My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 23

Chương 23: Vả mặt đã cái nư! 

Chiếc xe ngắm cảnh loại nhỏ của nhân viên khu bảo tồn chạy từ ngoài khu thảo nguyên sinh thái phía xa đến gần, rồi có người bước xuống xe, xách theo đồ vật trông giống như bữa sáng.

Người đến không mặc đồng phục công tác của khu bảo tồn, mà mặc vest thắt cà vạt, trông giống như một người phụ trách công việc nào đó.

Khi còn cách vài bước, đối phương đã cười nói: “Chào buổi sáng, Kỷ tiên sinh.”

Kỷ Bắc Dương khẽ gật đầu, một tay đút túi, đi về phía Chương Khả Khê, nói: “Đưa cho cô ấy đi.”

Chương Khả Khê hiểu ý, nhanh nhẹn đón vài bước, nói: “Cảm ơn anh, làm phiền các anh lúc sáng sớm.”

Người nọ nói không phiền toái, bảo nếu còn có yêu cầu gì thì có thể nói cho anh ta bất cứ lúc nào. Sau đó anh ta cung kính gật đầu chào hỏi Kỷ Bắc Dương, rồi lái xe ngắm cảnh rời khỏi khu vực cư trú của Mao Mao.

Kỷ Bắc Dương trở lại nhà gỗ tắm rửa thay quần áo. Khi anh bước ra, thấy Chương Khả Khê đã dọn ra một chiếc bàn vuông nhỏ gấp lại đặt dưới bậc thang trước cửa nhà gỗ, hai bên bàn vuông nhỏ có hai chiếc ghế nhỏ màu gỗ.

Cô mang bữa sáng đã được đưa đến ra từng đĩa từng đĩa, mang theo chén đũa và nĩa.

“Bữa sáng thật phong phú.” Chương Khả Khê quay đầu nói.

Cô thấy Kỷ Bắc Dương mặc áo sơ mi quần tây, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim dài màu vàng nhạt. Tóc đen tản mạn rũ trên trán, toát ra cảm giác như một công tử hào môn cao quý không thể với tới trong truyện tranh hay anime.

Chương Khả Khê mỉm cười nhẹ với anh, cúi đầu dùng bữa. Không phải cảm giác, mà hẳn là đích thực là loại người đó. Chỉ cần nhìn thái độ của người vừa đến đối với Kỷ Bắc Dương là có thể thấy rõ.

Vì vậy, chăn voi là nghề tay trái, nhưng hẳn không phải là loại nghề tay trái như nhận thức thông thường của Chương Khả Khê.

Kỷ Bắc Dương ít lời. Hai người ngồi ăn sáng bên đường khu thảo nguyên sinh thái. Gió sáng từ thảo nguyên thổi tới, thanh khiết và se lạnh thổi bay mái tóc của Chương Khả Khê.

Nhà gỗ dưới bầu trời xanh lam, voi Châu Phi chậm rãi đi lại xung quanh họ. Mọi khung cảnh ở đây đều giống như một bức tranh: núi xa như vậy, trời xanh như vậy, cỏ xanh như vậy. Chương Khả Khê rất muốn đưa ba mẹ và em trai đến.

Ăn xong bữa sáng, Chương Khả Khê nhận được lời mời phỏng vấn từ một công ty, mời cô đến phỏng vấn lúc 10 giờ.

Công ty này giới thiệu như sau: Công ty chuyên đào tạo, huấn luyện và ươm mầm tài năng livestream bán hàng qua video ngắn.

Công ty đưa ra rất nhiều vị trí, phần lớn là streamer, biên kịch. Chương Khả Khê đã thấy vị trí Trợ lý Hành chính khi sàng lọc và thuận tay nộp sơ yếu lý lịch.

Nhận được lời mời phỏng vấn, Chương Khả Khê đi sang một bên gọi điện thoại cho đối phương, xác nhận đó có phải là vị trí cô muốn phỏng vấn hay không. Nhận được câu trả lời khẳng định, Chương Khả Khê xác nhận cô sẽ tham gia.

Cúp điện thoại, Chương Khả Khê nhìn thời gian trên điện thoại.

Kỷ Bắc Dương nói: “Phải đi về sao?”

Chương Khả Khê gật đầu, nói: “Buổi sáng có một buổi phỏng vấn. Kỷ tiên sinh, nếu anh không vội về thành phố, có thể ở lại đây chờ tôi không? Tôi sẽ ngồi xe buýt của khu bảo tồn về thành phố phỏng vấn, sau khi kết thúc tôi sẽ qua tìm anh.”

Kỷ tiên sinh có biết lái xe hay không Chương Khả Khê chưa từng thấy, nhưng nếu là cô lái đến, cô cũng có nghĩa vụ lái nó về.

Kỷ Bắc Dương đứng dậy, nói: “Tôi cùng cô về.”

Công ty phỏng vấn nằm trên đường về chung cư Tây Lân. Kỷ Bắc Dương đề nghị cô có thể lái xe thẳng đến địa điểm phỏng vấn, anh sẽ đợi cô kết thúc.

Chương Khả Khê nói: “Có khả năng sẽ rất lâu. Hôm qua tôi phỏng vấn ba nơi mà mất cả một buổi sáng.”

“Tôi đợi cô, đi thôi.” Kỷ Bắc Dương nói.

Đã nói đến nước này, Chương Khả Khê cũng không chối từ nữa.

Theo lịch hẹn với công ty phỏng vấn, Chương Khả Khê đến nơi đúng giờ. Cô may mắn tìm được một chỗ đậu xe dưới lầu, sau đó cô lùi đuôi xe vào chỗ đậu theo style fast & furious.

“Tôi đi đây, lát nữa gặp.” Chương Khả Khê cúi người dễ thương nói qua cửa sổ ghế phụ.

Kỷ Bắc Dương bị style đỗ xe fast & furious của cô làm cho sang chấn tâm lý, yết hầu anh cuộn lên, “Được.”

Chương Khả Khê như một cơn gió đã đi mất.

Kỷ Bắc Dương nhìn bóng lưng cô rời đi, nhịn không được thở dài.

Công ty phỏng vấn ở tầng 17. Khi thang máy “đinh” một tiếng báo hiệu đến tầng, nhân viên nhân sự của công ty phỏng vấn gọi điện thoại cho Chương Khả Khê.

“À, chào anh, tôi đến rồi.” Chương Khả Khê bước ra khỏi thang máy, rẽ qua khúc cua hành lang, nhìn thấy một người đàn ông đang gọi điện thoại.

Đối phương khoảng 30 tuổi, thấy Chương Khả Khê, mắt bỗng sáng lên, nói: “Cô đến phỏng vấn?”

“Đúng vậy.”

Đối phương nói: “Tôi họ Triệu, cô có thể gọi tôi là Triệu ca. Cô tên gì nhỉ—”

“Chương Khả Khê.”

“Đúng đúng đúng, ngại quá, có quá nhiều cô gái đến chỗ chúng tôi phỏng vấn,” Triệu ca cúi đầu lật xem tài liệu trong tay, “Cô phỏng vấn vị trí… Ơ, Trợ lý Hành chính?”

Chương Khả Khê gật đầu.

Triệu ca ngẩng đầu khỏi sơ yếu lý lịch, ánh mắt đảo qua mặt Chương Khả Khê, “Ồ, muốn làm nhân sự à. Tôi biết rồi. Cô chờ ngoài này hai phút, lãnh đạo chúng tôi đang phỏng vấn. Chờ người này ra, cô có thể vào.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

“Tôi vào báo cho lãnh đạo chúng tôi một tiếng trước,” Triệu ca nói xong lại đánh giá Chương Khả Khê một lần nữa, vẻ mặt trầm tư đi vào phòng phỏng vấn.

Vài phút sau, một cô gái trang điểm xinh đẹp đeo túi xách bước ra khỏi phòng phỏng vấn. Triệu ca đứng ở cửa, vẫy tay với Chương Khả Khê, cười nói: “Tiểu Chương, vào đi, đến lượt cô.”

Phòng phỏng vấn là một phòng họp, bên trong có một chiếc bàn hình bầu dục lớn màu đỏ. Người đàn ông ngồi đối diện mặc bộ vest hoa văn phong cách đại ca, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng. Đây hẳn là ông chủ.

Bên cạnh ông chủ là một phụ nữ trung niên có vẻ ngoài bình thường, thấy Chương Khả Khê liền nở nụ cười rạng rỡ, “Tiểu Chương đúng không, ngồi đi, đừng căng thẳng, phỏng vấn của chúng tôi rất thoải mái.”

Chương Khả Khê gật đầu, ngồi xuống. Thật ra cô hơi hối hận vì đã đến. Nhìn style ăn mặc của ông chủ, có vẻ không hợp phong cách của cô.

“Trước hết cô tự giới thiệu về bản thân đi.” Ông chủ nói.

Chương Khả Khê có một bài tự giới thiệu trôi chảy, đã sớm thuộc lòng trong đầu.

Sau khi Chương Khả Khê tự giới thiệu xong, cô thấy nụ cười hài lòng trên mặt ông chủ và người phụ nữ.

Ông chủ cầm sơ yếu lý lịch của Chương Khả Khê mà Triệu ca đã tải xuống và in ra, nói: “Điều kiện của cô rất tốt, kinh nghiệm học tập cũng phong phú. Nhân tài như cô chính là thứ chúng tôi cần.”

Chương Khả Khê nói cảm ơn.

Người phụ nữ phụ họa nói: “Đúng vậy, chị vừa nhìn thấy em đã cảm thấy em là một cô gái thanh thuần, khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng cảm mến.”

Nói xong, bà lại ngay sau đó thở dài, nói: “Nhưng sáng nay bên chị đã tuyển một trợ lý hành chính rồi. Công ty bọn chị quy mô không lớn, không thể có hai vị trí hành chính.”

Chương Khả Khê gật đầu, nói: “Tôi hiểu, vậy tôi xin phép—”

Cô còn chưa dứt lời, người phụ nữ trung niên vội vàng nói tiếp: “Tiểu Chương, chị thấy hình tượng em rất tốt, cân nhắc vị trí streamer của bên chị thế nào?”

Chương Khả Khê không nghĩ ngợi gì liền từ chối.

Ông chủ đặt sơ yếu lý lịch xuống, nói: “Lương cơ bản vị trí streamer của chúng tôi cao gấp đôi vị trí hành chính. Chúng tôi sẽ mời giáo viên chuyên nghiệp huấn luyện cô, trong thời gian huấn luyện sẽ miễn phí ăn uống và chỗ ở. Chờ huấn luyện kết thúc, cô có thể lên vị trí, chúng tôi sẽ ký hợp đồng chia lợi nhuận với cô. Cô yên tâm, Hổ ca tôi luôn hào phóng. Giai đoạn đầu cô thiếu lưu lượng, công ty sẽ mua lưu lượng cho cô. Nếu lực mua không đủ, công ty sẽ làm nền cho cô. Cô chỉ cần yên tâm công tác, tuyệt đối sẽ không để cô phải lo lắng.”

Chương Khả Khê cười cười, nói: “Ngại quá, bên tôi không cân nhắc làm streamer. Tôi xin phép đi trước.”

Người phụ nữ trung niên vội vàng đứng dậy, nói: “Tiểu Chương, em có yêu cầu gì cứ việc đưa ra. Chị đặt lương tâm mà nói với em, chỗ chị thực sự đặc biệt tốt. Trên video ngắn có một streamer quay truyện cười tên là Thúy Hoa, chính là người bọn chị ký hợp đồng. Cô bé ấy gia nhập chưa đến ba tháng đã kiếm được bốn năm vạn (~150 triệu VNĐ) rồi đấy.”

Chương Khả Khê vẫn từ chối, đứng dậy. Cô không có hứng thú với nghề streamer, mà Kỷ Bắc Dương còn đang chờ cô dưới lầu, cô không muốn lãng phí thời gian.

Ông chủ nói: “Thế này nhé, cô cứ nhận việc trước, làm gì cũng dễ nói. Ngay cả khi cô muốn làm trợ lý hành chính, cô cũng phải tìm hiểu rõ cơ cấu vận hành và nhân sự của công ty. Chờ quen thuộc hết rồi, cô cảm thấy mình vẫn không hợp làm streamer, chúng tôi sẽ đổi sang vị trí chính thức cho cô. Cô thấy sao?”

Phàm là nói cứ vào trước rồi sau này điều chỉnh vị trí, về cơ bản đều là chiêu lùa gà của ông chủ, không thực hiện được.

Chương Khả Khê không ngốc như vậy, lịch sự và lễ phép nói lời cảm ơn. Cô không đợi họ đưa ra thêm điều kiện nữa, liền rời khỏi phòng phỏng vấn.

Sau khi Chương Khả Khê đi, Triệu ca bước vào phòng họp, nói: “Không giữ được người?”

Người phụ nữ nói: “Chắc ỷ mình xinh đẹp nên có nhiều ý tưởng quá.”

Ông chủ mặt trầm xuống nói: “Cô gái không biết điều.”

Triệu ca nói: “Tiếc thật, tôi thấy khuôn mặt cô ấy có tiềm năng nổi tiếng. Thôi, không nói cô ấy nữa. Dưới lầu tôi thấy đậu một chiếc Bugatti Veyron coupe gần mười triệu tệ. Rất nhiều streamer đều xuống chụp ảnh. Các anh có đi xem không?”

Siêu xe cấp độ hàng chục triệu tệ, mua được nhưng chưa chắc nuôi nổi. Là phương tiện giao thông, nếu không phải người có giá trị bản thân ‘hàng trăm triệu’ trở lên, về cơ bản không ai dám mua.

Người phụ nữ nghe vậy, nói: “Đi, đi xem. Tôi còn chưa tận mắt thấy loại xe cấp bậc này. Chụp vài tấm ảnh, hai ngày nữa đăng video.”

Khi Chương Khả Khê còn đang chờ thang máy, cô đã thấy ông chủ, người phụ nữ và Triệu ca đi tới. Lòng cô hơi rùng mình, không phải là tìm cô đi.

Thang máy “đinh” mở cửa. Ba người ông chủ đi vào trước. Chương Khả Khê thấy họ lạnh nhạt với mình, thở phào nhẹ nhõm, bước vào thang máy.

Thang máy từ từ đi xuống. Lúc này, ông chủ bỗng nhiên nói với người phụ nữ: “Gần đây tôi mới mua một chiếc xe, Bugatti Veyron, hơn mười triệu tệ.”

Con ngươi người phụ nữ xoay chuyển, nói: “Thật sao, để tôi đi xem. Bao giờ tôi cũng mua được một chiếc.”

Ông chủ nói: “Chỉ cần cô thành thật kiên định làm việc ở công ty, muốn gì cũng có thể thực hiện. Con người ta, đừng ỷ vào tuổi trẻ, khinh thường cái này khinh thường cái kia. Xã hội không phải nhà cô, không phải cô muốn làm gì thì làm. Phải biết điều, nghe lời khuyên của người khác.”

Người phụ nữ nói: “Tôi nhất định sẽ theo anh làm việc tốt.”

Chương Khả Khê cúi đầu, nghe họ kẻ xướng người họa, không nói gì.

Thang máy đến tầng một. Chương Khả Khê bước ra trước. Cô đi ra khỏi tòa nhà, phát hiện ba người kia cũng đang đi về phía mình. Không đợi Chương Khả Khê nói chuyện, ba người như thấy được bảo vật, bỗng nhiên tăng nhanh bước chân, vượt qua Chương Khả Khê, lập tức đi đến chỗ Chương Khả Khê đậu xe.

Chiếc xe coupe màu đen có đường cong mượt mà, thân xe đen tuyền sáng bóng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng xa hoa thâm trầm.

Kỷ Bắc Dương không ở trên xe, nhưng xung quanh xe đã có ba bốn người vây quanh, có nam có nữ.

Ông chủ và những người khác bước nhanh đến bên chiếc coupe, ăn ý rút điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh: chụp xe, chụp mình và xe, tự sướng, chụp người khác, quay đủ loại video.

Chương Khả Khê chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh xe nhìn họ.

Những người khác chụp xong rồi đi. Ông chủ thấy cô nhìn họ, liền khí phách dựa vào cửa xe, nói: “Xe của tôi đẹp không? Cũng không đắt lắm. Đi theo tôi, tôi đảm bảo cô sẽ lái được chiếc xe như thế này.”

Chương Khả Khê từ từ “Ồ” một tiếng, đi đến bên cạnh xe.

“Cân nhắc đi, chị nói ông chủ cho em thêm một cơ hội nữa.” Người phụ nữ nói.

Chương Khả Khê nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không cân nhắc. Tôi chỉ muốn nói, nếu các anh chị chụp xong rồi, có thể cho tôi lái xe của tôi đi không?”

Ông chủ lập tức bật dậy khỏi cửa xe.

Người phụ nữ trung niên trợn tròn mắt.

Triệu ca quê độ muốn trốn lên núi.

Ông chủ style đại ca dường như bị k*ch th*ch, kinh ngạc nói: “Cô cô cô lái Bugatti đi phỏng vấn?”

Chương Khả Khê nói: “Không được sao?”

Kỷ Bắc Dương đã đi đến từ ven đường, gọi tên Chương Khả Khê. Chương Khả Khê cười với ba người, nói: “Phiền anh chị tránh ra một chút, cảm ơn.”

Ba người ông chủ bị k*ch th*ch dịch sang một bên, trơ mắt nhìn cô gái lên xe, chở người đi khỏi.

Chương Khả Khê nhìn qua gương chiếu hậu thấy ba người kia ngây người nhìn chiếc xe, cô cười đến ch** n**c mắt.

Kỷ Bắc Dương hỏi: “Phỏng vấn vui vẻ hay sao?”

Chương Khả Khê ha ha ha cười lớn, đấm vào vô lăng, vui sướng nói: “Tôi vừa mới mượn xe của anh để diễn một màn vả mặt kinh điển. Cảm giác thấy mặt người ta bị vả bôm bốp thiệt là đã cái nư!”

Hết chương 23

Bình Luận (0)
Comment