My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 47

Chương 47: Nghe lời cô ấy 

Trong lúc tám chuyện, Chương Khả Khê tìm kiếm một chút trên điện thoại di động, quả nhiên tìm được rất nhiều video về Từ Nam Tang, Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Từ Thị.

Trong hai video có lượng xem nhiều nhất, một cái là cảnh xe thể thao mất kiểm soát trên Đại lộ Trung Châu đâm vào người đi đường. Từ Nam Tang cùng những người khác cùng nhau khiêng người bị thương ra, và trong vụ nổ, anh ấy ngược ánh lửa chạy về phía đối diện đường phố, ôm lấy nữ thư ký. Cái còn lại là Từ Nam Tang cùng nữ thư ký đứng trước cửa đồn công an cùng mọi người giơ giấy khen “Công dân tốt dũng cảm làm việc nghĩa” chụp ảnh.

Chương Khả Khê đẩy điện thoại cho Kim Mộ Mịch xem, nói: “Bức ảnh giơ giấy khen này buồn cười quá, rất giống cảnh tôi hồi nhỏ nhận giấy khen học sinh Ba tốt.”

Kim Mộ Mịch nói: “Ừm, nhìn như vậy lại thấy cũng dễ thương đấy.”

Bản chất con người là thích xào cp. Hai người họ chụm đầu vào nhau lướt xem nửa ngày những video bị rò rỉ của Từ Nam Tang và nữ thư ký, tự mình tự nguyện bị ngược, xem đến mức cuối cùng hâm mộ không thôi.

Kim Mộ Mịch nói: “Không thể nhìn nữa, tôi sắp biến thành thuyền trưởng rồi.”

Chương Khả Khê dùng trà sữa cụng ly với cô ấy, nói: “Chúc cô và người mình thích cuối cùng cũng nên duyên.”

Kim Mộ Mịch nâng ly nói: “Cũng chúc cô.” Rồi lại nói: “Ba tôi hẳn là sẽ nhận lời mời tham gia tiệc đầy tháng của nhà họ Từ. Cô nhớ bảo Kỷ Bắc Dương đưa cô đến để hóng hớt.”

“Không quen biết có ngại không?”

Kim Mộ Mịch nháy mắt với cô: “Cô chỉ là một thư ký, cô đi cùng sếp nhà cô thôi. Ai dám nói gì.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi đi thì có thể làm được gì.”

Kim Mộ Mịch nói: “Lấy kinh nghiệm chứ, đều là thư ký cả, cô phải tranh thủ lấy khí thế chứ.”

Chương Khả Khê cắn môi, nói: “Tôi nghĩ lại xem.”

Đi dạo cả ngày, tối Chương Khả Khê trở lại chung cư Tây Lân lúc đã 9 giờ rưỡi. May mắn hôm nay cô không đi giày cao gót, nếu không chân cô nhất định sẽ phế mất.

Chương Khả Khê đi tới cửa, đang định mở cửa thì nhớ ra điều gì đó bỗng nhiên xoay người đứng chờ. Cửa nhà 2501 cũng vừa khéo mở ra.

Chương Khả Khê lộ ra vẻ mặt giảo hoạt “Em biết ngay anh đang đợi em mà”, lắc lắc hạt dẻ rang đường trong tay, nói: “Muốn ăn không?”

Kỷ Bắc Dương nghiêng người để cô vào.

Chương Khả Khê vừa tách hạt dẻ, vừa kể hôm nay mình cùng Kim Mộ Mịch đã làm gì, rồi lấy thẻ đen ra, nói: “Bọn em không mua gì cả, trả lại cho anh.”

Kỷ Bắc Dương không nhận, bảo cô cứ cầm trước.

Chương Khả Khê đặt hạt dẻ đã tách vào tay Kỷ Bắc Dương. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô đảo qua đảo lại, nhìn là biết đang tính toán điều gì.

Kỷ Bắc Dương phối hợp hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Chương Khả Khê liền kể chuyện mình mới hóng được hôm nay.

“Từ Nam Tang,” Kỷ Bắc Dương chậm rãi nói, “Cậu ấy có con rồi sao?”

Chương Khả Khê gật đầu lia lịa. Kim Mộ Mịch nói Kỷ Bắc Dương và Từ Nam Tang là bạn bè, nhưng Chương Khả Khê lại chẳng nhìn ra được điều gì. Cô hoàn toàn không hiểu mạng lưới quan hệ của Kỷ Bắc Dương.

“Em muốn đi?”

Chương Khả Khê nói: “Ship cp tại hiện trường, niềm vui auto nhân đôi không cần chỉnh.”

Kỷ Bắc Dương cảm thấy bất đắc dĩ với những ý tưởng kỳ quái của cô, nhưng không từ chối yêu cầu của Chương Khả Khê.

5 ngày sau, Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê xuất hiện tại tiệc đầy tháng con trai Từ Nam Tang.

Đây là lần đầu tiên Chương Khả Khê cùng Kỷ Bắc Dương tham dự loại sự kiện này. Cô thấy việc đời chưa nhiều, giống như một gái quê mới ra phố đi theo sau lưng Kỷ Bắc Dương.

Tiệc đầy tháng nhà họ Từ được tổ chức vô cùng long trọng. Trước sảnh khách sạn Phù Lệ Mạn, đèn đuốc rực rỡ sáng choang, siêu xe tụ hội nườm nượp. Tấm thảm đỏ mới tinh trải từ cửa khách sạn, men theo bậc thang mà kéo dài xuống dưới, trông cực kỳ sang trọng.

Khách khứa ra vào đều ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ giàu sang quyền quý. Hương thơm phảng phất, bóng người lướt qua tấp nập, tiếng nói cười rộn ràng khắp nơi.

Kỷ Bắc Dương không thích những trường hợp xã giao, nhíu mày, liếc nhìn Chương Khả Khê đang cẩn thận đi theo anh, rồi ánh mắt giãn ra, cảm thấy buồn cười.

Chương Khả Khê mặc váy liền màu tuyết, mái tóc đen nhánh buông xoã, cực kỳ giống một con hạc trắng mới trưởng thành, vừa nhát gan lại vừa muốn chơi.

Kỷ Bắc Dương đưa tay về phía cô, nói: “Muốn nắm tay không?”

Chương Khả Khê vươn tay, rồi lại rụt về, nói: “Không được đâu, em là thư ký mà.”

Kỷ Bắc Dương thu tay lại, không miễn cưỡng cô, nhàn nhạt nói: “Vợ Từ Nam Tang là thư ký của cậu ấy.”

Chương Khả Khê nói: “Người ta là cp danh chính ngôn thuận rồi.”

Kỷ Bắc Dương định nói gì đó, thì có người đã đi tới cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

“Xin hỏi ngài là Kỷ đổng của Lăng Nhuận phải không?” Một người đàn ông trung niên mặc vest giày da đi thẳng ra từ đám đông.

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương lạnh nhạt, không có bất kỳ ý định xã giao nào.

Chương Khả Khê không dám nhát gan nữa, lập tức nở nụ cười chuẩn mực chuyên nghiệp của thư ký, nói: “Đúng vậy, xin hỏi ngài là?”

Người đàn ông trung niên nói: “Chào cô, tôi là giám đốc của Khoa học Kỹ thuật Nghiệm Minh, tôi họ Lý. Trước đây công ty chúng tôi có một dự án hợp tác với Lăng Nhuận, tôi may mắn được tham dự cuộc họp trực tuyến do Kỷ đổng triệu tập. Tôi đã gặp Kỷ đổng trong video, nhưng tiếc là vẫn chưa thể gặp mặt trực tiếp.”

Chương Khả Khê nói: “Thì ra là ông Lý, đã nghe danh từ lâu. Kỷ đổng chúng tôi cũng nói muốn tìm cơ hội gặp mặt trực tiếp với ngài vào một ngày khác. Hôm nay thật là trùng hợp.”

Người đàn ông trung niên nghe lời này, lập tức cười càng thêm thân thiện, nói: “Chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến. Vẫn là Kỷ đổng thanh niên tài tuấn, nhân tài kiệt xuất trong ngành. Cô là thư ký của Kỷ đổng?”

Chương Khả Khê nói: “Tôi là thư ký của Kỷ đổng, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Chương hay Chương Khả Khê.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Đi thôi.”

Chương Khả Khê nói: “Ông Lý, vậy chúng tôi xin phép không làm phiền nữa.”

Người đàn ông trung niên cười nhìn theo Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê. Người vừa nói chuyện với ông ấy nhân cơ hội đi tới, hỏi: “Đó là ai?”

Người đàn ông trung niên nói nhỏ: “Kỷ Bắc Dương.”

Đối phương kinh hãi: “Anh ấy là Kỷ Bắc Dương sao? Anh ấy không phải chưa từng tham dự bất kỳ buổi tiệc nào sao?”

Người đàn ông trung niên nói: “Vẫn là mặt mũi nhà họ Từ lớn, ngay cả Kỷ Bắc Dương cũng có thể mời được.”

Khách sạn có rất nhiều khách khứa, nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Mẹ Từ Nam Tang đang chiêu đãi khách. Giám đốc khách sạn đi tới nói nhỏ với bà ấy vài câu. Mẹ Từ nhìn theo hướng ông nói, quả nhiên thấy người ở cách đó không xa.

Mẹ Từ kéo áo choàng đi qua, cười vui vẻ nói: “Bắc Dương? Thật là con.”

Kỷ Bắc Dương quay người hơi gật đầu, thần sắc có chút xa cách, đạm mạc, nhưng rất lịch sự.

Mẹ Từ không để ý sự lạnh nhạt của anh, nói: “Nam Tang ở bên kia, mau vào xem em bé đi con?”

Mẹ Từ đang định dẫn họ qua, giữa đường lại bị người khác chặn lại, như là có chuyện gì muốn tìm bà ấy. Mẹ Từ đành phải gọi giám đốc khách sạn tới, nói: “Anh đưa Kỷ tiên sinh đi tìm Tổng giám đốc Từ thăm em bé trước.”

Mẹ Từ lại khách khí xin lỗi Kỷ Bắc Dương vài câu, rồi cùng người chặn bà ấy tách ra.

Giám đốc khách sạn nhìn quanh đám đông ăn uống linh đình, phát hiện Từ Nam Tang và vợ anh ấy không ở cùng một chỗ. Ông ấy mất vài giây phân vân nên dẫn khách nhân đi gặp ai trước, sau đó rất nhanh quyết định dẫn khách nhân đi gặp Tổng giám đốc Từ trước.

Chương Khả Khê phát hiện ý định của đối phương, nói: “Xin lỗi, có thể đi xem em bé trước không ạ?”

Giám đốc khách sạn nhìn Kỷ Bắc Dương. Kỷ Bắc Dương nói: “Nghe lời cô ấy.”

Giám đốc khách sạn gật đầu, dẫn họ đi tới trước mặt vợ Từ Nam Tang.

Chương Khả Khê cuối cùng cũng gặp được Kiều Trúc – nữ thư ký trong video. Cô ấy đầy đặn hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Lúc rũ mắt ôm em bé, trong mắt cô ấy tràn đầy sự dịu dàng.

Chương Khả Khê không nỡ đi qua quấy rầy, nhưng Kỷ Bắc Dương đã đi tới, đã vậy còn nói: “Đây là em bé của Từ Nam Tang à? Béo quá.”

Chương Khả Khê: “……”

Quả nhiên, mắt Kiều Trúc chợt trợn tròn, tức giận nhìn anh, vẻ mặt kiểu “Đẹp trai là có thể chê con người ta béo sao” đầy buồn bực.

Chương Khả Khê vội vàng xin lỗi, kéo kéo tay áo Kỷ Bắc Dương.

“Kỷ Bắc Dương, sao cậu lại đến đây?”

Chương Khả Khê ngước mắt, thấy một người đàn ông vô cùng tuấn tú, lạnh lùng. Khí chất anh ấy lạnh lẽo hơn so với trong video.

Kỷ Bắc Dương trở nên không còn lịch sự như trước, nói: “Chương Khả Khê là fan của cậu và vợ cậu, cô ấy cưỡng ép tôi đến.”

Chương Khả Khê chỉ vào mình nói: “Tôi chính là Chương Khả Khê. Vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền toái cho cô Kiều.”

Từ Nam Tang trông thật sự rất lãnh khốc vô tình. Cô rất lo lắng đối phương biết Kỷ Bắc Dương chê con người ta béo, sẽ đánh Kỷ Bắc Dương.

Má Kiều tiểu thư phồng lên, nhỏ giọng giải thích lý do Chương Khả Khê xin lỗi. Từ Nam Tang lại rất bình tĩnh nói: “Cậu ấy không phải chê Mộc Mộc béo, cậu ấy chỉ là đang trần thuật sự thật.”

Sau đó Từ Nam Tang gọi một nhân viên phục vụ, “Đi sắp xếp một phòng riêng cho Kỷ tiên sinh và Chương tiểu thư. Phòng đó không cần sắp xếp cho người khác nữa.”

Sau đó Từ Nam Tang cười nhạt nói: “Cậu có thể đến, tôi thật cao hứng.”

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn anh ấy, nói: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.”

Chương Khả Khê đi theo Kỷ Bắc Dương nhận được một phòng riêng nhã nhặn. Cô lúc này mới ý thức được Kỷ Bắc Dương và Từ Nam Tang đại khái thật sự rất thân thiết.

Đồ ăn của khách sạn Phù Lệ Mạn như thường lệ rất đẳng cấp, đặc biệt là một món bánh bí đỏ bơ vừa giòn vừa mềm, mà lại không hề ngọt ngấy.

Kim Mộ Mịch gửi WeChat cho Chương Khả Khê, hỏi cô ở đâu. Chương Khả Khê chụp một bức ảnh cho cô ấy. Kim Mộ Mịch đang định hỏi cô có học được kinh nghiệm gì từ vợ Từ Nam Tang không, thì ba cô ấy bỗng nhiên gọi một tiếng “Mộ Mịch.”

Kim Mộ Mịch ngẩng đầu, thấy bên cạnh ba mình đứng một nam sinh rất trẻ tuổi.

Ba Kim giới thiệu: “Vị này là Uông Nhạc, em họ Bắc Dương.”

Uông Nhạc giống như một sinh viên mới tốt nghiệp, ăn mặc thời thượng, cười nói: “Mộ Mịch chào cô.”

Kim Mộ Mịch không hiểu sao, bỗng nhiên không thích người này lắm, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi theo lễ nghi thục nữ.

Ba Kim kéo Uông Nhạc ngồi vào vị trí bên cạnh Kim Mộ Mịch, nói: “Đúng rồi, lần trước chú nghe ba con nói con đang làm gì đó về lập trình trò chơi?”

Uông Nhạc vui vẻ trò chuyện với ba Kim một cách tự nhiên.

Kim Mộ Mịch hơi nhíu mày, đại khái biết ý của ba mình là muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với thanh niên trong giới.

Nhưng cô không có cách nào khống chế mình. Ngoại trừ Lộ lão sư, cô hẳn sẽ không rung động nữa, mặc dù cô có khả năng sẽ không kết hôn với anh.

Kim Mộ Mịch cúi đầu chơi điện thoại. Khóe mắt cô chú ý thấy Uông Nhạc thường xuyên liếc nhìn cô.

Cảm giác này thật đáng ghét. Kim Mộ Mịch không lộ vẻ gì, nghiêng người đi một chút.

“Cô đang xem gì vậy?” Uông Nhạc đột nhiên hỏi cô.

Kim Mộ Mịch thu điện thoại lại, phát hiện ba cô đã rời chỗ đi chào hỏi người khác.

Kim Mộ Mịch nói: “Không có gì.”

Uông Nhạc cười nói: “Nếu nhàm chán thì có thể nói chuyện phiếm với tôi.”

Kim Mộ Mịch nói: “Xin lỗi, chúng ta không thân.”

Uông Nhạc nói: “Mỗi một tình bạn đều bắt đầu từ xa lạ đến quen thuộc.”

Một người trẻ tuổi như vậy, sao có thể dầu mỡ đến thế? So sánh như vậy, Kỷ Bắc Dương thật sự tốt hơn quá nhiều.

Kim Mộ Mịch kiềm chế sự giáo dưỡng tốt đẹp của mình, nói: “Vậy chúng ta nên nói chuyện gì đây?”

Uông Nhạc nói: “Chuyện gì cũng được.”

Kim Mộ Mịch nói: “Hay là nói chuyện về Kỷ Bắc Dương đi, gần đây tôi đang hẹn hò với anh ấy.”

Sắc mặt Uông Nhạc cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục, nói: “Được thôi.”

Cậu ta lịch sự rót nước cho Kim Mộ Mịch, nói: “Hẹn hò với anh họ tôi rất không dễ dàng phải không, cô vất vả rồi.”

Kim Mộ Mịch sững sờ một chút, “Có ý gì?”

Uông Nhạc kinh ngạc nói: “Cô không biết sao?”

“Biết cái gì?”

Uông Nhạc như suy tư gì nói: “Thì ra cô không biết à.”

Kim Mộ Mịch không bị cậu ta tác động cảm xúc, bình tĩnh nói: “Nếu là bạn bè, có gì thì nói thẳng.”

Uông Nhạc nhìn quét xung quanh một vòng, cố làm ra vẻ ảo não vì lỡ lời, nói: “Anh họ tôi là người mắc bệnh rối loạn phổ tự kỷ.”

Hết chương 47

Bình Luận (0)
Comment