Kỷ Bắc Dương kết thúc cuộc trò chuyện với Đoạn Bằng Triển, trở lại phòng ngủ. Chương Khả Khê đã ăn xong bữa sáng, ôm chăn ngồi trên giường, vẻ mặt ngái ngủ và lười biếng hỏi: “Hôm nay muốn làm gì?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Em có thể không làm gì cả.”
Chương Khả Khê rụt vai vào trong chăn, “Còn anh?”
“Anh ở bên em.”
Chương Khả Khê nhìn Kỷ Bắc Dương, “Ih” một tiếng, bảo anh tiến lên một chút. Kỷ Bắc Dương quỳ một gối lên giường, nghiêng người qua. Chương Khả Khê chỉ vào một vết hồng hồng bên gáy anh, nghiên cứu nói: “Cái gì đây? A! Em làm sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Bắc Dương ửng đỏ, anh gật đầu. Dưới ánh mắt anh, Chương Khả Khê đang mặc áo sơ mi của anh, dưới cổ chữ V, làn da trắng nõn, nhụy sen trên đỉnh núi tuyết tinh tế không tì vết lồ lộ.
Cánh tay dài của anh vươn ra, lấy chiếc hộp vuông nhỏ trên tủ đầu giường. Tâm trí anh xao động lại gần Chương Khả Khê, giọng khản đặc: “Nếu không ngủ được, có muốn thử thêm không?”
Chương Khả Khê nhẹ nhàng chọc anh một cái, cười tủm tỉm nói: “Được thôi, nhưng em lo lắng cho cơ thể của anh.”
Kỷ Bắc Dương dùng hành động thực tế trả lời Chương Khả Khê rằng sự lo lắng của cô là thừa thãi.
Sau khi kết thúc, Chương Khả Khê ngủ say hoàn toàn. Khuôn mặt phúng phính chôn trong chăn, cánh tay trắng như tuyết đặt trên ngực anh.
Kỷ Bắc Dương vốn định ngủ cùng cô một lát, nhưng Hàn Tấn gửi tin nhắn đến, hỏi anh có rảnh tham gia một cuộc họp trực tuyến không.
Kỷ Bắc Dương xem nội dung cuộc họp, đồng ý tham dự. Anh cẩn thận dịch chuyển cánh tay Chương Khả Khê, đứng dậy mặc quần áo, cầm điện thoại đi ra phòng khách.
Gần cuối năm, có rất nhiều dự án sắp kết thúc giai đoạn, cần tiến hành báo cáo kết quả, đề ra mục tiêu và kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo, đánh giá lại tình hình phát triển thị trường và báo cáo khảo sát ngành công nghiệp. Hơn nữa, vì dự án Y tế Phương Châu bị gián đoạn rườm rà, một phần dòng tiền dự trữ bị hao hụt, Kỷ Bắc Dương cần lắng nghe và kịp thời thiết lập cơ chế hợp tác và cơ chế truyền thông tin tức với các tổ chức tài chính khác.
Cuộc họp bị lùi lại hai mươi phút do sự tham gia của Kỷ Bắc Dương, tạo thời gian cho người báo cáo chuẩn bị lại lời lẽ. Sau khi đến giờ, Kỷ Bắc Dương đúng giờ gia nhập vào cuộc họp trực tuyến.
Chương Khả Khê ngủ một giấc rất sâu. Cô nhớ lúc mình ngủ bên ngoài đã hừng đông, nhưng giờ bên ngoài phòng vẫn là ánh nắng chói chang. Cô ngủ hơi mơ hồ, không biết hiện tại là mấy giờ. Cô tùy tiện lấy một chiếc áo choàng ngủ mặc vào, Chương Khả Khê đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Kỷ Bắc Dương đang ngồi trên sofa quay lưng lại với cô. Chương Khả Khê đi qua, từ phía sau đột nhiên ôm lấy cổ anh, híp mắt nói: “Em đói quá, anh đang làm gì thế?”
Kỷ Bắc Dương đột ngột úp điện thoại xuống bộp một tiếng.
Chương Khả Khê thấy có gì đó sai sai, mở to mắt thêm một chút, khó hiểu nhìn anh.
Tiếp theo, Chương Khả Khê nghe thấy giọng Hàn Tấn truyền ra từ điện thoại, nói: “Khụ, Kỷ đổng, tình hình đại khái là như vậy. Công việc tiếp theo tôi sẽ chuyển giao cho Bộ phận kiểm soát rủi ro, khụ, vậy cuộc họp lần này tạm thời kết thúc…”
Mặt Chương Khả Khê đột nhiên đỏ bừng, kinh hãi rụt tay lại, co ro ở sau lưng ghế sofa, giống như một con đà điểu nhút nhát bị dí bẹp, hận không thể vùi mình xuống cát ngay tại chỗ.
Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê đang xấu hổ sắp suy sụp, gọi tên Hàn Tấn, bảo anh ta chưa cần đăng xuất phòng họp trực tuyến. Tiếp đó, Kỷ Bắc Dương đặt điện thoại lại chỗ cũ, màn hình điện thoại một lần nữa hiện ra mặt anh. Trong khung hình khác là phòng họp đầy ắp các giám đốc nhưng lại yên lặng không tiếng động.
Mọi người trong phòng họp cưỡng chế sự kích động và tò mò trong lòng, chăm chú nhìn màn hình.
Kỷ Bắc Dương nói: “Chiếm dụng hai phút thời gian của mọi người. Xin giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi, tên cô ấy là Chương Khả Khê.”
Kỷ Bắc Dương vỗ vỗ sofa, nói: “Chào hỏi một tiếng đi.”
Chương Khả Khê không còn mặt mũi gặp người, từ phía sau sofa thò một bàn tay ra, bàn tay nhỏ trắng nõn ngoáy ngoáy sang trái sang phải, coi như đã chào hỏi.
Hàn Tấn là người đầu tiên nói: “Chúc mừng Kỷ đổng.”
Những người khác theo sau chúc mừng chúc mừng chúc mừng.
Sau đó mới ngắt kết nối video.
Kỷ Bắc Dương đứng dậy vòng ra phía sau sofa, quỳ một gối xuống, chìa tay ra, “Đứng lên đi?”
Chương Khả Khê ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Em không cố ý, em không biết anh đang họp.”
“Không sao.”
Chương Khả Khê đáng thương vô cùng nói: “Có sao đó, anh nghĩ khả năng họ không nhận ra em lớn không, sau này em còn đi làm được nữa không?”
Cô đã thi vào công ty hằng mơ ước bằng năng lực của mình mà.
Kỷ Bắc Dương kéo cô lại, nói: “Nếu em muốn đi, có thể đi.”
“Có bị xấu hổ không?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Không đâu, làm việc ở nhà mình thì tại sao phải xấu hổ?”
Chương Khả Khê: “……”
Cô còn trẻ tuổi, chưa gì đã không cần nỗ lực nữa sao?
Khách sạn đã chuẩn bị cơm trưa cho họ. Chương Khả Khê không muốn ra ngoài, nên gọi khách sạn mang cơm trưa đến phòng.
Họ đặt căn phòng hạng tốt nhất, kèm theo hàng loạt dịch vụ chăm sóc cao cấp: massage Thái với mật ong, liệu trình chườm nóng dành cho phụ nữ, hồ bơi vô cực giữ nhiệt ổn định và cả suối nước nóng sữa bò ngoài trời đầy thư thái.
Không phải thời gian làm việc, nên khách sạn rất ít khách. Nhân viên phục vụ lịch sự và nhiệt tình mang đến tấm thẻ giới thiệu các dịch vụ đặc sắc của khách sạn, cật lực đề cử họ đi trải nghiệm.
Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê đang ăn ngấu nghiến, đọc cho cô nghe phần giới thiệu các dịch vụ trên tấm thẻ: “Muốn đi không?”
Chương Khả Khê kéo cổ áo xuống một chút. Trên làn da trắng như tuyết thoáng qua những vết dâu tây màu sắc từng mảng từng mảng. Cô nhấp bánh mousse bơ, vén một sợi tóc đen ra sau tai, nói: “Không muốn cho người khác nhìn thấy.”
Cổ họng Kỷ Bắc Dương lăn nhẹ, “…Được.”
Chương Khả Khê liếc anh một cái, dùng nĩa gõ nhẹ vào mu bàn tay gân guốc của anh, đỏ mặt nói: “Đừng có suy nghĩ linh tinh, em sắp tan thành từng mảnh rồi, mệt xỉu luôn, không thể lại thêm nữa đâu.”
Kỷ Bắc Dương rầu rĩ: “…Ừ.”
Chương Khả Khê liếc xéo anh, nói: “Anh hình như không phục lắm.”
Kỷ Bắc Dương cúi người qua, thì thầm: “Anh không bắt em động đậy.”
Mặt Chương Khả Khê lại đỏ hơn một chút. Cô dùng nĩa xiên một quả dâu tây lớn trên bánh kem nhét vào miệng Kỷ Bắc Dương.
Ăn trưa xong, Chương Khả Khê lại lười biếng đổ ập xuống sofa, nhìn Kỷ Bắc Dương đang dùng điện thoại xử lý công việc. Cô vốn tưởng họ sẽ trả phòng vào buổi chiều, nhưng Kỷ Bắc Dương lại nói họ sẽ ở lại đây thêm vài ngày.
Phòng khách sạn rất lớn, thông thoáng, đầy ắp ánh mặt trời, mỗi ô cửa sổ đều có phong cảnh khác nhau. Công việc của Chương Khả Khê là thư ký của Kỷ Bắc Dương, sếp ở đâu thì cô ở đó. Huống hồ sếp còn là bạn trai, Chương Khả Khê cớ sao mà không làm.
Kỷ Bắc Dương không sắp xếp công việc cho cô, bởi Chương Khả Khê vì một loại vận động nào đó mà tay chân mềm nhũn, eo hông mỏi nhừ, chỉ muốn nằm liệt trên sofa xem TV.
Kỷ Bắc Dương tập trung ngồi một bên xử lý công việc, Chương Khả Khê thì cuộn mình trên chiếc sofa lớn xem TV.
【 Người chị em, tối nay đi ăn cơm cùng nhau không? Lộ lão sư đi thi đấu rồi, không ai đìu hiu với tôi. 】 Kim Mộ Mịch gửi WeChat cho cô.
Chương Khả Khê gửi định vị cho cô ấy, nói: 【 Bọn tôi đang ở đây 】
【 Ý, không ở nhà họ Kỷ sao? 】
Chương Khả Khê gửi: 【 Một lời khó nói hết 】
Kim Mộ Mịch nói: 【 Hóng drama 】
Chương Khả Khê gửi: 【 Tôi đã combat với mẹ anh ấy một trận 】
Kim Mộ Mịch: 【 … nói đi, đã xảy ra chuyện gì, có thể bức cô đến mức đó. 】
Chương Khả Khê bất đắc dĩ nói: 【 Tôi đại khái là người duy nhất, vừa gặp mặt đã xé mặt với mẹ chồng. 】
Chương Khả Khê chọn lọc những gì có thể kể cho Kim Mộ Mịch nghe về sự việc. Đoạn về tai nạn xe hơi cô nói qua loa, chỉ tập trung nói về phản ứng kỳ quái của Kỷ gia sau tai nạn, và những lời nói khiến cô lạnh tâm.
Kim Mộ Mịch đối với ân oán hào môn đã quá quen thuộc, cô ấy vừa nghe đã hiểu ngay, biết rằng chuyện gì đó quá đáng đã xảy ra mới có thể khiến Chương Khả Khê xé mặt ngay tại chỗ.
Về chuyện nhà họ Kỷ, sau này Kim Mộ Mịch cố tình để ý tới, cũng có nghe nói về vợ chồng Chu Uyển Oánh, vì thế cô ấy hỏi Chương Khả Khê: 【 Cô và Kỷ Bắc Dương không bị thương chứ? Có cần giúp gì không? 】
【 Bọn tôi đều không sao, cảm ơn nha. 】
Kim Mộ Mịch nói: 【 Vậy thì tốt. Đừng lo lắng, Kỷ gia không thể kiềm chế được Kỷ Bắc Dương đâu. Tôi nghe ba tôi nói, Kỷ Bắc Dương đã sống một mình từ năm 16 tuổi, hơn nữa còn một tay sáng lập ra Lăng Nhuận. Ba tôi nói tuy Kỷ Bắc Dương không tham gia các sự kiện công khai, không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn hay tiệc chiêu đãi nào, bên ngoài đại chúng không biết đến người này, nhưng trong giới đầu tư mạo hiểm, rất nhiều người đánh giá rất cao Kỷ Bắc Dương. 】
Chương Khả Khê biết cô ấy đang an ủi mình, nói cảm ơn, nhưng lại không nhịn được khoe khoang tình yêu: 【 Anh ấy cầu hôn tôi rồi. 】
【 Kỷ Bắc Dương á? Anh ấy nói như thế nào? 】 Kim Mộ Mịch tò mò muốn chết. Cô ấy đã ăn cơm với Kỷ Bắc Dương chưa đến năm lần, số câu anh nói với cô ấy đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Bắc Dương, anh luôn lạnh như băng, căn bản không thể tưởng tượng anh sẽ nói lời ngọt ngào như nào.
Chương Khả Khê gõ chữ: 【 Anh ấy chỉ hỏi, kết hôn với anh ấy được không? 】
Kim Mộ Mịch nói: 【 Giản dị tự nhiên, đúng là lời sếp nhà cô sẽ nói. Nhưng tôi vẫn thấy rất cảm động. Kiểu video cầu hôn lan truyền trên mạng, nam chính nói một đống lời sến sẩm, nhìn là biết đã chuẩn bị trước, đều là để tự cảm động mình, không hề chân thành chút nào. 】
Khi Kỷ Bắc Dương quỳ trước mặt cô, khoác trên mình ánh nắng, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, hỏi cô kết hôn được không, Chương Khả Khê cảm thấy khoảnh khắc đó nồng nhiệt hơn cả hoa tươi, tuyên cáo hơn cả kim cương, lãng mạn hơn tất cả những màn chuẩn bị tỉ mỉ.
Anh không nói một lời ngọt ngào nào, nhưng lại khiến Chương Khả Khê suýt khóc.
Ngôi sao kia cuối cùng cũng đã lọt vào tay cô.
Đầu Chương Khả Khê bỗng nhiên bị xoa xoa. Cô ngước mắt lên, Kỷ Bắc Dương nói: “Không khỏe à, anh ôm em lên giường ngủ thêm lát nữa nhé.”
Thì ra anh không hề chuyên tâm làm việc, anh vừa làm việc vừa quan sát cô. Phát hiện biểu cảm cô không đúng lắm, anh liền lập tức đi tới.
Chương Khả Khê gật đầu. Kỷ Bắc Dương khom lưng bế cô lên. Chương Khả Khê thuận thế vòng tay qua cổ anh, do dự một chút, nói: “Anh hận cha mẹ anh sao?”
Bắc Dương vững vàng bước vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, nói: “Trước kia đã từng hận.”
“Còn bây giờ?”
Kỷ Bắc Dương ngồi bên mép giường, véo má cô, “Đã không còn bận tâm.”
Anh ấn Chương Khả Khê nằm xuống, ngón tay chui vào trong chăn.
Chương Khả Khê th* d*c không kịp, lầm bầm: “Nếu đã không bận tâm, sau này đừng để họ làm tổn thương anh nữa.”
Kỷ Bắc Dương biết Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh đã thật sự hù dọa Chương Khả Khê, anh xin lỗi nói: “Anh biết, sau này sẽ không đâu.”
*
Công ty của Kỷ gia xuất thân từ ngành công nghiệp truyền thống. Thế kỷ trước cũng từng vang danh toàn quốc một thời, sau này thời đại chuyển hình phát triển, internet hưng khởi, công ty chuyển mình không thành công nên đã bị thời đại vô tình vứt bỏ, sa sút cho đến nay.
Ngày này, không biết ai truyền ra, công ty của họ bị thu mua, mà người thu mua chính là cháu nội của lão Kỷ tổng, con trai của Giám đốc Kỷ hiện tại, người sáng lập công ty đầu tư mạo hiểm nổi tiếng, hoàng thái tôn danh chính ngôn thuận của Kỷ gia.
Các công nhân kỳ cựu thì thầm bàn tán, cố gắng dò xem tin đồn là thật hay giả. Việc Kỷ Thị bị thu mua chỉ là chuyện một sớm một chiều, điều quan trọng là cuối cùng nhà họ Kỷ sẽ bán công ty cho ai. Ai nấy đều hoang mang, bởi họ đã sớm nhìn ra: lão Kỷ tổng thì thời đã qua, còn Giám đốc Kỷ lại kiểu “bùn nhão không trét nổi tường”, chẳng làm nên trò trống gì. Nếu một ngày Kỷ Thị thật sự rơi vào tay Kỷ Hàng, e là cả công ty lẫn những công nhân tận tâm nơi đây đều khó có kết cục tốt đẹp.
Rất nhiều người không hiểu, tại sao lão Kỷ tổng không chịu giao công ty cho cháu trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn mà cứ phải nâng đỡ cái gã phế vật vô dụng kia.
Họ nào biết đâu rằng, Kỷ Bắc Dương căn bản không thèm để mắt đến công ty của Kỷ gia. Việc anh thu mua bằng danh nghĩa cá nhân hiện tại, tất cả chỉ là để cho Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh một bài học.
Việc Kỷ Bắc Dương trước đây mặc kệ và thờ ơ đối đãi không phải vì anh bất lực, mà là vì anh chán ghét tiếp xúc với một số thứ thuộc về nhà họ Kỷ mà thôi.
Chương Khả Khê đã nói, đừng để họ làm tổn thương anh nữa. Kỷ Bắc Dương biết, vở kịch hài hước này cuối cùng cũng phải có đi tới hồi kết.
Trong vòng hai ngày, Bộ phận Xã giao và Pháp luật của Kỷ Thị đã gửi cho Kỷ Bắc Dương bản thỏa thuận tái cơ cấu cổ đông. Cuối cùng, công ty vốn đìu hiu ấy cũng đã cắn răng quyết liệt, tự tay loại bỏ khối u đã ăn sâu vào tận xương tủy. Năm cán bộ cấp cao, trong đó có cả Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh, bị Đại hội đồng cổ đông dùng tỷ lệ cổ phần tuyệt đối áp chế, thẳng tay gạch tên khỏi bộ máy quản lý.
Chu Uyển Oánh và Kỷ Hàng nhận được thư thỏa thuận, suýt chết vì tức. Họ điên cuồng tìm Kỷ Bắc Dương, nhưng căn bản không tìm thấy tung tích. Kỷ Hàng đi cầu xin lão Kỷ tổng đang nằm trên giường bệnh, còn Chu Uyển Oánh cùng đường, chỉ có thể đi tìm Hà Tấn Lâm.
Điều khiến bà ta cảm thấy kinh hoàng là không tìm thấy Hà Tấn Lâm.
Ngày thứ ba ở khách sạn, Kỷ Bắc Dương nhận được tin nhắn từ Đoàn Bằng Triển: ổ sản xuất m* t** đã bị triệt phá. Đội Phòng chống Tội phạm m* t** bắt giữ hơn hai mươi nghi phạm. Chỉ tiếc một tên đầu lĩnh cấp thấp, Đao Ca, đã bắt cóc Hà Tấn Lâm và trốn thoát bằng đường biển.
Hết chương 63