My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 55

Chương 55: 1,2,3 Dzô!!! Cuộc đời nhọ vãi nồi 

Ban đầu Chương Khả Khê định tối Chủ Nhật mới về, nhưng sau khi ở nhà hai ngày, cô bắt đầu nhớ Kỷ Bắc Dương. Sáng Chủ Nhật, ăn sáng xong, cô nói với ba mẹ rằng mình chuẩn bị quay lại.

Triệu Văn và ba Chương dù không nỡ nhưng cũng biết cô bận công việc, nên không giữ lại nữa, chỉ chuẩn bị một đống bánh bao, bánh màn thầu làm ở nhà, rồi tiễn cô ra cửa.

Chương Khả Khê đậu xe ở đầu ngõ nhỏ. Khi họ đi ra, Chương Khả Thanh đang ngồi xe lăn đánh giá chiếc xe của cô.

“Xe của chị hả?” Chương Khả Thanh nói.

“Không phải, mượn của bạn.”

“Xe cũ của chị đâu?”

Chương Khả Khê nói: “Đưa đi bảo dưỡng rồi.”

Chương Khả Thanh ý vị thâm trường đánh giá chị gái một chút, nói: “Chiếc xe này của bạn chị hình như trong nước không có, em vừa tra trên mạng, là—”

“Khụ khụ,” Chương Khả Khê đột nhiên ho khan, Triệu Văn và ba Chương đang dọn đồ vào cốp xe, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn cô. Chương Khả Khê xua tay, nói: “Không sao không sao, bị sặc nước bọt thôi.”

Chương Khả Thanh: “……”

Chương Khả Khê đẩy em trai sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đừng nói linh tinh, coi chừng chị đánh em.”

Chương Khả Thanh nói: “Bạn là bạn trai đi? Bạn trai chị lái xe ba bốn trăm vạn (~mười mấy tỷ vnđ), rốt cuộc làm công việc gì?” Cậu bỗng nhiên hạ giọng, nói: “Chương Khả Khê, chị không phải làm bé ba của daddy nào đấy chứ?”

Chương Khả Khê ấn đầu em trai, nói: “Đừng nói lung tung trước mặt ba mẹ. Chị không có cặp với ai cả, bạn trai chị cũng không phải daddy hói đầu dầu mỡ nào. Anh ấy rất giàu, nhưng điều đó không liên quan đến chị. Em yên tâm đi, qua một thời gian nữa chị sẽ dẫn anh ấy về. Em chăm sóc ba mẹ tốt, có chuyện gì thì nói với chị kịp thời.”

Chương Khả Thanh thật ra tin tưởng chị gái, nhưng thế giới bên ngoài quá phồn hoa, cậu chỉ sợ chị gái nhất thời bị mờ mắt, đi lầm đường, nên mới mở lời nhắc nhở.

Lái xe mười phút, Chương Khả Khê rẽ vào đường mua hai túi lớn hạt dẻ rang đường, sau đó mới lên đường cao tốc.

Cô ra khỏi nhà khoảng 8 giờ, vừa đúng 10 giờ đã đến chung cư Tây Lân. Chương Khả Khê đỗ xe, xách theo đặc sản và hạt dẻ rang đường từ tầng hầm chờ thang máy.

Mặc dù mới hai ngày không gặp, cô đã bắt đầu nhớ Kỷ Bắc Dương.

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, người mà Chương Khả Khê đang nghĩ đến giây trước đột nhiên xuất hiện trước mặt, “Hai người đi ra ngoài à?”

Kỷ Bắc Dương mặc áo khoác màu xám nhạt, thần sắc có chút lạnh lùng. Thấy Chương Khả Khê, anh hơi sững sờ. Không cần Chương Khả Khê nhào tới, anh chủ động vươn tay kéo cô vào lòng.

Hàn Tấn ho khan một tiếng, dời tầm mắt đi, một lát sau lại dời về, vừa xem trò hay vừa xoắn xuýt trong lòng: Sao mình lại thích xem Kỷ Bắc Dương khoe ân ái thế này, mình bị cuồng ngược rồi sao.

Chương Khả Khê cọ cọ mặt vào ngực Kỷ Bắc Dương, mềm mại như một chú mèo nhỏ.

Hàn Tấn nhịn không được nhìn chiếc áo sơ mi màu nhạt của Kỷ Bắc Dương, trên đó không có gì cả. Hàn Tấn cũng thích bạn gái tinh tế nhỏ nhắn, dính người đáng yêu như vậy. Lần trước anh ta Chương Khả Khê cọ, quay về bảo bạn gái mình thử xem, kết quả cô ấy cọ cho anh một mảng phấn nền và son môi.

“Hai người đi đâu thế?”

Hàn Tấn đang định nói, Kỷ Bắc Dương liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Không có gì, kiểm tra sức khỏe định kỳ.”

Chương Khả Khê nói: “Có thể cho em đi cùng không?”

Kỷ Bắc Dương xoa đầu cô, nói: “Không đưa đi, về đợi anh.”

Chương Khả Khê có chút hụt hẫng, nhưng vẫn cười nói: “Vậy cũng được, hai người đi nhanh đi.”

Thang máy đến, cô bước vào, nói tạm biệt với họ.

Hàn Tấn như suy tư gì đi theo Kỷ Bắc Dương đến bên cạnh xe, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Khi lái xe ra khỏi tầng hầm, anh ta bỗng nhiên hiểu ra: Kỷ Bắc Dương không biết Chương Khả Khê đã biết bệnh của cậu ấy, hơn nữa, cậu ấy cũng không muốn Chương Khả Khê biết.

Chương Khả Khê trở về căn 2502, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc lấy từ nhà. Lúc này cô mới phát hiện hạt dẻ rang đường lại quên đưa cho Kỷ Bắc Dương.

Ăn nóng mới ngon chứ, Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, chụp một bức ảnh hạt dẻ, chia sẻ cho Kim Mộ Mịch. Vì chuyện của Kỷ Bắc Dương, sau lần trò chuyện trước họ đã không còn liên lạc nữa. Thực ra, suy nghĩ kỹ thì Kim Mộ Mịch cũng là vì cô mà thôi.

Đối phương rất nhanh trả lời: “Hạt dẻ quê cô hả, chờ đấy, tôi bay qua ngay.”

Kỷ Bắc Dương gặp Chu Uyển Oánh trong phòng trị liệu của bác sĩ Hà. Bà ngăn nắp lộng lẫy, tư thái duyên dáng, thấy Kỷ Bắc Dương liền tiến đến, quan tâm nói: “Bác sĩ Hà nói con đã bỏ lỡ nhiều lần tái khám, công việc bận rộn đến vậy sao?”

Kỷ Bắc Dương đút tay vào túi quần, không nói chuyện, đi thẳng vào phòng trị liệu.

Sắc mặt Chu Uyển Oánh trầm xuống một thoáng, rất nhanh thu xếp cảm xúc rồi đi theo vào.

Cũng như quy trình trước đây, bác sĩ Hà đưa cho Kỷ Bắc Dương một bộ đề thí nghiệm, yêu cầu anh viết ra đáp án trong thời gian quy định.

Chu Uyển Oánh nhàm chán ngồi ở một bên, thường xuyên nhìn Kỷ Bắc Dương trầm mặc ít nói. Con trai bà lớn lên rất đẹp, so với ba nó, không biết anh tuấn hơn bao nhiêu. Nhưng bà vẫn không thể cảm thấy kiêu hãnh tự hào vì Bắc Dương.

Khi đứa bé này mới sinh ra bà có vui mừng không, khi nó chập chững tập đi bà có kích động không? Bà ta không nhớ rõ, thời gian đã quá xa xăm, bà đã sớm quên. Điều duy nhất bà nhớ, chỉ có ánh mắt nghi ngờ, châm chọc của Kỷ Hàng nhìn bà ta khi bác sĩ đưa ra giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh tại nhà.

Cứ như thể, tất cả là do bà ta, nên mới sinh ra một đứa trẻ có bệnh như vậy.

Chu Uyển Oánh từ từ nắm chặt ngón tay, sự phẫn hận trong đáy lòng giống như ngọn núi lửa chưa kịp phun trào, rào rạt cháy trong ngực bà. Bà ta cũng từng nghĩ đến việc sinh thêm một đứa con cho Kỷ Hàng để chứng minh mình, nhưng Kỷ Hàng đã rất lâu rồi không thân mật với bà.

Chu Uyển Oánh nhìn sườn mặt Kỷ Bắc Dương. Anh không giống bà ta lắm, cũng không giống Kỷ Hàng lắm. Chu Uyển Oánh từng khó chấp nhận việc Kỷ Bắc Dương sinh ra đã có khuyết tật, vì thế đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN. Điều khiến bà ta sụp đổ là Kỷ Bắc Dương thật sự là con trai của họ.

Chu Uyển Oánh nhắm mắt, cố gắng kéo những suy nghĩ tản mát của mình về. Hiện giờ điều may mắn là dù Kỷ Bắc Dương có khuyết tật, nhưng trong lĩnh vực kinh doanh đầu tư lại vô cùng có thiên phú. Sự nghiệp Kỷ gia như mặt trời sắp lặn, trong tay Kỷ Hàng sớm đã nửa sống nửa chết, thoi thóp, miễn cưỡng sống qua ngày nhờ mối quan hệ của lão Kỷ tổng.

Mà Lăng Nhuận lại khác hẳn, như mặt trời giữa trưa, tỏa ra khí thế hừng hực, đồng thời tài chính hùng hậu. Công ty đầu tư không khoa trương này giống như con trai bà ta: lặng lẽ, vô hình, đến khi nhận ra thì ảnh hưởng đã lan rộng không biên giới.

Chu Uyển Oánh vẫn nhớ rõ, năm đó có người tươi cười, tôn trọng bà như thượng khách, từng câu từng tiếng đều gọi “Kỷ tổng”. Ban đầu bà ta nghĩ họ đang gọi lão Kỷ tổng, rồi lại tưởng là Kỷ Hàng, cuối cùng mới nhận ra “Kỷ tổng” mà họ nhắc đến chính là con trai bà, Kỷ Bắc Dương.

Đây là sản nghiệp thuộc về con trai bà ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Uyển Oánh nhìn Kỷ Bắc Dương có thêm vài phần nóng bỏng, lại có vài phần oán hận. Kỷ Bắc Dương cho lão Kỷ tổng và bà nội 5% cổ phần, ngay cả tên khốn Kỷ Hàng kia cũng có 2% cổ phần, chỉ có bà ta, mỗi ngày sống qua ngày bằng một khoản ủy thác phí ít ỏi không đáng kể.

Kỷ Bắc Dương đưa bài kiểm tra thí nghiệm cho bác sĩ Hà. Bác sĩ Hà không xem, mỉm cười nhìn anh, nói: “Công việc bận rộn lắm sao? Có sẵn lòng nói với tôi một chút về những gì đã xảy ra gần đây không?”

Kỷ Bắc Dương thần sắc lạnh nhạt, không trả lời câu hỏi của bác sĩ Hà.

Nụ cười trên mặt bác sĩ Hà dần biến mất, khóe môi uốn lượn trở nên phẳng lặng, nói: “Bắc Dương, không trả lời câu hỏi không phải là thói quen tốt. Chúng ta đã nói về điểm này rồi.”

Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt liếc ông một cái. Ánh mắt ấy làm bác sĩ Hà lần nữa xuất hiện một loại cảm giác nguy cơ khó nắm bắt. Đặc biệt trong mấy năm nay, cảm giác nguy cơ này càng rõ ràng hơn.

Đây là một điềm báo không ổn. Đối với bệnh nhân này—người đã trải qua trị liệu chẩn bệnh từ bé—bác sĩ Hà nhìn anh từ một đứa trẻ ngây thơ đến khi trưởng thành. Và chính ông cũng từ một bác sĩ không tiếng tăm trở thành người có tiếng nói trong ủy ban y tế quốc tế. Sự cay đắng và gian nan này ai có thể biết được?

Kỷ Bắc Dương là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông ta. Ông tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai — kể cả chính Kỷ Bắc Dương — làm hỏng tác phẩm ấy. Đứa con này được ông tự tay điêu khắc, từng chi tiết nhỏ đều được mài giũa tỉ mỉ. Ông muốn anh mở miệng thì anh phải nói, muốn anh sinh động thì anh phải sống động như thật, như thể chưa từng mang bệnh một ngày nào.

Ông ta hưởng thụ cảm giác khống chế người khác, cũng đắm chìm trong danh tiếng, thành tựu, địa vị và tiền bạc mà sự khống chế này mang lại.

Ngay khi bác sĩ Hà đang đánh giá Kỷ Bắc Dương, trầm tư làm thế nào để anh vẫn tin tưởng mình như trước, Kỷ Bắc Dương nói: “Chúng tôi đang thu mua một công ty.”

Bác sĩ Hà nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của mình, sự nghi ngờ trong lòng tạm thời bị đè xuống. Ông mỉm cười, tiếp tục quy trình khám bệnh của mình.

Gần kết thúc tái khám, bác sĩ Hà đặt một viên thuốc bọc trong giấy bạc lên bàn, mỉm cười nói: “Đây là thuốc mới do viện nghiên cứu phát triển. Đã thông qua thử nghiệm lâm sàng, rất nhanh có thể xin phép đưa ra thị trường. Bắc Dương, tôi hy vọng cậu có thể trở thành người sử dụng đầu tiên của loại thuốc này.”

Hắn đẩy viên thuốc đến trước mặt Kỷ Bắc Dương, ôn hòa nhìn chằm chằm anh.

Chu Uyển Oánh đứng dậy rót một cốc nước đặt trong tầm tay Kỷ Bắc Dương, tiện miệng hỏi: “Cái này trị bệnh gì vậy?”

Bác sĩ Hà nói: “Có lợi cho bệnh của cậu ấy.”

Chu Uyển Oánh liền không nói gì nữa.

Kỷ Bắc Dương nhìn chằm chằm viên thuốc trên bàn, không động, lạnh nhạt nói: “Bác sĩ Hà, khi nào tôi sẽ khỏi?”

“Uống thuốc đúng giờ, tái khám định kỳ, rất nhanh sẽ giống như người bình thường.”

Giáo sư Trần nói cái gọi là bình thường có tiêu chuẩn gì, là ai định nghĩa tiêu chuẩn? Ông không kết hôn thì không bình thường sao? Khác biệt với người khác thì không bình thường sao, không theo số đông thì không bình thường sao? Ông vĩnh viễn không cho phép Kỷ Bắc Dương tự định nghĩa mình là không bình thường.

Mà bác sĩ Hà nói, cậu rất nhanh sẽ có thể giống như người bình thường.

Hà Tấn Lâm nhìn chằm chằm sắc mặt Kỷ Bắc Dương. Nghề nghiệp của ông ta giúp ông dễ dàng nắm bắt biểu cảm của người khác, nhưng trên mặt Kỷ Bắc Dương, ông không thấy được gì cả, không có tin tưởng, cũng không có nghi ngờ hay từ chối.

Viên thuốc này không phải thuốc mới gì. Hà Tấn Lâm làm như vậy là vì hắn cần biết Kỷ Bắc Dương còn có thể hoàn toàn tin tưởng hắn như trước hay không.

Không cần chờ quá lâu Kỷ Bắc Dương liền cho hắn câu trả lời.

Kỷ Bắc Dương nuốt viên thuốc.

Nụ cười trên mặt Hà Tấn Lâm lại xuất hiện, nói: “Nửa giờ sau cậu sẽ cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái, nhưng không sao, đó đều là phản ứng bình thường.”

Hà Tấn Lâm đặt tay lên vai anh, giống như một bậc trưởng bối từ ái, quan tâm nói: “Bắc Dương, cậu phải tin tôi. Chú Hà nhìn cậu lớn lên, sẽ không làm tổn thương cậu.”

Kỷ Bắc Dương yên tĩnh gật đầu.

Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch đã ăn hết tất cả hạt dẻ ở chung cư Tây Lân, sau đó tay trong tay ra cửa đi dạo phố, tiêu xài một cách giải tỏa. Cuối cùng khi ra khỏi trung tâm thương mại, đã là bốn giờ chiều.

Kim Mộ Mịch đề nghị một nơi ăn tối ngon. Họ lái xe đến, thế mà đi gần hai giờ mới tới.

Chương Khả Khê nhìn thấy một homestay phong cách dân gian nằm giữa vùng hoang vu tĩnh mịch. Những dãy núi thấp bao quanh trập trùng trong bóng đêm. Tòa nhà ba tầng của nhà nghỉ treo đầy đèn sao vàng nhạt, từ xa trông chẳng khác gì một thị trấn bước ra từ truyện cổ tích.

Trên bãi đất trống trước cổng, bảy tám chiếc siêu xe nối đuôi nhau đậu thành hàng. Giữa núi rừng yên tĩnh, một giai điệu nhẹ nhàng vang lên khe khẽ, không hề kiêng dè điều gì.

Kim Mộ Mịch kéo Chương Khả Khê xông vào. Ông chủ homestay là một người đàn ông tóc dài đen nhánh, buộc thành đuôi ngựa thấp, giống như một DJ hộp đêm, lại giống một thanh niên văn nghệ biết làm thơ.

Trong phòng khách homestay thường xuyên vang lên tiếng cười thoải mái. Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch theo ông chủ len lỏi lên cầu thang treo, leo lên tầng ba.

Tầng ba là một ban công lộ thiên, xung quanh có rào chắn bằng tre. Trung tâm có một bếp lửa cháy rực. Bên cạnh bếp lửa có một chiếc bàn vuông, trên đó đặt một nồi lẩu cay xé nóng hổi và bia.

Hai chiếc ghế bập bênh phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng. Hai chiếc chăn lông xù tự phát nhiệt đặt trên ghế bập bênh.

Lẩu dã ngoại trong nhà nhỏ giữa rừng sâu núi thẳm mùa đông, chính là kiểu chơi nóng lạnh luân phiên.

Trời đầy sao lạnh lẽo lấp lánh. Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch vây quanh bếp lửa trò chuyện đêm khuya.

Kim Mộ Mịch nói: “Cô với Kỷ Bắc Dương—”

Chương Khả Khê nói: “Tôi tỏ tình với anh ấy rồi, giờ anh ấy chính thức là bạn trai tôi.”

Kim Mộ Mịch dùng lon bia chạm vào ly cô, nói: “Ờ mây zing gút chóp.”

Chương Khả Khê chạm cốc với cô ấy, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể, cô rùng mình một cái, rụt vào trong chăn.

Chương Khả Khê nói: “Còn cô, với Lộ lão sư của cô thì sao rồi?”

Kim Mộ Mịch nói: “Vẫn vậy thôi, tôi bày cho anh ấy một chiêu, gạo nấu thành cơm, anh ấy không chịu. Rõ ràng là đàn ông con trai thế mà không chịu.”

Chương Khả Khê trợn mắt, nhịn không được chạm cốc, nói: “ Cô cũng ờ mây zing vãi.”

Mùi rượu men say quyện vào hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu. Họ ngồi quây quần quanh màn sương mù mỏng, giữa đêm đông giá lạnh, bên ánh lửa rực sáng, lắng nghe giọng ca khàn khàn vọng ra từ tòa nhà nhỏ: “Có lẽ vận mệnh đã định, chỉ cho chúng ta gặp gỡ, chỉ cho chúng ta yêu nhau. Mùa thu này, khi lá rụng mới chợt nhận ra, những mảnh hạnh phúc ấy… biết nhặt lại thế nào đây.”

Vỏ chai bia bên ghế bập bênh dần dần nhiều lên.

Kim Mộ Mịch chống cằm, mắt lờ đờ vì men rượu, lẩm bẩm: “Nhà họ Kỷ sẽ không chấp nhận cô đâu.”

Hai bên má Chương Khả Khê đỏ bừng, chạm cốc với cô ấy, đầu óc trì độn chậm chạp nói: “Hả? Nhà mày cũng đâu chấp nhận Lộ lão sư.”

Kim Mộ Mịch: “Ha ha ha ha ha, nhọ vãi nồi.”

Chương Khả Khê: “1,2,3 Dzô!!! Cuộc đời nhọ vãi nồi.”

Các cô chia sẻ sự tổn thương với nhau, đó là sự thoải mái độc quyền của con gái.

Điện thoại di động Chương Khả Khê rung lên. Cô nheo mắt mở khóa, phát hiện trên đó có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. “Anh là ai vậy?”

Giọng Kỷ Bắc Dương ẩn chứa sự lạnh lẽo. Nghe thấy giọng cô hơi say, trái tim treo lơ lửng cả đêm của anh mới từ từ rơi xuống, nói: “Chương Khả Khê em đang ở đâu?!”

Chương Khả Khê nhìn bóng núi đen kịt ở xa, nói: “Không biết nữa.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Mở định vị, chia sẻ vị trí cho anh.”

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn người đàn ông trước cửa căn 2502, rồi nói tiếp: “Em đang ở cùng Kim Mộ Mịch?”

“Ừm nha. Bọn em đang ăn cơm, có việc gì không?” Chương Khả Khê rúc trong ghế bập bênh, lẩm bẩm thần trí không rõ.

“Chương tiểu thư, xin lỗi, Mộ Mịch không nghe điện thoại.” Giọng Lộ Tắc Vũ bỗng nhiên truyền ra.

Chương Khả Khê nhìn sang bên cạnh một cái, nói: “Ê, Lộ lão sư nói cô không nghe điện thoại.”

Kim Mộ Mịch từ ghế bập bênh nghiêng thân cố gắng nếm thử nước lẩu cay xé ở đáy nồi, “Lộ lão sư? Là ai vậy.”

Lộ Tắc Vũ: “…… Tóm lại, làm ơn mở chia sẻ vị trí đi!”

Một giờ sau, Hàn Tấn lái xe, chở Kỷ Bắc Dương và Lộ Tắc Vũ đến trước homestay nhỏ ở nơi hoang vu tĩnh mịch kia. Hàn Tấn nói: “Vãi đạn, mấy cô ấy tìm đâu ra cái thiên đường bí mật này thế.”

Khi Kỷ Bắc Dương và Lộ Tắc Vũ bước lên tầng ba, Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch đang rúc trong ghế bập bênh, đắp chăn, nhìn sao, sưởi lửa, đang bàn cách giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Kim Mộ Mịch say khướt nói: “Hay là tôi với Kỷ Bắc Dương liên hôn, sau đó cô làm tiểu tam của Kỷ Bắc Dương, Lộ lão sư làm tiểu tứ của tôi, sao hả! Ok hơm!”

Chương Khả Khê mê mê hoặc hoặc nói: “Hì hì hì cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh của cô xoay thế nào mà nghĩ ra được cái chiêu này vậy? Cho tôi soi thử coi.”

Chương Khả Khê vươn tay từ trong chăn, ôm đầu Kim Mộ Mịch. Kim Mộ Mịch chu môi lên, “Người chị em, xinh đẹp quá hà, hun miếng coi.”

Chương Khả Khê: “Phú bà xinh yêu, hun miếng coi—”

Kỷ Bắc Dương: “……”

Lộ Tắc Vũ: “……”

Hai người nhanh chóng xông lên, bạn gái ai người nấy ôm đi.

Lúc ôm xuống lầu, Kỷ Bắc Dương và Lộ Tắc Vũ liếc nhau, từ ánh mắt đối phương đều thấy được ý: “Tuyệt đối không để con mình chơi đùa với đứa trẻ hư đốn kia nữa.”

Hết chương 55

Bình Luận (0)
Comment