Kỷ Bắc Dương cho Tư Tư ăn một lát, chờ nó chủ động ăn gì đó xong thì giao Tư Tư cho nhân viên chăn nuôi, anh cởi bộ đồ bảo hộ đi ra.
Kỷ Bắc Dương liếc nhìn Hàn Tấn một cái, chìa tay về phía Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê đặt tay vào tay anh, bị Kỷ Bắc Dương kéo đi dọc hành lang.
Hàn Tấn sờ sờ mũi, không biết có phải ảo giác không, cảm thấy động tác Kỷ Bắc Dương dắt tay Chương Khả Khê có chút cố ý.
Hàn Tấn giật mình, Bắc Dương không phải đang rải cơm chó cho anh ta đấy chứ?
Chương Khả Khê đi theo Kỷ Bắc Dương đến phòng sơ sinh phía sau khu tinh tinh. Phòng sơ sinh được bố trí rất ấm áp, tường màu hồng nhạt, treo rất nhiều ảnh em bé tinh tinh.
Nhân viên bên trong thấy họ, đi ra nói: “12 phút trước, Đát Kỷ đã sinh một em bé tinh tinh đực.”
Kỷ Bắc Dương hỏi Chương Khả Khê, “Muốn vào xem không?”
Chương Khả Khê vui mừng vì được ưu ái, nói: “Có thể sao? Em có làm chúng nó sợ không?”
Kỷ Bắc Dương nói sẽ không. Nhân viên lấy hai bộ đồ phòng độc, Kỷ Bắc Dương lấy một bộ giúp Chương Khả Khê mặc vào.
Hàn Tấn đi theo vào, cũng muốn đi xem em bé tinh tinh. Đang định gọi nhân viên lấy đồ bảo hộ, điện thoại di động liền reo lên, đành phải đi ra ngoài nghe điện thoại.
Kỷ Bắc Dương cũng thay đồ xong thì dẫn Chương Khả Khê đi vào trong phòng sơ sinh.
Chương Khả Khê lần đầu tiên trong đời nhìn thấy em bé tinh tinh mới sinh, toàn thân mềm nhũn, giống như một con chuột nhỏ được nhân viên nuôi dưỡng bế trên tay dùng bình sữa cho bú, vừa uống vừa phát ra tiếng thỏa mãn rầm rì.
Kỷ Bắc Dương nói: “Muốn thử một chút không?”
Chương Khả Khê trừng lớn mắt, hăm hở muốn thử, lại không dám, nói: “Không được không được, nhỏ quá, em không có kinh nghiệm, sợ làm bị thương nó.”
Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê toàn thân đều khóa kín trong bộ đồ bảo hộ màu xanh nhạt chỉ lộ ra khuôn mặt, nói: “Chờ nó lớn hơn một chút, anh dẫn em đến chơi với nó.”
“Được.”
Họ đi xuyên qua một căn phòng khác, gặp được Đát Kỷ vừa mới sinh. Đát Kỷ có hình thể gầy gò, lông tóc hồng nhuận sạch sẽ, so với Tư Tư mà nói, thật là một con tinh tinh cái vô cùng xinh đẹp.
Kỷ Bắc Dương hỏi về chế độ ăn uống của Đát Kỷ. Nhân viên chăn nuôi nói nó bị Tư Tư đánh mấy ngày trước đó nên tâm trạng luôn không tốt, ăn cũng không nhiều lắm.
Kỷ Bắc Dương sờ tay Đát Kỷ. Ngón tay màu đen của hồng tinh tinh cũng nắm lại tay anh, đôi mắt to lớn toát ra vẻ sợ hãi và ỷ lại.
Kỷ Bắc Dương nói nhỏ an ủi nó, khuôn mặt nghiêng ôn nhu chuyên chú.
Chương Khả Khê thấy anh được tin tưởng và ỷ lại, dùng sự tĩnh lặng kiên nhẫn của mình, gửi gắm tình cảm vào vạn vật tự nhiên.
Hàn Tấn đi đến chỗ rất xa ngoài cửa nghe điện thoại, nói: “Bác sĩ Hà, xin chào.”
Bác sĩ Hà trong điện thoại nói cho Hàn Tấn biết, Kỷ Bắc Dương đã bỏ lỡ hai lần thời gian khám bệnh.
Hàn Tấn nhìn bức vẽ mỡ động vật trên tường. Kể từ lần trước bác sĩ Hà dùng điện với Kỷ Bắc Dương ngay trước mặt anh ta, Hàn Tấn liền bài xích việc nhắc nhở Kỷ Bắc Dương khám bệnh đúng hạn. Cho nên Kỷ Bắc Dương không nhắc đến, anh ta cũng làm bộ quên mất.
Hàn Tấn nói: “Công ty gần đây rất bận, Kỷ tổng bên này nhất thời không thoát thân được. Chậm trễ khám bệnh, tôi thay Kỷ tổng xin lỗi ông. Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, tôi đích thân đưa Kỷ tổng đi, ông thấy sao?”
Bác sĩ Hà bên kia nói thêm vài câu, bị Hàn Tấn khéo léo lật ngược, sau đó liền cúp điện thoại.
Hàn Tấn còn muốn đi xem em bé Đát Kỷ sinh, nhưng đã giữa trưa, bỏ đói ai cũng không được bỏ đói Kỷ Bắc Dương. Đành phải đi sắp xếp bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong, họ đi đến khu thảo nguyên nhìn con voi Châu Phi Mao Mao. Mao Mao dùng vòi cuốn một thứ gì đó đi tới.
Chương Khả Khê nhìn kỹ, thế mà là một con mèo màu cam.
Mèo cam trên đầu rụng một nhúm lông, bên mũi có vết máu, nằm rạp trên vòi voi Châu Phi, hai móng vuốt ôm chặt lấy cái vòi.
Chương Khả Khê theo bản năng nghĩ voi Châu Phi làm bị thương mèo cam, nhưng khi Mao Mao đi tới, mèo cam bỗng nhiên bám vào vòi dài của voi lập tức nhảy lên lưng voi, đón gió mà đứng, uy phong lẫm lẫm nhìn họ.
Hàn Tấn nói: “Con mèo này vẫn như vậy. Trước mặt Bắc Dương một vẻ, sau lưng Bắc Dương một vẻ. Khi Bắc Dương không ở đây, giống như một con mèo tàn phế. Vừa thấy Bắc Dương, liền bày ra dáng vẻ ‘bổn miêu đánh nhau đã trở lại, bổn miêu thiên hạ vô địch’.”
Chương Khả Khê: “……”
Ngay cả loài động vật kiêu ngạo như mèo, cũng muốn Kỷ Bắc Dương khen ngợi như thế.
Kỷ Bắc Dương nhìn con mèo trên người voi, lại quay đầu nhìn Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê đột nhiên hiểu ánh mắt anh. Kỷ Bắc Dương đại khái là cảm thấy cô và nó rất giống, rõ ràng bị đánh thảm như vậy, trở về lại chỉ cần khen ngợi.
Kỷ Bắc Dương xách con mèo vào nhà gỗ, từ trong tủ tìm ra cồn i-ốt, tăm bông và băng gạc, khử trùng, bôi thuốc và quấn băng gạc cho đầu mèo, cuối cùng thắt một cái nơ bướm nhỏ xinh.
Chương Khả Khê nhìn thấy thủ pháp của anh có chút quen mắt, bỗng nhiên nhớ ra anh hình như cũng từng băng bó cho mình như vậy.
Đầu mèo được quấn băng gạc thò qua ngửi ngửi Chương Khả Khê, sau đó chạy ra ngoài chơi với voi Châu Phi.
Chương Khả Khê thấy Hàn Tấn dường như có chuyện muốn nói với Kỷ Bắc Dương, vì thế nhường không gian cho họ, đi ra ngoài đùa với mèo.
Hàn Tấn rút khăn ướt khử trùng lau tay cho Kỷ Bắc Dương, nói nhỏ: “Bác sĩ Hà vừa mới gọi điện thoại cho tôi.”
Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Từ chối ông ta.”
“Tôi đã lừa cho qua rồi.”
Hàn Tấn nói, “Còn một chuyện, lão Kỷ tổng tối nay tiếp khách ở khách sạn Kim Đỉnh.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Cho qua đi.”
Hàn Tấn quan sát sắc mặt Kỷ Bắc Dương nói: “Lão phu nhân cũng có mặt ở đó. Nghe nói bà mời cả bà cụ Vương và Vương tiểu thư của nhà rượu Đỗ Đường. Dạo này, bà cụ Vương khá thân thiết với mẹ cậu…”
Sắc mặt Kỷ Bắc Dương hơi trầm xuống. Hàn Tấn thở dài nói: “Cứ coi như đi gặp bà nội đi.”
Buổi chiều 16 giờ 30 phút, tài xế Kỷ gia xuất hiện ở Vân Hãn. Kỷ Bắc Dương bảo Chương Khả Khê và Hàn Tấn về nhà trước, mình đi dự tiệc.
Chương Khả Khê gật đầu. Kỷ Bắc Dương hôn khóe môi cô, sau đó lên xe rời đi.
Cho đến khi xe khuất khỏi tầm mắt, Chương Khả Khê mới thu hồi ánh mắt. Nói: “Tôi có nên nhắc anh ấy uống ít rượu không?”
Tuy rằng chưa từng thấy Kỷ Bắc Dương uống rượu, nhưng cô cảm thấy mình nên hoàn thành nghĩa vụ của bạn gái.
Hàn Tấn ngây ngốc nói: “Hôn anh ấy cảm giác thế nào?”
Chương Khả Khê liếc anh ta một cái, hai tay cắm túi đi ngược về, cười như không cười nói: “Rất ngọt.”
Hàn Tấn: “……” Đừng nói những lời mê người như vậy chứ!
Kỷ Bắc Dương đến khách sạn Kim Đỉnh thì mọi người đã đến đông đủ. Chu Uyển Oánh thấy anh, cười nói với một bà cụ phú quý bên cạnh: “Con trai tôi.”
Bà cụ Vương nói: “Vẫn luôn nghe người khác nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Dương.”
Bên cạnh Bà cụ Vương có một cô gái trẻ, từ lúc Kỷ Bắc Dương bước vào liền nhìn chằm chằm anh. Chu Uyển Oánh chú ý tới ánh mắt cô ta, đang định giới thiệu họ làm quen, Kỷ Bắc Dương không phản ứng Chu Uyển Oánh, đi thẳng đến chỗ bà nội ngồi xuống.
Sắc mặt Chu Uyển Oánh cứng đờ. Bà cụ Vương vội vàng nói: “Nhập tiệc đi,” cắt ngang câu chuyện.
Kỷ Hàng cũng tới, ngồi bên cạnh Chu Uyển Oánh, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn dáng vẻ là đã lêu lổng cả đêm.
Khách khứa 12-13 người, đều là chiến hữu và người nhà của lão Kỷ tổng. Trong phòng rất náo nhiệt, thường xuyên bùng phát tiếng cười.
Kỷ Bắc Dương ngồi một lát, đứng dậy đi ra ngoài. Anh thấy Kỷ Hàng đang hút thuốc nâng cao tinh thần ở phòng nghỉ.
Cha già đưa thuốc lá cho con thơ, nói: “Một điếu không?”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn điếu thuốc của ông ta, nói: “Rất dơ.”
Kỷ Hàng thổi thổi điếu thuốc của mình, nói: “Không dơ mà, đâu có rơi xuống đất.”
Kỷ Bắc Dương xoay người muốn đi. Kỷ Hàng nhả khói đi tới, nói: “Con trai, con có nhớ em gái kia không, ba muốn tặng con bé một chiếc xe thể thao làm quà sinh nhật, nhưng gần đây ví tiền hơi xẹp, ông nội con lại không chịu chi tiền.”
Đồng tử Kỷ Bắc Dương rũ xuống bỗng nhiên đối diện với ông ta, ánh mắt dần dần lạnh băng.
Bệnh tự kỷ có một triệu chứng phổ biến, chính là không đối diện với người khác.
Kỷ Hàng sớm đã quen việc anh không nhìn thẳng mình, giờ phút này đột nhiên thấy rõ ánh mắt Kỷ Bắc Dương, trong lòng Kỷ Hàng sinh ra một cảm giác rén ngang.
Kỷ Hàng nhả khói, “Thôi ba tự mình nghĩ cách vậy.”
Kỷ Bắc Dương vốn phải đi, lại không biết vì sao không di chuyển bước chân, mà lạnh nhạt hỏi: “Ông nhớ rõ sinh nhật tôi là khi nào không?”
Kỷ Hàng sửng sốt, không ngờ người con trai tự kỷ luôn không nói một lời này lại hỏi ra vấn đề này.
“Sinh nhật con là……”
Kỷ Bắc Dương xoay người đi rồi.
Kỷ Bắc Dương lập tức đi ra khỏi khách sạn. Chu Uyển Oánh đi giày cao gót đuổi theo, nói: “Bắc Dương, quay lại!”
Kỷ Bắc Dương không dừng bước. Chu Uyển Oánh chạy chậm qua, muốn kéo cánh tay anh, nhớ ra anh không thích tiếp xúc thân thể, vì thế đi trước một bước đến trước mặt anh. Bà chạy quá nhanh, giày cao gót không vững, lập tức đứng không vững, nghiêng sang một bên.
Kỷ Bắc Dương nắm lấy cổ tay bà, đỡ bà ấy một chút. Chu Uyển Oánh thuận thế đứng vững, Kỷ Bắc Dương liền lập tức rụt tay về.
Chu Uyển Oánh chỉnh lại áo choàng, nói: “Kim Mộ Mịch và Vương tiểu thư, con chọn một người để kết hôn.”
Kỷ Bắc Dương không nói chuyện, đi ngang qua cạnh bà.
Chu Uyển Oánh vừa mới suýt trật chân, không dám chạy nữa, xoay đầu lại lạnh lùng nói với Kỷ Bắc Dương: “Con và ba con giống nhau, đều thích loại tiện nhân có dung mạo đó. Mẹ nói cho con biết, chỉ cần có mẹ ở đây, cô ta đừng hòng bước vào cửa Kỷ gia.”
Kỷ Bắc Dương dừng bước, xoay người, ánh mắt thâm sâu như vực không đáy, trầm giọng nói: “Tôi cảnh cáo bà, đừng có làm gì kẻo hối hận.
Đôi mắt Chu Uyển Oánh nháy mắt đỏ. Đã bao lâu bà chưa từng nghe Kỷ Bắc Dương nói chuyện với mình? Nhưng con trai bà vừa mở miệng, thế mà lại vì người khác.
Chu Uyển Oánh mắt đỏ hoe mắng: “Mấy người mãi chỉ biết hướng về họ, vĩnh viễn chỉ biết họ! Mẹ là thứ gì chứ, mẹ đúng là đồ chó má! Mẹ chẳng nên gả cho nhà họ Kỷ, như vậy sẽ không sinh ra đứa tâm thần như con!”
Bà cảm thấy mình sắp phát điên rồi, bị Kỷ Hàng và Kỷ Bắc Dương bức điên. Thằng cha là đồ vô dụng, lêu lổng với phụ nữ suốt đêm không về. Thằng con thì là đứa tâm thần, vĩnh viễn không hiểu nỗi khổ của bà.
Ngón tay Kỷ Bắc Dương khẽ run, bỗng chốc nắm thành nắm đấm, sau đó sải bước rời khỏi nơi này.
Ân oán của ba mẹ có liên quan đến con cái không?
Sinh ra một đứa trẻ không được mong đợi, có thể chịu đựng tất cả phẫn nộ, u oán, khóc mắng, thất vọng và lạnh nhạt.
Kỷ Bắc Dương không có cảm giác mất mát và đau khổ. Anh sinh ra trong sự không được mong đợi, cho nên sau này mỗi một ngày đều không được mong đợi. Đại khái là trời cao rủ lòng thương, ban cho anh căn bệnh không biết nhân thế, khiến anh phong tâm bế ý, mắt mờ tâm tối, không nghe không thấy không nói, không nói thì sẽ vĩnh viễn không đau.
Ba mẹ anh và anh là mối quan hệ thù hận. Có lẽ một ngày nào đó, người chết hết, ân ân oán oán mới có thể được xóa sạch toàn bộ.
Chương Khả Khê ngồi trên thảm sau cửa, chơi điện thoại chờ Kỷ Bắc Dương trở về.
Chỉ có ngồi ở chỗ này, cô mới có thể nghe được động tĩnh bên ngoài sớm nhất.
9 giờ rưỡi, hành lang truyền đến tiếng bước chân. Chương Khả Khê mở cửa, đối với Kỷ Bắc Dương đang quay lưng mở cửa nói: “Cuối cùng cũng về rồi!”
Lúc cô nói những lời này, bỗng nhiên ý thức được mỗi lần cô về nhà mở cửa, Kỷ Bắc Dương hẳn là giống cô vậy, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ rất lâu, rất lâu.
Tay Kỷ Bắc Dương ấn trên tay nắm cửa dừng lại một chút. Khi quay đầu lại, đáy mắt vẫn còn tàn dư sự lạnh lẽo, nhưng ngay lập tức bị cô gái ôm lấy anh từ phía sau xua tan lớp băng giá. Gió xuân tức khắc thổi qua lông mày anh.
Chương Khả Khê áp mặt vào lưng anh, hai tay vòng ra trước eo, không thành thật sờ sờ, nói: “Oa, bụng xẹp rồi. Đồ ăn khách sạn ăn không ngon sao?”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt nắm lấy tay cô, “Ừm” một tiếng, nói: “Có thể nấu cơm cho anh ăn không?”
Chương Khả Khê nói được, kéo anh vào nhà mình, ấn Kỷ Bắc Dương ngồi xuống sô pha, đưa cho anh một gói khoai tây lát, tự mình đi lấy tạp dề đeo vào, nói: “Mì trứng cà chua được không?”
Kỷ Bắc Dương nói được, nghe tiếng vỏ trứng gà bị đập vỡ và tiếng đũa khuấy chạm vào thành chén thanh thúy.
Chương Khả Khê dứt khoát nhanh nhẹn nấu ăn, miệng lải nhải, nói: “Em cũng thật có tầm nhìn xa, lúc mua mì sợi mua thêm một phần. Em biết tham gia yến hội là không ăn đủ no. Lần sau ăn cơm xong rồi đi, đỡ đói bụng trở về.”
Cô đột nhiên bị ôm lấy. Kỷ Bắc Dương đặt cô lên mặt bàn ngồi xuống, sau đó cố chấp hung bạo hôn lên môi cô.
Tác giả có lời muốn nói:
—— Người lớn làm sao chữa thương đây?
—— Nấu một tô mì thêm một quả trứng gà đi.
—— Nuôi một con mèo hoặc chó.
Hết chương 51