Người quản gia mang nước uống và bánh ngọt đến, càng khiến Chương Khả Khê cảm thấy, cô và Kỷ Bắc Dương chỉ là đang bất đắc dĩ đến thăm một người thân nào đó không quá thân thiết, chỉ có thế mà thôi.
Quản gia vào trong báo tin cho chủ nhà họ Kỷ. Chẳng mấy chốc, ngoài sảnh vọng tới tiếng bước chân.
Hai vị lão nhân xuất hiện trong tầm mắt Chương Khả Khê. Ông nội với vẻ mặt nghiêm nghị, chống gậy, trông tinh anh nhưng ít cười; còn bà nội Kỷ Bắc Dương được người giúp việc dìu, tóc bạc trắng, nhìn vô cùng hiền từ.
Sau khi lão Kỷ tổng và lão phu nhân an tọa vào vị trí chủ nhà, lão Kỷ tổng liền lên tiếng: “Bắc Dương, về rồi thì cháu cứ nghỉ ngơi đi. Tối nay cả nhà ta sẽ ăn một bữa cơm đàng hoàng. Lần này về thì ở lại vài ngày. Hôm nọ ở khách sạn Kim Đỉnh cháu đã đi mà không chào từ biệt. Đợi ngày mai, cháu hãy dùng danh nghĩa của mình mời nhà họ Vương bên nhà rượu Đỗ Đường tới trang viên ngồi chơi. Bà nội cháu rất thích cô cháu gái nhỏ nhà họ, mấy hôm nay vẫn luôn nhắc đến.”
Bà Kỷ liếc nhìn chồng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biểu lộ gì.
Chỉ chưa đầy năm phút gặp mặt, những lời lão Kỷ tổng nói đã khiến không khí trong sảnh càng thêm ngột ngạt. Chương Khả Khê cảm giác mình như đang lạc vào một gia đình đại quý tộc phong kiến nào đó, nơi mà mỗi người, mỗi vật trang trí đều tràn ngập vẻ lạnh lùng và áp bức không thể chối từ.
Một người sống sờ sờ như cô đứng ở đây, bị đối xử như không khí. Chương Khả Khê không cảm thấy mình khó xử mà là vì cô là người Kỷ Bắc Dương dẫn về. Coi thường cô, xét ở một khía cạnh nào đó, chính là coi thường Kỷ Bắc Dương.
Họ không quan tâm anh, nên cũng chẳng bận tâm người bên cạnh anh là ai, hay có quan hệ gì với anh.
Chương Khả Khê theo bản năng nhìn Kỷ Bắc Dương. Từ khi bước vào biệt thự trang viên Kỷ gia, trong mắt Kỷ Bắc Dương chỉ còn sự lạnh lẽo. Không giống với vẻ trầm mặc thường ngày, thần sắc anh có sự bất lực và thờ ơ của người đơn độc rơi vào bước đường cùng.
Bàn tay cô rủ bên người cử động, cô nắm lấy ngón tay Kỷ Bắc Dương và nhẹ nhàng lay động.
Kỷ Bắc Dương quay đầu nhìn cô. Chương Khả Khê cong môi cười, nụ cười nhạt nhòa ấy dường như có một sức mạnh, khiến anh, người đang chìm sâu trong vũng lầy sắp nghẹt thở, bỗng tìm được lối thoát để thở. Thế là, anh như một con cá đang giãy giụa, lần nữa vùng vẫy trong đầm lầy bùn đất, cố gắng nắm lấy tia sinh cơ tươi mới đó.
Kỷ Bắc Dương thản nhiên nói: “Lăng Nhuận có hạng mục góp vốn về rượu. Để tránh sự cố, tốt nhất nên giảm bớt qua lại với nhà rượu Đỗ Đường.”
Lão Kỷ tổng có lẽ lần đầu nghe Kỷ Bắc Dương từ chối thẳng thừng, giữa hai mày cau lại xuất hiện một nếp nhăn. Ông chống gậy, nói: “Bắc Dương, những chuyện làm ăn trong thương nghiệp, ông còn quen thuộc hơn cháu nhiều. Ông với lão Vương chỉ là ôn chuyện thôi, sẽ không ảnh hưởng chút nào đến hoạt động của công ty. Huống hồ bà của cháu cũng thích cháu gái lão Vương mà, gọi tới cho vui cửa vui nhà thôi.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Nếu vậy, sau khi chúng cháu đi, cháu sẽ bảo quản gia mời họ theo danh nghĩa của ông.”
Lão Kỷ tổng bị nghẹn họng, nhất thời không nói được gì với cháu trai mình. Trong ký ức của ông, Kỷ Bắc Dương vĩnh viễn trầm mặc và tách biệt khỏi họ. Lão Kỷ tổng cả đời làm người nắm quyền nhà họ Kỷ, ngay cả với vợ, những gì có thể lợi dụng thì ông đều sẵn lòng làm. Ông không biết ôn nhu, nên đối mặt với đứa trẻ mắc bệnh này, ông cũng vĩnh viễn nhìn từ trên cao xuống và xa cách.
Nếu là một đứa trẻ khỏe mạnh, có lẽ nó sẽ quấn quýt bên gối, làm nũng, gọi vài tiếng ông nội, thì mọi chuyện đều sẽ có được.
Nhưng Kỷ Bắc Dương, người sinh ra đã mắc chứng tự kỷ, thiếu vắng tình cảm, tự cô lập mình, anh không biết làm nũng, cũng không khóc lóc. Anh từng mang lại chút tình thân khi mới sinh ra, nhưng rất nhanh sau đó lại trở thành một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Lão Kỷ tổng nhìn anh, cảm thấy anh giống một người xa lạ mà chính ông đã tự tay đặt tên. Họ đối lập nhau, ông chịu thua một bậc, đành phải án binh bất động, từ từ nói: “Cô gái này là…?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Tên cô ấy là Chương Khả Khê, là người yêu của cháu.”
Chương Khả Khê ngoan ngoãn nói: “Cháu chào ông, cháu chào bà.”
Lão Kỷ tổng liếc nhìn vợ, bà nội Kỷ liền cười nói: “Ôi chao, cô bé xinh đẹp quá. Đứng cạnh Bắc Dương nhà ta rất xứng đôi.”
Lão Kỷ tổng chống gậy đứng dậy, nói: “Hai đứa cứ trò chuyện đi.”
Rồi ông bước ra khỏi phòng khách.
Bà nội Kỷ dặn dò người giúp việc vài câu. Người giúp việc gật đầu rồi đi nơi khác. Khi bà nội Kỷ quay lại nhìn Kỷ Bắc Dương, đôi mắt hiền từ thoáng chút ngấn nước. Bà dùng khăn tay lau, nói: “Bắc Dương, bà rất vui, thật sự rất vui. Cuối cùng cũng có người có thể ở bên cháu, khiến cháu không cô đơn. Nhìn thấy cháu như vậy, bà cảm thấy dù bây giờ có nhắm mắt xuôi tay, bà cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.”
Bà nói thật trầm trọng, nhưng thấy khăn tay bà đã ướt, Chương Khả Khê biết bà lão hẳn đã khổ sở rất lâu vì chuyện này.
Chương Khả Khê nói những lời tinh nghịch với bà nội Kỷ, khiến bà vui vẻ ra mặt. Lát sau, người giúp việc mang thứ gì đó đến. Người đó đưa cho bà Kỷ, rồi bà Kỷ chìa tay về phía Chương Khả Khê, nói: “Cái này là cho cháu, đến lấy đi.”
Chương Khả Khê liếc nhìn Kỷ Bắc Dương, anh khẽ gật đầu. Chương Khả Khê nhận lấy, đó là một chiếc thẻ ngân hàng mới tinh. Bà nói: “Mật mã là sinh nhật Bắc Dương.”
“Cháu không thể nhận ạ.” Chương Khả Khê vội lắc đầu.
Bà nói: “Con bé này, đây là quà bà tặng cháu dâu. Đừng chối từ, cứ cầm lấy đi.”
Chương Khả Khê đỏ mặt nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng.
Chương Khả Khê bầu bạn trò chuyện với bà nội Kỷ, Kỷ Bắc Dương ngồi yên lặng một bên lắng nghe. Mãi đến gần bữa trưa, Chu Uyển Oánh mới biết Kỷ Bắc Dương dẫn Chương Khả Khê về Kỷ gia.
Chu Uyển Oánh khoác áo choàng, mặt lạnh tanh, bước nhanh về phía phòng khách. Chưa vào cửa, bà đã nghe thấy tiếng cười của bà nội Kỷ. Bà dừng bước, đột nhiên đổi sang vẻ mặt hiền từ, rồi bước vào phòng khách.
“Bắc Dương, con về rồi.” Chu Uyển Oánh nói.
Bà nội Kỷ hỏi: “Kỷ Hàng không có nhà sao?”
Chu Uyển Oánh nói: “Anh ấy bận việc, sáng sớm đã đi công ty rồi.”
Bà nội Kỷ nói: “Gọi điện cho Kỷ Hàng, bảo Bắc Dương về rồi, kêu nó về ăn cơm trưa.”
Nụ cười Chu Uyển Oánh cứng lại, nói vâng.
Bà nội Kỷ nắm tay Chương Khả Khê, nói với Chu Uyển Oánh: “Đến xem con dâu của con đi.”
Chu Uyển Oánh tùy ý liếc một cái, hờ hững nói: “Ừm, cũng được.”
Chương Khả Khê cố ý ngọt ngào gọi: “Cháu chào dì.”
Chu Uyển Oánh cứng họng, nhức nhức cái đầu.
Đến bữa trưa, ba của Kỷ Bắc Dương vẫn không xuất hiện. Dùng cơm xong, quản gia dẫn Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương đến phòng khách nghỉ ngơi.
Lát sau, quản gia đến báo với Kỷ Bắc Dương rằng lão Kỷ tổng có lời muốn nói với anh, hiện đang chờ trên thư phòng lầu trên.
Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê. Cô ngoan ngoãn nói: “Em đợi anh ở đây.”
Kỷ Bắc Dương cúi xuống hôn má cô, nói: “Tối nay chúng ta sẽ không ngủ lại đây.”
Chương Khả Khê sửng sốt một chút, rồi gật đầu, nói được.
Sau khi Kỷ Bắc Dương rời đi, Chương Khả Khê ngồi trên ghế dài một lúc. Phòng có buồng ngủ, nhưng vì họ không ngủ lại, cô nghĩ không nên làm xáo trộn mọi thứ. Ban công phòng khách có một mặt là cửa sổ kính sát đất, Chương Khả Khê ra bên cửa sổ, vén tấm rèm lụa trắng mỏng, bãi cỏ xanh mướt trải dài, nhấp nhô ngoài cửa sổ ập vào mắt.
Mảnh cỏ nhà họ Kỷ được thuê người chăm sóc rất tốn tiền, gieo hạt cỏ bốn mùa xanh tươi, quanh năm suốt tháng đều mơn mởn. Chu Uyển Oánh rất ghét mảnh cỏ này, cứ thấy nó như đang phản chiếu chính mình, nhưng vì mẹ chồng thích, bà ta không dám nói gì.
Kỷ Hàng ăn trưa ở chỗ nhân tình mới về. Vừa bước vào trang viên chưa được bao xa, ông ta đã thấy Chu Uyển Oánh khoác áo choàng len rộng thùng thình đứng dưới mái hiên. Kỷ Hàng khựng lại, theo bản năng muốn quay đi. Chu Uyển Oánh lạnh lùng gọi giật lại, nói: “Ở chỗ con tiện nhân đó sướng lắm hả? Không gọi thì anh quên cả họ mình luôn à.”
Kỷ Hàng bước tới hướng bà ta, nói: “Tôi không về là vì cô, cô mà giống vợ thì tôi đâu phải ngủ cả đêm ở ngoài.”
Chu Uyển Oánh nghẹn cơn giận đã dồn nén cả buổi trưa, đột nhiên tìm được nơi để bùng phát. Bà ta cay nghiệt nói: “Tôi không giống vợ ư? Thế anh giống đàn ông không? Đàn ông nào hèn nhát như anh, trên đầu bị ông già đè xuống, dưới thì dựa vào con trai nuôi nhân tình. Tôi đúng là bị mù mới lấy anh!”
Kỷ Hàng cười khẩy nói: “Bây giờ hối hận ư? Ngày trước là ai không biết liêm sỉ bò lên giường tôi, rồi dựa vào cái thai trong bụng kêu trời khóc đất đòi cưới tôi, kết quả không ngờ lại đẻ ra cái thứ đó.”
Chương Khả Khê đi theo tiếng nói, không ngờ lại nghe trọn câu đó. Cô đi qua chỗ rẽ, không né tránh mà xuất hiện trước mặt hai người.
Kỷ Hàng thấy Chương Khả Khê, mắt ông ta sáng lên một chút, nói: “Cô là…?”
Chu Uyển Oánh lạnh lùng nói: “Nó chính là bạn gái của cái thứ mà anh vừa nói.”
Mắt Kỷ Hàng thoáng chút ngượng ngùng và hoảng hốt, nói: “Bắc Dương là con tôi! Tôi bị cô chọc giận nên lỡ lời thôi, lười nói chuyện với cô.” Nói rồi, ông ta vội vã bỏ đi, như chạy trốn khỏi hiểm họa.
Chu Uyển Oánh nhìn chằm chằm Chương Khả Khê, nói: “Thấy chưa, cái gia đình quyền quý mà cháu tốn công tốn sức muốn bước vào đấy, nó là như thế này đấy.”
Chương Khả Khê sa sầm mặt, nói: “Đúng là ngoài dự đoán của cháu. Có người nhà như thế, hỏi ai mà sống bình thường nổi.”
Chu Uyển Oánh cũng bị cà khịa, lập tức nổi đóa trong mắt, nói: “Nếu thằng bé là đứa trẻ bình thường, tôi đâu đến nỗi bị người đời chế giễu thế này. Cháu đừng tưởng mình là thánh thiện, nếu cháu có đứa con như vậy, cháu cũng không chịu đựng được nó đâu.”
Chương Khả Khê nói: “Dì à, bệnh anh ấy đã lành rồi. Dì có nghĩ tới, nói ra những lời này, Bắc Dương sẽ đau lòng đến mức nào không?”
“Nó không hiểu được đâu.”
“Anh ấy hiểu!” Chương Khả Khê không kìm được, cô cảm thấy nếu nghe thêm một lời từ người nhà họ Kỷ, cô sẽ nổi điên lên mất. “Anh ấy là con dì mà! Xin dì làm ơn quan tâm anh ấy một chút được không? Dì có biết những lời các người nói tổn thương anh ấy đến mức nào không!”
Chu Uyển Oánh khinh thường nhìn cô, nói: “Chương Khả Khê, đừng tự cho mình là đúng. Cháu tưởng cháu hiểu Bắc Dương lắm sao? Cháu đã thấy lúc nó lên cơn đáng sợ đến nhường nào chưa? Tôi biết mấy cô gái trẻ mấy người tự tin rằng mình có thể thay đổi đàn ông. Ài, chỉ là non nớt, mơ mộng hão huyền thôi!”
Nói rồi, bà ta lướt qua Chương Khả Khê đang đỏ hoe mắt vì giận, lúc đi qua còn cười khẩy một tiếng.
Chương Khả Khê đứng yên tại chỗ, nhắm mắt, cố gắng hít thở sâu, cô gần như nghẹt thở. Nếu tình cảm là con dao, thì tình thân nhất định là lưỡi dao sắc bén, nặng trịch đó, đâm thẳng vào tim phổi. Nó sẽ không giết người ngay lập tức, mà là sự tuyệt vọng, bất lực, rỉ rả ngày đêm, cho đến khi người đó nhắm mắt lìa đời.
Chuyên gia tâm thần học người Áo Alfred Adler từng nói: “Người may mắn được tuổi thơ chữa lành cả đời, còn người bất hạnh phải dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ.”
Chương Khả Khê chỉ cần tự đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, đã cảm thấy đau đớn biết bao.
Cô quay lại phòng khách, thẫn thờ ngồi rất lâu. Kỷ Bắc Dương vẫn chưa về, lòng Chương Khả Khê càng lúc càng bồn chồn và bất an, cô rất muốn rời khỏi nơi này.
Trời sẩm tối thì Kỷ Bắc Dương cuối cùng cũng về.
Chương Khả Khê không bật đèn. Nghe ra tiếng bước chân Kỷ Bắc Dương, cô vội đứng dậy bật đèn trong phòng.
Kỷ Bắc Dương tựa vào tường, tay che mắt.
Chương Khả Khê bước tới ôm anh, nói: “Anh cuối cùng cũng về rồi. Chúng ta đi thôi, em không muốn ở lại đây.”
Kỷ Bắc Dương thì thầm được, giơ tay ôm chặt Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê thấy vẻ mặt anh tái nhợt, hỏi: “Sao thế? Anh lại đau dạ dày à?”
Kỷ Bắc Dương không nói chuyện, v**t v* tóc Chương Khả Khê, ôm cô vào lòng thật chặt.
Chương Khả Khê cảm giác được cảm xúc anh không ổn, cô ngước mặt, ôm lấy mặt anh, bắt anh nhìn mình: “Đừng giấu em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Bắc Dương cụp mắt nhìn cô, từ từ nói: “Anh nghe thấy cuộc nói chuyện của em với bà ấy.”
Mắt Chương Khả Khê thoáng chút bối rối, cô cứng họng không thốt nên lời, chẳng biết an ủi anh thế nào.
Kỷ Bắc Dương lạnh lùng nói: “Cho nên anh đi tìm ông nội, nói chuyện một vụ làm ăn.”
“Làm ăn gì?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Lấy danh nghĩa cá nhân anh mua lại công ty của Kỷ gia, cam đoan dùng nguồn lực tốt nhất để công ty hoạt động. Điều kiện duy nhất là loại Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh khỏi hội đồng quản trị.”
Chương Khả Khê ngơ ngác hỏi: “Ông ấy đồng ý sao?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Công ty của Kỷ gia là tâm huyết cả đời của ông nội. Trước khi ông nhắm mắt, tuyệt đối không để công ty suy sụp như vậy. Cho nên ông ấy đã nhanh chóng đồng ý yêu cầu của anh. Giờ Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh chắc đã biết tin này rồi. Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới họ nữa.”
Chương Khả Khê ôm chặt Kỷ Bắc Dương một cái, rồi quay người lấy điện thoại và chìa khóa xe trên ghế dài.
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương nặng nề nhìn bóng lưng cô. Anh có thể để họ tổn thương mình, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bắt nạt Chương Khả Khê.
Họ lợi dụng màn đêm để rời đi, băng qua bãi cỏ dài miên man. Họ vừa đi đến nhà để xe thì thấy trong bóng đêm có hai cái bóng vội vã chạy về phía này.
“Bắc Dương! Ba có chuyện muốn nói với con!”
Chu Uyển Oánh lạnh giọng hét: “Kỷ Bắc Dương!”
Kỷ Bắc Dương thờ ơ liếc một cái, nói: “Lên xe.”
Chương Khả Khê gật đầu, mở cửa lên ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, chở Kỷ Bắc Dương lái ra khỏi gara.
Họ vừa đi khỏi, Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh cũng lái xe đuổi theo.
Chu Uyển Oánh ngồi ở ghế phụ, ra sức gọi điện cho Kỷ Bắc Dương. Điện thoại được kết nối, Chu Uyển Oánh nói: “Bắc Dương, con dừng xe lại, chúng ta có chuyện cần nói rõ. Con hiểu lầm mẹ rồi, con dừng xe lại, chúng ta nói chuyện có được không!”
Kỷ Hàng đang lái xe, vội vàng chen vào: “Bắc Dương, con muốn dồn ba vào chỗ chết sao! Con trai, con trai tốt của ba, con dừng xe chúng ta nói chuyện!”
Kỷ Bắc Dương mặt không cảm xúc nghe giọng nói dồn dập trong điện thoại. Trong lòng anh bỗng cảm thấy một sự khoái ý chưa từng có. Đây là lần đầu tiên sau 28 năm, anh nghe thấy Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh dùng giọng điệu vội vã như vậy gọi tên mình.
Sự im lặng của Kỷ Bắc Dương khiến Chu Uyển Oánh hoảng sợ, nói: “Nhanh lên đuổi theo đi! Nhất định là con tiện nhân đó xúi giục nó làm vậy! Không thể để chúng đi, bằng không ngày mai anh và tôi sẽ ngoan ngoãn cút khỏi hội đồng quản trị!”
Kỷ Hàng mở đèn pha lớn, trong ánh đèn chói lóa, ông ta lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, vô dụng thôi, chúng sẽ không dừng xe lại.”
Mắt Chu Uyển Oánh đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn đôi chút. Bà ta nhìn chằm chằm đèn xe phía trước, bỗng nhiên nói: “Đâm đi! Đâm vào đi!!!”
Điện thoại Kỷ Bắc Dương phát ra ba chữ này. Đúng lúc Chương Khả Khê quay đầu nhìn Kỷ Bắc Dương, một tiếng va chạm lớn cùng với lực quán tính vọt tới trước quật mạnh vào họ!
Sự kinh hoàng xảy ra trong nháy mắt. Chiếc xe mất lái chệch lên dải phân cách xanh, rồi đâm thẳng vào một thân cây cọ. Chương Khả Khê do quán tính, đầu đập vào vô-lăng, chân ga gầm lên ầm ầm. Cô hoảng loạn cử động tay chân, phát hiện ngoài trán hơi đau ra, cô không bị thương nặng gì.
Cô vội vàng quay sang xem Kỷ Bắc Dương. Anh chống người ngồi dậy, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Bắc Dương, Bắc Dương! Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu. Không sao, em giúp anh.”
Chương Khả Khê đạp bung cánh cửa xe bị méo mó, nhảy xuống vòng sang bên kia xe. Cô ra sức túm mở cửa xe ghế phụ, tay chân luống cuống sờ tay Kỷ Bắc Dương, rồi lại cúi xuống kiểm tra chân và cẳng chân anh.
Cô không sờ thấy máu, trái tim kinh hoàng mới tạm thời dịu đi đôi chút.
Cô đỡ Kỷ Bắc Dương ra khỏi xe, rồi ngồi bệt xuống đất, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cú va chạm.
Nhưng cô không thể trấn tĩnh nổi. Cảm giác bị đâm lúc nãy vẫn như bóng ma bám trên cơ thể, khiến Chương Khả Khê liên tục rùng mình vì sợ hãi. Cô hoàn toàn không thể bình tâm, nỗi hoảng loạn dâng lên đến nghẹn thở.
Chương Khả Khê rưng rưng nhìn sang Kỷ Bắc Dương, chỉ để thấy sắc mặt anh cũng vô cùng bất ổn. Anh như bị mất hơi, hai tay ôm lấy cổ họng, đau đớn co người lại, cố chống chọi với cơn hoảng loạn đang siết chặt lấy anh.
Chương Khả Khê nhớ lại lời Hàn Tấn miêu tả cảnh Kỷ Bắc Dương lên cơn bệnh, cô đột nhiên nhận ra hoàn cảnh hiện tại giống hệt như vậy.
Chương Khả Khê không còn rảnh để sợ hãi, cô ôm lấy Kỷ Bắc Dương, nói: “Không sao Bắc Dương, không sao đâu, đừng sợ. Không sao hết.”
Họ lái xe ra đi chưa được bao xa, nên động tĩnh bên này nhanh chóng đánh thức người trong trang viên.
Người quản gia và tài xế chạy đến đầu tiên. Phía sau là người giúp việc dìu bà nội và ông nội ra.
Quản gia chạy đến đỡ Kỷ Bắc Dương, quen tay tách tay anh ra, dùng cánh tay mình kẹp lại, đề phòng anh tự bóp cổ họng.
Tài xế giúp Chu Uyển Oánh và Kỷ Hàng thoát ra. Hai người cũng sợ đến tái mặt. Chu Uyển Oánh chống vào đầu xe, nhìn Kỷ Bắc Dương, lẩm bẩm: “Bắc Dương, mẹ không cố ý, con đừng trách mẹ, con biết mà, mẹ sẽ không làm hại con.”
Chương Khả Khê bỗng đứng phắt dậy, chạy đến chỗ Chu Uyển Oánh, túm lấy mái tóc được chải chuốt cẩn thận của bà ta, gằn giọng: “Không cố ý? Bà lặp lại lần nữa xem, bà éo cố ý! Bà tính là mẹ gì chứ, đừng làm ô uế cái từ ‘mẹ’! Đồ đê tiện, chờ cảnh sát đến bắt bà đi!”
Chu Uyển Oánh trừng mắt, hét lớn: “Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát!” Bà ta vụt tay túm lại tóc Chương Khả Khê. Hai người vật lộn với nhau, tiếng la hét chói tai vang vọng trong đêm tối, vô cùng rõ ràng.
Ông nội Kỷ chống gậy cuối cùng cũng đến nơi, ông đập mạnh gậy xuống đất, nói: “Tất cả dừng lại ngay! Nhìn cái bộ dạng gì thế này! Không biết nhục nhã à!”
Bốp!
Chương Khả Khê giáng cho Chu Uyển Oánh một bạt tai, rồi lập tức lùi lại vài bước. Cô th* d*c, đỏ hoe mắt, nhìn thẳng ông nội Kỷ, nói: “Ông à, giờ này còn nhục với nhã gì nữa? Ông không thấy họ đã làm gì sao!”
Ánh mắt ông nội phức tạp, nói: “Đây là chuyện nhà họ Kỷ, không liên quan đến người ngoài như cô.”
Chương Khả Khê mở to mắt ngạc nhiên, nước mắt trào ra, như không tin vào tai mình. Cô nức nở nói: “Người ngoài không chỉ có cháu, mà còn có cả Bắc Dương nữa, phải không ạ?”
Cô nhìn quanh, giọng nghẹn lại: “Bà nội im lặng không lên tiếng, ông nội ở trên cao khoanh tay đứng nhìn, người cha ích kỷ không có trách nhiệm, người mẹ điên loạn lạnh lùng vô tình… Các người đúng là ‘người nhà tốt’ của Kỷ Bắc Dương!”
Chương Khả Khê nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, nói: “Mấy người không thương xót anh ấy, để tôi thương xót! Mấy người không cần, tôi sẽ mang anh ấy đi.”
Cô quay lại đỡ Kỷ Bắc Dương dậy, chống đỡ nhau bước vào màn đêm đen kịt.
Quản gia đưa mắt ra hiệu cho tài xế. Tài xế lập tức chạy lại, lát sau, một chiếc xe lướt qua mọi người, chạy đến chỗ Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê.
Tài xế đưa Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê đi. Đèn sau của chiếc ô tô biến mất trong đêm tối.
Đèn đường vàng vọt chiếu rọi cảnh tượng hỗn loạn dưới đất. Ông nội Kỷ nhìn về nơi xa mờ mịt, cảm thấy một trận choáng váng ập đến. Ông nhắm mắt, bỗng nhiên ngã vật ra sau.
Hết chương 61