Chương Khả Khê đổ hạt dẻ vào đĩa, cầm một dụng cụ tách hạt dẻ bằng kim loại mỏng đi tới.
Chương Khả Khê ngồi xuống ghế sô pha đơn, đặt hạt dẻ lên bàn trà, lấy ra một hạt để tách.
“Anh ăn không?”
Kỷ Bắc Dương lắc đầu, sau đó nói trái với lòng mình: “Được.”
Chương Khả Khê nén cười, đặt hạt dẻ đã tách vỏ hoàn chỉnh đầu tiên vào tay Kỷ Bắc Dương, nói: “Nếm thử đi.”
Bắc Dương ăn hạt dẻ, thưởng thức vị ngọt mềm của nhân hạt. Khả Khê không nhắc lại hạt dẻ vừa nãy chui vào ống tay áo anh. Có lẽ nó đã bị ăn, có lẽ đã bị ném đi, nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần cô không đề cập đến, Bắc Dương sẽ không có loại cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể.
Bắc Dương chưa bao giờ như vậy. Đặc biệt là khi hạt dẻ lăn ra từ cổ tay áo anh, sau đó bị Khả Khê lấy đi, Bắc Dương cảm thấy cơ thể hơi nóng lên.
Chương Khả Khê cúi đầu tách hạt dẻ, dùng ánh mắt liếc thấy Kỷ tiên sinh có vẻ đứng ngồi không yên. Tại sao anh lại như vậy? Chẳng qua chỉ là một hạt dẻ “mê trai” mà thôi.
Chương Khả Khê nghĩ, trong lòng nảy ra ý xấu.
Cô tách tách bóc bóc, đột nhiên giơ một hạt dẻ lên, nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Đúng rồi, chính là hạt dẻ này. Nó vừa nãy—”
Đôi mắt thanh lãnh của Kỷ Bắc Dương hơi mở to, ngón tay anh đột nhiên cuộn lại. Hạt dẻ Chương Khả Khê vừa đặt vào lòng bàn tay anh bị anh bóp nát thành nhiều mảnh.
Chương Khả Khê nói: “Chính là hạt dẻ này, vừa nãy khi rơi xuống đã lăn rất xa mới tìm thấy.”
Cô biết rõ còn cố hỏi: “Kỷ tiên sinh, anh căng thẳng sao, tại sao lại bóp nát hạt dẻ?”
Kỷ Bắc Dương buông tay ra, hạt dẻ bị vỡ thành nhiều mảnh.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh hiện lên một tia ảo não. Anh nhận ra Chương Khả Khê là cố ý, nhưng lại không có cách nào với cô.
Chương Khả Khê dùng giấy lấy đi những mảnh hạt dẻ trong tay anh, “Cái này cũng đừng ăn.”
“Được.” Kỷ Bắc Dương nói.
Nhạc chuông mặc định của điện thoại vang lên, Kỷ Bắc Dương nghe điện thoại.
Đối phương nói nhiều, Kỷ Bắc Dương trả lời ít. Anh nói “Đã biết” rồi nói “Tôi sẽ sớm qua đó.”
Cúp điện thoại, Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê, như muốn nói điều gì.
“Có việc bận sao? Không sao đâu, anh cứ tự nhiên.”
Kỷ Bắc Dương chậm rãi nói: “Voi của tôi muốn gặp tôi.”
Chương Khả Khê chớp chớp mắt.
Kỷ Bắc Dương nói: “Buổi chiều tôi phải đi khu bảo tồn một chuyến.”
Chương Khả Khê nói: “Ồ,” cô chờ một lúc, không đợi Kỷ Bắc Dương nói tiếp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô đã nghĩ xem buổi chiều mình có sắp xếp gì không.
Chương Khả Khê tách xong hạt dẻ cuối cùng đặt vào tay Kỷ Bắc Dương, ngón tay chỉ vào chính mình, nói: “Tôi có được mời đi cùng không?”
“Được.” Kỷ Bắc Dương nghiêm túc nói.
Chương Khả Khê cười tủm tỉm nói: “Chúng ta sẽ đi cưỡi voi sao?”
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương hơi nheo lại, đôi mắt u ám, lắc đầu, nói: “Không thể cưỡi.”
“Tại sao?”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt, nhìn nhân hạt dẻ tròn vo trong tay. Bụng anh có chút căng, nhưng hạt dẻ Chương Khả Khê đã tách anh vẫn muốn ăn.
Kỷ Bắc Dương không nói ra nguyên nhân, chỉ hỏi: “Cô biết lái xe không?”
Chương Khả Khê gật đầu.
Nửa giờ sau, họ xuất hiện ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư Tây Lân. Chương Khả Khê nghe Kỷ Bắc Dương bảo cô lái xe.
—— Chiếc Bugatti Veyron coupe(1) màu đen trị giá hơn tám triệu tệ (~28 tỉ VNĐ).
(1) Bugatti Veyron: một mẫu xe coupe 2 cửa do thương hiệu Bugatti sản xuất. Mẫu xe này được phát triển bởi Tập đoàn Volkswagen và sản xuất tại Pháp.

Chương Khả Khê trợn tròn mắt, nuốt nước bọt mạnh. Cô nói: “Anh nghiêm túc đấy chứ?”
Kỷ Bắc Dương gật đầu.
Lòng bàn tay Chương Khả Khê đổ mồ hôi, “Không, không được đâu. Số lần tôi lái xe đếm trên một bàn tay còn chưa hết.”
Kỷ Bắc Dương tiến lại gần xe, khóa điện tử cảm ứng khởi động. Anh nói: “Không sao, số tự động, rất đơn giản.”
Anh ngồi vào ghế phụ lái, nhìn Chương Khả Khê qua ánh đèn xanh lam bên trong xe.
Chương Khả Khê vừa háo hức muốn thử lại vừa lo lắng co rúm, chân tay luống cuống ngồi vào ghế lái.
“Vậy tôi thử nhé, tôi… A!” Chương Khả Khê v**t v* lớp da thật của ghế, bấm bấm mấy nút, định điều chỉnh khoảng cách chỗ ngồi. Không biết cô ấn nhầm nút nào, ghế da đột nhiên ngả ra. Chương Khả Khê tức khắc ngửa ra sau, nằm ngay đơ.
Kỷ Bắc Dương ngồi ở ghế phụ lái, chống cằm, nói: “Sao rồi?”
Chương Khả Khê thành thành thật thật nằm, hai tay đặt chéo trên bụng, nói: “Thấy tôi tấu hài như vậy anh vui vẻ lắm à.”
Kỷ Bắc Dương ngẩn người, “Vui vẻ?”
Chương Khả Khê cố ý khoa trương nói: “Miệng anh cười ngoác miệng đến mang tai rồi kìa.”
Nụ cười của Kỷ Bắc Dương không hề rạng rỡ, ngược lại rất nhạt, dường như chỉ là khóe môi hơi cong lên, trong mắt mang theo một chút ánh sáng, rồi biến mất ngay lập tức.
Anh không hay cười, rất ít khi cảm thấy trên thế giới có điều gì đáng để vui vẻ thoải mái, thậm chí không hiểu tại sao con người lại cần cười.
Bác sĩ Hà từng giải thích trong bệnh án về tình trạng của Kỷ Bắc Dương, ông nói với người lớn trong nhà Bắc Dương rằng: Rối loạn cảm xúc là do yếu tố di truyền liên quan đến phổ tự kỷ(2). Có lẽ anh sẽ mãi mãi khó có thể hiểu cảm xúc của người khác, và cũng rất khó thể hiện niềm vui, giận dữ, buồn bã hay hạnh phúc.
(2) Nhiều gen liên quan đến tự kỷ ảnh hưởng đến kết nối giữa các vùng não chịu trách nhiệm xử lý cảm xúc, như hạch hạnh nhân, hồi hải mã và vỏ não trước trán. Ngoài ra, đột biến gen hoặc tương tác đa gen có thể khiến các mạng lưới thần kinh không hoạt động đồng bộ. Kết quả dẫn tới hạn chế trong việc nhận diện cảm xúc người khác và điều hòa cảm xúc bản thân.
Sáng nay, bác sĩ Hà nói sớm hay muộn anh cũng sẽ giống như người bình thường.
Nhưng giờ phút này, Chương Khả Khê nói anh cười rất vui vẻ.
Ý xấu của Chương Khả Khê giấu trong ánh mắt cô. Kỷ Bắc Dương không tin anh có thể cười ngoác miệng đến mang tai. Anh đã thấy diện mạo của mình, cho rằng miệng mình hẳn là vừa phải, không đến mức ngoác đến mang tai như lời đồn…
Không đến mức ngoác đến mang tai…
Chương Khả Khê nghe xong lý do Kỷ Bắc Dương phản bác mình, nằm trên lưng ghế, cắn móng tay cái khúc khích cười.
Kỷ Bắc Dương muốn đề nghị cô nên ăn nói phải bám sát nguyên tác, nhưng nhìn Chương Khả Khê cười giống như một con sóc đuôi to trong khu bảo tồn. Kỷ Bắc Dương đành thôi.
“Tôi làm sao để ngồi lên đây?”
Kỷ Bắc Dương dùng chức năng điều chỉnh chỗ ngồi trên màn hình trung tâm để từ từ nâng Chương Khả Khê và lưng ghế lên.
Chương Khả Khê điều chỉnh chỗ ngồi đến mức thích hợp nhất để cô lái xe, xác nhận với Kỷ Bắc Dương: “Số tự động, một chân là ga, còn vấn đề gì không?”
Kỷ Bắc Dương nói không còn vấn đề. Lời còn chưa dứt, chiếc Bugatti Veyron màu đen đã lao ra như mũi tên rời cung.
Chương Khả Khê nhanh chóng xoay vô lăng, thân xe chuyển hướng cực nhanh, để lại một vệt ảo ảnh màu đen trên sàn tầng hầm, chớp mắt đã lao ra khỏi tầng hầm.
Chương Khả Khê lên đường thuận lợi, xuyên qua dòng xe cộ nhanh chóng. Tiếng phanh phát ra âm thanh “xèo xèo” đầy mùi tiền. Người đi đường liên tục ngoái lại nhìn. Khi đi qua một đoạn đường đông đúc, thao tác của cô mạnh mẽ như hổ, giống như tay đua chuyên nghiệp, đưa chiếc xe an toàn vượt lên đầu, dừng vững vàng trước đèn giao thông.
Chương Khả Khê “wow” một tiếng, cảm nhận được niềm vui của siêu xe. Cô đạp phanh, quay đầu lại khiêm tốn nói: “Ngại quá, tôi lái không tốt lắm.”
Kỷ Bắc Dương một tay nắm chặt tay vịn trên trần xe, vẻ mặt cứng đờ, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng quá nhanh quá nguy hiểm vừa rồi. Anh tái mặt nói: “… Không tồi.”
Chương Khả Khê lái xe ổn định trên đường, nhưng vẫn phát huy đặc tính của chiếc Bugatti Veyron đến mức tối đa trong phạm vi cho phép của luật giao thông.
Kỷ Bắc Dương đến khu bảo tồn hoang dã Vân Hãn trong khoảng thời gian ngắn nhất từ trước đến nay.
Lúc xuống xe, Kỷ Bắc Dương vẫn còn kinh hồn bạt vía, mặt trắng bệch nghe Chương Khả Khê v**t v* xe anh, lẩm bẩm nói: “Xe tốt, quả là xe tốt, chỉ có một khuyết điểm.”
“Khuyết điểm gì?”
Chương Khả Khê nói: “Quá đắt, tôi mua không nổi.”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt, sợ hãi nhìn chiếc xe của mình.
Vẫn là không cần lấy lòng thì hơn.
Kỷ Bắc Dương nói: “Chương Khả Khê, kỹ thuật của cô—”
Chương Khả Khê nói: “Tôi từng làm thêm ở câu lạc bộ đua xe, nhưng tôi thực sự không lái xe cá nhân nhiều, huống chi là một chiếc đắt tiền như vậy.”
Kỷ Bắc Dương quyết tâm không tin Chương Khả Khê nữa..
Chương Khả Khê vặn nắp một chai nước khoáng cho anh, nụ cười sạch sẽ trong suốt. Hoàng hôn nhuộm vàng những sợi tóc rối bời của cô. Cô xinh đẹp động lòng người, thông minh lanh lợi, trẻ trung ưu tú.
Kỷ Bắc Dương bị gái đẹp làm sa đọa, cảm thấy hay là nên tin Chương Khả Khê một lần nữa đi…
Họ giẫm lên ánh chiều tà, gặp một con voi Châu Phi đang một mình bước chill ăn trên bãi cỏ.
Voi Châu Phi Mao Mao thấy Kỷ Bắc Dương, dùng vòi cuộn một nắm cỏ khô đưa cho anh.
Kỷ Bắc Dương đút cỏ khô cho voi ăn.
Chương Khả Khê nhìn cảnh này.
Trước khi họ đến, con voi rõ ràng tự ăn rất ngon, nhưng sau khi họ tới, nó liền biến thành “boss muốn được con sen hầu hạ”.
Kỷ Bắc Dương cầm cỏ khô voi Châu Phi đưa qua, rất kiên nhẫn hầu hạ cho nó.
Chương Khả Khê nghĩ thầm, Kỷ tiên sinh chăm sóc voi của anh rất tốt, dung túng con vật siêu to khổng lồ trước mặt anh như một bé cưng.
Voi Châu Phi tên Mao Mao ăn cỏ xong, đưa vòi về phía Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê không hiểu ý, vòi dài của Mao Mao vòng qua người cô, vỗ nhẹ vào mông cô.
Chương Khả Khê theo bản năng kẹp chặt cơ mông, cầu cứu Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương nói: “Ý nó là nó nhớ ra cô. Nó đã từng nâng cô lên như thế này.”
Chương Khả Khê bừng tỉnh, “Thì ra là vậy, đúng là một con voi thông minh.”
Kỷ Bắc Dương ngồi trên cỏ đút Mao Mao ăn. Anh không nói lời nào, ngàn dặm xa xôi, lặng lẽ tới đút ăn cho một con voi.
Chương Khả Khê ngồi xuống một bên, không quấy rầy, cùng Kỷ Bắc Dương cảm nhận thời gian trôi qua.
Tinh quang điểm đầy trời. Có người xách bữa tối đi tới trước nhà gỗ.
Chương Khả Khê phân phát bộ đồ ăn, cùng Kỷ Bắc Dương ăn một bữa đồ ăn nhanh.
“Chúng ta sẽ ở lại qua đêm sao?” Chương Khả Khê hỏi.
Kỷ Bắc Dương do dự nhìn con voi Châu Phi đang đi lại bên ngoài cửa, nói: “Có thể không?”
Chương Khả Khê nói: “Có thể chứ, tại sao lại không thể? Voi của anh muốn gặp anh mà. Chúng ta ở lại hầu hạ với nó đi.”
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt Chương Khả Khê. Cô hẳn là vĩnh viễn không biết từ “có thể” của cô có ý nghĩa gì đối với Kỷ Bắc Dương.
Màn đêm buông xuống. Mao Mao chở Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê, bước chậm trên thảo nguyên rộng lớn giống như thể đây là thảo nguyên Châu Phi thực sự.
Hươu cao cổ vươn cổ trong đêm tối, kéo lá cây từ những cây lớn rung động xào xạc xuống nhai nuốt.
Chương Khả Khê ngồi phía trước Kỷ Bắc Dương. Tay anh vòng qua eo cô, không yên tâm dặn dò: “Không được nói cho người khác biết tôi cưỡi voi.”
Chương Khả Khê nói: “Trời biết đất biết anh biết tôi biết Mao Mao biết, còn có hươu cao cổ biết.”
Chim nhỏ bay qua ngọn cây.
Chương Khả Khê: “Chim nhỏ biết.”
Ở nơi tối tăm, mèo hoang kêu “meo meo” khe khẽ.
Chương Khả Khê: “Mèo con biết.”
Chương Khả Khê làm bộ nghiêm trọng: “Những người khác sẽ không biết.”
Kỷ Bắc Dương nhìn sườn mặt cô. Vẻ mặt không quá thông minh của Chương Khả Khê thật buồn cười. Kỷ Bắc Dương lần thứ hai cong khóe môi trong ngày.
Gió đêm phất qua những gợn sóng đẩy ra từ đám cỏ nhỏ. Thấy anh cười, Chương Khả Khê cũng cười theo, nhưng khi quay đầu lại, vẻ mặt cô có chút nghi hoặc.
Chuyện cưỡi voi này, khu bảo tồn nói có thể.
Kỷ Bắc Dương nói có thể.
Mao Mao nói có thể.
Vậy là ai đang nói không thể?

Hết chương 21