My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 50

Chương 50: Drama về tinh tinh 

Hàn Tấn vừa mới cùng bạn gái đến trung tâm thương mại. Nghe Chương Khả Khê nói xong, anh ta ra hiệu với bạn gái, đi đến chỗ không có người, nói: “Cô đã biết rồi? Ai nói cho cô?”

Chương Khả Khê không trả lời câu hỏi của anh ta, hỏi ngược lại: “Bệnh tự kỷ sẽ ảnh hưởng đến việc tôi thích anh ấy, hay sẽ ảnh hưởng đến việc anh ấy thích tôi?”

Hàn Tấn không biết nên trả lời như thế nào. Chương Khả Khê nói: “Tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

Cô đi tìm lễ tân ban quản lý tòa nhà lấy đồ gửi. Vừa nhận đồ xoay người, thấy Kỷ Bắc Dương bước ra từ thang máy, cúi đầu nhìn điện thoại di động. Giây tiếp theo, điện thoại di động của Chương Khả Khê rung lên trong túi.

Chương Khả Khê nhìn bóng lưng anh đi qua, lòng đau nhói. Chương Khả Khê không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao mỗi người đều phải nói Kỷ Bắc Dương như vậy.

Khi Kỷ Bắc Dương sắp đi ra khỏi chung cư, cuộc điện thoại của anh được kết nối.

“Quay người lại.” Chương Khả Khê nói trong điện thoại.

Kỷ Bắc Dương dừng lại, quay người, bị Chương Khả Khê đột nhiên chạy tới đâm vào.

Kỷ Bắc Dương lùi lại nửa bước, rất nhanh đứng vững thân thể ôm lấy Chương Khả Khê.

Trước công chúng, đại khái đây là lần đầu tiên Chương Khả Khê dũng cảm như vậy.

Kỷ Bắc Dương cảm nhận được bờ vai run rẩy của cô, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Làm sao vậy?”

Chương Khả Khê dùng sức ôm eo anh, nói: “Kỷ Bắc Dương, anh làm bạn trai em được không?”

Kỷ Bắc Dương sững sờ một chút, dường như cảm thấy xa lạ và khó hiểu với từ này.
Anh chần chờ khiến Chương Khả Khê trở nên thấp thỏm. Cô ngẩng đầu nói: “Không thể sao?”

Kỷ Bắc Dương tuy rằng khó có thể lý giải ý nghĩa thật sự đằng sau hai chữ bạn gái là gì, nhưng đối với câu hỏi của Chương Khả Khê, anh vĩnh viễn đều chỉ biết nói ‘Được, có thể.’

Kỷ Bắc Dương nói: “Được, có thể.”

Chương Khả Khê cười ngọt ngào, nói: “Kỷ Bắc Dương, anh thật tốt.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Chúng ta về nhà?”

Chương Khả Khê lúc này mới nhớ ra mình còn có hai túi đồ đặt dưới đất. Cô rời khỏi lòng Kỷ Bắc Dương, đang chuẩn bị nói gì đó, vô tình liếc nhìn xung quanh, tức khắc mặt đỏ bừng.

Xung quanh cô và Kỷ Bắc Dương thế mà lưa thưa vây quanh một vòng quần chúng hóng drama đang cầm điện thoại chụp họ.

Những người thuê nhà ở chung cư Tây Lân, hoặc làm việc trong chung cư đều là người trẻ tuổi. Nhóm quần chúng hóng chuyện trẻ tuổi có người chụp ảnh, có người thậm chí live stream, “Trai xinh gái đẹp rải đường trực tuyến, anh em vào phòng live stream, dẫn các bạn xem hiện trường.”

Chương Khả Khê vội vàng dùng tay che mặt, kéo Kỷ Bắc Dương, xách túi mua hàng dưới đất lên, trong lòng mặc niệm “Chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ chính là họ”, vội vã rời khỏi đại sảnh.

Lúc họ đi, anh chàng đang phát sóng trực tiếp còn la lớn: “Mỹ nữ soái ca, tỏ tình thành công hôn một cái rồi đi chứ!”

Chương Khả Khê: “……”

Chương Khả Khê ngay cả thang máy cũng không đợi, kéo Kỷ Bắc Dương bước nhanh đi vào cầu thang bộ.

Cầu thang bộ tối đen, bảng hiệu lối thoát hiểm lóe lên ánh sáng xanh biếc u tối. Kỷ Bắc Dương nhận lấy tất cả đồ vật trong tay cô, xách bằng một tay. Tay kia cùng Chương Khả Khê nắm chặt lấy nhau.

Họ cắm đầu bò mười mấy tầng. Sự xấu hổ của Chương Khả Khê mới tiêu tán một chút. Cô thở hổn hển cùng Kỷ Bắc Dương đứng ở cầu thang bộ lầu 13 nghỉ ngơi.

Kỷ Bắc Dương một tay xách đồ vật, ghé sát hôn lên cô, thầm thì bên môi cô: “Họ nói tỏ tình thành công muốn hôn một cái.”

Chương Khả Khê ôm eo anh, ngẩng đầu nhắm mắt lại.

Nụ hôn triền miên đắm say, nụ hôn ôn nhu đến chết.

Không biết qua bao lâu, Chương Khả Khê cảm thấy có chút khác thường, chậm rãi mở bừng mắt. Cô liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một chú bảo vệ xách túi rác từ hành lang nghiêng đầu nhìn họ ở cầu thang bộ, mặt đầy nụ cười bà thím.

Chương Khả Khê la lên một tiếng, kéo Kỷ Bắc Dương chạy lên lầu.

Kỷ Bắc Dương nhanh tay lẹ mắt ước lượng xách đồ vật dưới đất, đi theo Chương Khả Khê tiếp tục leo thang lầu.

Lần này, họ không dám dừng lại nữa, một hơi bò tới tầng 25, gấp gáp mở cửa căn 2501, xông vào.

Hai người nằm liệt trên sô pha th* d*c, nghiêng đầu nhìn nhau một cái. Chương Khả Khê bò đến bên cạnh Kỷ Bắc Dương, dựa vào ngực anh, ôm eo anh, thở phì phò nói: “Đời này mặt mũi đều bị bò ăn hết rồi.”

Ngực Kỷ Bắc Dương truyền đến tiếng cười rầu rĩ rung động. Chương Khả Khê ngẩng đầu liếc anh một cái, nói: “Anh cười cái gì? Mặt mũi là của chung, muốn vứt thì cùng nhau vứt.”

Kỷ Bắc Dương xoa đầu cô, nói: “Bạn gái.”

Chương Khả Khê mặt đỏ lên, một lần nữa dựa vào lòng anh, “Bạn trai.”

Kỷ Bắc Dương: “Ừm.”

Hai người ăn lẩu trong nhà. Kỷ Bắc Dương dùng đũa không tốt, cho nên toàn bộ quá trình đều là Chương Khả Khê không ngừng gắp thức ăn. Cô một viên bò viên, Kỷ Bắc Dương một viên bò viên. Cô một đũa mì ăn liền, Kỷ Bắc Dương một đũa mì ăn liền.

Ăn xong, Chương Khả Khê nấu sữa tươi, mỗi người một ly. Họ dùng sữa tươi để cụng ly như rượu. Lúc cụng vào nhau, Chương Khả Khê nói: “Chúc anh……”

Lúc cô do dự, Kỷ Bắc Dương nói: “Chúc em hạnh phúc, Chương Khả Khê.”

Chương Khả Khê sững sờ một chút, mỉm cười nói: “Cũng chúc anh hạnh phúc.”

Cô nhẹ nhàng nói trong lòng: Bắc Dương của em, chúc anh bình an khỏe mạnh, chúc anh vĩnh viễn sẽ không bị tổn thương.

Sáng sớm ngày thứ hai, đây là lần Chương Khả Khê ngủ ngon nhất gần đây.

Cô lười biếng đi WC rửa mặt đánh răng. Nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên cô và Kỷ Bắc Dương chính thức xác định quan hệ, quyết định trang điểm nhẹ rồi đi gặp anh.

Chương Khả Khê vừa mới thoa kem nền, đang định tán đều thì nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

Cô mở cửa, thấy Kỷ Bắc Dương ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ cần ra ngoài. Kỷ Bắc Dương nói: “Hiện tại cần đi Vân Hãn. Đát Kỷ sắp sinh, Tư Tư đang cuồng loạn.”

Chương Khả Khê nói: “Được, anh chờ em một phút.”

Cô vội vàng về phòng nhanh chóng thay quần áo, rút một tờ khăn giấy ấn lên mặt, vừa lau kem nền, vừa cùng Kỷ Bắc Dương ra cửa.

Chương Khả Khê lái xe. Trên đường cô mới biết Đát Kỷ là một con tinh tinh cái ở khu vực vượn người thuộc khu bảo tồn, còn Tư Tư là một con tinh tinh cái khác.

Em bé sắp sinh của Đát Kỷ là con của nó với Tiểu Dã, một con hồng tinh tinh đực, Tư Tư là chính cung của Tiểu Dã, còn Đát Kỷ thì tinh quái như tên, là trắc phi yêu diễm.

Nửa giờ sau, Chương Khả Khê đưa Kỷ Bắc Dương đến khu bảo tồn hoang dã quốc tế Vân Hãn. Vừa vào khu bảo tồn không lâu, đã có nhân viên giám đốc lái xe tham quan đón họ đi đến khu tinh tinh.

Trong văn phòng nhân viên chăn nuôi, nhân viên giúp Kỷ Bắc Dương mặc vào bộ đồ bảo hộ đặc chế, sau đó cùng anh đi vào khu tinh tinh.

Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, không ai lo lắng cho Chương Khả Khê, vì thế cô bị giữ lại bên ngoài khu vực ngắm cảnh.

Nhân viên rất bận rộn. Chương Khả Khê biết hiện tại không thể quấy rầy họ, vì thế an tĩnh ở bên ngoài, ghé vào vách kính nhìn Kỷ Bắc Dương chậm rãi bước vào khu tinh tinh.

Kỷ Bắc Dương cùng nhân viên chăn nuôi tinh tinh đi đến dưới một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn một con hồng tinh tinh ngồi giữa cành cây, dường như đang trò chuyện với nó.

“Tên nó là Tư Tư.” Giám đốc lái xe dẫn họ đi đến bên cạnh Chương Khả Khê nói.

“Nó làm sao vậy?” Chương Khả Khê hỏi.

Giám đốc nói: “Đát Kỷ sắp sinh em bé, Tư Tư rất lo âu. Tư Tư là nguyên phối của Tiểu Dã. Trước đây nó và Tiểu Dã từng có một em bé tinh tinh, nhưng vì Tư Tư còn nhỏ, không chăm sóc tốt, lúc ngủ vô tình đè chết em bé tinh tinh. Sau này Đát Kỷ đến bên cạnh Tiểu Dã, trở thành vợ thứ hai của Tiểu Dã. Nếu em bé trong bụng Đát Kỷ ra đời bình an, chính là đứa con đầu tiên của Tiểu Dã. Tư Tư rất ghét Đát Kỷ, cho nên phát hiện Đát Kỷ sắp sinh, đã rất lo âu. Trước đây còn nhiều lần tấn công Đát Kỷ.”

Chương Khả Khê không kịp phòng ngừa hóng được quả drama về tinh tinh này, vẻ mặt vi diệu nói: “Cái này, thì.., có thể lý giải. Tiểu tam mà, người thấy người đánh, không, tinh tinh thấy tinh tinh đánh cũng là bình thường.”

Giám đốc cười cười, nói: “Tinh tinh là chế độ một chồng nhiều vợ.”

Chương Khả Khê: “Xin lỗi, là kiến thức của tôi còn hạn hẹp.”

Giám đốc nói: “Vì Đát Kỷ sinh em bé, tâm trạng Tư Tư thật sự không tốt, đã liên tục ba ngày trốn trên cây không ăn không uống. Hôm qua chúng tôi rút máu xét nghiệm cho nó, phát hiện Tư Tư cũng mang thai, thời gian mang thai rất ngắn. Nhân viên nuôi dưỡng sợ Tư Tư cứ như vậy sẽ không tốt cho nó và em bé, cho nên mới vội vàng gọi Kỷ tiên sinh tới.”

Thấy Chương Khả Khê không hiểu, giám đốc lại giải thích nói: “Tư Tư vốn là động vật được chúng tôi cứu hộ ngoài tự nhiên. Năm tuổi, chân nó bị dây thép siết chặt vào thịt. Đội chúng tôi đã tiến hành trị liệu và cứu hộ cho nó, cũng nhập khẩu nó từ đảo Tô Môn Đáp về nước. Lúc ban đầu Tư Tư không cho phép con người tiếp cận. Là Kỷ tiên sinh và voi Châu Phi Mao Mao luôn chăm sóc bầu bạn với nó, khiến nó buông xuống cảnh giác. Cho nên cho tới bây giờ, Kỷ tiên sinh đều là người ba Tư Tư thích nhất.”

Qua vách kính trong suốt, Chương Khả Khê nhìn thấy một con hồng tinh tinh chậm rãi bò xuống khỏi cây, ủ rũ được Kỷ Bắc Dương ôm lấy.

Kỷ Bắc Dương ôm Tư Tư đi vào căn phòng phía sau khu tinh tinh.

Giám đốc nói: “Tư Tư đi có chút chân thọt. Không biết có phải vì nguyên nhân này không, Tiểu Dã không thích nó.”

Giám đốc thở dài, nói: “Muốn vào xem một chút không? Kỷ tiên sinh hẳn là đang đút Tư Tư ăn.”

Chương Khả Khê gật đầu. Lúc đi theo giám đốc, cô nói: “Kỷ tiên sinh không phải là nhân viên chăn voi sao, hóa ra anh ấy còn chăn cả tinh tinh.”

Giám đốc nói: “Không chỉ vậy, trong phòng sơ sinh của khu bảo tồn Vân Hãn, mỗi khi một con non ra đời, Kỷ tiên sinh đều đích thân đến hiện trường. Anh ấy là người vừa giàu lòng nhân ái vừa chan chứa tình cảm, luôn quan tâm đến mọi sinh linh trong Ngôi Nhà của mình nhất tôi từng thấy.”

Chương Khả Khê bắt lấy từ ngữ anh ấy nói, nói: “Ngôi Nhà?”

Giám đốc nói: “Ừm?”

Chương Khả Khê nói: “Ngôi Nhà nào cơ?”

Giám đốc khó hiểu, nói: “Khu bảo tồn.”

Chương Khả Khê: “……”

Ý anh ấy không phải là khu bảo tồn hoang dã quốc tế này là của Kỷ Bắc Dương đấy chứ.

Họ nhìn thấy Kỷ Bắc Dương đang cho hồng tinh tinh Tư Tư ăn dưa Hami trong phòng nuôi dưỡng.

Cách phòng kính, Kỷ Bắc Dương ngẩng đầu nhìn Chương Khả Khê khẽ mỉm cười.

Chương Khả Khê đáp lại bằng nụ cười. Trong lòng lại tràn đầy rối rắm và nghẹn lại. Kỷ Bắc Dương hình như còn giàu hơn cô tưởng tượng…… Làm sao bây giờ, cô cảm thấy mình như không xứng với anh.

“Kỷ tổng cười với tôi.” Giọng Hàn Tấn đột nhiên xuất hiện.

Chương Khả Khê quay đầu, nói: “Sao anh lại đến đây?”

Hàn Tấn nói: “Là tôi nhận được điện thoại gọi đến từ Vân Hãn trước.”

Anh ta không nói Chương Khả Khê hôm qua đã cho anh ta một tin tức kinh ngạc lớn như vậy, anh ta dù thế nào cũng muốn đến gặp cô một lần.

Giám đốc khu bảo tồn không biết đã rời đi từ lúc nào. Chương Khả Khê nhìn người trong phòng kính, nói: “Hàn tổng, hỏi anh một chuyện.”

“Nói.”

Chương Khả Khê nói: “Khu bảo tồn này là…… là của Kỷ tổng?”

Hàn Tấn ừ một tiếng, nói: “Đây là sản nghiệp duy nhất đứng tên Bắc Dương.”

“Vậy…… Cái không đứng tên anh ấy thì sao?”

Hàn Tấn liếc cô một cái, nói: “Sao vậy? Sợ sao?”

Chương Khả Khê sợ, phức tạp nhìn Kỷ Bắc Dương. Sợ không môn đăng hộ đối, sợ những lời đồn thổi vớ vẩn, sợ mây và bùn có sự khác biệt, cuối cùng khó thành toàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương Khả Khê: “Tự ti.”

Kỷ Bắc Dương: “Tiền của anh chia cho em một nửa, còn tự ti sao?”

Chương Khả Khê: “Em về sau sẽ không bao giờ viết hai chữ tự ti nữa.”

Hết chương 50

Bình Luận (0)
Comment