My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 22: Nhớ bạn trai cũ của tôi 

Không cần chỉ dẫn, voi Châu Phi chở họ tản bộ qua hơn nửa khu sinh thái thảo nguyên. Chương Khả Khê nhìn thấy những con đà điểu được nuôi dưỡng duỗi cổ mảnh dẻ và cái đầu nhỏ bé, nhìn thấy thỏ rừng bất ngờ chui ra từ hang đất, nhìn thấy nai lười biếng mài sừng trong bóng đêm.

Điểm cuối cùng, voi Châu Phi đưa họ trở lại trước nhà gỗ.

Chương Khả Khê đứng trên bậc thang, chúc Mao Mao ngủ ngon, rồi đi theo Kỷ Bắc Dương vào nhà gỗ.

Ngôi nhà gỗ có dấu vết được chăm chút tỉ mỉ. Chăn đệm trên giường sạch sẽ về được trải sẵn.

Kỷ Bắc Dương vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng. Chương Khả Khê nhìn thấy bên cạnh máy lọc nước có một thùng nước khoáng chưa khui, ngày sản xuất là hai ngày gần đây.

Chương Khả Khê nhớ lại cảnh cô từng vừa chạy như bay trong khu bảo tồn vào ban đêm, vừa nước mắt nước mũi tèm lem, để mua một chai nước khoáng cho Kỷ tiên sinh.

“Kỷ tiên sinh.”

Giọng Kỷ Bắc Dương vang lên trầm đục cùng với tiếng nước.

“Anh muốn uống nước không?”

“Ừm.”

Vì thế, Chương Khả Khê xé niêm phong thùng nước khoáng, cúi người định vác thùng nước lớn màu xanh lam lên vai, sau đó úp ngược nó vào máy lọc nước.

Kỷ Bắc Dương vừa lau tóc đi ra, thấy Chương Khả Khê xoa tay, cúi lưng, hai tay đỡ thân thùng, dồn khí đan điền, miệng phát ra tiếng “hây” biểu thị sự lao động, rồi dùng sức vác thùng nước khoáng 15L lớn lên vai.

Thùng quá nặng, Chương Khả Khê dùng sức quá mạnh, khiến trọng tâm đột nhiên lùi về sau. Cô theo bản năng lảo đảo ngã về phía sau. Kỷ Bắc Dương vội vàng đưa tay đỡ lấy thùng nước đang ngả nghiêng.

Chương Khả Khê với khí thế dời non lấp biển vác thùng nước quay đầu lại, nói: “Cảm ơn nha. Lâu rồi không thay nước, nhất thời không kiểm soát tốt.”

Nói xong, Chương Khả Khê đang định đặt thùng nước xuống thì bị Kỷ Bắc Dương nhận lấy, nhẹ nhàng ấn vào máy lọc nước.

Chương Khả Khê vỗ vỗ tay, nói: “Lần sau vẫn là anh làm đi.”

Kỷ Bắc Dương nói được.

Chương Khả Khê nói: “Hiện tại loại máy uống nước kiểu úp ngược này không phổ biến lắm.”

Kỷ Bắc Dương “ừm” một tiếng, dùng ly dùng một lần hứng nước, nói: “Mao Mao có thể dùng.”

Chương Khả Khê hiểu ra. Máy lọc nước kiểu úp ngược là ấn nút để nước chảy ra. Vòi của voi thò vào từ bên cửa sổ là có thể tự do lấy nước.

“Mao Mao thông minh thật.”

Kỷ Bắc Dương nhìn cô, đôi mắt lóe lên một chút, cúi đầu uống nước, sau đó đặt ly lên bàn, chậm rãi nói: “Cô không thấy bẩn sao?”

Chương Khả Khê nói: “Chỗ nào bẩn? Mao Mao siêu ngầu, nó ấn nút cho nước chảy ra, chứ có phải thò vòi vào trong nước đâu.”

Kỷ Bắc Dương đứng bên cạnh bàn, ngón tay thon dài v**t v* thành ly giấy.

Vị khách cuối cùng đến nhà gỗ của anh đã là hai năm trước. Vị khách không mời đó vào nhà, thấy Mao Mao thò vòi qua cửa sổ lấy nước, liền lớn tiếng kêu la bắt Kỷ Bắc Dương đuổi Mao Mao đi, chỉ trích hành vi của anh là bệnh tâm thần.

Vị khách không được hoan nghênh đó chỉ trích Kỷ Bắc Dương và voi của anh, nói nào là “vì tốt cho anh”. Kỷ Bắc Dương đã bị chỉ trích rất nhiều lần từ nhỏ, cũng không cảm nhận được sự phẫn nộ hay hoảng sợ của đối phương, nhưng voi của anh không bao giờ thò vòi vào cửa sổ nhà anh nữa.

Trên thực tế, máy lọc nước có hai vòi lấy nước. Kỷ Bắc Dương và voi của anh rất ăn ý, mỗi bên dùng một vòi.

Voi Châu Phi sẽ dùng vòi tóm lấy ly nước đặt lên bệ hứng nước của máy lọc, sau đó đợi nước đầy, thò vòi vào ly uống nước.

Mao Mao không bao giờ thò vòi vào để uống nước nữa, còn Kỷ Bắc Dương thiếu khả năng an ủi và đồng cảm, cho nên không có cách nào an ủi voi của anh.

Sau khi Kỷ Bắc Dương rửa mặt đánh răng xong, Chương Khả Khê đi rửa mặt đánh răng.

Cô có thể kỹ càng cũng có thể qua loa. Cô sẽ thoa lotion, serum, kem mắt và kem dưỡng Vitamin C, nhưng cũng có thể rửa mặt bằng nước lã và bỏ qua tất cả các bước skincare.

Chương Khả Khê là một cô gái thích ứng được với mọi hoàn cảnh, rất dễ nuôi.

Cô rửa mặt xong đi ra, thấy Kỷ Bắc Dương nằm ở vị trí hơi lệch về một bên của chiếc giường đôi, vẫn là tướng nằm tiêu chuẩn ấy, chăn đắp đến ngực, hai tay đặt chéo trên bụng.

Chương Khả Khê nhìn chằm chằm chỗ trống anh để lại bên cạnh, tự hỏi liệu đó có phải là chỗ dành cho cô không.

Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương đã ngủ chung giường hai lần. Đó là những lần ngủ đơn thuần. Một lần là cô buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, một lần là cô sốt mơ màng. Tóm lại đều là trong trạng thái vô ý thức.

Khi Chương Khả Khê tỉnh táo và lý trí, cô không dám ở gần một người đàn ông có quan hệ bình thường đến vậy.

“Tôi ngủ trên sô pha đi.” Chương Khả Khê ngồi xuống.

Kỷ Bắc Dương nói được, không có bất kỳ ý kiến gì về quyết định của Chương Khả Khê.

Nhà gỗ mở điều hòa, nhiệt độ duy trì ở mức ổn định.

Chương Khả Khê mượn Kỷ Bắc Dương một chiếc chăn lông, đắp lên người là có thể nằm rất thoải mái.

Kỷ Bắc Dương tắt đèn, tinh quang ngoài đồng cỏ bao la lập tức tràn ngập nhà gỗ. Ánh sáng mờ ảo giống như một lớp lụa mỏng phủ lên đồ đạc trong phòng.

Chương Khả Khê nhớ lại lần đầu tiên nằm trên chiếc sô pha này, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.

Chương Khả Khê suy ngẫm về mình và Trương Hạo trong đêm khuya.

Họ quen nhau vào năm tư, khi Chương Khả Khê hoàn thành đề cương luận văn và nhiệm vụ thực tập trước kỳ hạn, rảnh rỗi không có việc gì, nên làm trợ lý cho một giáo sư khoa Tài chính.

Bốn năm đại học của Chương Khả Khê khá nổi tiếng trong toàn khóa. Đầu tiên là cha mẹ cho cô một khuôn mặt xinh đẹp, gặp một lần là khó quên. Tiếp theo là thành tích cô rất tốt, hoạt động năng nổ trong liên đoàn câu lạc bộ và các cuộc thi khác nhau.

Và quan trọng nhất là, mặc dù xinh đẹp, Chương Khả Khê lại không giống một số cô gái xinh đẹp khác, chơi bời với những nam sinh trẻ trâu.

Vòng xã giao của Chương Khả Khê luôn đa số là nữ sinh, nam sinh rất ít. Cô thường lịch sự từ chối lời mời của các nam sinh, không lấy số lượng bạn trai quen biết làm kiêu hãnh.

Chương Khả Khê là một đóa hoa mà các nam sinh trong ký túc xá nhắc đến một cách dè dặt, cô hoạt bát, phóng khoáng, thông minh và lý trí. Trong những năm tháng rực rỡ, cô cũng không tùy tiện thả thính, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Việc cô và Trương Hạo ở bên nhau là một sự ngẫu nhiên. Giáo sư đã hết lời khuyên cô nên thử yêu đương, vì thế Chương Khả Khê đã chấp nhận người tình cờ theo đuổi cô.

Khi mới ở bên nhau, Chương Khả Khê thực sự nếm được vị ngọt của tình yêu. Cô chia sẻ với ba mẹ, ba mẹ và em trai cũng bày tỏ lời chúc phúc chân thành nhất.

Trương Hạo thích cô, có h*m m**n với cô. Chương Khả Khê ôm hy vọng vào tương lai, nên không dám tiến thêm một bước, sợ mình vừa tốt nghiệp đã kết hôn mang thai sinh con.

Cô khổ luyện học hành, nhận được nền giáo dục cao cấp, không phải để trở thành bà nội trợ của ai đó.

Rồi không lâu sau đó, Trương Hạo cầu mà không được, tính xấu liền dần lộ ra.

Hồi ức dần dần tập trung. Chương Khả Khê nghĩ thầm, nếu sớm dứt khoát chia tay ngay lần đầu tiên phát hiện, thì đã không lãng phí thời gian sau này.

Nói cho cùng, khi đó cô là tấm chiếu mới trong tình trường, mới nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, mới không để ý một chút, đã phát hiện ra mình hạ thấp giới hạn của bản thân.

May mắn là bây giờ vẫn chưa quá muộn, chưa đến mức mất bò mới lo làm chuồng, vẫn có thể cua xe.

“Chương Khả Khê.” Giọng Kỷ Bắc Dương vang lên trong bóng đêm.

“Tôi đây, Kỷ tiên sinh. Anh chưa ngủ à?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Ừm, chưa ngủ.”

Một lát sau, anh hỏi: “Cô đang nghĩ gì?”

Chương Khả Khê trở mình, nằm nghiêng, nói: “Nhớ bạn trai cũ của tôi.”

Kỷ Bắc Dương mở bừng mắt trong bóng đêm. Nghe câu trả lời của Chương Khả Khê, anh không biết nên nói gì, ngực anh tràn ngập một cảm giác kỳ quái, rầu rĩ, căng chặt, hơi đau.

Chương Khả Khê nói: “Tôi đang suy ngẫm.”

Kỷ Bắc Dương đã uống một đống thuốc vào ban đêm. Vị đắng chát của thuốc dường như lúc này mới từ từ ùa lên đầu lưỡi.

Anh nhấm nháp vị chua xót, hỏi: “Suy ngẫm điều gì?”

Chương Khả Khê nói: “Nghĩ lại mà a cay, tôi đã giữ một tên chó rác rưởi qua hai cái Tết, không tống vào thùng rác sớm hơn, dẫn đến giờ đây mùi hôi đã ám vào người, không biết bao giờ mới hết.”

Khi nói chuyện, cô lúc thì lịch sự lý trí, lúc thì bất chấp tất cả. Khi cô bực bội đập phá đồ đạc luôn đặc biệt đáng yêu.

Kỷ Bắc Dương quay đầu nhìn về phía sô pha, nói: “Chương Khả Khê, tôi không thể đồng cảm với cảm giác của cô.”

Chương Khả Khê nói: “Không sao. Sẽ không có ai từ chối anh đâu.”

Kỷ Bắc Dương và cô đồng thời mở miệng. Anh nói: “Tôi chưa từng yêu đương.”

Giọng nói đồng thời rơi xuống, Chương Khả Khê sững sờ một chút, hơi giật mình, nhưng ngẫm lại thì lại cảm thấy hợp lý.

Kỷ Bắc Dương không giống một người đàn ông sẽ dỗ dành con gái. Tuy nhiên, Chương Khả Khê cho rằng, với cái body và visual chuẩn nam chính ngôn tình kia, chỉ cần anh muốn, nhất định có rất nhiều cô gái sẵn lòng yêu đương với anh.

Nhưng Kỷ Bắc Dương nói anh chưa từng yêu đương, Chương Khả Khê lập tức tin ngay.

Kỷ Bắc Dương là người ít liên quan nhất đến chuyện tình yêu trai gái nhất mà Chương Khả Khê từng gặp

Chương Khả Khê không thể dùng từ “cấm dục” để hình dung Kỷ Bắc Dương. Anh dường như không có bất kỳ d*c v*ng trần tục nào, bình tĩnh, lạnh nhạt, cô độc, khinh thường thế giới, tách biệt với mọi người.

Chương Khả Khê căn bản không thể tưởng tượng được khi Kỷ Bắc Dương thích một ai đó sẽ trông như thế nào, anh sẽ nắm tay đối phương không, sẽ hôn môi không, khi anh yêu sẽ ra sao. Chương Khả Khê hoàn toàn không thể hình dung được.

Do dự nửa ngày, Chương Khả Khê an ủi nói: “Chắc là chưa gặp được người thích hợp.”

Kỷ Bắc Dương hỏi: “Là vậy sao?”

Chương Khả Khê đưa ra câu trả lời khẳng định.

Kỷ Bắc Dương cảm thấy đêm nay anh hẳn là có thể ngủ rất ngon.

Sáng sớm, Chương Khả Khê mở mắt trong tiếng chim hót lảnh lót. Chiếc giường đôi cách một cái bàn đã không còn người. Cô đi đến cạnh cửa, kéo cửa ra, luồng khí lạnh thanh hàn lập tức ùa vào, cuốn bay chút buồn ngủ còn sót lại của cô.

Núi xa xanh biếc, mây mù mờ ảo. Khu bảo tồn hoang dã tọa lạc trong công viên rừng rậm lớn nhất quốc gia này giống như con thuyền Noah, chở những loài động vật quý hiếm trên thế giới.

Làn sương từ khe núi tràn xuống vùng thảo nguyên sinh thái, khiến lớp cỏ non dưới chân trở nên mềm mại và trong veo.

Ở cuối con đường, Kỷ Bắc Dương chạy bộ buổi sáng trở về, áo trắng quần trắng, chậm rãi dừng lại bên cạnh voi Châu Phi.

Mao Mao vẫn dung túng chính mình, cuộn cỏ khô đưa vào tay Kỷ Bắc Dương. Kỷ Bắc Dương im lặng đút cho nó ăn.

Chương Khả Khê khoác áo khoác đi tới. Kỷ Bắc Dương không phải là người sẽ trò chuyện với động vật. Anh quá mức tĩnh lặng, không có đòi hỏi gì ở động vật.

Chương Khả Khê nhìn mái tóc đen ướt đẫm sương sớm của anh, nói: “Chào buổi sáng.”

Lại quay đầu nói với voi Châu Phi: “Mao Mao, chào buổi sáng.”

Mao Mao chuyên tâm ăn uống.

Kỷ Bắc Dương hỏi: “Đói bụng không?”

Chương Khả Khê lóe lên suy nghĩ “cuối cùng cũng đến lượt mình được đút ăn”.

“Đói bụng,” cô quay đầu nói đùa với voi Châu Phi, “Mao Mao, chị ăn cỏ của em được không?”

Voi Châu Phi trưởng thành ổn trọng, không thèm để ý đến Chương Khả Khê.

Kỷ Bắc Dương nhìn chằm chằm cỏ khô trong tay, rồi ngước mắt nhìn Chương Khả Khê, phức tạp nói: “Có cần giúp cô rửa sạch không?”

Chương Khả Khê ngượng ngùng nói: “Tôi nói đùa thôi.”

Kỷ Bắc Dương bình tĩnh nói: “Tôi cũng vậy.”

 

Hết chương 22

Bình Luận (0)
Comment