My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 33: Chương Khả Khê thật thông minh 

Hàn Tấn lái xe đưa Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê đi ăn. Vừa bước vào tiệm lẩu phong vị Mông Cổ là có thể ngửi thấy mùi thịt dê xiên nướng vô cùng tươi ngon.

Hàn Tấn đậu xe xong, đi vào tiệm lẩu. Kỷ Bắc Dương thấy anh ta, nhíu mày. Hàn Tấn nháy mắt với Chương Khả Khê. Khả Khê nói: “Cứ để Hàn tiên sinh đi cùng đi, đông người thì náo nhiệt.”

Kỷ Bắc Dương không nhìn anh ta, nói với Chương Khả Khê: “Được.”

Hàn Tấn thừa lúc Kỷ Bắc Dương quay lưng, lén lút giơ ngón cái với Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê cười ngọt ngào với anh ta. Hàn Tấn sững sờ một chút, “hít” một tiếng. Chương Khả Khê quả thực rất xinh đẹp.

Người phục vụ dẫn họ đến một vị trí sát cửa sổ. Nhà hàng không có phòng riêng, dùng khung gỗ khắc hoa làm vách ngăn, treo dây ngũ sắc và bích họa đậm phong vị thảo nguyên.

Chỗ ngồi là kiểu ngồi bệt trên phản gỗ(1). Hai người đàn ông chân dài ngồi cùng nhau sẽ rất chật. Hàn Tấn ngước mắt nhìn hai người còn lại, nhanh chóng sắp xếp tổ hợp trong lòng:

Anh ta và Kỷ Bắc Dương, Chương Khả Khê — next, không đủ chỗ ngồi.

Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê, anh ta — next, không phải người yêu, tại sao phải ngồi cùng nhau.

Anh ta và Chương Khả Khê, Kỷ Bắc Dương — yes or no? Gây hiềm nghi, nhưng không chật chội.

(1) Bàn bệt – bệ ngồi kiểu Mông Cổ: Khách bước lên một bệ gỗ cao hơn mặt sàn khoảng 20–40 cm, ngồi bệt quanh một cái bàn thấp. Bệ này không phải đồ rời, mà nó được làm âm vào trong khung sàn.

 

Hàn Tấn đang chuẩn bị nói anh ta sẽ ngồi chung với Chương Khả Khê, thì lúc này người phục vụ nhìn phiếu đặt bàn, nói: “Hàn tiên sinh đặt hai bàn phải không? Một bàn khác ở bên cạnh. Xin hỏi các vị ai qua đó ngồi?”

Chương Khả Khê cười rất chân thành, nói với Hàn Tấn: “Hàn tiên sinh thật chu đáo, ngay cả chỗ ngồi cũng đã suy tính trước. Vậy tôi và Kỷ tiên sinh dùng cơm ở đây, không làm phiền anh.”

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương đối với Hàn Tấn cũng tốt hơn, nói: “Anh cứ đi đi.”

Hàn Tấn: “…”

Chương Khả Khê dùng thân phận của Hàn Tấn để đặt cơm, mọi việc đều được sắp xếp thỏa đáng. Hàn Tấn không thể nói nổi một chữ “không”. Anh ta cô đơn ngồi ở góc bàn xa xa đối diện, nhìn người phục vụ từng đĩa từng đĩa thức ăn mang lên. Anh ta lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa gọi món.”

Người phục vụ đối chiếu đơn đặt hàng, nói: “Lúc đặt bàn đã mua theo gói rồi mà, không phải anh mua sao? Anh họ Hàn mà, anh không họ Hàn à?”

Người phục vụ kéo cổ họng kêu lên: “Ông chủ, khách ngồi đây nói anh ấy không họ Hàn!”

Ánh mắt hóng chuyện xung quanh đổ dồn về phía anh ta. Trong một khoảnh khắc, Hàn Tấn thật sự hy vọng mình không họ Hàn.

Chương Khả Khê, cô được lắm.

Hàn Tấn nghiến răng, trừng mắt nhìn hai người ở xa. Kỷ Bắc Dương quay lưng lại với anh ta, vì vậy Hàn Tấn chỉ có thể thấy nụ cười đắc ý của Chương Khả Khê.

“Chương Khả Khê, hôm nay cô rất vui.” Kỷ Bắc Dương nói.

Chương Khả Khê miệng rất ngọt, nói: “Có đồ ăn ngon để ăn đương nhiên là vui rồi.”

Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nói: “Cô cứ nhìn anh ta mãi.”

Anh không có ghen tuông, cũng không có bất mãn, chỉ là bình tĩnh thuật lại lời này.

Chương Khả Khê bưng một chiếc ấm bạc dài miệng, cười nói: “Đúng vậy, tôi phát hiện rủ Hàn tiên sinh đi cùng rất tốt.”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn thức ăn trên bàn, dùng nĩa chọc chọc, buồn bã nói: “Ồ.”

Chương Khả Khê: “Có anh ấy ở đây, chúng ta có thể uống rượu sữa, không cần lo lắng vấn đề lái xe rồi. Nào, nếm thử đi. Độ cồn rất thấp, nhưng nghe nói hương vị rất ngon.”

Hóa ra là như vậy. Kỷ Bắc Dương chạm ly với Chương Khả Khê, nghiêm túc nói: “Lần sau vẫn đưa Hàn Tấn theo.”

Chương Khả Khê thầm nghĩ, có lẽ sẽ không có lần sau. Cô ấy đã chọc Hàn tổng tức cái lồng ngực rồi, ha ha ha ha ha ha.

Không có chuyện gì thảm hại hơn việc đi ăn lẩu cùng bạn bè, kết quả một người ngồi một bàn.

Chương Khả Khê rót rượu sữa cho Kỷ Bắc Dương, lại rót trà sữa bơ. Cô ấy ngâm gạo kê rang vào sữa, sau đó đặt trước mặt Kỷ Bắc Dương, nói: “Nếm thử hương vị này đi, cái này là thứ khó uống ở những nơi khác.”

Kỷ Bắc Dương nhấp một ngụm, nói uống ngon.

Chương Khả Khê cười nói: “Sao anh nói cái gì cũng là ăn ngon, uống ngon thế.”

Đôi mắt đen láy của Kỷ Bắc Dương chăm chú nhìn hạt gạo trồi lên trong trà sữa bơ, nói: “Thứ cô đưa, đều rất ngon.”

Chương Khả Khê nhướng mày, tinh nghịch nói: “Anh khen tôi không giới hạn như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo mất. Không được, anh nhất định phải nói ra một thứ không tốt.”

Kỷ Bắc Dương nhíu mày, nhìn thịt dê tươi đang nổi bọt trong nồi đồng, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Hàn Tấn không tốt.”

Chương Khả Khê đập bàn cười lớn, bưng rượu sữa chạm vào ly Kỷ Bắc Dương, nói: “Câu trả lời này tuyệt vời. Tôi nhất định phải kính anh một ly.”

Khóe môi Kỷ Bắc Dương hơi cong lên. Lần đầu tiên có người nói câu trả lời của anh rất tốt. Anh chạm ly với Chương Khả Khê, uống cạn rượu sữa một hơi.

Hàn Tấn nhìn Chương Khả Khê đang cười lớn không kiêng nể gì ở xa, không biết Kỷ Bắc Dương đã nói gì mà cô ấy lại cười hoa chân múa tay như vậy.

Kỷ Bắc Dương biết kể chuyện cười sao? Sao có thể.

Chương Khả Khê bỗng nhiên thấy ai đó, giơ tay chào hỏi đối phương.

Người đó đi tới, tuổi ba, bốn mươi, mặc trang phục dân tộc Mông Cổ, ôm một cây đàn đầu ngựa(2) trong lòng, nụ cười thô ráp dày dặn kinh nghiệm.

(2) Đàn đầu ngựa (Mã đầu cầm): một loại nhạc cụ dây dùng vĩ. Đây là một trong những nhạc cụ quan trọng nhất của người Mông Cổ, và là một biểu tượng quốc gia của Mông Cổ.



Chương Khả Khê hỏi Kỷ Bắc Dương, “Muốn nghe một khúc không?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Được.”

Người hát rong trong tiệm hỏi: “Cô gái muốn nghe gì?”

Chương Khả Khê nói: “《 Hồng Nhạn 》 được không?”

Người đàn ông nói: “Được chứ.”

Anh ta nhấc chân đạp lên ghế đẩu nhỏ, cong chân chống đàn đầu ngựa. Đàn dây từ từ vang lên một điệu nhạc, trầm bổng uyển chuyển, lặng lẽ chảy trôi. Trong tiệm lẩu ồn ào náo nhiệt, nó kéo tinh thần người nghe vào thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn vô biên, cỏ xanh mơn mởn dưới gió.

Chim hồng nhạn, trên bầu trời, xếp thành hàng ngay ngắn,

Sông dài, cỏ thu vàng, tiếng đàn buồn trên thảo nguyên.

Người kéo đàn nhắm mắt lại, dây đàn trút xuống ánh trăng. Tiếng đàn thì thầm khe khẽ, kể một câu chuyện mềm mại lưu luyến tận đáy lòng giữa phố xá ồn ào náo nhiệt.

Chương Khả Khê nhìn chăm chú vào người kéo đàn rất lâu. Kỷ Bắc Dương cũng nhìn chăm chú vào mặt cô rất lâu.

Một khúc kết thúc, Chương Khả Khê vỗ tay chân thành, “Hay quá.”

Hàn Tấn nhìn về phía bên kia. Náo nhiệt đều là của người khác, bi thương cô độc thuộc về anh ta. Chương Khả Khê ngay cả thủ đoạn này cũng biết, loại kịch bản “Tổng tài bá đạo hẹn hò, thiếu gì chứ không thể thiếu kẻ gõ dương cầm”, Chương Khả Khê cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ăn cơm xong, Chương Khả Khê đi tính tiền, tiện thể thanh toán luôn phần ăn của Hàn Tấn.

Hàn Tấn đứng trong gió lạnh, cảm giác anh ta chính là một tài xế thuần túy, căn bản chỉ là đến để lái xe.

Đưa Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê đến dưới lầu chung cư Tây Lân, nhìn hai người sánh vai đi vào tòa nhà, cảm giác này của Hàn Tấn càng thêm mạnh mẽ. Hàn Tấn nắm chặt tay, muốn lên cơn cắn người ghê.

Trong thang máy, Chương Khả Khê ngửi ngửi tay áo, nói: “A, mùi lẩu đậm quá. May mà hôm nay tôi mặc một bộ đồ tính sẵn là để giặt.”

Khóe môi Kỷ Bắc Dương hơi cong lên, nói: “Thật thông minh.”

Chương Khả Khê gãi đầu, “Anh đừng cảm thấy tôi luộm thuộm là được.”

Kỷ Bắc Dương nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Chương Khả Khê, nói: “Thật sự rất thông minh.”

Phản ứng của Chương Khả Khê rất độc đáo, cô ấy “wow” một tiếng, nói: “Tôi đứng cạnh anh mà anh vẫn có thể chạm tới tôi, cánh tay anh thật dài.”

Kỷ Bắc Dương nhịn không được cong khóe môi.

Họ chúc nhau ngủ ngon trước cửa căn 2501 và 2502, sau đó nhà ai nấy về.

Chương Khả Khê vừa vào cửa đã vội vàng c** q**n áo đi tắm rửa.

Kỷ Bắc Dương ngồi trong phòng tối om, tâm trạng rất tốt.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại anh lóe sáng. Kỷ Bắc Dương nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nụ cười dần dần ẩn vào bóng tối. Anh nhận điện thoại, nhàn nhạt nói: “Ông nội.”

Giọng điệu của lão Kỷ tổng trầm thấp trang nghiêm, từ từ nói: “Bắc Dương, cháu đã bao lâu không về rồi?”

Kỷ Bắc Dương không nói gì.

Dường như đã quen với sự im lặng của anh, lão Kỷ tổng nói: “Bà nội cháu nhớ cháu. Ngày mai về nhà ăn một bữa cơm đi.”

Lão Kỷ tổng tuy dùng giọng điệu thương lượng, nhưng lại mang theo sự chắc chắn.

Kỷ Bắc Dương im lặng rất lâu, đối phương cũng không cúp máy. Sau rất lâu, Kỷ Bắc Dương nói: “Được.”

Anh nghe thấy tiếng thở dài thật sâu từ đầu dây bên kia, sau đó, điện thoại bị ngắt.

Kỷ Bắc Dương tĩnh tọa trong bóng tối, sau đó đứng dậy uống thuốc, rồi lên giường ngủ.

Tiệc gia đình là buổi tối, nhưng tài xế do lão Kỷ tổng phái đến đã tới đón Kỷ Bắc Dương vào buổi sáng.

Kỷ Bắc Dương ngồi trên xe, nhìn chung cư Tây Lân dần dần thu nhỏ trong tầm mắt anh. Khi xe rẽ, anh nhìn thấy Chương Khả Khê chạy từ tòa nhà chung cư ra hướng ga tàu điện ngầm.

Bóng dáng thoáng qua đó, hẳn là đủ để anh đối phó với ngày hôm nay.

Biệt thự trang viên của Kỷ gia ở ngoại ô, có một bãi cỏ được chăm sóc rất tốt. Bãi cỏ nhấp nhô, xanh tốt um tùm. Người làm vườn đã trồng nhiều loại thảm thực vật khác nhau, vì vậy nó vẫn tươi tốt qua nhiều năm, không thấy một chút tàn lụi nào trong mùa cuối thu.

Trang viên nằm ở chân núi, từ rất xa có thể nhìn thấy những dãy núi liên miên. Con sông chảy ra từ khe núi, núi xanh rộng lớn, thiền ý không dứt.

Khi Kỷ Bắc Dương đến, trong trang viên có tiếng cười nói vui vẻ và chuyện trò rôm rả của bọn trẻ.

Khi anh xuất hiện, quản gia Kỷ gia bước nhanh đến đón, cúi chào anh. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người quay đầu nhìn anh, tiếng cười và tiếng nói chuyện phiếm dường như bị ai đó cắt đứt tần số, không khí tĩnh lặng có phần đình trệ.

Kỷ Bắc Dương không để ý đến người khác, đi theo sự dẫn đường của quản gia để gặp lão Kỷ tổng.

Lão Kỷ tổng đã lớn tuổi, đang ngồi tựa vào ghế thái sư, trò chuyện với vài người trung niên. Thấy Kỷ Bắc Dương, ông nói: “Bà nội cháu đang ở trong sân, đi đi.”

Quản gia liền dẫn Kỷ Bắc Dương đến sân.
Vừa bước vào, Kỷ Bắc Dương nghe thấy một tiếng cười sắc nhọn. Bước chân anh dừng lại. Quản gia đi phía trước hai bước, quay lại nhìn anh, nói: “Thiếu gia?”

Kỷ Bắc Dương không nói gì, bước vào sân.

Trong sân đầy hoa tươi rực rỡ, dưới mái hiên có bộ bàn ghế gỗ đỏ nguyên bộ. Cụ già ngồi trên ghế thái sư có một mái tóc bạc, khuôn mặt hiền từ, đang cười ha hả nghe vài đứa trẻ đang nói chuyện.

Xung quanh ngồi một vòng ba, năm người phụ nữ trung niên khoác áo choàng trên cánh tay, ung dung hoa quý, là trưởng bối của mấy người trẻ tuổi kia.

Bà nội Kỷ thấy anh, kêu thất thanh: “Bắc Dương, cháu đã trở về.” Nói rồi, liền muốn chống tay vịn đứng dậy. Những người phụ nữ trung niên và người trẻ tuổi xung quanh vội vàng chạy tới đỡ.

Kỷ Bắc Dương đứng trong sân, thần sắc bình tĩnh nhìn bà nội.

Một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang bên cạnh, nhíu mày nói: “Bắc Dương, lại đây đỡ bà nội.”

Kỷ Bắc Dương đi qua. Những người khác lập tức rụt tay lại, chỉ còn Kỷ Bắc Dương và người phụ nữ nói chuyện cùng nhau, đỡ bà nội Kỷ ngồi trở lại.

Người phụ nữ nói chuyện là mẹ của Kỷ Bắc Dương, tên là Chu Uyển Oánh.

Bà nội Kỷ nhân tiện giữ chặt cánh tay Kỷ Bắc Dương định rút ra, nói: “Cháu đã lâu không trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Cháu không biết bà nội nhớ cháu nhiều đến mức nào đâu.”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt, nhìn bàn tay già nua đặt trên mu bàn tay anh.

Bà nội Kỷ tiếp tục nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Bắc Dương, hôm nay trong nhà rất náo nhiệt, nhưng chỉ khi có cháu trở về, lòng bà nội mới thật sự vui.”

Chu Uyển Oánh nói: “Mẹ, sau này con sẽ nói nó nhiều hơn, bảo nó nhớ thường xuyên về thăm mẹ.”

Bà nội Kỷ buông tay Kỷ Bắc Dương, cười ha hả nói: “Được, được. Đi thôi, các cháu đi chơi đi, không cần ở bên cạnh bà.”

Kỷ Bắc Dương đứng dậy, không liếc nhìn Chu Uyển Oánh một cái, rời khỏi sân.

Thấy anh đi rồi, đám trẻ có tuổi xấp xỉ Kỷ Bắc Dương vừa rồi cũng nhìn nhau rồi rời đi.

Bà nội Kỷ nói: “Uyển Oánh, con đi sắp xếp đi. Vừa rồi nói chuyện một lát, mẹ mệt rồi.”

Chu Uyển Oánh vội vàng đỡ bà Kỷ, nói: “Mẹ, con đưa mẹ về phòng.”

Đám người đi rồi, trong số những người phụ nữ trung niên bị bỏ lại đó, có người không nhịn được nói nhỏ: “Người đó bị bệnh, trông vẫn còn rất nghiêm trọng.”

Một người đáp lời: “Từ lúc vào đến lúc đi, tôi không nghe nó nói một chữ nào, quả thực không giống người bình thường.”

Lại một người nói: “Ông xã nhà tôi nói, ông chủ đứng sau Lăng Nhuận chính là Kỷ Bắc Dương. Ở bên ngoài, ai cũng muốn bám víu gặp nó một lần. Có bệnh thì sao, nó biết kiếm tiền mà.”

Người khác nói: “Đứa trẻ như vậy, tôi thực sự không chịu nổi. Cô không thấy sao, nó vào mà không thèm nhìn Uyển Oánh một cái, ngay cả mẹ cũng không gọi. Tôi—”

“Khụ khụ.” Một người trong số đó đột nhiên ho khan, mấy người phụ nữ đang mãi tám chuyện ăn ý ngừng đề tài.

Chu Uyển Oánh mặc sườn xám, dáng người bà ấy từ từ đi ra. Bà khoác chiếc áo choàng trắng tuyết, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại là vẻ cao ngạo không ai sánh bằng.

Bà ấy như không nghe thấy gì, vô tư nói với họ: “Đang nói chuyện gì vậy? Đi dạo cùng tôi không?”

Các phụ nữ lập tức phụ họa, cùng bà đi ra ngoài.

Mấy ngày trước trời mưa, nhiệt độ giảm mạnh. Hôm nay có nắng, nhưng cũng không hẳn là ấm áp.

Trên bãi cỏ, một đứa trẻ bảy, tám tuổi nhà ai đó đang đá bóng. Quả bóng đen trắng đột nhiên bay xa qua, lăn đến chân Kỷ Bắc Dương.

“Hây, đá giúp chúng em với!” Một cậu bé béo tròn dùng hai tay chụm lại bên miệng làm loa, la lớn.

Quản gia đang chờ Kỷ Bắc Dương ở cửa sân nhỏ, dẫn anh đi về phía khu nghỉ ngơi. Thấy quả bóng dưới chân Kỷ Bắc Dương, nói: “Thiếu gia, không cần để ý, mời đi lối này.”

Kỷ Bắc Dương đi vòng qua quả bóng, tiếp tục đi về phía trước cùng quản gia.

Cậu bé gọi to phàn nàn với bạn bè: “Đó là ai vậy, sao lại mất lịch sự thế, không thèm giúp chúng ta đá bóng lại.”

Một cậu bé lớn tuổi hơn nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi. Chú ấy là Bắc Dương đấy.”

“Kỷ Bắc Dương? Là cái chú mà mẹ em nói đầu óc có vấn đề đó hả?”

Cậu bé lớn tuổi hơn vội vàng che miệng cậu ta lại, nói: “Suỵt, để người khác nghe thấy, nhà em còn muốn làm ăn nữa không.”

Cậu bé béo nhỏ nói: “Mẹ em nói thế mà. Chúng ta tiếp tục chơi đi, anh đi đá bóng lại đây đi, em không muốn chạy, mệt quá.”

Cậu bé lớn tuổi hơn liếc cậu ta một cái, đi về phía quả bóng.

Quản gia đưa Kỷ Bắc Dương đến một phòng nghỉ có cửa sổ kính từ trần đến sàn, phong cảnh thoáng đãng.

Phòng nghỉ rất ấm áp. Kỷ Bắc Dương ngồi bên cạnh cửa sổ kính lớn, nhận lấy nước ấm quản gia đưa. Thành ly chạm vào lòng bàn tay, anh mới cảm nhận được một chút nhiệt độ.

Anh đến Kỷ gia, luôn cảm thấy lạnh lẽo.

Kỷ Bắc Dương ngồi xuống không lâu, có người thò đầu rón rén đi vào, là người trẻ tuổi vừa rồi chọc cười bà nội.

Người đó nói: “Anh họ, em là Uông Nhạc, anh còn nhớ em không?”

Kỷ Bắc Dương không nhìn cậu ta, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa dãy núi nhấp nhô, sương mù nhàn nhạt bao phủ khu rừng dưới chân núi.

Uông Nhạc bị ngó lơ, có một tia khó xử. Nhưng, cậu ta nhớ lời mẹ dặn, nói Kỷ Bắc Dương mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, tính cách cổ quái, không giống người bình thường, không cần để ý Kỷ Bắc Dương có phản ứng hay không. Chỉ cần nói ra ý định của mình, bảo Kỷ Bắc Dương chi tiền là được.

Uông Nhạc cầm một tập tài liệu, nói: “Anh họ, đây là trò chơi em làm. Hiện tại mô hình đã được làm ra, chỉ còn thiếu một phần nội dung. Nhưng anh tin em đi, chúng em đã làm nghiên cứu thị trường rồi, trò chơi này một khi tung ra thị trường, nhất định sẽ nổi đình nổi đám.”

Uông Nhạc ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Em mới tốt nghiệp đại học hai năm, tự mình ra ngoài lập nghiệp, không dùng một xu nào của gia đình. Em hy vọng em có thể dựa vào năng lực của chính mình để xây dựng sự nghiệp, cho ba em thấy em không phải là người tài trí bình thường. Bọn em có đội ngũ phát triển hoàn chỉnh và đội ngũ marketing. Em, bọn em hiện đang tìm kiếm nhà đầu tư khởi nghiệp. Em biết anh rất giỏi, em vẫn luôn coi anh là idol, cho nên em—”

Kỷ Bắc Dương liếc qua tập tài liệu, nhàn nhạt nói: “Sao?”

Uông Nhạc sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Anh còn chưa xem kỹ mà. Đây là ý tưởng nguyên bản của chúng em, trong nước tuyệt đối không có ý tưởng trò chơi tương tự.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Tác phẩm của nhà thiết kế Bắc Âu, phát hành trên tạp chí 《 Chìa Khóa Đồ Linh 》 ba năm trước. Bản thân anh ấy không nổi tiếng, cho nên không gây được sự chú ý của giới tư bản.”

Môi Uông Nhạc mấp máy, nói: “Anh cũng nói anh ấy không nổi tiếng, dựa vào đâu mà cho rằng chúng em sao chép anh ấy? Anh thậm chí còn chưa xem kỹ.”

Kỷ Bắc Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Tôi có thông tin liên hệ của anh ấy, cậu cần không?”

Vẻ mặt Uông Nhạc rất khó coi, nói: “Anh căn bản là không tôn trọng em, em thật là đến không uổng công một chuyến.”

Nói xong, cậu ta giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi đau đớn, vội vàng ra cửa.

Kỷ Bắc Dương không nhìn cậu ta, bưng ly nước nhìn ra ngoài cửa.

Chu Uyển Oánh dẫn người đi về phía này, trên đường gặp được Uông Nhạc đang giận dữ vì xấu hổ.

Mẹ Uông Nhạc giữ chặt Uông Nhạc, nói: “Nhạc Nhạc, sao vậy, ai bắt nạt con?”

Uông Nhạc phẫn nộ nói: “Mẹ không phải nói anh ta sẽ đầu tư sao, căn bản là không có!”

Mẹ Uông Nhạc xấu hổ nhìn Chu Uyển Oánh. Chu Uyển Oánh cười nói: “Nhạc Nhạc, hẳn là có hiểu lầm. Dì đều rất ủng hộ con lập nghiệp.”

Uông Nhạc không nói lời nào, hất tay mẹ ra, ngay cả tập tài liệu cũng không muốn lấy, nhét vào tay mẹ cậu ta, nói: “Mẹ, dì, mọi người phải giúp con. Con rất khó khăn mới tìm được dự án này.”

Chu Uyển Oánh cười cười, nói: “Con về với mẹ con trước đi.”

Chu Uyển Oánh nháy mắt ra hiệu an tâm với em gái, em gái liền dẫn con trai về trước.

Chu Uyển Oánh nhìn họ một người phát giận, một người nhỏ giọng dỗ dành đi xa, trong mắt có vài phần hâm mộ.

Bà thu hồi ánh mắt, một mình bước vào phòng nghỉ.

Ấm trà bốc khói trắng nhạt. Con trai bà ngồi trước cửa sổ kính từ trần đến sàn lớn, bất động, đường nét giống như một bức ảnh đã được tinh chỉnh.

Chu Uyển Oánh chậm rãi đi đến bên cạnh Kỷ Bắc Dương, nói: “Nhạc Nhạc chỉ là một đứa trẻ, con không cần hà khắc như vậy. Nó là em con, tương lai nó có thành tựu, đối với con mà nói cũng là một sự trợ giúp.”

Kỷ Bắc Dương trầm mặc.

Chu Uyển Oánh nói: “Mẹ biết con không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên những con đường này mẹ sẽ đi thông suốt thay con, con không cần phải xen vào bất cứ điều gì.”

Kỷ Bắc Dương không biết nên nói gì, cũng quen với việc không nói gì.

Chu Uyển Oánh đợi nửa ngày, cũng không thấy anh có một chút phản ứng nào. Cô ấy quay đầu lại nhìn một cái, nơi này chỉ có hai mẹ con họ. Chu Uyển Oánh lật mặt, nói: “Nói chuyện! Con vì sao không nói lời nào? Con là không có tai, hay là không có miệng?”

Sự im lặng liên tục của Kỷ Bắc Dương khiến Chu Uyển Oánh khó có thể chịu đựng. Bà ấy đi đi lại lại, sự bực bội dần dần xé rách lớp vỏ ngoài xinh đẹp của bà. Chu Uyển Oánh nói: “Đã như vậy, con vì sao phải trở về? Vì sao phải đối xử với mẹ như vậy? Con có biết con làm mẹ mất mặt đến mức nào không? Từ nhỏ đến lớn, không có một lần, Kỷ Bắc Dương, con nhớ kỹ, không có một lần con làm mẹ vui vẻ thật sự!”

“Cô lại đang nói hươu nói vượn gì với con thế!” Một người đột nhiên đi vào.

Chu Uyển Oánh kinh hãi một chút, thấy người đó, giận đùng đùng nói: “Kỷ Hàng, anh còn biết trở về à? Sao anh không chết ở bên ngoài đi!”

Kỷ Hàng nói: “Tôi không trở về nhà chính là vì không muốn nhìn thấy cô!”

Chu Uyển Oánh nói: “Hai cha con nhà các người, chính là muốn chọc chết tôi! Tôi hận không thể chưa từng gả cho anh, cũng chưa từng sinh ra nó!”

Kỷ Hàng nhìn Kỷ Bắc Dương đang yên tĩnh, nói: “Trước mặt con cái, cô có thể nhịn bớt tính tình của mình được không!”

Chu Uyển Oánh cười lạnh, “Tôi nói gì, anh cảm thấy nó có thể nghe hiểu sao?! Huống hồ tôi nói sai sao? Nếu không phải vì anh, tôi sẽ sinh ra một đứa con không bình thường, để người khác cười nhạo tôi cả đời sao!”

Bà rất quen với việc giải phóng ác ý trong lòng trước mặt Kỷ Bắc Dương, bởi vì bà biết cho dù có nói gì, người nghe cũng sẽ vĩnh viễn không có phản ứng.

Kỷ Hàng cũng nổi giận, “Cái gì là bởi vì tôi?”

Chu Uyển Oánh nói: “Bởi vì khi đó anh mỗi ngày uống rượu!”

Kỷ Hàng nói: “Tôi uống rượu? Thế thì Nguyệt Nguyệt sao lại không sao? Rõ ràng là chính cô bụng dạ không tốt, gen của chính cô không tốt, lại đổ lỗi lên đầu tôi, tật xấu gì vậy!”

Nghe thấy “Nguyệt Nguyệt”, Chu Uyển Oánh bỗng nhiên xông lên xé đánh Kỷ Hàng, nói: “Đừng có nhắc đến đứa con riêng của anh trước mặt tôi!!! Tôi vĩnh viễn sẽ không để nó và mẹ nó bước vào cửa nhà tôi!”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn ly nước ấm trong tay, mặt nước còn bốc một tia nhiệt khí, nhưng anh lại cảm thấy đã lạnh đến mức khó có thể chịu đựng.

Anh lặng lẽ nhìn nước hoàn toàn nguội lạnh, làm ngơ trước cuộc tranh cãi bên cạnh. Kỷ Bắc Dương đặt ly nước trở lại trên bàn trà, đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.

Chu Uyển Oánh nhìn bóng lưng ấy, gào khóc phía sau.

Kỷ Hàng thở dài không kiên nhẫn, nhỏ giọng gọi Chu Uyển Oánh đứng dậy.

Kỷ Bắc Dương lại lần nữa nhìn thấy Chu Uyển Oánh và Kỷ Hàng, là trong bữa tiệc gia đình buổi tối.

Kỷ Bắc Dương ngồi bên cạnh bà nội, một bên là Kỷ Hàng. Chu Uyển Oánh ngồi ở phía bên kia của bà nội. Bà ấy sẽ hơi đứng dậy, gắp thức ăn bỏ vào đĩa Kỷ Bắc Dương.

Bữa tiệc gia đình hòa thuận vui vẻ. Lão Kỷ tổng và các anh em già bên cạnh thoải mái trò chuyện, họ nhắc đến Kỷ Bắc Dương một cách nhẹ nhàng rồi lướt qua.

Kỷ Bắc Dương nhìn ra Chu Uyển Oánh đã dặm lại trang điểm, tóc cũng đã được làm lại. Bà đã thay một bộ váy và áo choàng mới, vẫn đoan trang hiền thục như thường lệ.

Bà gắp thức ăn cho anh, nhìn chằm chằm Kỷ Bắc Dương ăn xong, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Gầy quá, mẹ nghe nói con luôn rất vất vả.” Chu Uyển Oánh nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe.”

Kỷ Bắc Dương an tĩnh dùng bữa, cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Kỷ Bắc Dương ngồi trong căn phòng tối đen. Ngoài cửa sổ, trên bãi cỏ có người đốt lửa trại, tiếng cười vui ẩn hiện truyền vào.

Buổi tụ họp vẫn đang tiếp diễn, nhưng sẽ không có người cố ý đến gọi anh.

Kỷ Bắc Dương đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh, nôn ra toàn bộ bữa tối.

Dạ dày run rẩy đau rát. Kỷ Bắc Dương sắc mặt tái nhợt, lấy ra một nắm thuốc từ trong tủ, nuốt xuống cùng với nước lã.

Anh dùng nước lạnh rửa mặt, ngồi trên sàn phòng vệ sinh, bọt nước theo khuôn mặt chảy vào cổ áo sơ mi.

Kỷ gia thật sự rất lạnh lẽo, anh nhắm mắt, đè lại dạ dày đang co thắt đau đớn.

Mặc kệ là khi nào, anh dường như luôn không thể nuốt nổi thức ăn của Kỷ gia.

Hết chương 33

Bình Luận (0)
Comment