Kỷ Bắc Dương rời khỏi Kỷ gia vào 7 giờ sáng ngày hôm sau.
Khi anh đi, đa số mọi người đều chưa rời giường. Quản gia dẫn Kỷ Bắc Dương đi xuyên qua sân nhỏ yên tĩnh, đi qua bãi cỏ sương mù mênh mông. Chiếc siêu xe màu đen lặng lẽ dừng ở cách đó không xa.
Không có ai đến tiễn anh, anh cũng không nói cho bất cứ ai, rời khỏi Kỷ gia trong buổi sáng sớm yên tĩnh, giống như mọi lần anh rời khỏi nơi này trong suốt nhiều năm qua.
Tài xế mở cửa xe cho Kỷ Bắc Dương, “Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”
Kỷ Bắc Dương lên xe. Khi cửa xe sắp đóng lại, quản gia đứng ở một bên bỗng nhiên tiến lên vài bước, nhẹ giọng kêu: “Thiếu gia.”
Kỷ Bắc Dương quay đầu nhìn ông ấy. Quản gia đã hơn 50 tuổi, làm việc ở Kỷ gia 20 năm, gần như là nhìn Kỷ Bắc Dương lớn lên. Quản gia thấp giọng nói: “Thiếu gia, bảo trọng thân thể.”
Kỷ Bắc Dương khẽ gật đầu.
Quản gia nhìn theo anh rời đi. Chiếc xe hơi màu đen lướt vào trong màn sương trắng xóa.
Thành phố dần dần tỉnh giấc. Trong xe im ắng. Khi đến gần rìa thành phố, Kỷ Bắc Dương nói: “Đi Vân Hãn.”
Tài xế sửng sốt một chút, nhìn Kỷ Bắc Dương qua gương chiếu hậu, nói: “Thiếu gia, sắc mặt cậu không tốt, tôi đưa cậu đến chỗ bác sĩ Hà trước được không?”
Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Đi Vân Hãn.”
Tài xế do dự một chút, quay đầu xe, lên đường cao tốc.
Trên đường đi, tài xế liên tục nhìn Kỷ Bắc Dương qua gương chiếu hậu. Một lúc lâu sau, ông ấy không nhịn được nói: “Thiếu gia, nếu cậu không khỏe, phải nhớ đi khám bác sĩ. Cậu một mình ở bên ngoài, cần chú ý nhiều hơn đến sức khỏe.”
Tài xế cũng có một người con trai, tuổi tác gần bằng Kỷ Bắc Dương. Ông ấy đã làm việc cho Kỷ gia rất lâu, thời gian thấy Kỷ Bắc Dương còn nhiều hơn thời gian thấy con trai mình. Khi nhìn Kỷ Bắc Dương, ông luôn nhớ đến con trai đang làm việc ở bên ngoài.
Kỷ Bắc Dương an an tĩnh tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, nghe tài xế lải nhải nói mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn nhiều.
Khi tài xế dặn dò Kỷ Bắc Dương, ông nói còn nhiều hơn cả dặn dò con trai ruột mình. Mặc dù Kỷ Bắc Dương có rất nhiều, rất nhiều tiền, tài xế nhìn anh vẫn không nhịn được phải nói rất nhiều lời.
Đến khu bảo tồn quốc tế Vân Hãn, tài xế xuống xe mở cửa cho Kỷ Bắc Dương. Ánh mặt trời mạ vàng cho những ngọn núi liên miên của công viên rừng. Tài xế nhìn anh một mình bước vào ánh mặt trời rực rỡ.
Kỷ Bắc Dương đi khu bảo tồn hoang dã. Hàn Tấn rất nhanh liền nhận được điện thoại từ bên đó. Hàn Tấn vừa nghe điện thoại vừa xử lý email, nói đã biết. Nhìn Chương Khả Khê ôm tài liệu đi ngang qua văn phòng, khóe môi Hàn Tấn nở nụ cười, nói với người trong điện thoại: “Kỷ tiên sinh định ở vài ngày thì cứ để cậu ấy ở. Các anh chú ý là được.”
Cúp điện thoại, lòng Hàn Tấn nhẹ nhõm một chút. Khi không có Kỷ Bắc Dương, anh ta trước mặt Chương Khả Khê là Hàn tổng. Làm Hàn tổng thì tốt hơn nhiều so với làm Hàn tiên sinh, ít nhất anh ta nói gì, Chương Khả Khê cũng chỉ có thể nghe lời.
Chương Khả Khê đến đưa văn kiện, thay Vương Sung tìm Hàn Tấn ký tên.
Kể từ sau bữa ăn ở tiệm lẩu Mông Cổ, Hàn Tấn rất muốn soi lỗi của Chương Khả Khê.
Nhưng anh ta vẫn luôn không tìm được cơ hội, bởi vì Chương Khả Khê cơ bản không mắc lỗi tân binh. Hàn Tấn không thể không có việc gì bới lông tìm vết, cho nên khó ở đã lâu.
Hàn Tấn nhìn nội dung văn kiện, ký tên vào chỗ Chương Khả Khê đã chỉ định. Ký xong, anh ta nói: “Chương Khả Khê, Kỷ tổng sẽ ở Vân Hãn vài ngày.”
Chương Khả Khê ôm tài liệu, một bộ dáng nghiêm túc chuyên chú, lý trí khôn khéo, nói: “Được.”
Sau đó chờ anh ta nói tiếp.
Hàn Tấn cảm thấy mình có vẻ hơi trẻ trâu, thấy Chương Khả Khê không có ô dù, liền không thể hiểu được mà đắc ý.
Chương Khả Khê dùng vẻ mặt của người lớn nhìn trẻ con, rất bao dung nhìn Hàn Tấn, nói một cách thành thục ổn trọng: “Hàn tổng, nếu anh cảm thấy tôi cần thiết phải biết hành trình của Kỷ tổng, sau này tôi sẽ đúng hạn đến văn phòng anh để tìm hiểu và ghi chép.”
Hàn Tấn: “……”
Lòng anh ta anh hơi nhột.
Bị Chương Khả Khê chọc tức.
Ai muốn cô ta biết hành trình của Kỷ Bắc Dương chứ!
Hàn Tấn ấn thái dương, nói: “Cô đi ra ngoài.”
Chương Khả Khê cố gắng nhịn xuống nụ cười muốn nhếch lên, ôm tài liệu về văn phòng.
Chương Khả Khê ngân nga một bài hát, mở laptop, nhấp một ngụm cà phê, thấy bộ dáng Hàn Tấn bất lực với cô thật quá đã.
Cười xong lại cảm thấy hơi áy náy, bởi vì Hàn Tấn tuy rằng trong hậu trường cùng cô cung đấu, nhưng thân là sếp, anh ta công tư phân minh, chưa bao giờ vì Chương Khả Khê trêu ngươi anh ta, mà cố ý gây khó dễ, hà khắc soi mói Chương Khả Khê trong công việc.
Chương Khả Khê nghĩ đến Lăng Nhuận, đúng là nhờ có sếp như vậy, môi trường công ty mới đặc biệt hòa thuận đoàn kết, tích cực cởi mở.
Hàn Tấn nhận được điện thoại của giám đốc khu bảo tồn Vân Hãn, là vào sáng ngày thứ ba.
Anh ta đang có cuộc họp quan trọng với bộ phận kiểm soát rủi ro. Nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh ta bỗng chốc lạnh xuống, nói: “Vì sao bây giờ mới nói! Mấy người chờ đó, tôi lập tức qua ngay.”
Tiếp theo, Hàn Tấn thì thầm vài câu với thư ký bên cạnh, rồi cầm di động và chìa khóa xe vội vàng rời khỏi công ty.
Lúc Hàn Tấn thắt dây an toàn trong gara ngầm, anh ta nhớ tới Chương Khả Khê. Do dự vài giây sau, anh ta gọi điện cho Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê nhận được điện thoại, nói với Vương Sung một tiếng, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đi tới gara ngầm của công ty.
“Lên xe”, Hàn Tấn nói.
Chương Khả Khê kéo cửa ghế phụ, ngồi yên vị, xe rất nhanh rời khỏi hầm, chạy lên mặt đất.
Chương Khả Khê nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Tấn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Tấn liếc cô một cái, nói: “Kỷ tổng xảy ra chuyện, cho nên cô cùng tôi đi một chuyến đến Vân Hãn.”
Chương Khả Khê nói: “Tôi có thể giúp đỡ không?”
Ánh mắt Hàn Tấn ẩn hiện chút bực bội, nói: “Không biết.”
Chương Khả Khê không nói gì nữa, nắm di động, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhìn không ra bộ dáng lo lắng cho Kỷ Bắc Dương. Hàn Tấn dùng ánh mắt quét qua, thầm nghĩ Chương Khả Khê đại khái thật là không thích Kỷ Bắc Dương.
Khi đi qua một giao lộ, Chương Khả Khê đột nhiên nói: “Hàn tổng, dừng lại phía trước một chút, để tôi lái xe đi.”
“Cô?” Hàn Tấn chưa từng thấy Chương Khả Khê lái xe.
Chương Khả Khê nói: “Để tôi lái đi, tốc độ anh chậm quá.”
Hàn Tấn nghẹn lời. Anh ta lần đầu tiên nghe có người nói kỹ thuật lái xe của mình không tốt. Nhưng trong chuyện điều khiển máy móc này, nam giới hẳn là có ưu thế trời sinh so với nữ giới.
Nửa tin nửa ngờ dừng xe ở ven đường, Hàn Tấn và Chương Khả Khê đổi chỗ. Ngồi xong, anh ta lấy di động ra gọi cho người phụ trách khu bảo tồn, tính toán cùng đối phương nói rõ thêm một chút về tình hình Kỷ Bắc Dương. Điện thoại vừa mới kết nối, Hàn Tấn nói một tiếng ‘alo’, sau đó, những âm thanh còn lại đều bị cuốn nhanh theo chiều gió.
Hàn Tấn dùng sức nắm chặt dây an toàn, tay kia nắm di động. Gió lùa vào qua nửa cửa sổ xe như muốn thổi bay toàn bộ kiểu tóc và chỉ số thông minh của anh ta. Trong tình huống bị k*ch th*ch kịch liệt, anh ta hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn Chương Khả Khê lái xe lên đường cao tốc, sau đó vượt xe một cách điêu luyện.
Hơn nửa giờ đi đường được rút ngắn còn hai mươi phút, hơn nữa toàn bộ hành trình không có vượt tốc độ, vi phạm quy định chuyển làn hay bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào. Cho đến khi tấm biển quảng cáo hình vòng cung lớn của khu bảo tồn quốc tế Vân Hãn xuất hiện trước mắt, Hàn Tấn vẫn còn hãi trong lòng.
Xe của Hàn Tấn có thể ra vào khu bảo tồn. Bảo vệ ở cửa nâng thanh chắn cho họ. Chương Khả Khê quen cửa quen nẻo, một đường phóng thẳng tới khu thảo nguyên động vật cỡ lớn. Dừng xe xong, cô xuống xe, không chờ Hàn Tấn, nhanh chân chạy về hướng nhà gỗ.
Khu vực voi Châu Phi Mao Mao làm ổ có một mảng lớn là khu vực cấm du khách, có những mảng lớn đồng cỏ chăn nuôi. Khi nhà gỗ mơ hồ xuất hiện, Chương Khả Khê thấy được thân hình khổng lồ ổn trọng của Mao Mao, cũng thấy Kỷ Bắc Dương đứng bên cạnh nó, quần áo mỏng manh.
Chương Khả Khê nhìn từ xa, dần dần dừng bước. Bên tai cô còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt, nhưng không biết vì sao, đột nhiên có chút không dám đi qua.
Dưới bầu trời xám xanh, khu thảo nguyên sinh thái vàng úa trải dài trong yên lặng tuyệt đối. Giữa nơi trời và cỏ giao hòa, một căn nhà gỗ đơn độc bỗng xuất hiện. Thân hình voi Châu Phi màu nâu xám hiện ra như một người khổng lồ kiên cố, đáng tin cậy, đứng trầm lặng bên cạnh, bầu bạn im lặng với sự cô độc nặng nề và những gian nan thầm lặng mà không ai hay biết.
Trong mùa nhiệt độ không khí dưới mười độ, gió lạnh thổi thấu chiếc áo sơ mi trên người Kỷ Bắc Dương. Anh như không cảm thấy lạnh, nắm cỏ khô voi Châu Phi đưa vào tay anh, rồi lại từng chút từng chút đút cho Mao Mao.
Hàn Tấn bước tới. Bên cạnh anh ta đi theo hai người mặc âu phục trông giống giám đốc. Đi ngang qua Chương Khả Khê, cô nghe họ nói: “Đồ vật đưa vào hai ngày trước, không chạm vào cái gì hết.”
Chương Khả Khê đi theo phía sau họ, từ từ tiến lại gần Kỷ Bắc Dương. Bước chân cô cẩn trọng, như lạc vào làn sương mù dày đặc, chuẩn bị hé lộ một bí mật hay bộ xương khô nào đó bị chôn giấu.
Hàn Tấn đi đến bên cạnh Kỷ Bắc Dương, nở nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Bắc Dương, vì sao không ăn cơm vậy?”
Kỷ Bắc Dương không trả lời, thậm chí không nhìn anh ta.
Kỷ Bắc Dương có một kiểu lạnh nhạt không phải cố ý xem nhẹ, mà là anh nghe không thấy, nhìn không tới, nói không nên lời. Anh như tự nhốt mình trong một thế giới riêng, không còn thính giác, thị giác hay xúc giác, không cảm nhận được đau đớn, cũng mất luôn cảm giác về cơ thể mình.
Hàn Tấn đã gặp Kỷ Bắc Dương như vậy khi còn niên thiếu. Cậu đẹp như một bức tranh tĩnh lặng, thưởng thức từ góc độ nào cũng không chê vào đâu được, nhưng cậu ấy không nhìn, không đáp, không nói, không chỉ, không thân, không theo, thiếu thốn tất cả những phản ứng và cảm xúc mà người bình thường có.
Hàn Tấn đã gặp Kỷ Bắc Dương ở trạng thái bệnh nghiêm trọng nhất, cũng gặp Kỷ Bắc Dương dần dần chuyển biến tốt đẹp dưới sự can thiệp và trị liệu bằng thuốc. Cũng vì Kỷ Bắc Dương, anh ta bắt đầu tìm hiểu về rối loạn phổ tự kỷ.
Vượt qua quan niệm thông thường, bệnh tự kỷ hay rối loạn phổ tự kỷ không phải là vấn đề tâm lý hay tinh thần, mà là những dị thường sinh học thần kinh rõ ràng, biểu hiện qua khó khăn trong giao tiếp xã hội và hành vi.
Khi được can thiệp và trị liệu đúng cách, các rối loạn này có thể được cải thiện đáng kể; hầu hết trẻ tự kỷ đều có thể đạt được sự phát triển tích cực nhờ các phương pháp khoa học, dù mức độ cải thiện có thể khác nhau giữa từng cá nhân.
Hàn Tấn cũng tin tưởng vững chắc vào nỗ lực của bác sĩ, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, rốt cuộc Kỷ Bắc Dương có ổn không? Nhìn Kỷ Bắc Dương hiện tại, Hàn Tấn sẽ nghĩ, có lẽ cậu ấy vĩnh viễn sẽ không ổn.
Hàn Tấn không nhận được hồi đáp, vì thế bắt đầu gọi điện thoại. Chương Khả Khê nghe được người anh ta gọi điện thoại được anh ta xưng là ‘bác sĩ Hà’.
Dưới sự chỉ huy của bác sĩ Hà, Hàn Tấn đi vào nhà gỗ. Một tay cầm di động, một tay tìm thuốc trong tủ, lại bảo những người khác hỗ trợ tìm kiếm vài loại tên thuốc và lấy nước.
Họ lục tung trong nhà gỗ. Vì thế, trên bãi cỏ chỉ còn lại voi Châu Phi chậm rãi ăn cỏ, Kỷ Bắc Dương và cô.
Chương Khả Khê nhẹ giọng gọi anh: “Kỷ tiên sinh?”
Không có trả lời.
Chương Khả Khê nghe được Hàn Tấn đọc tên thuốc trong nhà gỗ, tiếng viên thuốc xào xạc bị đổ ra mặt bàn. Cô không biết vì sao Kỷ tiên sinh không để ý tới mình, cũng không biết vì sao Hàn Tấn như lâm đại địch, càng không biết vì sao không ăn cơm lại phải uống một đống một đống thuốc.
Chương Khả Khê đi đến trước mặt Kỷ Bắc Dương. Cô hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt Kỷ Bắc Dương. Cô trên mặt anh thấy được sự hờ hững, là cái loại lạnh nhạt giấu sâu trong nội tâm vô lực giãy giụa vướng sâu trong vũng lầy.
Lòng Chương Khả Khê hơi thắt lại. Cô cúi đầu xem tay anh, nghe tiếng nói chuyện truyền đến từ nhà gỗ, tiếng viên thuốc lăn lóc, tiếng máy lọc nước đang lọc nước chảy, cùng tiếng bước chân đạp lên ván gỗ. Tim Chương Khả Khê đập dần dần nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn. Cô đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Kỷ Bắc Dương, sau đó dùng hết toàn lực chạy đi.
Người đứng bên cạnh cửa rót nước trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người chạy xa, nói: “Hàn, Hàn tổng.”
Hàn Tấn đang kiểm tra đối chiếu tên thuốc và liều lượng Kỷ Bắc Dương sắp dùng, tiện miệng đáp: “Chuyện gì?”
“Kỷ tiên sinh bị người bắt đi!”
Hàn Tấn cúi đầu nói: “Cái gì bị bắt đi?”
“Kỷ tiên sinh.”
Hàn Tấn sửng sốt một chút, nhanh chóng đi ra nhà gỗ, thấy Chương Khả Khê lôi kéo tay Kỷ Bắc Dương, càng chạy càng xa.
Hàn Tấn: “……”
Hiện tại là lúc để chơi sao!
Hàn Tấn tức giận gọi điện thoại cho Chương Khả Khê. May mắn là Chương Khả Khê bắt máy.
Cô thở hồng hộc, nói: “Còn không phải là ăn cơm sao, tôi dẫn anh ấy đi ăn cơm!”
Hàn Tấn ở trong điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói: “Chương Khả Khê, cô đem Kỷ Bắc Dương mang về đây cho tôi, à không, cô nói cho tôi các cô ở đâu, tôi phái người đi đón cô! Cậu ấy không giống người bình thường, cậu ấy căn bản sẽ không nghe cô!”
Cho đến khi không nhìn thấy khu thảo nguyên sinh thái, Chương Khả Khê dừng lại, hít sâu một hơi, nói: “Hàn tổng, cho tôi một cơ hội, để tôi thử xem.”
Hàn Tấn lạnh giọng nói: “Không cần tự cho là đúng! Chương Khả Khê, cô không hiểu cậu ấy, đừng tưởng rằng cô có thể thuyết phục cậu ấy. Cậu ấy hiện tại căn bản nghe không lọt lời cô nói, cậu ấy có bệnh, cậu ấy cần là thuốc, không phải cô!”
Chương Khả Khê cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì cô tán thành câu nói: ‘Không biết nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người khác làm điều thiện’. Đúng như lời Hàn Tấn nói, cô căn bản không biết việc Kỷ Bắc Dương mắc bệnh rốt cuộc đại diện cho điều gì.
Cô rất ghét những người tự cho là đúng, dùng sự vô tri của mình để khiêu chiến những điều thuộc lĩnh vực mà người khác đã thấu hiểu. Mà việc cô đang làm hiện tại vừa hay lại chính là loại hành vi mà cô cực kỳ ghét.
Cô cũng biết làm vậy thật l* m*ng và cũng thật ngốc nghếch. Ý niệm không muốn Kỷ Bắc Dương phải uống hết nắm thuốc này đến nắm thuốc khác vừa mới nảy sinh, trong lòng cô bỗng trở nên nặng nề và đầy áy náy.
Họ dừng lại ở khu vực có rừng cây. Xung quanh không có người. Chương Khả Khê hơi thở hổn hển, quay người, rũ đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. Tay Kỷ Bắc Dương rất lạnh, rất lạnh. Chương Khả Khê vừa dùng tay mình để ủ ấm tay Kỷ Bắc Dương, vừa nói: “Tôi hình như đã sai rồi. Tôi chỉ là muốn—haizz, tôi đang làm gì thế này, tôi ngốc quá. Chúng ta quay về đi, tôi—”
Đang nói, Chương Khả Khê cảm giác có người chạm nhẹ vào đầu cô. Kỷ Bắc Dương đã đáp lại cô. Chương Khả Khê nở nụ cười, ngẩng mắt lên, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên thấy một chiếc lưỡi đỏ tươi lướt qua đỉnh đầu cô.
Chương Khả Khê ngẩng đầu lên, thấy phía trên đầu mình lơ lửng một cái đầu rất lớn, lớn đến kinh hãi. Hai con mắt đen láy nhìn xuống cô từ trên cao.
“Oa!!! Ma á!!! Đây là cái gì!!!” Chương Khả Khê nhảy dựng lên, nhảy phốc vào người Kỷ Bắc Dương, hai tay ghì chặt cổ anh, dúi đầu vào lòng người đàn ông, run lẩy bẩy, kinh hoàng không thôi.
Ban ngày ban mặt gặp ma!!!
Cái đầu thật lớn!!!
Lơ lửng trên trời!!!
Chương Khả Khê sợ vãi cả linh hồn.
Một lát sau, Chương Khả Khê nghe thấy có người nói khẽ: “… Hươu cao cổ.”
“Cái, cái gì?” Cô cẩn thận ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn lên, thấy một chiếc lưỡi đỏ hỏn nóng hầm hập, cùng với cái cổ dài có hoa văn báo ở phía sau chiếc lưỡi.
Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng nói: “Chương Khả Khê, là hươu cao cổ.”
Tim Chương Khả Khê suýt nhảy ra ngoài, cô khó khăn nuốt ngược nó vào. Cô không dám buông Kỷ Bắc Dương ra, run giọng nói: “Tôi hỏi một câu hơi ngu tí, tôi chỉ là muốn hỏi, hươu cao cổ có gặm đầu người không?”
Kỷ Bắc Dương trầm mặc một lát, nói: “Không gặm.”
Chương Khả Khê ôm chặt eo Kỷ Bắc Dương, nói: “Thế thì vì sao nó cứ ở trên đầu tôi mãi thế, cứ thè lưỡi ra đảo qua đảo lại thế.”
Kỷ Bắc Dương im lặng giây lát, nâng tay lên, gỡ xuống một chiếc lá kẹt giữa những sợi tóc Chương Khả Khê, nói: “Nó muốn ăn chiếc lá này.”
Chương Khả Khê thấy Kỷ Bắc Dương giơ tay lên đút chiếc lá cho hươu cao cổ. Hươu cao cổ ăn được chiếc lá nó hằng ao ước, lắc lư bước chân dài đi sang một bên.
“Là thiệt nè.” Chương Khả Khê nói: “Nó cũng quá cố chấp, suýt chút nữa hù chết tôi.”
Kỷ Bắc Dương không nói chuyện, thần sắc nhàn nhạt.
Chương Khả Khê sờ sờ cơ thể đang ôm trong lòng, nói: “Trên người anh lạnh quá.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, chợt thấy một nỗi đau không nói nên lời trong đôi mắt đạm mạc của người đàn ông. Chương Khả Khê không dám đối diện với nguồn gốc nỗi đau của anh, khẽ quay đầu đi, liếc nhìn con đường phía xa, buông tay ra, vuốt vuốt tóc, nói: “Phải về thôi sao?”
Kỷ Bắc Dương không gật đầu, cũng không lắc đầu. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm tay Chương Khả Khê, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Một cơn gió thổi tới, lá cây xào xạc rung động. Áo sơ mi trắng dán vào cơ thể Kỷ Bắc Dương. Sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt đen láy, bộ dáng không nói một lời khiến Chương Khả Khê cảm thấy thật đáng thương.
Chương Khả Khê thấy anh nhìn tay mình, vì thế thăm dò nói: “Muốn ôm thêm một chút không?”
Kỷ Bắc Dương chậm rãi gật đầu.
Chương Khả Khê nói: “Ôm một chút xong, anh đi ăn cơm với tôi nha? Phố ẩm thực của khu bảo tồn, tôi vẫn luôn rất muốn dạo lại một lần.”
Kỷ Bắc Dương nói được. Chương Khả Khê mở rộng hai tay, một lần nữa đưa mình vào lòng anh.
Nơi hai người dán chặt vào nhau truyền đến hơi ấm, bắt đầu từ cánh tay, sau đó dường như từ từ làm tan chảy cơ thể Kỷ Bắc Dương. Anh siết chặt hai tay, nhắm mắt lại. Ký ức cuồn cuộn dâng lên trong đầu.
— Mày không sinh ra thì tốt rồi, sao mày không chết đi chứ.
— Nó căn bản là không nghe hiểu lời tao nói.
Kỷ Bắc Dương thấp giọng nói: “Chương Khả Khê, lạnh thật.”
Chương Khả Khê nói: “Vì thời tiết lạnh, anh mặc quá ít, hơn nữa không ăn uống tử tế cũng sẽ cảm thấy lạnh.”
“Là như vậy sao?”
Chương Khả Khê nghiêm túc gật gật đầu.
*
Hàn Tấn cùng người của khu bảo tồn tìm thấy Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương, lúc đó Kỷ Bắc Dương đang mặc một chiếc áo khoác lông vũ hình gấu trúc được bán ở quầy hàng gấu trúc. Ngực áo lông vũ màu trắng, tay áo màu đen, trên mũ có hai cục tròn đen nhánh.
Nếu đội mũ lên, sẽ thấy hai cục tròn đó là hai hốc mắt đen của gấu trúc.
Kỷ Bắc Dương ngồi ngay ngắn trên bàn đá ở phố ẩm thực. Trên bàn đặt rất nhiều cốc giấy dùng một lần. Một tay anh cầm khoai tây lốc xoáy rắc đầy bột phô mai, tay kia cầm kẹo hồ lô nhân nếp.
Chương Khả Khê bưng một tô cơm gạo nếp nước cốt dừa Hải Nam nóng hầm hập vừa ra lò, vội vàng chui ra từ phố ẩm thực. Cô vừa chạy vừa dùng muỗng múc cơm, trước khi đến trước bàn đá, thuận tay nhét một muỗng cơm gạo nếp nước cốt dừa vào miệng Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương phồng má, lặng lẽ nhìn Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê nói: “Ngon không?”
Kỷ Bắc Dương nuốt cơm, nói: “… Nóng.”
Chương Khả Khê ha ha ha ha cười vang.
Hàn Tấn quát: “Chương Khả Khê!”
Chương Khả Khê bưng cơm nhanh chóng trốn ra phía sau Kỷ Bắc Dương.
Hàn Tấn đi về phía đó, phía sau đi theo năm sáu người. Anh ta dừng bước chân, nói với những người phía sau: “Đã tìm thấy Kỷ tiên sinh, các anh đi làm việc trước đi.”
Anh ta giải tán những người khác, giận đùng đùng đi về phía Chương Khả Khê.
“Chương Khả Khê!” Hàn Tấn trừng mắt, “Đầu óc cô có phải bị bò gặm rồi không!”
Chương Khả Khê ôm cơm gạo nếp, lẩm bẩm nói: “Không có, nhưng mà cũng gần như thế. Đầu tôi suýt bị hươu cao cổ gặm rồi. Tôi biết tôi sai rồi, anh đừng gào tên tôi lớn như vậy, người khác đều nghe thấy, tôi quê lắm.”
Hàn Tấn còn định mắng cô vài câu, lại nghe thấy Kỷ Bắc Dương gọi tên anh ta.
Kỷ Bắc Dương mặc áo khoác lông vũ gấu trúc hoạt hình, thần sắc đạm mạc, nói: “Không cần mắng cô ấy.”
Hàn Tấn còn muốn nói gì đó, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Kỷ Bắc Dương, liền tém tém lại không dám.
Hết chương 34