My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 46

Chương 46: Được thiên vị 

Mãi đến hơn 9 giờ tối, Chương Khả Khê cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi toàn bộ video và tài liệu cuộc họp hôm nay, nén lại gửi cho Hàn Tấn. Hàn Tấn chỉ ra vài lỗi phân loại nghiệp vụ, bảo cô sửa ngay tại chỗ, rồi dùng WeChat gửi tin nhắn:【 Bạn học tiểu Chương tiến bộ nhanh đấy. 】

Chương Khả Khê nghe giọng điệu này của anh ta, liền biết có thể không cần xem anh ta là Hàn tổng nữa. Cô gục xuống bàn, dùng điện thoại gõ chữ: 【 Hôm nay dùng hết não rồi, không muốn đấu võ mồm với anh nữa, tôi muốn thiền định. 】

Hàn Tấn nói: 【 Người trẻ tuổi đúng là não chưa phát triển, làm việc nhiều mới có thể cường thân kiện não. 】

Chương Khả Khê: “……”

Cà khịa cô thì có thể dùng từ ngữ hoa mỹ tí không, ‘não chưa phát triển’ nghe thật sang chấn.

Chương Khả Khê lấy tay lót dưới mặt, nghiêng đầu nhìn Kỷ Bắc Dương đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại. Chương Khả Khê chỉ là trợ lý thôi mà còn cảm thấy đầu óc không xoay nổi, vậy mà cô nghe Kỷ Bắc Dương trò chuyện, họp hành với đủ loại giám đốc dự án và đối tác thương mại, cả ngày trời mà anh không hề có chút mệt mỏi.

Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, tra tên Kỷ Bắc Dương trên mạng. Cô nhập vào công cụ tìm kiếm, lướt xuống nhưng không thấy bất kỳ bài báo nào liên quan đến anh. Cô chưa từ bỏ ý định, lại tìm kiếm Hàn Tấn. Lần này có rồi. Trên mạng thậm chí có mục Baidu Encyclopedia dành riêng cho Hàn Tấn, liên hệ với Công ty TNHH Quản lý Đầu tư Sáng tạo Lăng Nhuận.

Tiếp tục lướt xuống, có bách khoa doanh nghiệp nổi tiếng của Lăng Nhuận Sáng Đầu, lĩnh vực kinh doanh, và cả tiểu sử cá nhân của Hàn Tấn, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ giới thiệu nào về Kỷ Bắc Dương.

Nhân viên Lăng Nhuận gọi Kỷ Bắc Dương là Chủ tịch, nhưng trong tuyên truyền đối ngoại lại không hề có bất kỳ thông tin nào về anh.

Chương Khả Khê chú ý thấy bách khoa có đề cập đến việc Hàn Tấn kiểm soát 35% cổ phần của Lăng Nhuận. Vậy, nếu không có người kiểm soát cổ phần nào khác, người kiểm soát tuyệt đối Lăng Nhuận là Kỷ Bắc Dương sao?

Chương Khả Khê không phải muốn tìm hiểu giá trị tài sản của Kỷ Bắc Dương, chỉ là cảm thấy phong cách làm việc của anh có chút đặc biệt, mối quan hệ giữa anh với Hàn Tấn cùng Lăng Nhuận cũng rất sâu xa.

Cơm hộp tới rồi. Chương Khả Khê thu hồi suy nghĩ đang phân tán, đi lấy cơm.

Ăn cơm tối xong, Chương Khả Khê tính đi ngủ sớm một chút. Kỷ Bắc Dương không muốn để cô đi, rầu rĩ nói: “Lại làm việc một lát đi, không thích sao?”

Chương Khả Khê: “……”

Không thích…

Chương Khả Khê trải qua tuần đầu tiên làm việc cho Kỷ Bắc Dương tại nhà anh.

Mỗi ngày 8 giờ bắt đầu công việc, 10 giờ đêm mới kết thúc. Trải qua một tuần rèn giũa, cô cuối cùng cũng miễn cưỡng bắt kịp luồng suy nghĩ khi phòng nghiệp vụ và phòng kiểm soát rủi ro họp, không đến mức bị bắt lỗi từ ngữ chuyên môn khi viết biên bản nữa.

Tối thứ Sáu, Chương Khả Khê có thừa năng lượng. Chỉ cần nghĩ đến thứ Bảy là có thể nghỉ ngơi, cô thật sự rất vui.

“Kỷ đổng uống nước.” “Kỷ đổng ăn trái cây.” “Kỷ đổng ăn bánh quy.” “Kỷ đổng đã thu thập đủ tài liệu.”

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn Chương Khả Khê đang âm thầm hưng phấn, ngón tay thon dài v**t v* thành ly thủy tinh, nói: “Chương Khả Khê, em lại đang vui vẻ chuyện gì?”

Chương Khả Khê đã làm việc trong phòng cả tuần, sắp bị nghẹn đến phát điên rồi, nói: “Ngày mai là thứ Bảy đó!”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cho nên thì sao?”

“Cho nên được nghỉ ngơi thì rất vui vẻ nha.”

Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng gõ mặt bàn, mặt không biểu cảm nói: “Ai nói cho em cuối tuần sẽ được nghỉ ngơi?”

Mắt Chương Khả Khê lập tức trợn lớn, vẻ mặt không thể tin được.

Kỷ Bắc Dương chậm rãi nói: “Em muốn nghỉ ngơi sao? Cũng không phải là không thể.”

Chương Khả Khê mắt mong chờ anh nói tiếp.

Kỷ Bắc Dương mới học được câu nói như này: ‘Lấy lòng anh, anh sẽ đáp ứng em’, nhưng lời nói đến bên môi, mặt anh lại lặng lẽ đỏ lên, làm sao cũng không nói ra được.

Chương Khả Khê nhìn Kỷ tiên sinh mặt không biểu cảm nhưng lại đỏ mặt, thật sự rất đáng yêu. Cô nhịn không được nhanh nhảu lại gần, nói: “Điều kiện gì? Vì sao không nói??”

Kỷ Bắc Dương mím môi.

Chương Khả Khê dùng một ngón tay chọc chọc ngực anh, “Vì sao không nói a? Chắc không phải là yêu cầu quá đáng quá nên anh ngại đấy chứ. Như vậy không tốt đâu nha, em —— A!”

Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên ôm eo Chương Khả Khê, đẩy cô ngã ngửa ra sô pha, cúi đầu hôn lấy cô. Núi tuyết thâm cốc, tay có thể ôm trọn. Chiều tà buông xuống, Chương Khả Khê vô tình thoáng nhìn ánh đèn vạn nhà ngoài cửa sổ, có cảm giác ngạt thở như sắp bị chết chìm trong nước.

Cô đẩy Kỷ Bắc Dương, giọng khàn khàn nói: “Điện thoại em reo, cho em nghe điện thoại đã.”

Kỷ Bắc Dương ôm cô, lười biếng chen chúc trên sô pha không chịu đứng dậy.

Chương Khả Khê đành phải cứ như vậy mà bắt điện thoại.

“Người chị em, ngày mai cô có được nghỉ không? Muốn đi dạo phố không? Chỉ có hai chúng ta thôi nha.” Giọng Kim Mộ Mịch vui vẻ truyền ra.

Kỷ Bắc Dương chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh trừng Chương Khả Khê.

Mắt Chương Khả Khê sáng rực, khẽ vỗ vai anh, nói: “Có thể chứ, có thể chứ?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh cũng đi.”

Chương Khả Khê bĩu môi. Con gái đi dạo phố mà có đàn ông đi theo thì chán biết bao nhiêu.

Kỷ Bắc Dương một chút cũng không hiểu tình chị em khó hiểu nảy sinh giữa Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch, chỉ cảm thấy bực bội.

Chương Khả Khê đáng thương dùng ánh mắt liếc xuống, lẩm bẩm nói cái gì mà hôn hôn sờ sờ.

Kỷ Bắc Dương bất đắc dĩ thở dài, “Được.”

Anh căn bản không có cách nào từ chối yêu cầu của Chương Khả Khê, mặc dù cô chẳng làm gì cả.

Chương Khả Khê lập tức hồi âm Kim Mộ Mịch, “Được nha, được nha.”

Cúp điện thoại xong, Chương Khả Khê vui vẻ nói: “Trời ơi anh biết em đã bao lâu không đi ra ngoài dạo phố không? Anh nói xem ngày mai em mặc gì đẹp đây? Kim tiểu thư xinh đẹp như thế, em mặc váy liền có hợp với cô ấy không? Hy vọng thời tiết sẽ không quá lạnh.”

Kỷ Bắc Dương: “……”

Kỷ Bắc Dương đứng dậy bỏ đi. Chương Khả Khê chỉnh trang quần áo ngồi dậy, cố gắng làm cho biểu hiện ‘không muốn tăng ca’ của mình không quá rõ ràng. Đầu cô tràn ngập ý nghĩ về việc đi dạo phố sẽ mua gì ăn gì, nhưng lại hơi lo lắng mình không thể hòa hợp với Kim Mộ Mịch.

Cô muốn kết giao người bạn này, nhưng lại giống bạn trai của Kim Mộ Mịch, biết rõ rào cản chênh lệch giai cấp.

Trong lúc Chương Khả Khê đang miên man suy nghĩ, Kỷ Bắc Dương cầm đồ vật đi trở về, nhét vào tay Chương Khả Khê, nói: “Em mặc gì cũng rất đẹp.”

Chương Khả Khê cúi đầu nhìn vật trong tay, là một thẻ đen, “Đây là gì?”

Kỷ Bắc Dương vỗ vỗ đầu cô, nói: “Mật mã giống mật mã điện thoại, đi thôi.”

Chương Khả Khê: “Em có tiền mà.”

Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn cô, nói: “Anh hy vọng em có thể giống Kim Mộ Mịch.”

Kỷ Bắc Dương nói một cách mơ hồ, nhưng Chương Khả Khê hiểu rõ, giống nhau cái gì? Giống nhau muốn mua gì thì mua, không cần bận tâm đến số tiền.

Chương Khả Khê nhìn anh, loại cảm giác được thiên vị này khiến cô có chút muốn khóc.

Thì ra anh biết hết mọi chuyện.

Chương Khả Khê mắt đỏ hoe nói: “Như vậy sẽ làm em hư mất đấy.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Vậy thì cứ hư đi.”

Sáng thứ Bảy, Chương Khả Khê dậy sớm làm bánh rán trứng gà siêu ngon cùng sữa đậu nành xay tay, bưng đi gõ cửa căn 2501.

Kỷ Bắc Dương mặc quần áo ở nhà mở cửa.

Chương Khả Khê cười tủm tỉm nói: “Sếp à, em đến đưa bữa sáng.”

Kỷ Bắc Dương nhận lấy khay từ tay cô, cười như không cười liếc cô một cái.

Mọi chuyện đều không cần nói ra.

Chương Khả Khê ngượng ngùng gãi trán, nói “Em đi trang điểm”, rồi lủi về nhà.

Hơn 9 giờ, Kim Mộ Mịch gửi tin nhắn cho Chương Khả Khê, nói cô ấy đã đến chung cư Tây Lân, đồng thời gửi một bức ảnh tự chụp cho Chương Khả Khê.

Kim Mộ Mịch mặc quần jean và áo lông vũ ngắn, đội mũ tai bèo, mái tóc dài buông xõa, trông thoải mái và phóng khoáng.

Chương Khả Khê nhìn ảnh, liền biết mình nên mặc phong cách gì. Cô đổi chiếc váy liền đã chuẩn bị trước đó, tìm một bộ đồ phong cách thường ngày, rồi vội vàng xuống lầu.

Kim Mộ Mịch nhấn còi, hạ cửa kính xe, nói: “Khả Khê, bên này!”

Chương Khả Khê ngồi vào ghế phụ. Kim Mộ Mịch huýt sáo một tiếng láu cá với cô, “Người chị em à, cô ngầu quá!”

Chương Khả Khê mặc quần jean màu đậm, áo khoác là áo bóng chày da lộn đen trắng xen kẽ, cổ áo có một vòng lông cừu cuộn màu trắng, trông vừa ngầu lại vừa ấm áp.

Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm sạch sẽ gọn gàng, tinh thần sáng láng, tự tin và trang nhã.

Hai người nhìn cách ăn mặc của nhau, có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Con gái với con gái nên là như vậy, nhường nhịn và cảm thông cho nhau mới có thể là bạn tốt, chứ không phải ở đâu cũng đấu đá, trong chuyện bạn đời, gia cảnh, công việc đều phải nhất quyết áp đảo đối phương, cũng không phải dựa vào tài phú của mình mà bố thí thương hại, càng không phải giả vờ đáng thương tranh thủ đồng tình, rồi âm thầm hãm hại nhau.

Chương Khả Khê đã từng vấp ngã nhiều trong các mối quan hệ xã giao, đã từng chịu tổn thất nặng nề, nhưng tình yêu và tình bạn không vì tổn thương mà bị phủ bụi. Chúng sẽ luôn một lần nữa sáng lên rực rỡ.

Kim Mộ Mịch và Chương Khả Khê đi thẳng đến cửa hàng đồ uống ở lầu hai trung tâm thương mại Vạn Phương. Hai người mỗi người ôm một ly trà sữa khoai môn sữa đậu nành, uống một hơi lớn, mới có cảm giác còn thở.

Ôm ly trà sữa ngồi trong quán cay nồng lành lạnh, các cô gọi hẳn một bàn lớn đồ xiên. Những xiên phủ đầy sốt đỏ óng, rắc mè trắng lên mặt, nhìn qua đã thấy cực kỳ hấp dẫn.

“Giữa trưa cô muốn ăn cơm không?” Kim Mộ Mịch hỏi.

Chương Khả Khê nói: “Hay là, ăn vặt hết đi? Lâu rồi tôi không tới, tôi thấy mới mở rất nhiều món ngon.”

“Tôi cũng đang có ý này.” Kim Mộ Mịch ăn xiên que đến môi đỏ lên.

Chương Khả Khê nhịn không được nói: “Cô biết không, tôi từng nghĩ các cô không bao giờ ăn mấy thứ này, chỉ có vào nhà hàng Michelin năm sao thôi.”

Kim Mộ Mịch nói: “Đây là hiện tượng cá biệt thôi cô. Ví dụ như tôi thì trên ăn được quốc yến, dưới thưởng thức quán ven đường. Ba mẹ tôi thì không được, họ chỉ ăn tác phẩm của đầu bếp cao cấp thôi.”

Chương Khả Khê nói: “Là tôi suy nghĩ hạn hẹp rồi.”

Kim Mộ Mịch nói: “Nhưng tôi vẫn chưa ăn đủ cơm cô nấu.”

“Lần sau tôi mời cô đến nhà tôi làm khách.”

Kim Mộ Mịch nói: “Nhất trí! Đúng rồi, cô với sếp nhà cô thế nào rồi?”

Chương Khả Khê mặt đỏ hồng, nói: “Vẫn như vậy, tôi cũng không biết làm sao bây giờ, cứ đi từng bước tính từng bước giống cô đi.”

Kim Mộ Mịch nói: “Tôi giúp cô dò hỏi thái độ nhà họ Kỷ nhé?”

Chương Khả Khê nói: “Cứ bỏ qua đi, tôi muốn đợi thêm một chút nữa.”

Tình yêu là đơn giản tốt đẹp, còn hôn nhân đại sự phức tạp và hiện thực. Chương Khả Khê còn không dám nghĩ quá nhiều.

Kim Mộ Mịch nghĩ nghĩ nói: “Chia sẻ với cô một chuyện hay, cô có muốn nghe không?”

“Muốn, muốn, muốn.”

Thế giới trở nên tốt đẹp nhờ việc hóng drama.

Kim Mộ Mịch nói: “Tập đoàn Từ Thị cô nghe qua chưa?”

Chương Khả Khê nói: “Từ Thị mà tôi biết đó sao?”

Kim Mộ Mịch nói: “Đúng vậy, đây là một dưa về nhà họ Từ. Từ Thị là doanh nghiệp gia tộc. Người đương nhiệm đứng đầu là Từ Nam Tang(1) cô biết chứ?”

(1) Từ Nam Tang: nhân vật trong truyện “Thư ký Kiều vẫn chưa rung động” của cùng tác giả. Truyện này đã được edit. Lên google tìm tên truyện là ra nha.

Chương Khả Khê nói: “Biết. Anh ấy từng liên tiếp ba năm được bầu là doanh nhân trẻ ưu tú. Tôi có nghe qua phỏng vấn anh ấy.”

“Thế nào?”

Chương Khả Khê nói: “Không biết, người quá đẹp trai, xem phỏng vấn chỉ để xem mặt thôi.”

Kim Mộ Mịch ha ha cười rộ lên, “Vậy so với sếp nhà cô thì sao?”

Chương Khả Khê không chút do dự nói: “Nhất định là Kỷ đổng đẹp trai hơn. Mau nói dưa của cô đi, tôi không muốn hóng chuyện liên quan đến mình đâu.”

Kim Mộ Mịch uống một ngụm trà sữa, nói: “Từ Nam Tang làm thư ký anh ta có thai, sau đó nhà họ Từ vốn dĩ tính toán liên hôn với thiên kim tiểu thư nhà giàu. Cô tiểu thư kia trong cơn tức giận đã thiết kế để kẻ bắt cóc bắt cóc nữ thư ký. Đáng sợ không?”

Chương Khả Khê trợn tròn mắt, “Đáng sợ! Rồi sao nữa?”

“Nữ thư ký mang thai bảy, tám tháng suýt chết dưới tay kẻ bắt cóc, nhưng may mắn được cứu về. Đứa bé cũng không sao. Nghe nói gần đây mới sinh, sinh cho Từ Nam Tang một cậu quý tử béo tốt.”

“Khoan đã, tôi hình như nhớ ra rồi, có phải là tin tức thai phụ bị bắt cóc còn tiện tay cứu một nữ sinh cấp ba bị lừa bán không?”

“Đúng, cô nghe qua rồi à?”

Chương Khả Khê ảo não nói: “Khoảng thời gian đó tôi hơi bận, lúc thấy vội vàng nhìn lướt qua. Nhớ là bình luận đều khen chị thai phụ rất dũng cảm.”

Kim Mộ Mịch nói: “Đúng vậy. Tôi muốn nói là, hôm đó tôi nói hơi phiến diện. Nhà họ Từ có thể chấp nhận một cô nhi lớn lên từ trại trẻ mồ côi làm dâu, cô cũng có thể. Nếu cô thật sự thích Kỷ Bắc Dương, thì cứ tiến lên đi, tôi ủng hộ cô.”

Chương Khả Khê thấy hơi rén.

Kim Mộ Mịch nói: “Đừng rén, cứ làm thôi. Đúng rồi, vài hôm nữa nhà họ Từ làm tiệc đầy tháng cho em bé. Cô có thể bảo sếp nhà cô đưa cô đến để tận mắt thấy cô nữ thư ký đó.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi không thấy Kỷ đổng nhận được thiệp mời.”

Kim Mộ Mịch nói: “Kỷ Bắc Dương không cần thiệp mời, họ là bạn bè.”

Chương Khả Khê rất kinh ngạc, bởi vì từ khi tiếp xúc với Kỷ Bắc Dương đến nay, cô chưa từng thấy mạng lưới quan hệ của anh ngoài Hàn Tấn.

Kim Mộ Mịch nói: “Tên của hai người họ đều xuất phát từ câu thơ trong Kinh Thi ‘Nam Sơn có tang, Bắc Sơn có dương’(2). Ba tôi trước đây từng muốn tôi đi gặp Từ Nam Tang nên đã hỏi thăm qua. Tôi thì thấy Từ Nam Tang lạnh lùng quá nên không đi.”

(2) “Nam Sơn có tang, Bắc Sơn có dương” là một thành ngữ/tục ngữ cổ của Trung Quốc, dùng để chỉ điều gì đó xảy ra khắp nơi, không khó gặp.

Hết chương 46

Bình Luận (0)
Comment