My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 43

Chương 43: Cô ấy đang khóc 

Người đang bị cưa đứng đối diện Chương Khả Khê, mặt mày như tranh vẽ, phong thái tuấn lãng, mang theo chút ngượng ngùng nhìn cô, ánh mắt đầy mong đợi.

Chương Khả Khê chậm rãi lân la đến gần anh, nói: “Em chưa làm thư ký bao giờ, khụ, thư ký nên làm gì đây?”

Kỷ Bắc Dương nắm lấy cánh tay cô, ấn cô vào cửa, cúi đầu hôn cô, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Làm chuyện này.”

Chương Khả Khê cười nói: “Em đọc sách ít, anh đừng có lừa em.”

Kỷ Bắc Dương vén tóc cô lên, ấn sau gáy cô, khẽ “Ưm” một tiếng. Anh vừa hôn vừa đưa cô vào trong nhà, đẩy cô lên sô pha, quỳ một gối bên cạnh sô pha, một tay chống eo Chương Khả Khê. Theo động tác cô ngả người ra sau, anh phủ cả người lên.

Tim Chương Khả Khê đập điên cuồng. Trọng lượng đàn ông đè cô lún vào sô pha, cố định phạm vi hoạt động khiến cô không thể nhúc nhích.

Hơi thở Chương Khả Khê hơi gấp gáp. Giữa nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo của Kỷ Bắc Dương, cô khó khăn suy nghĩ, nếu anh tính tiến thêm một bước thì mình phải làm sao đây?

Từ chối ư? Không muốn lắm.

Nhưng nếu không từ chối, cứ thế dâng hiến mình ra ngoài, Chương Khả Khê lại cảm thấy một mảnh mờ mịt và luống cuống trong lòng.

Tuy nhiên, sau khi hôn rất lâu, Chương Khả Khê phát hiện Kỷ tiên sinh hình như thật sự chỉ có ý định hôn môi. Bàn tay anh đặt trên eo cô vẫn quy củ và trung thực, không hề chạm vào những nơi không nên chạm.

Chương Khả Khê nhớ lại sự vụng về và lúng túng của Kỷ Bắc Dương khi mới bị cô hôn. Hẳn là sẽ không có người đàn ông nào sẵn lòng thể hiện mình là dốt đặc cán mai trong chuyện này.

Vậy nên, không phải anh giả vờ, mà là thật sự không biết gì! Giống như một tờ giấy trắng, mặc Chương Khả Khê tô lên màu sắc cô thích.

Nỗi sợ hãi Chương Khả Khê bị sự áp chế của phái mạnh dần rút đi. Cô và Kỷ Bắc Dương trao nhau nụ hôn thật dài. Trong mông lung, cô tưởng tượng về màu sắc của Kỷ Bắc Dương. Anh nên là màu gì? Nét vẽ đầu tiên là màu xanh lam. Chiếc áo sơ mi trắng cuộn nhẹ mép áo, mọi đường cong đều trôi chảy và rõ ràng.

Kỷ Bắc Dương đang đắm chìm trong nụ hôn từ từ mở mắt, dùng trán chạm vào trán Chương Khả Khê, đối diện với cô.

Sắc mặt Chương Khả Khê ửng hồng, trong mắt lóe lên tia sáng mờ.

Kỷ Bắc Dương trầm mặc một lát, bỗng nhiên rút một tay ra. Không cần cô cầm tay chỉ việc, anh đã có thể ngầm hiểu.

Chương Khả Khê bỗng chốc trợn tròn mắt: “!!!”

Kỷ Bắc Dương di chuyển những ngón tay thon dài.

Chương Khả Khê hít hà một hơi.

Chương Khả Khê: “……!!!”

Trong một số chuyện, đàn ông sinh ra đã có thiên phú cao cường.

Chương Khả Khê nhanh chóng ngồi dậy, che ngực, co rúm lại trên sô pha, mặt đỏ bừng.

Kỷ Bắc Dương quỳ một gối trên sô pha, giữ nguyên động tác vừa rồi, cúi đầu nhìn tay mình, giọng khàn khàn nói với Chương Khả Khê: “Anh còn muốn sờ thêm một chút.”

Chương Khả Khê: “……!!!”

Chương Khả Khê vẻ mặt kinh hoảng, từ chối nói: “Không được!”

Kỷ Bắc Dương nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Vì sao? Sờ thật sướng.”

Chương Khả Khê cắn cánh môi, có cảm giác như vác đá tự đập vào chân mình.

Kỷ Bắc Dương chậm rãi lại gần, “Có được không?”

Ánh mắt anh thâm thúy như bầu trời sao, ánh sáng trong mắt thuần túy, đơn giản lại trong suốt.

Chương Khả Khê cảm thấy mình như đang từ chối một chú thỏ trắng muốn cà rốt, một chú mèo con muốn cá nhỏ, một chú cún con muốn xương. Chỉ cần cô không đồng ý, cô chính là người tàn nhẫn nhất trên đời này.

Nhưng mà…… Ngực Chương Khả Khê phập phồng, mình là một cô gái đoan trang, sao có thể để người khác, để người khác……

Điện thoại Chương Khả Khê bỗng nhiên vang lên! Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bắt lấy điện thoại, “Alo?”

Là Hàn Tấn gọi tới, giao cho Chương Khả Khê công việc của cô.

Chương Khả Khê không ngờ việc đầu tiên cô làm trong sự nghiệp thư ký của mình lại là sắp xếp buổi hẹn hò cho Kỷ Bắc Dương, hẹn hò với cô Kim Mộ Mịch.

Trong lúc Chương Khả Khê nghe điện thoại, Kỷ Bắc Dương đã ngồi ngay ngắn trên sô pha, lắng nghe cuộc điện thoại của cô, mày nhăn thành một cục.

Cúp điện thoại, Chương Khả Khê quay đầu nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương mặt vô cảm nói: “Anh không đi, từ chối đi.”

Hàn Tấn nói với Chương Khả Khê rằng hai nhà Kỷ và Kim giao hảo, có ý định liên hôn cho hậu bối. Mặc dù Kỷ Bắc Dương không muốn, nhưng chỉ cần anh không đoạn tuyệt với nhà họ Kỷ, anh vẫn phải hành động như một vãn bối nhà Kỷ, tiến hành các hoạt động xã giao cần thiết với nhà họ Kim.

Bọn họ làm thư ký, không chỉ phải xử lý lịch trình công việc của sếp, mà còn phải sắp xếp lịch trình cá nhân.

Sắp xếp lịch hẹn hò cho Kỷ Bắc Dương, Chương Khả Khê đương nhiên cũng không muốn lắm. Nhưng nghĩ đến đối tượng hẹn hò là Kim Mộ Mịch, Chương Khả Khê lại không có cách nào từ chối.

Vị Kim tiểu thư kia dường như cũng không có lỗi gì. Chuyện hôn nhân đại sự thân bất do kỷ, cô ấy cũng chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của mình, chỉ thế mà thôi.

Chương Khả Khê có được thông tin liên hệ của Kim tiểu thư từ Hàn Tấn, hỏi thăm lịch trình buổi tối và thói quen ăn uống của cô ấy, rồi chọn địa điểm hẹn hò ở nhà hàng xoay của tòa nhà Lục Đô.

Kỷ Bắc Dương nghe xong Chương Khả Khê sắp xếp, mặt lạnh nhìn cô, giống như một con mèo lớn bị tước đoạt cá khô nhỏ, đang bực bội.

Chương Khả Khê đi tới, do dự một chút, cúi người thì thầm bên cạnh Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương nhướng mày liếc cô, nói: “Hiện tại anh phải sờ ngay.”

Chương Khả Khê: “……”

Cô thật sự rất muốn biết mỗi lần Kỷ Bắc Dương từ chối, Hàn Tấn đã dùng cách gì để thuyết phục.

Cuối cùng, Chương Khả Khê đỏ mặt chạy khỏi căn 2501, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, đi thay quần áo.

Kim Mộ Mịch thích bao trọn nhà hàng khi ăn, nên tối nay, nhà hàng xoay trên tầng thượng tòa nhà Lục Đô rất yên tĩnh. Bên ngoài cửa sổ kính lớn, màn đêm xanh thẳm lấp lánh tinh quang, ánh đèn thành phố như những mảnh vàng vụn rải khắp mặt đất, rực rỡ lộng lẫy.

Kim Mộ Mịch tối nay có vẻ tâm trạng không tốt, cách ăn mặc không tỉ mỉ như ngày thường. Cô ngồi trước cửa kính nhìn cảnh đêm, mãi cho đến khi Kỷ Bắc Dương đến cũng không quay đầu nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương lạnh nhạt ngồi đối diện cô ấy, không có ý định dỗ dành cô ấy — và anh cũng không biết làm thế nào.

Khi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Kim Mộ Mịch vô tình thấy Chương Khả Khê đang nói chuyện với giám đốc khách sạn, cô ngẩn người, nói: “Cô ấy sao lại ở đây?”

Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Thư ký của tôi.”

Kim Mộ Mịch “Ồ” một tiếng, giơ tay gọi nhân viên phục vụ, nói: “Gọi cô gái kia đến đây.”

Kỷ Bắc Dương nhìn chằm chằm cô ấy, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì?”

Kim Mộ Mịch nói: “Tôi thấy anh tâm trạng không tốt, gọi cô ấy đến đây ăn cơm cùng tôi.”

Chương Khả Khê đã đi đến. Cô thầm bực bội vì đáng lẽ mình nên trốn kỹ hơn. Chắc không có cô gái nào muốn có người khác phái ở bên cạnh đối tượng hẹn hò của mình nhỉ.

Kim Mộ Mịch thấy cô, nở nụ cười đầu tiên tối nay, nhường chỗ bên cạnh, nói: “Người chị em, lại đây ăn cùng đi.”

Chương Khả Khê: “……”

Chương Khả Khê liếc nhìn Kỷ Bắc Dương, đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Kim Mộ Mịch, Kỷ Bắc Dương nói: “Chương Khả Khê.”

Chương Khả Khê lập tức đứng thẳng người, “Kỷ đổng.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Em là thư ký của ai?”

Nói rồi, anh cũng tránh ra vị trí, nói: “Ngồi ở đây.”

Chương Khả Khê nhìn Kim Mộ Mịch đang bĩu môi, rồi nhìn Kỷ Bắc Dương không có biểu cảm gì, cười gượng nói: “Nếu không, tôi không quấy rầy hai vị nữa.”

“Ngồi xuống.” Kim Mộ Mịch và Kỷ Bắc Dương đồng thanh mở lời.

Chương Khả Khê vô tội chớp mắt, cuối cùng bảo nhân viên phục vụ chuyển đến một chiếc ghế, ngồi ở bên cạnh bàn dài gần lối đi nhỏ.

Kim Mộ Mịch đưa đũa cho cô, nói: “Người chị em, ăn cùng đi, món salad này không tệ.”

Ba người cứ thế ăn xong bữa cơm. Chương Khả Khê cảm thấy xấu hổ, nhưng Kim Mộ Mịch và Kỷ Bắc Dương thì lại rất hài lòng.

Tài xế của Kim Mộ Mịch không đợi ở dưới lầu. Cô ấy đứng trong bóng tối ôm cánh tay, bóng dáng có vài phần cô đơn.

Chương Khả Khê không muốn để cô ấy lại một mình, nên mời Kim Mộ Mịch lên xe, tính đưa cô ấy một đoạn đường.

Kim Mộ Mịch không muốn ngồi cùng Kỷ Bắc Dương, nên ngồi ở ghế phụ.

Chương Khả Khê hỏi địa chỉ cô ấy, Kim Mộ Mịch ghé sát lại, kề tai cô nói: “Có thể đi dạo cùng tôi không? Tôi tâm trạng không tốt.”

Chương Khả Khê gật đầu, lái xe đến chung cư Tây Lân. Cô ấy xuống xe mở cửa xe cho Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương đứng bên thang máy, tâm trạng không vui nói: “Em muốn đi đâu?”

Chương Khả Khê nói: “Em đi đưa Kim tiểu thư đi chút.”

Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nói: “Gọi điện thoại cho tài xế của cô ấy.”

Chương Khả Khê nói: “Kim tiểu thư dường như tâm trạng không tốt, nếu cô ấy muốn gọi thì chắc đã gọi từ lâu rồi.”

Ánh mắt Kỷ Bắc Dương lướt qua ngực cô. Chương Khả Khê đỏ mặt muốn che lại.

Kỷ Bắc Dương đột nhiên ôm lấy cô, đặt cằm lên vai Chương Khả Khê, anh buồn bã nói: “Em là thư ký của anh.”

Không cần làm những chuyện này.

Chương Khả Khê nhẹ nhàng vỗ lưng anh, nói: “Bắc Dương.”

Kỷ Bắc Dương như một chú chó lớn muốn ra ngoài đi dạo nhưng không thể, rũ cái đuôi “Ưm” một tiếng.

Chương Khả Khê nói: “Cô ấy là con gái, em không yên tâm để cô ấy tự về. Em đi đưa cô ấy, đưa xong em về nhà ngay. Anh ở nhà đợi em được không?”

Kỷ Bắc Dương không tình nguyện nói: “Vậy em phải nhanh lên đấy.”

Chương Khả Khê mỉm cười, nhìn theo Kỷ Bắc Dương bước vào thang máy.

Chương Khả Khê quay lại xe, Kim Mộ Mịch tựa đầu vào cửa sổ xe, báo một cái tên, uể oải nói: “Đưa tôi đến đó đi, cảm ơn cô.”

Xe một lần nữa lên đường. Kim Mộ Mịch vẫn dựa vào cửa sổ xe không nói chuyện.

Chương Khả Khê chậm rãi đỗ xe ở nơi Kim Mộ Mịch muốn đến. Cô mới phát hiện nơi đó là một dãy phố toàn quán bar.

Kim Mộ Mịch cởi dây an toàn, nói: “Cảm ơn cô nha.”

Sau đó, không đợi Chương Khả Khê nói gì, cô ấy kéo cửa xe xuống, đi vào một quán bar.

Chương Khả Khê không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cô rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Kim Mộ Mịch không ổn lắm. Sợ Kim tiểu thư tâm trạng không tốt bị người khác lợi dụng, Chương Khả Khê đỗ xe vào chỗ đậu ven đường, rồi cũng xuống xe.

Mười giờ tối, không khí quán bar đang náo nhiệt.

Chương Khả Khê không thích đến những nơi này, chưa từng vào bao giờ. Cô dò dẫm bước vào, lập tức bị tiếng cười nói huyên náo bên trong bao trùm.

Ánh đèn hoa mắt, âm nhạc ồn ào điên cuồng. Mọi người đều vây quanh sân khấu nhảy nhót. Ở trung tâm sân khấu, ba chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng và quần jean, đang vui vẻ nhảy múa.

“Người chị em!”

Kim Mộ Mịch nắm lấy Chương Khả Khê, nhét vào tay cô một chai rượu, ôm cổ cô, nói: “Cô đến rồi! Nhảy cùng tôi đi!!!”

Nói rồi, Kim Mộ Mịch ngẩng đầu, tu một ngụm rượu lớn.

Âm nhạc quá ồn, Chương Khả Khê lớn tiếng nói: “Kim tiểu thư, hay tôi đưa cô về nhà nhé!”

Kim Mộ Mịch kéo Chương Khả Khê vào sàn nhảy, chỉ vào cậu trai đang lắc eo nhảy vui vẻ ở trung tâm sân khấu, nói: “Cô nói xem tại sao chúng ta lại phải kết hôn?”

Chương Khả Khê chưa kịp trả lời câu hỏi của cô ấy thì di động rung lên, Khả Khê vội vàng bắt máy.

“Còn chưa về sao?”

Chương Khả Khê che một bên tai, nói: “Sẽ về ngay đây, em…”

Kim Mộ Mịch kéo Khả Khê một cái, nói: “Không kết hôn là tốt nhất. Tôi căn bản không cần đàn ông, nếu cần, những người này là đủ rồi, lại còn biết nghe lời!”

Từ trong túi, Kim Mộ Mịch rút ra một nắm tiền mặt, nói: “Cô nhìn xem!”

Nói rồi, Kim Mộ Mịch đột ngột rải tiền giấy màu đỏ về phía sân khấu, dùng tay chụm lại thành loa bên miệng, hô to: “c** q**n áo! c** q**n áo!”

Các nam vũ công trên sân khấu đang lắc eo đẩy hông liếc nhìn nhau, rồi nhanh nhẹn cởi áo sơ mi, lộ ra b* ng*c cơ bắp săn chắc. Cơ thể họ được xoa dầu, dưới ánh đèn lấp lánh sáng bóng.

Không khí xung quanh lại càng thêm náo nhiệt, các cô gái điên cuồng vẫy tay hò reo.

Chương Khả Khê nhét điện thoại vào túi, cảm thấy bản thân như gái quê mới lên phố chưa hiểu sự đời, thấy phong cách này đồi bại, nhưng lại rất muốn xem.

Tiểu ca ca, toàn là tiểu ca ca, tiểu ca ca có cơ bụng!

Kim Mộ Mịch nói: “Còn muốn xem không? Có thể cởi tiếp đấy!”

Chương Khả Khê muốn phát điên, “Thôi đi, thôi đi, Kỷ đổng còn đang chờ tôi.”

Tiếng nhạc quá lớn, Kim Mộ Mịch phải nâng giọng lên, nói: “Kỷ Bắc Dương? Dáng người anh ta cũng khá đẹp, nhưng chưa đủ hư!”

Chương Khả Khê: “……”

Kim Mộ Mịch hô lớn: “Tháo dây lưng! Tháo dây lưng! Tháo dây lưng!”

Chương Khả Khê nhanh chóng kéo Kim Mộ Mịch, lôi cô ấy ra khỏi quán bar ồn ào, vừa kéo vừa ôm, nhét vào chiếc xe đỗ bên đường.

Kim Mộ Mịch ngồi trong xe, im lặng một lúc, rồi bắt đầu rơi nước mắt. Cô ấy xinh đẹp như vậy, nước mắt lăn dài như hoa lê khiến Chương Khả Khê đau lòng như cắt.

Chương Khả Khê biết Kim Mộ Mịch chắc chắn gặp phải chuyện gì, liền vội vàng dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.

Kim Mộ Mịch nói: “Tôi không muốn về nhà.”

Chương Khả Khê dỗ dành: “Vậy thì không về. Đến nhà tôi đi, tôi ở một mình.”

Kim Mộ Mịch nước mắt lưng tròng: “Tôi không muốn thấy Kỷ Bắc Dương.”

“Vậy thì không gặp. Chúng ta sẽ không mở cửa cho anh ấy.”

Kim Mộ Mịch chu môi, rồi gật đầu đồng ý.

Chung Cư Tây Lân.

Kim Mộ Mịch tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi. Cô ấy không biết đã uống bao nhiêu chai rượu, đầu óc mơ hồ, dưới ánh đèn đường vẫn có thể thấy đôi mắt cô sưng đỏ.

Chương Khả Khê lái xe vào hầm, rồi đỡ Kim Mộ Mịch lên thang máy.

Đã 11 giờ, thang máy không có ai. Chương Khả Khê thấy cô ấy không thể đứng vững, bèn cúi xuống bế kiểu công chúa, ra khỏi thang máy, một tay mở cửa, đưa cô ấy về nhà mình.

Đặt Kim Mộ Mịch lên giường, Chương Khả Khê quay lại đóng cửa thì bất ngờ đối diện với Kỷ Bắc Dương đang đứng ngay ở cửa.

“Làm em sợ muốn chết.” Chương Khả Khê nói nhỏ, đẩy Kỷ Bắc Dương tránh ra, rồi đóng cửa lại.

Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nói: “Chương Khả Khê, em tiễn người về nhà theo cách này sao?”

Chương Khả Khê giải thích: “Kim tiểu thư hình như đang mâu thuẫn với gia đình, không muốn về nhà.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cô ấy có thể ở khách sạn.”

Chương Khả Khê đáp: “Cô ấy đang khóc đấy. Cô ấy ở khách sạn một mình sẽ càng buồn hơn.”

Kỷ Bắc Dương mặt không biểu cảm: “Buồn sao? Hai người xem nam múa thoát y lúc nãy không phải rất vui vẻ sao.”

“Thoát y… Sao anh biết?”

Kỷ Bắc Dương nheo mắt, tiến lại gần Chương Khả Khê một bước.

Chương Khả Khê cảm thấy Kỷ tiên sinh có chút nguy hiểm, không nhịn được lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào bức tường không còn đường lùi. Kỷ Bắc Dương giơ tay, luồn vào túi Khả Khê, dùng ngón tay thon dài kẹp lấy di động của cô.

Chương Khả Khê nhìn màn hình, giao diện cuộc gọi vẫn đang kết nối, đã liên tục nói chuyện 56 phút 38 giây.

“……”

Kỷ Bắc Dương nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống. Anh nói khẽ bên môi cô: “Chương Khả Khê, múa thoát y đẹp không? Cô thích không?”

“Xấu xí, chẳng đẹp chút nào! Em căn bản không thích.” Chương Khả Khê vội vàng phản bác.

Kỷ Bắc Dương nói: “Để anh thoát y cho em xem, được không?”

Anh giữ tay cô, ấn vào dây lưng của mình.

Ánh mắt Chương Khả Khê không thể kiểm soát mà sáng rực lên.

Kỷ Bắc Dương thấy sự phấn khích của cô thì cảm thấy khó chịu, nói: “Chương Khả Khê, em quả nhiên thích xem múa thoát y nam.”

Chương Khả Khê: “……”

Thả con săn sắt, bắt con cá rô???

Chiêu này sao mà đỡ được!!!

Hết chương 43

Bình Luận (0)
Comment