Người đồng nghiệp phụ trách mô hình đào tạo nhân viên bước tới và nói: “À đúng rồi, tôi đang có tài liệu cuộc họp mà Kỷ đổng đã tổ chức cho bộ phận nhân sự. Mọi người có thể xem qua để nắm rõ yêu cầu của lãnh đạo đối với công tác quản lý nguồn nhân lực.”
Chương Khả Khê và Trương Hiểu Trạch mỗi người sao chép một bản.
Trên đường tan tầm, Chương Khả Khê ở tàu điện ngầm xem video Kỷ Bắc Dương triệu tập cuộc họp quản lý nguồn nhân lực. Xem được một nửa, Chương Khả Khê đột nhiên cảm thấy, ý định muốn cưỡng hôn Kỷ Bắc Dương trong lòng cô bỗng nhiên trở nên rụt rè, rụt rè đến mức hóa thành một chú gấu chó to, nằm trong hang không dám thò đầu ra.
Chương Khả Khê nhìn chủ tịch Kỷ đang chất vấn Bộ phận Nhân sự trong video, nhịn không được nuốt nước miếng. Khí chất thật sự quá lạnh, anh vừa mở miệng, hiện trường đóng băng ngàn dặm, không ai dám lên tiếng.
Chương Khả Khê tuy ở ngoài video, cũng phảng phất như đang ở hiện trường, bị Kỷ Bắc Dương cách màn hình răn dạy một trận.
Tàu điện ngầm đến trạm, cô đóng video lại, trong đầu nghĩ về ba điều kiến nghị Kỷ Bắc Dương đưa ra cho Bộ phận Nhân sự, rồi đi về nhà.
Tầng 25 chỉ có hai hộ, yên tĩnh. Chương Khả Khê cúi đầu mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo trong video vang lên sau lưng cô: “Chương Khả Khê.”
Cơ thể Chương Khả Khê đột nhiên run lên, buột miệng thốt ra: “Xin chào Kỷ đổng.”
Xong phim, nhầm nhọt sang trồng trọt cmnr.
Chương Khả Khê nhắm chặt mắt, vẻ mặt ảo não.
Tay Kỷ Bắc Dương đặt lên vai Chương Khả Khê, xoay cơ thể đang cứng đờ của cô lại.
Kỷ Bắc Dương mặt mày lạnh nhạt, nói: “Cô gọi tôi là gì?”
Xong đời, tới lượt mình bị Kỷ đổng cho lên thớt rồi!
Chương Khả Khê cẩn thận mở một con mắt. Kỷ Bắc Dương mặc chiếc áo ngủ lụa màu xanh lam, cổ chữ V, cúc áo đầu tiên chưa cài, lộ ra xương quai xanh rõ ràng và đường cong cơ ngực.
Kỷ Bắc Dương nắm lấy vai cô, kéo cô về phía trước, cúi đầu ghé sát xem mặt cô, hơi lo lắng nói: “Mắt cô có vấn đề sao?”
Chương Khả Khê vội vàng mở to cả hai mắt, nói: “Không có, tôi chỉ là… đang làm nũng!”
Kỷ Bắc Dương vỗ vỗ đầu cô, rất phối hợp nói: “Rất dễ thương.”
Chương Khả Khê: “……”
Kỷ Bắc Dương rất cao, Chương Khả Khê chỉ cao tới xương quai xanh của anh. Họ đứng rất gần nhau, tầm mắt Chương Khả Khê liếc xuống, là có thể thoáng thấy cảnh tượng dưới cổ chữ V.
Đường cong cơ ngực mượt mà, eo bụng bằng phẳng săn chắc ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng manh. Chương Khả Khê nuốt nước miếng, lần này không phải sợ hãi, là kích động.
Ý định bị sợ hãi kìm nén lại nổi lên trong tim.
Cô cô cô hình như lại có thể rồi. Cô lại muốn… lại muốn…
Mình mê trai vậy sao? Không khoa học chút nào, bạn trai cũ trước đây có những hành động thân mật trước mặt mình, mình còn rất ghét bỏ.
Nhưng hình như không giống nhau. Kỷ Bắc Dương có cơ bắp vạm vỡ, ngay cả qua lớp áo sơ mi cũng có thể thấy đường nhân ngư, đôi chân dài thon thẳng…
Vị chủ tịch Kỷ thần sắc lạnh lùng trong cuộc họp bộ phận khiến những người khác sợ đến mức tái mặt, nếu mạnh mẽ đẩy ngã anh, tắt camera, chỉ chừa microphone, lột bỏ áo ngủ của anh, tháo dây lưng, vị chủ tịch Kỷ tư duy chặt chẽ liệu còn có thể bình tĩnh lý trí như ngày thường không?
Qua microphone có lộ ra giọng nói khàn khàn không?
Chương Khả Khê đột nhiên “A” một tiếng, cô điên rồi! Cô bị quỷ háo sắc nhập rồi!
Chương Khả Khê không dám nhìn người đàn ông nữa, kêu to vội vàng mở cửa nhà, vọt vào trong, đóng mạnh cửa lại.
Kỷ Bắc Dương nhanh tay lẹ mắt, chặn cửa nhà lại ngay khoảnh khắc nó khép vào.
Chương Khả Khê lập tức xoay người, dùng vai chặn lấy cánh cửa. Một người muốn đẩy vào, một người muốn đóng lại; hai bên giằng co, trông chẳng khác nào một trận tranh bóng của lũ trẻ.
“Chương Khả Khê, cô muốn trốn tôi sao?” Kỷ Bắc Dương đáng thương vô cùng hỏi qua khe cửa.
Chương Khả Khê nói: “Không có, anh bỏ tay ra đi, sẽ bị kẹt đấy.”
“Không.” Kỷ Bắc Dương nói.
Họ, một người không dám mạnh mẽ đẩy cửa, một người không dám dùng sức đóng cửa. Kéo co nửa ngày, Chương Khả Khê sợ mình không cẩn thận kẹp trúng anh, vì thế đành phải bỏ cuộc, vừa mở cửa, vừa nói: “Tôi thật sự không phải trốn—”
Cô đột nhiên mở cửa. Kỷ Bắc Dương ở ngoài cửa không kịp phòng bị liền ngã nhào vào.
Chương Khả Khê vội vàng đỡ anh, Kỷ Bắc Dương liền thuận thế dang rộng hai tay.
Kỷ Bắc Dương nhào vào lòng Chương Khả Khê, lập tức ôm chặt cô, nói nhỏ bên tai cô: “Chương Khả Khê, nếu muốn ôm thì cứ nói thẳng.”
Chương Khả Khê: “……”
“Ngày mai là cuối tuần.”
Chương Khả Khê đặt hai tay bên người đàn ông, cố gắng không sờ loạn, nói: “Vậy sao?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi mời cô ăn cơm được không?”
Chương Khả Khê nói: “Dạo này tôi ăn nhiều quá, tính ăn uống điều độ.”
Kỷ Bắc Dương mím môi nhìn cô. Anh không có cách nào khác, anh rất muốn đi ăn cùng Chương Khả Khê, tốt nhất là làm gì cũng ở bên nhau.
Chỉ là anh thiếu khả năng của Hàn Tấn, không biết trò chuyện hay nói đùa với con gái, cũng không biết nói chuyện vòng vo, thậm chí ngay cả cớ để gặp Chương Khả Khê cũng không tìm được.
Trước khi gặp Chương Khả Khê, Kỷ Bắc Dương ghét tất cả những giao tiếp xã hội mang ý nghĩa tình cảm. Anh không tham gia tiệc tùng, không xuất hiện ở bất kỳ sự kiện công khai nào, cũng không duy trì quan hệ xã giao. Anh ghét tiếp xúc cơ thể, không thể giao tiếp với mọi người theo cách mà họ hy vọng hoặc mong đợi.
Lúc nhỏ, Kỷ Bắc Dương bắt đầu tiếp nhận can thiệp và trị liệu. Bác sĩ nói với anh rằng ba mẹ là người yêu anh nhất. Vì vậy, sau khi trở về từ phòng trị liệu, bác sĩ yêu cầu anh ôm ba mẹ.
Kỷ Bắc Dương vĩnh viễn nhớ rõ, anh một mình đến bệnh viện, một mình về nhà. Nghe theo lời khuyên của bác sĩ, anh đã cố gắng đến ôm Chu Uyển Oánh một cái.
Nhưng khi anh vừa đến gần, anh nghe thấy Chu Uyển Oánh và Kỷ Hàng tranh cãi trong phòng. Tiếng khóc thút thít của Chu Uyển Oánh truyền ra, bà ấy đau lòng nói: “Nó căn bản không thèm để ý đến em, em không có cách nào! Tại sao nó không thể bình thường một chút? Anh vĩnh viễn chỉ biết trách móc em, chẳng lẽ nó không phải con trai anh sao!”
“Con đang làm gì?”
Kỷ Bắc Dương quay đầu lại, thấy ông nội đứng sau lưng mình.
“Lại đây đi, đừng quấy rầy họ.” Ông nội vẻ mặt nghiêm túc, vươn tay về phía anh.
Đứa trẻ năm tuổi đặt bàn tay nhỏ vào tay người lớn. Người lớn kéo anh đi, không nói lời nào.
Không nói cho anh biết mẹ anh không cố ý nói như vậy, cũng không quan tâm kết quả anh đi trị liệu hôm nay ra sao.
Giao tiếp xã hội thật vô nghĩa và phiền chán. Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê, anh chỉ muốn ở bên cạnh Chương Khả Khê, chỉ thế mà thôi.
Chương Khả Khê mềm lòng, không thể thật sự từ chối Kỷ Bắc Dương, cô nói: “Cho anh năm phút, tôi chờ anh thuyết phục tôi.”
Kỷ Bắc Dương đôi mắt đen nhánh nhìn cô, nói được.
Kỷ Bắc Dương rời khỏi nhà cô. Chương Khả Khê biết anh đi tìm viện binh rồi.
Ba phút sau, Chương Khả Khê nhận được email của Hàn Tấn.
Email hỏi cô, nếu Kỷ Bắc Dương muốn mời cô, dùng cớ gì mới có thể mời được cô.
Chương Khả Khê đã sớm đoán trước được. Cô chính là “chú khỉ” do quân viện binh phái tới, tự mình đào hố, sau đó lại tự mình lấp.
Chương Khả Khê ngồi trên thảm, cố gắng tự hỏi, làm sao để mời mình đi chơi đây.
Cô đau đầu gãi gãi tóc, cô thật sự không thể đi chơi với Kỷ Bắc Dương nữa, cô rất sợ mình sẽ làm gì.
Chương Khả Khê gửi email cho Hàn Tấn, nói【 Thôi bỏ đi 】
Hàn Tấn trả lời:【 Tại sao? 】
Chương Khả Khê làm sao dám nói thật.
Hàn Tấn lại gửi email:【 Nếu cô có thể mời Kỷ tổng đi chơi hai ngày, mọi chi phí của hai người trong hai ngày đó tôi bao. 】
Chương Khả Khê trả lời:【 Hào phóng như vậy sẽ không có bẫy chứ! 】
Hàn Tấn nói 【 Kéo dài qua cuối tuần, để Kỷ tổng vô tâm với công việc. 】
Chương Khả Khê hiểu ra:【 Chẳng lẽ là công việc trong buổi họp hôm nay không thể hoàn thành đúng hạn sao? 】
Chương Khả Khả nhớ rõ trưởng nhóm kiểm soát rủi ro và Hàn Tấn trả lời Kỷ Bắc Dương là hai ngày. Hứa với sếp hai ngày, đương nhiên là phải tính từ hôm nay.
Hàn Tấn trả lời:【…… Con gái quá thông minh không dễ tìm bạn trai đâu 】
Chương Khả Khê nói:【 Cảm ơn anh quan tâm. Đã như vậy, tôi sẽ để anh đến thứ hai. 】
Một lát sau, Kỷ Bắc Dương đến gõ cửa. Anh đã thay quần áo, mặc áo phông trắng bên trong và áo khoác len cashmere màu cà phê bên ngoài, trong mắt đen nhánh lóe lên tia sáng, như một đứa trẻ kiêu hãnh được một trăm điểm trong bài kiểm tra trên mạng. Anh đưa điện thoại cho Chương Khả Khê, dùng giọng nói tao nhã tràn đầy đắc ý nói: “Thành phố Sơn Vĩ mới mở một công viên giải trí hoạt động xuyên đêm. Đi máy bay hai tiếng là tới, Chương Khả Khê, cô muốn đi không?”
Chương Khả Khê vừa đặt mua vé máy bay hai người trên điện thoại, liền phối hợp diễn xuất với Kỷ Bắc Dương, nói: “Tuyệt vời quá! Đúng lúc tôi rất muốn đi. Ngày mai không cần đi làm, chúng ta có thể chơi rất lâu.”
Kỷ Bắc Dương thong thả gật đầu. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh lộ ra một tia đắc ý khó nhận ra, “Tôi biết cô sẽ thích mà.”
Chương Khả Khê cố gắng nhịn cười, nói: “Kỷ tiên sinh, chúng ta buổi tối sẽ chơi suốt đêm, đổi sang áo khoác lông vũ được không?”
Nếu nhất thiết phải đi chơi, ít nhất phải bảo Kỷ Bắc Dương mặc dày một chút. Như vậy, nếu cô lỡ tay vồ lấy Kỷ Bắc Dương, hy vọng Kỷ tiên sinh sẽ có thời gian chạy trốn vì đã mặc quá nhiều áo.
Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn quần áo mình, dựa theo yêu cầu của Chương Khả Khê thay bằng áo khoác lông vũ rồi đi ra.
Họ cùng nhau đi ra khỏi nhà. Nhìn thấy Kỷ Bắc Dương, mắt Chương Khả Khê sáng như đèn pha ô tô.
Cô rất ít thấy ai có thể mặc áo khoác lông vũ mà đẹp đến vậy. Chiếc áo khoác lông vũ dài màu trắng như thể được may đo riêng cho anh, khiến Kỷ Bắc Dương trông như một đóa hoa lạnh lùng cao quý, thanh hàn tuấn mỹ.
Anh đứng đó, giống như nam người mẫu quốc tế trên sàn catwalk châu Âu, ánh mắt kiên nghị, đẹp trai bức người. Nhưng vì làn da trắng như tuyết không tì vết, lại mang đến cho Chương Khả Khê một cảm giác vừa cute vừa đoan chính.
Khi thì lạnh lùng bức người, khi thì cute quá mức. Chương Khả Khê nhìn anh, thầm nghĩ, không phải cô bị đa nhân cách, mà là Kỷ Bắc Dương bị đa nhân cách.
Chương Khả Khê mặc chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu đen, bên dưới là quần jeans và bốt cao cổ. Chân thẳng, mông cong, mặc quần áo càng làm nổi bật dáng người.
Chương Khả Khê cùng Kỷ Bắc Dương cùng nhau xuống thang máy lúc bảy giờ rưỡi tối. Nghĩ đến nơi sắp đến, sự mới lạ và hưng phấn lấp đầy lòng Chương Khả Khê.
Chín giờ máy bay cất cánh. Trước khi lên máy bay, họ còn phải ăn cơm và đi siêu thị mua đồ.
Chương Khả Khê đề nghị ăn uống đơn giản một chút, như vậy sẽ còn bụng để ăn được nhiều đồ ăn vặt trên máy bay.
Kỷ Bắc Dương dường như không có chủ kiến, chỉ cần Chương Khả Khê nói, anh đều chỉ có “Được, có thể, ngon, mua”.
Chương Khả Khê mua siêu nhiều đồ ăn vặt, tổng cộng hai túi lớn. Kỷ Bắc Dương xách bằng một tay, nghe Chương Khả Khê nói: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Kỷ Bắc Dương nhìn cô, nói: “Ừm.”
Chương Khả Khê chỉ chỉ không trung. Trên bầu trời có mây rất dày, vầng trăng lưỡi liềm như lưỡi câu trốn trong đám mây, nhìn một lúc lâu cũng không thấy được.
Kỷ Bắc Dương: “……”
Chương Khả Khê cười nói, “Kỷ tiên sinh, anh giống như một hôn quân.”
Kỷ Bắc Dương không biết nói gì trước sự tinh ranh của cô.
Chương Khả Khê thả chậm bước chân. Trên con đường quốc lộ đông đúc bên ngoài siêu thị sân bay, cô nắm lấy bàn tay rảnh rỗi của Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt, hỏi: “Để phòng ngừa đi lạc sao?”
Chương Khả Khê gật đầu, đỏ mặt, trông giống như một con sói đuôi to đội lốt thỏ trắng vừa mới ra đời đã biết gạt người.
Hết chương 39