My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 42

Chương 42: Muốn lấy việc công làm việc tư 

Chương Khả Khê tắm rửa xong đi ra, ngồi trước bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo lau tóc.

Trong gương, Kỷ Bắc Dương áo trắng quần đen, dựa vào bàn bên cạnh, nhìn cô chăm chú.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm voan màu trắng sữa rọi vào, tạo nên từng vệt sáng hoa văn phức tạp luân chuyển trên thảm.

Một lát sau, anh bước tới, lấy chiếc khăn lông trên tay Chương Khả Khê, lau tóc giúp cô.

“Mấy giờ rồi?”

Kỷ Bắc Dương nói: “10 giờ rưỡi.”

Chương Khả Khê nói: “Lát nữa muốn làm gì?”

Tay Kỷ Bắc Dương dừng lại một chút. Tóc ướt của Chương Khả Khê tản ra mùi hương mát mẻ. Lòng anh xao động nói: “Gì cũng được.”

Chương Khả Khê nói: “Đi ăn cơm trước đi.”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt, những ngón tay thon dài v**t v* mái tóc dài, “Ừm.”

Chương Khả Khê cảm thấy anh dường như thiếu hứng thú, lấy mái tóc mình khỏi tay anh, nói: “Không ngủ ngon sao?”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt đối diện với cô một lát, bỗng nhiên khom lưng bế Chương Khả Khê lên đặt lên bàn trang điểm, sau đó nâng cằm cô hôn lên.

Cô gái vừa tắm xong toát ra hương thơm da thịt, ẩm ướt, ấm áp, tinh tế, như đóa cúc trắng tinh khôi còn đọng hơi sương sau cơn mưa.

Chương Khả Khê có chút chống đỡ không nổi, ngồi trên bàn trang điểm ngả người về phía sau. Sống lưng cô bóng loáng, xuyên qua lớp áo ngủ lụa dán vào tấm gương lạnh lẽo. Người đàn ông trước mặt lại như lửa khói đốt cháy cô. Trong cái lạnh và cái nóng đan xen, Chương Khả Khê khẽ th* d*c.

Kỷ Bắc Dương lùi lại một chút, ánh mắt càng thêm u ám, giọng khàn khàn nói: “Anh chỉ muốn làm chuyện này.”

Chương Khả Khê: “……”

Cô đỏ mặt, gật đầu, “Được.”

Cô đồng ý yêu cầu hoang đường của Kỷ Bắc Dương, định là sẽ chỉ làm một việc này trong phòng.

Tuy nhiên, lý tưởng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc. Bụng Chương Khả Khê cố ý lên tiếng kháng nghị trước. Cô hoang mang bất lực ôm bụng, nhìn Kỷ Bắc Dương đầy vẻ bất đắc dĩ.

Kỷ Bắc Dương cong môi, xoa xoa đầu cô, nói: “Thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng đi.”

Chương Khả Khê chui vào phòng thay quần áo, thay bộ đồ được giặt sạch sẽ khách sạn vừa mang tới buổi sáng.

Nhà hàng trên tầng thượng của khách sạn có tầm nhìn khoáng đạt, có thể nhìn thấy toàn bộ công viên giải trí.

Lúc Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương đi vào, có những chú lùn đáng yêu vây quanh cô để tặng hoa tươi và những món quà nhỏ.

Trong lúc chờ bữa sáng, Chương Khả Khê bóc từ những món quà ra một đôi hoa tai pha lê đính hoa vụn, trong tinh thể trong suốt cất giấu một bó hoa nhỏ làm thành đồ trang trí. Còn có huy chương dũng sĩ bằng vàng, mặt dây còn được chạm rỗng để kẹp sách.

“Đẹp quá. Đây là quà tặng kèm khi ở khách sạn sao?”

Kỷ Bắc Dương gật đầu.

Chương Khả Khê nói: “Tốt quá, giá phòng mà rẻ hơn chút nữa thì tốt rồi.”

Bữa sáng rất tinh xảo. Chương Khả Khê đói bụng đã lâu nên không kịp thưởng thức hương vị đã ăn xong. May mắn là món tráng miệng sau bữa ăn là sô cô la kiểu Nga và bánh kem nhỏ, lại còn được cung cấp không giới hạn. Chương Khả Khê ăn vài miếng, lúc rời khỏi nhà hàng còn được tặng một túi mang về.

Chờ họ dùng bữa xong, nhân viên phục vụ của khách sạn lâu đài nói với họ rằng có liệu pháp spa suối nước nóng bằng nước hoa và mát xa Thái để trải nghiệm.

Chương Khả Khê xác nhận những thứ này đều đã bao gồm trong tiền phòng, lập tức kéo Kỷ Bắc Dương đi trải nghiệm.

Chương Khả Khê chọn spa sữa bò, chọn tinh dầu dâu tây cho Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương thế nào cũng được, Chương Khả Khê bảo anh làm gì thì anh làm nấy, vì thế liền đồng ý.

Mát xa giúp xua tan mệt mỏi ngày hôm qua. Chương Khả Khê làm xong trước, nằm ở suối nước nóng lộ thiên của khách sạn, thấy Kỷ Bắc Dương bọc áo choàng tắm trắng đã đi tới.

Chân anh vừa thẳng vừa dài. Khi đến gần, cả người anh tỏa ra hương dâu tây ngọt ngào, hệt như một quả dâu tây tươi đang di động.

Chương Khả Khê cố nén cười, nói: “Anh ngọt như chiếc bánh cuốn dâu tây vậy. A, người đó là bị anh hấp dẫn tới sao?”

Cô chỉ vào phía sau Kỷ Bắc Dương.

Người nước ngoài đi theo Kỷ Bắc Dương, sau khi Kỷ Bắc Dương dừng chân, anh ta chào hỏi: “Hi, baby, muốn chơi cùng nhau không?”

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương lạnh băng, “Cút.”

Chương Khả Khê ngồi dậy, cố gắng giải thích: “Xin lỗi, anh ấy không phải gay.”

Người nước ngoài rậm râu rậm lông chưa từ bỏ ý định, giơ tay đặt lên vai Kỷ Bắc Dương, “Anh thơm quá, cưng à, chúng ta ——”

Kỷ Bắc Dương lật tay bắt lấy cổ tay đối phương, trầm vai dùng sức, dứt khoát nhanh gọn ném thẳng anh ta xuống nước.

Bùm! Một bọt nước lớn tung tóe.

Những người khác trong suối nước nóng đều nhìn lại.

Người nước ngoài lảo đảo đứng dậy từ dưới nước, giơ ngón giữa về phía bờ.

Chương Khả Khê giơ hai ngón giữa đáp trả anh ta, nói: “Anh bạn, ở đất nước tôi đừng kiêu ngạo, chú ý lời nói và hành động của anh.”

Xung quanh có người vỗ tay. Chương Khả Khê kéo Kỷ Bắc Dương đi.

Trở lại phòng, Chương Khả Khê nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Vì sao?”

Chương Khả Khê nói: “Vì đã để anh bị hiểu lầm.”

“Em thích không?”

Chương Khả Khê ngửi ngửi anh, lại nhịn không được muốn cười, nói: “Cũng không thể trách người ta hoàn toàn, vì anh toát ra mùi ngọt lịm luôn, như một quả dâu tây nhỏ vậy.”

Kỷ Bắc Dương giơ tay ấn gáy cô, cúi đầu hôn cô, nói: “Em cũng thế.”

Chương Khả Khê vốn dĩ tính toán ban ngày sẽ dạo quanh công viên giải trí một chút nữa, nhưng giờ cũng không còn hứng thú gì. Họ làm thủ tục trả phòng, mang theo một đống quà nhỏ của khách sạn, rồi đến sân bay.

Bốn giờ chiều, họ xách đồ khách sạn tặng, xuống máy bay. Ở ngoài sân bay, bọn họ gặp Hàn Tấn, anh ta đã nhận được tin nhắn và đến đón.

Hàn Tấn bất an nhận lấy đồ vật nhét vào cốp xe. Khi Kỷ Bắc Dương đã lên xe mà Chương Khả Khê còn chưa lên, anh ta đưa mắt ra hiệu với cô.

Chương Khả Khê không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với anh ta, chớp chớp mắt. Kỷ Bắc Dương gọi cô ở trong xe, cô cúi người ngồi vào.

Trên đường, Hàn Tấn thử tìm vài chủ đề nói chuyện, nhưng Kỷ Bắc Dương đều không lên tiếng, thần sắc nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

Hàn Tấn bực bội ngậm miệng, lái xe đưa hai người về chung cư Tây Lân.

Chương Khả Khê xách theo quà nhỏ của khách sạn, nhìn vẻ mặt tàn tạ của Hàn Tấn, lại nhìn Kỷ Bắc Dương thần sắc đạm nhiên bình tĩnh, nói: “Vậy hai anh nói chuyện đi, em về dọn dẹp đồ đạc.”

Nói xong cô vào nhà.

Kỷ Bắc Dương quay người về căn 2501. Hàn Tấn vội vàng đi theo, nói: “Kỷ tổng……”

Kỷ Bắc Dương hờ hững nhìn anh ta.

Hàn Tấn nói: “Tôi thực sự không muốn giấu cậu, tôi chỉ là lo lắng cô ấy có ý đồ thâm sâu, lão Kỷ tổng bảo tôi ——”

Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, là ai trả lương cho anh?”

Hàn Tấn mím môi.

Kỷ Bắc Dương cởi áo khoác rồi tiện tay đặt lên phần tựa lưng của ghế sofa. Anh rót một ly nước, cầm trong tay và nói: “Hàn Tấn, anh muốn tôi phải trở thành người như thế nào?”

Hàn Tấn nhìn anh sững sờ, hoàn toàn không hiểu câu hỏi ấy.

Kỷ Bắc Dương cúi đầu tháo cúc tay áo ra, nhàn nhạt nói: “Giao một phần công việc trong tay anh cho Chương Khả Khê.”

Đôi mắt Hàn Tấn chua xót, cảm xúc nặng trĩu đè nặng trái tim anh ta, nói: “Bắc Dương, tôi chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, nhưng xin cậu đừng…… đừng như vậy.”

Anh ta đã ở bên cạnh cậu ấy hơn mười năm. Anh ta cho rằng giữa anh ta và Kỷ Bắc Dương ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, còn là bạn bè, người bạn duy nhất của cậu ấy.

Kỷ Bắc Dương liếc anh ta một cái, nói: “Tôi chờ anh suy nghĩ thông suốt vấn đề của tôi, cũng như Lăng Nhuận đang cần một tổng giám đốc dốc sức cho nghiệp vụ.”

Hàn Tấn mím môi, cảm thấy lời Kỷ Bắc Dương nói nhẹ nhàng bâng quơ lại chứa quá nhiều ý tứ bên trong. Anh ta cần một chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo ý của Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương thấy Hàn Tấn ngây ngốc đứng, đứng dậy rót một cốc nước đặt vào tay anh ta, nói: “Mô hình sai đã sửa xong chưa? Nếu không thành vấn đề, bắt đầu báo cáo đi.”

“Sửa xong rồi, sửa xong rồi,” Hàn Tấn vội vàng đi lấy notebook. Cùng sếp đàm đạo chuyện tình cảm, sếp lại bắt trả bài. Cùng sếp trả bài, sếp lại tìm mình tâm sự chuyện tình cảm. Lòng dạ sếp như kim đáy bể, ai cũng đừng hòng mò rõ.

Sau khi báo cáo thành quả tăng ca hai ngày này, Kỷ Bắc Dương thấy không có vấn đề gì. Hàn Tấn nói: “Vậy tôi tranh thủ thời gian đi mở cuộc họp tuyên bố một chút.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu. Nghĩ đến Chương Khả Khê, anh còn muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nên mở lời thế nào, đành phải im lặng.

Hàn Tấn đi đến cửa, nói: “Kỷ tổng, Chương Khả Khê ——”

Kỷ tổng của anh ta bình tĩnh ngồi ở đó, sắc mặt hơi hơi ửng hồng, chờ anh ta nói tiếp.

Hàn Tấn không nhận ra sự bất thường của vị sếp nọ, lấy việc công xử theo phép công nói: “Chương Khả Khê viết lách rất tốt, nhưng khả năng phối hợp công việc thì vẫn còn thiếu sót. Có lẽ vì trước đây cô ấy chưa từng có kinh nghiệm làm việc. Cô ấy vào vị trí nhân sự, nhưng nếu điều cô ấy sang làm thư ký văn phòng, là quyết định bổ nhiệm chính thức hay chỉ là điều tạm thời?”

Kỷ Bắc Dương: “……”

Hàn Tấn không nhận ra mình chỉ là muốn lấy việc công làm việc tư sao.

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh tùy ý sắp xếp.”

Hàn Tấn nói: “Tôi đi nói chuyện với cô ấy.”

Nói xong, anh ta liền ra khỏi cửa.

Kỷ Bắc Dương khẽ nhíu mày, đứng lên, đi một vòng quanh phòng, đứng ở sau cánh cửa uống hết một ly nước.

Hàn Tấn kẹp notebook, đi vào nhà Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê nhìn thoáng qua phía sau anh ta, không thấy Kỷ Bắc Dương, chậm rãi thu ánh mắt lại, đi rót nước cho Hàn Tấn.

Ánh mắt Hàn Tấn phức tạp nhìn chằm chằm Chương Khả Khê, nói: “Cô và Kỷ tổng đang hẹn hò à?”

Chương Khả Khê ngồi trên sô pha, ngón chân bất an nhúc nhích, “Ha ha, anh ấy, anh ấy nói sao?”

“Không có, tôi đoán,” Hàn Tấn nói.

Kỷ tiên sinh chưa nói qua à, Chương Khả Khê có chút mất mát, khô khan nói: “Vậy anh đoán giỏi đấy.”

Hàn Tấn nói: “Tôi thấy hai người cũng không giống.”

Chương Khả Khê: “……”

Muốn vã mõm anh ta ghê.

Hàn Tấn nói: “Không nói thì thôi. Là thế này, cô có hứng thú với vị trí thư ký chủ tịch không?”

Chương Khả Khê sửng sốt, “Thư ký của Kỷ đổng?”

Hàn Tấn nói: “Năng lực làm việc của cô không tệ, tôi và Kỷ đổng đều rất coi trọng cô. Bên tôi công việc quá bận, mà Kỷ đổng lại vừa thiếu một thư ký. Tuy cô không có kinh nghiệm, nhưng lại quen thuộc với Kỷ đổng hơn, cho nên chúng tôi cho rằng cô là một ứng cử viên không tệ. Bây giờ xem ý nguyện cá nhân của cô thế nào.”

Chương Khả Khê đặt tay lên đầu gối, nhích tới nhích lui. Trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ: Làm thư ký cho Kỷ Bắc Dương có phải là có thể lấy việc công làm việc tư, tùy thời được hôn hít không? Cô đỏ mặt, cố gắng ném đi những ý nghĩ đen tối trong đầu.

Hàn Tấn nói: “Cô khó xử vậy à? Vậy tôi giúp cô từ chối Kỷ đổng.”

“Khoan đã,” Chương Khả Khê nói: “Tôi không có kinh nghiệm, không biết có làm tốt được không.”

Hàn Tấn nói: “Tôi sẽ hướng dẫn cô một thời gian.”

Chương Khả Khê liền nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, vậy tôi sẽ làm.”

Hàn Tấn nói: “Tốt. Tuy nhiên, trước khi cô chính thức có thể tiếp nhận công việc, đây vẫn là thân phận tạm thời. Một phần công việc bên bộ phận nhân sự vẫn cần cô tiếp tục làm. Cô có ý kiến gì không?”

Chương Khả Khê lắc đầu. Hàn Tấn dặn dò những điều cần thiết, nói anh ta sẽ gửi toàn bộ lịch trình của Kỷ đổng cho Chương Khả Khê, sau đó liền rời đi.

Hàn Tấn đi rồi, cửa nhà 2501 và 2502 đều mở.

Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương tựa vào cửa nhà mình, đối diện nhau.

Chương Khả Khê thầm nghĩ: Mẹ ơi, sau này có thể dùng chi phí công để nói chuyện yêu đương… À không, chưa chính thức nói rõ thì không tính là hẹn hò… Dùng chi phí công để tán trai… Sao thế nhỉ, mình bắt đầu háo hức nhận việc rồi.

Hết chương 42

Bình Luận (0)
Comment