My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 49

Chương 49: Chào dì 

Chu Uyển Oánh thưởng thức móng tay sơn màu đỏ son của mình, nói: “Anh là bác sĩ, thằng bé là bệnh nhân của anh, chữa trị cho nó là trách nhiệm của anh. Đừng nói với tôi những chuyện này. So với việc đó, tôi càng cảm thấy hứng thú là cô gái này là ai.”

Móng tay dài của bà ấn lên mặt cô gái trong ảnh, nhẹ nhàng gạch một đường, để lại một vết trắng.

Bác sĩ Hà nhấp một ngụm trà, nói: “Thư ký của Bắc Dương, tên là Chương Khả Khê. Đây là tài liệu điều tra về cô ấy, cô xem trước đi.”

Bác sĩ Hà đưa chiếc máy tính bảng bên cạnh cho Chu Uyển Oánh.

Chu Uyển Oánh trượt màn hình vài cái, nhìn vài lần liền không còn kiên nhẫn, nói: “Anh trực tiếp nói cho tôi kết quả điều tra đi. Tôi không có thời gian lãng phí trên một người không có ý nghĩa.”

Bác sĩ Hà nghiêng người qua, trượt màn hình máy tính bảng đến nội dung mình muốn, chỉ cho Chu Uyển Oánh xem, nói: “Cô gái này không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tôi nghi ngờ cô ấy cố ý tiếp cận Bắc Dương. Cô xem đây là kết cục của bạn trai cũ cô ấy. Sau khi bạn trai cô ấy vào tù, cô ấy lập tức dọn đến ở đối diện Bắc Dương.”

Chu Uyển Oánh nhíu mày, nói: “Anh đã nói ý thức lãnh địa của Bắc Dương rất mạnh, thằng bé ngay cả chúng ta cũng không cho phép tới gần, làm sao sẽ cho phép người khác?”

Bác sĩ Hà nói: “Trải qua những năm điều trị này, bệnh tình thằng bé thật ra đã được kiểm soát rất tốt.”

Chu Uyển Oánh khịt mũi coi thường, nói: “Không thấy rõ. Về đến nhà ngay cả một tiếng mẹ cũng không chịu gọi tôi.”

Bác sĩ Hà nói: “Hơn nữa, đừng quên Bắc Dương đã không còn là con nít, thằng bé là đàn ông, có nhu cầu đối với phụ nữ, sẽ phát sinh hiện tượng sinh lý bình thường.”

Trong mắt Chu Uyển Oánh lóe lên một tia chán ghét, nói: “Cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi. Thằng bé muốn thì chơi, không cần tôi nhúng tay vào đâu.”

Bác sĩ Hà cảm thấy không kiên nhẫn với sự ngu ngốc của Chu Uyển Oánh, nhưng không thể bộc lộ ra, ôn tồn nói: “Nếu Bắc Dương muốn kết hôn với cô ấy thì sao?”

Chu Uyển Oánh nói: “Tôi lại quản không được nó.”

Bác sĩ Hà nói: “Cổ phần của Lăng Nhuận thì sao? Cô cũng không muốn sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến cổ phần?”

Bác sĩ Hà đặt tay lên mu bàn tay Chu Uyển Oánh, thở dài, nói: “Đồ phụ nữ ngốc, nếu thằng bé tìm một cô gái thâm sâu như vậy, cổ phần Lăng Nhuận, nửa phần cũng không lọt được vào tay cô.”

Chu Uyển Oánh hừ một tiếng, rụt tay về, gom lại chiếc áo choàng lông dài đến khuỷu tay đang trôi xuống, nói: “Tôi là mẹ thằng bé, nó sẽ không làm vậy.”

Bác sĩ Hà kiên nhẫn nói: “Thật sự sẽ không sao? Cô có nắm chắc không?”

Ông dùng đôi mắt trí tuệ trầm tĩnh nhìn Chu Uyển Oánh. Chu Uyển Oánh uổng có vẻ ngoài xinh đẹp và vóc dáng yểu điệu, kỳ thật không có mấy phần đầu óc. Bị đối phương nhìn như vậy, trong lòng dần dần có vài phần không chắc chắn, rũ mắt nói: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Kỷ Hàng là đồ vô dụng, con trai lại là đứa tự kỷ, tôi còn có thể làm sao đây.”

Bác sĩ Hà nói: “Đi gặp cô gái này đi. Cô gái nhà người bình thường, vì tiền có lẽ cái gì cũng nguyện ý làm.”

Chu Uyển Oánh nghe xong, có vài phần không vui, cảm thấy thân phận của mình mà đi gặp Chương Khả Khê là hạ thấp bà ấy. Nhưng nghĩ lại, vì Kỷ Bắc Dương, bà làm mẹ cũng nên thực hiện trách nhiệm của người mẹ, đi gặp con hồ ly tinh câu dẫn con trai bà.

Chu Uyển Oánh lấy được điện thoại của Chương Khả Khê từ chỗ bác sĩ Hà. Thấy trời không còn sớm, liền đứng dậy tính đi.

Bác sĩ Hà đi theo bà đứng dậy, đi trước một bước cầm lấy áo khoác trên ghế khoác cho Chu Uyển Oánh. Ông đứng rất gần bà, khi khoác áo cho bà lại ôn nhu như vậy, khiến Chu Uyển Oánh không khỏi nhớ đến sự ôn nhu hiếm hoi bà nhận được trong những năm gần đây đều đến từ ông ấy.

Bác sĩ Hà nói nhỏ: “Đêm nay ở lại đi.”

Chu Uyển Oánh vừa định đồng ý, nhớ đến hôm nay Kỷ Hàng sẽ về ăn cơm, vẻ mặt hiện lên sự bực bội, nói: “Lần này thì thôi. Đưa tôi ra ngoài đi.”

Bác sĩ Hà không miễn cưỡng bà, cùng bà đi ra ngoài.

Hai ngày nay Chương Khả Khê làm việc luôn có chút thất thần, thường xuyên nhìn chằm chằm Kỷ Bắc Dương mà ngây người.

*

Cô tra cứu rất nhiều tài liệu trên mạng, rất nhiều chuyên gia học giả đều nhắc tới, bệnh tự kỷ có thể thông qua can thiệp và trị liệu dài hạn mà đạt được sự khỏi hẳn.

Chương Khả Khê thầm nghĩ, nếu Kỷ Bắc Dương có bác sĩ chuyên nghiệp, vậy có thể nào bệnh anh đã được chữa khỏi rồi không?

Cái gọi là rối loạn cảm xúc, khuynh hướng bạo lực có thể nào cũng đã khỏi rồi không?

Cô nhìn chằm chằm sườn mặt Kỷ Bắc Dương, nhớ tới hai ngày nay nhìn thấy một bài thơ về bệnh tự kỷ trên mạng ——

Ta chẳng hòa cùng người, tự nhiên khó hòa đời,
Như khách từ phương xa, lạc giữa trời sao rơi.
Dải ngân hà gần lắm, đưa tay tưởng chạm rồi,
Mà tin về chính mình—vẫn lặng im, xa xôi.

Ta tự xưng lữ khách, giữa đảo hoang chơi vơi,
Chỉ mong một ngày đẹp, gió ngoài khơi thôi vời,
Thế gian quanh đảo nhỏ chẳng nghiệt ngã nữa rồi.

Kỷ Bắc Dương bắt được Chương Khả Khê đang lén nhìn anh. Đối phương không hề trốn tránh, ngược lại nháy mắt với anh.

Kỷ Bắc Dương đang đeo tai nghe trò chuyện bỗng nhiên quên mất mình muốn nói gì.

Đối phương gọi một tiếng Kỷ đổng, Kỷ Bắc Dương mới lập tức tỉnh táo, giả vờ ho khan che giấu sự thất thần vừa rồi của mình.

Chương Khả Khê trộm nở nụ cười, dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói: Em đi ra ngoài mua đồ ăn, tối ăn lẩu nha?

Kỷ Bắc Dương gật đầu.

Chương Khả Khê cầm lấy áo khoác nhẹ nhàng ra cửa.

Cô đẩy xe mua sắm trong siêu thị lớn, lấy rất nhiều rau củ, trái cây, rồi chọn tôm tươi và thịt. Lúc tính tiền, thấy sữa tươi đang khuyến mãi, lại lấy thêm một thùng sữa tươi.

Cuối cùng khi ra khỏi siêu thị, cô xách hai túi lớn, còn có một thùng sữa, nặng muốn chết. Anh trai kiểm phiếu ở cửa siêu thị nói: “Cô mua nhiều vậy sao, xách về nổi không, có cần giúp đỡ không?”

Chương Khả Khê cảm thấy hơi nặng, nhưng vẫn ổn. Siêu thị không xa chung cư, qua một con đường cái là tới, nói: “Được, cảm ơn. Không xa lắm đâu.”

Cô xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị. Đi chưa được bao lâu, điện thoại bỗng nhiên reo lên. Chương Khả Khê xách đồ không có chỗ để, không muốn nghe, nhưng điện thoại vẫn reo mãi. Cô đành phải tìm một chỗ, đặt một túi đồ lên mu bàn chân, chừa ra một tay móc điện thoại từ trong túi ra.

Cuộc gọi từ số lạ, không biết là ai.

Chương Khả Khê nghe điện thoại, nói: “Xin chào?”

Đầu dây bên kia, một giọng nữ lạnh lùng nói: “Cô là Chương Khả Khê sao?”

“Đúng vậy.”

Giọng nữ nói: “Chúng ta gặp mặt một chút đi, tôi chờ cô ở quán cà phê đối diện chung cư Tây Lân.”

Nói xong đối phương liền muốn cúp điện thoại. Chương Khả Khê vội vàng gọi lại bà ấy, nói: “Xin lỗi, xin hỏi đầu dây bên đó là ai?”

Đối phương không vui nói: “Cô đến rồi sẽ biết.”

Chương Khả Khê nói: “Xin lỗi, tôi không hẹn với người không quen biết.”

Chu Uyển Oánh nhíu mày. Chưa bắt đầu gặp mặt mà đã không kiên nhẫn rồi. Bà lạnh lùng nói: “Tôi là mẹ của Bắc Dương.”

Nói xong cúp điện thoại.

Chương Khả Khê đứng tại chỗ ngẩn người, nhìn dãy số, có chút không biết làm sao.

Mẹ Kỷ Bắc Dương…… Sao lại tìm được cô, hơn nữa muốn gặp cô? Chẳng lẽ là đã biết chuyện gì sao?

Chương Khả Khê đặt điện thoại lại vào túi, ước lượng túi đồ tiếp tục đi, cho đến khi đi đến cửa chung cư. Cô quay đầu lại nhìn quán cà phê đối diện phố, vô thức cắn môi, không biết mình có nên đi gặp không.

Quầy lễ tân ban quản lý tòa nhà thấy cô cầm quá nhiều đồ, đi tới hỗ trợ. Chương Khả Khê suy nghĩ vài giây, nói: “Có thể gửi đồ ở đây trước một chút không ạ, tôi có một thứ quên mua cần phải đi ra ngoài một chút.”

Dịch vụ của ban quản lý tòa nhà rất tốt, lập tức đồng ý.

Chương Khả Khê thả đồ xuống, đi ra ngoài chung cư, nhìn quán cà phê đối diện nghiêng, chần chờ một lát, mới bước vào.

Quán cà phê không có mấy người. Chương Khả Khê đi vào, nhân viên cửa hàng tới chiêu đãi cô, cô nói cô tìm người. Nhân viên cửa hàng hỏi tên cô, dẫn cô đến một vị trí có tính ẩn nấp khá tốt.

Chương Khả Khê nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm ưu nhã phóng khoáng. Sau khi nhân viên cửa hàng đi rồi, cô ôn tồn nói: “Xin chào, cháu là Chương Khả Khê.”

Chu Uyển Oánh mặt không biểu cảm nói: “Ngồi đi.”

Chương Khả Khê ngồi xuống đối diện bà.

Chu Uyển Oánh khắt khe đánh giá cô một chút. Quả nhiên là cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, đích xác có vốn liếng để câu dẫn người khác.

Chương Khả Khê nói: “Chào dì, xin hỏi dì tìm cháu có chuyện gì?”

Chu Uyển Oánh bị một tiếng ‘dì’ này của cô gọi đến mức hỏa khí xông thẳng lên não. Bà rõ ràng vẫn xinh đẹp quyến rũ, lại bị một cô gái lớn như vậy gọi thành dì. Sắc mặt lập tức lạnh đi ba phần, nói: “Chương Khả Khê đúng không, tôi tìm cháu là muốn cháu rời xa con trai tôi.”

Trong lòng Chương Khả Khê thót lại một chút, duy trì bình tĩnh, nói: “Dì, cháu không hiểu ý dì.”

Chu Uyển Oánh nói: “Ý tôi là, tôi không cho phép cháu đánh chủ ý lên con trai tôi. Loại con gái như cháu tôi thấy nhiều rồi. Muốn tiền phải không, đây là 20 vạn (~700tr), cầm tiền rồi cút đi, về sau đều không cần xuất hiện trước mặt Bắc Dương nữa.”

Chương Khả Khê rũ mắt nhìn chiếc thẻ trên bàn, trong lòng có vài phần cay xót. Quả nhiên, Kỷ gia vừa biết sự tồn tại của cô liền tìm tới để nhổ cỏ tận gốc.

Cô đích xác đang đánh chủ ý lên Kỷ Bắc Dương, chính là cô đánh lên con người anh, tuyệt đối không phải tiền của anh. Vì sao mẹ anh lại nói những lời khó nghe như vậy, khó nghe đến mức phảng phất Chương Khả Khê chính là loại hạ tiện và tham tiền như thế.

Chương Khả Khê chịu đựng sự tủi thân trong lòng, nói: “Dì, cháu là thư ký của Kỷ Bắc Dương. Nếu muốn cháu đi, cần phòng nhân sự phát thông báo sa thải chính thức. Còn số tiền này dì thu lại đi.”

“Chê ít?” Chu Uyển Oánh mắt lạnh xem cô, nói: “Cháu muốn bao nhiêu?”

Chương Khả Khê nhẫn nại, nói: “Không phải vấn đề tiền bạc.”

Chu Uyển Oánh nói: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Điện thoại Chương Khả Khê reo lên. Cô liếc nhìn một cái, là Kỷ Bắc Dương. Cô cúp máy.

Trong vài giây ngắn ngủi cúp máy, Chương Khả Khê bỗng nhiên đưa ra một quyết định. Cô vốn định giải thích mình chỉ là thư ký của Kỷ Bắc Dương, nhưng bây giờ cô quyết định muốn nói rõ ràng.

Chương Khả Khê nói: “Dì, số tiền này cháu sẽ không lấy. Cháu làm thư ký của Kỷ đổng, công ty phát lương cho cháu. Lương một năm của con chính là con số này. Tiếp theo, con thích anh ấy. Kỷ đổng…… Bắc Dương cũng thích con. Chúng con sẽ ở bên nhau, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Chu Uyển Oánh nghe xong lời cô nói, chỉ cảm thấy cô ấu trĩ buồn cười. Lạnh lùng nói: “Bắc Dương từ nhỏ đã được chẩn đoán mắc tự kỷ, có rối loạn cảm xúc. Thằng bé căn bản không hiểu cảm xúc của con người. Cháu nói với tôi thằng bé thích cháu, cháu cảm thấy tôi sẽ tin sao. Còn cháu thích thằng bé? Càng là buồn cười. Cô thích thằng bé cái gì, chẳng phải là tiền sao.”

Chương Khả Khê nhíu mày, khó mà tin được đây là lời mà mẹ Kỷ Bắc Dương có thể nói ra. Trong lòng Chương Khả Khê giống như bị một bàn tay siết chặt, đau đến mức cổ họng cô khô khốc.

Làm sao bà ấy có thể nói Kỷ Bắc Dương như vậy, làm sao có thể. Kỷ Bắc Dương rõ ràng tốt như vậy, lại bị bà nói như thể anh chẳng ra gì không đáng được yêu thương.

Chu Uyển Oánh thấy cô không nói gì, cho rằng đã nói trúng chỗ đau của cô, tiếp tục nói: “Cháu có một em trai tàn tật đúng không? Tôi cho cháu thêm 10 vạn nữa, cầm 30 vạn này rồi cút xéo đi cho tôi. Về sau đều không cần nói cái gì thích Bắc Dương nữa. Cô gái nhỏ, Bắc Dương không giống người bình thường. Cháu dùng những lời này lừa người khác thì được, đừng có tự cho là thông minh mà dùng lên người thằng bé. Tôi nghe thấy ghê tởm.”

Ngực Chương Khả Khê phập phồng. Tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, nói: “Dì ——”

“Không cần gọi tôi là dì!” Chu Uyển Oánh rốt cuộc không chịu nổi cái xưng hô này, bà ấy đứng lên, nói: “Ngày mai cháu sẽ nhận được tiền chuyển khoản. Nhận được rồi lập tức dọn khỏi chung cư Tây Lân.”

Bà nói xong muốn đi. Chương Khả Khê cũng đứng dậy theo, gọi lại bà, nói: “Dì, cháu ——”

“Tôi nói không được gọi tôi là dì!”

Chương Khả Khê cũng bực, nói: “Vậy tôi gọi ngài là gì? Thím được không? Thím! Kỷ Bắc Dương bị bệnh không sai, nhưng anh ấy nhất định không muốn người khác đem mấy chữ ‘bệnh nhân tự kỷ’ treo sau tên anh ấy, đặc biệt là mẹ anh ấy! ”

Chu Uyển Oánh bị chữ ‘Thím’ làm cho cả người cực kỳ khó ở.

Chương Khả Khê nói: “Tôi nói rồi, không cần dùng số tiền này vũ nhục tôi. Tôi không thèm. Tôi làm việc một năm là kiếm lại được số này! Còn nữa, anh ấy bị bệnh, nhưng bệnh luôn có ngày khỏi, không phải sao? Thím có quan tâm đến anh ấy không? Biết anh ấy hiện tại là bộ dáng gì không? Vì sao tôi ở đối diện anh ấy, mà trước nay không thấy thím đến thăm anh ấy? Thím cứ một câu hai câu nói anh ấy là tự kỷ, anh ấy sẽ không có tình cảm. Nhưng anh ấy sẽ có, anh ấy sẽ vui vẻ, buồn bã, cũng sẽ thích tôi!”

Chương Khả Khê chỉ vào mình, đôi mắt đỏ lên, nói: “Thím dựa vào cái gì nói tôi ghê tởm, thím biết rõ tôi sao? Thím vì sao muốn chạy tới chỉ trích tôi? Tôi là có một em trai tàn tật, nhưng em tôi cần tiền tôi sẽ kiếm cho nó, không cần thím quan tâm! Nếu thím thật sự rảnh rỗi như vậy, tôi cầu thím quan tâm nhiều hơn một chút đến Bắc Dương! Được không, Thím!!!”

Môi đỏ thắm của Chu Uyển Oánh khẽ run. Thường ngày đều là bà trừng mắt, lạnh lùng châm chọc người khác, đây là lần đầu tiên bị một cô bé chỉ thẳng vào mũi mà mắng.

Chương Khả Khê nói xong, không đợi bà ấy phản ứng lại, trực tiếp chạy ra khỏi quán cà phê.

Không khí lạnh bên ngoài ập vào mặt. Nước mắt Chương Khả Khê bỗng nhiên rơi xuống. Trái tim cô thình thịch loạn nhịp, như thể bị sét đánh vào màng tai.

Cô đứng trên con đường cái như dòng nước chảy, đột nhiên không biết nên đi đâu. Bị gió lạnh thổi một lát mới dần dần thanh tỉnh, chậm rãi đi đến đại sảnh chung cư, suy sụp ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh.

Lễ tân ban quản lý tòa nhà thấy cô, sững sờ một chút, đi qua đưa khăn giấy cho cô, dò hỏi cô có cần giúp đỡ không.

Chương Khả Khê nhận lấy khăn giấy, nói cảm ơn, nói: “Tôi muốn một mình ngồi một lát.”

Lễ tân gật đầu, nói nếu có yêu cầu gì thì có thể nói cho họ, sau đó tránh ra.

Chương Khả Khê lau khô nước mắt, ánh mắt thẫn thờ. Một lát sau, điện thoại Kỷ Bắc Dương lại gọi tới. Chương Khả Khê rũ mắt nhìn tên trên điện thoại, cúp máy, gửi tin nhắn cho anh, nói mình lập tức lên lầu.

Gửi tin nhắn xong, Chương Khả Khê gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Tấn.

Điện thoại được kết nối, cô nói với Hàn Tấn: “Tôi thích Kỷ Bắc Dương, tôi muốn theo đuổi anh ấy, làm bạn trai tôi.”

Hàn Tấn bị lời nói đổ ập xuống của cô làm cho kinh sợ, nói: “Cô đang nói vớ va vớ vẩn gì đó?”

Chương Khả Khê nói: “Tôi không nói vớ vẩn, tôi chỉ thông báo cho anh trước một tiếng.”

“Không đùa chứ? Không chơi game Thật lòng hay mạo hiểm đó chứ?”

Chương Khả Khê nói: “Không có, tôi là thật lòng. Tôi hiện tại chỉ là…… thông báo cho anh một tiếng, hy vọng sau này anh sẽ không quá kinh ngạc.”

Hàn Tấn yên lặng một lát, nói: “Chương Khả Khê, thôi bỏ đi, tình huống của Bắc Dương rất phức tạp.”

Chương Khả Khê lạnh lùng nói: “Phức tạp? Vì sao? Bởi vì anh ấy có bệnh tự kỷ sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

—— Thơ là do một người mắc tự kỷ ở Mỹ viết, có chỉnh sửa.
—— Mẹ anh ấy là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa nhưng ngu ngốc điên rồ đó.

Hết chương 49

Bình Luận (0)
Comment