My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 57

Chương 57: Anh trưng ra bộ mặt ‘thật trân’ 

Chu Uyển Oánh nổi giận đùng đùng đi vào cơ sở phục hồi chức năng của Hà Tấn Lâm, nói: “Ông chủ các người ở đâu?”

Y tá nói bác sĩ Hà đang khám bệnh cho bệnh nhân, mời bà đến phòng chờ. Chu Uyển Oánh lạnh mặt, đẩy y tá ra, đi thẳng vào phòng trị liệu, mặc kệ bên trong có bệnh nhân đang tư vấn hay không, đặt mạnh chiếc túi xách lên bàn, lạnh lùng nói: “Anh có biết Y Tế Phương Châu đã xảy ra chuyện rồi không!”

Bệnh nhân sợ đến mức co rụt lại trên ghế. Hà Tấn Lâm cố nhịn cơn giận, nói: “Uyển Oánh, cô ra ngoài chờ tôi trước.”

Chu Uyển Oánh quay người ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Cho người khác đi ra ngoài, bây giờ giải thích cho tôi!”

Hà Tấn Lâm đành phải vẫy tay bảo y tá đưa bệnh nhân ra ngoài trước, sau đó ông ta khóa cửa phòng lại, sắc mặt hơi trầm xuống đi đến bên cạnh sô pha, nói: “Cô trước tiên đừng hoảng, chuyện này hẳn là hiểu lầm. Cảnh sát chỉ mời mấy giám đốc đi nói chuyện, chứ đâu có niêm phong công ty đâu.”

Chu Uyển Oánh nói: “Đừng dùng lời này lừa gạt tôi. Nhiều công ty y dược như vậy, tại sao cảnh sát không bắt người khác mà bắt bọn họ? Huống hồ bắt một người thì còn đỡ, cả ban lãnh đạo Y Tế Phương Châu đều bị mang đi, nhất định là họ đã phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng gì rồi. Hà Tấn Lâm, lúc trước anh bảo tôi tin tưởng anh, nói dự án này tuyệt đối hợp pháp, bây giờ anh lại muốn giải thích thế nào? Thôi. Tôi cũng không cần anh giải thích, trả lại số tiền tôi đã đầu tư vào đi, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Hà Tấn Lâm luôn cho rằng Chu Uyển Oánh là một người phụ nữ ngực to óc quả nho vô dụng ngu ngốc, không ngờ trong chuyện này, bà ta lại tỉnh táo một cách lạ thường.

Hà Tấn Lâm hít sâu một hơi không chút biểu cảm, đi đến bàn làm việc bưng cốc lên uống một ngụm nước lạnh ngắt. Thực ra, ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sáng sớm chưa tỉnh ngủ đã nhận được điện thoại của thư ký. Cô ấy nói cho ông biết, vừa rồi cảnh sát đã dẫn đi mấy lãnh đạo cấp cao của Y Tế Phương Châu, thậm chí không cho họ cơ hội gọi điện thoại, trực tiếp đến nhà bắt người.

Hà Tấn Lâm vừa uống nước vừa suy nghĩ, không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên bước nhanh đến trước máy tính ngồi xuống, mở một địa chỉ web nước ngoài, thao tác nhanh trên bàn phím.

Chu Uyển Oánh thấy hành vi của ông ta kỳ quái, lại không giải thích cho mình, đang định đứng dậy tiếp tục chất vấn, thì thấy sắc mặt Hà Tấn Lâm bỗng nhiên trở nên đáng sợ, ông nhìn chằm chằm thứ trên máy tính, mắt trừng lớn, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, như thể đã thấy một thứ khó tin được.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Chu Uyển Oánh bước về phía đó hai bước, Hà Tấn Lâm đột nhiên đứng dậy cầm lấy chén trà trên bàn đập mạnh xuống đất.

Chén trà chạm đất, phát ra tiếng rầm lớn, Chu Uyển Oánh kêu lên một tiếng chói tai.
Hà Tấn Lâm chống hai tay bên cạnh bàn, mắt vì dùng sức mà nhô ra ngoài, chỉ máu đỏ dần dần bò lên tròng mắt.

Chu Uyển Oánh châm chọc mỉa mai, nói: “Sao, hết tiền rồi à? Đập cốc chén làm gì, tiền của tôi chẳng phải cũng ở trong đó sao.”

Hà Tấn Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà. Tổn thất của ông ta không phải là tiền của Y Tế Phương Châu, mà là một tài khoản giao dịch tài chính với nước ngoài. Tài khoản đó chứa đựng bí mật thâm sâu nhất mà Hà Tấn Lâm không muốn ai biết. Bây giờ tài khoản đó bị phong tỏa, không đơn thuần chỉ là việc nguồn tiền khổng lồ không thể lưu thông, mà ông và gia đình ông thậm chí còn có nguy cơ bị diệt khẩu.

Là ai làm?

Cảnh sát theo dõi ông ta từ khi nào?

Họ làm sao có thể tra ra được tài khoản kia?

Trái tim Hà Tấn Lâm bị máu cuồn cuộn dồn nén đau nhức. Mu bàn tay nắm chặt góc bàn nổi gân xanh.

Chu Uyển Oánh chưa từng thấy Hà Tấn Lâm như vậy, trong lòng lờ mờ có chút sợ hãi, không dám ngang ngược tùy ý nữa. Đôi môi đỏ mọng nhúc nhích, nói: “…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Hà Tấn Lâm quét về phía bà, cố gắng đè nén sự giận dữ và hoảng loạn, nói: “Công ty Y Tế Phương Châu sẽ không sao đâu. Cô quên rồi à, Lăng Nhuận đầu tư vào dự án là sẽ làm điều tra chuyên sâu. Nếu có vấn đề, nhất định không thể giấu được Bắc Dương.”

Chu Uyển Oánh nói: “Nó không biết chúng ta nhúng tay vào chứ?”

Chỉ trong vài câu nói, Hà Tấn Lâm đã bình tĩnh trở lại, nói: “Cô và tôi chỉ là cổ đông bình thường, nó có biết hay không cũng không liên quan.”

Chu Uyển Oánh gật đầu, có vẻ đã bị ông thuyết phục, bước về phía trước hai bước, cong cong đôi môi đỏ mọng, nói: “Tấn Lâm, anh chưa từng làm tôi thất vọng, hy vọng lần này cũng sẽ không.”

Hà Tấn Lâm áo mũ chỉnh tề mỉm cười, nhìn theo Chu Uyển Oánh rời đi. Sau khi người đi, nụ cười của ông ta bỗng nhiên lạnh xuống, một lần nữa nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

*

Trở lại chung cư Tây Lân, Chương Khả Khê liền lo lắng nấu cơm cho Kỷ Bắc Dương ăn. Bữa sáng không ăn, trứng gà cũng không ăn, Chương Khả Khê nghi ngờ anh còn có đủ sức lực hay không.

Kỷ Bắc Dương đi theo sau cô, chốc chốc sờ sờ chỗ này, một lúc táy máy chỗ kia, làm Chương Khả Khê bị quấy rầy.

“Đừng nghịch, đang nấu cơm mà, nhột quá.”

Kỷ Bắc Dương cởi áo ngực cô, cánh tay từ phía sau ôm đến trước ngực cô, nói: “Mềm thật.”

Chương Khả Khê đỏ mặt dùng vá gõ gõ chảo sắt, “Làm phiền nữa là em không nấu cơm cho anh ăn đâu.”

Kỷ Bắc Dương gác cằm lên vai cô, nhìn đồ ăn trên thớt, nói: “Thì không ăn.”

Chương Khả Khê nói: “Không ăn cơm chỉ uống nước, anh muốn phi thăng à.”

Kỷ Bắc Dương đành phải rầu rĩ nói: “Bị đau dạ dày rồi, không muốn ăn, ăn vào sẽ đau.”
Chương Khả Khê buông vá, quay đầu lại, lông mày cau thành một cục, nắm lấy tay anh, nói: “Bây giờ còn đau không? Chúng ta đi bệnh viện, đi ngay bây giờ.”

Cô vừa nói vừa vội vàng cởi tạp dề, dùng tay chỉnh lại nội y, nói: “Bệnh dạ dày không thể trì hoãn, càng kéo dài sẽ xảy ra chuyện.”

Kỷ Bắc Dương giữ chặt tay cô, không cho cô động chạm vào thành quả mình khó khăn mới đạt được, nói dối rằng: “Đi khám rồi, có kê thuốc.”

Chương Khả Khê mở tay anh ra, nói: “Thuốc đâu, lấy ra cho em xem.”

Kỷ Bắc Dương dùng đôi mắt đen như mực nhìn cô, vô tội nói: “Ăn hết rồi.

Chương Khả Khê dở khóc dở cười, xụ mặt nói: “Đừng tưởng anh đẹp trai là có thể giả bộ cute phô mai que, vô dụng thôi, em không mắc chiêu này đâu.”

Kỷ Bắc Dương ấn cô ngã xuống sô pha, ghé sát lại, hơi mím môi, đáng thương vô cùng nói: “Thật sự vô dụng sao?”

Anh như thể biết vẻ mặt nào của mình là mê hoặc Chương Khả Khê nhất.

Đối diện một lát, Chương Khả Khê nói một tiếng ‘đáng chết’, giơ tay vòng lấy cổ anh, hôn lên.

Sau nụ hôn không ngắn không dài, Chương Khả Khê nằm trên sô pha, ngửa đầu nói: “Không ăn cơm không phải là cách giải quyết.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Vậy làm sao bây giờ? Không muốn đi bệnh viện.”

Chương Khả Khê nói: “Em chườm nóng xoa bóp cho anh nhé.”

Thực ra Kỷ Bắc Dương đã không còn đau lắm. Sau một ngày một đêm, tác dụng của thuốc đã gần hết. Nhưng cái từ ‘xoa bóp’ này lập tức thu hút anh, Kỷ Bắc Dương nói: “Được.”

Anh và Chương Khả Khê đổi chỗ trên sô pha. Anh nằm thẳng xuống, Chương Khả Khê đi lấy túi chườm ấm.

Túi chườm ấm dán vào bên trong quần áo, Chương Khả Khê đặt tay lên túi chườm ấm xoa ấn.

Xoa bóp một lát, Kỷ Bắc Dương kéo cao áo lên, nói: “Không cần chườm nóng, chỉ xoa bóp thôi.”

Làn da ấm áp đường cong trơn tru săn chắc, Chương Khả Khê có chút ngại ngùng.

Xoa bóp một lát, Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên không thể nhịn được nữa, một lần nữa đè Chương Khả Khê ngã xuống.

Chương Khả Khê co chân nhúc nhích, sững sờ một chút, hiểu ra. Mặt cô lập tức đỏ bừng, quay đầu đi, không dám đối diện với anh nữa.

“Chương Khả Khê.” Kỷ Bắc Dương chậm rãi gọi tên cô.

Chương Khả Khê nhanh chóng nói: “Anh tự mình tìm cách đi.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh không biết.”

Anh trưng ra bộ mặt ‘thật trân’.

Chương Khả Khê nghĩ đến bệnh tự kỷ của anh, trong lòng khựng lại một chút.

Kỷ Bắc Dương nói: “Em đã nói sẽ dạy anh.”

Anh thành kính hôn lên ngón tay thanh mảnh xanh nhạt của cô.

Chương Khả Khê cuộn tròn đầu ngón tay, cảm thấy bằng kinh nghiệm lướt web bao nhiêu năm nay, có lẽ cô thật sự biết một chút chút.

Một lúc lâu sau, Chương Khả Khê đứng dậy đi vào phòng tắm. Một lát sau, cô vứt khăn mặt ra, đứng bên cạnh bếp, không dám đi qua đó nữa, cách một khoảng khá xa, nói: “Cái người kia, dạ dày anh còn đau không?”

Kỷ Bắc Dương nằm yên không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Vừa nãy còn gọi anh là Bắc Dương, bây giờ lại gọi anh là ‘cái người kia’.”

Chương Khả Khê: “……”

KÍu tui kíu tui.

Ba ngày sau, Kỷ Bắc Dương nhận được lời mời tái khám từ bác sĩ Hà. Lý do là Kỷ Bắc Dương đã dùng thuốc mới, hắn cần ghi lại phản ứng cơ thể anh.

Kỷ Bắc Dương tìm cớ lén Chương Khả Khê đi, cùng Hàn Tấn đến cơ sở phục hồi chức năng của Hà Tấn Lâm.

Hà Tấn Lâm kiểm tra cơ thể Kỷ Bắc Dương, rồi hỏi về bệnh trạng và cảm giác của anh sau khi uống thuốc.

Kỷ Bắc Dương trả lời. Hà Tấn Lâm liền giả bộ nói: “Xem ra thuốc mới k*ch th*ch dạ dày lớn hơn so với tưởng tượng. Chúng ta còn cần thực nghiệm, xem đây là trường hợp cá biệt hay là vấn đề phổ biến.”

Kỷ Bắc Dương không đáp lời.

Kiểm tra xong, Hà Tấn Lâm ngồi xuống, nói: “Bắc Dương, dạo này công ty có ổn không?”

Kỷ Bắc Dương hờ hững gật đầu.

Hà Tấn Lâm tiếp tục hỏi: “Có xảy ra chuyện gì thú vị…… Hay chuyện khiến cậu không vui không?”

Kỷ Bắc Dương nói không có.

Hà Tấn Lâm chưa từ bỏ ý định, nói: “Bắc Dương, chia sẻ với tôi, tôi mới có thể giúp cậu phân tích bệnh tình của mình.”

Tài khoản bí mật của Hà Tấn Lâm bị phong tỏa. Người phụ trách công ty y tế dùng để rửa tiền bị bắt đi. Hà Tấn Lâm thấp thỏm lo âu chờ đợi mấy ngày, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả.

Ngân hàng không có ai liên hệ ông ta, cảnh sát cũng không bắt ông đi. Ông ta giống như bị quên lãng vậy.

Là vẫn chưa tra ra đến ông, hay là…… có nguyên nhân nào khác?

Nếu chỉ là chưa tra ra đến ông ta, có phải có thể nói ông vẫn còn cơ hội?

Kỷ Bắc Dương không chút biểu cảm nhìn Hà Tấn Lâm, giống như mèo nhìn chằm chằm chuột, thu hết vẻ hoảng sợ giả vờ nhẹ nhàng của ông vào đáy mắt.

Kỷ Bắc Dương nhìn ông một lát, nói: “Bác sĩ Hà, ông muốn tôi nói gì?”

Hà Tấn Lâm có chút thất vọng. Ông tưởng có thể moi ra được điều gì đó từ miệng Kỷ Bắc Dương, nhưng ông chẳng hỏi được gì cả.

Hà Tấn Lâm cười gượng gạo, nói: “Cái gì cũng được. Nếu không có, thì thôi vậy. Bắc Dương, tôi đưa cậu ra ngoài.”

Kỷ Bắc Dương đứng dậy, cùng Hà Tấn Lâm đi ra ngoài. Đi đến cửa cơ sở, đứng trước bức tường danh dự bằng kim loại màu vàng, Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên quay đầu, nói: “Bác sĩ Hà, tôi muốn hỏi một vấn đề.”

“Cậu nói đi.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Người như thế nào mới được coi là người bình thường?”

Trong lòng Hà Tấn Lâm hỗn loạn, nghe vậy sững sờ một chút, nhất thời không trả lời được câu hỏi của anh.

Kỷ Bắc Dương đút một tay vào túi, dáng người cao gầy, tuấn tú và thẳng tắp. Khóe môi anh hơi nhếch, để lộ một nụ cười nhạt khó nhận ra. Đôi môi mỏng khẽ động, thốt ra mấy chữ: “Chú Hà, tạm biệt.”

Hết chương 57

Bình Luận (0)
Comment