My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 45

Chương 45: Đúng là rất ngọt 

Thấy Chương Khả Khê không nói gì, Kỷ Bắc Dương nhíu mày, cho rằng cô không thích chiếc BMW của Hàn Tấn, vì thế nói: “Anh đưa em đi mua.”

“Mua cái gì?” Chương Khả Khê vẫn còn đắm chìm trong chuyện mình rốt cuộc có yêu Kỷ Bắc Dương hay không.

Kỷ Bắc Dương nói: “BMW.”

Chương Khả Khê giật mình nói: “Mua BMW làm gì?”

Kỷ Bắc Dương cảm thấy Chương Khả Khê đại khái là bị choáng váng, nói: “Em muốn ngồi trong BMW cười mà.”

Chương Khả Khê: “……”

Kỷ Bắc Dương: “……”

Cả hai đều khiến đối phương mơ hồ, sau đó lại không nói nên lời rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Họ nhìn nhau một lát, nhịn không được bật cười.

Chương Khả Khê dùng tay quạt quạt khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Thôi thôi, không nhắc đến chuyện BMW này nữa. Xe của em sắp lấy lại được rồi. Mấy hôm trước cảnh sát còn gọi điện cho em, nói bạn trai cũ của em vì muốn giảm hình phạt nên đồng ý trả lại tài sản cho em.”

Kỷ Bắc Dương nhìn lúm đồng tiền của em, “Ừm” một tiếng.

Chương Khả Khê hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Kỷ Bắc Dương trả lời: “8 giờ 15 phút.”

Chương Khả Khê đút tay vào túi áo hoodie, nói: “Công việc hôm nay của em là gì?”

Kỷ Bắc Dương vừa định trả lời, Chương Khả Khê lập tức nói: “Không được nói chỉ làm mỗi chuyện kia!”

Kỷ Bắc Dương chớp mắt. Anh đích xác tính nói như vậy, tại sao không thể chỉ làm mỗi chuyện kia? Anh rất thích, Chương Khả Khê cũng rất thích, họ lại có cơ hội tốt để làm chuyện đó, cho nên Kỷ Bắc Dương cũng chỉ muốn làm mỗi chuyện đó.

Kỷ Bắc Dương thần sắc nghiêm túc hỏi: “Không được sao?”

Anh rũ mắt nhìn tay mình, nói: “Thật mềm, sờ rất sướng.”

Chương Khả Khê không nghe nổi nữa, tiến lên một bước duỗi tay che môi anh, đỏ mặt nói: “Không được nói.”

Cô lập tức chui vào lòng anh. Khoảng cách giữa họ gần đến thế. Kỷ Bắc Dương thuận thế ôm eo Chương Khả Khê, cúi đầu nhìn chỗ họ dán vào nhau, nói: “Như này cũng thấy thật mềm.”

Chương Khả Khê xấu hổ không thôi, nhưng ngữ khí của Kỷ Bắc Dương lại vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, không có chút hạ lưu nào, khiến Chương Khả Khê trừ mặt đỏ thì chỉ có mặt đỏ.

Sự chân thành luôn là vũ khí sát thương chí mạng!

Chương Khả Khê thoát khỏi vòng tay anh, không dám nhìn anh, nói: “Đừng nói nữa, em cần công việc, nhanh lên sắp xếp công việc cho em đi.”

Kỷ Bắc Dương buồn bã mất mát nhìn Chương Khả Khê, nói: “Em rất muốn làm việc sao?”

Chương Khả Khê dùng sức gật đầu. Công việc khiến cô tỉnh táo, cô cần sự tỉnh táo.

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn cô, quay người mở cửa nhà, nói: “Vào đi.”

Chương Khả Khê cảnh giác nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương vẻ mặt khó hiểu, nhàn nhạt nói: “Không phải muốn làm việc sao?”

“Vâng vâng,” Chương Khả Khê vội vàng đi theo vào.

Nói là sắp xếp công việc, Kỷ Bắc Dương không lừa cô chút nào. Anh đưa hộp thư và tài khoản WeChat của mình cho Chương Khả Khê, bảo cô sắp xếp lịch trình họp hôm nay, nửa giờ sau bắt đầu tham dự.

Kỷ Bắc Dương đưa điện thoại cho cô, sau đó ngồi vào bàn làm việc cạnh cửa sổ kính lớn, mở laptop, bắt đầu phê duyệt văn kiện trên hệ thống OA(1).

(1) Hệ thống OA (Office Automation – Tự động hóa văn phòng) là một hệ thống tích hợp các công cụ và phần mềm để tự động hóa các quy trình làm việc, quản lý tài liệu, truyền thông tin và các công việc văn phòng khác, nhằm giảm thiểu công việc thủ công, tăng hiệu quả làm việc và cải thiện luồng thông tin trong tổ chức.

Chương Khả Khê cầm điện thoại của Kỷ Bắc Dương, nhìn người đàn ông thần sắc chuyên chú bên cửa sổ.

Trên người Kỷ Bắc Dương luôn toát ra một sự mâu thuẫn khó diễn tả: vừa mang khí chất lạnh lùng, quyết đoán và sát phạt, lại vừa có nét hồn nhiên an tĩnh bẩm sinh. Có lúc anh giống một kẻ đứng ở vị trí cao, dứt khoát và xa cách nhân tình; nhưng cũng có lúc lại tựa như một thiếu niên áo trắng sạch sẽ, chưa từng cái sự đời.

Cảm giác phức tạp này khiến Chương Khả Khê hoang mang, bởi vì cô cảm thấy mình đại khái vĩnh viễn cũng không cách nào thực sự hiểu rõ anh.

Thu hồi suy nghĩ, Chương Khả Khê mở hộp thư cá nhân của Kỷ Bắc Dương. Con số màu đỏ 999+ trên hộp thư chưa đọc khiến cô ngây người tại chỗ. Cô nhìn thời gian gửi, đau buồn phát hiện từ đêm qua đến sáng nay 8 rưỡi, hộp thư của Kỷ Bắc Dương đã nhận bảy, tám chục thư điện tử.

Mà Chương Khả Khê cần phải phân loại sắp xếp rõ ràng từ những thư điện tử như báo cáo, chờ phê duyệt, thương vụ, dự án, thư mời, thư phản hồi, v.v. Cô cũng cần phải có khả năng phán đoán đâu là “thư khẩn cấp” và đâu là “thư báo cáo thông thường”, tránh bỏ lỡ công việc quan trọng.

Chương Khả Khê thiếu kinh nghiệm, nhất thời không biết bắt tay từ đâu. Cô nhìn Kỷ Bắc Dương đang chuyên tâm làm việc, gọi điện thoại cầu cứu Hàn Tấn.

Hàn Tấn cũng không cười nhạo Chương Khả Khê, nói: “Hộp thư của cậu ấy có vài chức năng. Tôi dạy cô cách nhanh chóng lọc loại mail cc trước. Phần này chiếm khá nhiều, cô có thể xem từ từ sau khi lịch trình họp được sắp xếp. Lịch họp sáng nay của cậu ấy tôi đã làm xong từ hôm qua rồi, tôi sẽ chia sẻ cho cô. Lịch chiều cô phải tự làm, nếu không chắc chắn có thể hỏi tôi.”

“Cảm ơn Hàn tổng.” Chương Khả Khê quá đỗi cảm kích. Đồng nghiệp và lãnh đạo đáng tin cậy quả thực là báu vật.

Hàn Tấn nói: “Trong quá trình họp, cô cần sắp xếp nhân viên phụ trách biên bản cuộc họp. Nếu là nội bộ, có thể nối tiếp với HRBP(2) của phòng ban họ, yêu cầu họ phụ trách. Nếu là công ty bên ngoài, cần sắp xếp ghi chép cuộc họp song phương để lưu trữ sau này. Tất cả các cuộc họp đều cần lưu hồ sơ. Trước khi họp bắt đầu phải ghi hình. Sau khi họp kết thúc nhớ thu thập tài liệu và bản ghi hình của họ. Đúng rồi, lúc mới bắt đầu làm cùng Kỷ đổng, tôi đề nghị cô tự mình viết biên bản và ghi chép lưu trữ. Mới bắt đầu sẽ khó khăn một chút, làm vài lần sẽ thuần thục.”

(2) HRBP là viết tắt của Human Resource Business Partner, dịch ra tiếng Việt là “Đối tác Kinh doanh Nhân sự”. Đây là một vị trí nhân sự chiến lược, đóng vai trò là cầu nối giữa bộ phận nhân sự và các phòng ban kinh doanh, giúp đảm bảo chiến lược nhân sự phù hợp với mục tiêu kinh doanh tổng thể của tổ chức

“Vâng Hàn tổng, tôi sẽ bắt đầu làm ngay. Nếu có khó khăn, phiền anh chỉ giáo thêm ạ.” Chương Khả Khê nghiêm túc nói.

Hàn Tấn chia sẻ một bảng lịch trình họp online cho Chương Khả Khê, nói: “Cuộc họp đầu tiên sẽ bắt đầu sau mười phút nữa, nhớ nhắc nhở Kỷ đổng.”

“Đã nhận, tôi thấy rồi, cảm ơn Hàn tổng.”

Trước khi cúp điện thoại, Hàn Tấn lại gọi Chương Khả Khê lại, nói: “Nhà cô hình như không có máy tính xách tay? Bên Kỷ đổng có dự phòng, ở ngăn tủ thứ hai phía dưới giá sách, cô lấy ra dùng đi.”

Chương Khả Khê lại lần nữa cảm ơn, ngắt điện thoại.

Chương Khả Khê nhìn lịch sử trò chuyện. Tuy Hàn Tấn đấu võ mồm với cô không chút lưu tình, thường xuyên biểu hiện ra vẻ bất cần đời, nhưng trong công việc lại có thể chỉ giáo cô một cách cẩn thận. Bao gồm Hàn Tấn và Kỷ Bắc Dương, những người này thật sự rất ưu tú.

Chương Khả Khê hít sâu một hơi, lấy máy tính ra, ngồi vào bàn ăn, nhìn lịch trình sắp xếp trên phần mềm cộng tác trực tuyến(3), bắt đầu tập trung vào công việc.

(3) Phần mềm cộng tác trực tuyến: bao gồm các công cụ như Zoom, Microsoft Teams và Google Meet để họp trực tuyến và giao tiếp video. Ngoài ra, còn có các nền tảng quản lý dự án như Asana, Trello và Slack hỗ trợ giao tiếp nhóm, chia sẻ tài liệu và quản lý công việc.

8 giờ 55 phút, Chương Khả Khê dùng ba phút để xác nhận lại thông tin cuộc họp với người chủ trì, sau đó đúng 9 giờ cô sắp xếp Kỷ Bắc Dương tham gia phòng họp trực tuyến đúng giờ.

Chương Khả Khê đeo tai nghe Bluetooth, hết sức chăm chú lắng nghe nội dung cuộc họp. Trước đây cô từng viết biên bản cuộc họp, nhưng đều là từ video ghi hình, có chỗ nghe không rõ có thể kéo lại nghe đi nghe lại. Đây là lần đầu tiên cô viết đồng bộ với cuộc họp đang diễn ra, cho nên bắt buộc phải chuyên chú.

Trong lúc Kỷ Bắc Dương họp, anh có chút phân tâm nhìn Chương Khả Khê một lúc, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hoàn toàn không chú ý đến anh.

Thì ra Chương Khả Khê thích công việc đến vậy.

Kỷ Bắc Dương im lặng nghĩ, nếu cô thích, anh sẽ cho cô càng nhiều, nhiều đến mức không còn cả thời gian ngủ. Chương Khả Khê hẳn là sẽ vui vẻ nhỉ.

Một buổi sáng, Chương Khả Khê đã viết ba bản biên bản cuộc họp, ba bản! Tế bào não đều sắp dùng hết rồi!

12 giờ 40 phút, Chương Khả Khê gục xuống laptop, nhìn Kỷ Bắc Dương vẫn đang xử lý công việc. Bụng cô réo vang thòm thèm, kêu mãi cho đến khi Kỷ Bắc Dương ngẩng mắt nhìn cô. Chương Khả Khê đáng thương nói: “Có thể ăn cơm chưa?”

Kỷ Bắc Dương kinh ngạc nhìn cô, “Em muốn ăn cơm à?”

Chương Khả Khê gật đầu lia lịa, nhớ ra điều gì đó, lại cẩn thận hỏi: “Không được ăn cơm sao?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Có thể,” anh đi qua nhìn mail Chương Khả Khê đang chỉnh sửa, nói: “Chỉnh xong cái này rồi đi ăn.”

Kỷ Bắc Dương nói xong vừa định đi, Chương Khả Khê kịp thời kéo lại góc áo anh, ngước khuôn mặt diễm lệ như hoa đào, mắt long lanh nói: “Em có thể không ăn cơm, nhưng sếp của em nhất định phải ăn cơm. Nếu để anh đói lả, nhiều công việc như vậy ai sẽ làm đây.”

Kỷ Bắc Dương đưa tay nhấc cằm Chương Khả Khê, nói: “Em tìm cớ không tệ, nhưng, em đang muốn dùng thủ đoạn gian dối sao?”

Chương Khả Khê kéo góc áo Kỷ Bắc Dương, lắc lắc một cách tinh nghịch, niệm thần chú, ‘biến hình biến hình mau biến hình’. Cô hiện tại không cần tổng tài bá đạo, mau trả lại cho cô thiếu niên áo trắng dễ lừa, dễ bắt nạt, dễ nắm bắt kia đi. Cô đói quá đói quá đói quá rồi.

Kỷ Bắc Dương bất đắc dĩ nhìn cô.

Kỷ Bắc Dương cúi người bế cô lên đặt lên bàn, cúi đầu hôn lấy Chương Khả Khê.

Sau nụ hôn, Kỷ Bắc Dương xoa xoa môi cô đang đỏ ửng, nói: “Chương Khả Khê, em thật phức tạp, anh không hiểu em.”

Tại sao em vừa thích công việc, lại vừa muốn lười biếng, vừa chăm chỉ cần cù, lại vừa muốn dùng thủ đoạn gian dối?

Biết được sự đánh giá của Kỷ Bắc Dương, Chương Khả Khê: “……”

Chương Khả Khê không còn lời nào để nói, đành nói: “Bản tính con người vốn phức tạp mà.”

Kỷ Bắc Dương buồn bã lắc đầu, nói: “Là anh quá ngu ngốc.”

Chương Khả Khê giật mình, ôm eo anh, vùi mặt vào ngực Kỷ Bắc Dương, nói: “Em không ăn cơm nữa đâu, anh đừng nói mình như thế.”

Kỷ Bắc Dương không nói gì.

Một lát sau, Chương Khả Khê nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Chương Khả Khê, em thật ngốc.”

Chương Khả Khê: “……”

Trả lại cho cô thiếu niên áo trắng dễ lừa kia đi.

Kỷ Bắc Dương đặt món ăn từ khách sạn Phúc Đỉnh Lâu. Chương Khả Khê nói: “Ở đó có bán cơm hộp sao?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh muốn ăn thì sẽ có.”

Không phải thiếu niên áo trắng, kim chủ ba ba cũng không tồi, đùi to to, rất dễ ôm.

Đồ ăn của Phúc Đỉnh Lâu rất ngon, đặc biệt là món tráng miệng được mang đến sau khi ăn. Hai người chia nhau, nhưng toàn bộ đều vào bụng Chương Khả Khê.

Kỷ Bắc Dương đợi cô ăn xong, hỏi: “Ngọt không?”

Chương Khả Khê gật đầu: “Ăn ngon lắm.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh nếm thử.”

Sau đó anh cúi người xuống hôn Chương Khả Khê một cách bất ngờ.

Hôn xong, Kỷ Bắc Dương cong môi nói: “Đúng là rất ngọt.”

Chương Khả Khê: “……”

Kỷ tiên sinh hình như càng ngày càng hiểu chuyện này.

Ăn cơm xong, Kỷ Bắc Dương lại xử lý công văn và gọi điện thoại. Chương Khả Khê phát hiện anh thật sự rất bận, nhưng trước đây rõ ràng anh có rất nhiều thời gian để trêu ghẹo cô.

Chương Khả Khê rót nước cho anh, nhân lúc Kỷ Bắc Dương cúp điện thoại, nói ra thắc mắc của mình.

Kỷ Bắc Dương hôn khóe môi Chương Khả Khê trước khi bắt đầu cuộc điện thoại tiếp theo, nói: “Lúc không gặp em, anh vẫn luôn làm việc.”

Cho nên, để gặp cô, ở nơi Chương Khả Khê không nhìn thấy, Kỷ Bắc Dương đã dùng rất nhiều thời gian nghỉ ngơi để làm việc.

Không phải lúc nào anh cũng tính toán được thời gian Chương Khả Khê về nhà hay ra ngoài. Anh đã đợi rất lâu mới chờ được cô.

Những điều này Chương Khả Khê không hề biết, cô cũng không cần biết.

Hết chương 45

Bình Luận (0)
Comment