Tuy rằng đêm qua ngủ rất muộn, nhưng sáng sớm, đồng hồ sinh học của Kỷ Bắc Dương vẫn đúng giờ thức dậy.
Anh nằm thẳng, quay đầu lại, thấy Chương Khả Khê đang quay lưng về phía anh, co lại thành một khối nhỏ, giống như chú cừu nhỏ ba tháng tuổi trong khu bảo tồn của anh, toàn thân đều tỏa ra sự hiền lành, ngoan ngoãn.
“Chương Khả Khê.” Anh gọi tên cô.
Cái bóng nhỏ xê dịch một chút.
Kỷ Bắc Dương lộ ra nụ cười. Khóe môi còn đang cong lên, cái bóng đột nhiên trở mình, rồi lăn 360 độ, lăn sát vào bên cạnh Kỷ Bắc Dương, dính chặt vào eo anh, một cái đùi gác lên người anh.
Kỷ Bắc Dương sửng sốt một chút, theo bản năng nâng cánh tay lên. Chương Khả Khê nhắm hai mắt, cọ về phía trước, đặt đầu ở cổ anh, một cái móng vuốt gác lên bụng anh.
Kỷ Bắc Dương bị Chương Khả Khê ôm chặt như bạch tuộc. Không đợi anh tận hưởng xong cảm giác này, cái móng vuốt kia bỗng nhiên không thành thật lần theo khe hở áo ngủ chui vào, tham lam s* s**ng trên cơ bụng anh.
Kỷ Bắc Dương cả người đều cứng lại, không dám cử động nhỏ nào, rũ mắt nhìn Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê ngủ rất say, mặt đỏ bừng, cánh môi hơi trề ra, trông bầu bĩnh đáng yêu.
Kỷ Bắc Dương nín thở, không dám quấy rầy cô. Chương Khả Khê rõ ràng ngủ rất say, nhưng bàn tay nhỏ lại như con cá bơi lội, từ bụng anh lên ngực, tuần hoàn lặp lại, không biết rốt cuộc cô đang mơ thấy gì.
Cơ thể anh ngầm có chút xao động. Anh rất muốn làm gì đó, nhưng lại không biết nên làm gì. Những ngón tay thon dài của anh nắm chặt ga giường, mu bàn tay tái nhợt nổi lên gân xanh.
Không biết đã nhẫn nại bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Chương Khả Khê bỗng nhiên vang lên từ phòng ngủ bên kia.
Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng đẩy cô, Chương Khả Khê đang ngủ rất thoải mái. Cô ngủ sau hai giờ sáng ngày hôm qua, đến bây giờ mới ngủ bốn tiếng, nên không vui hừ hừ, nhắm mắt, lầm bầm: “……Ừm.”
“Điện thoại cô đang kêu.”
Chương Khả Khê nhắm mắt nhíu mày, ồm ồm nói: “Chuông báo thức, giúp tôi tắt đi.”
“Chắc không phải chuông báo thức đâu, cô……”
Chương Khả Khê vẻ mặt bực bội vì bị quấy rầy, nói: “Mật mã là sáu số năm, đừng quấy rầy tôi nữa.”
Nói xong, cô vùi đầu sâu vào trong chăn, không muốn chui ra.
Kỷ Bắc Dương đợi một lát, điện thoại vẫn kêu. Phần chăn nơi Chương Khả Khê vùi mình tạo thành một ngọn đồi nhỏ đều đặn phập phồng.
Kỷ Bắc Dương im lặng một lát, nhẹ nhàng gỡ chân và tay Chương Khả Khê ra, đứng dậy xuống giường, đi đến phòng ngủ bên kia.
Điện thoại Chương Khả Khê đặt trên bàn sạc. Kỷ Bắc Dương cầm lấy, phát hiện trên màn hình ghi chú là “Hàn tổng”.
Kỷ Bắc Dương trong lòng có một cảm giác khó tả, nhìn chằm chằm hai chữ “Hàn tổng”, rồi bắt máy.
Hàn Tấn gọi vài cuộc, bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng cũng chờ được Chương Khả Khê bắt máy, anh ta liền mở miệng nói: “Chương Khả Khê, sao cô không trả lời email của tôi, giờ này mà còn ngủ à!”
Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, là tôi đây.”
Đầu dây bên kia đứng hình mất năm giây.
Hàn Tấn nhìn dãy số đã gọi, xác định không gọi sai, trong lòng sợ hãi, miễn cưỡng cười gượng: “Bắc Dương, chào buổi sáng nha.”
Kỷ Bắc Dương trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Anh theo bản năng muốn xem email của Chương Khả Khê, nhưng lại kìm lại. Việc này liên quan đến riêng tư của Khả Khê, anh không thể động vào.
“Bắc Dương?” Hàn Tấn khẽ gọi.
Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, tôi cho anh cơ hội giải thích.”
Vốn dĩ chuyện Chương Khả Khê vào Lăng Nhuận không có gì, mấu chốt là họ đã che giấu lúc trước, lại còn vài lần diễn kịch trước mặt Kỷ Bắc Dương, nên giờ đây Hàn Tấn rất khó nói ra sự thật.
Hàn Tấn cười hề hề, “Sao mà tôi giải thích được việc có số điện thoại của Chương Khả Khê chứ? Là lần gặp mặt đó, tôi ——”
“Hàn Tấn,” Kỷ Bắc Dương cắt lời anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi đã xem thư điện tử giữa các người rồi.”
Anh đang lừa Hàn Tấn.
Hàn Tấn vốn dĩ đang bối rối, trong lòng rối như tơ vò, lại còn thức trắng cả đêm qua nên tinh thần không tỉnh táo. Nghe Kỷ Bắc Dương nói thế, quả nhiên bị hớ, thao thao bất tuyệt kể hết chuyện Chương Khả Khê vào Lăng Nhuận, cùng với những chuyện sau đó. Cuối cùng để vãn hồi mình, anh ta còn không biết xấu hổ bán đứng Chương Khả Khê, nói: “Bắc Dương, xin lỗi, tôi sai rồi. Coi như tôi còn khuyên Chương Khả Khê đi hẹn hò với cậu, chuyện này bỏ qua đi nhé.”
Thì ra, Chương Khả Khê không hề muốn ăn cơm cùng anh, không muốn ở bên anh, là ý này sao.
Cô trước nay luôn từ chối trước, sau đó lại đồng ý, kỳ thực sớm đã có manh mối.
Nhưng cô ở trước mặt mình, rõ ràng đã cười rất vui vẻ, rõ ràng đã nói là đồng ý, cô rõ ràng đã nói mà.
Cô khác với những người khác, cô không cảm thấy anh kỳ quái, cô đã nói……
Đôi mắt Kỷ Bắc Dương sâu thẳm như mực, trầm mặc ngắt lời cuộc gọi.
Hàn Tấn nhìn điện thoại bị ngắt, trầm tư vài giây, cảm thấy có điềm báo không tốt. Anh ta lập tức mở hộp thư, kiểm tra thư đã gửi. Thấy trạng thái người nhận vẫn là chưa đọc, Hàn Tấn biết mình đã bị Kỷ Bắc Dương lừa rồi.
Chương Khả Khê ngủ đến tự nhiên tỉnh. Cô thoải mái vươn vai trên giường. Cô đã có một giấc mơ đẹp, tuy không nhớ nội dung, nhưng vẫn cảm thấy tâm tình rất tốt.
Trong phòng không có Kỷ Bắc Dương.
Chương Khả Khê chỉnh lại áo ngủ và tóc, rồi đi ra ngoài.
Kỷ Bắc Dương quay lưng về phía trong phòng, đứng trên ban công, mặc áo len mỏng đen cùng quần dài, bóng dáng cao ráo thẳng tắp.
Chương Khả Khê cẩn thận đi đến, bỗng nhiên vỗ anh một cái, sau đó nhảy đến bên cạnh anh, “Hù!
Kỷ Bắc Dương không bị dọa. Anh quay nửa người lại, bình tĩnh nhìn cô, nói: “Cô tỉnh rồi.”
Chương Khả Khê gật đầu, nụ cười như làn gió xuân quét tan băng tuyết.
Kỷ Bắc Dương rũ mắt, đưa điện thoại cho cô.
“Hửm? Sao lại ở chỗ anh.” Chương Khả Khê nhận lấy điện thoại, nhấn vài cái.
Kỷ Bắc Dương nói: “Xin lỗi, tôi đã bắt máy điện thoại của Hàn Tấn giúp cô.”
Chương Khả Khê chớp chớp mắt, nói: “Ồ, không sao, tôi ——” Giọng cô nhỏ dần, như vừa nhớ ra điều gì.
Kỷ Bắc Dương không nhìn cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng ngữ khí rất bình tĩnh nói: “Chương Khả Khê, nếu không thích ở bên tôi thì có thể từ chối, tôi sẽ không ép buộc cô, sau này Hàn Tấn cũng sẽ không.”
Anh như thể không hề tức giận, trên mặt mày và ngữ khí đều không có vẻ giận dữ, lời nói ra còn rất nhã nhặn lễ độ và thấu hiểu lòng người.
Chương Khả Khê ngây người nhìn anh, cảm thấy lòng ngực nghẹn lại, cổ họng đắng chát.
Kỷ Bắc Dương không nhìn cô, xoay người rời đi. Vừa đi hai bước, anh đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau.
Chương Khả Khê hai tay vòng lấy eo anh, áp mặt vào lưng Kỷ Bắc Dương, ôm chặt anh.
Kỷ Bắc Dương rũ mắt xuống, dịu dàng gỡ tay cô ra, nói: “Đừng như vậy.”
Tạm dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ rơi cô, buông tôi ra đi.”
Chương Khả Khê nói: “Tôi không buông.”
Đôi mắt Kỷ Bắc Dương như bị nhiễm phong tuyết, nhàn nhạt nói: “Đừng thấy có lỗi, rất nhiều người đều như vậy, tôi quen rồi.”
Trong ký ức, dường như cũng có người từng dịu dàng với anh. Đáng tiếc, anh lúc nhỏ mắc kẹt trong thế giới cô độc, không biết đáp lại. Dần dần, những điều đó không còn nữa. Anh đã quen từ sớm, cũng không có gì.
Chương Khả Khê nói: “Cái gì mà rất nhiều người đều như vậy, tôi không phải như thế!”
Cô đột nhiên buông tay, đi đến trước mặt Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương thấy đôi mắt cô đỏ hoe, có chút luống cuống, muốn đưa tay chạm vào mắt cô, nhưng lại bị Chương Khả Khê đẩy ra.
Kỷ Bắc Dương nhìn bàn tay bị đẩy ra, lòng ngực vô cớ nhói đau.
Không đợi anh mở miệng lần nữa, Chương Khả Khê bỗng nhiên nhón chân hôn lên.
Khoảnh khắc môi họ chạm vào nhau, Chương Khả Khê cảm thấy lòng mình chua xót, rối bời.
Kỷ Bắc Dương không đẩy cô ra, vì thế Chương Khả Khê vòng lấy cổ anh làm sâu sắc hơn nụ hôn này.
Kỷ Bắc Dương đứng cứng đờ, tay chân không biết nên làm gì, môi lưỡi cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Chương Khả Khê hơi lùi lại một chút, cánh tay vẫn ôm cổ Kỷ Bắc Dương, thấp thỏm hỏi: “Không thích sao?”
Kỷ Bắc Dương ngoan ngoãn gật đầu rất nhanh.
“Không thích à.” Chương Khả Khê buồn bã mất mát. Đang định buông tay, Kỷ Bắc Dương nhanh chóng nói: “Thích.”
“Thế thì tại sao không đáp lại em?”
“Anh không biết” Kỷ Bắc Dương có chút thất vọng.
Chương Khả Khê lộ ra lúm đồng tiền, nói: “Em dạy anh nhé, được không? Dùng tay anh ôm eo em đi.”
Kỷ Bắc Dương làm theo.
Chương Khả Khê hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng dán môi anh, nói giữa môi răng: “Nhắm mắt lại, cảm nhận em. Em làm gì anh làm nấy.”
Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại. Chương Khả Khê một lần nữa hôn lên.
Họ ở lâu đài cổ tích, dưới ánh nắng đầu đông rạng rỡ, trao nhau nụ hôn say đắm, triền miên.
Một nụ hôn kết thúc, Chương Khả Khê có chút thở hổn hển. Kỷ Bắc Dương ôm cô không buông tay.
“Cho em ngồi xuống nghỉ một chút nha, nhón chân mệt quá đi.”
Kỷ Bắc Dương buông tay. Chương Khả Khê ngồi ở trên sô pha cổ điển tao nhã, dùng tay quạt quạt, cố gắng xua đi ráng đỏ trên mặt.
Chương Khả Khê nhìn những bông hoa tươi và thú bông rực rỡ trên tủ. Cô nói: “Em không phải là không thích ở bên anh, em chỉ là…… hơi không dám. Anh hiểu không? Em chỉ là người bình thường ——”
Kỷ Bắc Dương đi đến, quỳ một gối trên sô pha, ấn Chương Khả Khê nằm xuống, rồi hôn lên.
Chương Khả Khê cũng rất muốn hôn, nhưng giờ đây chuyện quan trọng hơn là phải giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm.
Cô nằm trên sô pha, hai tay chống Kỷ Bắc Dương, nói: “Anh nghe em giải thích đã. Em không biết anh từ đâu mà cảm thấy em…..”
Đôi mắt Kỷ Bắc Dương như mặt hồ tĩnh lặng bị cành liễu ven bờ khuấy động thành từng vòng gợn sóng. Anh gỡ tay Chương Khả Khê ra, không nghe cô giải thích, lại tiếp tục việc vừa bị gián đoạn.
Đàn ông trong chuyện này từ trước đến nay có thiên phú. Vừa rồi anh còn như đứa trẻ đang ê a học nói, giờ đã nhanh chóng trưởng thành.
Hơi thở Chương Khả Khê càng ngày càng gấp gáp, lồng ngực phập phồng. Cô đẩy anh ra, nói: “Trước hết nghe em giải thích đã.”
Kỷ Bắc Dương v**t v* đôi môi sưng đỏ của cô, giọng nói từ tính có chút khàn khàn, nói: “Anh thích như vậy. Hóa ra anh vẫn luôn rất muốn hôn em. Chương Khả Khê, em thật ngọt, thật sự rất ngọt.”
Chương Khả Khê bị anh nói đỏ cả mặt, ngượng ngùng nói: “Em cũng vẫn luôn rất muốn.”
Cô vừa nói xong, cái bụng cũng rất phối hợp cất tiếng ca: ục! ục! ục! ục! ục!
Chương Khả Khê: “……”
Khoảnh khắc tốt đẹp như thế này, cô lại rớt dây xích!
Kỷ Bắc Dương kéo cô từ trên sô pha dậy, nói: “Đi rửa mặt đánh răng đi, lát nữa ra ngoài anh dẫn em đi ăn sáng.”
Chương Khả Khê gật đầu. Vừa đi đến phòng tắm, cánh tay cô bị người giữ lại. Tiếp theo, cô dựa vào cánh cửa kính mờ màu vàng kim, cùng Kỷ Bắc Dương trao nhau thêm một nụ hôn nữa.
Hết chương 41