời câu hỏi của Chương Khả Khê.

Trong đôi mắt đen nhánh của Kỷ Bắc Dương hiện lên vẻ ảm đạm.

Hết chương 19

Bình Luận (0)
Comment