My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 36

Chương 36: Tôi sẽ chăm sóc anh 

Câu hỏi của Chương Khả Khê khiến Hàn Tấn không thể trả lời. Anh ta hung hăng cắn miếng bánh nướng, nói: “Tôi không biết.”

Anh ta lại không phải bác sĩ, làm sao anh ta có thể phán đoán Kỷ Bắc Dương rốt cuộc có cần uống thuốc hay không.

Bác sĩ đến đây, dùng thủ đoạn bạo lực chích điện Kỷ Bắc Dương, sau đó mạnh mẽ tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.

Nhìn Kỷ Bắc Dương hôn mê bất tỉnh, Hàn Tấn trong lòng rất muốn nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ của anh ta có ý nghĩa gì không? Anh ta là người không chuyên môn, lại không hiểu y lý, làm sao anh ta trả lời Chương Khả Khê, làm sao dám định nghĩa bệnh tình của Bắc Dương.

Vì thế Chương Khả Khê không nói gì nữa.

Bác sĩ Hà nói với Hàn Tấn rằng Kỷ Bắc Dương sẽ tỉnh lại sau hai giờ, nhưng cậu ấy chỉ qua khoảng 40 phút đã tỉnh.

Lúc Kỷ Bắc Dương tỉnh lại, Chương Khả Khê đang đeo tạp dề, hầm canh trong bếp. Hàn Tấn đeo tai nghe không dây ngồi trên sofa, ôm notebook, họp online bằng giọng rất khẽ.

Kỷ Bắc Dương sắc mặt tái nhợt, thái dương thấm ra mồ hôi lạnh, một tay ấn vào vùng dạ dày, nhắm mắt.

“Ôi, anh tỉnh rồi à.” Giọng Chương Khả Khê mang theo sự kinh ngạc vui mừng.

Kỷ Bắc Dương bỏ tay đang ấn ở vùng dạ dày ra, ngước mắt nhìn cô, khẽ nói: “Chương Khả Khê.”

Chương Khả Khê nhìn giờ, nói: “Canh tôi vừa vặn hầm xong, anh tỉnh thật đúng lúc.”

Hàn Tấn đặt máy tính xuống, tháo tai nghe, đứng bên cạnh sofa, do dự không dám đến gần Kỷ Bắc Dương.

Nếu không phải anh ta gọi điện thoại cho bác sĩ Hà, bác sĩ Hà sẽ không đến. Nếu bác sĩ Hà không đến, Bắc Dương cũng không cần bị trị liệu bạo lực như vậy.

Hàn Tấn thật sự bị dọa sợ, bây giờ sợ Bắc Dương giận mình.

Kỷ Bắc Dương ngồi dậy khỏi giường, giọng khàn khàn nói: “Hàn Tấn.”

Hàn Tấn mở to mắt, “Kỷ tổng.”

Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nói: “Anh đang họp gì, có cần tôi tham dự không?”

“Cuộc họp phối hợp tổng thể, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn quy trình, tạm thời không cần cậu tham dự.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu, không nói gì nữa.

Hàn Tấn cân nhắc ba giây, ý thức được Bắc Dương không giận mình, vì thế mạnh dạn hơn, vòng qua sofa đi tới, nói: “Bắc Dương, cậu đỡ hơn chút nào chưa?”

Chương Khả Khê từ phòng bếp nói vọng ra: “Ai rảnh rỗi, đến bưng giúp tôi nồi canh lên bàn ăn.”

“Tôi đi.” Hàn Tấn liếc nhìn Bắc Dương, chạy đi giúp Khả Khê bưng canh và bày thức ăn.

Kỷ Bắc Dương vào phòng tắm thay một bộ quần áo, đứng bên gương dùng nước lạnh rửa mặt. Anh chống hai tay ở hai bên bồn rửa, cau chặt mày, nhẫn nhịn cơn đau co thắt ở vùng dạ dày.

“Kỷ tiên sinh?” Giọng Chương Khả Khê mơ hồ truyền vào.

Kỷ Bắc Dương thả lỏng chân mày, hít sâu một hơi, thở ra, rút khăn giấy lau khô nước trên mặt và tay, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài như thường ngày.

Trên bàn ăn nhà anh, những món Chương Khả Khê chuẩn bị được bày biện đầy đủ, hơi nóng dìu dịu bốc lên quyện cùng hương vị đậm đà. Trong ánh đèn ấm áp, từng đôi đũa, từng chiếc muỗng như cũng thấm đẫm hơi thở của mỹ vị nhân gian.

Tài nấu ăn của Chương Khả Khê khiến Hàn Tấn rất kinh ngạc, “Chương Khả Khê, cô giỏi thật. Đua xe, nấu nướng, cô còn biết làm gì nữa?”

Chương Khả Khê liếc anh ta một cái, nói: “Tôi là mỹ nữ túi mù, mỗi lần bóc là trúng một sít rịt.”

Cô vừa nói, vừa múc canh cá hầm, đặt muỗng vào chén, đứng dậy đặt vào tầm tay Kỷ Bắc Dương, nói: “Uống chút canh, dưỡng dạ dày.”

Kỷ Bắc Dương nói được.

Hàn Tấn nói: “Múc cho tôi một chén.”

Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương đồng thanh, nói: “Tự mình múc đi.”

Hàn Tấn nhìn hai người họ, khó ở đứng dậy đi múc canh.

Chương Khả Khê thấy Kỷ Bắc Dương ăn thong thả ung dung, không nhịn được dùng đũa chung gắp thức ăn cho anh, nói: “Không hợp khẩu vị của anh sao?”

Chương Khả Khê phát hiện Kỷ Bắc Dương ăn rất ít, rất ít, hình như từ lúc ngồi xuống, anh chỉ ăn thức ăn Chương Khả Khê gắp cho. Ngoại trừ đó ra, anh không chủ động gắp lần nào.

Kỷ Bắc Dương nói: “Ăn ngon.”

Hàn Tấn nhướng mày, cảm thấy Kỷ Bắc Dương mù quáng tự tin vào Chương Khả Khê. Chỉ ăn hai ba miếng, đã tin chắc những gì Khả Khê làm đều rất ngon. Anh ta nói: “Thịt xào lại cũng không tệ, nhưng món đậu hũ kho hành này, nước sốt cho nhiều quá, hơi mặn.”

Chương Khả Khê nói: “Mẹ tôi làm như vậy đấy, khẩu vị chúng tôi đậm. Không được sao? Anh không ăn thì… Kỷ tiên sinh, anh có thấy nóng không?”

Chương Khả Khê bỗng nhiên thấy thái dương Kỷ Bắc Dương có chút mồ hôi. Anh vốn dĩ đã rất trắng, làn da tinh tế sáng bóng, như thể được phủ một lớp lọc ánh sáng ngọc trai, hiện tại sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Chương Khả Khê rút khăn giấy, vốn định đưa cho Kỷ Bắc Dương, nhưng không biết vì sao lại quyết định giơ tay tự mình giúp anh lau mồ hôi. Tay Chương Khả Khê vừa đưa tới, sắc mặt Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên thay đổi, nhẹ nhàng đẩy cô ra, bước nhanh vào phòng tắm.

Kỷ Bắc Dương nôn ra hết những thứ vừa ăn vào. Dạ dày anh nóng rát, đau nhức. Ban đầu còn có thể nhịn, bây giờ lại không thể chịu đựng được nữa. Tay anh khẽ run, vặn vòi nước, chống vào bồn rửa mặt, súc miệng.

Nước lạnh đi vào cuống họng, dạ dày co thắt đột ngột. Kỷ Bắc Dương run rẩy dữ dội. Anh đau đến mức hầu như không thể nói thành lời, cuộn chân ngồi dưới sàn nhà, th* d*c từng hơi.

Kỷ Bắc Dương vào toilet và đóng cửa lại. Hàn Tấn và Chương Khả Khê lo lắng đứng bên ngoài cửa. Chương Khả Khê nói: “Có phải thức ăn tôi làm có vấn đề không? Bụng anh có đau không?”

“Chắc không phải.” Hàn Tấn gõ cửa toilet, nói: “Bắc Dương, cậu không sao chứ? Tôi vào xem được không? Bắc Dương, cậu trả lời tôi đi!”

Chương Khả Khê gấp giọng nói: “Phá cửa đi, nhanh lên phá cửa.”

Hàn Tấn liếc nhìn cô, dùng vai va mạnh vào. Cánh cửa kính mờ phát ra một tiếng vang lớn, phanh một tiếng mở ra. Hàn Tấn thoáng thấy người trên mặt đất, sợ hãi kinh hồn bạt vía, tiến lên đỡ lấy Kỷ Bắc Dương, nói: “Là đau dạ dày phải không? Bắc Dương, cậu nhìn tôi này, có phải là thuốc bác sĩ Hà—”

Kỷ Bắc Dương sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đen láy, ngước mắt im lặng nhìn Hàn Tấn, khiến Hàn Tấn cảm thấy một trận lạnh lẽo, theo bản năng ngừng lại lời muốn nói. Giọng Chương Khả Khê vang lên, “Bác sĩ? Là thuốc bác sĩ kê có vấn đề sao?”

Hàn Tấn đột nhiên ý thức được, Kỷ Bắc Dương không muốn Chương Khả Khê biết cậu ấy đã gặp chuyện gì.

“Tôi có thể vào không?” Chương Khả Khê vẫn đứng ngoài cửa. Cô rất muốn vào, nhưng phòng tắm là khu vực riêng tư, cô là người khác giới, không dám tùy tiện bước vào.

Hàn Tấn đỡ Kỷ Bắc Dương đứng lên, nói: “Chương Khả Khê, giúp tôi một tay, đỡ Kỷ tổng ra sofa.”

Họ đưa Kỷ Bắc Dương đến sofa trong phòng khách. Hàn Tấn nói: “Kỷ tổng chắc là bị co thắt dạ dày, chườm nóng sẽ có hiệu quả. Nhà cô có túi chườm nóng không?”

“Không có, túi giữ ấm có được không? Quầy thuốc dưới lầu có bán.” Mắt Chương Khả Khê đỏ hoe, nói: “Tôi đi mua ngay đây.”

Hàn Tấn vốn định bảo cô đi nhanh về nhanh, liếc nhìn Kỷ Bắc Dương, bỗng nhiên nói: “Cô ở đây canh cậu ấy, tôi đi mua.”

Chương Khả Khê và Hàn Tấn đổi vị trí. Hàn Tấn cầm lấy di động, không quay đầu lại ra cửa.

Chương Khả Khê ngồi xổm bên cạnh sofa, sờ đến bàn tay lạnh lẽo của Kỷ Bắc Dương. Đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước, nói: “Tôi xin lỗi…”

Kỷ Bắc Dương nhịn đau kéo Chương Khả Khê lại gần, khẽ nói: “Không cần xin lỗi, không liên quan đến cô.”

Chương Khả Khê vẫn rất khó chịu.

Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn đôi mắt hồng lên của cô gái, giơ tay khẽ vuốt khóe mắt cô, nói: “Chương Khả Khê, tôi có thể ôm cô một cái không?”

Chương Khả Khê rưng rưng gật đầu.

Kỷ Bắc Dương ôm lấy eo cô, siết chặt Chương Khả Khê vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Thuốc tôi uống có thành phần phá hủy niêm mạc dạ dày, không phải vấn đề của cô. Cơm cô làm rất ngon.”

Anh cúi đầu nhìn Chương Khả Khê, ngập ngừng, bất an nói: “Chương Khả Khê, cô có sợ tôi không?”

Chương Khả Khê lắc đầu. Cô vươn tay, vòng lấy eo Kỷ Bắc Dương, vùi mặt vào ngực anh. Lòng cô như bị nắm lấy, xoắn thành một cục, đau đớn và khó chịu.

Cô đã gặp Kỷ tiên sinh, là vào đêm khuya anh cưỡi voi như một vị thần đưa cô thoát khỏi vùng rừng núi hoang vắng.

Cô quen biết Kỷ Bắc Dương, là khi anh quay lại cứu cô khỏi cơn nguy khốn lúc cô đang chật vật, thống khổ và tuyệt vọng.

Kỷ tiên sinh ưu nhã, thanh lãnh như một bức tranh sơn dầu cổ điển, lại giống như đóa hoa thánh khiết cao quý. Nhưng anh lại ở ngay lúc này, như thể mình đã làm sai điều gì, tái nhợt và mệt mỏi hỏi cô có sợ anh không.

Chương Khả Khê cảm nhận hơi lạnh từ vòng tay anh, nói: “Kỷ Bắc Dương.”

Chương Khả Khê lần đầu tiên trực tiếp gọi tên anh.

Cô nói: “Lần sau, nếu không khỏe thì phải nói cho tôi, đừng chịu đựng một mình được chứ? Tôi sẽ chăm sóc anh, tôi rất biết chăm sóc người khác.”

Chu Uyển Oánh nói, mày vì sao không chết đi.

Còn Chương Khả Khê nói, tôi sẽ chăm sóc anh.

Kỷ Bắc Dương khẽ vuốt đầu cô, nói: “Được.”

Hàn Tấn đứng ở cửa một lát, rồi mới đi vào. Anh ta mua thuốc giảm co thắt, túi chườm nóng và miếng giữ ấm.

Chương Khả Khê rời khỏi vòng tay Kỷ Bắc Dương, nhìn Bắc Dương uống thuốc giảm co thắt. Hàn Tấn rót nước ấm vào túi chườm nóng, đưa cho cậu ấy. Kỷ Bắc Dương nhíu mày, không nhận.

Hàn Tấn đưa túi chườm nóng cho Chương Khả Khê. Khả Khê ngồi xổm bên cạnh sofa nói: “Vén áo lên đi.”

Kỷ Bắc Dương cau mày, không mấy tình nguyện, nhưng vẫn rất nghe lời vén vạt áo lên.

Hàn Tấn nghĩ thầm, phân biệt đối xử đây mà.

Chương Khả Khê nhét túi chườm nóng vào, nói: “Ôm chặt vào đi.”

Ngón tay thon dài của Kỷ Bắc Dương giữ lấy “bụng nhỏ”. Thấy Chương Khả Khê nín khóc mà cười, anh cũng khẽ cong môi.

Chương Khả Khê về nhà mình thay một bộ quần áo. Sau khi cô đi, Hàn Tấn hạ giọng nói: “Chuyện bác sĩ Hà…”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn bàn trà, ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Không cần gọi điện thoại cho ông ta.”

Hàn Tấn uể oải nói: “Tôi biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa. Tôi không ngờ ông ta…”

Anh ta cúi đầu, không thấy được sự lạnh lẽo thoáng qua trong đáy mắt Kỷ Bắc Dương, vẫn tiếp tục nói: “Bác sĩ Hà đã chữa bệnh cho cậu hơn hai mươi năm, vì sao ông ta lại đối xử với cậu như vậy.”

Kỷ Bắc Dương không trả lời câu hỏi của Hàn Tấn.

Hàn Tấn đã quen với sự trầm mặc và lạnh nhạt của Bắc Dương. Anh ta lầm bầm lầu bầu một lúc, cũng không suy nghĩ ra được điều gì.

Chương Khả Khê hâm nóng lại thức ăn, và nấu thêm cháo kê cho Kỷ Bắc Dương.

Cô cẩn thận nhìn Kỷ Bắc Dương uống. Không thấy anh ra mồ hôi lạnh, cũng không thấy sắc mặt anh tệ hơn, nghĩ rằng thuốc giảm co thắt đã có tác dụng, lúc này cô mới yên tâm.

Ngày hôm sau, Chương Khả Khê đi làm như bình thường. Cô không gặp Hàn Tấn ở công ty, cũng không tiện hỏi thăm tung tích sếp mình. Cô tập trung làm việc cả ngày.

Tan tầm buổi tối, Chương Khả Khê do dự một chút khi mua đồ ăn, rồi vẫn quyết định mua thêm một phần.

Cô nghĩ, nếu Kỷ Bắc Dương ở nhà, cô có thể tiện tay làm thêm phần ăn cho một người nữa.

Nếu anh không ở… Vậy thì để tủ lạnh, hôm sau ăn.

Chương Khả Khê đi thang máy lên. Cô nhìn di động một lát, thang máy “Đing” một tiếng đến tầng. Chương Khả Khê bước ra khỏi thang máy, đồng thời, trước cửa nhà, ba người đang giằng co, sáu đôi mắt bỗng nhiên đổ dồn về phía Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê: “……”

Chà, họp chợ hay gì.

Kỷ Bắc Dương áo trắng quần trắng, như một chàng hoàng tử bước ra từ bức họa, toàn thân không vướng bụi trần.

Kim Mộ Mịch diện bộ váy màu trắng như nữ thần của gió, mái tóc uốn xoăn nhẹ buông mềm trên vai, lớp trang điểm tinh tế khiến cô ấy vừa sang vừa trẻ.

Hàn Tấn thấy Chương Khả Khê, lại thấy nhức nhức cái đầu. Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, vốn định tránh mặt cô, ai ngờ lại đụng mặt trực diện.

Chứng kiến cái kịch bản máu chó này, tiểu thư liên hôn chạm trán độ cô bé Lọ Lem có quan hệ mập mờ, Hàn Tấn mắc mệt thay Kỷ Bắc Dương.

Một bên là thiên kim đại tiểu thư ngàn sủng vạn cưng muốn gió được gió muốn mưa được mưa không ai dám chọc, bên kia là cô gái thường dân bướng bỉnh, có thù tất báo, tinh thông mọi thứ, thông minh lanh lợi, không bao giờ chịu thiệt.

Hàn Tấn gần như thấy trước cảnh tượng sắp xảy ra, khi Chương Khả Khê từng bước tiến tới, trong lòng anh ta chỉ có một câu hỏi xoay vòng như đĩa CD kẹt: lát nữa là Kim đại tiểu thư khóc trước, hay Chương Khả Khê khóc trước?

Nếu họ đánh nhau, anh ta nên giúp ai đây.

Chương Khả Khê đi đến trước mặt họ, cười chào hỏi, “Kỷ tiên sinh.”

Hàn Tấn thở ngắn than dài, đừng cười, lát nữa có khi cô sẽ khóc đấy.

Kim Mộ Mịch nói: “Cô…”

Hàn Tấn cố gắng đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Bắc Dương, bảo cậu ấy bảo vệ Chương Khả Khê.

Không đợi anh ta kịp đưa ánh mắt đi, liền nghe thấy Kim Mộ Mịch nói: “Người chị em, cô mặc đồ công sở thật xinh đẹp nha.”

Hàn Tấn suýt trượt chân trong lòng, lại nghe thấy Chương Khả Khê nói: “Chân cô ổn chưa? Đi giày cao gót có đau không?”

Kim Mộ Mịch nói: “Ổn rồi nha.”

Kim Mộ Mịch liếc nhìn Kỷ Bắc Dương, đối với Chương Khả Khê nói: “Người chị em, tôi mời cô đi ăn cơm nha. Ông anh này không chịu ăn cơm với tôi, tối nay tôi nhất định phải tìm một người ăn cơm cùng.”

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương trầm xuống, nói: “Chương Khả Khê, không cần đi.”

Kim Mộ Mịch quay đầu nói: “Anh có biết trước sau không? Tôi mời cô ấy trước!”

Kỷ Bắc Dương lạnh lùng nói: “Không biết. Tôi đã mời cô ấy từ rất lâu rất lâu trước rồi.”

Kim Mộ Mịch căn bản không tin, nói: “ Là bao lâu?”

Kỷ Bắc Dương miệng rất cứng, nói: “Rất lâu.”

Hàn Tấn: “……”

Họ đang diễn tuồng gì vậy?

Sao anh ta lại thấy cốt truyện có chút sai sai.

Chương Khả Khê nín cười. Kỷ Bắc Dương thế mà lại biết cãi nhau cơ đấy.

Chương Khả Khê nói: “Hay là thế này, tôi mời mấy người đến nhà tôi ăn cơm? Dưới lầu có siêu thị, mua thêm chút rau là được.”

Kim Mộ Mịch nói: “Wow, cô lại còn biết nấu ăn nữa cơ à? Tốt quá, tốt quá, đã lâu tôi không ăn cơm nhà nấu.”

Kỷ Bắc Dương mặt vô cảm, tuy rằng anh bình thường không mấy khi cười, nhưng hiện tại rõ ràng là không vui lắm.

Chương Khả Khê nói: “Kỷ tiên sinh, được không?”

Kỷ Bắc Dương dứt khoát nói: “Được,” rồi lại nói: “Hàn Tấn, đi mua đồ ăn.”

Hàn Tấn: “……”

Thì ra hạnh phúc là của vai chính, không liên quan gì đến vai quần chúng qua đường như anh ta.

Hết chương 36

Bình Luận (0)
Comment