Ngày hôm sau, Chương Khả Khê 6 giờ rời giường ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Ở vòng thứ hai quanh hồ công viên trung tâm, cô gặp người đẹp tóc ngắn hôm qua trong thang máy. Cô gái ấy mặc đồ thể thao, chạy song song với cô, chào hỏi: “Thật tình cờ.”
Chương Khả Khê nói: “Đúng vậy, chào buổi sáng.”
Sau 40 phút vận động, Chương Khả Khê dừng lại. Người đẹp tóc ngắn nói: “Muốn đi ăn sáng cùng nhau không?”
Chương Khả Khê không phải người dễ tự quen với người lạ, cho nên khéo léo từ chối đối phương. Cô dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, đi về hướng chung cư.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Chương Khả Khê liền thấy cửa căn 2501 mở ra. Cô vừa định mừng rỡ, lại sợ là trộm vào.
Chương Khả Khê cẩn thận đi đến cạnh cửa, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng Kỷ Bắc Dương gọi điện thoại. Giọng anh rất lạnh nhạt, không biết đối phương nói gì, Kỷ Bắc Dương đáp lại một câu “Đã biết”, rồi cúp máy.
Chương Khả Khê hé đầu ra từ phía sau cửa, nhìn thấy Kỷ Bắc Dương đang nằm ngửa trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, áo khoác và giày da đều chưa cởi ra, dường như rất mệt mỏi.
Chương Khả Khê dùng ngón tay gõ nhẹ cửa, sau đó mới đi vào, q*** t** đóng cửa lại. Cô quỳ bên cạnh sô pha, nhỏ giọng nói: “Anh bị bệnh sao? Lại là đau dạ dày à?”
Kỷ Bắc Dương nghiêng đầu nhìn cô, lắc đầu.
Chương Khả Khê đặt tay lên trán anh, “Phát sốt rồi. Em đỡ anh lên giường nằm nhé?”
Kỷ Bắc Dương gật đầu. Vừa định đứng dậy theo Chương Khả Khê đỡ, anh đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng.
Chương Khả Khê chân tay luống cuống nói: “Em dùng sức mạnh quá sao?”
Trên vai Kỷ Bắc Dương dán một miếng băng gạc, là nơi cấy ghép con chip định vị. Vết thương không lớn, nhưng có hơi nhiễm trùng. Do Kỷ Bắc Dương uống thuốc nhiều năm, nên thuốc kháng viêm không có tác dụng tốt với anh. Đoàn Bằng Triển đã đề nghị anh nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đi. Kỷ Bắc Dương không yên tâm Chương Khả Khê, nên sáng sớm đã bảo Sử Bân đưa anh về.
Kỷ Bắc Dương cử động một chút bả vai, ngồi dậy, một tay kéo Chương Khả Khê ngồi gọn lên đùi mình.
Chương Khả Khê co quắp với tư thế tổng tài bá đạo này, nói: “Không phải nói đi công tác hai ngày sao, sao bây giờ đã về rồi?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Nhớ em.”
Sau đó, anh cúi xuống, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô. Trên gương mặt thấp thoáng nét gian tà, như cố tình trêu chọc.
Chương Khả Khê nhớ lại chuyện cô và Kỷ Bắc Dương đã trải qua trên sô pha nhà mình ngày hôm đó, lập tức cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, nhanh chóng giấu mu bàn tay ra phía sau, mặt đỏ bừng, nói: “Không được.”
“Tại sao lại không được?” Kỷ Bắc Dương chân thành nói: “Tay em rất tuyệt, ngón tay rất mềm, lòng bàn tay rất ấm, đầu ngón tay cũng rất linh hoạt.”
Chương Khả Khê “a” một tiếng, che miệng anh lại, “Kỷ Bắc Dương, tem tém lại đi, mặt anh nay dày quá vậy?”
Kỷ Bắc Dương kéo tay cô ra, vô tội nói: “Là em dạy anh mà, Chương Khả Khê.”
Chương Khả Khê: “……”
Cho nên, anh tính trò giỏi hơn thầy sao?
Chương Khả Khê chuồn đi làm bữa sáng. Kỷ Bắc Dương gác lên đệm tựa sô pha nhìn cô gái đang bận rộn trong phòng bếp mở, ánh mắt trầm tĩnh, nói: “Chương Khả Khê, hai ngày nữa anh phải về Kỷ gia một chuyến, em ——”
Lúc anh dừng lại, Chương Khả Khê theo bản năng nín thở.
Kỷ Bắc Dương chậm rãi nói: “Em muốn về cùng anh không?”
Chương Khả Khê khôi phục hơi thở, tim đập nhanh hơn, gật gật đầu.
Kỷ Bắc Dương đứng dậy, đi đến giá sách bên cạnh gỡ xuống một túi tài liệu, sau đó ngồi vào bàn ăn, đẩy túi hồ sơ về phía Chương Khả Khê, nói: “Em xem xong rồi hãy quyết định.”
Chương Khả Khê buông bột đã pha xong, xoa xoa tay lên tạp dề, đi qua cầm lấy túi tài liệu. Bên trong là một xấp giấy A4 được đóng quyển, là một quyển bệnh án, trang đầu tiên có tên Kỷ Bắc Dương, phía dưới là Giấy chứng nhận chẩn đoán.
Khung vuông của Giấy chứng nhận chẩn đoán viết rất nhiều chữ. Chương Khả Khê chỉ nhìn thoáng qua rồi buông xuống, cô không dám nhìn.
Kỷ Bắc Dương nói: “Em nên xem hết, đổi ý còn kịp.”
Chương Khả Khê kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Kỷ Bắc Dương, hít sâu một hơi. Cô cần phải hết sức lưu ý những lời mình sắp nói, cần phải giữ gìn thể diện cho Kỷ Bắc Dương. Chỉ có như vậy, cô mới có thể thật sự đứng cùng Kỷ Bắc Dương.
Cô nói: “Không lâu trước đây, em đã biết chuyện này.”
Kỷ Bắc Dương sững sờ, đôi mắt thanh tú có vài phần bối rối. Cảm xúc của anh trước mặt Chương Khả Khê luôn minh bạch và trong suốt như vậy.
Chương Khả Khê cân nhắc từ ngữ, nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi, em vẫn luôn cảm thấy có lỗi.”
Ngực Kỷ Bắc Dương chua xót, nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
Chương Khả Khê tiến lại gần anh, áp mặt vào ngực Kỷ Bắc Dương, sau đó từ từ rúc vào lòng anh, nói: “Em không biết nên nói thế nào, chỉ là em thật sự hy vọng mình thông minh hơn một chút thì tốt rồi. Như vậy em có thể hiểu thêm nhiều sách y học về rối loạn phổ tự kỷ, em có thể hiểu anh tốt hơn, có thể chăm sóc tốt cho anh.”
Chương Khả Khê ngẩng đầu lên cười cười, nói: “Em biết anh không cần em chăm sóc, hơn nữa rất nhiều lúc đều là anh nhường nhịn em, nhưng em luôn hy vọng có thể làm được chút gì đó. Em muốn cho anh biết, em không bận tâm chuyện này. Lúc em quen anh, anh đã là như vậy. Cho nên em thích anh của hiện tại, không có bất kỳ liên quan gì đến bệnh hay không bệnh cả.”
Kỷ Bắc Dương luôn nói không nhiều, nhưng bây giờ anh lại muốn cô gái ngây thơ này hiểu rõ cô đang chấp nhận điều gì. Sự thật không tốt đẹp như mắt thấy, anh cũng không đáng giá như vậy. Kỷ Bắc Dương sờ đầu cô, nói: “Em sẽ thấy sợ anh, Chương Khả Khê. Em chưa từng thấy anh phát bệnh mất kiểm soát, anh sẽ làm em bị thương.”
Lẽ ra những lời này anh phải nói với Chương Khả Khê từ rất lâu rồi, khi cô nói thích anh, khi cô muốn trở thành bạn gái anh. Anh nên nói rõ ràng, không giấu giếm, để cô có thể tự mình quyết định nên rời đi hay ở lại.
Thế nhưng Kỷ Bắc Dương lại không nỡ. Không phải anh vô cảm; anh cũng biết bất an, hụt hẫng, cũng có lúc chùn bước co mình lại, sợ rằng chỉ cần Chương Khả Khê bộc lộ một chút chống đối hay chán ghét là anh sẽ hoàn toàn không chịu nổi. Vì thế anh cứ lưỡng lự, để rồi kéo dài đến tận bây giờ.
Chương Khả Khê nói: “Em đã xem qua một số sách, em không rõ anh nói phát bệnh mất kiểm soát là gì.”
Cô cười một chút, nói: “Nếu em không mua cho anh thứ anh muốn, anh sẽ lên cơn giận sao?”
Kỷ Bắc Dương lắc đầu, nói: “Không phải vậy. Trẻ em tự kỷ xuất hiện giận dữ ném đồ là vì chúng không thể biểu đạt rõ ràng thứ mình muốn, dẫn đến hành vi mất kiểm soát. Cũng như đa số bệnh nhân tự kỷ sẽ nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều ở một số phương diện, ví dụ như màu sắc chói mắt, tạp âm đều sẽ gây ảnh hưởng. Một bệnh nhân đã khỏi ở nước Anh từng nhắc đến, khi còn nhỏ, mỗi lần cùng ba mẹ đến nhà bà ngoại, buổi tối lúc ngủ cô bé liên tục la hét náo loạn, cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi. Khi trưởng thành nhớ lại, cô ấy giải thích đó là vì nhà bà ngoại rất gần đường cái, mỗi khi đêm đến là có tiếng bánh xe nghiền trên mặt đường đá phát ra, khiến cô bé cảm thấy vô cùng kinh hãi.”
Chương Khả Khê xin lỗi vì lời nói không nghiêm túc của mình, lại rất nghiêm túc hỏi: “Vậy còn anh?”
Trong mắt Kỷ Bắc Dương xuất hiện một tia mơ hồ, “Anh không biết.”
Vì anh không thể biết nguyên nhân hành vi mất kiểm soát của chính mình, nên Kỷ Bắc Dương chưa bao giờ cho rằng mình hoàn toàn khỏi bệnh.
Chương Khả Khê nói: “Lần phát bệnh gần nhất là khi nào?”
Kỷ Bắc Dương nói: “16 tuổi.”
Chương Khả Khê siết chặt tay đặt trên eo anh, nhắm mắt lại. Cô nhớ đến lời Kim Mộ Mịch từng nói, cô ấy nói với cô, Kỷ Bắc Dương mười sáu, mười bảy tuổi từng suýt nữa đánh chết bạn bè ngoài ý muốn. Cho nên là lần đó sao?
Chương Khả Khê không dám hỏi tiếp, rúc vào lòng anh, nói: “Kỷ Bắc Dương, em không biết sau này em có sợ hãi hay không, nhưng hiện tại em chỉ muốn yêu anh thật tốt.”
Kỷ Bắc Dương hôn lên trán cô, “Cảm ơn em, Chương Khả Khê.”
*
Sắp phải gặp người nhà của Kỷ Bắc Dương, Chương Khả Khê liền hỏi Kim Mộ Mịch xem với gia thế như nhà họ Kỷ thì nên chuẩn bị quà gì cho phù hợp. Dù trước đây cô đã từng gặp mẹ của Kỷ Bắc Dương, nhưng lần này là một buổi viếng thăm chính thức, hơn nữa còn có những bậc trưởng bối quan trọng hơn xuất hiện. Chương Khả Khê nghĩ rằng Chu Uyển Oánh chắc sẽ không còn châm chọc cô như lần trước nữa.
Kim Mộ Mịch nói: “Quà cáp à, tôi giúp cô chuẩn bị cho, tôi rành lắm.”
Chương Khả Khê vội vàng nói không cần. Kim Mộ Mịch thoải mái nói: “Đừng khách khí, coi như là một chút chúc phúc của tôi dành cho cô. Nếu cô thật sự thấy ngại, sau này đi cùng tôi dạo phố vài lần là được. Đối với người như chúng tôi, tiền bạc đâu có hiếm lạ gì, cái hiếm có là một người bạn hợp cạ thôi.”
Mặc dù nhà Kim Mộ Mịch rất giàu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tỏ ra coi thường tiền bạc trước mặt Chương Khả Khê. Kim tiểu thư là một cô gái thông minh, tốt bụng. Cô ấy biết khi nào nên sử dụng lợi thế của mình để giúp đỡ bạn bè.
Chương Khả Khê không ngu ngốc, cô đã hiểu tâm ý của cô ấy, vì thế trịnh trọng nhận lấy.
Trước khi cúp điện thoại, Chương Khả Khê bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi: “Mộ Mịch, ngày đó em họ Bắc Dương có nhắc đến tại sao anh ấy động thủ với bạn bè không?”
“Không có, tôi giúp cô hỏi thử nhé?”
Chương Khả Khê nói: “Không cần, Mộ Mịch, không cần liên hệ lại với người đó nữa, tôi biết nên hỏi ai rồi.”
Nói lời tạm biệt với Kim Mộ Mịch xong, Chương Khả Khê gọi điện thoại cho Hàn Tấn.
Hàn Tấn đang họp, tắt cuộc gọi của cô. Nửa giờ sau mới gọi lại.
Chương Khả Khê đề cập chuyện cô sẽ cùng Kỷ Bắc Dương đến thăm Kỷ gia. Hàn Tấn nói: “Có cần tôi giúp cô chuẩn bị quà cáp không?”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Hàn Tấn nói: “Nhà họ Kỷ không phải gia đình tầm thường.” Ý ngoài lời là Chương Khả Khê gánh vác không nổi lễ vật phù hợp với thân phận Kỷ gia
Chương Khả Khê rất cảm ơn anh ta. Cô hơi xấu hổ nói với Hàn Tấn về sự giúp đỡ của Kim Mộ Mịch. Hàn Tấn nghe xong không có phản ứng gì, hỏi: “Vậy cô còn chuyện gì nữa không?”
Chương Khả Khê giải thích đơn giản một lượt chuyện cô và Kỷ Bắc Dương đã nói rõ với nhau, lại uyển chuyển nhắc đến lời em họ Kỷ Bắc Dương đã nói với Kim Mộ Mịch.
Chương Khả Khê nói: “Cho nên tôi muốn biết rốt cuộc Kỷ Bắc Dương 16 tuổi đã xảy ra chuyện gì.”
Hàn Tấn suy nghĩ một lát, mới nhớ ra em họ Kỷ Bắc Dương là thằng quần què nào, giọng nói chán ghét: “Ồ, Uông Nhạc, kẻ sao chép ý tưởng đến tìm Bắc Dương đầu tư, bị Bắc Dương từ chối. Thằng nhóc này thật sự chẳng ra gì, dám đâm bị thóc chọc bị gạo sau lưng Bắc Dương.”
Tim Chương Khả Khê đập nhanh hơn một chút, nói: “Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?”
Hàn Tấn tìm một chỗ không có người, châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi, giơ tay tản đi khói thuốc, nói: “Người mà cậu ta nói bị Bắc Dương suýt nữa đánh chết, là tôi.”
Chương Khả Khê mở to hai mắt.
Hàn Tấn giơ điện thoại lên, nói: “Năm 16 tuổi tôi mê đua xe, thường xuyên rủ rê bạn bè đến trường đua chơi, nhưng bọn họ đều quá tầm thường, không chơi lại tôi. Tôi liền đánh chủ ý lên Bắc Dương. Bắc Dương tuy yên tĩnh không hiếu động, nhưng tôi cảm thấy với trí thông minh của cậu ấy, sau khi học được sẽ rất giỏi. Tôi mời cậu ấy rất nhiều lần, cậu ấy đều không thèm để ý đến tôi. Khi đó tôi cũng không coi bệnh của cậu ấy là chuyện gì to tát, chỉ cảm thấy bằng năng lực của mình nhất định có thể thay đổi cậu ấy. Cô biết đấy, cái kiểu thanh niên trẻ trâu đó, cả ngày cảm thấy mình đặc biệt tài giỏi ấy mà.”
Chương Khả Khê nói: “Anh ép buộc anh ấy đi?”
Hàn Tấn nói: “Tôi bao một cái sân, vừa lừa vừa dỗ đưa Bắc Dương từ trong nhà ra. Tôi thấy cậu ấy đứng bên cạnh xe yên lặng đọc bản hướng dẫn tính năng xe đua. Lúc đó tôi cảm thấy mình làm đặc biệt đúng, không có nam sinh nào là không thích đua xe cả.”
“Sau khi thay đồ đua xe, tôi dẫn cậu ấy chạy cực nhanh vài vòng. Trên mặt cậu ấy rõ ràng xuất hiện một vẻ hưng phấn đỏ ửng. Cô biết cái cảm giác đó mà, cậu ấy luôn yên tĩnh, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ khác hẳn ngày thường của cậu ấy, tôi đặc biệt vui mừng, cảm thấy bệnh tự kỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Chạy vài vòng xong, thấy cậu ấy có hứng thú, tôi giúp cậu ấy thay quần áo đua xe, quyết định dạy cậu ấy thao tác xe đua. Lúc cậu ấy mặc quần áo vào cực kỳ ngầu. Đại tỷ ở trường đua còn huýt sáo chào Bắc Dương 16 tuổi.”
Hàn Tấn ấn Kỷ Bắc Dương ngồi vào ghế lái, cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu ấy, sau đó đóng cửa xe, mình lên ghế phụ.
Và sự việc liền xảy ra vào khoảnh khắc chiếc xe khởi động. Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, như thể cổ họng bị một bàn tay vô hình siết chặt, xuất hiện bệnh trạng nghẹt thở.
Chiếc xe mất kiểm soát đâm vào đường băng bằng nhựa bên ngoài. Hàn Tấn mắng một tiếng, giữ chặt phanh lại, lớn tiếng hỏi Kỷ Bắc Dương bị làm sao.
Kỷ Bắc Dương sắc mặt đau khổ giật tung dây an toàn, loạng choạng chạy ra khỏi xe đua, nằm trên mặt đất há hốc mồm th* d*c.
Hàn Tấn nói: “Tôi chạy tới muốn xem cậu ấy bị sao, lại bị Bắc Dương đánh một quyền. Tôi nhất thời không ngờ tới, nên mất thăng bằng ngã xuống đất. Lúc đó tôi cũng xu cà na, trên mặt đất vừa khéo có một viên gạch, tôi bị đập đầu vào đó, sau đó trên đầu toạc một lỗ lớn, chảy rất nhiều máu, cả người liền hôn mê.”
Hàn Tấn nói: “Sau này tôi mới biết cậu ấy bị mất kiểm soát hành vi. Cậu ấy không cố ý. Tôi chưa từng trách cậu ấy. Hoàn toàn không phải như cái đồ láo toét Uông Nhạc nói là khuynh hướng bạo lực. Nếu có khuynh hướng bạo lực, khỉ đột, voi và mèo hoang ở khu bảo tồn sẽ yêu quý Bắc Dương sao.”
Kỷ Bắc Dương không lái xe là vì chuyện này sao?
Chương Khả Khê cảm thấy có chút khó chịu. Cô có thể nhận ra Kỷ Bắc Dương hẳn là thích xe, nếu không bãi đậu xe ngầm ở chung cư Tây Lân sẽ không có nhiều xe của anh như vậy. Nhưng tại sao?
Kỷ Bắc Dương từng nói rằng cái gọi là bệnh nhân tự kỷ vô cớ la hét thực ra đều có nguyên nhân. Vậy nguyên nhân của chính anh là gì? Vì sao chỉ một chuyện bình thường như việc lái xe lại khiến anh đau khổ đến thế? Và… vì sao Bắc Dương lại nói rằng anh cũng không nhớ rõ?
Hết chương 59