My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 53

Chương 53: Con có bạn gái 

Kỷ Bắc Dương ngồi ở ghế phụ, cùng Chương Khả Khê đi đến lối vào đường cao tốc, sau đó anh xuống xe, đứng ngoài cửa sổ ghế lái để chào tạm biệt cô.

Chương Khả Khê hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với anh. Kỷ Bắc Dương cúi người nhìn cô. Chương Khả Khê ghé sát, “chụt” một tiếng hôn lên môi anh, “Phải ăn cơm đầy đủ nha, chờ em trở về.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu. Chương Khả Khê vẫy tay lần nữa rồi lên đường cao tốc.

Xe của Hàn Tấn đậu cách đó không xa. Thấy cảnh này, anh ta tấm tắc hai tiếng, thật sến nha.

Kỷ Bắc Dương trở lại xe, Hàn Tấn đưa anh về chung cư Tây Lân.

Vừa lên xe không lâu, điện thoại Kỷ Bắc Dương rung lên một tiếng. Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại. Một số lạ không được lưu trong danh bạ đã gửi một tin nhắn, trên đó chỉ có hai chữ: “Tỉnh rồi.”

Kỷ Bắc Dương dường như không quen biết, nhìn chằm chằm hai chữ đó hồi lâu.

Hàn Tấn liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, nói: “Có việc gì à?”

Kỷ Bắc Dương khóa điện thoại, quay lại nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không có.”

Hàn Tấn đưa anh đến gara ngầm của chung cư Tây Lân, đang định đỗ xe rồi cùng anh đi lên để bàn bạc về việc khởi động dự án tài chính.

Kỷ Bắc Dương lại nói: “Anh về đi, lùi lịch trình mấy ngày nay của tôi.” Nói xong, anh bước vào thang máy đi lên.

Hàn Tấn cứng họng đứng tại chỗ một lát, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Kỷ Bắc Dương lại vì bạn gái đi xa mà chậm trễ công việc!

Từ khi quen biết Chương Khả Khê, cảm xúc của Kỷ Bắc Dương phong phú hơn hẳn. Hàn Tấn nhìn cánh cửa thang máy đang đóng chặt, có chút mừng thầm, cảm thấy Kỷ Bắc Dương lười biếng này thật đáng yêu.

Không lâu sau khi Hàn Tấn rời đi, Kỷ Bắc Dương thay một bộ đồ thường ngày màu tối, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, rồi ra khỏi cửa.

Trước chung cư có một chiếc taxi dừng lại. Kỷ Bắc Dương đi ra liền trực tiếp lên xe. Xe khởi động, tài xế nhìn Kỷ Bắc Dương qua gương chiếu hậu, nói: “Lâu rồi không gặp, Kỷ tiên sinh.”

Kỷ Bắc Dương khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Chiếc taxi xuyên qua thành phố, một giờ sau lại đến vùng ngoại ô phía Tây, dừng lại trước một viện dưỡng lão. Tài xế đỗ xe, cùng Kỷ Bắc Dương xuống xe.

Họ đi xuyên qua viện dưỡng lão, đến một khu hoa viên. Trong hoa viên có một tòa nhà nhỏ màu trắng tuyết. Tòa nhà này bị ngăn cách với viện dưỡng lão bằng hoa viên, lặng lẽ đứng đó, giống như một thiên đường bí mật tách biệt khỏi thế giới.

Trên tòa nhà nhỏ treo bảng hiệu, viết “Hiệp hội phục hồi và phát triển nhi đồng Cùng Tinh”.

Đến nơi, tài xế rõ ràng nhẹ nhõm hơn, nói: “Lão Giáo sư cũng đã đến rồi, vừa mới tới.”

Kỷ Bắc Dương không nói gì. Tài xế dường như rất quen thuộc tính cách của anh, không cần anh trả lời, tiếp tục nói: “Hôm qua Mông Mông vẽ một bức tranh, lần đầu tiên chủ động đặt trước mặt tôi.”

Vẻ mặt tài xế đầy kiêu hãnh, tiếp tục nói: “Tôi đoán con bé muốn tôi khen ngợi, nên tôi đã bế nó lên và khen ngợi nó rất lâu.”

Kỷ Bắc Dương kiên nhẫn lắng nghe, trong mắt mang theo một chút cười nhạt khó phát hiện.

Họ đi vào tòa nhà nhỏ, lên tầng ba. Hành lang hình chữ nhất có thể nhìn thấy hết từ đầu đến cuối. Trước một căn phòng đã có vài người đứng.

Những người tụ tập ở cửa phát hiện ra họ, cười gọi tên hai người: “Bắc Dương, Sử Bân, các cậu đến rồi.”

Kỷ Bắc Dương nói với một người đàn ông khoảng 50 tuổi bên trong: “Cảnh sát Đoàn, làm phiền ông.”

Kỷ Bắc Dương chủ động đưa tay ra. Đoàn Bằng Triển nắm lấy tay anh, dùng sức siết vài cái, nói: “Không phiền, vốn là trách nhiệm của tôi. Vào xem đi, Tiểu Ngoan tỉnh rồi.”

Những người khác tránh ra cánh cửa, Kỷ Bắc Dương đi nhanh vào.

Đây là một phòng bệnh, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng. Giữa phòng có một chiếc giường, hai bên giường đặt máy thở và các dụng cụ y tế lỉnh kỉnh như máy theo dõi nhịp tim.

Trên giường nằm một bé gái, có thể bảy tám tuổi, cũng có thể mười bốn mười lăm tuổi, nhất thời không nhìn ra tuổi chính xác, chỉ thấy vô cùng gầy gò và xanh xao. Tóc cô bé bị cạo trọc, nhìn từ bên cạnh có thể thấy một vết sẹo rõ ràng do phẫu thuật để lại trên đầu.

Cô bé đeo máy thở, nghiêng đầu nhìn Kỷ Bắc Dương bước vào. Kỷ Bắc Dương ngồi xổm xuống, nói nhỏ: “Nhận ra anh không, Tiểu Ngoan?”

Đôi mắt cô bé tuy nhìn anh, nhưng không ngắm nhìn, có phần tan rã và mờ mịt, cũng không thể trả lời câu hỏi của Kỷ Bắc Dương.

“Con bé miễn cưỡng có phản ứng với ba mẹ.” Trong phòng, một y tá đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một lão tiên sinh tóc bạc trắng. Lão tiên sinh đang dùng khăn ướt lau tay, nói: “Tôi đã kiểm tra cho cháu ấy rồi, nhịp tim hơi yếu, tôi đã đổi thuốc cho cháu. Hai ngày này lại quan sát thêm chút.”

Kỷ Bắc Dương trầm mặc gật đầu, nhận lấy xe lăn từ tay y tá, đẩy lão tiên sinh ra ngoài.

Đoàn Bằng Triển nói với Kỷ Bắc Dương: “Tôi sẽ nói chuyện thêm với ba mẹ cháu một lát.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu, “Vất vả cho ông.”

Lão tiên sinh bảo Kỷ Bắc Dương đẩy ông ra hoa viên đi dạo. Lúc này đã là giữa trưa, không quá lạnh. Kỷ Bắc Dương bảo y tá lấy một chiếc chăn len khoác lên đùi lão tiên sinh, lúc này mới đi ra ngoài.

Trong hoa viên không có nhiều thứ để thưởng thức, ngoài cây thường xanh ra, hoa mẫu đơn và hoa thược dược đều chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.

“Giáo sư, chân ông…?” Kỷ Bắc Dương mở lời.

Giáo sư Trần cười cười, nói: “Trời lạnh, bệnh viêm khớp lại tái phát khụ khụ khụ khụ khụ,” ông vừa mở miệng liền không nhịn được ho khan.

Kỷ Bắc Dương lập tức định gọi y tá, bị Giáo sư Trần ngăn lại, nói: “Không cần gọi các cô ấy, cơ thể tôi, tôi biết khụ khụ khụ.”

Giáo sư Trần nhìn Kỷ Bắc Dương đang co đầu gối ngồi xổm trước mặt mình, ánh mắt nhíu chặt, cười ha hả nói: “Tiểu Bắc, tôi hơn 80 rồi, cơ thể dùng nhiều năm như vậy, cũng nên có chút trục trặc.”

Kỷ Bắc Dương trầm mặc không nói. Anh có thể cảm nhận được cơ thể Giáo sư Trần năm nay không được như xưa, không chỉ chân không thể đi, cơn ho mùa thu kéo dài đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Giáo sư Trần nhìn những cành mẫu đơn trơ trụi kia. Đây là những cây ông và Kỷ Bắc Dương tự tay trồng cách đây 5 năm. Không biết mùa xuân sang năm còn có thể thấy chúng nở rộ hay không.

Giáo sư Trần đặt bàn tay già nua lên vai Kỷ Bắc Dương, ôn tồn nói: “Tiểu Bắc, con có oán ông không? Ông luôn bắt con giải tỏa, buông bỏ những cảm xúc tiêu cực.”

Kỷ Bắc Dương lắc đầu.

Giáo sư Trần kéo tay anh, vén tay áo anh lên, đếm những vết sẹo ở mặt trong cánh tay, nói: “Vẫn là bốn vết, ông nhớ không lầm.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Từ ngày về nhà với ông đến giờ, không còn vết nào nữa.”

Giáo sư Trần nói: “Tiểu Bắc, con là đứa trẻ khiến ông không an tâm nhất, nhưng cũng là đứa trẻ ông tự hào nhất. Chính con đã dũng cảm đưa ông đi vào nội tâm của chứng tự kỷ. Ông làm nghề y 50 năm, chỉ có với con là mãi mãi không thể buông xuống. Con hãy ghi nhớ, con không có gì khác biệt so với họ, thậm chí còn ưu tú và lương thiện hơn. Mắc bệnh không phải lỗi của con, cũng không thể trở thành gông xiềng trói buộc con.”

Ông sờ đầu Kỷ Bắc Dương đang ngồi xổm bên chân ông, nheo mắt nhìn về nơi xa, nhớ lại thiếu niên u tối mà ông đã cứu trên cầu lớn ở Nam Châu 12 năm trước, giờ đã trưởng thành thành một người thông tuệ và lương thiện như vậy. Giáo sư Trần trong lòng tràn đầy tự hào, xen lẫn một chút xót xa dịu nhẹ.

Kỷ Bắc Dương nhắm mắt, nói: “Con biết, Giáo sư.”

Giáo sư Trần nói: “Tiểu Ngoan tuy đã tỉnh, nhưng tình hình không lạc quan. Ông biết các con muốn lấy Tiểu Ngoan làm điểm đột phá để tìm ra nhược điểm của Hà Tấn Lâm, nhưng hiện tại nhìn tình trạng Tiểu Ngoan rõ ràng là không thể. Ông hỏi con, các con có kế hoạch nào khác không?”

Kỷ Bắc Dương không trả lời.

Giáo sư Trần nói: “Là con, đúng không? Con đến nay không chịu lật mặt với Hà Tấn Lâm, chính là để giữ lại phương án dự phòng vạn bất đắc dĩ. Ông nói có đúng không?”

Kỷ Bắc Dương cong môi cười một chút, nói: “Không phải, Giáo sư.”

Giáo sư Trần thở dài, nói: “Tiểu Bắc, con đã học được cách nói dối rồi.”

Kỷ Bắc Dương cười cười nói: “Điều này chứng tỏ con ngày càng giống người bình thường.”

Giáo sư Trần nhíu mày, “Người như thế nào gọi là người bình thường? Ông cả đời không kết hôn, có bao nhiêu người sau lưng nói ông không bình thường. Ông hỏi con, rốt cuộc ông có bình thường không?”

Kỷ Bắc Dương tự biết mình đã nói sai, đuối lý mím môi lại.

Giáo sư Trần còn muốn mắng anh thêm hai câu, thấy vẻ mặt này của anh, lại không đành lòng mở lời. Cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Kỷ Bắc Dương không muốn ông truy vấn chuyện này nữa, bỗng nhiên nói: “Giáo sư, con có bạn gái, tên cô ấy là Chương Khả Khê.”

Giáo sư Trần sững sờ một chút, vẻ mặt có chút kích động, nói: “Có ảnh không, cho ta xem.”

Kỷ Bắc Dương mở album điện thoại, tìm bức ảnh anh và Chương Khả Khê chụp khi đi công viên giải trí buổi tối cho Giáo sư Trần xem.

Giáo sư Trần nheo mắt, giơ điện thoại lên nhìn hồi lâu, nói: “Con bé thật tốt, cười lên rất đẹp. Tiểu Bắc, con bé rất xứng đôi với con.”

Kỷ Bắc Dương mở WeChat, như khoe của, bật tin nhắn thoại Chương Khả Khê gửi cho Giáo sư Trần nghe.

Một tin là ngày dự tiệc gia đình, Chương Khả Khê nói với anh: “Không được uống rượu nha! Mau về đi!”

Một tin khác gửi mười phút trước: “Em đã về nhà bình an rồi nha, không cần lo cho em. Đồ anh chuẩn bị nhiều quá, ba em suýt nữa tưởng em nghỉ việc dọn nhà về quê đấy. Buổi trưa anh ăn cơm gì? Lát gửi cho em xem, không cần nhớ em quá đâu, em sẽ về sớm thôi!”

Trong giọng nói cô gái tràn đầy sự thân mật và quan tâm, còn mang theo một xíu tinh ranh.

Giáo sư Trần nghe xong, không khỏi bật cười, nói: “Đưa con bé đến cho ông xem.”

Kỷ Bắc Dương có chút uể oải, nói: “Con còn chưa nói cho cô ấy biết con có bệnh.”

Giáo sư Trần nói: “Con cảm thấy cô ấy biết rồi sẽ rời xa con sao?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Con không đoán được suy nghĩ của cô ấy, cô ấy luôn… quái gở đáng yêu.”

Giáo sư Trần vô cùng thích nhìn Kỷ Bắc Dương với vẻ bấn loạn vì tình này, nói: “Ông hình như đột nhiên hiểu Tiểu Lý và tụi nhỏ nói đu CP là có ý gì rồi. Tương tác tí xíu cũng là tí hint để cắn đường.”

Kỷ Bắc Dương vô tội và mơ hồ nhìn ông, Giáo sư Trần cười ha ha, vỗ vỗ vai anh, nói: “Đưa con bé đến gặp ông đi.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu, nói: “Được ạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng viết đến đây rồi, Kỷ Bắc Dương có cha mẹ và gia đình như vậy, bác sĩ Hà cũng chẳng ra gì, một đứa trẻ nhỏ bé như vậy sao có thể trưởng thành tốt đẹp… tất nhiên là nhờ có người đứng sau dìu dắt anh ấy.

Anh ấy chịu chích điện từ bác sĩ Hà, tất nhiên không phải vì anh không biết phản kháng.

Editor có lời muốn nói:

Edit tới đây tôi thấy hơi yên tâm các bác ạ, trước tôi cứ sợ nam9 sẽ hắc hóa các kiểu, rồi gây ra tổn thương cho nu9 các kiểu bla bla bla, kịch bản máu chó các kiểu các kiểu…. Nghĩ tới cảnh phải edit cái kịch bản đó tôi tự nhiên thấy quải. May mà tác giả không đi theo lối mòn.

Hết chương 53

Bình Luận (0)
Comment