My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 37

Chương 37: Tôi nói chính là Hàn tiên sinh 

Hàn Tấn đi xuống lầu mua đồ ăn. Chương Khả Khê ở trong bếp suy xét bữa tối cho bốn người, Kỷ Bắc Dương và Kim Mộ Mịch lần lượt ngồi ở hai bên bàn ăn.

Kim Mộ Mịch lấy di động ra, chụp Kỷ Bắc Dương một tấm, sau đó cúi đầu không biết gửi cho ai, khẽ nói: “Đã hoàn thành buổi hẹn hò tuần này.”

Kỷ Bắc Dương mặt không biểu cảm nhìn cô ấy.

Kim Mộ Mịch gửi xong WeChat, cất di động. Cô ấy chống khuỷu tay lên bàn, hai tay chống cằm, đôi mắt to nhìn thẳng anh.

Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn khác phong cách với Lộ lão sư, cũng khác với những tay ăn chơi trác táng hoặc tổng tài bá đạo mà Kim Mộ Mịch từng gặp. Kỷ Bắc Dương quá lạnh lùng, là kiểu bạc tình đạm mạc, lạnh lùng không chút d*c v*ng.

Ba của Kim Mộ Mịch đánh giá Kỷ Bắc Dương rất cao, nói với con gái mình: Kỷ tiên sinh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tài mạo song toàn, phẩm đức đoan chính, giữ mình trong sạch, không có bất kỳ thói quen xấu hay tai tiếng bát quái nào. Anh sạch sẽ, trong trắng như tờ giấy, khiến Kim Mộ Mịch hoàn toàn yên tâm.

Kim Mộ Mịch nhìn Kỷ Bắc Dương, quả thực trắng trẻo sạch sẽ, quả thực không có sở thích xấu, nhưng cô ấy cảm thấy Kỷ Bắc Dương đến cả sở thích bình thường cũng không có.

Kim Mộ Mịch và Kỷ Bắc Dương nhìn nhau một lát thì chán, liền quay đầu nhìn cô gái đang bận rộn trong căn bếp mở, nói: “Người chị em, cô có cần tôi giúp gì không?”

Kỷ Bắc Dương chần chừ vài giây, nói: “Chương Khả Khê, cô có cần tôi giúp gì không?”

Chương Khả Khê vốn định khách sáo nói không cần, nhưng nghe thấy Kỷ tiên sinh cũng đã mở miệng, liền lấy ra hai củ tỏi, nói: “Hai người ngồi đó giúp tôi lột tỏi đi, không cần nhiều quá, chỉ cần bảy tám tép là được.”

Củ tỏi da đỏ được đặt ở giữa bàn. Kim Mộ Mịch và Kỷ Bắc Dương mỗi người nhận phần tỏi của mình.

Chương Khả Khê mua tỏi ở chợ, củ tỏi còn dính đất ở phần rễ, lớp vỏ ngoài vẫn còn. Kim Mộ Mịch nhẹ nhàng lột bỏ lớp vỏ ngoài bị hư, sau đó dùng bộ nail đẹp đẽ của mình cạy lớp vỏ chặt bên ngoài tép tỏi, khiến tép tỏi bị thương tích chồng chất. Nhưng cuối cùng cũng l*t s*ch sẽ. Tép tỏi trắng trẻo mập mạp, toàn thân đầy vết sẹo được Kim Mộ Mịch đặt ở giữa bàn, như thể khiêu khích Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương chưa từng lột tỏi bao giờ, nhưng anh cũng biết phải lột bỏ hết lớp vỏ đỏ bên ngoài. Tuy nhiên, lột mãi thì gặp khó khăn.

Lớp da tỏi cuối cùng bọc chặt tép tỏi. Kỷ Bắc Dương hì hục nửa ngày cũng không bóc ra được. Anh nhìn Kim Mộ Mịch. Kim Mộ Mịch dùng móng tay dài xinh đẹp nhẹ nhàng cạy một chút, sau đó lớp da tỏi liền nhẹ nhàng rơi xuống.

Kim Mộ Mịch cũng chưa từng lột tỏi, nhưng so với Kỷ Bắc Dương, trong lòng cô ấy tự nhiên nảy sinh một chút kiêu ngạo. Xem cô ấy giỏi cỡ nào, lần đầu vào việc đã làm được gọn gàng như vậy. Cô ấy lắc đầu nguýt, miệng phát ra tiếng chậc chậc chậc không chút thục nữ.

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương hơi trầm xuống, rũ mắt trừng mắt nhìn củ tỏi.

Chương Khả Khê đang cắt ớt cay, quay đầu nhìn họ, phát hiện Kỷ Bắc Dương biểu cảm không tốt, cô đi qua, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kim Mộ Mịch nói: “Không có gì hết. Anh xem, tôi lột có phải đặc biệt đẹp không? Trời ơi, tôi vốn không ăn tỏi, bây giờ lại thấy tép tỏi đáng yêu quá chừng.”

Kỷ Bắc Dương giơ tay lên, xòe ngón tay thon dài ra, mặt không biểu cảm nói: “Không có móng tay, không lột ra được.”

Móng tay Kỷ Bắc Dương được cắt ngắn gọn gàng, đó là một đôi tay nam tính sạch sẽ. Anh rất bình tĩnh thuật lại khó khăn mình gặp phải, nhưng Chương Khả Khê lại luôn cảm thấy giọng điệu Kỷ Bắc Dương mang theo vẻ tủi thân.

Chương Khả Khê không cười anh, cầm một con dao nhỏ đưa cho Kỷ Bắc Dương, nói: “Dùng cái này, cắt bỏ phần gốc tỏi là lột dễ thôi.”

Kim Mộ Mịch nhìn con dao nhỏ trong tay Kỷ Bắc Dương, rồi lại nhìn móng tay mình, nói: “Người chị em, cô thiên vị quá nha.”

Chương Khả Khê nói: “Tha cho anh ấy đi. Tôi cảm thấy so với lột tỏi, tôi càng không chịu nổi đàn ông để móng tay dài.”

Kim Mộ Mịch gật đầu, “Đồng cảm quá!”

Hàn Tấn đã quay lại, phía sau anh ta đi theo hai người, mỗi người xách hai chiếc túi lớn nhất của siêu thị, chứa đầy gà, vịt, thịt, cá.

Hàn Tấn trả phí chạy việc, tiễn nhân viên siêu thị đi. Chương Khả Khê cầm lấy một chậu rau xà lách. Không sai, chính là một cái chậu. Rau xà lách được trồng trong một cái chậu tròn trong suốt, rễ cây trắng nõn tinh tế bên trong. Khi ăn, người ta lấy rau ra từ trong chậu, trông như vừa mới nhổ khỏi đất vậy.

Một chậu có giá 55 tệ (~200k).

Chương Khả Khê: “……”

Chương Khả Khê nhìn những món đồ trong túi, về cơ bản đều là loại mắc tiền kiểu này.

Ba người ngồi bên bàn ăn, mắt trông mong nhìn Chương Khả Khê nhặt rau rửa rau, giống như những đứa trẻ mẫu giáo, ngồi đoan đoan chính chính.

Chương Khả Khê không nỡ nhìn thẳng, nói: “Hay là, mọi người cứ làm gì mình muốn đi? Xem TV, chơi di động, nói chuyện phiếm. Đồ ăn còn phải chờ một lát nữa. Đừng nhìn tôi như vậy là được.”

Hàn Tấn vừa lúc có việc cần trao đổi với Kỷ Bắc Dương, liền không khách sáo với Chương Khả Khê, ôm notebook, cùng Kỷ Bắc Dương chuyển sang ngồi trên sofa.

Kim Mộ Mịch và ba người họ không hẳn là thân thiết, nhưng cô ấy lại có tính cách tự nhiên, dễ gần. Cô ấy lởn vởn đến bên cạnh Chương Khả Khê, hỏi mình còn có thể làm gì nữa.

Chương Khả Khê đưa cô ấy một gói nấm hương, bảo cô ấy giúp xé thành bốn cánh đều nhau, cô còn cố ý cầm một chiếc nấm hương làm mẫu một lần cho Kim Mộ Mịch xem.

Kim Mộ Mịch thử xé một chiếc, Chương Khả Khê cười nói: “Cô giỏi quá nha, lần đầu tiên nhìn đã biết làm rồi.”

Kim Mộ Mịch liếc nhìn Khả Khê, nhớ lại hồi mình vào đại học, cùng các bạn học hoạt động giao lưu ở biệt thự. Có một cô gái chủ động đề nghị nấu cơm cho mọi người.

Cô gái đó phân công nhiệm vụ cho mỗi người, lại giao cho Kim Mộ Mịch việc khó nhất là gọt khoai tây. Kim Mộ Mịch là tiểu công chúa được cưng chiều từ nhỏ, đừng nói là gọt khoai tây, đến củ khoai tây còn dính đất cô ấy cũng chưa từng sờ qua.

Không ai dạy cô ấy, Kim Mộ Mịch không biết gọt, còn làm bị thương móng tay. Cô gái kia liền cố ý nói rất lớn tiếng: “Đại tiểu thư, sao cô đến khoai tây cũng không biết gọt vậy, trời ơi, tôi cứ tưởng cô bị thương nặng, hóa ra chỉ rớt móng tay.”

Cô gái kia lớn tiếng, các bạn học đều nhìn lại. Cô ta vừa giận vừa trách mắng Kim Mộ Mịch, cầm khoai tây lên gọt xong chỉ trong ba nhát, nói: “Đại tiểu thư, cô cứ nghỉ ngơi đi, đừng ở đây làm vướng tay vướng chân tôi nữa.”

Kim Mộ Mịch tuy rằng nhà có tiền, cũng đích xác được nuông chiều, nhưng cô gái kia một câu “đại tiểu thư” hai câu “đại tiểu thư”, hoàn toàn chỉ là để chứng tỏ mình tháo vát, cố tình làm Kim Mộ Mịch giống như bình hoa di động.

Kim Mộ Mịch trầm mặc một lát, rửa sạch tay, đứng dậy nói: “Ừm. Ngại quá, bởi vì tôi phải đàn dương cầm, nên chưa làm qua những việc này. Cô gọt đi, tôi không quấy rầy cô nữa. À phải rồi, tôi gọi đồ ăn khách sạn năm sao rồi, chúng ta ra ngoài ăn trước, lát nữa cô làm cơm xong, cũng ra ăn, chúng ta sẽ chừa phần cho cô.”

Nghe nói có đồ ăn khách sạn lớn, các bạn học đều đi theo ra ngoài. Cô gái kia vốn định khoe khoang sự đảm đang và tài nấu nướng trước mặt các bạn nam, nhưng cuối cùng lại không khoe được. Món ăn cô ta làm mang ra, đặt cạnh đồ ăn khách sạn lớn, cao thấp lập tức rõ ràng, căn bản không ai ăn.

Giờ này khắc này, cũng có người khác giới ở đây, cũng là nấu cơm, vẫn là Kim Mộ Mịch không biết làm gì hết. Nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt lại cầm tay chỉ cô ấy, còn khen cô ấy ‘giỏi quá’.

Kim Mộ Mịch dưới lời khen ngợi không ngừng của Chương Khả Khê, biến thành một cỗ máy xé nấm hương vui vẻ. Cô ấy nói: “Người chị em, miệng cô ngọt quá, nịnh đến nỗi tôi sắp lơ lửng rồi.”

Chương Khả Khê nói: “Nhưng mà cô thật sự rất giỏi mà.”

Kim Mộ Mịch lần đầu tiên đỏ mặt trước mặt một người con gái.

Hàn Tấn vùi đầu cùng Kỷ Bắc Dương thảo luận công việc.

Kim Mộ Mịch dùng cánh tay chạm vào Chương Khả Khê, nói: “Mau nhìn kìa, đàn ông nghiêm túc làm việc có phải rất đẹp trai không?”

Chương Khả Khê như suy tư gì: “Ừm……”

Kỷ Bắc Dương đang nghe Hàn Tấn báo cáo công việc bỗng nhiên hơi điều chỉnh dáng ngồi.

Hàn Tấn khó hiểu nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương nói: “Tiếp tục.”

Chương Khả Khê liếc nhìn khoảng cách, phỏng chừng họ không nghe thấy, vì thế nói: “Tôi thấy anh ấy lúc không nghiêm túc cũng rất đẹp trai.”

Kim Mộ Mịch: “Cô nói anh ấy là ai?”

Trên sofa, Kỷ Bắc Dương vô tình nghiêng nghiêng đầu.

Chương Khả Khê đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu nói: “Tôi nói chính là Hàn tiên sinh.”

Kim Mộ Mịch lại nhìn hai người đàn ông trên sofa, gật đầu, “Anh ấy đích xác cũng rất đẹp trai.”

Hàn Tấn đang nhiệt tình báo cáo công việc, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy hơi lạnh, ngẩng mắt lên, phát hiện Kỷ Bắc Dương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.

Hàn Tấn trong lòng chùng xuống, vội vàng nói: “Kỷ tổng, hay là tôi bảo họ viết lại một bản kế hoạch dự án khác cho cậu…”

Kỷ Bắc Dương mắt lạnh nhìn anh ta, “Tiếp tục.”

Hàn Tấn căng thẳng tiếp tục báo cáo, chỉ cảm thấy lòng dạ sếp khó dò như kim đáy biển.

Hiệu suất của Chương Khả Khê rất nhanh, sau 40 phút, bữa tối đã làm xong, khoảng sáu món ăn, còn có một nồi canh hải sản.

Hàn Tấn và Kỷ Bắc Dương ngồi một bên, hai cô gái ngồi bên còn lại. Hàn Tấn từ trong túi lấy ra rượu vang đỏ, nói: “Cùng chúc mừng một chút nào.”

Kim Mộ Mịch nói: “Chúc mừng gì?”

Hàn Tấn nói: “Chúc mừng chúng ta hôm nay đều còn thở.”

Chương Khả Khê: “……”

Ừ thì cạn ly!

Đồ ăn Chương Khả Khê làm ăn quá ngon, không phải kiểu ngon của khách sạn, mà là cái cảm giác thuộc về gia đình. Bốn người cắm đầu cắm cổ ăn cơm, ăn một hồi lâu, mới có người mở mồm nói chuyện.

Hàn Tấn nói: “Chương Khả Khê, cô mở tiệm cơm đi, tôi đầu tư cho cô.”

Kim Mộ Mịch nói: “Tôi cũng muốn đầu tư, tôi còn muốn ngày nào cũng đến ăn.”

Hàn Tấn nói: “Tôi cam đoan cô sẽ nổi tiếng.”

Kim Mộ Mịch nói: “Tôi giúp cô kéo khách hàng.”

Chương Khả Khê cười cười, nhìn Kỷ Bắc Dương, muốn nghe ý kiến anh.

Kỷ Bắc Dương bình tĩnh nói: “Không cần mở.”

Chương Khả Khê nói: “Vì sao vậy? Không hợp khẩu vị của anh sao? Có quá cay không?”

Kỷ Bắc Dương môi ửng đỏ vì ăn ớt cay, nhìn Chương Khả Khê, nói: “Nấu cơm sẽ mệt, không cần mở.”

Chương Khả Khê sửng sốt một chút, cúi đầu lùa cơm, lấy bát cơm che đi khóe môi đang nhếch lên.

Ăn cơm xong, Kim Mộ Mịch đặt đồ ngọt online, lúc đưa tới, còn có một túi hạt dẻ rang toả hương thơm.

Kim Mộ Mịch nói: “Người chị em, từ khi ăn hạt dẻ ở quê cô, tôi liền không còn thiết tha gì hạt dẻ ở quảng trường Vạn Phương nữa.”

Hạt dẻ ở quê?

Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê chột dạ quay đi.

Hai người đàn ông không ăn đồ ngọt, vì thế tất cả đồ ngọt đều vào bụng Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch.

Ăn cơm xong, đã gần mười giờ. Kim Mộ Mịch đứng dậy cáo từ, nói: “Bữa này tính cô đãi, lần sau tôi mời.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, đưa Kim tiểu thư về.”

Kim Mộ Mịch nói: “Không cần, tài xế nhà tôi đã đến rồi, ở dưới lầu.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Đưa cô ấy xuống lầu.”

Ý của sếp, Hàn Tấn không thể không nghe theo, đứng dậy nho nhã lễ độ nói: “Kim tiểu thư, tôi đưa cô xuống.”

Kim Mộ Mịch đành nói cảm ơn, cảm tạ sự chu đáo khó hiểu của Kỷ Bắc Dương.

Kim Mộ Mịch cùng Hàn Tấn đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại. Chương Khả Khê vừa xoay người, bỗng nhiên bên hông bị một bàn tay kéo nhẹ lại. Cô không đứng vững, đâm vào lồng ngực rộng lớn của Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương một tay ôm eo cô, tiến về phía trước. Chương Khả Khê nhịn không được lùi về sau, cho đến khi lưng đụng phải vách tường, rốt cuộc không lùi được nữa.

Chương Khả Khê trên người vẫn còn đeo tạp dề, đôi mắt hơi mở to, tim đập dần dần nhanh hơn, “Kỷ tiên sinh…”

Hết chương 37

Bình Luận (0)
Comment