My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 56

Chương 56: Ngủ rồi sao? 

Trời đã quá khuya, đường núi không dễ đi. Hàn Tấn đặt ba phòng từ ông chủ homestay. Kỷ Bắc Dương ôm Chương Khả Khê vào một phòng. Lộ Tắc Vũ đỡ Kim Mộ Mịch cảm kích gật đầu với Hàn Tấn, vào một phòng khác, để lại Hàn Tấn, người cô đơn đứng tại chỗ.

Về phòng cũng là một mình, Hàn Tấn đơn giản tìm một chỗ rồi nhanh chóng hòa mình vào đám tuấn nam mỹ nhân thức trắng đêm đó.

Phòng homestay không lớn, nhưng mang phong cách tươi sáng. Bên trong được trang trí theo kiểu điền viên với nhiều mảng màu nhẹ nhàng và các vật trang trí mang hơi thở đồng quê. Kỷ Bắc Dương đặt Chương Khả Khê lên giường, giúp cô cởi áo khoác và giày.

Trong phòng có sưởi sàn, nên giữa đêm đông cũng không cảm thấy lạnh.

Chương Khả Khê lăn vào trong giường, dùng má cọ cọ ga giường, nói: “Thoải mái thật.”

Mặt cô rất hồng. Kỷ Bắc Dương dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô.

Chương Khả Khê nằm sấp trên giường, nói: “Muốn uống nước.”

Kỷ Bắc Dương đi lấy nước. Chương Khả Khê nhớ lại lần đầu tiên được anh chăm sóc, nheo mắt, nói: “Không cần lạnh, cũng không cần nóng, muốn vừa vặn đặt vào tay em là có thể uống.”

Kỷ Bắc Dương rót nước xong, đặt cốc vào tay Chương Khả Khê. Cô cẩn thận nhấp một chút, sau đó ngửa đầu uống hết, đỏ mặt, say say, hồn nhiên khen ngợi bạn trai, nói: “Nước vừa lắm, cảm ơn. Haizz, bạn trai chính là phải được dạy dỗ, Kỷ tiên sinh, em rất vừa ý anh nha.”

Kỷ Bắc Dương ngồi xổm ở mép giường, “Muốn ngủ không?”

“Muốn lau mặt.” Chương Khả Khê nói.

Kỷ Bắc Dương làm ướt khăn mặt, vắt khô đưa cho cô. Chương Khả Khê lau mặt, an ổn nằm sấp trong chăn, mê mê man man nói: “Kỷ Bắc Dương, anh phải tin em……”

Kỷ Bắc Dương nắm khăn mặt, giật mình, tin cô điều gì……?

Cúi người sát khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia, Kỷ Bắc Dương nghe Chương Khả Khê lẩm bẩm tự nói nói: “…… Tin em có thể dạy dỗ tốt anh……”

Kỷ Bắc Dương nhớ lại cuốn sách đã từng đọc, Hoàng Tử Bé. Con cáo nói với Hoàng tử bé rằng, cậu chỉ là một người bình thường, giống như những người khác, tôi không cần cậu, cậu cũng không cần tôi. Đối với cậu, tôi chỉ là một con cáo, giống như những con cáo khác. Nhưng nếu cậu thuần phục tôi, cậu sẽ là độc nhất vô nhị trong thế giới của tôi.

Kỷ Bắc Dương chính là con cáo đó. Chỉ cần được thuần dưỡng, cho anh tình yêu và tình cảm, anh chính là của cô.

Kỷ Bắc Dương cúi đầu hôn lên môi cô. Khi đứng lên, dạ dày đột nhiên có một trận đau nhói xuyên tim dữ dội. Sắc mặt anh trắng bệch đứng yên một lát, chờ cơn đau giảm bớt, sau đó, Kỷ Bắc Dương cầm khăn mặt đi vào nhà vệ sinh.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy điện thoại ra. Có một tin nhắn từ Cảnh sát Đoàn gửi hai giờ trước. Lúc đó Kỷ Bắc Dương đang sốt ruột tìm Chương Khả Khê, không kịp trả lời.

Anh gọi lại cho Đoàn Bằng Triển. Lúc này đã là đêm khuya, nhưng bên phía Đoàn Bằng Triển vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện không ngừng.

Giọng Đoàn Bằng Triển to lớn vang dội, tinh thần phấn chấn, nói: “Bắc Dương, chúng tôi đã liên kết với ngân hàng để phong tỏa tài khoản của Hà Tấn Lâm. Mới hai giờ trước, có một khoản tài chính lớn đang chuyển khoản cho hắn, đã bị chúng tôi chặn lại thành công. Hiện tại tổ tài chính đang phân tích nguồn gốc tài chính của hắn. Đồng thời, tài khoản giám sát đơn xin di dân của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngày mai sau khi Hà Tấn Lâm tỉnh dậy, sắc mặt nhất định sẽ rất đẹp.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Chúc mừng.”

Đoàn Bằng Triển nói: “Chúc mừng chúng ta.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cảnh sát Đoàn, xin hãy chú ý một chút đến Ủy ban Y tế Quốc tế gần đây. Sau khi dự án của Hà Tấn Lâm bị rút, hắn nhất định sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ Ủy ban.”

Đoàn Bằng Triển nói đã biết, sau đó cúp điện thoại.

Kỷ Bắc Dương tắt điện thoại, ngước mắt nhìn lướt qua. Trong chiếc gương kiểu Âu hình quả trứng trong phòng tắm, phản chiếu một khuôn mặt lạnh băng u tối.

Hà Tấn Lâm dựa vào nhóm người bệnh tự kỷ này để làm giàu, đạt được thù lao phong phú. Dự án nghiên cứu y học của ông nổi tiếng trong và ngoài giới. Ông dựa vào họ để từng bước leo lên. Và bây giờ, ông ta đã leo cao bao nhiêu, Kỷ Bắc Dương sẽ khiến ông ngã xuống thảm hại bấy nhiêu.

*

Kim Mộ Mịch nằm trên giường, mặt hướng vào tường, không chịu phản ứng với người phía sau.

Lộ Tắc Vũ ngồi ở mép giường một lát, nhỏ giọng nói: “Mộ Mịch, em còn không chịu nói chuyện với anh sao?”

Kim Mộ Mịch nhắm mắt, bất động.

Lộ Tắc Vũ nâng tay lên, do dự một lát, từ từ đặt lên vai cô.

Kim Mộ Mịch đột nhiên ngồi dậy, hất tay anh ấy ra, nói: “Đừng chạm vào em! Khi em bảo anh chạm vào thì anh không chạm vào, bây giờ em không cho phép anh chạm vào em!”

Lộ Tắc Vũ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, bên trong chứa đầy sự uất ức và giận dữ do rượu làm hun lên.

Lộ Tắc Vũ đối diện với cô gái đang nổi cơn thịnh nộ. Vẻ mặt hào hoa phong nhã của anh dần biến mất. Anh bỗng nhiên tháo kính mắt đặt sang một bên, nắm lấy cổ chân Kim Mộ Mịch đột nhiên dùng sức kéo. Kim Mộ Mịch bất ngờ ngửa ra sau, đang tức giận định đứng dậy, đã bị người đàn ông úp lên người đè trở lại.

Lộ Tắc Vũ cúi đầu hôn lấy đôi môi kiều nộn này, hung hăng dùng sức.

Kim Mộ Mịch bị người đàn ông dọa đến ngây người, bất động.

Nụ hôn rất nhanh trở nên ôn nhu, nhưng vẫn không cho cô bất kỳ cơ hội kháng cự nào.

Rất lâu sau, khóe mắt Kim Mộ Mịch thấm ra nước mắt. Lộ Tắc Vũ nhẹ nhàng hôn nước mắt cô.

Kim Mộ Mịch khàn giọng châm chọc nói: “Lộ lão sư cao khiết cao ngạo đây là bị làm sao vậy? Nghĩ thông rồi sao? Đồng ý hiến thân?”

Lộ Tắc Vũ chống đỡ cơ thể, cúi đầu nhìn cô, nói: “Chúng ta không ngủ.”

Kim Mộ Mịch nói: “Không ngủ thì đi đi.”

Lộ Tắc Vũ v**t v* mặt cô, sau đó dán thắt lưng ấn vào bụng cô, nói: “Chưa kết hôn đã có thai và quan hệ t*nh d*c trước hôn nhân đối với đàn ông mà nói không có chút tác hại nào. Nhưng còn em thì sao? Em đã nghĩ đến chưa? Ba mẹ em sẽ đau lòng đến mức nào? Họ bị buộc phải chấp nhận ba của đứa bé trong bụng em, bị cưỡng ép tôn trọng lựa chọn của em. Mộ Mịch, nếu em không quan tâm đến họ chút nào, anh cũng sẽ không để ý. Nhưng em là một đứa trẻ hiếu thảo và lương thiện. Anh không thể để chính mình trở thành xương cá giữa em và ba mẹ em, vĩnh viễn mắc kẹt trong họng em và họ. Còn cả đám cưới mà em mong chờ nhất nữa. Anh tin rằng dù có em bé, em cũng nhất định là cô dâu đẹp nhất. Nhưng anh nhớ em đã nói về ảo tưởng của em về đám cưới, em phải là cô dâu hoàn hảo nhất. Anh không muốn em vì anh mà tự làm mình chịu thiệt, dù chỉ là một chút tiếc nuối cũng không được.”

Kim Mộ Mịch ảm đạm cong môi dưới, nói: “Nếu chú rể không phải anh, em không có gì để mong chờ.”

Lộ Tắc Vũ trở mình, ôm cô vào lòng, “Cho anh một chút thời gian. Anh sẽ chứng minh bản thân với ba mẹ em. Họ cũng đang chờ xem anh có đáng giá để em yêu hay không, đúng không.”

*

Chương Khả Khê tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng. Cô rửa mặt, mặc quần áo tử tế. Khi cô và Kỷ Bắc Dương đi ra, Kim Mộ Mịch đang ngồi trên sân thượng tầng hai ăn bữa sáng.

“Người chị em, bên này.”

Chương Khả Khê cười ngượng ngùng với Lộ lão sư bên cạnh cô ấy, rồi ngồi vào một bên khác của Kim Mộ Mịch. Kỷ Bắc Dương cũng ngồi bên cạnh Chương Khả Khê.

Bàn là hình tròn, vì thế sau khi mọi người ngồi xuống, bốn người liền tạo thành một vòng kín. Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch ngồi gần nhau, Kỷ Bắc Dương và Lộ Tắc Vũ cũng ngồi gần nhau.

Kỷ Bắc Dương không thích Kim Mộ Mịch, người luôn dụ dỗ Chương Khả Khê đi chơi, vì thế anh cũng nhạt nhẽo lạnh nhạt với bạn trai cô ấy. Lộ Tắc Vũ vì Kỷ Bắc Dương hẹn hò với Kim Mộ Mịch, nên cũng chỉ miễn cưỡng duy trì phong độ.

Kim Mộ Mịch và Chương Khả Khê hoàn toàn không nhận ra sự bất mãn của hai người đàn ông, còn đưa nhau trứng chiên và cháo sữa. Kim Mộ Mịch cười như không cười nói: “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”

Chương Khả Khê lập tức hiểu ý. Cô không thể để mình cô đơn quẫn bách, hỏi: “Còn cô, cũng ngủ rồi sao?”

Ngủ ngon và ngủ rồi sao, thoạt nhìn ý nghĩa mặt chữ có vẻ giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại vẫn là một ý. Kim Mộ Mịch ho khan hai tiếng nói: “Chỗ này không tồi chứ.”

Chương Khả Khê cùng cô ấy dời tầm mắt, “Không tồi không tồi, non xanh nước biếc.”

Kỷ Bắc Dương quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài sân thượng. Rừng sâu núi thẳm, khí lạnh mùa đông. Khắp núi đồi đều là cây cối trơ trụi xám xịt. Anh nhíu mày, cảm thấy Chương Khả Khê mà còn ở cùng Kim Mộ Mịch thêm một lát nữa, não sẽ mất bớt nếp nhăn mất.

Hàn Tấn ngáp đi đến sân thượng, liếc nhìn vị trí bốn người, biết không có chỗ cho mình, liền nhún vai, quay người xuống lầu.

Kỷ Bắc Dương đứng lên nói: “Anh đi tìm Hàn Tấn.”

Nói xong anh nhìn Chương Khả Khê. Chương Khả Khê vẫy tay, bảo anh cứ đi đi. Kỷ Bắc Dương vốn muốn cô đi theo, nhưng thấy Chương Khả Khê không có ý định xuống, đành phải tự mình đi trước.

Sau khi Kỷ Bắc Dương đi rồi, Lộ Tắc Vũ cũng ra một bên nghe điện thoại. Kim Mộ Mịch và Chương Khả Khê lại có thời gian riêng tư. Cô ấy vội vàng nói: “Tối qua uống say, có chuyện chưa kịp nói với cô.”

Chương Khả Khê ghé sát lại. Kim Mộ Mịch nhỏ giọng nói: “Tôi giúp cô hỏi thăm rồi. Mẹ Kỷ Bắc Dương, mẹ chồng tương lai của cô, thật sự không dễ chọc. Người chị em, tôi khuyên cô chạy nhanh còn kịp.”

Chương Khả Khê gặm bánh trứng, nói: “Tôi đã gặp rồi. Mẹ anh ấy không biết từ đâu ra, hai ngày trước qua tìm tôi.”

“Nói gì?”

Chương Khả Khê xoắn xuýt một lát, vẫn quyết định tám chuyện một chút, nói: “Cho tôi 30 vạn, bảo tôi vĩnh viễn không được xuất hiện nữa.”

Kim Mộ Mịch giật mình: “Cô làm ở Lăng Nhuận một hai năm là có thể dành dụm đủ mà. Đuổi ăn xin sao.”

Chương Khả Khê chống cằm, nhìn về nơi xa, nói: “Nếu mục đích của bà ấy không phải là đuổi tôi, mà là vũ nhục tôi, thì đúng là đã làm được.”

Kim Mộ Mịch nói: “Cũng vũ nhục Kỷ Bắc Dương. Tôi nghe bạn bè nói, quan hệ mẹ con của họ rất tệ. Hơn nữa, ba anh ấy có tình nhân, còn sinh một cô con gái riêng. Mẹ anh ấy vì chuyện này, từng tuyên bố muốn tìm người g**t ch*t hai mẹ con họ. Là ông nội Kỷ Bắc Dương đứng ra bảo vệ hai người đó. Mặc dù biết làm người thứ ba là rất tiện, nhưng mẹ anh ấy còn đáng sợ hơn.”

“Có thể là giả không? Hay là nhất thời giận dỗi nói lời tức giận?”

Kim Mộ Mịch nói: “Không biết. Nhưng phụ nữ trong giới này đều không dễ chọc đâu. Ví dụ cụ thể tham khảo vị hôn thê trước đây của Từ Nam Tang. Vị hôn thê đó có thể trắng trợn lái xe đâm người. Mẹ Kỷ Bắc Dương cũng rất có khả năng làm ra chuyện này.”

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Cô có muốn nói với Kỷ Bắc Dương một chút, bảo anh ấy sắp xếp cho cô một vệ sĩ không?”

Chương Khả Khê nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Kim Mộ Mịch nói: “Cô suy nghĩ kỹ đi. À đúng rồi, có muốn đi dạo xung quanh không? Gần đây có một khu thắng cảnh.”

Hôm nay là thứ Hai. Chương Khả Khê lắc đầu, nói: “Cuối tuần chúng ta hẹn lại nha?”

“Muốn đi thì cứ đi.” Kỷ Bắc Dương một tay đút túi đi lên.

Chương Khả Khê nhớ lại trước đây từng nhắc đến, thời gian anh dành để chơi với cô đều là do Kỷ Bắc Dương rút ngắn thời gian làm việc của mình mà ra. Không muốn anh phải làm thêm giờ, Chương Khả Khê vẫn từ chối.

Kim Mộ Mịch nói: “Vậy chúng ta cuối tuần gặp lại.”

Chương Khả Khê và mọi người phải đi. Kim Mộ Mịch và Lộ Tắc Vũ cũng không định ở lâu nữa. Mấy người trả phòng, cùng nhau rời đi.

Kim Mộ Mịch và Lộ Tắc Vũ lái chiếc xe mà hai cô lái lúc đến. Trên chiếc xe kia, Hàn Tấn đảm nhận vai trò tài xế, Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê ngồi hàng ghế sau.

Kỷ Bắc Dương từ lúc lên xe đã bắt đầu xử lý công văn trên máy tính xách tay. Chương Khả Khê cảm thấy may mắn vì mình đã không ham chơi mà hỏng việc, ảnh hưởng đến công việc của anh.

Chương Khả Khê nhìn anh một lát, dùng điện thoại đăng nhập hộp thư của Chủ tịch, sắp xếp những thư quan trọng.

Ánh mắt cô đột nhiên bị một bức thư có tiêu đề được đánh dấu ‘quan trọng’ thu hút. Chương Khả Khê nhấp vào xem. Biểu cảm cô bỗng chốc thay đổi. Cô đang định nói gì đó với Kỷ Bắc Dương, thì nghe thấy Hàn Tấn đang lái xe bắt máy.

Giọng Hàn Tấn có vài phần tàn khốc, nói: “Anh nhắc lại lần nữa xem.”

Đầu dây bên kia không biết nói gì, Hàn Tấn lạnh giọng nói: “Tôi biết rồi, các anh tiếp tục chú ý.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Tấn nói: “Kỷ tổng, Y Tế Phương Châu xảy ra chuyện rồi. Sáng nay mấy giám đốc của họ bị cảnh sát mang đi. Dự án hợp tác với chúng ta cũng bị gác lại.”

Hàn Tấn tìm chỗ bên lề đường dừng xe, quay đầu nhíu mày nhìn Kỷ Bắc Dương.

Chương Khả Khê cũng đang đợi Kỷ Bắc Dương ra lệnh. Cô nhớ Y Tế Phương Châu là một dự án trọng điểm của Lăng Nhuận. Lần đầu tiên Chương Khả Khê tham gia hội nghị phân tích nghiệp vụ, vì một nhóm dữ liệu sai sót, Kỷ Bắc Dương còn đích thân làm mô hình, quở trách Hàn Tấn cùng tổ dự án.

Kỷ Bắc Dương bình tĩnh hơn hai người họ nhiều, thậm chí còn giơ tay vỗ vỗ đầu Chương Khả Khê, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.”

Hàn Tấn nói: “Kỷ tổng, nếu họ vi phạm quy định trước đây, chúng ta phải nắm bắt thời gian phát thông cáo, yêu cầu giải thích và bồi thường—”

Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn, họ không bồi thường nổi đâu.”

“Ý cậu là—”

Kỷ Bắc Dương ngước mắt nhìn hắn. Màu đen trong đáy mắt tựa vực sâu khó nắm bắt. Hàn Tấn nhận thấy điều gì đó trong ánh mắt cậu ấy. Lưng anh ta dần dần lạnh toát. Anh ta ý thức được Bắc Dương dường như đã biết từ trước.

Sống lưng Hàn Tấn nổi lên một tầng lạnh lẽo. Anh ta không biết Kỷ Bắc Dương biết bằng cách nào, biết từ khi nào, hoặc, còn một suy đoán kinh khủng hơn: Chuyện xảy ra với Y Tế Phương Châu có liên quan đến Kỷ Bắc Dương không?

Kỷ Bắc Dương bình tĩnh nói: “Hàn Tấn, dự án này không cần quan tâm nữa.”

Sự bình tĩnh của Kỷ Bắc Dương khiến lồng ngực đang nhảy loạn của Hàn Tấn dần dần bằng phẳng. Mặc dù Kỷ Bắc Dương lạnh lùng bạc tình, nhưng cậu ấy luôn có thể vào những thời khắc như thế này giống như thuốc an thần, trấn an lòng người, khiến người ta cảm thấy có người như vậy ở đây, mọi thứ đều không cần lo lắng nữa.

Hàn Tấn gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Lái xe đi.”

Hàn Tấn một lần nữa khởi động xe lên đường.

Chương Khả Khê vì chưa quen thuộc với dự án, nghe anh nói không sao, liền yên tâm. Cô móc ra một quả trứng gà từ trong túi, cười nói: “Sáng nay em thấy anh chỉ uống một chút nước, là cơm không hợp khẩu vị sao? Em sợ anh sẽ đói, nên em đã để một quả trứng gà trong túi.”

Quả trứng gà luộc được Chương Khả Khê đặt trong lòng bàn tay, vỏ ngoài còn tỏa ra hơi ấm.

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh không đói.”

Viên thuốc Hà Tấn Lâm bắt anh uống khiến dạ dày anh rất đau. Ăn cơm sẽ khiến anh khó chịu hơn, nên hai ngày nay anh cũng chưa ăn gì.

Tuy nhiên anh vẫn cầm lấy quả trứng gà, mặc dù không ăn, nhưng lại nắm chặt trong tay rất lâu.

Hết chương 56

Bình Luận (0)
Comment