My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 28

Chương 28: Đừng kiếm chuyện với Chương Khả Khê 

Trên đường, Chương Khả Khê mở một lọ thuốc nước tiêu thực, cắm ống hút vào, đưa cho Kỷ Bắc Dương, nói: “Xin lỗi nha, tối qua tôi không ăn cơm, sáng nay đặc biệt đói, nên ăn hơi nhiều. Kỷ tiên sinh, anh thật sự không cần phải cùng tôi ăn như vậy.”

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn cô, rũ mắt xuống, giọng trầm tĩnh nói: “Lần sau tôi sẽ ăn nhiều hơn.”

Chương Khả Khê nói: “Còn có lần sau nữa à?”

Kỷ Bắc Dương nhìn ánh mắt hơi giật mình của cô, khẳng định nói: “Có.”

Chương Khả Khê ngây người, đột nhiên mỉm cười, “Haizz, anh,…” cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, mím môi cười cười.

Mới vừa rẽ vào đường chung cư Tây Lân, điện thoại Chương Khả Khê reo lên. Cô bắt máy, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất.

Chương Khả Khê nói với điện thoại: “Không cần để ý đến họ, tôi sẽ qua ngay.”

Cắt đứt điện thoại, cô quay đầu nói: “Kỷ tiên sinh, tôi có chút việc, tôi đưa anh lên nhà trước.”

Nói rồi, Chương Khả Khê định đánh tay lái. Kỷ Bắc Dương đè lên tay cô, “Tôi đi cùng cô.”

Chương Khả Khê khó xử nói: “Là ba mẹ bạn trai cũ của tôi đến gây rối ở nhà hàng Pháp, làm cách nào đuổi họ cũng không đi.”

Kỷ Bắc Dương lặp lại lời vừa nói: “Tôi đi cùng cô.”

Chiếc Bugatti Veyron luồn lách trong dòng xe cộ. Chương Khả Khê trong lòng rất bực bội. Ba Trương Hạo là công nhân viên chức của một nhà máy lớn, có một căn nhà cũ nát ở thành phố. Nghe nói sau này nếu bị giải tỏa thì có thể được bồi thường một khoản lớn, nên ba mẹ Trương Hạo vẫn luôn có chút coi thường Chương Khả Khê, cảm thấy gia đình cô không xứng với con trai họ.

Tuy Trương Hạo không trực tiếp nói với cô, nhưng mỗi lần Trương Hạo gọi video với ba mẹ, khi Chương Khả Khê chào hỏi qua video, ba mẹ anh ta luôn lạnh lùng, nói chuyện với cô thì lồi lõm khó ưa.

Lúc đó Chương Khả Khê còn có thể nhịn, bây giờ vừa nghĩ đến hai người đó, cô liền bực bội muốn tới công chiện, không biết lát nữa sẽ lại um sùm thành cái dạng gì.

Xe rẽ qua khúc cua. Khi còn cách một đoạn, họ đã thấy một đám người đang tụ tập trước cửa nhà hàng Pháp, đang lôi kéo nhau.

Chương Khả Khê đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi chạy qua đó.

Cô vừa tới, liền nghe thấy một phụ nữ trung niên nói: “Các cô cậu trẻ tuổi này ăn h**p hai người già chúng tôi. Mọi người lại đây xem đi, những cô gái này ăn mặc lộng lẫy, không có một ai—”

“Không có một ai cái gì?” Chương Khả Khê bước nhanh tới, tiếp lời bà ta.

Người phụ nữ trung niên sững sờ một chút, nhìn sang Nhậm Ưu Ưu bên cạnh. Nhậm Ưu Ưu nép sau lưng người phụ nữ, khẽ gật đầu, “Dì ơi, chính là cô ấy.”

Sắc mặt người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi. Bà ta bước nhanh tới, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt Chương Khả Khê một cái.

Kỷ Bắc Dương vừa mới đi đến mép đám đông, chỉ chậm một bước, trơ mắt nhìn Chương Khả Khê bị tát.

Trong mắt anh lóe lên vẻ tàn khốc. Anh bước nhanh tới, bắt lấy cánh tay chưa kịp thu về của người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên còn chưa kịp đắc ý, cổ tay đã bị bóp đau điếng. Bà ta kêu lên chói tai, “Lão Trương, mau tới giúp tôi.”

Người đàn ông trung niên được gọi là Lão Trương bên cạnh giậm chân, nói: “ Cậu là ai, cậu buông vợ tôi ra!”

Ba Trương còn mặc đồng phục đi làm in tên nhà máy, trông có vẻ là bị gọi đột ngột từ nơi làm việc đến. Thấy vợ bị giữ lại, ba Trương tức giận muốn xắn tay áo đánh người. Vừa mới đi tới, đã bị ánh mắt người kia nhìn qua làm sợ đến mức đứng sững tại chỗ, chỉ dám đứng không xa không gần mà chửi rủa.

“Khả Khê, sao em lại đến đây, em không sao chứ?” Khương Nghiên nói.

Chương Khả Khê nói: “Ambre gọi điện cho em.” Cô quay đầu nói với Kỷ Bắc Dương: “Kỷ tiên sinh, buông bà ấy ra.”

Kỷ Bắc Dương khẽ cau mày, nhìn bên mặt sưng đỏ của Chương Khả Khê, miễn cưỡng buông tay.

Chương Khả Khê đứng trước mặt người phụ nữ, liếc nhìn Nhậm Ưu Ưu đang âm thầm đắc ý, nói: “Tìm được người giúp đỡ rồi sao?”

Nhậm Ưu Ưu nói: “Họ là ba mẹ Trương Hạo, vốn dĩ có tư cách đứng ở đây.”

Mẹ Trương nói: “Chương Khả Khê, cô trả con trai tôi lại đây!”

“Trả lại cho dì? Con trai dì đang ở đồn cảnh sát, dì đi hỏi cảnh sát mà đòi đi.” Chương Khả Khê nói.

Mẹ Trương chỉ vào mũi Chương Khả Khê, nói: “Không ngờ cô là loại người này. Tiểu Hạo nhà tôi đối xử tốt với cô như vậy, lương tâm cô bị chó ăn rồi!”

Khương Nghiên nói: “Con trai bà tốt cái rắm! Ngoại tình với bạn thân của bạn gái, ghê tởm chết đi được, khốn nạn từ nhà ra ngõ!”

Mẹ Trương nói: “Nhưng cô ta cũng không có tư cách đưa con trai tôi đến đồn cảnh sát!”

Chương Khả Khê nhìn chằm chằm cặp vợ chồng trung niên, nói: “Mấy người không biết anh ta vì sao vào đồn cảnh sát sao?”

Kỷ Bắc Dương lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

Mẹ Trương nghẹn lời. Ba Trương nói: “Cô là bạn gái nó, nó ngủ với cô thì làm sao! Sao lại biến thành “làm nhục”! Tôi chưa từng nghe nói trên đời này có đạo lý đó!”

Chương Khả Khê nói: “Có đạo lý đó hay không đi mà giải thích với cảnh sát, đừng đến địa bàn của người ta mà la lối khóc lóc um sùm, có mất mặt không!”

“Được lắm, tôi hôm nay chính là muốn đến tìm cô đi đồn cảnh sát đối chất!” Ba Trương tiến lên muốn bắt lấy Chương Khả Khê. Vừa vươn tay ra, đã bị Kỷ Bắc Dương tóm lấy cổ tay.

Kỷ Bắc Dương lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào cô ấy.”

Ba Trương sợ anh ta một cách khó hiểu, liền không dám động đậy nhiều.

Mẹ Trương thấy tình cảnh đó, liền ngồi bệt xuống đất, nói: “Chúng tôi hôm nay không đi đâu, cứ ở đây để mọi người phân xử cho chúng tôi! Tiểu Hạo nhà tôi chưa bao giờ đi trêu chọc ai, lại đi tìm cô bạn gái bạch nhãn lang này.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi là bạch nhãn lang? Dì ơi, chiếc áo khoác dì đang mặc còn là tôi mua đó!”

Mẹ Trương sững sờ một chút, bà ta cũng không cảm thấy xấu hổ, giữ chặt ba Trương ngồi xuống đất, nói: “Hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích thì chúng tôi không đi. Chúng tôi không sợ mất mặt. Chúng tôi muốn cho mọi người đều thấy, cô Chương Khả Khê là cái thá gì!”

Chương Khả Khê giận đến đau cả ngực, nhìn chằm chằm chiếc áo khoác lông dê hai mặt trên người mẹ Trương, đôi mắt cô ẩn ẩn đỏ lên. Cô còn chưa từng mua cho mẹ mình bộ quần áo đắt tiền như vậy. Trương Hạo nói mẹ anh ta ưng ý, bảo Chương Khả Khê đi mua tặng mẹ anh ta, nói mẹ anh ta nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về cô.

Khi Chương Khả Khê gọi điện thoại về nhà, cô nhắc đến chiếc áo khoác này, buồn bã nói với mẹ, cảm thấy mình thật không có lương tâm, còn chưa từng mua cho mẹ ruột bộ đồ đắt tiền như vậy.

Triệu Văn cười an ủi cô, nói không cần để ý những chuyện đó, chỉ cần cô và Trương Hạo tốt với nhau là được.

Nhưng Chương Khả Khê thật sự rất đau lòng. Cô đã từng thật lòng nghiêm túc với Trương Hạo và ba mẹ anh ta. Cô chưa từng lấy lòng ai. Đó là một trong số ít lần cô buông bỏ kiêu ngạo và tự tôn của mình, đi làm vừa lòng người xa lạ.

Kỷ Bắc Dương kéo Chương Khả Khê ra phía sau, đi đến trước mặt hai người trung niên đang giở trò vạ vờ dưới đất, nói: “Trương Kiến Nhân.”

Ba Trương sửng sốt một chút, nói: “Cậu làm sao biết tên tôi?”

Kỷ Bắc Dương tiếp tục nói: “Công nhân nhà máy Trục Đồng, tổ trưởng đội một của nhà máy tinh luyện, còn ba năm nữa về hưu. Tôi nói đúng không?”

Ba Trương trợn tròn mắt, “Cậu là ai, làm sao biết—” Ánh mắt ông lia đến Chương Khả Khê, nói: “Là cô ấy nói cho cậu?!”

Kỷ Bắc Dương ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Nghe điện thoại đi.”

Ba Trương sững sờ, vài giây sau điện thoại trong túi quần hộp của ông kêu “ring ring ring” vang lên.

Ba Trương kinh hãi móc điện thoại ra, áp vào tai. Trong điện thoại, giám đốc bộ phận của họ lớn tiếng nói: “Trương Kiến Nhân, giờ làm việc ông chạy đi đâu? Không muốn làm tổ trưởng nữa có phải không?!”

Ba Trương trừng mắt nhìn Kỷ Bắc Dương, lắp bắp nói với người trong điện thoại: “Kính thưa giám đốc, tôi đã báo với ông Vương là tôi ra ngoài có chút việc—”

“Có việc cái đầu nhà ông! Tôi nói cho ông biết, giờ làm việc mà ông không tuân thủ quy định sản xuất, tự tiện rời khỏi vị trí, hôm nay tôi phải trừ lương ông, ai cmn cũng không ngăn được tôi!”

Ba Trương là công nhân lão làng trong xưởng, sắp về hưu, đã sớm thành chúa lỳ lợm, lươn lẹo. Lãnh đạo đối với ông ta mà nói đều là những trẻ trâu mới lớn, gặp ông còn phải gọi Lão Trương. Ông chưa từng thấy lãnh đạo nào lên cơn lớn đến thế.

“Giám đốc, bây giờ tôi về ngay. Giám đốc, anh đừng nóng giận, tôi lập tức về ngay.”

Người ở đầu dây bên kia mắng đến th* d*c. Trước khi cúp điện thoại, đột nhiên lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ông muốn an an ổn ổn về hưu, thì đừng đi dây vào người không nên dây vào, nhớ rõ chưa!”

Ba Trương nhìn ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông trẻ tuổi, lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. “Đừng đi dây vào người không nên dây vào”. Người thanh niên này làm sao biết sẽ có người gọi điện thoại cho ông? Người này là ai? “Người không nên dây vào”… có phải là anh ta không?

Kỷ Bắc Dương nhìn xuống người đàn ông trung niên đang ngồi dưới đất, nói: “Trương Kiến Nhân, ông làm việc ở Trục Đồng 40 năm, có dám để người ta điều tra ông không?”

Giọng điệu người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhạt, nhưng ba Trương lại mồ hôi lạnh ròng ròng. Ông gần như ngay lập tức nghĩ đến 40 năm làm việc, ông đã chiếm của nhà máy bao nhiêu lần lợi ích nhỏ. Ông nghĩ đến việc có người tìm ông ăn cơm, muốn tiêu chuẩn đấu thầu của bộ phận nào đó, nghĩ đến rất nhiều hành vi tuy không gây đau khổ lớn nhưng một khi bị điều tra ra, ông chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt vì vi phạm kỷ luật.

Mẹ Trương nói: “Ông làm sao vậy, ông trưng ra cái vẻ mặt gì thế?”

Ba Trương đứng dậy khỏi mặt đất, không dám nhìn Kỷ Bắc Dương, hoảng loạn kéo mẹ Trương đứng lên, nói: “Chúng ta đi ngay đi, chúng ta đi ngay lập tức.”

Mẹ Trương nói: “Tôi không đi.”

Ba Trương căn bản không thèm để ý đến bà ta, dùng sức kéo vợ mình nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Kỷ Bắc Dương nói: “Khoan đã.”

Ba Trương sợ hãi quay đầu lại. Kỷ Bắc Dương không cảm xúc nói: “Bà ấy còn chưa xin lỗi Chương Khả Khê.”

Mẹ Trương nói: “Tôi dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?!”

Ba Trương kéo mẹ Trương lại, thấp giọng nói nhanh: “Người này quen biết lãnh đạo chúng ta. Nếu còn không đi, tôi đừng hòng về hưu bình thường. Tôi không thể về hưu bình thường thì tiền hưu của tôi bà cũng không lấy được một xu!”

Vẻ mặt mẹ Trương đờ đẫn. Ba Trương quay đầu nói: “Tiểu Chương, chú thay dì xin lỗi. Chúng ta chỉ là nhất thời giận mất khôn, trách oan con. Con đừng giận nha.”

Nhậm Ưu Ưu khe khẽ nói: “Chú ơi? Vốn dĩ là cậu ấy hại Trương Hạo mà! Dựa vào cái gì phải xin lỗi cô ấy!”

“Đứng lại,” Kỷ Bắc Dương giơ điện thoại lên, hướng về phía ba Trương và mẹ Trương. Trên màn hình, một đoạn video quay từ góc cao của camera giám sát được phát rõ ràng. Đoạn phim dài mười mấy giây, ghi lại chính xác cảnh mẹ Trương tát Chương Khả Khê.

Ba Trương bất an nói: “ Cậu, cậu, cậu, muốn làm gì?”

Trên mặt Kỷ Bắc Dương nở nụ cười lạnh lùng, “Ông thử đoán xem đoạn video này có thể đưa vợ ông vào đồn cảnh sát, hay có thể thêm một tội nữa vào mức án phạt đang được xem xét cho con trai ông.”

Mẹ Trương ỷ vào việc chồng mình sắp có một khoản lương hưu hậu hĩnh, ỷ vào con trai mình tốt nghiệp đại học danh tiếng, khi nhìn người luôn ngẩng mũi lên trời, ngang ngược.

Bà ta đi chợ chiếm tiện nghi cãi nhau với người bán hàng rong, ngồi xe buýt thì chỉ trích sinh viên không nhường chỗ là vô giáo dục. Có người không chấp nhặt với bà ta, bà ta liền thật sự cho rằng mình rất có năng lực.

Mẹ Trương giương nanh múa vuốt còn muốn giở thói ngang ngược, bị ba Trương thẹn quá hóa giận mắng như tát nước vào mặt.

Ba Trương làm việc trong nhà máy lâu năm, thấy sự đời rộng hơn một chút. Ông đã ý thức được người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này có thân phận, có lẽ là con của một chính khách, có lẽ là con trai độc nhất của một tập đoàn nào đó. Mặc kệ anh ta rốt cuộc là ai, tóm lại là người mà ông không thể đắc tội.

Ba Trương nói: “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu để chúng ta đi?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Chương Khả Khê, tát trả đi.”

Khương Nghiên nói: “Tát đi, đừng để có người cậy già mà lên mặt!”

Chương Khả Khê trầm lặng lắc đầu, nói: “Tôi không muốn làm dơ tay mình.”

Mẹ Trương nghe thấy cô nói, há mồm định mắng: “Cô cái đồ tiện nhân này, tôi—”

Bốp!

Ba Trương đột nhiên giơ tay tát mẹ Trương một cái thật mạnh, nói: “Xin lỗi mọi người, là chúng tôi hồ đồ. Bà già này không có văn hóa, hiểu lầm các cô cậu. Tôi thay Tiểu Chương tát trả rồi, chúng tôi đi được chưa?”

Kỷ Bắc Dương nhìn về phía Chương Khả Khê, Chương Khả Khê hờ hững nói: “Tôi không muốn thấy họ nữa.”

Kỷ Bắc Dương liếc ba Trương một cái. Ba Trương cúi đầu lôi mẹ Trương đi rồi.

Nhậm Ưu Ưu nhìn ba mẹ Trương Hạo sợ hãi nhảy dựng như chuột, lại còn không dẫn theo cô ta, tức đến cắn môi.

Kỷ Bắc Dương đi đến trước mặt Nhậm Ưu Ưu.

Nhậm Ưu Ưu vừa nãy đã chú ý tới người đàn ông nói chuyện bênh vực Chương Khả Khê này. Anh quá anh tuấn, vóc dáng, diện mạo, khí chất đều là kiểu người mà Nhậm Ưu Ưu chưa từng gặp trong đời sống thực.

Kỷ Bắc Dương đi tới. Nhậm Ưu Ưu thấy chất liệu áo sơ mi thượng hạng của anh. Cô ta biết loại áo sơ mi chất liệu này tinh xảo, sang quý, nhãn hiệu cao cấp, giá cả lên đến cả vạn …

“Nhậm tiểu thư,” Kỷ Bắc Dương mở lời.
Mặt Nhậm Ưu Ưu đỏ bừng một cách bất ngờ, cô ta lúng túng xoa xoa tóc mái ở thái dương, nhẹ giọng nói: “Tôi không quen anh.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Không sao, không quan trọng. Tôi chỉ muốn hỏi cô… ‘cuộc vui trăm ngày’ năm nay, cô thấy sung sướng không?”

Sắc mặt Nhậm Ưu Ưu lập tức thay đổi. “Tôi không biết anh đang nói gì. ‘Trăm ngày’ gì chứ? Tôi hoàn toàn không biết.”

Kỷ Bắc Dương thản nhiên: “Người của tôi, khi điều tra bạn trai cũ của Chương Khả Khê, tiện thể cũng điều tra luôn cô.”

Nhậm Ưu Ưu cảm giác hơi thở mình trở nên dồn dập. Bí mật cô giấu sâu trong lòng—sao lại có thể rơi vào tay một người xa lạ?

Kỷ Bắc Dương lạnh giọng: “Đừng kiếm chuyện với Chương Khả Khê nữa. Nếu không… ‘cuộc vui trăm ngày’ ấy của cô sẽ kết thúc tại đây.”

Sắc mặt Nhậm Ưu Ưu trắng bệch.

Nói xong, Kỷ Bắc Dương giữ chặt tay Chương Khả Khê, xoay người đi vào nhà hàng Pháp.

Ambre lập tức nhiệt tình chào đón, mở đường cho họ.

Chương Khả Khê bị Kỷ Bắc Dương kéo tay đi về phía trước, nhìn bóng lưng người đàn ông, cô chậm rãi nói: “Kỷ tiên sinh, cuộc vui gì vậy, cái gì mà…?”

Kỷ Bắc Dương vội vàng liếc cô một cái, vẻ mặt không được vui vẻ, như thể không muốn Chương Khả Khê nghe thấy những lời anh vừa nói.

Anh đưa Chương Khả Khê vào một phòng riêng, lạnh lùng nói với quản lý nhà hàng: “Mang cho tôi túi chườm nước đá.”

Ambre vội vàng tự mình đi lấy.

Chương Khả Khê ngồi trên sô pha trong phòng. Kỷ Bắc Dương quỳ một gối xuống trước mặt cô, cau mày dùng túi chườm đá nhẹ nhàng áp vào bên má sưng đỏ của Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê “a” một tiếng, nói: “Tôi tự làm được.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu. Điện thoại anh vừa lúc reo lên, liền đi ra ngoài nghe máy.

Khương Nghiên vẫn đi theo vào. Thấy người đàn ông đi rồi, cô ấy nói: “Tiểu Chương, hả giận quá đi. Chị nhớ là anh ấy họ Kỷ? Chậc chậc chậc, hai người các em bây giờ là quan hệ gì?”

Chương Khả Khê chườm mặt nói: “Chỉ là bạn bè thôi.”

Khương Nghiên gật đầu, không trêu chọc cô nữa, nói: “Con nhỏ bạn thân của em thật kinh tởm. Em không biết đâu, là cô ta tự mình đưa ba mẹ bạn trai cũ của em đến đây gây rối. Lúc em chưa tới, em không thấy cô ta khoa trương đến mức nào. Mà này… người có thể tham gia “cuộc vui trăm ngày” cũng không phải hạng tốt lành gì.”

Chương Khả Khê nhíu mày, “Bọn chị nói tham gia cái đó là đang làm gì?”

Khương Nghiên nói nhỏ: “Ồ, em có thể hiểu là một nơi m** d*m cao cấp. Cảnh sát không biết đã đánh úp bao nhiêu lần rồi. Chị mong lần sau cô ta bị cảnh sát bắt đi.”

Chương Khả Khê giật mình, không ngờ Nhậm Ưu Ưu lại có thể…

Chương Khả Khê hoảng hốt một lát, sau đó từ từ bình tĩnh lại. Họ đã không còn quan hệ, huống hồ, việc Nhậm Ưu Ưu đi đến nơi như vậy cũng không phải không thể đoán trước.

“Không nhắc đến cậu ta nữa.” Chương Khả Khê nói: “Chị xem mặt em có sưng quá không?”

Khương Nghiên nhìn kỹ cô, nói: “Có hơi sưng đỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm.”
Chương Khả Khê gật đầu.

Khương Nghiên nói: “Làm sao vậy? Đau lắm sao?”

Chương Khả Khê lắc đầu, “Không đau lắm.”

Cô thật ra muốn nói, cô không đau lắm, nhưng ánh mắt Kỷ tiên sinh nhìn chằm chằm cô cứ như thể cô bị thương rất nặng vậy.

Hết chương 28

Bình Luận (0)
Comment