Chương Khả Khê nhận được lời mời phỏng vấn từ ba công ty, vì vậy cô dậy sớm ra ngoài phỏng vấn.
Các công ty mời phỏng vấn không phải là nơi Chương Khả Khê muốn vào nhất, nhưng việc tham gia nhiều cuộc phỏng vấn có thể giúp cô tăng kinh nghiệm và kiến thức, rèn luyện năng lực ứng phó.
Số lượng ứng viên phỏng vấn không ít, Chương Khả Khê xếp hàng theo đám đông, nhận số thứ tự phỏng vấn, chờ được gọi tên.
Ánh nắng ấm áp cuối thu lấp lánh trên những chiếc lá vàng úa ngoài cửa sổ. Chương Khả Khê chống cằm, tâm hồn lơ đãng trong phòng họp nhỏ hẹp của công ty phỏng vấn.
Ở một nơi khác trong thành phố, ánh nắng ấm áp của mùa thu chiếu vào một phòng trị liệu rộng rãi, sáng sủa và trang nhã. Kỷ Bắc Dương rũ mắt đặt bài kiểm tra bác sĩ Hà đưa cho anh trở lại bàn làm việc làm bằng gỗ màu tối.
Bác sĩ Hà nhìn đồng hồ, nói: “Độ nhạy cảm của cậu với các con số từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi, thậm chí còn nhanh hơn trước.”
Kỷ Bắc Dương tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng theo thời gian trôi đi, di chuyển từ cửa sổ sang sàn gỗ nguyên khối màu trắng tinh. Nửa thân trên anh chìm trong ánh sáng, những tia sáng vụn vặt đổ vào đôi mắt lạnh lẽo, cố gắng làm ấm lên vẻ hoang vu trong mắt anh.
Kỷ Bắc Dương dường như chuyên tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời bác sĩ Hà.
Bác sĩ Hà khẽ nhíu mày, những nếp nhăn đã qua tuổi ngũ tuần trên mặt ông hiện rõ sự không giả dối và thâm trầm của năm tháng. Ông nâng giọng lên, dùng một giọng điệu rõ ràng, trầm giọng gọi tên Kỷ Bắc Dương.
“Bắc Dương, không trả lời người khác không phải là thói quen tốt.”
Kỷ Bắc Dương thu hồi ánh mắt, quay đầu lại liếc ông một cái nhàn nhạt.
Ánh mắt lướt qua nhanh chóng của anh khiến lòng bác sĩ Hà đột nhiên nghẹn lại, câu trách móc suýt buột miệng nói ra lại bị ông nuốt trở vào.
Bác sĩ Hà theo bản năng cúi đầu lật xem hồ sơ bệnh án. Trực giác cầu lành tránh dữ của ông mách bảo nên tránh đối diện với Kỷ Bắc Dương.
Những năm gần đây, nghiên cứu của bác sĩ Hà ngày càng có ảnh hưởng sâu rộng trong và ngoài nước, nhưng ông lại phát hiện đối tượng nghiên cứu Kỷ Bắc Dương dần dần thoát khỏi phạm vi kiểm soát của mình.
Bác sĩ Hà càng nghiên cứu sâu về yếu tố di truyền(1) liên quan đến phổ tự kỷ, ông càng trở nên do dự và sợ hãi Kỷ Bắc Dương.
(1) Nguyên nhân của tự kỷ phức tạp, bao gồm cả yếu tố di truyền và yếu tố môi trường. Yếu tố di truyền gồm: Gia đình và dòng họ; Gen liên quan (hơn 100 gen được ghi nhận có liên quan đến rối loạn phổ tự kỷ); Đa gen và tương tác phức tạp (tự kỷ không phải do một gen duy nhất gây ra, mà là tương tác giữa nhiều gen cùng với các yếu tố môi trường).
Đôi khi, nhìn Kỷ Bắc Dương lạnh lùng, ông nhớ lại đứa trẻ khóc thút thít vì không tiến bộ của ngày xưa. Nhưng đôi khi, ông lại đột nhiên nảy sinh lòng tự hào với Kỷ Bắc Dương của hiện tại.
Bác sĩ Hà thay đổi giọng điệu, mỉm cười nói: “Tôi đã kiểm tra đáp án, không có sai sót nào.”
Kỷ Bắc Dương dường như đã biết trước kết quả, không có bất kỳ dao động nào.
Bác sĩ Hà nói: “Gần đây có chuyện gì khác biệt xảy ra không? Về cuộc sống, về công việc, cậu đều có thể nói.”
Đối với lời mở đầu quen thuộc, Kỷ Bắc Dương nói: “Không có.”
Khi anh nói ra từ “không có”, khuôn mặt Chương Khả Khê bỗng nhiên hiện lên trong đầu anh.
Có, anh đã quen biết Chương Khả Khê.
Nhưng Kỷ Bắc Dương không hề có ý định nói ra.
“Tốt thôi.” Bác sĩ Hà lật xem một cuốn bệnh án cũ, nói: “Vậy cậu có muốn trò chuyện với tôi về chủ đề nào không?”
Kỷ Bắc Dương một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không có.”
Bác sĩ Hà nhìn góc nghiêng lạnh nhạt và tuấn mỹ của anh, nhớ lại những liệu pháp mang tính đối nghịch từng áp dụng cho Kỷ Bắc Dương khi anh còn nhỏ… Có lẽ, những phương pháp ấy giờ đã không còn phù hợp với Kỷ Bắc Dương của hiện tại.
Bác sĩ Hà cảm thấy một tia bất lực, nhưng ông đã kiềm chế rất tốt. Ông nở nụ cười, đóng vai người dẫn dắt đề tài, nói: “Nếu không có, chúng ta trò chuyện một chút về chuyện mà ông của cậu quan tâm nhé.”
Bác sĩ Hà nói: “Buổi hẹn hò của cậu và Kim tiểu thư có tiến triển gì không?”
Kỷ Bắc Dương quay đầu nhìn ông, nói: “Tại sao tôi phải hẹn hò với cô ấy?”
“Bởi vì cô ấy sẽ trở thành vị hôn thê của cậu, sau đó kết hôn với cậu, tạo nên một gia đình.”
“Tại sao lại là cô ấy?” Kỷ Bắc Dương bình tĩnh hỏi.
Bác sĩ Hà nói: “Ừm, có thể không phải cô ấy, nhưng cô Kim là lựa chọn phù hợp nhất, ông bà cậu cũng rất thích cô ấy.”
“Thích,” Kỷ Bắc Dương rũ mắt, lẩm nhẩm chữ này, sau đó hỏi: “Thích là cảm giác gì?”
Bác sĩ Hà cảm thấy quyền chủ đạo của cuộc đối thoại cuối cùng đã trở về tay mình, ông nhẹ nhàng nói: “Thích là một dạng cảm xúc hướng từ trong ra ngoài, không mang tính cấp bách hay bắt buộc. Nó tồn tại ngoài nhu cầu sinh tồn cơ bản của bản thân, khi đạt được, con người sẽ cảm thấy được thỏa mãn về mặt tình cảm.”
Bác sĩ Hà tiếp tục nói: “Nói một cách thông thường, thích là khi cậu nhìn thấy ai đó, sẽ cảm thấy vui vẻ. Đó chính là cảm giác thích.”
“Vui vẻ,” Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Tôi nhớ ông đã từng chẩn đoán bệnh án của tôi là ‘rối loạn cảm xúc’.”
Bác sĩ Hà nói: “Không sai, nhưng Bắc Dương, cậu phải biết rằng cậu đang thay đổi tốt hơn. Sớm hay muộn, sẽ có một ngày cậu giống như chúng tôi.”
Kỷ Bắc Dương nhếch mép trào phúng, “Thật sao, sớm hay muộn.”
Sớm hay muộn… vẫn là chờ, mà còn chẳng biết đến bao giờ.
Kỷ Bắc Dương bước ra khỏi phòng trị liệu. Trong vườn hoa, Hàn Tấn đang kẹp điếu thuốc, trò chuyện với một cô y tá bên cạnh. Không biết anh ta nói gì mà cô y tá đỏ mặt cười rộ lên. Hàn Tấn cũng cười theo, giơ tay cưng chiều điểm nhẹ lên chóp mũi cô y tá.
Kỷ Bắc Dương đi ra, cô y tá lập tức thu lại nụ cười, cúi đầu hoảng sợ, nói một tiếng “Chào Kỷ tổng” rồi nhanh chóng rời đi.
Hàn Tấn thu lại nụ cười, nói: “Cảm thấy thế nào, đỡ hơn chút nào chưa?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, anh thích cô gái vừa rồi sao?”
Hàn Tấn nói: “Kỷ tổng, tôi là người đã có bạn gái rồi, tôi đối với bạn gái tôi rất chung thủy.”
Kỷ Bắc Dương mặt không cảm xúc nói: “Thật là chung thủy, tôi nhớ chưa từng vượt quá hai tháng.”
Hàn Tấn sờ mũi, cười quê xệ.
Con người tại sao phải cười, phải vui vẻ, phải có cảm giác thích sao?
Kỷ Bắc Dương ngồi ở hàng ghế sau, nhìn phong cảnh lao đi ngoài cửa sổ. Cây xanh tạo thành bóng râm, tươi tốt quanh năm. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống. Kỷ Bắc Dương hạ cửa xe xuống, đưa tay đón lấy ánh nắng xen giữa những phiến lá.
Ánh mặt trời nhảy múa trên cửa sổ xe, chẳng có chút đáng yêu nào, giống như anh vậy.
**
Cuộc phỏng vấn lại chiếm mất cả buổi sáng của Chương Khả Khê. Bụng cô đói kêu vang, cô rất muốn ăn hạt dẻ nóng ở quảng trường Vạn Phương.
Rời khỏi công ty cuối cùng, Chương Khả Khê tra bản đồ một chút. Quảng trường Vạn Phương không xa nơi cô đang đứng, vì vậy cô từ bỏ việc chờ phương tiện giao thông công cộng, quét một chiếc xe đạp công cộng màu xanh lam ven đường rồi đạp đi.
Đến chung cư Tây Lân, Kỷ Bắc Dương xuống xe. Ngay khi hai chân anh vừa chạm đất, bỗng nhiên có tiếng kêu hoảng hốt truyền đến từ xa. Kỷ Bắc Dương ngẩng đầu nhìn, thấy một chiếc xe đạp công cộng màu xanh lam không người lái đang lao tới.
Anh đưa tay nhanh nhẹn tóm lấy tay lái. Chiếc xe đang lao nhanh bị phanh gấp, bánh xe phát ra tiếng ma sát nhanh chóng. Phần đuôi xe nhổng cao lên, một bọc đồ treo trên tay lái rớt ra loạch xoạch, va vào cổ tay anh rồi đập vào đùi, cuối cùng lăn xuống đất. Đó là một túi hạt dẻ nóng hổi, thơm lừng.
Chương Khả Khê từ nơi không xa chạy tới, miệng “a a a” kêu lên, thở hổn hển đến, nói: “May quá, may quá, anh bắt được nó rồi! Tay anh có sao không? A, hạt dẻ của tôi rơi vãi hết rồi.”
Chương Khả Khê ngồi xổm xuống đất, nhặt chiếc túi hạt dẻ trống rỗng, bắt đầu nhặt những hạt dẻ rơi trên đất.
“Nhặt lên là còn muốn ăn sao?” Hàn Tấn bị chiếc xe đạp không người lái lao tới làm cho hoảng sợ, nói với Chương Khả Khê đang ngồi dưới mặt đất .
Chương Khả Khê nói: “Đương nhiên là muốn ăn rồi. Tôi chạy xa lắm mới mua được. Đồ rơi xuống đất, chỉ cần chưa quá một phút thì đều có thể ăn được.”
“Ai nói thế?” Hàn Tấn hỏi.
“Mẹ tôi.”
Hàn Tấn cười nhạo , quay đầu định nói với Kỷ Bắc Dương về lời bao biện vô tri này, thì thấy Kỷ Bắc Dương cong lưng, nhặt những hạt dẻ trên mặt đất.
“Cảm ơn, cảm ơn. Tôi nhất định phải đi khiếu nại chiếc xe màu xanh lam này. Tôi đã khóa đỗ cẩn thận rồi, không biết sao tự dưng nó lại chạy.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Tốt.”
Chương Khả Khê nhặt xong hạt dẻ, nói: “Cái gì tốt?”
Kỷ Bắc Dương nghiêm túc nói: “Khiếu nại chiếc xe màu xanh lam. Có cần luật sư không?”
Hàn Tấn: “……” Luật sư mà người ta nói chắc không phải là mình đâu ha.
Chương Khả Khê nhoẻn miệng cười, đứng dậy, nói: “Nếu cần, tôi sẽ làm phiền anh, Kỷ tiên sinh. Anh vừa về sao?”
Kỷ Bắc Dương gật đầu. Chương Khả Khê nói: “Cùng đi thang máy chứ?”
Kỷ Bắc Dương nói được, cùng Chương Khả Khê đi về phía chung cư. Vừa mới di chuyển, anh bỗng nhiên nhíu chặt mày.
“Hả?” Chương Khả Khê quay đầu nhìn anh.
Kỷ Bắc Dương duỗi thẳng một cánh tay, lắc nhẹ. Một hạt dẻ lăn ra từ cổ tay chiếc áo sơ mi Versace đắt tiền của anh, rơi vào lòng bàn tay.
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương nổi lên một tia gợn sóng. Mặc dù anh rất bình tĩnh, nhưng Chương Khả Khê lại cảm thấy anh có chút bối rối.
Kỷ Bắc Dương nói: “Cái này… Cô còn muốn ăn không?”
Chương Khả Khê nhìn chằm chằm hạt dẻ đó, ngước mắt nhìn thấy một vệt hồng rất nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy trên khuôn mặt bình tĩnh của Kỷ tiên sinh.
Anh ấy đang thẹn thùng sao? Dễ thương quá.
Kỷ Bắc Dương rũ mắt, dường như có chút mất mát, nói: “Bỏ đi.”
“Muốn!” Chương Khả Khê nhanh chóng lấy đi hạt dẻ trong tay anh. Thang máy vừa vặn tới, cô bước nhanh vào thang máy.
Kỷ Bắc Dương cũng đi vào thang máy.
Trong không gian kín, hương thơm ngọt ngào của hạt dẻ nóng lan tỏa.
Tại sao hạt dẻ của cô lại thơm và ngọt như vậy?
Chương Khả Khê nhìn hạt dẻ trong lòng bàn tay, khi ngước mắt lên thì thấy Kỷ Bắc Dương quay mặt đi.
Chương Khả Khê thăm dò nói: “Kỷ tiên sinh, anh có thấy hạt dẻ của tôi rất thơm ngon không?”
Kỷ Bắc Dương quay đầu lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Chương Khả Khê, trả lại cho tôi đi.”
Anh chỉ vào tay Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê biết rồi còn cố hỏi: “Tại sao? Đây là hạt dẻ của tôi mà.”
Kỷ Bắc Dương từ từ “à” một tiếng. Đèn trang trí màu vàng trong thang máy chiếu vào mặt anh, như thể phủ lên anh một lớp filter điện ảnh. Kỷ Bắc Dương nghe thấy chính mình hỏi: “Cô muốn ăn sao?”
Chương Khả Khê tinh nghịch, “Muốn.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Bỏ đi.”
Chương Khả Khê nói: “Hỏi làm gì?”
Thang máy đến nơi, kêu “đinh” một tiếng rồi mở ra. Chương Khả Khê bước ra ngoài, đi đến cửa phòng 2502.
Cô mở cửa phòng, nhìn Kỷ Bắc Dương với bộ vest phẳng phiu, chậm rãi đi tới.
Kỷ tiên sinh giống như một ông hoàng băng giá, nhưng lại không làm người khác cảm thấy lanh lẽo.
Chương Khả Khê nói: “Muốn vào trong không?”
Chưa kịp đi vào, Kỷ Bắc Dương đã trả lời: “Được.”
Chương Khả Khê nhìn anh bước vào nhà mình, không khỏi mỉm cười. Kỷ Bắc Dương có tiền, có địa vị, có thân phận hơn cô, nhưng Chương Khả Khê lại có ảo giác rằng Kỷ Bắc Dương dường như rất dễ nắm bắt.
Kỷ Bắc Dương ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nghe thấy Chương Khả Khê nói ở cách đó không xa: “Chờ chút, tôi đi lấy dụng cụ tách hạt dẻ.”
Bác sĩ Hà nói, thích là một loại vui sướng. Anh hiện tại không vui vẻ, cho nên, anh hẳn là không thích Chương Khả Khê.
Hết chương 20