My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 38

Chương 38: Đột nhiên muốn cưỡng hôn 

Kỷ Bắc Dương dồn Chương Khả Khê vào giữa anh và bức tường . Anh luồn hai tay từ bên hông Chương Khả Khê lên, ôm lấy vai và lưng cô. Rũ mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của Chương Khả Khê, anh khẽ lên án: “Chương Khả Khê, hôm nay cô thật không tốt.”

Dán sát quá gần, Chương Khả Khê có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam giới trên người Kỷ Bắc Dương, lạnh lùng đạm bạc. Hơi thở nam tính hơi mang tính xâm lược bao phủ cô, khiến tim cô hơi co rút lại, một cảm giác tê dại râm ran từ ngón chân bốc lên. Cô không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng ngụy biện: “Tôi không tốt ở chỗ nào?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cô đưa hạt dẻ của tôi cho Kim Mộ Mịch.”

Lý do của Chương Khả Khê rất đầy đủ, nói: “Đó là anh đi công tác mà, hạt dẻ để lâu như vậy sẽ hỏng.”

Kỷ Bắc Dương lý trí lại nói lời không lý trí: “Hỏng rồi tôi cũng muốn.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi biết rồi, lần sau không cho cô ấy nữa. Anh, anh tránh ra đi.”

Kỷ Bắc Dương tiếp tục lên án, đặt cằm lên vai Chương Khả Khê, hơi nghiêng đầu, cánh môi vô tình lướt qua tai Chương Khả Khê, trầm giọng nói: “Cô còn nói Hàn Tấn rất đẹp trai.”

Tai Chương Khả Khê một trận tê ngứa, cảm giác đó trong nháy mắt truyền khắp toàn thân cô: “……”

Anh, anh ấy nghe thấy rồi.

Giọng Kỷ Bắc Dương trầm thấp ưu nhã, tràn đầy từ tính, nói: “Người khác đều nói tôi đẹp trai hơn anh ta.”

Anh nâng tay lên, ngón tay thon dài chạm vào khóe mắt Chương Khả Khê, nghiêm túc nói: “Nếu cô không có thẩm mỹ, tôi có thể giúp cô bồi dưỡng.”

Chương Khả Khê: “……”

Chương Khả Khê nói: “…… Bồi dưỡng thế nào?”

Tay Kỷ Bắc Dương theo gương mặt cô đi xuống, sau đó nâng cằm cô lên, nói: “Nhìn tôi nhiều vào, cô sẽ cảm thấy anh ấy không đẹp trai nữa.”

Chương Khả Khả bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Bắc Dương. Dưới ánh mắt cô, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Kỷ Bắc Dương dần dần ửng hồng, nhưng anh vẫn không buông tay ra.

Chương Khả Khê nhìn vành tai đỏ bừng của anh, thầm nghĩ, anh đang thẹn thùng sao? Giống cô sao?

Chương Khả Khê nảy sinh một chút ý xấu, thử vươn tay, đặt lên hông săn chắc của Kỷ Bắc Dương. Anh không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi mỏng để lộ nhiệt độ da thịt, đường cong cơ bắp rất rõ ràng.

Chương Khả Khê tò mò v**t v* nhẹ một chút ở eo anh.

Mặt Kỷ Bắc Dương bỗng chốc trở nên càng hồng hơn, cúi đầu khó hiểu nhìn động tác của Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê đứng thẳng khỏi vách tường, chuyển trọng tâm cơ thể từ vách tường sang ngực Kỷ Bắc Dương. Cô táo bạo nhẹ nhàng dán lên. Cô nhận thấy cơ thể Kỷ Bắc Dương căng cứng lại.

Chương Khả Khê nghĩ, thì ra anh ấy còn căng thẳng hơn mình.

Chương Khả Khê cười giảo hoạt, nói: “Được, về sau tôi nhìn anh nhiều hơn. Muốn nhìn như thế nào đây? Anh muốn tôi nhìn anh gần như thế này sao?”

Kỷ Bắc Dương khó hiểu nghĩ nghĩ, nói: “Cũng có thể.”

Chương Khả Khê hai tay vòng lấy eo người đàn ông, nhón chân, “Thế này thì sao?”

Kỷ Bắc Dương bình tĩnh, vành tai đỏ đến mức dường như có thể rỉ ra máu, “Cũng có thể.”

Kỷ Bắc Dương thuận thế ôm nhẹ eo cô một chút. Trán hai người chạm vào nhau. Giọng Kỷ Bắc Dương khàn khàn không rõ, nói: “Thế này cũng có thể.”

Chương Khả Khê nhìn chằm chằm cánh môi Kỷ Bắc Dương, cố gắng khống chế sự rục rịch trong lòng. Cô đã uống rượu vang đỏ, cô say rồi sao? Sao ngay lúc này, cô lại cảm thấy mình có thể hôn lên được, cô chỉ cần nhấc cằm lên là có thể hôn Kỷ tiên sinh.

Lý trí mạnh mẽ kéo cô lại. Chương Khả Khê rục rịch, nhưng vẫn lùi bước, hơi nghiêng đầu sang một bên, buông tay, đẩy anh ra, nói: “Nhìn như vậy, tôi sẽ bị lé mắt mất.”

Kỷ Bắc Dương: “……”

Kỷ Bắc Dương thu cánh tay về, lùi về sau một bước. Ánh mắt anh vương vấn trên mặt Chương Khả Khê một vòng. Trong lòng anh có chút mất mát, nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân.

Chương Khả Khê đi đến bên bàn cúi đầu thu dọn chén đũa. Cô đột nhiên thấy nóng, rất muốn quạt gió vào mặt mình, nhưng nghĩ đến Kỷ Bắc Dương còn đứng đó, Chương Khả Khê cũng không dám cử động.

“Chương Khả Khê.” Kỷ Bắc Dương chậm rãi gọi cô.

Chương Khả Khê cúi đầu, làm mình ra vẻ rất bận rộn, “Ừ” một tiếng.

Kỷ Bắc Dương nói: “Vừa rồi cô muốn làm gì?”

Chương Khả Khê lập tức nói: “Không muốn làm gì hết.”

Kỷ Bắc Dương mất mát gật đầu, không nói gì nữa.

Chương Khả Khê bỏ chén đĩa dính dầu mỡ vào bồn. Lúc đổ nước rửa chén lên miếng bọt biển, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Kỷ Bắc Dương dựa vào tường ngoan ngoãn đứng, đang nhìn cô không chớp mắt.

Chương Khả Khê nhanh chóng quay đầu lại, mặt lại nóng lên. Cô đột nhiên muốn hôn Kỷ Bắc Dương. Ý niệm này cứ như lông chim gãi vào Chương Khả Khê, khiến cô khó có thể tin, lại khó có thể chấp nhận.

Hàn Tấn đưa Kim Mộ Mịch về đã quay lại. Chương Khả Khê đang rửa dọn trong bếp, nhanh chóng nói: “Tôi làm một mình được rồi, các anh không cần xen vào.”

Đi mau đi mau đi.

Hàn Tấn “à” một tiếng. Dù sao anh ta cũng không biết rửa chén, liền nói: “Cô vất vả rồi. Kỷ tổng, về chứ?”

Kỷ Bắc Dương không nói chuyện.

Hàn Tấn đứng một lát, xác định ở đây không cần anh ta nữa, liền nói: “Kỷ tổng, tôi còn có công việc, vậy tôi về trước đây.”

Kỷ Bắc Dương “ừ” một tiếng. Hàn Tấn chào Chương Khả Khê, rồi về nhà.

Người đáng lẽ phải rời khỏi nhà cô nhất vẫn còn ở đây. Chương Khả Khê sợ mình làm ra chuyện xấu gì đó, vì thế cô đuổi anh đi, nói: “Kỷ tiên sinh, anh còn có việc gì sao?”

Kỷ Bắc Dương ngồi xuống bên bàn ăn đã được lau khô, nói: “Ở cùng cô.”

Chương Khả Khê nhìn anh ngẩn người, cảm giác muốn hôn anh lại nổi lên.

Không xong rồi.

Chương Khả Khê không thể nhịn được nữa, dùng khăn lông lau khô tay, đi đến trước mặt Kỷ Bắc Dương, nắm lấy tay anh, kéo anh đứng dậy, sau đó đẩy lưng anh, nói: “Đi mau đi mau, tôi sắp nhịn không nổi rồi.”

Kỷ Bắc Dương bị Chương Khả Khê mạnh mẽ đẩy ra ngoài cửa. Anh quay đầu lại, vẻ mặt đơn thuần nói: “Nhịn không nổi cái gì?”

Chương Khả Khê giữ chặt ngón tay anh, ấn vào khóa vân tay căn 2501. Cửa cạch một tiếng mở ra. Chương Khả Khê đẩy Kỷ Bắc Dương vào trong cửa, nói: “Nhịn không nổi muốn đi vệ sinh… Tạm biệt, ngủ ngon, Kỷ tiên sinh.”

Sau đó rầm một tiếng đóng cửa nhốt Kỷ Bắc Dương lại.

Chương Khả Khê hít sâu một hơi. Cô thật sự muốn phát điên rồi, thiếu chút nữa là cô đã ấn Kỷ Bắc Dương xuống sofa mà hôn rồi.

Cô trước kia không có mê trai như vậy, thật sự không có, cô thề!

Chương Khả Khê dùng tay làm quạt quạt gió, vội vã quay lại tiếp tục rửa chén.

Ngày hôm sau đi làm, Phùng Dao đã giao cho Chương Khả Khê một phần danh sách nhân viên mới, đồng thời bảo cô gọi điện xác nhận với từng người về quy trình nhập chức

Sau khi Chương Khả Khê gọi điện thoại xong, Vương Sung gọi Trương Hiểu Trạch lại, nói: “Bộ phận Kiểm soát Rủi ro là bộ phận quan trọng nhất của công ty. Nửa giờ nữa họ có buổi họp phân tích nghiệp vụ, hai em đi nghe một chút, tìm hiểu nội dung công việc của họ. Anh đã chào hỏi bên đó rồi, không cần sợ hãi.”

Chương Khả Khê gật đầu. Chờ Trương Hiểu Trạch về chỗ làm việc, cô hỏi Vương Sung: “Cái đó, Sung ca, em hỏi chút, Kỷ tổng có tham dự không?”

“Kỷ tổng? Em nói Chủ tịch sao?”

Chương Khả Khê gật đầu.

Vương Sung nói: “Không rõ, anh đi hỏi thử. Em hỏi cái này làm gì?”

Chương Khả Khê cười gượng gạo, nói: “Chưa gặp Kỷ tổng bao giờ, hơi sợ.”

Vương Sung nói: “Haha, không sao. Kỷ đổng thường chỉ làm việc trực tiếp với người phụ trách, sẽ không để ý đến những ‘tôm tép’ như chúng ta. À, em cần phải biết rõ chức vụ, Kỷ đổng là Chủ tịch, không thể gọi kèm chữ ‘tổng’ được.”

“Em nhớ rồi.”

Một lát sau, Vương Sung gửi tin nhắn cho Chương Khả Khê, nói Kỷ đổng sẽ tham dự trực tuyến. Nếu cô sợ hãi, tìm một góc khuất camera là được.

Chương Khả Khê và Trương Hiểu Trạch đến bộ phận kiểm soát rủi ro trước năm phút. Vương Sung đã chào hỏi một nhân viên kiểm soát rủi ro, anh ta sắp xếp chỗ ngồi cho họ trong phòng họp. Vì họ vốn dĩ chỉ là người dự thính nên chỗ ngồi vừa vặn ở một góc khuất.

Chương Khả Khê nhìn màn hình LCD trong phòng họp, cô và Trương Hiểu Trạch lại đổi vị trí, hoàn toàn ngồi ở nơi camera không chiếu tới.

Trương Hiểu Trạch nói: “Không ngờ cậu lại sợ sếp đến vậy.”

Trong đầu Chương Khả Khê hiện ra khuôn mặt thanh lãnh của Kỷ Bắc Dương. Cô dùng vở che mặt, thầm nghĩ, rất sợ, cô thật sự sợ mình nhịn không được cưỡng hôn anh ấy.

Không thể như vậy, họ còn không phải là bạn trai bạn gái, sao mình lại háo sắc như thế chứ.

Chương Khả Khê dùng bút gõ gõ đầu.

Các nhân viên tham dự lần lượt đi vào, mọi người đã đến đông đủ. Hàn Tấn cũng mang laptop đi vào. Anh ta thấy Chương Khả Khê, nhướn mày, ngoài ra không có phản ứng nào khác.

Một phút sau khi hội nghị bắt đầu, người điều hành kết nối tín hiệu của Kỷ Bắc Dương vào phòng họp ảo, một cửa sổ pop-up hiện ra, khuôn mặt Kỷ Bắc Dương cũng xuất hiện trực tuyến.

Anh hẳn là đang ngồi trước bàn làm việc cạnh cửa sổ ở căn hộ. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu nhạt, tay áo xắn đến khuỷu tay, trên tai đeo một chiếc tai nghe không dây màu đen.

Nhìn Kỷ Bắc Dương trên màn hình LCD, khuôn mặt anh vẫn hoàn hảo không tì vết.

Trong phòng họp rất yên tĩnh. Kỷ Bắc Dương thản nhiên nói: “Bắt đầu đi.”

Sau đó, một người đàn ông ngồi cạnh Hàn Tấn, trông như trưởng nhóm dự án, nở nụ cười, mở laptop, bảo người điều hành chia sẻ tài liệu của mình lên màn hình.

Trưởng nhóm dự án nói: “Chào Kỷ đổng, chào Hàn tổng. Vậy, tôi xin phép bắt đầu buổi họp phân tích nghiệp vụ hôm nay. Về báo cáo theo dõi và phân tích giám sát sau bảo lãnh của dự án Y tế Phương Châu, trên thị trường hiện nay, các cảnh báo rủi ro đối với loại dự án này tương đối…”

Trưởng nhóm nói thao thao bất tuyệt. Chương Khả Khê nghe hiểu một phần, còn một phần liên quan đến kiến thức chuyên môn về đầu tư, cô hơi không hiểu rõ lắm.

Chương Khả Khê nhìn những người trong phòng họp, trừ người phát ngôn ra, tất cả mọi người đều cúi đầu xem laptop, ngay cả Hàn Tấn cũng không ngoại lệ.

Kỷ Bắc Dương trên màn hình thần sắc lạnh lùng, không nói một lời. Chương Khả Khê nhịn không được thất thần lén nhìn anh, cảm thấy Kỷ tiên sinh thật sự là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp.

Đẹp trai như vậy, cũng không thể trách cô thấy sắc nảy lòng tham.

Trương Hiểu Trạch đang ghi chép rất nhiều thứ trên máy tính, chú ý thấy Chương Khả Khê đang mất tập trung, liền gửi tin nhắn qua WeChat cho cô:【 Cậu có nghe hiểu không? 】

Chương Khả Khê trả lời:【 Không hiểu lắm. 】

【 Chúng ta hiểu sơ qua là được, dù sao chúng ta là nhân sự mà. 】

Chương Khả Khê trả lời:【 Ừ ừ 】

Giọng nói lưu loát của trưởng nhóm đột nhiên bị vấp một chút, không khí trong phòng họp đột nhiên thay đổi.

Chương Khả Khê khó hiểu ngẩng đầu, nhìn màn hình. Kỷ Bắc Dương không nghe nữa, mà đang gõ gì đó trên bàn phím laptop. Ngón tay thon dài của anh như những cánh bướm linh hoạt, ngay cả bàn tay cũng là một cảnh đẹp ý vui.

Nhưng người thưởng thức chỉ có Chương Khả Khê. Cô phát hiện tốc độ nói của người phát ngôn càng ngày càng chậm, càng ngày càng do dự, sự tự tin vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Chương Khả Khê chú ý tới biểu cảm của Hàn Tấn, phát hiện Hàn Tấn cũng không còn nhẹ nhàng như vừa rồi, mà nhíu chặt mắt, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Không để Chương Khả Khê nghi ngờ lâu, Kỷ Bắc Dương trên màn hình giơ tay ngắt lời người phát ngôn, đưa ra một vấn đề.

Người phát ngôn nhìn chằm chằm máy tính của mình, không ngừng lật tìm gì đó. Một phút sau mới miễn cưỡng trả lời vấn đề của Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương lạnh mặt, Hàn Tấn cau mày, có vẻ rất không hài lòng với câu trả lời của trưởng nhóm.

Kỷ Bắc Dương biểu cảm lạnh lẽo, hờ hững nói: “Mô hình cảnh báo sớm(1) bị sai rồi.”

(1) Mô hình cảnh báo sớm (Early Warning System – EWS) trong kiểm soát rủi ro là một hệ thống tích hợp các công cụ, quy trình và công nghệ nhằm phát hiện sớm các dấu hiệu rủi ro tiềm ẩn để cung cấp thông tin kịp thời, giúp tổ chức có hành động phòng ngừa và giảm thiểu tác động tiêu cực.

Trưởng nhóm cầu cứu nhìn Hàn Tấn. Hàn Tấn nói: “Kỷ đổng, cho chúng tôi ba phút, chúng tôi thảo luận một chút.”

Kỷ Bắc Dương không nói chuyện, tín hiệu của anh trên màn hình bị ngắt kết nối.

Tín hiệu vừa bị ngắt kết nối, Hàn Tấn liền nâng cao giọng, chất vấn trưởng nhóm, nói: “Rốt cuộc anh có nghiêm túc làm công việc này không? Anh đã bảo đảm với tôi mấy lần, nói mô hình cảnh báo sớm các anh làm ra tuyệt đối phù hợp nhu cầu thị trường. Hiện tại thì sao, mô hình của anh đến vấn đề đơn giản nhất của Kỷ đổng cũng không trả lời được!”

Những người tham dự khác không dám thở mạnh một tiếng.

Trưởng nhóm trông còn lớn tuổi hơn Hàn Tấn, nhưng giờ phút này lại đầy mặt buồn phiền, nói: “Hàn tổng, có một con số bị sai, lúc tôi xét duyệt không kiểm tra ra. Anh xem này—”

Hàn Tấn nhíu chặt mày, nói: “Kỷ đổng chỉ mất mười phút đã suy đoán ra mô hình của các anh có vấn đề. Các anh viết cả tuần, bây giờ nói với tôi là có một con số bị sai à? Tôi đã nhấn mạnh với các anh bao nhiêu lần rồi, số liệu nhất định phải nghiêm túc, nhất định phải rất nghiêm túc. Rốt cuộc các anh có nhớ lời tôi nói vào đầu không?”

Những người khác đều cúi đầu thật sâu, sợ ngọn lửa giận lôi kéo đến trên người mình.

Trưởng nhóm cúi đầu di chuyển con chuột, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Năm phút sau, tín hiệu của Kỷ Bắc Dương lại lần nữa được kết nối. Hàn Tấn nhìn trưởng nhóm bằng ánh mắt hận sắt không thành thép, nói: “Kỷ đổng, sau khi truy tìm nguồn gốc phân tích vừa rồi, chúng tôi đã điều tra ra vấn đề. Có một nhóm số liệu do Y tế Phương Châu cung cấp có sự khác biệt lớn với số liệu do bộ phận nghiên cứu thị trường gửi lại, vì vậy đã tạo ra sự sai khác về mô hình. Đã bảo họ đi sửa lại.”

Kỷ Bắc Dương mặt mày lạnh lẽo, nói: “Hàn tổng, số liệu khác biệt là lý do sao?”

Hàn Tấn không hé răng.

Tất cả mọi người chôn đầu.

Chương Khả Khê cảm giác được không khí phòng họp hạ xuống mức âm. Trên màn hình, Kỷ Bắc Dương không nhanh không chậm đưa ra mấy vấn đề. Mỗi một vấn đề được đưa ra, đều như ném vào biển chết, áp lực nước sâu đè nén khiến họ không dám lên tiếng.

Kỷ Bắc Dương ném vấn đề xuống, lạnh giọng nói: “Hàn tổng, bao lâu anh có thể cho tôi hồi đáp?”

Hàn Tấn nhìn trưởng nhóm. Trưởng nhóm ra ký hiệu, Hàn Tấn nói: “Hai ngày, Kỷ đổng. Chúng tôi sẽ tận dụng thời gian chỉnh sửa mô hình.”

Kỷ Bắc Dương mặt không biểu cảm nói: “Kết thúc đi.”

Sau đó ngắt kết nối hội nghị.

Chương Khả Khê cảm giác tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hàn Tấn nói với trưởng nhóm: “Anh đi cùng tôi đến văn phòng.” Sau đó ôm máy tính đi.

Trưởng nhóm lại gọi thêm một nhân viên nữa, luống cuống tay chân đuổi theo sau.

Trương Hiểu Trạch và Chương Khả Khê nhân lúc mọi người đang ủ rũ thì chuồn đi. Trên đường Trương Hiểu Trạch nói: “Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết.”

Chương Khả Khê gật đầu. Chủ tịch Kỷ với thần sắc lạnh lùng đưa ra vấn đề trên màn hình quả thực có chút dọa người.

Trương Hiểu Trạch nói: “Lời người khác nói đúng thật.”

“Cái gì đúng thật?”

Trương Hiểu Trạch nói: “Phòng Nghiệp vụ lưu truyền một câu, cậu chưa từng nghe qua sao, nói là ‘Thà rằng Hàn tổng nổi trận lôi đình, còn hơn thấy Kỷ đổng mở máy tính’. Họ nói, lúc họp, nếu Kỷ đổng từ đầu đến cuối không nói một chữ, có nghĩa là phương án không thành vấn đề, cứ thế chấp hành. Nếu đang họp, Kỷ đổng mở máy tính, hoặc cầm giấy bút, đã chứng tỏ nội dung báo cáo tuyệt đối có sai sót, Kỷ đổng đang liệt kê ra trong máy tính rồi.”

Chương Khả Khê nhớ lại lúc người phụ trách nói bỗng nhiên bị vấp, trên màn hình, Kỷ Bắc Dương đang mặt không biểu cảm gõ gì đó trên bàn phím.

Chẳng trách từ lúc đó không khí liền bắt đầu căng thẳng áp lực. Bởi vì họ đã biết, nghiệp vụ bị sai rồi.

Vương Sung thấy họ trở lại, nói: “Kết thúc rồi? Nhanh vậy?”

Trương Hiểu Trạch liền kể lại những chuyện xảy ra trong buổi họp.

Vương Sung nói: “Làm ‘tôm tép’ cũng có cái lợi của làm ‘tôm tép’, ít nhất vĩnh viễn không cần đối diện với Kỷ đổng. Tư duy logic của Kỷ đổng quá nhanh nhẹn, thật không phải người bình thường có thể ứng phó.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương Khả Khê: “Tôi ôm anh ấy trước, tôi thân với anh ấy trước, tôi ngủ cùng anh ấy trước… tôi thật quá dũng cảm!”

Kỷ Bắc Dương chỉ cười không nói.

Hết chương 38

Bình Luận (0)
Comment