Anh hôn rất vội vã, cánh tay siết chặt eo Chương Khả Khê cũng dùng lực mạnh bạo. Khả Khê cảm thấy hơi đau, bèn đặt hai tay lên vai anh, khẽ đấm nhẹ một cái.
Kỷ Bắc Dương từ từ lùi lại, sâu trong đáy mắt anh dường như đang cuộn trào một cơn bão tố hỗn loạn.
Chương Khả Khê nâng mặt anh, dịu dàng hỏi: “Anh đang không vui à?”
Kỷ Bắc Dương không trả lời, nhưng nét mặt và ánh mắt anh lộ rõ vẻ ảm đạm.
Chương Khả Khê nhớ lại người phụ nữ đã hẹn gặp cô trong quán cà phê—người chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng kiêu căng, mù quáng và ngây thơ, toàn thân toát ra sự tự cho là đúng và thái độ bề trên.
Nếu bà ta không tự xưng thân phận, Chương Khả Khê tuyệt đối sẽ không liên hệ một người phụ nữ như vậy với Kỷ Bắc Dương.
Điều khiến Khả Khê không thể chấp nhận nhất là cách người phụ nữ ấy nhắc đến Kỷ Bắc Dương, từ ngữ và thần thái cứ như thể anh là một người xa lạ, không liên quan.
Bữa tiệc gia đình khiến Kỷ Bắc Dương không vui. Gia đình anh ở thành phố, nhưng anh lại chọn sống một mình trong căn hộ chung cư. Chương Khả Khê rất khó để không suy đoán gia đình anh trông như thế nào mà lại khiến anh hành xử như vậy.
Anh rõ ràng là không vui, nhưng mẹ anh lại chắc chắn nói rằng anh không phải người bình thường, căn bản không có cảm xúc của con người.
Nếu mẹ anh đã luôn định kiến như vậy, thì xét từ một góc độ nào đó, hẳn là bà chưa bao giờ dành cho Kỷ Bắc Dương tình cảm xứng đáng phải có của một người mẹ.
Chương Khả Khê ngồi trên mặt bàn, nâng mặt anh, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Kỷ Bắc Dương, nói: “Em làm cho anh một tô mì Gâu Gâu nhé, ăn xong là mọi tâm trạng tồi tệ sẽ cút đi hết.”
Kỷ Bắc Dương chầm chậm chớp mắt, hỏi: “Mì Gâu Gâu, em tự bịa ra đấy à?”
Mặt Chương Khả Khê đỏ lên, nói: “Đương nhiên không phải rồi, mẹ em dạy. Hồi nhỏ mỗi lần em không vui là mẹ lại làm cho em ăn.”
Kỷ Bắc Dương nói: “‘Hồi nhỏ’ là khi nào?”
Chương Khả Khê suy nghĩ, “Năm, sáu tuổi gì đó?”
Kỷ Bắc Dương: “Ồ……”
Năm, sáu tuổi cô tin rằng ăn mì Gâu Gâu thì tâm trạng tồi tệ sẽ cút xéo đi, thế mà lại đem ra lừa Kỷ Bắc Dương hai mươi tám tuổi.
Chương Khả Khê cảm thấy mình có chút trẻ trâu, đỏ mặt nói: “Cho em xuống, nước sôi rồi.”
Kỷ Bắc Dương thả cô xuống, nhìn cô đập quả trứng gà vào nồi nước sôi. Lòng trắng và lòng đỏ trứng đan xen nhau, cuộn lên xuống trong nước. Kỷ Bắc Dương vòng tay ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai Khả Khê, khẽ nói: “Thì ra đây chính là ‘Go go’.”
Tô mì nóng hổi ra lò, Chương Khả Khê đựng trong bát lớn mang ra, đưa cho anh một chiếc nĩa bạc.
Kỷ Bắc Dương ngồi bên bàn ăn, thong thả ung dung ăn mì, cử chỉ tao nhã anh tuấn.
Chương Khả Khê chống cằm nhìn anh, như ngắm nhìn một bảo vật cần được nâng niu cất giữ, còn những người không thích anh đều là thiển cận, thiếu đi sự tinh tế trong thẩm mỹ.
*
Đêm qua tan rã trong không vui, Chu Uyển Oánh đã uống rượu suốt đêm, đến tận rạng sáng hôm sau, người vẫn nồng nặc mùi rượu.
Bà ta bò dậy khỏi giường khách sạn, nhíu mày ngửi ngửi cơ thể mình, sau đó gọi điện thoại cho stylist đến trang điểm cho mình.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Chu Uyển Oánh ném chìa khóa xe cho stylist, nói: “Đưa tôi đến một nơi.”
Stylist là một cô gái nhỏ nhắn, khó xử nói: “Thưa bà, tôi không biết lái xe.”
Chu Uyển Oánh mất kiên nhẫn nói: “Tự mình nghĩ cách đi, đừng hỏi tôi! Cô nhận lương cao như vậy mà một chuyện cỏn con cũng không làm được sao?”
Nói xong, bà ta kiêu ngạo nhấp một ngụm cà phê.
Stylist đành chịu, cầm chìa khóa xe của bà ta, nói: “Vậy bà chờ tôi một lát.”
Cô ấy tự bỏ tiền thuê tài xế công nghệ, nhờ đối phương đưa Chu Uyển Oánh đi. Chu Uyển Oánh không thèm nhìn cô, đóng sầm cửa xe.
Nửa giờ sau, Chu Uyển Oánh xuất hiện tại cơ sở phục hồi chức năng của bác sĩ Hà.
Y tá nói với bà ta rằng bác sĩ Hà đang tiếp bệnh nhân, mời bà đến phòng nghỉ hoặc phòng làm việc của bác sĩ Hà chờ.
Chu Uyển Oánh vẫn còn dư vị say rượu choáng váng và buồn nôn, xua tay từ chối sự dẫn đường của y tá, định ra hoa viên phía sau cơ sở phục hồi chức năng ngồi một lát.
Gió mát lạnh và ánh nắng ban mai xua đi mọi sự nặng nề của mùa đông. Chu Uyển Oánh ngồi trên chiếc ghế dài màu đen kiểu Âu, nhắm mắt dưỡng thần. Bà ta ngồi chưa được bao lâu, bỗng cảm thấy bên cạnh có động tĩnh. Tưởng là bác sĩ Hà, mở mắt ra lại thấy một cậu bé bốn năm tuổi.
Cậu bé người dơ bẩn, toàn thân dính đầy bùn đất, quần áo không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Khuôn mặt chằng chịt vết nẻ, môi khô nứt, một vết rách nhỏ thậm chí còn rỉ máu. Cậu bé lẩm bẩm tự nói, thấy Chu Uyển Oánh nhìn mình thì cười rộ lên một cách kỳ quái, lớn tiếng la hét, vung tay nhào về phía bà ta.
Chu Uyển Oánh hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy, cậu bé lại nhào về phía bà ta. Chu Uyển Oánh kêu lên một tiếng, lùi về phía lối đi mà chạy.
Bà ta chạy được vài bước, có một người đàn ông và một người phụ nữ hướng bà mà chạy tới, chạy đến phía sau bà ôm lấy cậu bé. Cậu bé trong vòng tay người phụ nữ vẫn không yên, hướng về phía Chu Uyển Oánh cười khúc khích quái dị, miệng không ngừng la hét vô nghĩa.
Người phụ nữ nói: “Chị ơi, xin lỗi, cháu nó không cố ý.”
Người phụ nữ mặc áo khoác phao màu đỏ đã phai màu, trông tang thương mệt mỏi, bế cậu bé đang giãy giụa, cùng người đàn ông bên cạnh chuẩn bị rời đi.
Tuy không bị đụng phải, nhưng Chu Uyển Oánh vẫn theo bản năng phủi phủi góc áo, khẽ nói một câu “đứa tâm thần”.
Giọng bà ta không hề cố gắng hạ thấp, dường như cố ý cho người ta nghe thấy. Ba của cậu bé lập tức nổi giận, quay lại nói: “Chị nói chuyện thật khó nghe, con trai tôi không phải tâm thần!”
Ba của cậu bé dường như là thợ sơn, quần dính đầy vết sơn, nói chuyện thô kệch, nói: “Con trai tôi không đụng vào chị!”
Chu Uyển Oánh lạnh lùng trừng mắt, nói: “Tôi không hiểu anh nói gì, đi nhanh đi, hôi chết đi được.”
Người đàn ông trợn mắt giận dữ, nhìn chằm chằm bà ta, nắm chặt tay thành quyền.
Chu Uyển Oánh cười lạnh: “Muốn đánh tôi sao?”
“Uyển Oánh.” Bác sĩ Hà vội vàng đi tới, nói: “Đừng chấp nhặt với họ.” Lại nói với cha mẹ cậu bé: “Đi đi, đi đi.”
Mẹ cậu bé một tay ôm con, một tay kéo cánh tay người đàn ông, mắt rưng rưng kéo chồng đi.
Chu Uyển Oánh nhìn thoáng qua gia đình ba người đi xa, mất kiên nhẫn nói: “Đứa trẻ này cũng bị tự kỷ à? Không giống Bắc Dương.”
Bác sĩ Hà cùng bà đi ngược lại, nói: “Mỗi đứa trẻ tự kỷ có triệu chứng khác nhau. Hôm nay cô đến đây có việc gì?”
Chu Uyển Oánh nói: “Không có gì, tâm trạng không tốt, tiện thể ghé qua.”
Ba mẹ cậu bé đưa con ra khỏi cơ sở phục hồi chức năng, trên đường phố tấp nập xe cộ, cao ốc san sát.
Cậu bé trong vòng tay mẹ ngây ngô giãy giụa, không ngừng múa may chân tay, cười ngây dại, hoàn toàn không biết nỗi khổ của ba mẹ.
Người phụ nữ ôm đứa bé ngồi xuống ngay bậc thang, trông như sắp khóc nhưng lại cố kìm, vừa khẽ dỗ dành đứa con trong lòng.
Người đàn ông ngồi xổm bên lề đường, vò mái tóc đầy bất lực, nói nhỏ: “Thôi… vẫn nên đưa con về đi.”
Người phụ nữ hỏi: “Không chữa nữa sao?”
Người đàn ông nói: “Em không nghe bác sĩ nói sao, tốn rất nhiều tiền cũng chưa chắc chữa khỏi được. Nó thì vẫn ăn vẫn uống được mà…”
Trên khuôn mặt tang thương của người đàn ông khắc sâu những nếp nhăn. Anh ta quay người, dùng bàn tay thô ráp nứt nẻ xoa đầu con trai, lời còn chưa nói ra, đáy mắt đã phiếm hồng, nói: “Anh cứ thế này nuôi nó, nuôi Nhạc Nhạc cả đời.”
Điện thoại di động anh ta kêu lên tích tích tích. Người đàn ông dùng mu bàn tay lau mặt, bắt máy, nói: “Bác sĩ Lý à, là tôi.”
Bác sĩ Lý là bác sĩ trong thôn của người đàn ông. Chính ông đã nghĩ cậu bé có dấu hiệu tự kỷ, nên đề nghị họ đến thành phố lớn cho con đi khám, biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình mấy đời làm nông dân này, nên đã giúp họ hỏi thăm khắp nơi về những nơi điều trị phù hợp.
Bác sĩ Lý nói: “Tôi đã hỏi thăm được cho các cậu rồi, cái hiệp hội đó tên là ‘Hiệp hội phục hồi và phát triển nhi đồng Cùng Tinh’, tôi có địa chỉ đây, tôi sẽ chia sẻ cho các cậu.”
Người đàn ông nói: “Bác sĩ Lý, chúng tôi không muốn chữa nữa. Tôi đi vài nơi rồi, bác sĩ đều nói dù chữa cũng chưa chắc khỏi, tôi sẽ nuôi Nhạc Nhạc, tôi sẽ nuôi nó cả đời.”
Bác sĩ Lý nói: “Cậu không hiểu, bệnh này không giống những bệnh khác. Dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng sau khi được can thiệp, ít nhất có thể giúp cháu chủ động nói chuyện, chủ động giao tiếp, giúp các cháu thích nghi và cuối cùng là hòa nhập xã hội. Trong và ngoài nước đều có trường hợp thành công, thậm chí có người bệnh tự kỷ sau khi được can thiệp và trị liệu còn có thể đạt được những thành tựu mà người thường không đạt được trong một lĩnh vực nào đó.”
Người đàn ông co quắp nói: “Nhưng tôi thật sự……”
Bác sĩ Lý biết anh ta khó xử điều gì, nói: “Các cậu cứ đi xem trước đã, tôi nghe người khác nói nếu phù hợp với tiêu chí của hiệp hội họ thì có thể được điều trị miễn phí. Dù sao đi nữa, các cậu đã đến thành phố rồi, không ngại đi thêm một chỗ nữa đâu.”
Người đàn ông do dự một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Được, tôi nghe lời ông, chúng tôi đưa Nhạc Nhạc đi.”
*
Chương Khả Khê nhận lương, cô lập tức chuyển một nửa cho ba mẹ.
Ba Chương gửi tin nhắn thoại trong nhóm WeChat, nói: “Khê Khê, sao con chuyển nhiều tiền thế, con còn đủ tiền tiêu không?”
Chương Khả Khê nói: “Con chừa lại một nửa rồi, ba yên tâm. Mọi người ở nhà thế nào, cần gì thì nói với con, con mua trên mạng gửi về cho.”
Ba Chương nói: “Không cần, đồ đạc nhà mình đủ dùng hết, con ở ngoài tự chăm sóc tốt bản thân, trời lạnh rồi, mua thêm mấy bộ quần áo, không cần lo cho tụi ba mẹ.”
Chương Khả Khê nói: “Thế còn Khả Thanh thì sao, thuốc vẽ và giấy vẽ còn đủ không?”
Chương Khả Thanh nói: “Lần trước mua vẫn chưa dùng hết.”
Chương Khả Khê trò chuyện với ba và Khả Thanh một lát, không thấy mẹ Triệu Văn nói chuyện, liền hỏi mẹ có bận không.
Ba Chương nói: “Mẹ con ngủ rồi.”
Chương Khả Khê nói: “Sao mà sớm thế.”
Chương Khả Khê nhắn tin riêng cho em trai, nói: “Sao hôm nay mẹ ngủ sớm vậy? Mẹ không khỏe hả?”
Chương Khả Thanh không ngờ chị gái lại nhạy cảm như vậy, nói: “Ừ, hai hôm nay mẹ hơi không khỏe nên ngủ sớm hơn.”
Tim Chương Khả Khê lập tức thắt lại. Định gọi điện thoại cho em trai, lại sợ bị ba nghe thấy, đành tiếp tục nhắn WeChat, nói: “Sao lại thế? Đi bệnh viện chưa?”
Chương Khả Thanh nói: “Đi rồi, bác sĩ nói là bị bệnh động mạch vành, đã kê thuốc, bảo về nhà uống đúng giờ. Bác sĩ nói nếu sau này lại xuất hiện tức ngực, đau ngực, thì phải cân nhắc nong mạch và đặt ống đỡ trong tim(1).”
(1) Nong mạch và đặt ống đỡ trong tim: thường gọi là đặt stent mạch vành, là một thủ thuật can thiệp tim mạch trong đó bác sĩ đưa một ống lưới kim loại nhỏ (gọi là stent) vào động mạch vành bị hẹp hoặc tắc, giúp giữ lòng mạch mở rộng, giúp máu lưu thông tốt hơn đến tim.
Chương Khả Khê trong lòng lập tức hoảng loạn, nói: “Sao mọi người không nói cho chị biết, chị về ngay bây giờ đây.”
Chương Khả Thanh nói: “Biết ngay chị nghe xong sẽ lo mà. Chị, bình tĩnh lại đã, bác sĩ nói bệnh của mẹ không nghiêm trọng, trước cứ điều trị bảo tồn, bình thường chỉ cần không lao lực, giữ tinh thần thoải mái là được.”
Chương Khả Khê đã kéo vali ra. Cô ngồi trên sàn nhà, nhìn tin nhắn em trai gửi, trái tim đang hoảng loạn mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Chương Khả Thanh nói: “Đừng nói với ba mẹ là em nói cho chị, không thì em lại bị mắng.”
Chương Khả Khê nói: “Chị biết rồi.” Lại nói: “Hai hôm nữa chị về một chuyến.”
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Chương Khả Khê vẫn không nhịn được, xin Kỷ Bắc Dương nghỉ làm. Cô nói muốn về thăm ba mẹ, tối Chủ Nhật sẽ quay lại, không làm chậm trễ công việc thứ Hai.
Kỷ Bắc Dương muốn cùng cô về, nhưng bị Chương Khả Khê từ chối. Cô chui vào lòng anh, ôm chặt Kỷ Bắc Dương, nói: “Đợi một thời gian nữa được không?”
Cô muốn về xem tình hình mẹ trước, sợ tùy tiện dẫn Kỷ Bắc Dương về nhà sẽ kích động đến mẹ.
Kỷ Bắc Dương không miễn cưỡng cô, đưa Chương Khả Khê đi mua rất nhiều đồ. Chương Khả Khê không muốn, nói cô đi tàu hỏa thật sự không mang được nhiều đồ như vậy.
Kỷ Bắc Dương nói: “Lái xe của anh mà đi.”
Chương Khả Khê đáp: “Em về một mình, tiền xăng còn đắt hơn vé tàu hỏa, không đáng đâu. Hơn nữa, xe của anh quá phô trương, cả huyện thành của em chưa chắc có được một chiếc.”
Kỷ Bắc Dương lấy từ trong tủ ra một chiếc chìa khóa xe mà cô chưa từng thấy.
Chương Khả Khê thế mà lại không nhận ra logo xe trên chìa khóa, hỏi: “Đây là xe gì vậy?”
Kỷ Bắc Dương nói một cái tên, Chương Khả Khê chưa từng nghe qua.
Anh xoa đầu cô, nói: “Một thương hiệu ít người biết của Hy Lạp, trong nước không có.”
Chương Khả Khê nhìn chìa khóa xe, không biết rốt cuộc gara ngầm của chung cư Tây Lân đã đậu bao nhiêu chiếc xe của Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương có rất nhiều xe, nhưng Chương Khả Khê lại chưa từng thấy anh tự mình lái.
Chương Khả Khê hỏi anh lý do, Kỷ Bắc Dương chỉ trả lời: “Anh không thể lái xe.”
Hết chương 52