My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 25

Chương 25: Về chung cư Tây Lân 

Hôm nay là thứ Hai, còn ba ngày nữa là đến thứ Năm. Chương Khả Khê vốn định ở nhà thêm vài ngày, nhưng bây giờ không thể được.

Ba Chương và Triệu Văn tuy không nỡ xa cô, nhưng thấy con gái đặc biệt vui vẻ, họ cũng cảm thấy an lòng.

Để chúc mừng Chương Khả Khê vượt qua bài đánh giá nghề nghiệp, ba Chương đặc biệt đi mua sườn và thịt bò, định để Triệu Văn làm một bữa thịnh soạn chúc mừng Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê ăn khoai tây chiên vị chanh ba mua, đi bộ đến bếp. Thấy ba mẹ đều bận rộn làm bữa tiệc lớn cho cô, Khả Khê ngượng ngùng nói: “Mới chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi, không cần chúc mừng như thế đâu.”

Triệu Văn nói: “Cần chứ. Chúng ta chỉ là chúc mừng con trước, con nhất định sẽ qua phỏng vấn.”

Ba Chương nói: “Ba cũng nghĩ vậy.”

Khả Thanh ngồi trong sân vẽ tranh, xen vào nói: “Đây là ba mẹ mù quáng tự tin vào chị rồi.”

Ba Chương “á à” một tiếng, thò đầu ra từ bếp, nói: “Nhóc con, có phải lại thiếu đòn không?”

Khả Thanh căn bản không sợ ba, ngày nào ba cũng nói muốn đánh cậu, nhưng lại chưa bao giờ thực sự đánh cậu lần nào. Khả Thanh nói: “Con chỉ sợ ba mẹ khen chị tới mức chị bay luôn lên mây, nên con mới phải dội nước lạnh để kéo chị về mặt đất.”

Chương Khả Khê lấy một gói khoai tây chiên ra khỏi túi, đi đến bên cạnh Khả Thanh. Nhân lúc cậu mở miệng nói chuyện, cô đột nhiên nhét vào miệng cậu, bịt kín miệng thiếu niên, nói: “Nói rất có lý, lại đây chị đút em ăn khoai tây chiên.”

Mặc dù Khả Thanh mới 17 tuổi, nhưng giống như hầu hết các chàng trai, cậu không thích đồ ăn vặt. Bị Chương Khả Khê nhét đầy miệng khoai tây chiên, cậu chỉ có thể phồng má, trông như một con sóc nhỏ, khó khăn nhai nuốt.

Khi ở nhà, thời gian trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã đến lúc phải đi. Chương Khả Khê ăn cơm trưa thứ Tư để kịp chuyến tàu. Triệu Văn nhân lúc cô ăn cơm giúp cô thu dọn đồ đạc. Chương Khả Khê bưng bát lớn húp mì sợi mẹ làm, tựa vào cửa nhìn ba mẹ thu dọn hành lý cho cô.

“Ái da, mẹ ơi, đừng có bỏ thêm cái này, ba mẹ để ở nhà mà ăn đi.”

“Cái này cũng không cần, nhét không vừa, mang về con sợ đổ ra mất.”

“Ba, sa tế này con biết làm mà, con không mang theo đâu.”

“Đồ ăn vặt con không mang đâu, để Khả Thanh ăn đi.”

Chương Khả Thanh ngồi trong phòng khách, lớn tiếng nói: “Bảo chị ấy mang hết đi, em không ăn.”

Chương Khả Khê lúc về chỉ có một vali hành lý và ba bốn túi quần áo, lúc đi thì là một vali hành lý, năm sáu cái túi, đựng sa tế chín và tương xương do ba làm, bánh bao chiên và bánh bao hấp do mẹ làm, cùng với các loại đồ ăn vặt, điểm tâm khác.

“Con xách không nổi đâu.” Chương Khả Khê đáng thương hề hề nói.

Ba Chương nói: “Ba đưa con đến ga tàu hỏa. Xuống ga, con bắt taxi về.”

Triệu Văn nói: “Khê Khê, sao con không tự lái xe về? Con không phải đã mua xe rồi sao?”

Chương Khả Khê không nói cho họ chuyện Trương Hạo xâm chiếm tài chính của cô và bị cô báo cảnh sát. Cô nói: “Con lái xe một mình không có lợi. Tiền xăng cộng với phí cầu đường, còn hơn cả tiền con đi tàu hỏa cả đi lẫn về.”

“Được rồi,” Triệu Văn cũng chỉ đành chấp nhận lý do của cô.

Ba mẹ quyết tâm muốn cô mang hết những thứ này đi, Chương Khả Khê đành phải chịu. Khoảng hơn một giờ chiều, cô và ba cùng nhau chuyển đồ đạc lên xe, đi về phía ga tàu hỏa.

Xe đi ngang qua đường Trường Nhạc, Chương Khả Khê bỗng nhiên nói: “Ba, chờ một chút, con đi mua một gói hạt dẻ xào.”

Chương Khả Khê xuống xe, chạy đến cửa hàng bán hạt dẻ đó. Ông chủ nhận ra Chương Khả Khê, nói: “Cô bé, lâu rồi không gặp cháu.”

Chương Khả Khê nói: “Cho cháu một phần lớn, hi hi, cháu đi ra ngoài làm việc. Về được hai hôm, giờ lại phải đi rồi.”

Ông chủ bỏ thêm cho Chương Khả Khê hai lạng, nói: “Làm việc ở thành phố lớn không dễ dàng nhỉ, cầm lấy, tranh thủ ăn lúc còn nóng trên đường đi.”

Chương Khả Khê nói: “Cũng tạm ạ, cảm ơn chú, cháu đi đây.”

Trở lại trên xe, hạt dẻ tỏa ra hương thơm nóng hổi. Ba Chương nói: “Con ăn lúc còn nóng đi, đến ga tàu hỏa còn phải mất một lúc.”

Chương Khả Khê nhìn những hạt dẻ đỏ hồng trong túi giấy, nuốt nước miếng, nói: “Không ăn, con định mang về tặng người khác.”

“Cái người hàng xóm của con đó hả?” Ba Chương vẫn nhớ Chương Khả Khê từng nói trong nhóm chat rằng cô chuyển đến chỗ mới, hàng xóm là bạn bè quen biết.

“Đúng ạ.”

Xe chạy chưa được bao lâu, Chương Khả Khê không chịu nổi mùi thơm ngọt ngào này, nhịn không được thò tay lấy một hạt ra.

“Không phải nói để dành cho hàng xóm sao?” Ba Chương cười nói.

Chương Khả Khê nói: “Ông chủ cho con thêm nhiều, con ăn một hai hạt thôi. Mùi thơm này quá quyến rũ, con chịu không nổi.”

Cô tách hạt đầu tiên nhét vào miệng cha già đang lái xe, sau đó mới tách hạt cho chính mình ăn.

Đến ga tàu hỏa, ba Chương giúp Chương Khả Khê xách đồ đạc đến tận cổng vào, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô khó khăn cầm bao lớn bao nhỏ đi qua cổng soát vé. Ba Chương kìm nén sự chua xót trong mắt, đứng tại chỗ một lúc lâu cho đến khi không còn thấy con gái nữa, rồi mới chầm chậm rời đi.

3 giờ rưỡi, tàu hỏa đến ga. Khi Chương Khả Khê còn chưa xuống tàu, cô nhận được tin nhắn WeChat từ ba Chương, dặn dò cô ra ga không cần tiếc tiền mà đi phương tiện giao thông công cộng, hãy bắt taxi về, đồ đạc quá nhiều, cô xách không nổi.

Chương Khả Khê trả lời một chữ “ok”. Ra ga, cô gọi một chiếc taxi, rồi chụp ảnh mình ngồi trong xe taxi gửi vào nhóm WeChat gia đình, nói:【 Xuống tàu rồi ạ, mọi người đừng lo cho con nhé. 】

Triệu Văn trả lời cô:【 Về nhà nhớ lấy hết đồ ra, đừng để bị hư hỏng. 】

Chương Khả Khê hồi đáp “Đã biết”, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát, thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ. Trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn man mác. Mỗi lần cô từ nhà trở về nơi này, cô đều sẽ tụt mood một lúc lâu.

Đến chung cư Tây Lân, Chương Khả Khê xuống xe. Bảo vệ chung cư thấy cô, liền đi tới giúp cô đưa hành lý đến cửa thang máy, thuận miệng hỏi: “Về quê hả?”

Chương Khả Khê nói cảm ơn, “Đúng vậy, về được mấy ngày, làm phiền anh.”

Cuối cùng cũng đến phòng, Chương Khả Khê chụp một bức ảnh, báo bình an cho gia đình. Sau đó cô nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát, nhớ đến những đồ đạc ba mẹ mang cho, lại bò dậy thu dọn hành lý.

Thấy gói hạt dẻ kia, Chương Khả Khê cầm nó qua căn 2501. Cô gõ cửa vài lần nhưng không thấy ai mở. Cô liền về phòng gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Bắc Dương, hỏi:【 Kỷ tiên sinh, anh không có ở nhà ạ? 】

Kỷ Bắc Dương trả lời tin nhắn rất nhanh:【 Đi công tác. 】

Đi công tác à, Chương Khả Khê muốn hỏi anh khi nào trở về, nhưng lại sợ hỏi sẽ không phù hợp. Cô cúi đầu nhìn túi hạt dẻ kia, do dự.

Một lát sau, Kỷ Bắc Dương lại gửi tin nhắn:【 Một tuần nữa tôi về, có việc gì sao? 】

Thật khéo, cô đang do dự có nên hỏi không thì Kỷ Bắc Dương đã chủ động nói.

Thì ra mấy ngày này đều không về, Chương Khả Khê nói: 【 Không có việc gì, tôi về thành phố rồi. 】

Kỷ Bắc Dương nói 【 Được 】

Chương Khả Khê liền không hồi đáp nữa.

Trong một thành phố khác, Kỷ Bắc Dương đang họp tổ dự án, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khẽ cau mày. Anh rất muốn trò chuyện thêm với Chương Khả Khê một lát, nhưng lại không biết nên nói gì. Anh thiếu khả năng trò chuyện, chỉ có thể im lặng khóa màn hình, đặt điện thoại xuống.

Điện thoại va vào bàn phát ra tiếng “bộp” nhẹ. Phòng họp 27 người bỗng nhiên im lặng như tờ. Người đang đứng phát biểu khẩn trương nhìn về phía Kỷ Bắc Dương, mím môi.

Kỷ Bắc Dương ngước mắt, phát hiện mọi người đều đang nhìn anh. Anh rũ mắt, một tay v**t v* khuy măng sét men lam, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”

Người diễn thuyết tiếp tục lên tiếng.

Nếu Kỷ tiên sinh một tuần sau mới về, Chương Khả Khê vui vẻ quyết định ăn hết hạt dẻ đó cho anh, coi như mình chưa từng mua.

Căn hộ Kỷ Bắc Dương cho cô thuê có đầy đủ TV, màn hình rất lớn. Chương Khả Khê thích mở TV khi làm việc. Cô đang xem show về chuyện gia đình, lờ mờ nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài hành lang. Tiếng gõ cửa kéo dài một lúc, Chương Khả Khê đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa ra ngoài. Người gõ cửa nhà Kỷ Bắc Dương chính là chị gái xinh đẹp kia, người không phải là vị hôn thê.

Chương Khả Khê qua mắt mèo thấy cô gái có lẽ gõ không kiên nhẫn, bỗng nhiên nhấc chân đá cửa. Gót giày cao gót mảnh khảnh, cô gái mất trọng tâm, bất ngờ lảo đảo về phía sau, lập tức chật vật ngã ngồi xuống sàn.

Chương Khả Khê vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Kim Mộ Mịch làm chuyện xấu gặp quả báo, đang xấu hổ thì quay đầu lại, thấy mỹ nữ ở đối diện nhà Kỷ Bắc Dương mở cửa.

Chương Khả Khê ngồi xổm xuống, nói: “Kỷ tiên sinh không có ở nhà, anh ấy đi công tác rồi. Chân cô có đứng lên được không?”

Kim Mộ Mịch bĩu môi, nhẹ nhàng lắc lắc cổ chân, kiêu kỳ nói: “Hơi đau, tôi không dám cử động.”

Chương Khả Khê nói: “Cô có muốn vào nhà tôi nghỉ ngơi một chút không?”

Kim Mộ Mịch gật đầu, đang định vịn vào đối phương đứng dậy, liền thấy mỹ nữ một tay đỡ vai cô, một tay luồn qua chỗ khoeo chân cô, trực tiếp bế ngang Kim Mộ Mịch ôm lên. Sau đó mỹ nữ dùng vai đẩy cửa phòng, đi vào và đặt Kim Mộ Mịch lên sô pha.

Kim Mộ Mịch lần đầu tiên được một cô gái bế công chúa, kinh ngạc trợn tròn mắt, nói: “Người chị em, cô chuẩn men quá.”

Chương Khả Khê ngượng ngùng cười cười, đóng cửa lại, đi tới nói: “Tôi khỏe từ nhỏ rồi.”

Chương Khả Khê rót một ly nước cho Kim Mộ Mịch, “Có cần tôi giúp cô gọi 120 không?”

“Không cần, tôi gọi người đến đón tôi.” Kim Mộ Mịch lục trong túi lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi tin nhắn WeChat, sau đó nói: “Người chị em, làm quen đi, tôi tên là Kim Mộ Mịch.”

“Chương Khả Khê.”

Kim Mộ Mịch đáng yêu nói: “Đáng tiếc, không phải tên Chương Khả Ái à?”

Chương Khả Khê thuận miệng nói tiếp: “Tôi cũng hơi bị khả ái đó.”

Kim Mộ Mịch nói: “Người chị em, mặt cô cũng dày thật đó.”

Chương Khả Khê nói: “Lần sau cô đến thì gọi điện thoại cho Kỷ tiên sinh trước, sẽ không mất công về tay không.”

Kim Mộ Mịch nói: “Tôi biết chứ, nhưng tôi lại không có số điện thoại của anh ấy.”

Chương Khả Khê sửng sốt một chút, không dám tin là Kỷ Bắc Dương hẹn hò với Kim tiểu thư, lại không cho cô ấy số điện thoại.

Chương Khả Khê nghĩ có nên đưa số điện thoại cho Kim tiểu thư không, nhưng nói ra dường như sẽ làm cô ấy tổn thương, bởi vì hẹn hò mà không có số điện thoại, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

Kim Mộ Mịch nói: “Mặc kệ anh ấy, dù sao tôi đến là được rồi.”

Mắt cô ấy dạo quanh căn phòng một vòng, nhìn thấy hạt dẻ trên bàn, nói: “Là hạt dẻ ở quảng trường Vạn Phương đó à?”

“Không phải, tôi mang từ quê lên.”

Kim Mộ Mịch: “Ồ…”

Chương Khả Khê rất có tinh ý, lấy hạt dẻ đã tách vỏ trên bàn nói: “Muốn nếm thử không?”

“Được thôi.” Kim Mộ Mịch nhận lấy hạt dẻ, dùng ngón tay xinh đẹp nhón bỏ vào đôi môi hồng nhuận, “Ngon thật, ngon hơn cả quán ở quảng trường Vạn Phương.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi cũng thấy vậy. Quán hạt dẻ này khi xào sẽ xịt sữa bò vào để giảm nhiệt độ, các quán khác đều xịt nước, cho nên hạt dẻ nhà họ sẽ có một mùi sữa thoang thoảng, đặc biệt ngon.”

Chương Khả Khê nắm một nắm định đưa cho cô ấy. Khi cầm lên, cô lại sợ dầu mỡ trên hạt dẻ sẽ làm bẩn tay cô ấy, “Tôi đi lấy bao tay dùng một lần cho cô nhé.”

Kim Mộ Mịch nói: “Không sao đâu, đừng phiền phức, cứ đưa trực tiếp cho tôi là được.”

Chương Khả Khê đưa qua.

Hai người cùng nhau tách hạt dẻ ăn một lát. Điện thoại Kim Mộ Mịch reo lên. Cô ấy nghe điện thoại, báo số phòng. Ba bốn phút sau, chuông cửa nhà Chương Khả Khê vang lên.

Chương Khả Khê mở cửa. Trước mặt cô là một nam thanh niên dáng vẻ nho nhã, trông chừng hai 27, 29 tuổi. Anh ta đeo kính không gọng, mặc một bộ đồ màu lam nhạt đơn giản kiểu dáng thoải mái. Không rõ anh ta vừa từ đâu đến, trên quần áo còn vương vài vết bẩn.

Nam thanh niên hào hoa phong nhã nói: “Xin chào, xin hỏi Kim Mộ Mịch ở—”

Trong phòng truyền đến giọng nói không hài lòng của Kim Mộ Mịch, “Lộ lão sư, sao anh đến muộn thế.”

“Mời vào.” Chương Khả Khê tránh khỏi cửa. Người thanh niên lịch sự cười với cô, rồi đi vào.

Kim Mộ Mịch ngồi trên sô pha ủy khuất nói: “Bị trật chân, đau quá.”

Lộ Tắc Vũ cúi đầu nắm lấy cổ chân cô ấy xem xét, giọng trầm thấp nói: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Được, sao anh lại mặc thế này đến?”

Lộ Tắc Vũ nói: “Anh mới từ phòng thí nghiệm ra.”

“Thôi được,” Kim Mộ Mịch đang định vươn tay, bỗng nhớ ra điều gì, nói với Chương Khả Khê bên cạnh: “Người chị em, lại đây một chút, tôi muốn nói với cô một câu.”

Chương Khả Khê đi qua.

Kim Mộ Mịch nói: “Lại gần chút nữa.”

Chương Khả Khê thấy vẻ mặt cô ấy như muốn nói nhỏ, liền ghé sát qua.

Kim Mộ Mịch ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng nói cho Kỷ Bắc Dương, dấu chân trên cửa là tôi đá đấy, tôi cần giữ thể diện.”

Chương Khả Khê nhịn cười, “Được.”

Kim Mộ Mịch liền đưa tay về phía Lộ Tắc Vũ, không hề tỏ vẻ ghét bỏ vết bẩn trên người anh, dường như đã sớm thành thói quen.

Lộ Tắc Vũ bế ngang cô ấy lên, nói với Chương Khả Khê: “Cảm ơn cô đã chăm sóc em ấy.”

Chương Khả Khê nói đừng khách sáo, tiễn họ ra cửa, đứng ở cửa thang máy nhìn họ rời đi.

Tiễn khách xong, Chương Khả Khê đi tắm rửa. Bữa tối cô ăn bánh bao mẹ mang cho, sau đó lấy tài liệu phỏng vấn của mình ra, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ở Lăng Nhuận ngày mai.

Phỏng vấn diễn ra vào 9 giờ sáng thứ Năm. Chương Khả Khê dậy từ 7 giờ, rửa mặt đánh răng xong vừa ăn cơm vừa xem lại tài liệu phỏng vấn mình đã viết.

Công ty Lăng Nhuận nằm trong khu công nghiệp Thiên Hâm. Tuyến tàu điện ngầm số 2 có một ga dừng ngay cạnh đó.

Chung cư Tây Lân có giao thông rất thuận tiện, xuống lầu là có ga tàu điện ngầm. Khoảng cách giữa hai nơi là tám ga, không tính là gần, nhưng đối với Chương Khả Khê mà nói, việc đi lại lại rất tiện lợi. Vừa xuống lầu là lên tàu điện ngầm, vừa ra khỏi tàu điện ngầm là đến Lăng Nhuận.

8 giờ 40 phút, Chương Khả Khê đã đến Lăng Nhuận.

Hết chương 25

Bình Luận (0)
Comment