“Chú ơi, phiền chú đưa chúng cháu đến bệnh viện gần nhất.” Chương Khả Khê đỡ Kỷ Bắc Dương, sờ trán anh một chút. Kỷ Bắc Dương toát mồ hôi lạnh, thân thể nóng hầm hập, như là bị sốt lại như là bị kinh hãi.
Tài xế nhanh chóng đồng ý.
Kỷ Bắc Dương mơ mơ màng màng nắm lấy cổ tay Chương Khả Khê, từ từ mở mắt ra, giọng khàn đặc: “…Không đi bệnh viện, Chương Khả Khê, anh không muốn đi.”
“Cô Chương, bây giờ sao?”
Kỷ Bắc Dương cố gắng ngồi dậy, tựa vào lưng ghế. Ngoài xe bóng đêm dày đặc, ánh đèn đường màu vàng nhạt đứt quãng chiếu vào trong xe. Kỷ Bắc Dương nhíu mày, gắng gượng lấy lại tinh thần, nói: “Đi khách sạn.”
Anh nâng tay chạm vào giọt nước mắt trên mặt Chương Khả Khê. Rõ ràng thân thể nóng bỏng, nhưng ngón tay lại lạnh lẽo. Chương Khả Khê ôm lấy tay anh, chủ động áp mặt mình qua, đôi mắt ẩm ướt như nai con, nói: “Được, không đi bệnh viện. Chúng ta đi khách sạn.”
Tài xế đưa họ đến một khách sạn suối nước nóng tương đối sang trọng gần đó. Chương Khả Khê thuê một phòng tốt nhất, đỡ Kỷ Bắc Dương vào phòng.
Phòng ngủ rất lớn. Khi không bật đèn có thể nhìn thấy những vì sao lạnh lẽo lấp lánh ngoài cửa sổ kính sát đất.
Chương Khả Khê đặt Kỷ Bắc Dương lên giường, đưa tay định bật đèn thì bị anh ngăn lại. Chương Khả Khê nghe lời rụt tay về, quỳ bên mép giường giúp Kỷ Bắc Dương cởi áo khoác và giày da, sau đó cởi áo khoác hơi bẩn của mình. Cô rửa tay sạch sẽ, dùng nước tinh khiết tráng lại chiếc ly do khách sạn cung cấp, rồi hứng nước ấm từ máy lọc mang đến cho Kỷ Bắc Dương.
“Uống nước đi, từ từ thôi.”
Kỷ Bắc Dương chỉ uống một chút liền nhíu chặt mắt vì đau đớn. Chương Khả Khê dìu anh nằm lại, hoảng loạn hỏi: “Có cần thuốc không, uống thuốc gì sẽ làm giảm triệu chứng bệnh của anh?”
Kỷ Bắc Dương kéo Chương Khả Khê lại, ôm cô vào lòng, rúc đầu vào cổ cô khàn giọng nói: “…Không có gì đâu, đừng sợ, Chương Khả Khê.”
Cảm xúc Chương Khả Khê đã căng cứng suốt đêm hoàn toàn sụp đổ trước câu an ủi này của anh. Cô nức nở ôm Kỷ Bắc Dương, vùi mặt vào ngực anh khóc lớn.
Tại sao họ có thể đối xử với Kỷ Bắc Dương như vậy, tại sao có thể, tại sao có thể! Chỉ mới nhìn một lần, cô đã cảm thấy quá đỗi đau lòng.
Kỷ Bắc Dương nghe tiếng khóc của Chương Khả Khê, cho rằng cô bị vụ tai nạn xe hơi dọa sợ, liền nhẹ giọng dỗ dành: “Anh xin lỗi, đừng khóc, Chương Khả Khê, đừng khóc.”
Chương Khả Khê vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu lên, hôn lên Kỷ Bắc Dương.
Cô vội vã, cô hoảng loạn, lòng như cắt, dường như đang liều mạng muốn xác nhận người đàn ông này vẫn sống sờ sờ ở trước mặt mình. Họ quấn quýt không rời, cô hận không thể dâng cả trái tim mình lên trước mặt anh, để bày tỏ tình cảm nồng nhiệt, sự chân thành vĩnh cửu, và nỗi xót xa cay đắng mà cô dành cho anh.
Kỷ Bắc Dương dần dần giành lại quyền kiểm soát, dịu dàng dẫn dắt sự thân mật của họ. Ngoài cửa sổ, sao lạnh mờ ảo, giữa đêm đông rét buốt, họ đối diện nhau trong bóng tối. Chương Khả Khê v**t v* khuôn mặt Kỷ Bắc Dương, mắt vẫn còn ngấn nước, nói: “Anh muốn làm gì em cũng được, Bắc Dương, tất cả đều được. Em yêu anh.”
Kỷ Bắc Dương khẽ đặt một nụ hôn lên giữa trán rồi đến khóe môi cô. Động tác của anh hơi vụng về, có phần lúng túng. Chương Khả Khê chủ động dẫn dắt, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, sẵn sàng đón nhận anh. Mọi nỗi sợ hãi dường như trở nên nhỏ bé, chỉ còn lại một cảm giác đau đớn xen lẫn khao khát muốn gần gũi vô hạn.
Người tự kỷ như những ngôi sao lạnh lẽo giữa ngân hà mờ mịt, tồn tại cô độc. Dù anh không tỏa sáng, thì cũng sẽ có một ngày, phi hành gia thuộc về riêng anh tự tìm đến.
Khi mưa gió đi qua, Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn Chương Khả Khê với vẻ ngơ ngác, trong mắt lộ chút tự trách. Chương Khả Khê bật cười, kéo anh xuống ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh:
“Rất tuyệt.”
Kỷ Bắc Dương khẽ đáp, giọng rầu rĩ: “Ừ.”
Anh nằm xuống, vòng tay kéo cô vào ngực, ngón tay nhẹ nhàng xoa thái dương cô còn đẫm mồ hôi sau khi vận động. Chương Khả Khê hỏi: “Đầu anh còn đau không? Để em đi rót nước cho anh nhé?”
Cô nói rồi định đứng dậy, lại bị Kỷ Bắc Dương kéo lại: “Đầu không đau.”
Chương Khả Khê trở mình, nằm mặt đối mặt với anh, do dự, dường như muốn hỏi điều gì.
Kỷ Bắc Dương nói: “Vụ tai nạn đêm nay khiến anh nhớ lại một vài chuyện. Em có muốn nghe không?”
Chương Khả Khê gật đầu. Kỷ Bắc Dương vốn không giỏi kể lể, nhưng giờ phút này lại rất muốn nói điều gì đó với cô gái hoàn toàn thuộc về anh trong lòng. Trong đêm tối, ký ức như tơ bay về tuổi thơ băng giá.
“Lần đầu tiên là năm tám tuổi. Mẹ dẫn anh đi du lịch một mình ở một khu ven biển nào đó. Một buổi chiều, bà bỗng lái xe đưa anh đến một đoạn đường hẻo lánh, ít người qua lại. Bà nhìn anh rất lâu, rồi đặt anh vào ghế lái, dùng dây an toàn quấn quanh cổ anh…”
Hiệu quả trị liệu tốt đẹp. Trước khi tiến hành trị liệu tiếp theo, bác sĩ Hà Tấn Lâm đề nghị Kỷ gia nên đưa Kỷ Bắc Dương ra ngoài giải khuây. Kỷ Hàng miễn cưỡng dành thời gian, chở hai mẹ con đến bờ biển mát mẻ. Nửa đường, Chu Uyển Oánh vì thấy tin nhắn mờ ám của Kỷ Hàng nên cãi nhau lớn với ông ta. Hai người chia tay trên đường, Kỷ Hàng quay về nhà, Chu Uyển Oánh đưa Kỷ Bắc Dương đi chơi.
Suốt kỳ nghỉ, Chu Uyển Oánh luôn mặt nặng mày nhẹ, một mình trốn trong phòng. Kỷ Bắc Dương tám tuổi tự mình ra ngoài, lang thang lúc nửa đêm, bị người ta đưa đến đồn cảnh sát. Cảnh sát không thể giao tiếp với anh, rà soát rất lâu mới tìm được người nhà.
Chu Uyển Oánh lạnh mặt đưa Kỷ Bắc Dương về khách sạn. Bà ta gọi điện cho Kỷ Hàng, nhưng ông ta không nghe máy. Bà gọi đến chỗ Hà Tấn Lâm, Hà Tấn Lâm nghe bà ta khóc lóc kể lể rất lâu, rồi đưa ra một gợi ý.
Ngày hôm sau, Chu Uyển Oánh đưa Kỷ Bắc Dương ra ngoài, ở đoạn đường vắng người, dùng dây an toàn quấn quanh cổ anh. Chế độ lái tự động của siêu xe được khởi động. Chu Uyển Oánh nắm chìa khóa, nhìn chiếc xe càng lúc càng xa…
Bà ta đã tính kỹ rồi, nếu có ai hỏi, đây sẽ chỉ là một tai nạn do đứa trẻ ham chơi tự ý lái xe của bố mẹ.
Cảm giác nghẹt thở vì bị dây an toàn trói buộc bò lên cơ thể Kỷ Bắc Dương. Anh còn nhớ rõ cậu bé tám tuổi dần hoảng sợ, đập mạnh vào cửa kính xe, anh mở miệng, rất lâu sau mới từng tiếng kêu ‘mẹ’.
Mẹ, đừng, mẹ, mẹ, mẹ…
Chiếc xe đâm vào hàng rào chắn, dừng lại. Kỷ Bắc Dương được người qua đường cứu ra. Anh chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng suýt nữa đã bị nghẹt thở. Chu Uyển Oánh thấy anh được cứu, khóc lóc chạy đến, ôm con thơ vào lòng.
Lần đầu tiên không thành công, sau này mỗi năm, bà ta đều lợi dụng lúc vắng người cố ý tạo ra tai nạn xe hơi để hạ sát đứa con trai mang lại nhục nhã cho mình, cho đến năm mười hai tuổi, chiếc xe chở Kỷ Bắc Dương đâm vào vách đá, làm bị thương một người qua đường. Cảnh sát vào cuộc điều tra, nhà họ Kỷ bỏ tiền bồi thường để bưng bít. Chu Uyển Oánh lúc này mới từ bỏ ý định mưu sát.
Năm tám tuổi, bác sĩ Hà nói với nhà họ Kỷ rằng Kỷ Bắc Dương hồi phục rất tốt.
Từ năm tám tuổi đến mười hai tuổi, bốn năm đó, bệnh tình của anh lại chuyển biến bất ngờ, kèm theo nhiều loại biến chứng. Anh sẽ đột nhiên la hét, hoặc mặt lộ vẻ đau khổ, hoặc hôn mê bất tỉnh trong quá trình điều trị.
Hy vọng của lão Kỷ tổng đã bị dập tắt hoàn toàn, liền hoàn toàn buông tay, mặc cho anh tự sinh tự diệt.
Nỗi ám ảnh của Kỷ Bắc Dương không nằm ở tay lái, mà ở quá khứ bị chính mẹ mình xuống tay. Chỉ cần ngồi vào vị trí lái, anh lập tức bị kéo về khoảnh khắc bà cẩn trọng quấn dây an toàn quanh cổ anh, vòng này nối vòng khác, rồi không ngừng đâm xe, hết lần này đến lần khác, như chìm trong đáy sâu tuyệt vọng.
“Bà ấy sợ anh sẽ có ngày nói ra, nên đã xin bác sĩ một ít thuốc. Mấy năm đó, anh uống thuốc sẽ bị mất tỉnh táo, dần dà liền quên mất.”
Dù Kỷ Bắc Dương đã quên hầu hết mọi chuyện, thậm chí nhiều chi tiết cũng trở nên mơ hồ, nhưng cơ thể anh vẫn ghi dấu mọi tổn thương năm xưa. Chỉ cần bị khơi lên, anh lập tức chìm vào ác mộng cũ; nỗi đau bật dậy như chưa từng rời đi, kéo dài đến tận hiện tại.
Chương Khả Khê nghe mà hồn xiêu phách lạc, rất lâu không dám nói lời nào, cuộn tròn trong lòng anh, nắm chặt cánh tay anh, nhắm nghiền hai mắt.
“Dọa em rồi à?” Kỷ Bắc Dương có chút hối hận.
Chương Khả Khê ngẩng đầu lên, vòng cánh tay mịn màng ôm lấy anh, thủ thỉ cầu hoan bên tai anh: “Làm lại lần nữa nha.”
Như ý nguyện của cô.
Đêm qua ngủ rất muộn, nhưng Chương Khả Khê lại tỉnh dậy rất sớm. Cô mặc chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình của Kỷ Bắc Dương, để trần hai chân trắng nõn, ngồi ở mép giường, nhìn trời dần hửng sáng.
Kỷ Bắc Dương nhắm mắt đưa tay tìm kiếm trong vô thức, không chạm được ai. Khi mở mắt, anh thấy Chương Khả Khê đang ngồi ngẩn ngơ bên mép giường, mái tóc đen mềm rủ xuống vai. Trông cô vẫn giống mọi ngày, mà lại ánh lên một vẻ thuần khiết pha chút quyến rũ khó diễn tả.
Kỷ Bắc Dương cầm chăn từ phía sau bao bọc cô lại, hỏi: “Không buồn ngủ sao?”
Chương Khả Khê rất buồn ngủ, nhưng không thể ngủ được, ngu ngơ nói: “Em nên đi mua thuốc tránh thai… nhưng mà mệt quá, không muốn động đậy.”
Kỷ Bắc Dương ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nói: “Anh đi mua, em ngủ thêm lát đi.”
Chương Khả Khê uể oải à một tiếng, rúc vào chăn nằm xuống, dùng đôi mắt to tròn nhìn anh, âm thầm thúc giục.
Kỷ Bắc Dương mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài.
Khoảng hai mươi phút sau, khi Chương Khả Khê đang mơ màng sắp ngủ, Kỷ Bắc Dương đã trở lại. Anh xách theo rất nhiều đồ đạc, có bữa sáng và cả thuốc. Anh đặt bữa sáng lên bàn trước, đi rót nước ấm mang đến.
Chương Khả Khê ngồi xếp bằng trên mép giường, bưng ly nước. Kỷ Bắc Dương quỳ một gối trước mặt cô, khui hộp thuốc. Hộp thuốc chỉ có một viên con nhộng.
Chương Khả Khê chìa tay ra. Kỷ Bắc Dương không đưa cho cô, anh mở bản hướng dẫn sử dụng, nói: “Hiệu thuốc nói thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể, sau khi uống sẽ có tác dụng phụ. Bản hướng dẫn có ghi, anh đọc cho em nghe nhé. Uống thuốc tránh thai khẩn cấp có thể xuất hiện chảy máu *m đ**. Nếu lượng máu chảy quá nhiều, cần phải khám phụ khoa khẩn cấp. Còn có khó chịu toàn thân, chóng mặt, đau đầu, buồn nôn, nôn mửa, gây rối loạn chu kỳ kinh nguyệt. Vì tác dụng phụ, mỗi năm không được dùng quá hai lần.”
Kỷ Bắc Dương nghiêm trọng giơ hai ngón tay, dùng việc một năm chỉ được dùng hai lần để nhấn mạnh tác dụng phụ rất nghiêm trọng của nó.
Chương Khả Khê nhìn viên con nhộng, chậm rãi nói: “Không uống thuốc, lỡ mang thai thì sao.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Em đã nghĩ đến chưa?”
Chương Khả Khê lắc đầu.
Kỷ Bắc Dương im lặng. Một lát sau, anh nói: “Chúng ta kết hôn được không? Mặc kệ có mang thai hay không.”
Khi bạn trai cũ của Chương Khả Khê nhắc đến chuyện kết hôn, cô cảm thấy kết hôn là chuyện của hai gia đình, có rất nhiều chuyện rắc rối cần phải cân nhắc, phải suy tính tới.
Nhưng khi Kỷ Bắc Dương nói ra, Chương Khả Khê lại cảm thấy kết hôn chỉ là chuyện của hai người họ. Chỉ cần cô đồng ý, cô và Kỷ Bắc Dương liền có thể kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Chương Khả Khê cười nói được. Kỷ Bắc Dương cầm viên con nhộng, nói: “Không uống nhé.”
“Ừm.” Chương Khả Khê sờ bụng nhỏ, cười ngây ngô một chút, nói: “Tuy rằng chưa nghĩ tới, nhưng em sẽ là mẹ tốt, anh cũng sẽ là ba tốt.”
Kỷ Bắc Dương cũng sờ bụng cô, mỉm cười.
Cuối cùng, Chương Khả Khê đã uống mấy viên vitamin được bán kèm với thuốc tránh thai cho Kỷ Bắc Dương. Cô ngồi ở mép giường ăn bữa sáng, lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ từ túi đựng thuốc và nhìn, “Cái này là…?”
Kỷ Bắc Dương đang rót nước cho cô, quay đầu lại thấy chiếc hộp nhỏ, sắc hồng đột nhiên lan từ khuôn mặt tuấn tú đến tận mang tai. Anh như một đứa trẻ phạm lỗi, thành thật nhận lỗi: “Bao cao su.”
Chương Khả Khê rất hứng thú nghiên cứu một chút, “Nhân viên tiệm thuốc cố bán cho anh sao?”
Kỷ Bắc Dương đỏ mặt, thành thật nói: “Anh tự mua.”
Chương Khả Khê nhìn vẻ ngoan ngoãn của anh, thật muốn đưa tay lên nựng mấy cái.
Đang định động thủ, điện thoại Kỷ Bắc Dương reo lên. Anh nhìn thoáng qua, đi ra ban công bên ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại của Đoàn Bằng Triển gọi đến. Ông báo với Kỷ Bắc Dương rằng Đội Phòng chống Tội phạm m* t** đã theo dõi đường dây buôn m* t** kia suốt nhiều năm. Nhờ những tài liệu Kỷ Bắc Dương cung cấp, lần này họ có cơ hội quét sạch toàn bộ ổ sản xuất và phân phối. Ông cố ý gọi để thông báo rằng cảnh sát sẽ dốc toàn lực cho chiến dịch thu lưới lần này và, nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ không cần đến sự can dự của anh. Bảo vệ sự an toàn cho mỗi công dân tuân thủ pháp luật, giúp họ tránh xa tổn hại, đó là trách nhiệm của cảnh sát.
Đoàn Bằng Triển nói tiếp: “Chi tiết tôi không tiện nói, nhưng có thể cho cậu biết thế này: Hà Tấn Lâm đã nằm trong diện giám sát. Chỉ cần ông ta có động thái giao dịch với tổ chức phi pháp kia, chúng tôi sẽ lập tức hành động.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Cảnh sát Đoàn, tôi chờ tin tốt từ mọi người.”
Hết chương 62