Cô đến sớm hai mươi phút, nhưng đã có người đến còn sớm hơn. Cổng khu công nghiệp đã tập trung một số người trẻ tuổi. Chương Khả Khê nghe thấy bảo vệ hỏi họ có phải đến phỏng vấn ở Lăng Nhuận không.
Người không thuộc công ty nào muốn vào khu công nghiệp Thiên Hâm cần quét mã đăng ký thông tin trước. Chương Khả Khê đi theo đám đông cùng nhau quét mã khách vãng lai.
8 giờ 55 phút, hai người đi ra từ khu công nghiệp. Một người là chị gái xinh đẹp có khí chất rất tốt, một người là đàn ông hơn bốn mươi tuổi hơi mập, cười lên giống Phật Di Lặc.
Chị gái xinh đẹp cầm sổ điểm danh trong tay, kiểm tra số lượng người ở cửa.
Người đàn ông nói chuyện nhỏ với bảo vệ, lấy ra một xấp nhãn dán tên khách vãng lai vừa được in ra từ phòng bảo vệ.
Chị gái xinh đẹp nói: “Các công ty trong khu công nghiệp đều có yêu cầu bảo mật tương đối cao, vì vậy xin mọi người dán nhãn tên lên cánh tay để chúng tôi và ban quản lý tòa nhà dễ phân biệt. Xin các bạn đã đăng ký thông tin đến đây xếp hàng.”
Chương Khả Khê theo dòng người đi vào, thầm đếm số lượng người phỏng vấn hôm nay, lên đến hơn ba mươi người. Không biết họ cạnh tranh cùng một vị trí hay là có nhiều vị trí được phỏng vấn cùng lúc.
Chị gái xinh đẹp dẫn họ đi vào khu công nghiệp Thiên Hâm, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua về cấu trúc khu công nghiệp cho họ, nói: “Tòa nhà tròn tròn bên kia là sân cầu lông trong nhà, bên cạnh là sân bóng rổ ngoài trời, còn có hồ bơi và phòng yoga. Cửa sổ kính sát đất lớn kia là nhà ăn Thiên Tinh. Ồ đúng rồi, các bạn nhìn bên kia, những tòa nhà xa xa đó là ký túc xá nhân viên.”
“Những tiện ích này có tốn tiền không?” Có người hỏi.
“Nhà ăn có giá cả tương đương với bên ngoài. Các phòng tập thể thao khác có thể làm thẻ năm, thẻ năm rất rẻ, 500 tệ (~1tr7 VNĐ) một người.”
Có người kinh ngạc: “500 tệ một năm? Không giới hạn số lần?”
Có người nói: “Tôi đánh cầu lông bên ngoài, mười tệ một giờ. Đánh một ngày cũng mất 5-60 tệ. Nạp 500 tệ nếu đi thường xuyên thì một tháng là dùng hết rồi.”
Chị gái xinh đẹp cười nói: “Bởi vì đây đều là phúc lợi cho nhân viên, chỉ thu tượng trưng một chút tiền thôi.”
Chương Khả Khê hâm mộ nhìn sân cầu lông. Hồi đại học cô rất thích đánh cầu lông, nhưng sau khi tốt nghiệp thì việc tìm một sân cầu lông thích hợp để chơi rất khó khăn. Đúng như người kia nói, mười tệ một giờ nghe có vẻ không đắt, nhưng thường là đi theo nhóm hai người, đánh năm giờ thì hai người đã mất 100 tệ (~350k).
Ngay cả như vậy cũng là cực kỳ rẻ, các sân cầu lông mười tệ một giờ cơ bản ngày nào cũng chật kín, căn bản không giành được slot.
Chương Khả Khê có một lần lên cơn thèm cầu lông, kéo Trương Hạo và Nhậm Ưu Ưu tìm một sân. Sân đó tính 30 tệ mỗi người mỗi giờ. Ba người họ đánh hai giờ, đã tốn 180.
Nhậm Ưu Ưu kêu đây là tiêu tiền tìm mệt. Trương Hạo cũng không có hứng thú gì. Chương Khả Khê đành phải nhanh chóng kết thúc buổi tập, đi về cùng họ.
Chị gái xinh đẹp dẫn họ vào tòa nhà văn phòng, nhấn tầng 25. Chương Khả Khê nhìn chằm chằm số 25, thầm nghĩ thật trùng hợp, cô cũng ở tầng 25.
Lên đến lầu, chị gái xinh đẹp dẫn họ vào một phòng chờ.
Phòng chờ rất lớn, được phân chia chức năng: có khu vực nghỉ ngơi với sô pha và ghế dài, cũng có khu vực đọc sách với kệ sách và bàn trà. Khu trà nước ven tường được trang bị máy pha cà phê, trên bàn bên cạnh bày biện gọn gàng đồ ăn vặt và trà uống.
Chị gái xinh đẹp tự giới thiệu, nói: “Tôi là người của tổ tuyển dụng thuộc bộ phận nhân sự. Tôi tên là Phùng Dao, các bạn gọi tôi thế nào cũng được.”
Rồi giới thiệu người đàn ông béo kia, nói: “Đây là đồng nghiệp thuộc tổ tổng hợp của chúng ta.”
Người đàn ông béo cười tủm tỉm, càng giống Phật Di Lặc, nói: “Tôi tên là Vương Sung, lớn tuổi hơn các bạn một chút. Tôi không thích các bạn gọi tôi là anh, tôi thích các bạn gọi tôi là Tiểu Vương, như vậy có vẻ tôi sẽ trẻ hơn.”
Các ứng viên phỏng vấn bật cười.
Vương Sung nói: “À đúng rồi, nhắc nhở một chút, ‘Vương có khúc, người có lúc'(1).”
(1) Tương tự như câu “Sông có khúc, người có lúc”, một cách chơi chữ tên Vương Sung – 王充
Phùng Dao cười liếc anh ta, nói: “Đừng trêu mấy newbie này nữa. Đi xem phòng họp dọn dẹp xong chưa, các giám khảo đã đến đủ chưa.”
Vương Sung gật đầu, đi rồi. Phùng Dao nói: “Mọi người cứ thả lỏng. Ở đây có ly giấy dùng một lần, muốn uống gì thì tự lấy. Cà phê miễn phí, cứ thoải mái uống. À đúng rồi, ai chưa ăn sáng thì trên bàn có bánh quy, bánh mì, cũng đều có thể ăn.”
Phùng Dao cúi đầu xem đồng hồ, nói: “Tôi ra ngoài một chút, các bạn chuẩn bị trước. Mười phút nữa tôi sẽ thông báo quy trình phỏng vấn cho mọi người. Chúng tôi bắt đầu phỏng vấn đúng 9 giờ rưỡi.”
Sau khi nhân viên nhân sự của Lăng Nhuận đi rồi, mọi người tốp năm tốp ba tìm chỗ ngồi đợi. Chương Khả Khê không dám uống nước hay ăn gì, sợ làm bẩn lớp trang điểm. Rất nhiều cô gái cũng có cùng ý nghĩ với cô, chỉ nhìn nhìn xem trên bàn có gì.
Khi Chương Khả Khê ôn tập tài liệu, cô nghe thấy vài người nói chuyện phiếm, nội dung là thảo luận về bầu không khí của công ty Lăng Nhuận.
Ý kiến của họ Chương Khả Khê cũng rất đồng tình. Quá trình phỏng vấn có vẻ rời rạc, nhưng trên thực tế được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không một chút lộn xộn. Mọi mốc thời gian đều được kiểm soát không hề vội vàng, giảm bớt sự căng thẳng và hoang mang của ứng viên.
Người phụ trách tuyển dụng đối mặt với họ, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo hay giả vờ nghiêm túc, ngược lại rất hòa nhã và thân thiện.
Hơn nữa, không hổ là công ty lớn, thật sự rất hào phóng. Lại còn để họ những người đến phỏng vấn tùy tiện ăn uống, hơn nữa đồ ăn vặt đều là những nhãn hiệu nổi tiếng. Những chi tiết nhỏ vô tình này thực sự có thể thu hút được giới trẻ.
Chương Khả Khê nghe họ trò chuyện một lúc, phát hiện ba người nói chuyện phiếm, một cô gái là du học sinh Nga, một cô gái là du học sinh Hàn Quốc, một nam sinh khác là nghiên cứu sinh của một trường đại học trong nước.
Ngược lại Chương Khả Khê, dù cô học ở trường đại học danh giá, là sinh viên xuất sắc hàng đầu, nhưng chỉ thuộc khoa chính quy bình thường
Hồi năm tư Chương Khả Khê cũng từng nghĩ đến việc thi lên thạc sĩ, nhưng cân nhắc tình hình gia đình, cô vẫn chọn đi làm.
Chương Khả Khê có chút mất tinh thần. Các ứng viên phỏng vấn khác thần thái rạng rỡ, mặc những bộ vest ôm người đắt tiền, trông có vẻ giống tinh anh trong nghề hơn cô.
【 Khê Khê, cố lên, đừng tự tạo áp lực cho mình. 】 Triệu Văn bỗng nhiên gửi câu này vào nhóm WeChat gia đình.
Chương Khả Khê trả lời mẹ 【 Con biết rồi, điện thoại con phải để im lặng đây, không trả lời nữa. 】
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra. Cô đã làm hết sức mình, còn lại là tùy vào ý trời. Cô chỉ cần làm tốt việc cô nên làm là được.
Phùng Dao bước vào đọc quy trình phỏng vấn. Chương Khả Khê xếp ở vị trí thứ 17, tuy có hơi phía sau, nhưng vừa đủ để cô có thêm thời gian thả lỏng bản thân.
Chương Khả Khê tìm một vị trí ở khu đọc sách, lấy một quyển sách trên kệ, chìm đắm vào việc đọc.
11 giờ rưỡi, Chương Khả Khê theo quy trình đi vào phòng phỏng vấn.
Có sáu giám khảo, ba nam ba nữ. Vương Sung cũng là một trong số giám khảo, cười gật đầu với cô, nói: “Mời ngồi.”
Phỏng vấn bắt đầu.
Mười phút sau, Chương Khả Khê đi ra khỏi phòng phỏng vấn.
Nhân sự của Lăng Nhuận nói với họ rằng sau khi phỏng vấn kết thúc có thể rời đi ngay, chờ thông báo vòng hai là được.
Nhưng những người thực sự đi không nhiều. Rất nhiều người đều đứng ở hành lang quan sát, đi đi lại lại.
Khi Chương Khả Khê đi đến cửa thang máy chờ thang máy, một cô gái thấy cô, nói: “Sao cậu ra nhanh thế.”
Chương Khả Khê nói: “Ừm, trả lời xong câu hỏi tôi liền ra.”
Cô gái nói: “Vậy cậu nhanh thật đấy. Tôi thấy có một bạn nam ở bên trong hơn nửa tiếng, lúc ra, ông giám đốc béo kia còn bắt tay với cậu ấy. Bọn mình phỏng vấn đều là cùng một vị trí. Xem ra họ đã chọn được người rồi, bọn mình đều là đi “làm nền” thôi.”
Nghe đối phương nói vậy, Chương Khả Khê cũng có chút hoang mang, nhưng khi cô thấy khóe môi cô gái kia âm thầm nở nụ cười đắc ý, Chương Khả Khê cười nhạt một chút, không đáp lại cô ta.
Chiêu này rất nhàm chán. Có những người khi cạnh tranh sẽ cố ý nói vài điều khiến bạn lo lắng bất an, khiến đối phương tinh thần suy sụp chủ động từ bỏ cơ hội, hoặc là hoảng loạn nghi ngờ bản thân, cuối cùng dẫn đến thất bại hoàn toàn trong các vòng tiếp theo.
Chương Khả Khê thích những người cạnh tranh quang minh chính đại, cho dù thua đối phương, cô cũng thua tâm phục khẩu phục.
Cô gái thấy cô không để ý đến mình, liền tự cảm thấy vô vị. Cô ta lượn lờ ở cửa thang máy một vòng, thấy có người đi tới, cô ta lại tiến đến bắt chuyện.
Về đến nhà, Chương Khả Khê rảnh rỗi xem TV ăn đồ ăn vặt. Cô tranh thủ lúc có thể nghỉ ngơi để tận hưởng, chờ tìm được công việc rồi, cô sẽ không còn nhàn nhã như vậy nữa.
Sáng sớm hôm sau, Chương Khả Khê nhận được tin nhắn thông báo phỏng vấn vòng một đã qua. Lăng Nhuận mời cô tham gia phỏng vấn vòng hai và bài thi viết kiến thức chuyên ngành.
Thời gian phỏng vấn vòng hai và thi viết là vào thứ Hai tuần sau. Hôm nay là thứ Sáu. Chương Khả Khê còn chưa kịp vui mừng, liền vội vàng lật hết sách chuyên ngành ra, tính toán lợi dụng hai ngày rưỡi này để ôn lại kiến thức chuyên ngành một lần.
Chương Khả Khê khi học tập rất chuyên tâm, điện thoại cô có thể cả ngày không xem đến một lần.
Cho nên, khi cô hai ngày không trả lời tin nhắn WeChat của Kỷ Bắc Dương, Kỷ Bắc Dương mất ngủ.
Người bình thường mất ngủ sẽ nghĩ gì, Kỷ Bắc Dương không biết. Anh chỉ biết đầu óc mình đang đầy ắp ba chữ Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê ngủ rồi sao?
Chương Khả Khê đang làm gì?
Chương Khả Khê vì sao không trả lời tin nhắn?
23 giờ 25 phút, khoảng bốn phút sau thời gian lẽ ra phải đi vào giấc ngủ, Kỷ Bắc Dương đang ở khách sạn liền gọi điện thoại cho Hàn Tấn ở cùng khách sạn.
Hoa hoa công tử Hàn Tấn ở phòng bên cạnh, ở nơi đất khách quê người còn có thể ôm một cô gái nghe điện thoại. Cô gái không hài lòng đấm vào ngực anh, nũng nịu r*n r*.
Kỷ Bắc Dương trầm mặc giây lát, nói: “Anh có bận không?”
Hàn Tấn nói: “Không bận gì, chuẩn bị ngủ thôi.”
Kỷ Bắc Dương lại là vì Chương Khả Khê sao?
Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi mất ngủ.”
Không phải vì Chương Khả Khê, tốt quá rồi.
Hàn Tấn nói, “Đã uống thuốc mà bác sĩ Hà kê chưa?”
Kỷ Bắc Dương trầm tĩnh nói: “Rồi.”
Hàn Tấn: “Vậy sao lại mất ngủ?”
Tóm lại không phải vì Chương Khả Khê, chuyện gì cũng tốt.
Kỷ Bắc Dương mặt vô biểu tình ngồi thẳng trên giường, nói: “Không biết.”
Hàn Tấn nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Làm việc đi.”
Hàn Tấn đang định nói, vậy cậu đừng bận quá khuya, lời còn chưa kịp nói ra, liền nghe Kỷ Bắc Dương lạnh nhạt nói: “Cùng nhau làm.”
Hàn Tấn: “…”
Anh ta có chút nhớ Chương Khả Khê là thế quái nào đây.
Hàn Tấn đắng lòng nhìn mỹ nữ đối diện, nửa khắc sau, anh mặc quần, khoác áo hoodie, kẹp máy tính xách tay, lê đôi dép lê gõ cửa phòng bên cạnh.
“Kỷ tổng, tôi tới tăng ca cùng cậu đây.”
Hết chương 26