My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 24

Chương 24: Công ty TNHH Quản lý Đầu tư và Sáng tạo Lăng Nhuận 

Chờ cô cười xong, Kỷ Bắc Dương mới mở lời, nói: “Về công việc, nếu cần, tôi có thể giúp đỡ.”

Chương Khả Khê dừng xe trước đèn giao thông, quay đầu nhìn anh, nói: “Cảm ơn, nhưng tạm thời không cần. Tôi có một công ty rất muốn vào, tôi đã nộp sơ yếu lý lịch và vẫn đang chờ cơ hội phỏng vấn.”

Kỷ Bắc Dương nói được.

Đến chung cư Tây Lân, họ ai về phòng nấy.

Chương Khả Khê chờ thêm một ngày nữa vẫn không có thông báo, liền lên trang web tuyển dụng kiểm tra quy trình tuyển dụng của công ty cô muốn vào. Thấy những user khác bình luận rằng công ty này thường phản hồi sau 10 ngày làm việc kể từ khi nộp sơ yếu lý lịch, Chương Khả Khê liền mua vé tàu về nhà thăm ba mẹ.

Biết cô về, Triệu Văn cố ý gói sủi cảo Chương Khả Khê thích ăn nhất. Ba Chương lại đi mua rất nhiều đồ ăn vặt cô thích ăn. Chương Khả Thanh ngồi trước cửa nhà, trước mặt đặt bảng vẽ, vẽ một nét, ngắm nhìn về phía đầu hẻm một cái, lại vẽ một nét, lại ngắm nhìn một cái.

Gia đình Chương Khả Khê ở một thành phố nhỏ tuyến bốn, không phát triển lắm, dân cư thường trú không nhiều, nhịp sống chậm rãi. Nhà cô là nhà tự xây hai tầng, có một cái sân nhỏ, nằm trong khu dân cư nội thành, coi như là “làng trong phố”.

Mấy năm trước, chính phủ quy hoạch nói sẽ giải tỏa khu này để xây nhà cao tầng. Kết quả nhà cô đợi năm này qua năm khác, căn nhà vẫn không bị giải tỏa.

Sau khi Chương Khả Khê tốt nghiệp đại học, vào xã hội, mở mang kiến thức, cô nhận ra căn nhà này nếu giải tỏa cũng không đền bù được bao nhiêu tiền. Vì thế cô khuyên cha mẹ buông bỏ ý niệm đó, sống tốt. Nhà mình không cần trả phí quản lý, cũng khá tốt.

Triệu Văn ở trong bếp gọi ra phía cửa hỏi Chương Khả Thanh: “Chị con về chưa?”

Ánh mắt Chương Khả Thanh lập tức liếc về phía đầu hẻm, cau mày nói: “Không biết, con đâu có rảnh rỗi nhìn chằm chằm ngã tư đường. Chị ấy đâu phải trẻ con, về thì về thôi.”

Ba Chương dọn dẹp phòng của Chương Khả Khê hết lần này đến lần khác. Thấy trời sắp tối, liền nói với Triệu Văn: “Tôi đi đón Khê Khê, mỗi lần con bé về đều mang bao lớn bao nhỏ, tôi sợ con bé xách không nổi.”

Triệu Văn nói: “Đi mau đi mau, đón được nhớ mua hạt dẻ trên đường Trường Nhạc cho Khê Khê, mỗi lần về con bé đều phải ăn.”

Ba Chương khoác áo khoác, nhanh chóng ra cửa. Vừa đi đến ngã tư, liền thấy con gái kéo một cái vali lớn, trong tay còn xách ba bốn túi lớn.

“Khê Khê.”

Chương Khả Khê nói: “Ba, ba đi đâu đấy?”

Ba Chương đi tới nhận lấy đồ đạc trong tay cô, nói: “Không đi đâu cả, nặng không con, đưa cho ba.”

“Không nặng,” Chương Khả Khê vẫn đưa vali cho ba Chương, cô xách túi, tay kia khoác tay ba, nói: “Ba, con nhớ ba mẹ quá. Ba mẹ ở nhà thế nào?”

“Khá tốt, chỉ là mẹ con rất nhớ con.”

Rõ ràng ba Chương cũng rất nhớ con gái, cố tình nói là mẹ nhớ. Ba luôn luôn như vậy, tình cảm mà nội tâm.

Chương Khả Khê cười hì hì nói: “Ba, con mua cho ba một chiếc áo len, đẹp lắm, lát nữa ba thử xem.”

“Được.”

Kể từ khi Chương Khả Khê trở về, ánh mắt Chương Khả Thanh liền chuyên chú nhìn chằm chằm bàn vẽ, dường như căn bản không chú ý đến chị gái đã về. Chương Khả Khê nhảy đến bên cạnh em trai, nhìn cậu vẽ, nói: “Em trai, em vẽ càng ngày càng tốt, chị thấy em chính là Picasso Van Gogh tương lai.”

Khả Thanh cười nhạo: “Ra ngoài hai năm, môn nịnh hót của chị tiến bộ không ít.”

Chương Khả Khê nói: “Chứ còn gì nữa. Không dỗ người khác vui vẻ, thì bao giờ chị của em mới có thể kiếm hơn vạn tệ đây.”

Cô vỗ vỗ đầu em trai, kéo cánh tay Chương Khả Thanh, nói: “Đừng vẽ nữa, đi nào, chị mua quần áo mới cho em, qua thử xem.”

Khả Thanh liền “không tình nguyện” bị đẩy quay trở lại.

Chương Khả Khê mua quần áo mới cho mỗi người trong nhà, từng bước thúc giục họ thay để cô xem, khen họ mặc thật đẹp, lại tiện thể tâng bốc mắt nhìn của chính mình tốt.

Trong khi Chương Khả Khê trò chuyện cùng ba Chương và em trai, Triệu Văn bưng hai đĩa sủi cảo ra.

Chương Khả Khê vỗ vỗ em trai, nói: “Đi giúp chị lấy giấm và ớt cay.”

Khả Thanh lườm cô một cái đầy vẻ ghét bỏ, lăn xe lăn đi lấy đồ cô muốn, “Chúa lười biếng.”

Chương Khả Khê cười rộ lên. Cô bỗng nhớ lại hành vi của mình giống hệt như Mao Mao. Chỉ cần gặp được con sen biết hầu hạ cô, cô liền lập tức biến thành tiểu boss không biết làm gì.

Bốn người trong gia đình quây quần trong căn phòng ấm áp ăn sủi cảo, Chương Khả Khê mở TV, vừa trò chuyện với người nhà bên tiếng TV làm nền. Hơi nóng của sủi cảo chấm giấm và ớt cay ăn vào dạ dày. Khoảnh khắc này, tất cả mọi tủi thân và chua chát ở bên ngoài đều tan thành hư vô.

Những nỗi buồn và suy sụp do bị bạn bè phản bội, bị bạo lực đã bị đĩa sủi cảo lớn này xua tan sạch sẽ.

Chương Khả Khê ăn từng miếng từng miếng sủi cảo, mắt đỏ hoe. Cho dù cô có gói sủi cảo giống mẹ bao nhiêu, thì sủi cảo mẹ nấu vẫn luôn là ngon nhất.

Ăn cơm xong, cả nhà ăn trái cây xem TV tám chuyện. Đến khuya, họ mới lưu luyến không rời trở về phòng ngủ.

Chương Khả Khê nằm trên chiếc giường đã ngủ từ nhỏ đến lớn. Trên bức tường ố vàng dán các nhân vật manga anime mà cô từng theo dõi hồi cấp hai, dán bằng khen cô đạt được hồi cấp ba. Trên bàn học hoa văn chất chồng sách vở của cô. Mọi thứ đều y như ngày xưa. Không có ai vì cô không ở nhà mà chiếm dụng không gian của cô.

【 Hôm nay cô làm gì? 】 Tin nhắn của Kỷ Bắc Dương gửi đến.

【 Tôi về nhà ba mẹ rồi. Cảm giác về nhà thật tốt. Mẹ tôi gói sủi cảo cho tôi ăn, rất ngon. 】 Chương Khả Khê ngoan ngoãn hồi đáp về ngày hôm nay.

【 Ừm. 】

Chăn đệm của cô được ba mẹ phơi định kỳ, tỏa ra mùi nắng. Chương Khả Khê lăn qua lăn lại trên giường, hứng thú dạt dào, rất muốn tìm người trò chuyện.

【 Chỗ nhà tôi tuy không phát triển, nhưng có vài khu danh thắng cấp 4A, bốn phía núi non bao bọc. Từ cửa sổ phòng tôi nhìn ra ngoài có thể thấy đỉnh núi cao ngút trời xa xa. Vào mùa đông, còn có thể thấy đỉnh núi ấy ẩn hiện trong sương mù. 】

【 Rất đẹp. 】 Kỷ Bắc Dương nằm thẳng trên giường, giơ điện thoại lên cao, nghiêm chỉnh sử dụng điện thoại.

【 À đúng rồi, chỗ nhà tôi có một quán hạt dẻ xào cũng đặc biệt ngon, vừa thơm vừa ngọt, mềm dẻo, lại còn dễ tách vỏ. Chờ tôi trở về tôi sẽ mang cho anh một túi nếm thử. 】

【 Được. 】 23 giờ 21 phút, đồng hồ sinh học của Kỷ Bắc Dương phát huy tác dụng. Anh hơi buồn ngủ, chậm rãi nháy mắt, nhưng lại không muốn ngủ. Chương Khả Khê vẫn đang tám chuyện với anh.

Chương Khả Khê líu lo giới thiệu quê hương cho Kỷ Bắc Dương, vô tình nhìn thấy thời gian trên điện thoại, nói: 【 Gần 12 giờ rồi, tôi có làm phiền anh ngủ không? 】

【 Không có. 】 Kỷ Bắc Dương cố gắng banh con mắt.

Chương Khả Khê gửi một biểu tượng mặt cười xấu xa nói: 【 Tôi buồn ngủ rồi, ngủ thôi, ngủ ngon. 】

【 Được. 】

Chương Khả Khê ngủ một giấc ngon lành. 7 giờ sáng cô liền dậy. Cô rửa mặt đánh răng xong đi ra, thấy Khả Thanh đang ngồi trong phòng khách nhàm chán, mẹ đang làm bữa sáng trong bếp.

“Mẹ, con đẩy Khả Thanh ra ngoài đi dạo. Lâu rồi con không về, muốn ra ngoài xem một chút.”

Triệu Văn nói: “Được, mặc dày vào, buổi sáng trời lạnh. Về sớm nhé, mẹ pha bột chiên bánh rán cho con ăn.”

“Vâng ạ.” Chương Khả Khê lấy tấm chăn trên sô pha đắp lên đùi Khả Thanh, đẩy cậu ra ngoài.

“Em có nói muốn đi dạo với chị à.” Chương Khả Thanh nói.

Chương Khả Khê cười hì hì, “Lâu lắm chị mới về một lần, em không đi cùng chị là không xong đâu. Khả Thanh, em nắm chắc vào, chị tăng tốc đây.”

Chương Khả Khê đẩy xe lăn đi bộ, đột nhiên tăng tốc chạy lên. Cô chạy rất nhanh, làm Chương Khả Thanh cũng lăn rất nhanh.

Chương Khả Thanh nắm chặt tay vịn xe lăn, cảm nhận luồng gió lạnh buốt lướt qua tai với tốc độ cực nhanh, la lớn trong gió: “Chương Khả Khê, dừng lại mau, chị bị bệnh phải không hả, a a a a chị là trẻ con à, lớn thế rồi còn chơi trò này.”

Cảm giác k*ch th*ch do tốc độ mang lại làm lồng ngực Chương Khả Thanh dồn dập. Khuôn mặt tái nhợt của cậu nổi lên vẻ hồng hào vì hoảng hốt.

Chương Khả Thanh đã quên cảm giác chạy nhanh là gì từ lâu. Kể từ khi bị bệnh, cậu hoàn toàn không thể đi lại, cậu đã cố gắng làm quen với việc yên tĩnh ở trên xe lăn. Nhưng khi cậu quen rồi, Chương Khả Khê lại dường như không thể quen. Mỗi lần cô từ trường học về, việc đầu tiên là đẩy Chương Khả Thanh chạy điên cuồng trên phố chơi đùa.

Chương Khả Khê đẩy người ngồi xe lăn chơi như vậy tưởng chừng không đáng tin cậy, nhưng thần kỳ là chưa bao giờ làm em trai ngã.

Cô thở hổn hển dừng lại ở một quảng trường có tầm nhìn thoáng đãng, dùng tay quạt gió, nói: “k*ch th*ch không, vui không?”

Mặt Khả Thanh hơi hồng, ngực phập phồng, cậu ghét bỏ mắng cô, nói: “Chị thật trẻ trâu.” Nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười.

Thiếu niên 17 tuổi, hẳn là phải có thần thái rạng ngời như vậy.

Chương Khả Khê hít thở đều trở lại, nói: “Ê, hỏi em này, nếu có dụng cụ hỗ trợ giúp em đứng lên, điều em muốn làm nhất là gì?”

Nụ cười của Khả Thanh hơi thu lại. Cậu cúi đầu nhìn chân mình bị đắp dưới chăn lông. Một lát sau, cậu ngẩng đầu nhìn chị gái, đôi mắt thanh tú đẹp trai chứa một tia đắc ý, nói: “Đương nhiên là so chiều cao với chị rồi. Em chắc chắn đã cao hơn chị từ lâu, đồ nấm lùn.”

Chương Khả Khê đẩy cậu hướng về nhà, nói: “Còn nói chị trẻ trâu, rõ ràng em mới là chúa trẻ trâu.”

Hai chị em vừa đi vừa cãi nhau, câu qua câu lại, đấu khẩu vô cùng vui vẻ.

Đến cửa nhà, Chương Khả Khê đi trước mở cổng sân, sau đó quay lại đẩy Chương Khả Thanh. Khi cô đi tới, Chương Khả Thanh bỗng nhiên gọi một tiếng chị.

“Chị, em không có hy vọng gì với dụng cụ hỗ trợ cả. Có hay không cũng không sao.” Chương Khả Thanh nhìn Chương Khả Khê trông gầy hơn một chút nói.

Chương Khả Khê chớp chớp mắt, biết cậu không muốn mình quá mệt mỏi. Cô chịu đựng sự đau lòng, nói: “Chị biết rồi. Mau vào thôi, chị ngửi thấy mùi bánh rán mẹ chiên rồi.”

Bánh rán mẹ chiên bằng than đá và chảo gang đáy bằng của gia đình, chiếc bánh chiên từ chiếc nồi đen cũ kỹ, vĩnh viễn ngon hơn chiếc bánh mà Chương Khả Khê làm bằng máy nướng bánh mini mua ở chung cư.

Chương Khả Khê ăn bánh rán mẹ chiên, phết thêm ớt cay chín của ba lên bánh. Cho dù Chương Khả Khê có ăn bữa sáng đắt tiền ở bên ngoài thế nào, cô cũng chỉ cảm thấy đồ ăn ở nhà là ngon nhất.

Ăn được nửa chừng, điện thoại có tiếng. Chương Khả Khê nhìn lướt qua, bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hỉ, “Sơ yếu lý lịch của chị được duyệt rồi! Họ mời chị tham gia đánh giá nghề nghiệp online. Đây là công ty chị luôn rất muốn vào! A a a, chị vui quá.”

Chương Khả Thanh nhìn tin nhắn trên điện thoại cô, đọc tên công ty gửi tin nhắn: “Công ty TNHH Quản lý Đầu tư và Sáng tạo Lăng Nhuận, bộ chị muốn đi bán cổ phiếu à?”

“Không phải,” Chương Khả Khê cầm bánh rán, dùng ngón út ấn màn hình, nghiêm túc đọc nội dung tin nhắn. Vừa đọc vừa nói: “Lăng Nhuận là một doanh nghiệp đầu tư mạo hiểm nổi tiếng trong nước, đã hoạt động mười năm, chuyên tập trung vào hoạt động quản lý đầu tư giai đoạn sớm và trung kỳ của các doanh nghiệp vừa và nhỏ trong nước. Các dự án đầu tư có y dược, bảo hiểm, dưỡng lão, v.v. Các công ty họ đầu tư trải rộng khắp cả nước. Chị muốn vào công ty họ là vì khi chị còn đi học, giáo sư chuyên ngành đã giới thiệu cho bọn chị, nói Lăng Nhuận là một trong số ít công ty trong nước chú trọng đến nguồn nhân lực. Bộ phận nhân sự của họ có cấu trúc hoàn chỉnh, chức năng rõ ràng, áp dụng các khái niệm quản lý nguồn nhân lực mới nhất trên thế giới, không giống các công ty khác trong nước, hoặc là bộ phận nhân sự gộp chung với bộ phận tổng hợp, hoặc là một người kiêm nhiệm nhiều chức vụ, hoàn toàn không chú trọng đến bộ phận này.”

Chương Khả Khê ghi nhớ kỹ nội dung tin nhắn, cuộn bánh rán lại, nói: “Chị học chuyên ngành Quản lý Nhân lực Hành chính, nên chị cũng muốn làm công việc liên quan đến chuyên ngành.”

Chương Khả Khê cắn một miếng bánh lớn, nuốt xuống xong rồi nói: “Hơn nữa, nghe giáo sư bọn chị nói chế độ lương thưởng với phúc lợi của họ đặc biệt cao!”

Ăn xong bữa sáng, Chương Khả Khê dẫn Khả Thanh đi tìm một tiệm cà phê Internet. Cô mở cho Khả Thanh một máy để cậu chơi game, sau đó tự mình mở đường link được gửi trong tin nhắn, truy cập vào trang web đánh giá nghề nghiệp. Tổng cộng có 120 câu hỏi, yêu cầu phải hoàn thành trong 45 phút.

Loại đánh giá này có số lượng câu hỏi lớn, thời gian kiểm tra ngắn, thường không liên quan đến kiến thức chuyên môn. Nội dung kiểm tra chủ yếu là giao tiếp cá nhân, thói quen hành vi, giá trị quan xã hội, khả năng hiểu ngôn ngữ. Các câu hỏi đều rất đơn giản, mục đích là để ứng viên không cần suy nghĩ, hoàn toàn dựa vào cảm giác và thói quen để trả lời, từ đó kiểm tra xem ứng viên có khả năng phù hợp với một nghề nghiệp nào đó hay không.

Chương Khả Khê nghiêm túc trả lời hết câu hỏi, hồi hộp nhấn nút “Gửi đi”. Hệ thống đánh giá chấm điểm ngay lập tức, cho Chương Khả Khê 98 điểm.

Chương Khả Khê không biết 98 có phải là điểm cao hay không, nhưng không lâu sau, cô lại nhận được tin nhắn từ hệ thống đánh giá, thông báo cô đã vượt qua bài đánh giá, yêu cầu cô tham gia vòng phỏng vấn đầu tiên vào thứ Năm tuần này.

Hết chương 24

Bình Luận (0)
Comment