My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 27

Chương 27: Cơn sốt không đụng hàng 

Chương Khả Khê học tập đến quên ăn quên ngủ. Khi đói, cô liền ăn bánh bao mẹ làm. Cô thậm chí còn không rảnh hâm nóng, cứ thế ăn lạnh cùng với nước sôi.

Dùng hai ngày rưỡi, Chương Khả Khê đã ôn lại hết sách chuyên ngành, sau đó lại tìm kiếm các khóa học công khai ở nước ngoài để nghe, chuẩn bị đầy đủ cho bài thi viết.

Hai ngày này cô học xong là lăn ra ngủ ngay. Đến sáng thứ Hai, Chương Khả Khê mới chú ý đến tin nhắn Kỷ Bắc Dương gửi hai ngày trước.

【 Xin lỗi, hôm nay tôi phỏng vấn, hai ngày trước tôi đang ôn tập nên không chú ý điện thoại. 】

Sáng sớm, Kỷ Bắc Dương nhận được WeChat của Chương Khả Khê, anh trả lời với vẻ mặt nhàn nhạt: 【 Ừm. 】

Chương Khả Khê trả lời:【 Tôi đi phỏng vấn đây, tí nữa xong sẽ nói chuyện tiếp. 】

【 Được. 】 Kỷ Bắc Dương kết thúc cuộc đối thoại WeChat với Chương Khả Khê. Anh đặt điện thoại sang một bên, nhìn Hàn Tấn ngồi bên cạnh bàn cùng anh tăng ca cả đêm. Kỷ Bắc Dương ngáp một cái không cảm xúc, nói: “Hàn Tấn.”

Hàn Tấn đang dồn hết tâm trí vào công việc, đang tìm tài liệu cho câu hỏi của Kỷ Bắc Dương, “Hả?”

“Tôi muốn ngủ.” Kỷ Bắc Dương nhìn cửa sổ sáng trưng ngoài cửa sổ, nói.

“Á?” Hàn Tấn cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Nhưng một giờ nữa chúng ta phải gặp người phụ trách Y học Phương Châu.”

Kỷ Bắc Dương đã lập tức nằm lên giường, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nói: “Anh đi gặp đi, giúp tôi đóng cửa lại, cảm ơn.”

Nói xong, anh hài lòng đi vào giấc ngủ lúc 7 giờ sáng.

Hàn Tấn ngây ngốc nhìn người đàn ông anh tuấn đang ngủ trên giường, nhìn vẻ thỏa mãn không thể hiểu được giữa lông mày Kỷ Bắc Dương. Hàn Tấn có một loại xúc động muốn cho sếp ăn đấm.

Nhịn xuống, nhịn xuống, nhịn nhịn xuống. Hàn Tấn hít sâu ba lần, sau đó ôm laptop và tài liệu, rời khỏi phòng Kỷ Bắc Dương,  giúp anh đóng cửa phòng.

Hàn Tấn râu ria xồm xoàm đứng ở cửa, không hiểu vì sao tối qua Bắc Dương mất ngủ, cũng không hiểu vì sao bây giờ anh lại không mất ngủ.

*

Chương Khả Khê tắm rửa một cái, trang điểm sương sương, thần thái sảng khoái ra cửa.

Cô đến Lăng Nhuận đúng giờ. Vẫn là Phùng Dao ở cổng khu công nghiệp đón cô. Sau khi mọi người đến đủ, Chương Khả Khê đếm, tổng cộng có mười hai người tham gia vòng phỏng vấn thứ hai.

Vào Lăng Nhuận, Phùng Dao bảo họ đến phòng nghỉ bình tĩnh một lát. Mười phút sau sẽ bắt đầu bài thi viết trước, rồi mới tiến hành phỏng vấn.

Phùng Dao: “Bạn nào không mang bút giấy có thể tìm tôi, tôi đi ra ngoài sắp xếp trước.”

Sau khi những nhân sự đó đi rồi, Chương Khả Khê nghe thấy có người khẽ chạm vào mình. Cô quay đầu lại, thấy cô gái lần trước ở cửa thang máy tiếp cận cô, nói: “Cậu cũng vào vòng hai à? Chúng mình thật may mắn.”

Chương Khả Khê gật đầu, không định nói chuyện nhiều với cô ta.

Cô gái nói: “Cậu xem người đàn ông kia, chính là người lần trước phỏng vấn hơn nửa tiếng ở vòng một đó.”

Chương Khả Khê ngước mắt nhìn về phía bạn nam đó. Bạn nam cũng vừa vặn nhìn lại, thấy ánh mắt Chương Khả Khê, cậu ấy mỉm cười gật đầu chào họ.

Cô gái nói nhỏ: “Cậu biết không, lần này phỏng vấn muốn tuyển hai người, tôi nghe chú tôi nói là dự định tuyển một nam một nữ.”

Chương Khả Khê liếc cô ta một cái, giật mình. Nếu đối phương cố ý tìm cô nói những lời này, Chương Khả Khê không ngại diễn một màn với cô ta. Cô giả vờ kinh ngạc, nói: “Chú cậu là nhân viên của công ty này à?”

Chương Khả Khê không cố ý hạ giọng, nên những người ở gần họ đều quay lại nhìn.

Cô gái xấu hổ liếc nhìn những người xung quanh, nói: “Không phải.”

Chương Khả Khê nói: “Vậy sao cậu biết là tuyển hai người, lại còn là một nam một nữ? Tôi còn tưởng chỉ cần một người thôi.”

Những người xung quanh nhìn về phía cô gái với vẻ mặt phức tạp. Một cô gái khác nói nhỏ: “Đi cửa sau, tại sao lại tranh giành với chúng tôi?”

Cô gái không đạt được mục đích từ Chương Khả Khê, cười gượng gạo nói: “Tôi nói đùa thôi, tôi cũng không biết.” Sau đó rụt đầu lại.

Chương Khả Khê thu lại nụ cười. Cô không hiểu vì sao người này lại nhiều lần tìm cô, nhưng cô cũng không bận tâm. Cô chỉ cần kiên định với chính mình, làm việc của mình là được.

Bài thi viết bắt đầu. Mười hai người trong phòng hội nghị được yêu cầu ngồi cách một chỗ trống. Phùng Dao phát cho họ đề thi giấy, nói: “Thời gian là một giờ. Làm xong có thể nộp bài sớm.”

Nói xong, cô ấy ngồi xuống một bên, cúi đầu chơi điện thoại.

Chương Khả Khê nhận được đề thi, trấn tĩnh lại, bắt đầu làm bài.

Bài thi tổng cộng hai trang lớn. Chương Khả Khê viết xong một trang thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ bên cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện người giám sát không biết đã ra ngoài từ lúc nào. Hiện tại trong phòng hội nghị không có bất kỳ người nào của công ty Lăng Nhuận.

Có người nhịn không được thì thầm to nhỏ, lại có người quan sát một lát rồi lén lút lấy điện thoại ra.

Chương Khả Khê nhìn thoáng qua bạn nam kia, đối phương cúi đầu, nghiêm túc làm bài, dường như làm ngơ trước mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Cô cũng tập trung lại vào bài thi, chuyên tâm làm hết những câu còn lại.

Một lát sau, lần lượt có người bắt đầu nộp bài. Chương Khả Khê kiểm tra lại bài thi, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì cũng đi theo nộp bài.

Rời khỏi phòng họp, Chương Khả Khê thấy Phùng Dao đang đứng bên ngoài phòng họp, cười nói với họ: “Mọi người làm bài vất vả rồi. Phòng nghỉ đã chuẩn bị trái cây và bánh kem cho mọi người. Nghỉ ngơi một lát, nửa giờ nữa chúng ta bắt đầu phỏng vấn. À, đúng rồi, nếu buổi trưa mọi người không vội về thì cứ ở lại ăn cơm cùng chúng tôi. Vương Sung đã đặt cơm ở nhà ăn. Cảm ơn các vị đã đến phỏng vấn tại Lăng Nhuận.”

Đến phỏng vấn mà còn được mời ăn cơm, các ứng viên phát ra tiếng kinh ngạc vui mừng. Trở lại phòng nghỉ, quả nhiên trên bàn đã bày những miếng trái cây cắt sẵn và bánh kem nhỏ, cùng với các món ăn vặt như thịt bò viên.

Chương Khả Khê không ăn gì, định chơi điện thoại một lát để thư giãn, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sắp tới.

“Uống nước không?” Bạn nam kia đi tới đưa cho Chương Khả Khê một chai nước.

“Cảm ơn.” Chương Khả Khê nói.

Bạn nam nói: “Làm quen nhé? Tôi tên là Trương Hiểu Trạch.”

“Chương Khả Khê.”

Trương Hiểu Trạch cười nói: “Muốn thêm WeChat không?”

Chương Khả Khê lắc đầu, nói: “Không được đâu.”

Trương Hiểu Trạch nói: “Nếu chúng ta có thể vào Lăng Nhuận, thì hãy chính thức làm quen, thế nào?”

Chương Khả Khê gật đầu. Trương Hiểu Trạch nói: “Cố lên, chúc chúng ta thành công.”

Chương Khả Khê cong môi cười một chút.

Phỏng vấn vòng hai bắt đầu. Chương Khả Khê may mắn là người thứ ba. Sau khi phỏng vấn xong, cô đi ra. Phùng Dao nói: “Tiểu Chương, cô có vội đi không? Nếu không vội thì ở lại ăn cơm cùng nhau.”

Chương Khả Khê có chút do dự. Nếu cuối cùng cô trúng tuyển, sẽ trở thành đồng nghiệp với Phùng Dao và Vương Sung. Duy trì mối quan hệ đồng nghiệp là điều cần thiết. Nhưng nếu cô không trúng tuyển, ở lại đây chỉ làm tăng thêm tiếc nuối và phiền não.

Chương Khả Khê từ chối cô ấy, nói: “Xin lỗi chị Phùng, buổi chiều em còn có việc.”

Phùng Dao gật đầu, nói: “Được rồi, vậy chị không giữ em nữa.”

Chương Khả Khê liền rời đi. Vừa đi đến cửa thang máy, cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Trương Hiểu Trạch bước nhanh tới, nói: “Cậu không ăn cơm cùng mọi người sao?”

“Tôi còn có việc.”

Trương Hiểu Trạch nói: “Vậy tôi cũng đi luôn.”

Nghe thấy tiếng, cô gái nói nhiều kia cũng đi tới, nói: “Trương Hiểu Trạch, chị Phùng bảo chúng ta phải ở lại giúp chị ấy dọn dẹp phòng họp.”

Thang máy mở, Chương Khả Khê nói “Tạm biệt” rồi bước vào.

Cửa thang máy đóng lại, Chương Khả Khê bỗng nhiên tựa vào tường, hồi tưởng lại lời nói của cô gái vừa nãy. Khi Chương Khả Khê muốn đi, Phùng Dao không giữ cô lại. Nhưng theo ý của cô gái, Phùng Dao cố ý muốn hai người kia ở lại.

Chương Khả Khê thở dài, gãi đầu. Lẽ nào cô bị loại rồi sao.

Ôi— Chương Khả Khê bĩu môi, ở góc không người tự mình ấm ức một phen. Cô thật sự đã rất cố gắng, rất cố gắng.

Về đến nhà, Chương Khả Khê không ăn cơm trưa, trực tiếp bò lên giường “giả chết”.

Chương Khả Khê vùi mặt vào chăn, nghĩ thầm, gần đây cô thật sự rất xui xẻo. Tình yêu, tình bạn không có, bây giờ ngay cả công việc cũng không thuận lợi. Rốt cuộc cô đã sống thế nào mà đến nông nỗi này.

Tụt mood cả buổi chiều, bụng Chương Khả Khê bắt đầu kêu “ùng ục” vì đói. Cô bò dậy vào bếp nấu cơm, tự hầm cho mình nồi sườn thơm lừng.

Canh nóng hổi rót vào bụng. Mỹ thực có sức mạnh xua đuổi mọi thứ. Sau khi ăn uống no đủ, cơ thể được thỏa mãn đến mức tối đa, Chương Khả Khê phát hiện mình dường như cũng không còn quá đau khổ. Kết quả tuyển dụng còn chưa ra, mọi chuyện đều có khả năng. Nếu cô thật sự không trúng tuyển, buồn bã cũng không muộn. Hiện tại buồn bực quá sớm, cô không thể phí hoài tâm trạng vô ích.

Chương Khả Khê tự mình phấn chấn, quyết định hôm nay ngủ một giấc thật ngon, bù đắp cho sự vất vả học tập hai ngày trước.

Tuy nhiên, Chương Khả Khê vẫn không ngủ được. Cô lướt điện thoại xem được một đoạn web drama, thấy có vẻ rất hay, liền tìm trên TV kết nối mạng để xem. Cô nằm trên sô pha xem say mê, không cẩn thận bị cuốn vào cốt truyện, xem đến tận nửa đêm.

11 giờ tối, Kỷ Bắc Dương gửi WeChat cho Chương Khả Khê:【 Chương Khả Khê. 】

Chương Khả Khê đang mê mải xem phim, trả lời qua loa: 【 Ừm ừm. 】

【 Hôm nay cô làm gì? 】

Chương Khả Khê nói: 【 Xem TV. 】

Kỷ Bắc Dương: 【 Ồ, còn làm gì nữa? 】

Chương Khả Khê nói: 【 Chỉ xem TV thôi, tôi xem TV đây, ngủ ngon. 】

【 Ồ. 】 Kỷ Bắc Dương gõ chữ một cách buồn bã.

Chương Khả Khê đang xem đến đoạn báo thù của nhân vật chính, nên không trả lời anh nữa.

Ở một thành phố khác, Kỷ Bắc Dương nhìn chằm chằm điện thoại mười phút, sau đó đặt điện thoại xuống, nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, cảm giác mình lại sắp có dấu hiệu mất ngủ.

Khi Hàn Tấn nhận được điện thoại, mặt anh ta sắp nhăn thành một đống. Vốn dĩ mấy ngày nay thức đêm đã làm anh ta già đi mười tuổi, thực sự không muốn đột tử trên cương vị công tác.

“Kỷ tổng.” Nhưng điện thoại vẫn phải nghe.

Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, anh nhớ bạn gái của anh không?”

Hàn Tấn nhìn ghi chú cuộc gọi, đúng là Kỷ Bắc Dương gọi thật. Anh ta nói: “Nhớ chứ, nhưng bạn gái tôi đến đây từ hai ngày trước rồi.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Bảo cô ấy về đi.”

Hàn Tấn càng không hiểu được suy nghĩ của Kỷ Bắc Dương, nhưng Kỷ Bắc Dương là người lý trí và tỉnh táo nhất, anh tuyệt đối rõ ràng mình đang làm gì, mọi hành vi đều có lý lẽ của Kỷ Bắc Dương.

Hàn Tấn luôn phục tùng Kỷ Bắc Dương, nói: “Được, ngày mai tôi sẽ bảo cô ấy về.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Bây giờ về luôn đi.”

Hàn Tấn thầm niệm trong lòng: Kỷ tổng nhất định có lý lẽ của cậu ấy, nhất định có lý lẽ của cậu ấy.

Cúp điện thoại, Hàn Tấn cúi đầu nhìn bạn gái đang ngủ trong lòng, giơ tay lay tỉnh cô ấy, nói: “Mặc quần áo vào, em đi ngay bây giờ đi, anh mua vé xe cho em.”

Bạn gái nói: “Hàn Tấn, anh có bệnh không đấy.”

Hàn Tấn nói: “Đi đi đi, đi nhanh lên.”

Hàn Tấn thúc giục bạn gái thu dọn đồ đạc, gọi tài xế đưa người đến ga tàu cao tốc.

Làm xong mọi việc, Hàn Tấn gọi điện thoại cho Kỷ Bắc Dương, nói: “Kỷ tổng, tôi đã tiễn người đi rồi.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cô ấy đi rồi anh có nhớ cô ấy không?”

Hàn Tấn nằm trong chăn ấm vẫn còn tỏa hương, do dự nói: “Chắc là nhớ?”

Cốc cốc, có người gõ cửa.

Hàn Tấn lê dép lê ra mở cửa.

Ngoài phòng, Kỷ Bắc Dương bình tĩnh như thường ngày, nhưng đôi mắt đen nhánh lại sáng rực. Anh nói: “Hàn Tấn, đi về tìm bạn gái anh thôi.”

Hàn Tấn chỉ vào mình, “Chính tôi?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi đi cùng anh về.”

Hàn Tấn: “Ồ…”

Một giờ sau, Hàn Tấn và Kỷ Bắc Dương bước lên máy bay trở về.

Ánh sáng trong khoang máy bay mờ ảo, những đám mây lớn chậm rãi trôi qua cửa sổ. 1 giờ sáng, hành khách mơ màng sắp ngủ. Hàn Tấn quay đầu nhìn người đàn ông bên kia lối đi.

Kỷ Bắc Dương đắp chăn trên đùi, đeo bịt mắt trên mặt, dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàn Tấn thầm nghĩ, lẽ nào Kỷ Bắc Dương muốn về, lấy mình làm cớ?

Nhưng người đơn thuần như Kỷ Bắc Dương, không thể nào.

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh. Tài xế đã nhận được thông báo từ sớm và chờ ở sân bay.

Ngồi trên xe, Hàn Tấn gọi điện thoại báo bình an cho bạn gái, hỏi cô ấy đang ở đâu. Bạn gái anh ta khóc nức nở trong điện thoại, nói: “Cha nhà anh, Hàn Tấn, biến moẹ đi! Em còn chưa tới ga đâu!!!”

Hàn Tấn: “…”

Ngại ghê, quên mất. Bọn họ đi máy bay, lại mua vé xe lửa cho bạn gái.

Tài xế đưa Kỷ Bắc Dương đến chung cư Tây Lân trước, sau đó mới đưa Hàn Tấn.

3 giờ 40 phút sáng, Kỷ Bắc Dương đứng trước cửa căn hộ 2502. Anh giơ tay định gõ cửa, nhưng lại chần chừ không gõ xuống.

Chương Khả Khê đã ngủ.

Kỷ Bắc Dương có chút mất mát, cúi đầu. 3 giờ sáng và 7 giờ sáng trở về thì không khác nhau là mấy.

Anh xoay người định đi, cửa đột nhiên mở ra.

Chương Khả Khê đeo kính gọng vuông, đầu búi củ tỏi lộn xộn, mặc quần áo ngủ, khoác chiếc chăn mỏng trên vai, thò đầu ra từ sau cánh cửa, “Kỷ tiên sinh? Tôi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, thật sự là anh à. Bây giờ là mấy giờ rồi, anh về rồi sao?”

Kỷ Bắc Dương nhìn đồng hồ, “Ừm, bốn giờ chẵn.”

Chương Khả Khê ngáp một cái: “Tôi xem TV cả đêm, buồn ngủ quá đi.”

Kỷ Bắc Dương đưa tay về phía đầu cô, vỗ vào đầu Chương Khả Khê từng chút từng chút, nở nụ cười, định nói điều gì đó thân mật. Anh nói: “Chương Khả Khê, cô thật xấu.”

Chương Khả Khê: “…”

Chương Khả Khê rụt đầu lại, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tay Kỷ Bắc Dương vẫn còn giơ lên, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Một lát sau, anh gõ cửa, nói: “Chương Khả Khê.”

“Chương Khả Khê…”

“Chương Khả Khê…”

“Chương Khả Khê…”

Mười phút sau, Chương Khả Khê mở cửa lần nữa. Cô đã rửa mặt, tóc chải gọn gàng, tô son môi, thay một chiếc váy len màu trắng, chân đi giày cao gót. Cô khẽ mím môi, trang điểm lộng lộn như hoa đào, nói: “Tôi xấu ở chỗ nào?”

Kỷ Bắc Dương có chút lúng túng, “… Áo ngủ xấu.”

Chương Khả Khê: “…”

Cô quay đầu nhìn chiếc áo ngủ bị vội vàng vắt trên lưng ghế sô pha. Chiếc áo ngủ Hello Kitty màu hồng nhạt đã bị giặt đến bạc màu. Chiếc áo ngủ cô mua từ thời trung học đã mặc đến giờ, đúng là khó coi, nhưng mặc rất thoải mái, cô luôn không nỡ vứt đi.

“Áo ngủ sao…” Chương Khả Khê đảo mắt, buồn bã nói: “Mặc lâu quá, đúng là có chút khó coi.”

Cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của mình. Có lẽ cô xem TV đến choáng váng rồi, phản ứng quá lố, còn chuyện bé xé ra to mà đi trang điểm. Quê quá đi.

Lúc này, Kỷ Bắc Dương nói một câu có EQ cao nhất trong đời anh. Anh nói: “Chương Khả Khê, tôi đưa cô đi mua áo ngủ mới nhé.”

Chương Khả Khê mím môi, nói: “Bây giờ sao?”

Kỷ Bắc Dương nghiêm túc gật đầu.

“Sớm quá rồi, trung tâm thương mại còn chưa mở cửa.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Ăn sáng xong rồi đi.”

Chương Khả Khê do dự.

Kỷ Bắc Dương lại nói câu có EQ cao thứ hai trong đời anh, nói: “Cô đã trang điểm xong rồi, ra ngoài đi.”

Không có cô gái nào trang điểm xong lại không muốn ra ngoài. Chương Khả Khê sờ mặt, nói: “Tôi trang điểm qua loa thôi.”

Tối nay Kỷ Bắc Dương dường như đã thông suốt, nói: “Rất xinh đẹp, ra ngoài đi.”

Chương Khả Khê bị lay động, cứ thế bị bốc đi chơi lúc 4 giờ sáng.

Họ lái chiếc Bugatti Veyron, lên đường cao tốc, vượt qua cả một thành phố để đến một thành phố khác uống chén canh thịt bò đầu tiên của buổi sáng.

Sáng sớm cuối thu, trên bầu trời màu xanh sương mù vẫn còn lấp lánh sao.

Chén canh thịt bò đầu tiên của thành phố bên cạnh được Kỷ Bắc Dương bưng đến trước mặt Chương Khả Khê. Hơi nóng thơm lừng xua đi cơn buồn ngủ sau một đêm không ngủ của Chương Khả Khê. Ớt cay đỏ hồng phủ đầy chén.

Cô uống một ngụm, nhẹ nhàng bình phẩm trong làn hơi nghi ngút: “Pháo hoa nhân gian, chẳng qua cũng chỉ đến thế.”

Kỷ Bắc Dương nhìn cô qua làn hơi mờ. Thật may mắn là Chương Khả Khê đã mở cửa lần nữa.

Ăn xong bữa sáng, chân trời xám xịt sáng dần. 7 giờ sáng sớm, không khí trong lành và lạnh lẽo.

Hai người vừa ăn canh thịt bò no nê đứng bên đường.

Chương Khả Khê nói: “Tiếp theo muốn làm gì?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Làm gì cũng được.”

“Gì cũng được sao?”

Kỷ Bắc Dương gật đầu.

Chương Khả Khê nhìn những quán ăn sáng bên đường dần bốc khói nghi ngút, nói: “7 giờ sáng là thời gian ăn bữa sáng. Kỷ tiên sinh, chúng ta đi nếm thử món bánh trôi với rượu gạo hoa quế(1) ở phố cổ đi!”

(1) Rượu gạo hoa quế (Quế hoa tửu) là một loại rượu truyền thống rất phổ biến trong văn hóa ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt ở vùng Giang Nam, nơi hoa quế nở nhiều và được xem như biểu tượng mùa thu. Thường dùng cùng bánh trôi hoặc đồ ngọt.

Ăn xong bữa sáng, hóa ra còn có thể ăn tiếp bữa sáng. Kỷ Bắc Dương, người đã nhiều năm nghiêm khắc kiểm soát quy luật ăn uống, gật đầu, nói: “Được.”

Chương Khả Khê lái xe, đưa Kỷ Bắc Dương đến khu phố cổ của thành phố này, uống rượu gạo mới ra lò, ăn kèm bánh trôi thanh ngọt.

“Ngon thật,” Chương Khả Khê sờ bụng, hương hoa quế theo hơi thở phảng phất ở khoang miệng.

Trong mắt Kỷ Bắc Dương mang theo một chút dịu dàng không rõ ràng lắm, nói: “Còn muốn làm gì nữa?”

Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, nói: “Tôi xem trên mạng thấy một quán ở cổng làng đại học, ở đó bán trà quả tử dầu(2), nghe có vẻ đặc biệt ngon.”

(2) Quả tử dầu (quả trà dầu) là quả của cây trà dầu (Camellia oleifera), hạt ép lấy dầu hoặc dùng để pha trà đặc sản, có hương thơm dịu, vị ngọt thanh và được coi là món tráng miệng ở Trung Quốc.

Sự dịu dàng trong mắt Kỷ Bắc Dương cứng lại.

Ăn bữa sáng xong, rồi lại ăn bữa sáng, sau đó lại ăn bữa sáng? Điều này thực sự tồn tại sao???

Chương Khả Khê chớp chớp mắt, nói: “Anh no rồi à?”

No rồi. Kỷ Bắc Dương lập tức phủ nhận, “Không có.”

Chương Khả Khê đầy mong đợi, “Muốn đi không?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Được.”

Trà quả tử dầu hòa cùng đậu phộng, hạt mè, thơm ngào ngạt. Trên mặt trà, những quả tử dầu vàng giòn óng ánh, rưới thêm chút trà dầu, hương thơm nhè nhẹ phảng phất nơi mũi.

Chương Khả Khê cắm đầu uống nửa chén, ngẩng mắt thấy Kỷ tiên sinh vẻ mặt nặng nề nắm lấy chiếc thìa, nhìn chằm chằm vào chén.

“Không ngon sao?” Chương Khả Khê hỏi.

Kỷ Bắc Dương nói: “Ngon.”

Chương Khả Khê cười nói: “Mau uống đi, tôi vừa mới nghe bà chủ nói món bánh trứng gà nướng bằng lò phía trước ăn rất ngon, uống xong chén này chúng ta đi mua về nếm thử.”

Kỷ Bắc Dương: “…”

Kỷ Bắc Dương không thể từ chối Chương Khả Khê. Anh cúi đầu đổ trà dầu vào dạ dày.

Chương Khả Khê ăn xong trước, vui vẻ chạy đi mua bánh trứng gà nướng. Kỷ Bắc Dương không nhịn được đánh giá vòng eo mảnh khảnh của cô, rồi tự nhìn lại mình.

Họ ngồi trong xe ăn xong bánh trứng gà nướng. 8 giờ rưỡi sáng, Chương Khả Khê nói: “Về thôi, trung tâm thương mại chắc đã mở cửa rồi.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu.

Chương Khả Khê lái xe lên đường cao tốc, hoà vào ánh nắng mặt trời.

10 giờ rưỡi, trung tâm thương mại mở cửa, nhưng Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương không thể đi dạo, bởi vì Kỷ Bắc Dương đột nhiên phát sốt.

Trên đường đi, Chương Khả Khê vô tình chạm vào tay anh, cảm thấy nhiệt độ không thích hợp. Cô tìm một tiệm thuốc mua nhiệt kế đo, quả nhiên là sốt.

“Hay là đi bệnh viện đi, đột nhiên phát sốt có phải là do quá mệt không?”

Chương Khả Khê lái xe đến bệnh viện.

Chương Khả Khê chạy tới chạy lui đăng ký, xếp hàng. Quay đầu nhìn thấy Kỷ Bắc Dương co đôi chân dài lại, yên tĩnh ngồi trên ghế dài hành lang bệnh viện, mặt tái nhợt, rũ đầu, trông có vẻ ủ rũ nhưng rất ngoan.

Bác sĩ bắt mạch cho Kỷ Bắc Dương, nói: “À… Anh ấy đây là ăn uống quá mức mà phát sốt.”

Kỷ Bắc Dương: “…”

Chương Khả Khê: “…”

Bác sĩ nói: “Người lớn thế này rồi, còn có thể tự mình ăn đến phát bệnh.”

Chương Khả Khê chột dạ giơ bốn ngón tay, nói: “Có lẽ là vì buổi sáng chúng tôi đã ăn bốn bữa sáng.”

Lúc này thì đến lượt bác sĩ hạn hán lời.

Bác sĩ: “Có thể giới thiệu một chút rốt cuộc là bữa sáng ở quán nào mà ngon đến vậy không?”



Bác sĩ kê thuốc tiêu thực cho Kỷ Bắc Dương, hai người mặt xám mày tro xách thuốc về chung cư.

Hết chương 27

Bình Luận (0)
Comment