Khoang hạng nhất của máy bay rất rộng rãi, ghế ngồi cũng rất thoải mái. Chương Khả Khê có một tật xấu nhỏ, chỉ cần đi đường dài là nhất định phải chuẩn bị đồ ăn vặt và phim ảnh, vừa ăn vừa xem, chờ đợi đến nơi.
Cô cắn thạch trái cây dạng gói, hút rột rột, nghiên cứu màn hình chỗ ngồi, “Ừm, làm sao để khởi động, để tôi xem nào.”
Kỷ Bắc Dương giơ tay ấn một cái, màn hình sáng lên.
“Cảm ơn!” Chương Khả Khê chất đầy sô cô la và khoai tây lát vào lòng Kỷ Bắc Dương, nói: “Anh ăn đi. Tôi tìm một bộ phim xem. Kỷ tiên sinh, anh xem phim hay ngủ?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi cùng cô.”
Chương Khả Khê chớp chớp mắt, cắn gói thạch, vừa nói: “Được nha, nếu anh muốn xem phim cùng tôi… Ồ, vậy chúng ta xem bộ phim tôi luôn rất muốn xem, 《Silent Hill》 anh xem qua chưa?”
Kỷ Bắc Dương lắc đầu, anh không có hứng thú với ngành giải trí.
Chương Khả Khê tìm kiếm phim, bấm phát, cười nói: “Phim kinh dị đó nha, đừng có bị dọa đấy.”
Kỷ Bắc Dương chưa xem phim kinh dị bao giờ, nhưng cũng khẳng định sẽ không bị phim kinh dị dọa, anh khẳng định nói: “Sẽ không.”
Bộ phim bắt đầu, nữ chính mang theo đứa trẻ tiến vào Silent Hill.
Chương Khả Khê đổ thạch trái cây và bột trà xanh (matcha) vào với nhau, lắc đều. Sau đó chọn viên dính nhiều nhất, kẹp lên đưa cho Kỷ Bắc Dương, nói: “Anh nhất định chưa ăn cái này đâu, mau nếm thử đi.”
Kỷ Bắc Dương cắn viên thạch trái cây mềm mại trơn tuột, nói: “Ăn ngon.”
Môi anh dính một chút bột trà xanh ngọt ngào. Chương Khả Khê nhìn chằm chằm môi anh, rất muốn nhào tới giúp anh l**m sạch.
Phải bình tĩnh lại nhanh, xem phim kinh dị để trấn áp sự xao động trong lòng.
Chương Khả Khê đưa tầm mắt trở lại bộ phim. Một cái xác chết bị cháy đen toàn thân, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng đột nhiên nhào về phía màn hình.
Là phim cũ, Chương Khả Khê đại khái đã biết cốt truyện, cho nên không bị dọa.
Cô ăn khoai tây lát vang tiếng rộp rộp. Vô tình liếc sang người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh môi hồng răng trắng, ngồi thẳng lưng, đôi mắt tuấn mỹ mở to, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Chương Khả Khê nhịn không được lén lút vòng tay ra sau lưng anh, vỗ nhẹ một cái.
Kỷ Bắc Dương cả người run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, “… Chương Khả Khê”
Chương Khả Khê vừa muốn cười lại cảm thấy anh thật đáng thương, nói: “Không phải nói không sợ sao?”
Kỷ Bắc Dương rất ít xem mấy thứ này, nhất thời bị nội dung hình ảnh làm cho kinh hãi, kỳ thực cũng không phải quá sợ hãi.
Anh muốn nói không sợ, nhưng Chương Khả Khê đã đưa tay ra, nói: “Cho anh nắm này.” Kỷ Bắc Dương nắm lấy tay cô, lắp bắp nói dối: “Vẫn là hơi sợ.”
Chương Khả Khê cười tủm tỉm, biểu cảm mang theo sự đắc ý ‘tôi biết ngay mà’.
Bộ phim còn chưa xem xong, chuyến bay của họ đã đến. Nhân viên phục vụ sân bay xách hành lý cho họ, đi qua cửa VIP, thông báo rằng xe đã chờ sẵn bên ngoài sân bay, họ có thể nói cho tài xế điểm đến, tài xế sẽ tự mình đưa họ đi.
Chương Khả Khê không biết sân bay lại có thể chu đáo đến mức này, nói cảm ơn nhân viên phục vụ rất nhiều lần.
Kỷ Bắc Dương cũng không giải thích rằng thông tin thân phận của anh được đăng ký trong hệ thống sân bay là hội viên thẻ đen.
Tài xế đưa họ đến công viên giải trí hoạt động xuyên đêm ở thành phố Sơn Vĩ lúc 23 giờ 02 phút.
Cổng công viên giải trí đèn đuốc sáng trưng, kiến trúc lâu đài ở xa lấp lánh trong bóng đêm. Mặc dù đã khuya, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi đi thành nhóm vào công viên giải trí đông đông như quân Nguyên.
Ở cửa có rất nhiều quầy bán tai mèo phát sáng. Một nam sinh vừa cường tráng vừa lùn đang tranh cãi với bạn gái. Bạn gái muốn cậu ta cũng đeo một chiếc tai mèo phát sáng để trông tình cảm hơn, nam sinh không chịu đeo, cằn nhằn nói, đeo lên trông như bánh bèo vô dụng.
Chương Khả Khê đi đổi vé trở về thì thấy Kỷ Bắc Dương cầm hai chiếc tai mèo phát sáng trong tay, một chiếc màu tím lông vũ, một chiếc màu hồng nhạt lông vũ.
“Muốn đeo không?” Kỷ Bắc Dương hỏi.
“Được nha,” Chương Khả Khê cầm một chiếc đeo lên đầu. Nhìn chiếc còn lại, nói: “Mua thừa một cái rồi.”
Kỷ Bắc Dương đưa cho cô, “Đeo cho tôi.”
Chương Khả Khê kinh ngạc: “Anh cũng đeo sao?”
Kỷ Bắc Dương làm bộ ngắm phong cảnh, nói: “Đều phải đeo.”
Chương Khả Khê nhón mũi chân, đeo chiếc tai mèo phát sáng màu hồng nhạt lên đầu Kỷ Bắc Dương.
Không thể không nói, thật sự vô cùng đẹp.
Người lớn lên đẹp, cho dù đeo bao tải cũng sẽ đáng yêu.
Cô gái vừa rồi thấy soái ca đánh giá bọn cô hồi lâu đã chủ động mua hai chiếc tai mèo cho bạn gái, liền nói với bạn trai mình: “Anh xem, họ còn không thấy bánh bèo, rốt cuộc thì bánh bèo ở chỗ nào chứ!”
Bạn trai cô ấy khịt mũi coi thường, lườm Kỷ Bắc Dương một cái.
Công viên giải trí có xe điện tham quan. Chương Khả Khê đi thuê một chiếc, chạy đến trước mặt Kỷ Bắc Dương, vỗ vỗ ghế ngồi, nói: “Lên xe, đưa anh đi du ngoạn thế giới!”
Kỷ Bắc Dương xách theo hai túi đồ ăn vặt lớn của cô, nhảy lên xe.
Trạm đầu tiên của chuyến du ngoạn thế giới là trò cưỡi ngựa gỗ xoay tròn hai tầng.
Chương Khả Khê luôn có chấp niệm với ngựa gỗ xoay tròn. Đại khái là hồi nhỏ xem phim tình cảm quá nhiều, luôn cảm thấy nữ chính ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn giống như công chúa trong mộng ảo.
Cho nên mỗi lần thấy ngựa gỗ xoay tròn, cô đều phải chơi.
Thấy Chương Khả Khê mắt mong ngóng, Kỷ Bắc Dương nói: “Đi không?”
Chương Khả Khê gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Kỷ Bắc Dương cùng cô cùng bước lên tầng hai. Từ đây có thể phóng tầm mắt nhìn xuống toàn bộ công viên giải trí đang chìm trong ánh đèn lờ mờ. Những bóng đèn vàng li ti quấn quanh hàng cây thông, tạo thành một con đường nhỏ tựa chốn mộng ảo.
Âm nhạc du dương vang lên. Kỷ Bắc Dương ngồi trên con ngựa trắng lớn ở rìa vòng xoay, nắm lấy tay Chương Khả Khê và nói: “Để tôi đưa cô đến thảo nguyên cưỡi ngựa.”
Chương Khả Khê bật cười: “Hay là… tôi chỉ thích cảm giác đổi tới đổi lui thôi nhỉ, haha.”
Kỷ Bắc Dương: “……”
Được rồi, cô vui là được.
Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê chơi xong đi xuống, lại gặp cặp đôi nam sinh lùn và bạn gái cậu ta.
Bạn gái cậu ta có ấn tượng rất sâu với Kỷ Bắc Dương, thấy họ ngồi trên xe điện tham quan, liền oán giận với bạn trai mình: “Đáng lẽ phải thuê một chiếc xe thì anh lại không thuê. Chúng ta mới đi đến đây, người ta đã chơi xong rồi.”
Bạn trai lùn nói: “Một đêm đẹp như thế này, chúng ta tay nắm tay đi cùng nhau mới lãng mạn.”
Kỷ Bắc Dương nhìn bàn tay Chương Khả Khê đang đặt trên tay lái, chạm nhẹ vào mu bàn tay cô.
Chương Khả Khê không nghe thấy họ nói chuyện, “Hửm?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Nắm tay một chút, sẽ lãng mạn hơn.”
Chương Khả Khê đưa tay cho anh nắm. Kỷ Bắc Dương cố ý hay vô tình liếc nhìn người phía sau, khóe môi cong lên.
Bạn trai lùn: “……” Bạn gái cậu ta đấm cậu ta một quyền.
Hàng đợi của trò đu quay rơi tự do không đông lắm. Chương Khả Khê nói: “Anh dám chơi không?”
Kỷ Bắc Dương nhìn những người vừa bước xuống, thành thật lắc đầu, “Không dám.”
Chương Khả Khê còn tưởng rằng anh sẽ nói là để đi cùng cô, “Vậy tôi tự lên nhé?”
Kỷ Bắc Dương đứng trước trò chơi, nói: “Được, tôi giúp cô chụp ảnh.”
Chương Khả Khê bỏ lại những vật dụng quan trọng, liền chạy đi xếp hàng.
Một lát sau, cặp đôi gà bông kia cũng đi theo lên. Thấy soái ca đẹp trai kia không xếp hàng, bạn trai lùn cuối cùng cũng tìm được cơ hội vãn hồi thể diện, nói: “Đẹp trai vô dụng thôi. Đi thôi, anh dẫn em lên chơi, anh sẽ đi cùng em.”
Bạn gái cậu ta nhịn không được quay đầu lại nhìn trai đẹp kia. Đối phương cao ráo chân dài, mặt mày anh khí bức người, vai lưng thẳng tắp, đứng ở đó, còn chói mắt hơn cả ảnh quảng cáo của ngôi sao điện ảnh.
Đu quay rơi tự do là trò trước tiên sẽ đưa người lên vị trí cao nhất, sau đó bắt đầu xoay tròn trong quá trình rơi xuống. Các đèn màu xung quanh trong quá trình xoay tròn sẽ dần dần tạo thành những hình ảnh hoạt hình đẹp mắt.
Nguyên lý hoạt động dựa trên tốc độ xoay và chuyển động rơi tự do của ghế. Khi xoay nhanh, các đèn LED trên vòng đu tạo thành những hình ảnh hoạt hình rực rỡ. Thế nhưng, người ngồi trên đó lại không thể nhìn rõ trọn vẹn những hình ảnh tuyệt đẹp ấy.
Thiết kế này thật tuyệt, dùng du khách phát điện, cho du khách thưởng thức.
Năm phút sau, trò chơi dần dừng lại. Những người rời khỏi chỗ ngồi đều lảo đảo chân nam đá chân chiêu, có vẻ choáng váng.
Kỷ Bắc Dương nhếch khóe môi, mở hai tay, ôm Chương Khả Khê đang lảo đảo đi tới vào lòng.
Chương Khả Khê híp mắt, tựa vào lòng anh, nói: “Chóng mặt quá, may mà anh không chơi.”
Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng vỗ vai cô, nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi phải chờ để ôm cô.”
Chương Khả Khê lặng lẽ đỏ mặt, cảm thấy Kỷ tiên sinh càng ngày càng biết thả thính.
Bên kia, nam sinh lùn và bạn gái ôm nhau, chân cùng nhau lảo đảo. Nam sinh có lẽ bị chóng mặt hơn bạn gái, ôm một lát, sau đó, đẩy bạn gái ra, chạy đến thùng rác bên cạnh để nôn.
Có rất nhiều trò chơi, nhưng người xếp hàng lại không đông. Trời càng lúc càng về khuya. Sau 1 giờ sáng, nhiệt độ không khí giảm xuống còn vài độ. Du khách mặc phong phanh run rẩy, không dám chơi các trò mạo hiểm trên cao cỡ lớn nữa, vì trên cao còn lạnh hơn.
Chương Khả Khê chọc chọc Kỷ Bắc Dương, nói: “Tôi có phải là rất cơ trí không, bảo anh mặc áo khoác lông vũ, sẽ không lạnh chút nào đâu.”
Kỷ Bắc Dương gật đầu, vỗ vỗ đầu cô, nói: “Còn muốn chơi không?”
Chương Khả Khê ngáp một cái, nhìn thời gian, nói: “Vé vào cửa của chúng ta có thời hạn hai ngày, ngày mai còn có thể vào. Hôm nay dừng lại ở đây đi. Chúng ta đi ra ngoài tìm một khách sạn ở, ngày mai ngủ dậy lại đến chơi tiếp những trò chưa chơi, thế nào?”
Kỷ Bắc Dương giơ tay chỉ một chút, nói: “Ở đó đi.”
Chương Khả Khê nhìn theo ngón tay anh, thấy tòa lâu đài lấp lánh trong bóng đêm bên bờ hồ.
“Chỗ đó nhìn giá phòng có vẻ rất đắt,” Chương Khả Khê lắc đầu, nói: “Bình thường thôi được rồi. Tôi chưa từng ở khách sạn nào quá 500 tệ (~1tr7), chỉ ngủ một đêm, quá lãng phí.”
Kỷ Bắc Dương nhìn cô một lát, nói: “Được, tôi có thể hiểu cho cô, nhưng tôi chưa từng ở khách sạn nào dưới 3000 tệ (~10tr).”
Anh dùng ánh mắt ‘giờ thì đến lượt cô hiểu cho tôi’, đen láy, sáng rỡ nhìn chằm chằm Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê: “……”
Được thôi.
Bước vào cửa khách sạn chủ đề lâu đài, khách sạn được bố trí như một tòa lâu đài cổ tích, mặt đất lấp lánh ánh vàng, thảm được trải bằng hoa và dây leo. Xung quanh bày đầy hoa tươi. Quầy lễ tân mặc đồ hình tượng hoạt hình manga anime mặc đồ thú bông. Nhân viên chỉ vào một tấm thẻ, hỏi cô có chấp nhận được thú cưng tiếp đãi không.
“Quá ngầu, Kỷ tiên sinh, anh có dị ứng với thú cưng không?”
Kỷ Bắc Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Chương Khả Khê nhấn nút “Chấp nhận”.
Phía sau quầy lễ tân có một cánh cửa nhỏ. Chương Khả Khê vốn tưởng là đồ trang trí, nhưng từ bên trong chui ra một con chó Border Collie(1) màu đen trắng và một con mèo trắng toàn thân.
(1) Border Collie là một giống chó chăn cừu có nguồn gốc từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland, nổi tiếng là một trong những giống chó thông minh nhất thế giới.

Con mèo nhảy lên quầy, nhìn họ một cách ưu nhã, đôi mắt màu lam xanh thẳm như biển.

Chương Khả Khê muốn sờ mèo, nhưng lại sợ bị cào, nên không dám đưa tay.
Chú chó Border Collie phong cách quý tộc đứng lên, dùng móng vuốt ấn xuống một cái nút, một tấm thẻ bật ra, ghi kích cỡ và bảng giá phòng.
Chương Khả Khê nhìn tấm thẻ. Phòng rẻ nhất là 1999 tệ, rồi 2999 tệ, mãi cho đến 5999 tệ.
Ở một đêm 6000 tệ, rõ ràng là có thể cướp tiền, nhưng vẫn để cho ở một đêm, thật chu đáo.
Vì Kỷ Bắc Dương đã nói không được phòng dưới 3000 tệ, ngón tay Chương Khả Khê cứ lướt qua lại giữa mức giá thấp nhất 1999 tệ và 2999 tệ.
Kỷ Bắc Dương trực tiếp rút lấy nhãn giá 5999 tệ, đưa cho chú chó Border Collie.
Chú chó Border Collie duỗi chân ấn một cái nút khác, một mã thanh toán bật ra.
Trong lúc Chương Khả Khê còn kinh ngạc, Kỷ Bắc Dương đã quét mã thanh toán.
5999 tệ! Chương Khả Khê đau lòng muốn chết, 6000 tệ, ngủ khách sạn gì chứ, ngủ cô đi. Phi phi phi, mình đang nói linh tinh gì thế.
Thanh toán xong, chuẩn bị đi thì nhân viên hoạt hình thú bông chỉ vào mèo trắng.
Mèo trắng meo meo nũng nịu một tiếng.
“Cho tôi sờ nó sao?” Chương Khả Khê đưa tay quay lại sờ đầu mèo.
Nhân viên hoạt hình thú bông lại chỉ vào Kỷ Bắc Dương. Kỷ Bắc Dương vừa đưa tay qua, con mèo liền gấp gáp thò đầu lại gần, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Chương Khả Khê: “……”
Mười cân mèo, hết chín cân là mưu mẹo.
Nhân viên hoạt hình thú bông xách theo chiếc váy nhỏ bụng to của mình, cúi chào họ, rồi dẫn họ lên thang máy.
Thang máy có vách kính trong suốt, bên trong trưng bày một loạt blind box: từ Băng Đôn Đôn(2) – linh vật Olympic năm nào đó gần đây, đến búp bê Trung Quốc, rồi cả mô hình nhân vật Marvel.
(2) Chú gấu trúc Băng Đôn Đôn (Bing Dwen Dwen) là linh vật của Thế vận hội Mùa đông Bắc Kinh 2022

Nhân viên hoạt hình thú bông chắp hai tay lại, từ trước mặt Chương Khả Khê chuyển sang trước mặt thú bông, ra vẻ mời cô chọn lựa.
Chương Khả Khê xua tay, bỏ đi, bỏ đi.
Kỷ Bắc Dương nói: “Miễn phí.”
Chương Khả Khê vội vàng sửa miệng, “Ý là ‘muốn’ đó.”
Cô chọn linh vật Olympic một cách ngượng ngùng.
Nhân viên hoạt hình thú bông đưa ra một bàn tay.
Chương Khả Khê: “Give me five?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Có thể chọn năm cái.”
Chương Khả Khê: “……”
Đây là ưu điểm của phòng cao cấp sao!
Phòng họ đặt nằm ở hành lang giữa tầng mái lâu đài, là một căn hộ. Trong phòng khách có một ban công. Từ ban công nhìn xuống, có thể thu hết phong cảnh đẹp nhất của công viên giải trí vào đáy mắt: Dãy núi trập trùng, đèn đuốc rực rỡ.
Phòng được trang hoàng tinh xảo tao nhã, mang phong cách cung điện châu Âu. Có một phòng lớn hơn một chút, một phòng nhỏ hơn một chút. Chương Khả Khê rất tự giác chọn phòng nhỏ hơn, chào Kỷ Bắc Dương, rồi quay về rửa mặt đánh răng.
Trong phòng tắm, sữa tắm lại là chai size trung bình của Hermes. Sau đó cô lại phát hiện nước hoa và sữa dưỡng thể mini size của Hermes. Chương Khả Khê tra trên mạng, chai nước hoa mini size này đại khái 158 tệ (~550k), mà trong ngăn kéo lại có tới hai chai.
Cô quyết định nhất định phải dùng hết trước khi trả phòng, nhưng xịt được vài cái đã bị mùi hương làm cho choáng váng, không dám dùng nữa.
Trong tủ có áo ngủ mới tinh. Chương Khả Khê đang định thả rông mặc vào, nhưng nghe thấy tiếng Kỷ Bắc Dương. Do dự một lát, cô mặc lại đồ lót bên trong, rồi đi ra.
“Kỷ tiên sinh?” Chương Khả Khê thò cái đầu ra từ bên cạnh cửa, sợ hãi nhìn thấy thứ không nên nhìn, dụ hoặc cô nhào qua phạm tội.
Ánh sáng trong phòng tối tăm. Kỷ Bắc Dương mặc áo ngủ, dựa vào giường. Anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, cầm lấy chiếc máy tính bảng trên tủ đầu giường, nói: “Đói không? Có thể gọi đồ ăn.”
“Không đói.” Đã hai giờ sáng, cô trừ buồn ngủ, không có nhu cầu gì khác.
Kỷ Bắc Dương gật đầu, không nói gì nữa.
Chương Khả Khê thấy họ không có gì để nói, đang định đi, bỗng nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.
Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi chọn dịch vụ giặt là, ngày mai họ sẽ làm.”
Một cô gái hóa trang thành Lọ Lem đẩy xe đi vào, trước lấy quần áo của Kỷ Bắc Dương, sau đó đến phòng Chương Khả Khê lấy quần áo của cô. Trước khi đi, cô bé Lọ Lem không hiểu sao lại thuận tay tắt đèn phòng Chương Khả Khê.
Sau khi cô bé Lọ Lem đi rồi, toàn bộ căn hộ chỉ còn lại nguồn sáng duy nhất là đèn ngủ mỹ nhân lưu ly đầu giường Kỷ Bắc Dương.
Cả người và vật chìm trong ánh đèn màu cam sẫm mờ ảo, khiến khuôn mặt của người nhìn càng thêm nổi bật rực rỡ, mọi thứ đều thật ám muội.
Chương Khả Khê nói: “Khụ, vậy tôi về phòng trước đây.”
“Chờ một chút.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Anh nói đi.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Trong bộ phim xem trên máy bay, xác chết trên giường tại sao lại bị thiêu cháy?”
Chương Khả Khê nói: “Bởi vì mọi người đều cho rằng cô bé là phù thủy, nên mới muốn phóng hỏa thiêu cô bé.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Nhưng bị đốt thành dáng vẻ đó, vẫn không chết đúng không.”
Chương Khả Khê gật đầu. Nhớ lại dáng vẻ kh*ng b* của cô gái đen tối trong phim, trong lòng cô rùng mình.
“Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Không còn nữa.”
Chương Khả Khê nói: “Vậy tôi đi đây, ngủ ngon.”
Phòng cô phải đi xuyên qua phòng khách. Vừa đi đến cạnh cửa phòng ngủ chính, nhìn bóng tối đen như mực bên ngoài, nhớ lại bộ phim vừa xem trên máy bay, Chương Khả Khê đột nhiên dựng tóc gáy, cảm thấy sợ hãi.
Chương Khả Khê nhìn bóng dáng không rõ là gì trong bóng tối, chân do dự.
Kỷ Bắc Dương vỗ vỗ một bên giường, nói: “Chương Khả Khê, lại đây.”
Chương Khả Khê nội tâm dâng trào, “Không hay đâu.”
Sau đó vừa nói vừa đi qua.
Kỷ Bắc Dương vén một góc chăn lên.
Chương Khả Khê do dự một chút, rất nhanh liền từ bỏ giãy giụa, lộ ra nụ cười tinh ranh.
Cô nằm xuống mép giường, Kỷ Bắc Dương nằm ở mép giường còn lại, nằm thẳng đoan chính, hai tay quy củ đặt trước ngực, nói: “Chương Khả Khê, ngủ ngon.”
Sau đó liền ngủ.
……
Lại ngủ.
Chương Khả Khê cười tủm tỉm nhìn anh.
Sau đó, nụ cười nhanh chóng tắc ngúm.
Kỷ tiên sinh thật là chính nhân quân tử.
Ngược lại là cô, nói một đàng làm một nẻo. Cô cảm thấy ghét sự thân mật với tên bạn trai cũ, nhưng ở chỗ Kỷ tiên sinh, cô lại như thể một người không cần tiền, rất muốn hiến dâng mình miễn phí. Haizz, làm cô cảm thấy mình rất giống trà xanh kỹ nữ.
Chương Khả Khê nghiêng người nhìn Kỷ Bắc Dương đang an tĩnh đi vào giấc ngủ, lại nhịn không được phản bác mình: Có cô gái nào có thể từ chối Kỷ Bắc Dương sao? Không có, tuyệt đối không có.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ tiên sinh vốn không nghĩ gì, chờ anh biết, anh biết còn có thể như vậy, như vậy, như vậy như vậy, như vậy như vậy, như vậy lại như vậy, như vậy còn như vậy.
Ngày mai hoặc là ngày hôm sau nữa sẽ có cảnh thân mật.
Hết chương 40