Chương Khả Khê cơm gạo nếp từ phía sau Kỷ Bắc Dương bước ra, tiểu nhân đắc ý khoe khoang nói: “Hàn tiên sinh, anh còn việc gì không? Nếu không có thì chúng ta tiếp tục ăn thôi.”
Chương Khả Khê dùng một chiếc nĩa xiên miếng đậu hũ thúi trong cốc giấy trên bàn đá, đưa đến bên môi Kỷ Bắc Dương. Khối đậu hũ đen rắc đầy hạt mè, bên dưới ch** n**c sốt sa tế đỏ tươi.
Hàn Tấn xem mà tay nắm chặt lại, nói: “Cậu ấy không thể ăn cái này!”
Chương Khả Khê dừng miếng đậu hũ thúi cách môi Kỷ Bắc Dương 5cm, nói: “Vì sao?”
Hàn Tấn trừng mắt nhìn lớp dầu mỡ trên miếng đậu, nói: “Cậu ấy chưa từng ăn, cay quá, dạ dày cậu ấy chịu không nổi.”
“Không sao”, Kỷ Bắc Dương nói, sau đó vươn đầu ra, liền ngậm lấy miếng đậu hũ thúi trên nĩa của Chương Khả Khê, giống như một con cún lớn bảo vệ chủ nhân.
Hàn Tấn hoàn toàn hạn hán lời.
Chương Khả Khê cười nói: “Ngon không?”
Ánh mắt cô quét qua đôi môi Kỷ Bắc Dương dính sa tế trở nên đỏ rực, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Môi Kỷ Bắc Dương đỏ, răng trắng, đôi mắt lưu chuyển, lấp lánh như ngậm nước. Anh hơi hít không khí, nói: “… Cay.”
Chương Khả Khê nhìn bộ dạng ăn cay của anh, không nhịn được cười trộm.
Hàn Tấn vội vàng cầm chai nước bên cạnh vặn nắp đưa cho Kỷ Bắc Dương, tiện thể trừng mắt nhìn Chương Khả Khê, nói: “Còn cười!”
Chương Khả Khê hơi chột dạ, bởi vì bộ dạng Kỷ Bắc Dương bị cay trông thật dễ thương nha.
Hình như nhìn ra tâm tư của Chương Khả Khê, Hàn Tấn ghét bỏ liếc cô một cái, nói: “Kỷ tổng, chúng ta về trước đi, bên ngoài lạnh.”
Kỷ Bắc Dương nhìn về phía Chương Khả Khê. Chương Khả Khê nhìn Hàn Tấn. Hàn Tấn làm mặt quỷ: Nhìn tôi làm gì, về đi chứ!
Chương Khả Khê nói: “Kỷ tiên sinh, chúng ta mang đồ về nhé.”
Kỷ Bắc Dương gật đầu, nhét kẹo hồ lô vào tay Hàn Tấn, nói với Chương Khả Khê: “Được.”
Chương Khả Khê gác quả dừa chứa cơm gạo nếp ăn dở vào tay kia của Hàn Tấn, nói: “Nhờ anh nhé, Hàn tiên sinh.”
Hai người hí ha hí hửng bỏ đi. Hàn Tấn nhìn đồ đạc đầy hai tay, lại nhìn những cốc giấy trên bàn. Anh ta hít sâu một hơi, đặt cơm gạo nếp lên bàn, lấy di động gọi cứu viện.
Không được lên cơn, không được lên cơn…
Không được, muốn tới công chiện quá! Hàn Tấn thật sự quá tức giận! Anh ta còn là người trả lương cho Chương Khả Khê đấy!
Trở lại nhà gỗ, Hàn Tấn đề nghị họ về thành phố. Kỷ Bắc Dương không mấy muốn về, nhưng Hàn Tấn rất linh hoạt nói: “Kỷ tổng, Chương tiểu thư ngày mai còn phải đi làm.”
Tuy rằng Kỷ Bắc Dương không nhắc đến Chương Khả Khê, nhưng Hàn Tấn biết cậu ấy nhất định sẽ giữ Khả Khê lại.
Chương Khả Khê càng nhạy bén hơn, nói: “À đúng rồi, tôi ngày mai còn phải đi làm, nhưng cũng không sao, nếu sếp của tôi đồng ý cho tôi nghỉ phép, tôi vẫn có thể ở lại.”
Hàn Tấn nói: “Có thể cái gì mà có thể, sếp của cô nhất định không đồng ý. Không có lý do chính đáng, làm sao có thể phê duyệt nghỉ phép cho cô.”
Chương Khả Khê gật gật đầu như đang suy nghĩ, nói: “Không thử sao biết được, tôi gọi điện thoại cho sếp tôi, tự mình hỏi người ta.”
Hàn Tấn nói: “Sếp cô hiện tại chắc chắn đang bận, không rảnh nghe điện thoại của cô đâu.”
Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nói: “Sao anh biết?”
Hàn Tấn nói: “Ha ha, làm sếp đều rất bận.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi không bận.”
Hàn Tấn: “……”
Đó là bởi vì cậu có trợ thủ đắc lực như tôi được chứ!
Mắt Kỷ Bắc Dương đen láy, nhìn Chương Khả Khê, nói: “Muốn gọi điện thoại không?”
Hàm răng Hàn Tấn suýt tự cắn mình.
Chương Khả Khê cười gian xảo, nói: “Tôi vừa mới nhận việc, tốt nhất vẫn là không nên xin nghỉ.”
Kỷ Bắc Dương nói được, bảo Hàn Tấn lái xe đi.
Vừa đến chung cư Tây Lân, Hàn Tấn nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói với Kỷ Bắc Dương: “Bác sĩ Hà đến rồi, tôi đi đón ông ấy.”
Hàn Tấn dẫn bác sĩ Hà tới. Chương Khả Khê nhìn thấy một người trung niên qua tuổi ngũ tuần, đeo kính gọng bạc, mặc áo gió sẫm màu, tay xách một chiếc hộp, trông thông minh và ôn hòa.
Bác sĩ Hà nói: “Vị tiểu thư này là?”
Hàn Tấn nói: “Hàng xóm.”
Chương Khả Khê nói: “Ồ, các anh bận việc thì tôi về trước đây.”
Cô ngẩng đầu muốn nói tạm biệt với Kỷ Bắc Dương. Khi nhìn thấy ánh mắt anh, cô hơi sững sờ. Ánh mắt Kỷ Bắc Dương rất lạnh, ẩn chứa sự u ám đậm đặc không thể hòa tan.
Kỷ Bắc Dương không nhìn cô, quay người đi vào phòng.
Bác sĩ Hà mỉm cười gật đầu với Chương Khả Khê, cùng Hàn Tấn theo sau đi vào.
Cánh cửa căn 2501 đóng lại. Chương Khả Khê vẫn đứng ở cửa. Cô nghĩ về ánh mắt của Kỷ Bắc Dương, lòng hơi trĩu xuống.
Trong phòng, Kỷ Bắc Dương ngồi trên chiếc ghế sofa đơn. Hơi thở quanh anh rất lạnh.
Bác sĩ Hà ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, cởi áo khoác, lộ ra áo blouse trắng bên trong.
Bác sĩ Hà mở hộp dụng cụ ra, thuần thục lấy ra ống tiêm và dược phẩm.
Kỷ Bắc Dương mặt không biểu cảm nói: “Không cần.”
Bác sĩ Hà mỉm cười nói: “Bắc Dương, thuốc uống đã dần mất hiệu lực với cậu. Tiêm thuốc sẽ giúp cậu bình phục cảm xúc. Cậu không thể từ chối trị liệu. Từ chối trị liệu sẽ chỉ làm bệnh cậu thêm nặng. Trước đây đã có khởi sắc rồi, không phải sao? Chúng ta đều biết cậu đã biểu hiện rất tốt, chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, rất nhanh cậu có thể khỏi hẳn, giống như người bình thường.”
Đồng tử Kỷ Bắc Dương hơi co lại. Anh nói từng chữ một: “Tôi nói, không cần. Hàn Tấn, đưa bác sĩ Hà đi.”
Bác sĩ Hà không lay chuyển, “Tiểu Hàn, giúp tôi giữ Bắc Dương được không? Cảm xúc cậu ấy không bình thường, tôi cần tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.”
Hàn Tấn không dám cãi lời Kỷ Bắc Dương, nhưng lại cho rằng Bắc Dương nên nghe lời bác sĩ Hà.
Bác sĩ Hà đã can thiệp trị liệu rối loạn phổ tự kỷ cho Kỷ Bắc Dương từ năm cậu ấy năm tuổi, là người hiểu rõ nhất về bệnh tình của Kỷ Bắc Dương trên thế giới này.
Hàn Tấn nói: “Bác sĩ Hà, uống thuốc không được sao? Kỷ tổng đã tốt hơn nhiều so với lúc tôi gọi điện thoại cho ông. Tôi cũng cảm thấy cậu ấy không cần—”
“Cậu cảm thấy?” Bác sĩ Hà mỉm cười, giọng điệu lại đầy châm chọc, “Cậu là bác sĩ sao? Cậu hiểu về bệnh tự kỷ à? Cậu biết làm thế nào để chữa trị cho cậu ấy không?”
Hàn Tấn mím môi.
Bác sĩ Hà nghiêng người về phía trước, thiết tha nói: “Bắc Dương, mẹ cậu vẫn luôn hy vọng cậu là một đứa trẻ bình thường. Nếu cậu có thể khỏi hẳn, bà ấy nhất định sẽ rất vui.”
Kỷ Bắc Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ Hà, nói: “Rời khỏi nhà tôi.”
Bác sĩ Hà nhìn anh. Nụ cười biến mất. Rất lâu sau, ông ấy nói: “Thôi được, nếu cậu không muốn, tôi không cưỡng ép cậu.”
Bác sĩ Hà đứng lên, bỏ thuốc tiêm trở lại hộp dụng cụ. Một tay ông xách hộp, một tay đút túi, nói: “Bắc Dương, tiễn tôi đi, tôi đi xa đến đây một chuyến không dễ dàng.”
Kỷ Bắc Dương trầm mặc một lát, đứng dậy.
Nhìn thấy không khí giữa hai người bớt căng thẳng, Hàn Tấn thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Bắc Dương tiễn bác sĩ Hà ra đến cửa. Bác sĩ Hà đặt hộp thuốc xuống đất, hai tay đút túi, giống như một người bạn lớn tuổi, dùng giọng điệu quen thuộc và quan tâm nói: “Bắc Dương, nghe mẹ cậu nói cậu không thường về nhà, nhưng cậu phải biết, mẹ cậu cùng với ông bà nội đều vô cùng quan tâm đến bệnh tình của cậu—”
Bác sĩ Hà vừa nói vừa đi về phía Kỷ Bắc Dương, “Sự quan tâm của người nhà là thứ mà bất kỳ loại thuốc nào cũng không thể thay thế được. Cậu nên—”
Đồng tử Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên co chặt lại. Anh chật vật vịn vào lưng ghế sofa, sau đó sắc mặt trắng bệch nhắm mắt lại, từ từ khuỵu xuống.
“Bắc Dương!” Hàn Tấn tiến lên đỡ lấy Kỷ Bắc Dương đang hôn mê, ngẩng đầu nói: “Ông làm gì vậy?!”
Trong tay bác sĩ Hà nắm một chiếc máy chích điện cầm tay, giữa hai thanh dẫn điện nhỏ lóe lên dòng điện màu xanh lam. Ngay vừa rồi, ông ta lợi dụng lúc Kỷ Bắc Dương không đề phòng, dùng máy chích điện chích vào Kỷ Bắc Dương.
Bác sĩ Hà nói: “Đỡ cậu ấy lên giường.” Nói rồi quay người lại định đỡ Kỷ Bắc Dương.
“Đừng chạm vào cậu ấy!!!” Hàn Tấn lạnh giọng nói.
Bác sĩ Hà ném máy chích điện xuống đất, giơ tay ra, nói: “Đây là một máy chích điện y tế, được sử dụng khi bệnh nhân không hợp tác. Tôi sẽ không làm tổn thương cậu ấy, cậu phải tin tôi.”
Hàn Tấn ôm Kỷ Bắc Dương, vẫn còn sợ hãi, “Ông đừng lại gần! Tôi hỏi ông, Kỷ gia có biết thủ đoạn trị liệu này của ông không?”
Bác sĩ Hà nói: “Tôi có thư đồng ý ký tên của mẹ cậu ấy, bà Chu Uyển Oánh. Nếu cậu muốn xem, tôi có thể bảo trợ lý tôi chụp ảnh gửi qua.”
Hàn Tấn hít sâu một hơi, nói: “Lời nói từ một phía của ông tôi không thể tin. Ông chờ một chút, tôi cần gọi điện thoại cho Kỷ gia.”
Bác sĩ Hà nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Cậu nhanh lên.”
Hàn Tấn nhìn chằm chằm ông ta, gọi điện thoại cho lão Kỷ Tổng, giải thích tình hình đang xảy ra cho ông nội Kỷ Bắc Dương.
Lão Kỷ Tổng nghe xong không nói gì. Một lát sau, Hàn Tấn nghe thấy giọng nói của mẹ Kỷ Bắc Dương, Chu Uyển Oánh. Bà ấy nghe điện thoại, nói bà đã đồng ý việc này, là vì Kỷ Bắc Dương mấy năm nay xuất hiện biểu hiện kháng cự trị liệu rõ ràng. Để đề phòng vạn nhất, bác sĩ Hà mới đưa ra phương pháp sử dụng máy chích điện y tế để hỗ trợ trị liệu khi cần thiết.
Đối với chuyện của Kỷ gia và Kỷ Bắc Dương, Hàn Tấn không có quyền can thiệp. Cúp điện thoại xong, anh ta ôm Kỷ Bắc Dương lên giường, sau đó giao cho bác sĩ Hà.
Bác sĩ Hà tiến hành tiêm vào bắp tay Kỷ Bắc Dương.
Kết thúc xong, bác sĩ Hà nói: “Bắc Dương có cậu làm bạn, một lòng vì cậu ấy mà tốt như vậy, đó là vinh hạnh của cậu ấy.”
Hàn Tấn nhìn người đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt trên giường, ngậm miệng, không tiếp lời bác sĩ Hà.
Hàn Tấn tiễn bác sĩ Hà đến cửa thang máy. Nhìn bác sĩ Hà đi thang máy rời đi, anh ta bước chân nặng nề đi trở về căn 2501. Cửa căn hộ 2502 vừa lúc mở ra.
Chương Khả Khê thò đầu ra từ cửa, nhìn Hàn Tấn.
Hàn Tấn quay người, dựa vào tường cạnh căn 2501, nói: “Kỷ tổng ngủ rồi, cô muốn hỏi gì?”
Chương Khả Khê bước ra khỏi cửa, nói: “Không hỏi gì.”
Hàn Tấn không tin, nói: “Không muốn hỏi một chút về bệnh của cậu ấy sao?”
Chương Khả Khê đi ra khỏi cửa, cũng dựa vào cạnh cửa, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy tôi hỏi một câu.”
Hàn Tấn bình tĩnh chờ cô, trong đáy mắt có vài phần không ngoài dự liệu.
Chương Khả Khê nói: “Bệnh của anh ấy, không uống thuốc có chết không?”
Hàn Tấn sửng sốt một chút, nhíu mày, nói: “Ý cô là gì?”
Chương Khả Khê nói: “Nghĩa đen đó, bệnh của anh ấy không uống thuốc có chết không?”
Hàn Tấn im lặng, một lát sau nói: “Sẽ không.”
Vẻ mặt Chương Khả Khê nhẹ nhõm một ít, nói: “Được rồi, tôi không có vấn đề gì nữa.”
Hàn Tấn nói: “Cô không muốn biết cậu ấy bị bệnh gì sao?”
Chương Khả Khê nói: “Anh đừng nói, không cần nói cho tôi. Đây là vấn đề riêng tư của anh ấy. Nếu anh ấy muốn nói cho tôi, tôi sẽ chờ anh ấy chính miệng nói với tôi.”
Hàn Tấn nhìn Chương Khả Khê, muốn nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt cô gái, nhưng anh ta chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chương Khả Khê, thấy cô giãn mày khi nghe Kỷ Bắc Dương sẽ không chết.
Hàn Tấn chậm rãi ngồi xuống đất, như thể mất hết sức lực, dùng hai tay xoa lấy mắt.
“Anh sao vậy?” Chương Khả Khê hỏi.
Hàn Tấn cười một cách vô lực, không nói về chuyện vừa xảy ra. Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Không có gì… Chỉ là hơi mệt một chút.”
Mệt như vậy, lại còn phải canh chừng ở đây.
Chương Khả Khê nói: “Anh không để Kỷ tiên sinh một mình sao?”
Hàn Tấn “Ừm” một tiếng, nói: “Chương Khả Khê, nhà cô có gì ăn không?”
Anh ta không đói, nhưng rất hoảng loạn, cần đồ ăn để trấn tĩnh.
Chương Khả Khê trở về lấy chiếc bánh nướng cô đã làm hôm qua.
Hàn Tấn nhìn nhìn, hơi ghét bỏ nói: “Chỉ có cái này thôi sao? Tôi trả lương cho cô, mà cô chỉ cho tôi ăn cái này?”
Chương Khả Khê nói: “Đừng nói nữa, tôi còn chưa được phát đồng lương nào đây. Anh nếm thử trước đi.”
Hàn Tấn cắn một miếng, phát hiện không phải bánh nướng bình thường. Bên trong thêm nhân cải thảo chua cay, mỗi miếng đều k*ch th*ch vị giác.
Lúc Hàn Tấn ăn, Chương Khả Khê đi qua, dựa vào cạnh cửa, rướn cổ nhìn vào bên trong. Căn hộ được trang trí theo kiểu mở, có thể nhìn thấy toàn bộ phòng.
Màn che sáng đóng chặt, Chương Khả Khê lờ mờ thấy người nằm thẳng trên giường.
Chương Khả Khê ôm chân, ngồi xổm xuống, nói: “Tôi hỏi này.”
Hàn Tấn lười biếng nói: “Lúc riêng tư, có phải cô cũng nên kính lão đắc thọ không.”
Chương Khả Khê đành phải nói: “Hàn tổng, tôi xin phép hỏi anh một chuyện.”
“Nói.”
Chương Khả Khê nói: “Kỷ tiên sinh là ngủ, hay là uống thuốc xong rồi ngủ?”
Hàn Tấn ngước mắt nhìn cô.
Chương Khả Khê nói: “Nếu sẽ không chết, có thể không uống thuốc không?”
Chương Khả Khê nói: “Anh cứ coi như tôi tự cho là đúng, nhưng tôi muốn nói, anh ấy hôm nay có thể không uống thuốc, đúng không? Anh ấy nghe lọt tai lời tôi nói, đi ăn cùng tôi. Vậy mục đích của việc uống thuốc bây giờ là gì?”
Nếu là trước kia, Hàn Tấn nhất định sẽ châm chọc cô, không cần tự cho là đúng, bởi vì hôm nay anh ta đã thực sự nói như vậy.
Nhưng hiện tại, Hàn Tấn vừa nhớ lại bộ dạng Kỷ Bắc Dương bị chích điện hôn mê, liền không nhịn được lòng quặn lại.
Nếu không phải bác sĩ Hà tự mình đến chung cư Tây Lân, Kỷ Bắc Dương vốn dĩ không cần phải tiêm thuốc. Cảm xúc cậu ấy đã khôi phục bình thường.
Hàn Tấn nhìn thấy Kỷ Bắc Dương trên phố ẩm thực của khu bảo tồn, cậu ấy không cần uống thuốc, cũng không cần tiêm thuốc…
Hết chương 35