My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 60

Chương 60: Còn can đảm không? 

Rầm, một chậu nước lạnh từ đâu rót thẳng xuống đầu Hà Tấn Lâm. Ông ta rùng mình, đột nhiên tỉnh lại.

Không có cửa sổ, kín kẽ, trong phòng tối đen âm u tản ra mùi ẩm ướt máu tanh. Giây trước Hà Tấn Lâm còn nhớ mình đang ngủ trên giường ở nhà, giây sau mở mắt ra đã đến nơi này. Ông ta run rẩy dữ dội, dường như đã biết là ai bắt cóc mình.

Trong bóng đêm, một giọng nói khàn khàn cất lên, nói: “Hàng của bọn tôi bị niêm phong ba lần rồi.”

Giọng nói hắn giống như rắn độc lạnh băng bò lên da Hà Tấn Lâm. Hà Tấn Lâm vội vàng nói: “Không liên quan đến tôi, tài khoản ngân hàng của tôi cũng bị phong. Đao ca, anh anh anh nhất định phải tin tôi, chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, tôi chưa bao giờ để xảy ra vấn đề.”

Người được gọi là Đao ca ẩn mình trong bóng tối, cười một tiếng thô kệch, nói: “Giáo sư Hà, ông đang sợ cái gì?”

Hà Tấn Lâm ý thức được mình quá hoảng loạn, suýt nữa nói lỡ miệng. Ông nuốt nước bọt, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nói: “Đao ca, tài khoản ngân hàng của tôi không hiểu sao bị phong, không ai nói cho tôi biết là vì sao, tôi đương nhiên lo sợ trong lòng. Vừa nãy nghe anh nói hàng bị niêm phong, vậy có phải ý là —— ách.”

Hà Tấn Lâm đột nhiên bị người ta đá mạnh vào bụng. Một giọng nói khác lạnh lùng vang lên: “Giáo sư, ông cảm thấy là chúng tôi liên lụy ông?”

Hà Tấn Lâm nhịn đau nói: “Không dám, không dám.”

Từ hướng Đao ca truyền đến tiếng lò xo dao bật ra chói tai. Nửa thân trên Hà Tấn Lâm ướt đẫm, cái lạnh khiến ông ta run rẩy khắp người. Ông khó khăn nói: “Đao ca, anh tìm tôi có chuyện gì? Có thể nào trước hết cởi trói cho tôi không, tôi là bác sĩ, tay rất quan trọng. Tôi sợ siết hỏng mạch máu, tay dễ bị run.”

Trong bóng tối truyền đến tiếng ghế di chuyển chói tai. Đao ca đứng dậy, chậm rãi đi về phía Hà Tấn Lâm.

Hà Tấn Lâm ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm. Ông ta run rẩy toàn thân, đứng bất động, cho đến khi một vật lạnh lẽo sắc bén áp vào mặt ông. Đao ca giọng khàn khàn nói: “Giáo sư, đừng nóng giận, là bọn tôi chiêu đãi không chu toàn, các anh em cũng quá nóng ruột thôi.”

Hà Tấn Lâm nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Đao ca nói: “Hàng của các anh em bị chặn, bên kia lại gấp quá, cho nên lúc này mới tạm thời mời Giáo sư Hà đến. Chuyện là vầy, chúng tôi muốn Giáo sư Hà trong vòng bảy ngày nữa cung cấp cho chúng tôi 50g SWG(1). Ông xem có làm được không?”

(1) SWG ≈ Small White Granules: hạt trắng nhỏ (dạng tinh thể m•a t•úy). Nhưng trong truyện có thể là thành phần hóa chất tưởng tượng của tác giả. Editor không chắc chắn về thông tin này.

SWG là một trong những thành phần chế tạo chất cấm.

Hà Tấn Lâm có trữ hàng trong căn cứ thí nghiệm, nhưng ông không dám nói. Ông ta giả vờ khó xử nói: “Tinh luyện SWG cần thời gian, hơn nữa tôi nhất thời cũng không kiếm được nhiều nguyên liệu như vậy.”

Lò xo dao l**m láp khuôn mặt Hà Tấn Lâm, từ má từ từ đi xuống, cuối cùng mũi nhọn sắc bén ấn vào hầu kết đang lăn lộn không ngừng của ông ta.

Đao ca không kiêng nể gì nói: “Giáo sư Hà, cho ông thêm ba ngày nữa, tổng cộng mười ngày. Nếu ông vẫn không hoàn thành, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể tìm người khác hợp tác thôi. Giáo sư Hà, mấy năm nay chúng ta hợp tác vẫn luôn rất vui vẻ, ông chắc cũng luyến tiếc chúng tôi chứ.”

Hà Tấn Lâm hoảng sợ gật gật đầu, “Mười ngày đủ rồi, đủ rồi, tôi sẽ giao cho các anh, vẫn là chỗ cũ.”

Đao ca dùng lò xo dao vỗ vỗ mặt Hà Tấn Lâm, cười khẽ một tiếng, rồi đi.

Có người dùng bao tải tròng lên đầu Hà Tấn Lâm. Một mùi thuốc mê loang tới. Hà Tấn Lâm không kiên trì được bao lâu liền mất ý thức. Chờ ông ta tỉnh lại lần nữa thì đang nằm ở một ngõ nhỏ, nghe thấy có người nói: “Ôi, có sao không vậy, uống say à? Có cần báo nguy không?”

Ánh mặt trời làm ông ta không mở mắt ra được. Hà Tấn Lâm giơ tay che trán, nheo mắt, nhìn thấy một bà cô lao công và mấy ông chú tập thể dục sớm đang đứng cách đó không xa. Các ông chú nghi ngờ nhìn chằm chằm ông, hét lớn nói: “Ê, tỉnh chưa?”

Hà Tấn Lâm đỡ tường đứng lên. Ông ta vẫn mặc quần áo ở nhà, tóc rối bời. Ông chú kia nói: “Gặp phải cướp à? Có cần giúp ông báo nguy không?”

Hà Tấn Lâm không nói một lời, bước chân loạng choạng chen ra khỏi đám đông vây xem, rất nhanh biến mất.

Hà Tấn Lâm vội vã về đến nhà. Người vợ trẻ tuổi đang ngồi liệt trên giường thút thít khóc lóc. Hà Tấn Lâm bước nhanh vào nói: “Bây giờ không phải lúc khóc, trước tiên thu dọn đồ đạc, chờ thời cơ thích hợp, chúng ta lập tức lên đường đi nước M.”

Vợ ông mắt đỏ hoe nói: “Không đi được, sau khi anh bị đưa đi, cục di trú đã gọi điện cho em, nói đơn xin di trú đã bị trả về.”

Hà Tấn Lâm sững sờ một chút, nói: “Không thể nào, bọn họ đã thu tiền của anh rồi mà.”

Vợ nói: “Chuyện quan trọng như vậy em khẳng định sẽ không nghe lầm. Nếu không anh gọi lại hỏi thử xem.”

Hà Tấn Lâm nắm lấy điện thoại đang định quay số, dừng lại một lát, bực bội quăng di động. Ông ta đi đi lại lại vài vòng trong phòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với vợ: “Chuyện xảy ra hôm nay không cần nói cho bất kỳ ai. Hai ngày này em yên tâm ở nhà, không cần đi ra ngoài. Anh gọi điện cho Owen tiên sinh, ông ấy là thành viên Ủy ban Y tế Quốc tế, ông ấy nhất định có cách giúp chúng ta.”

Nói xong, Hà Tấn Lâm thay một bộ quần áo khác, vội vàng bước chân ra cửa.

*

Kim Mộ Mịch hẹn Chương Khả Khê gặp ở bãi đậu xe ngầm chung cư Tây Lân, bảo cô mang theo chìa khóa xe xuống.

Lúc Chương Khả Khê chạy xuống, Kim Mộ Mịch đang giơ một ly Starbucks, đưa ly chưa khui còn lại cho Chương Khả Khê, sau đó ấn mở cốp xe, nói: “Mang đi đi.”

Chương Khả Khê nhìn thấy rất nhiều quà tặng thương hiệu lớn cao cấp tinh xảo, nói: “Có quá nhiều không?”

Cô cầm lấy một cái túi xách thiết kế tối giản, nói: “Tôi xem trên mạng cái trâm cài của nhà này thôi đã bán mười hai ngàn rồi.”

Kim Mộ Mịch nói: “Tiếc tiền à? Cô cứ coi như là Kỷ Bắc Dương mua cho người nhà của anh ấy là được.”

“Ý gì?” Chương Khả Khê buông túi xách, mở cà phê.

“Cô không biết à, Kỷ Bắc Dương chuyển tiền cho tôi rồi.”

Chương Khả Khê sững sờ một chút, “Tôi không biết.”

“Không phải cô nói cho anh ấy à?”

Chương Khả Khê cầm ống hút suy nghĩ một lát, nói: “Tôi không có nói cho Bắc Dương. Ừm, chắc là Hàn Tấn nói.”

Kim Mộ Mịch nghiêng đầu cười, dùng khuỷu tay chọc cô một cái, “Cho nên Kỷ Bắc Dương là không muốn cô mắc nợ chúng tôi, lén lút đưa tiền cho tôi.”

Chương Khả Khê gật gật đầu, khóe môi nhịn không được cong cong.

Kim Mộ Mịch nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, nói: “Thật ra, Kỷ Bắc Dương và bọn mình không có gì khác nhau, đúng không. Đàn ông không có bệnh thì nhiều, nhưng trong đó cũng có người tính cách cổ quái bạo lực, có người là tra nam thường xuyên ngoại tình, có người là b**n th** ngược đãi mèo. Cô nói con gái chúng ta muốn kết hôn với người như thế nào? Hồi nhỏ tôi muốn gả cho người giống ba, tuổi dậy thì muốn gả cho cậu con trai đẹp trai nhất. Lớn lên, đến lúc muốn kết hôn, tôi chỉ nghĩ tìm một người tam quan bình thường, có ý chí tiến thủ, đối xử rất tốt với tôi, yêu quý thực vật và động vật, tâm địa lương thiện. Anh ấy giận đùng đùng nấu cơm cho tôi sau khi cãi nhau, sẽ sợ tôi mặc ít bị cảm lạnh, sẽ luôn lo lắng tôi không có tiền tiêu.”

Chương Khả Khê đối diện với cô ấy, đáy mắt lay động ẩn chứa sương mù. Cô biết Kim Mộ Mịch nói lời này có ý gì, cô ấy đang nói với cô, Kỷ Bắc Dương cũng đáng giá. Chương Khả Khê chớp mắt làm tan đi sương mù, bưng cà phê, cười nói: “Kim đại tiểu thư, điều kiện của cô cũng bình dân quá rồi. Không sợ nói ra sẽ có thêm nhiều đàn ông tốt đến cạnh tranh với Lộ lão sư sao?”

Kim Mộ Mịch nhướng mày, nói: “Vậy thì cứ đến đi. Con người tôi nha, toàn thân đều là điểm sáng, không chỉ dung mạo xinh đẹp, phẩm đức cũng đặc biệt cao thượng tốt đẹp.”

Sáng sớm ngày hôm sau, tài xế Kỷ gia đúng giờ chờ dưới lầu chung cư Tây Lân.

Kỷ Bắc Dương không lên xe do Kỷ gia phái tới, mà bảo Chương Khả Khê lái xe đi theo sau tài xế nhà họ Kỷ, thẳng tiến đến khu biệt thự ngoại ô.

Vừa vào đoạn đường dẫn tới khu biệt thự, Chương Khả Khê thoáng cảm giác, không biết có phải ảo giác hay không, rằng bầu trời dường như xanh hơn, và trong không khí phảng phất mùi cỏ cây tươi mát. Cánh cổng sắt rèn phong cách châu Âu từ tốn mở ra. Chiếc xe tiến vào con đường nhỏ sạch sẽ, hai bên trồng những hàng cọ thẳng tắp, tán lá xanh biếc quanh năm.

Qua cửa sổ xe, Chương Khả Khê nhìn thấy cổng chính uy nghi và đại sảnh cao vút. Những ô cửa sổ và góc rẽ hình vòm được xây bằng đá ngọc. Tường đất trắng xám kết hợp với mái ngói hồng nhạt, nối liền qua các cổng vòm và hành lang, tạo nên một khung cảnh trang nghiêm mà vẫn đầy khí chất.

Chương Khả Khê có chút căng thẳng, lòng bàn tay nắm vô lăng thấm ra mồ hôi nóng. Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Kỷ Bắc Dương mặc suit mang giày da, nói: “Em quên nói với anh một chuyện. Anh nghe xong rồi hãy quyết định có muốn giới thiệu em với người nhà anh không.”

Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê đã trang điểm tỉ mỉ, nghe cô nói: “Khoảng hai tuần trước, mẹ anh hẹn em gặp ở quán cà phê dưới lầu chung cư. Em không biết bà ấy làm sao biết em, nhưng em trò chuyện với bà ấy không được vui vẻ cho lắm, sau đó liền tan rã trong bất hòa. Em không biết nên nói với anh thế nào, vốn định kéo dài, sau này thì quên mất luôn.”

Thần sắc Kỷ Bắc Dương từ ôn nhu bình tĩnh dần trở nên lạnh băng.

Chương Khả Khê bối rối nói: “Em xin lỗi, em thật sự không cố ý. Hay là thế này, anh xuống xe rồi nói em là thư ký của anh thôi. Nếu mẹ anh hỏi, anh có thể nói chúng ta đã chia tay, em chỉ là một thư ký.”

Chương Khả Khê tự mình cũng cảm thấy lời cô nói nghe có vẻ rất trà xanh đáng ghét, nhưng chuyện kia quá phức tạp, cô không biết nên nói với Kỷ Bắc Dương thế nào, nên cứ kéo dài, trong tiềm thức sinh ra sự kháng cự, cố ý quên mất.

Kỷ Bắc Dương từ ghế phụ nghiêng người nắm lấy tay Chương Khả Khê, nói: “Hôm nay em thật xinh đẹp, cho nên không cần lộ ra biểu tình như vậy. Chương Khả Khê, anh không trách cứ em. Bất luận xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với anh, bởi vì anh tuyệt nhiên sẽ không giận em.”

Chương Khả Khê ngơ ngác nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương nói: “Anh rất vui vì bà ấy không gây ảnh hưởng gì cho em, em vẫn ở bên cạnh anh.”

Anh đưa tay về phía cô, “Chương Khả Khê, em còn can đảm đi gặp bọn họ cùng anh không?”

Thay vì gọi ‘nhà’, anh gọi là ‘Kỷ gia’; thay vì gọi ‘mẹ’, anh gọi là ‘bà ấy’; thay vì gọi ‘người nhà’, anh gọi là ‘bọn họ’.

Chương Khả Khê như chợt hiểu ra điều gì, khẽ gật đầu. Cô đặt tay vào tay anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Có anh ở bên, can đảm của em cứ thế mà dâng trào cuồn cuộn. Anh chính là ngọn đèn tiếp sức cho em đấy!”

Kỷ Bắc Dương: “……”

Kỷ Bắc Dương cười xoa xoa đầu cô, “Sến quá đi.”

Chương Khả Khê: “……”

Quản gia mặc vest đen đứng cách đó năm bước chờ sẵn. Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê xuống xe.

Quản gia cầm đồ trong cốp xe, đi trước dẫn đường cho họ.

Chương Khả Khê không còn căng thẳng và rén ngang như lúc đầu. Nếu Kỷ Bắc Dương cũng không coi nơi này là nhà của anh, không coi những người ở đây là người nhà của anh, vậy Chương Khả Khê cũng không cần thiết đặt họ quá nặng trong lòng.

Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương nắm tay nhau, nhẹ nhàng đi theo sau quản gia.

Đi ngang qua một đoạn bãi cỏ xanh mướt, họ cuối cùng cũng bước vào kiến trúc trang viên.

Sảnh tiếp khách rộng lớn hoàn toàn vắng người. Không gian được thiết kế theo phong cách giao hòa giữa cổ điển và hiện đại, trông rất tinh tế và có dụng ý. Thế nhưng Chương Khả Khê vẫn luôn cảm thấy nơi này phảng phất một luồng khí lạnh, âm u khó tả.

Hết chương 60

Bình Luận (0)
Comment