My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 54

Chương 54: Kế hoạch dự phòng 

Đang trò chuyện, một y tá trong tòa nhà nhỏ bỗng nhiên vội vã chạy ra, nói: “Tiểu Ngoan đột nhiên xuất hiện suy hô hấp, đang cấp cứu.”

Lòng Kỷ Bắc Dương trùng xuống. Giáo sư Trần ấn tay anh xuống, ra hiệu anh đừng gấp, rồi tự đẩy xe lăn qua xem.

Khi Kỷ Bắc Dương và Giáo sư Trần đến phòng bệnh, bác sĩ chủ trị của Tiểu Ngoan đang tiến hành cấp cứu. Bên ngoài phòng bệnh, một người phụ nữ gầy gò, khô quắt ngồi ở cửa, dùng tay ôm mặt, khóc nức nở trong đau khổ.

Thấy họ đến, người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến lồng ngực Kỷ Bắc Dương như bị một chiếc kim sắc nhọn đâm xuyên qua.

Kỷ Bắc Dương ngồi xổm xuống đỡ cô. Người phụ nữ ôm lấy Kỷ Bắc Dương, nước mắt giàn giụa nói: “Tiểu Bắc, tại sao, tại sao thế giới lại tàn nhẫn đến vậy? Tôi chỉ còn con bé, tôi chỉ có con bé, con bé là mạng sống của tôi!”

Kỷ Bắc Dương không thể trả lời, ngước mắt nhìn về phía Giáo sư Trần. Giáo sư Trần bình tĩnh hơn họ, dường như đã có dự cảm từ lâu.

Tiểu Ngoan được cấp cứu qua cơn nguy kịch. Bác sĩ chủ trị và Giáo sư Trần mở cuộc họp trong văn phòng, thảo luận về kế hoạch điều trị bước tiếp theo. Kỷ Bắc Dương ra khỏi tòa nhà nhỏ, đứng trước một rừng sồi xanh ở phía sau. Thân cây khô ráo được cắt tỉa gọn gàng, mặt đất có dấu vết vừa được tưới nước.

Sau khi “Cùng Tinh” chuyển đến đây, mọi người thi nhau nhận đất đai, chọn hạt giống và cây non. Giáo sư Trần và Kỷ Bắc Dương trồng một hàng mẫu đơn, còn mẹ Tiểu Ngoan thì trồng một rừng sồi xanh ở đây. Cô chôn đồ chơi của Tiểu Ái xuống đất, nói với Kỷ Bắc Dương rằng, chờ Tiểu Ngoan khỏe lại, con bé có thể đến đây để tìm kho báu. Nếu tìm thấy đồ chơi của chị gái, Tiểu Ngoan nhất định sẽ rất vui.

Tiểu Ngoan và Tiểu Ái là một cặp song sinh. Khi Kỷ Bắc Dương quen biết các cô bé, hai chị em mới chỉ bảy tuổi. Trong số bệnh nhân tự kỷ, tỷ lệ nam giới cao hơn nhiều so với nữ giới, nhưng vận mệnh lại bất công phủ lên cặp chị em nhỏ này.

Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn cả bệnh tự kỷ, là một ca phẫu thuật não đã khiến Tiểu Ái chết trên bàn mổ, và khiến Tiểu Ngoan rơi vào trạng thái người thực vật vô ý thức. Mà người cầm dao thực hiện ca phẫu thuật bi kịch đó, chính là bác sĩ chủ trị của Kỷ Bắc Dương, Hà Tấn Lâm.

Ba mẹ Tiểu Ngoan và Tiểu Ái đòi hỏi lời giải thích không thành, quỳ gối trước cửa cơ sở phục hồi chức năng của bác sĩ Hà, khóc lóc cầu xin những bệnh nhân ra vào nói giúp họ một lời.

Mọi người lo thân mình còn không xong, không ai quan tâm. Bảo vệ xua đuổi, đe dọa, ngầm đánh đập, cho đến một ngày Kỷ Bắc Dương tái khám thường lệ.

Tối cùng ngày, ba mẹ cặp song sinh biến mất trước phòng khám của bác sĩ Hà.

Kỷ Bắc Dương đưa họ đi tìm Giáo sư Trần. “Cùng Tinh” khi đó cơ sở vật chất còn đơn sơ, không thể cung cấp thiết bị y tế chuyên nghiệp cho Tiểu Ngoan. Kỷ Bắc Dương đưa họ chuyển đến một bệnh viện tư nhân để điều trị, sau này Kỷ Bắc Dương và Giáo sư Trần cùng nhau chính thức thành lập Hiệp hội phục hồi và phát triển nhi đồng Cùng Tinh.

Cùng năm đó, bác sĩ Hà công bố một nghiên cứu khoa học trên một tạp chí quốc tế, trong đó hình ảnh minh họa là lát cắt mô não của bệnh nhân tự kỷ, kèm theo phương pháp điều trị bệnh tự kỷ được trình bày trong bài báo. Công trình này đã gây ra nhiều tranh cãi trong giới chuyên môn, bởi các bác sĩ và nhà khoa học đưa ra những đánh giá trái chiều. Do vậy, bài báo của bác sĩ Hà cuối cùng không được ủy ban y tế quốc tế thông qua, và không được đưa vào quy trình xét duyệt hay trao giải.

Kỷ Bắc Dương mang bài báo cho Giáo sư Trần. Giáo sư Trần xem xong nổi trận lôi đình. Lúc này họ mới hoàn toàn hiểu ra, ca phẫu thuật kia căn bản không phải là phương án điều trị, cũng không phải một tai nạn y tế, mà là một vụ tội ác đã được chủ mưu từ lâu.

Một luật sư, đồng thời có cả bằng luật và bằng y, nói với họ rằng do bằng chứng không đầy đủ nên khó xác định rõ ràng, và ngay cả nếu đưa ra tòa án cũng khó để buộc Hà Tấn Lâm phải chịu tội.

Năm 16 tuổi, trên cầu lớn Nam Châu, Kỷ Bắc Dương một mình ngồi trên lan can, dùng một con dao nhỏ rạch da thịt mình.

Năm đó, Chu Uyển Oánh biết Kỷ Hàng có một cô con gái riêng đã biết gọi ba.

Giáo sư Trần trong lúc chạy bộ buổi sáng đã gặp Tiểu Bắc. Lão tiên sinh 70 tuổi vừa lôi vừa kéo đem Tiểu Bắc về nhà.

Chu Uyển Oánh cuồng loạn phát điên, để ép Kỷ Hàng về nhà, bà ta cho Kỷ Bắc Dương uống thuốc cấm, sau đó thường xuyên đưa đi bệnh viện rửa ruột, dẫn đến Kỷ Bắc Dương xuất huyết đường tiêu hóa, sau khi ăn uống thường xuyên nôn ra máu không ngừng, đầu váng mắt hoa, đau bụng như cắt.

Sau đó, ông nội Kỷ Bắc Dương thỏa hiệp với Chu Uyển Oánh, đồng ý vĩnh viễn không tiếp nhận con riêng của Kỷ Hàng cùng mẹ cô bé.

Chu Uyển Oánh lúc này mới từ bỏ.

Kỷ Bắc Dương hai tuổi đã tiếp nhận can thiệp và điều trị bằng thuốc chống tự kỷ. Sau mười mấy tuổi vốn đã có hiệu quả, trải qua chuyện này, bệnh cũ tái phát, thường xuyên ngồi một mình hồi lâu, không nói một lời. Nếu không có người nhắc nhở, thậm chí có thể cả ngày không nói không ăn không uống.

Ông nội Kỷ Bắc Dương thấy anh trong bộ dạng này, không thể làm gì, hữu tâm vô lực, dần dà liền giả vờ xem nhẹ, mặc kệ anh.

Mà Hà Tấn Lâm đóng vai trò gì trong chuyện này? Hắn hoàn toàn không tham gia, hắn chỉ là cung cấp thuốc cấm cho Chu Uyển Oánh.

Giáo sư Trần đưa Tiểu Bắc về nhà, xử lý vết thương cho anh. Nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của thiếu niên, ông biết nếu không tăng cường can thiệp, anh chắc chắn sẽ chết.

Giáo sư Trần tóc bạc trắng, nhưng tinh thần quắc thước. Ông dẫn Kỷ Bắc Dương leo núi lội nước, đăng cao nhìn xa, lúc thì cúi đầu xem kiến, lúc thì bắt ve đuổi bướm, ngóng phù du nghe thu thủy, thấy lá rụng của cây bạch quả trăm năm.

Ông dẫn Kỷ Bắc Dương làm từ thiện, lại giới thiệu nhà toán học nổi tiếng trong nước cho Kỷ Bắc Dương làm quen, dẫn dắt anh học tập toán học.

Ông và Tiểu Bắc mang theo thức ăn cho mèo và chó, sau cơn mưa trên đường phố cho những động vật nhỏ lang thang ăn, làm ổ cho chúng, trị thương. Lại gia nhập tổ chức bảo vệ động vật, đến vùng hoang dã cứu trợ động vật hoang dã gặp tai nạn.

Trong một lần ở công viên biểu diễn động vật, Kỷ Bắc Dương nhìn thấy một con voi Châu Phi đầy vết thương.

Anh muốn con voi đó, hơn nữa đã nghĩ kỹ tên, anh muốn gọi nó là Mao Mao.

Anh lần đầu tiên bày tỏ suy nghĩ của mình với Giáo sư Trần.

Giáo sư Trần cười lớn không ngừng, lấy ra khoản tích lũy nhiều năm, mua con voi đó từ công viên biểu diễn.

“Bắc Dương.” Cảnh sát Đoàn đã đi tới, cắt ngang hồi ức của Kỷ Bắc Dương.

Đoàn Bằng Triển nói: “Tiểu Ngoan không thể chịu k*ch th*ch thêm nữa.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cảnh sát Đoàn, ông sắp về hưu rồi sao?”

Đoàn Bằng Triển nói: “Chắc là một hai năm nữa. Nhưng cậu yên tâm, vụ án này tôi sẽ theo đến cùng, khi nào xong xuôi, tôi mới lui.”

Kỷ Bắc Dương nhìn bầu trời xám xịt mùa đông, sau một lát nói: “Tôi muốn kết thúc sớm.”

Anh lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nói: “Có một cô gái, tôi rất thích.”

Đoàn Bằng Triển sửng sốt một chút, cười sang sảng nói: “Chúc mừng cậu.”

Kỷ Bắc Dương hơi mỉm cười, rồi nhìn góc đồ chơi nhựa lộ ra từ bùn đất dưới gốc sồi xanh, nói: “Thực hiện kế hoạch dự phòng đi.”

Đoàn Bằng Triển nói: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Kỷ Bắc Dương gật đầu.

Đoàn Bằng Triển nghiêm mặt nói: “Tôi cần báo cáo lên cấp trên trước, sau khi phê duyệt thông qua mới có thể chấp hành.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi chờ ông.”

*

Chương Khả Khê và ba mình mất mười phút dọn dẹp, mới mang hết đồ trên xe vào nhà.

Mẹ Triệu Văn ngồi trên ghế cầm lấy túi xách nhìn, phát hiện đó là một củ nhân sâm 20 năm tuổi.

Ba Chương nói: “Sao mà mua nhiều đồ thế.”

Chương Khả Khê cởi áo khoác ném lên sô pha, nằm lê lết trên đó, nói: “Không phải con mua.”

Triệu Văn nói: “Khê Khê, con nói rõ ràng xem.”

Chương Khả Khê ngồi dậy, nhìn đầy nhà những món quà quý giá, nói: “Là bạn…. trai mới của con mua.”

Triệu Văn và ba Chương liếc nhìn nhau, trong phòng nhất thời không ai nói chuyện.

Chương Khả Thanh cười nhạo một tiếng, nói: “Chương Khả Khê, chị là não yêu đương à! Chị mới chia tay được bao lâu.”

Chương Khả Khê quẫn bách, lại cảm thấy hơi khó ở, thế là quyết định đánh em trai để xoa dịu không khí.

Chương Khả Thanh ngồi trên xe lăn, bị đánh cũng không chạy được, chỉ có thể ôm đầu kêu to.

Ba Chương nói: “Không náo loạn nữa, chị con lái xe hơn một tiếng rồi, để nó nghỉ một lát.”

Dừng một chút, lại nói: “Chị con đang ở cái tuổi yêu đương, đừng ngày nào cũng học mấy lời linh tinh trên mạng.”

Chương Khả Thanh không phục, bực bội nói: “Chị ấy chính là não yêu đương mà, ba mẹ cứ nuông chiều chị ấy đi. Ngày nào đó chị ấy lại đáng thương khóc lóc um sùm trở về, ba mẹ đừng hỏi con phải làm sao.”

Ba Chương hắng giọng một cái, nói: “Chương Khả Thanh, chuyện này con phải phân định rõ ràng. Người lừa chị con là tra nam, sao lại biến thành lỗi của chị ấy được?”

Chương Khả Khê đi theo sau lưng ba, cắn hạt dưa nói: “Rất đúng, Chương Khả Thanh, chị não yêu đương còn mạnh hơn cái tam quan bất chính của em nhiều.”

Triệu Văn buông củ nhân sâm, đứng dậy phủi phủi tạp dề, nói: “Khổ công bổn cung, con của bổn cung sinh ra không có đứa nào là bình thường.” Nói xong liền đi vào bếp.

Chương Khả Khê trừng mắt liếc em trai một cái, cũng theo vào phòng bếp, giống như một con mèo quấn quýt bên Triệu Văn.

Triệu Văn cầm cây cán bột, nói: “Con muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng ở đây làm phiền.”

Chương Khả Khê ôm lấy Triệu Văn, nói: “Mẹ, con thật sự thích anh ấy.”

Triệu Văn nói: “Không cần nghe em con nói bậy. Ba con nói không sai, con đang ở cái tuổi yêu đương. Mẹ sẽ không trách con, chỉ cần con chăm sóc tốt bản thân, đừng chịu uất ức là được.”

Chương Khả Khê ôm chặt lấy bà, nói: “Mẹ, mẹ thật tốt.”

Bởi vì bánh sủi cảo tượng trưng cho đoàn viên, mỗi lần Chương Khả Khê về nhà, mẹ cô đều làm sủi cảo.

Bát sủi cảo trắng nóng hổi ra lò. Chương Khả Khê chụp ảnh, cúi đầu gửi WeChat cho Kỷ Bắc Dương: 【 Em có phải chưa bao giờ gói sủi cảo cho anh không? 】

【 Ừm. 】

Chương Khả Khê gõ chữ: 【 Chờ em về em gói cho anh, em dạy anh, anh phải giúp em nữa. 】

【 Được. 】

Chương Khả Khê ngủ một giấc thật ngon ở nhà. Ngày hôm sau cô dậy sớm nấu cơm. Triệu Văn nói: “Sao không ngủ thêm một lát?”

Chương Khả Khê bưng đồ ăn lên, nói: “Mẹ, ăn xong bữa sáng con đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra lại một chút nha.”

Triệu Văn không muốn đi lắm, “Thuốc còn nguyên đó, chưa uống hết đâu.”

Chương Khả Khê nói: “Không tận mắt thấy kết quả kiểm tra, con không an tâm.”

Triệu Văn không thể từ chối, đành phải đồng ý.

Ăn sáng xong, Chương Khả Khê lái xe đưa Triệu Văn đi bệnh viện.

Lúc họ lên xe, ở một con hẻm cách đó không xa, có người đang nhanh chóng ấn nút chụp.

Nhậm Ưu Ưu kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, nhìn thấy số dư quả nhiên tăng thêm ba vạn tệ (~100tr), có chút mừng không tả xiết. Không ngờ số tiền này kiếm được dễ dàng như vậy.

Cô ta nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho một số lạ, nói: “Về Chương Khả Khê, quý vị còn muốn biết gì đều có thể hỏi tôi, ba mẹ cô ta, người nhà, nhược điểm, vân vân. Chỉ cần có tiền, tôi nhất định biết gì nói nấy không giấu nửa lời.”

Một lát sau, số lạ hồi đáp cô: “Cô đúng là bạn tốt của cô ấy.”

Nhậm Ưu Ưu nói: “Chúng tôi đã sớm không còn là bạn bè. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đây là đạo lý sinh tồn.”

Số lạ không trả lời cô nữa. Nhậm Ưu Ưu lưu luyến tắt điện thoại.

Kết quả kiểm tra của Triệu Văn giống như lần trước. Bác sĩ khuyên rằng, chỉ cần không bị kích động, không quá mức mệt nhọc, ăn uống lành mạnh, dưỡng bệnh tốt thì sẽ không có vấn đề gì.

Chương Khả Khê lúc này mới yên lòng.

Hết chương 54

Bình Luận (0)
Comment