My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 64

Chương 64: Hàn Tấn chết rồi sao? 

Đoàn Bằng Triển nói: “Cậu từng đề nghị chúng tôi lưu ý hướng đi của Hà Tấn Lâm và Ủy ban Y tế Quốc tế. Qua nhiều ngày điều tra, chúng tôi phát hiện Hà Tấn Lâm có liên lạc thường xuyên với một giáo sư y học tên là Owen Davis. Owen nổi tiếng tai tiếng trong giới, nghe nói đã thực hiện nhiều thí nghiệm y học điên rồ trên cơ thể người, nhiều lần bị người ta tố cáo. ICPO(1) cũng đã điều tra rất lâu, nhưng ngại thế lực gia tộc Davis, vẫn luôn không có kết quả.”

(1) ICPO: Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (International Criminal Police Organization), thường được gọi là INTERPOL

Đoàn Bằng Triển nghiêm túc nói: “Dạo gần đây họ thường xuyên qua lại. Chúng tôi nghi ngờ Hà Tấn Lâm sẽ vì muốn có được sự che chở của gia tộc Davis, trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật nước ta, nên sẽ giúp ông ta thực hiện một số thí nghiệm vi phạm quy định. Nếu phân tích của chúng tôi không sai, hiện tại cậu và Tiểu Ngoan rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu của ông ta. Vì vậy, tại Hiệp hội Phục hồi chức năng, chúng tôi đã cử cảnh sát ngầm mai phục, hiện tại chỉ còn lại cậu. Bắc Dương, cậu đang ở đâu? Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ cử cảnh sát bí mật bảo vệ cậu.”

Kỷ Bắc Dương nói anh hiện tại không ở trong thành phố. Đoạn Bằng Triển rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chúng tôi đã triển khai điều tra trên toàn thành phố. Các tuyến đường ra khỏi thành phố cùng với cảng biển đều có người canh chừng. Không bao lâu là có thể bắt giữ họ. Vì vậy, mấy ngày này đặc biệt quan trọng, cậu tránh được thì tránh.”

Kỷ Bắc Dương hiểu ý Đoạn Bằng Triển, nói được.

Đoàn Bằng Triển dặn dò xong chuyện quan trọng, thở phào, uống nước nhuận họng. Giọng điệu hơi thoải mái hơn, nói: “Đội chống Tội phạm m* t** đã theo dõi băng nhóm buôn bán m* t** này ba năm rồi. Chúng len lỏi khắp cả nước, thủ đoạn tàn nhẫn, rất khó nhằn. Có thể bắt được ổ nhóm này đã đủ phấn chấn lòng người, không ngờ lần này có thể xóa sổ cả ổ sản xuất m* t**. Đây thật sự là một thành tích rực rỡ nhất của cảnh sát trong năm nay.”

Họ trò chuyện vài câu, phá vỡ không khí căng thẳng vừa rồi. Trước khi cúp điện thoại, Đoạn Bằng Triển nói: “Phải bảo trọng, gặp lại ở tiệc khánh công.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Kỷ Bắc Dương trở nên lạnh lẽo. Anh có một cảm giác như định mệnh đã an bài, bước cuối cùng tiến tới chiến thắng tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

Hà Tấn Lâm dám đụng vào đường dây m* t** cực kỳ nguy hiểm này, chắc chắn đã tính toán kỹ đường lui. Với sự hiểu biết của Kỷ Bắc Dương về Hà Tấn Lâm, để cứu mạng, ông ta nhất định dám bất chấp bằng bất cứ giá nào.

Chương Khả Khê không biết tại sao họ lại ở đây lâu như vậy. Theo cô quan sát, Kỷ Bắc Dương dường như cũng không đợi ai, hoặc có kế hoạch khác.

Họ hầu như ở trong phòng cả ngày. Ngoài những lúc Kỷ Bắc Dương “chơi” cùng cô, anh còn tham gia các cuộc họp trực tuyến. Cảm giác ngọt ngào quấn quýt xen lẫn sự nhàm chán khiến Chương Khả Khê vừa bị cuốn theo, vừa thấy bản thân lơ lửng trong một trạng thái ỷ lại mơ hồ. Cô thường nghĩ nếu mãi như thế thì tốt quá, nhưng đồng thời lại cảm thấy không thể buông thả hoàn toàn bản thân.

Lúc Kỷ Bắc Dương nghe điện thoại, Chương Khả Khê đi tắm, quấn khăn tắm đứng trước gương sấy tóc.

Kỷ Bắc Dương đẩy cửa bước vào, đi đến sau lưng Chương Khả Khê, lấy máy sấy tóc giúp cô. Sấy được một lúc, Kỷ Bắc Dương kéo tuột khăn tắm của cô ra.

Chương Khả Khê nhìn mình và anh trong gương. Kỷ Bắc Dương luôn chỉnh tề, quần áo gọn gàng, còn cô thì thường xộc xệch hoặc tr*n tr**ng. Sự đối lập rõ rệt khiến các giác quan của cô bị k*ch th*ch mạnh mẽ. Chiếc khăn tắm rơi xuống sàn, cô tựa lưng vào gương, mái tóc dài còn nửa ướt rủ che thân.

Mặt Chương Khả Khê ửng hồng, nói: “Chúng ta chưa thể về nhà sao?”

“Em muốn về à?”

“Cứ ở mãi khách sạn cũng không phải là cách.” Đôi mắt Chương Khả Khê ẩm ướt, do dự nói, “Bắc Dương, anh đang đợi điều gì?”

Kỷ Bắc Dương nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được. Anh giơ tay vuốt sợi tóc vương trên khóe môi hồng nhuận của Chương Khả Khê, nói: “Anh đang đợi bác sĩ của anh.”

Chương Khả Khê nghi hoặc khó hiểu: “Ý gì vậy, ahh!”

Kỷ Bắc Dương bất ngờ tiến vào, nói: “Bác sĩ của anh phạm pháp, cảnh sát đang truy bắt ông ta. Vì an toàn của em và anh, chúng ta tốt nhất tạm thời không nên trở về.”

Chương Khả Khê sau khi thích nghi, nhíu mày suy nghĩ. Tim cô thắt lại. Từ những lời Kỷ Bắc Dương nói, cô đã nghe ra một vài ý tứ. Điều quan trọng nhất là bác sĩ phạm pháp này rất có khả năng sẽ nhân cơ hội gây tổn thương cho Kỷ Bắc Dương trong lúc đang chạy trốn, vì vậy họ mới ẩn náu để tránh tai họa.

Mặc dù đang bị truy bắt chạy trốn, cũng muốn làm tổn thương Kỷ Bắc Dương. Chương Khả Khê nghĩ, nếu không phải vì muốn báo thù Kỷ Bắc Dương, thì là đối phương cho rằng Kỷ Bắc Dương có thể cung cấp trợ giúp nào đó cho việc chạy trốn của ông ta. Tóm lại, bất kể nguyên nhân gì, Chương Khả Khê đều trở nên bất an và sợ hãi.

Kỷ Bắc Dương hối hận vì đã nói cho cô chuyện đó vào lúc này. Anh mạnh mẽ tăng tốc, làm lý trí của Chương Khả Khê rối loạn, khiến cô không thể suy nghĩ được gì nữa.

*

Hàn Tấn cảm thấy trên mặt có chút ướt. Anh ta l**m một chút, có máu và có cả tuyết. Tuyết đang rơi, trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.

Trong đêm tuyết đầu mùa đẹp đẽ như vậy, anh lại ở nơi này. Hàn Tấn cố gắng cười một chút, nhưng chỉ làm vết thương ở khóe môi nhói đau.

“Hàn Tổng, cần gì phải vậy. Nếu Kỷ Bắc Dương xảy ra chuyện, toàn bộ Lăng Nhuận sẽ là của cậu. Theo tôi biết, mặc dù Hàn Tổng trên danh nghĩa là Tổng Giám đốc, nhưng phần lớn cổ phần của Lăng Nhuận đều nằm trong tay Kỷ Bắc Dương.” Hà Tấn Lâm nói, “Tôi không muốn làm khó cậu, tôi chỉ muốn biết Bắc Dương đang ở đâu.”

Đao Ca phía sau ông ta đột nhiên đạp một cước vào bụng Hàn Tấn, giọng lạnh lẽo: “Chúng ta không còn nhiều thời gian.”

Bụng Hàn Tấn đau nhói, phỏng chừng xương sườn đã gãy. Anh nằm liệt dưới đất, mặt mũi bầm dập, nhưng phong độ vẫn còn. Anh cười nói: “Các người muốn biết cậu ấy ở đâu thì làm khó tôi rồi. Khụ khụ khụ, tôi cũng muốn biết, nhưng tôi thật sự không biết.”

Hà Tấn Lâm ngồi xổm xuống, đột nhiên túm lấy cổ áo Hàn Tấn, nói: “Cậu là người thân cận nhất với nó, không thể nào không biết nó đi đâu.”

Hàn Tấn khà khà cười một tiếng, phun ra một búng máu, nói: “Tôi tính là người thân cận gì của cậu ấy chứ, tôi với cậu ấy đâu có chơi gay.”

Đao Ca một bên đột nhiên ấn đầu Hàn Tấn xuống, tay kia giơ một khẩu súng đen kịt, nòng súng chọc mạnh vào đầu Hàn Tấn, nói: “Mẹ nó, lão tử đánh chết ông ta ngay bây giờ, rồi đánh chết cả mày luôn! Đứa nào đứa nấy đều lừa gạt lão tử đúng không!”

Hà Tấn Lâm liếc hắn ta một cái, lạnh lùng nói: “g**t ch*t chúng tôi bây giờ, anh cũng không sống được.”

Vẻ mặt Đao Ca dữ tợn nhìn chằm chằm Hà Tấn Lâm, thở hổn hển. Các anh em của hắn đều bị bắt, hiện tại chúng đang trốn trong căn cứ thí nghiệm bí mật của Hà Tấn Lâm ở ngoại thành, cảnh sát đang lùng sục khắp nơi tìm chúng.

Hà Tấn Lâm dụ dỗ hắn ta đến đây, nói rằng họ cần tìm một người, sau đó phát sóng trực tiếp ca phẫu thuật người đó cho một bác sĩ nước ngoài. Gia tộc của bác sĩ đó sẽ dùng thế lực gia tộc bảo vệ bọn họ. Dù họ bị bắt, cảnh sát trong nước cũng không làm gì được họ.

Thần sắc Hà Tấn Lâm điên cuồng, đáy mắt lộ ra sự tự tin chưa từng có. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Đao Ca, nói: “Anh có thể không tin, nhưng chúng ta chỉ còn con đường sống này. Anh nghĩ sau khi bị cảnh sát bắt, phán ba bốn năm là có thể ra ngoài sao? Tội sản xuất m* t**, căn cứ vào liều lượng mà xem xét mức hình phạt, chúng ta chỉ có án tử hình.”

Đao Ca hung hăng hít thở, cuối cùng đồng ý nghe theo sự sắp xếp của Hà Tấn Lâm. Nhưng sau khi trốn thoát, họ tìm một ngày một đêm cũng không tìm được người mà Hà Tấn Lâm mong muốn, cuối cùng bất đắc dĩ đành trói Hàn Tấn lại.

Hàn Tấn sắp bị đánh chết, anh cuộn tròn trên mặt đất, trước mắt choáng váng từng cơn. Trong cơn đau nhức, tâm trí anh lại trở nên rõ ràng hơn. Anh nhớ lại những lời Bắc Dương đã nói với anh, nói sau này không cần đi gặp Bác sĩ Hà nữa. Anh nhớ thần sắc Bắc Dương lúc đó. Từ khi nào, Bắc Dương bắt đầu giấu anh làm một số việc: chuyện Y tế Phương Châu xảy ra, Hà Tấn Lâm bị cảnh sát truy nã, sắp xếp người phụ nữ khó hiểu, đột nhiên thu mua công ty Kỷ Thị… Những việc làm này của Kỷ Bắc Dương, Hàn Tấn thế nhưng không hề hay biết.

Anh đã từng hỏi Kỷ Bắc Dương, có chuyện gì chưa nói với anh không.

Kỷ Bắc Dương lúc đó đã trả lời thế nào nhỉ?

Hàn Tấn híp mắt, tuyết rơi lớn quá, lạnh quá, cô độc quá.

*

Chờ Chương Khả Khê tỉnh lại, sắc trời ngoài phòng đã tối, mặt đất phản chiếu ánh bạc, núi rừng lả tả phủ đầy trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông này.

Kỷ Bắc Dương đứng bên cửa sổ, bóng dáng uy nghiêm và tiêu điều.

Chương Khả Khê cảm nhận được điều gì đó, ngồi dậy, chăn từ ngực trôi tuột xuống.

Nghe thấy tiếng động, Kỷ Bắc Dương xoay người đi đến lấy chiếc chăn lông khoác lên người Chương Khả Khê, nói: “Điện thoại Hàn Tấn không gọi được.”

Chương Khả Khê sững sờ, hơi lạnh đột nhiên nhảy vọt lên sống lưng.

Kỷ Bắc Dương thì thầm: “Ba mẹ anh không thể uy h**p anh, ông bà quá lớn tuổi, bắt cóc họ sẽ trở thành gánh nặng.”

Anh chạm vào cặp mắt sợ hãi của Chương Khả Khê, nói: “Người có thể uy h**p anh nhất, đã được anh mang theo bên mình, bây giờ chỉ còn lại Hàn Tấn.”

Mắt Chương Khả Khê ngay lập tức tích đầy nước mắt, ngây ngẩn nhìn Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương nói: “Niềm vui ít ỏi khi còn nhỏ là do Hàn Tấn mang lại cho anh. Cậu ấy là người bạn rất tốt của anh, cậu ấy rất quan trọng đối với anh.”

** Đôi lời của Editor: Bắt đầu từ đoạn này, mình sẽ chuyển xưng hô của Bắc Dương với Hàn Tấn là ‘cậu’, vì ban đầu khi edit mình cũng không biết quan hệ của hai người là như thế nào, ai lớn tuổi hơn ai (mình đang giả định là Hàn Tấn lớn hơn Bắc Dương), độ thân thiết như thế nào. Với lại ban đầu Bắc Dương là người tự kỷ nên mình nghĩ anh ấy không có nhiều cảm xúc hay gần gũi với ai nên mình dùng đại từ chung chung là ‘anh’ thay vì đại từ ‘cậu’ khi Bắc Dương nói về Hàn Tấn. Nếu có thời gian beta lại toàn bộ truyện mình sẽ sửa lại sau.

Chương Khả Khê nhắm mắt lại, nước mắt tức khắc chảy xuống. Cô nắm chặt chăn, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nói: “Em biết, em hiểu. Anh muốn em phải làm gì?”

Kỷ Bắc Dương dùng ngón tay lau đi nước mắt cô, nói: “Người Hà Tấn Lâm muốn là anh, cho nên ông ta nhất định sẽ dùng an nguy của Hàn Tấn để uy h**p anh. Anh muốn đi gặp ông ta.”

Anh dừng lại một chút, nói: “Em ở lại đây hoặc về quê em đều được. Anh sẽ gọi điện thoại kêu một người đến ở cùng em, tên cô ấy là Ôn Thiến. Cô ấy xuất thân là vệ sĩ, thân phận đáng tin cậy. Có cô ấy bảo vệ em, anh sẽ yên tâm.”

Có thể không đi không? Em không muốn anh đi. Có thể không đi không, em rất sợ hãi. Cô rất muốn nói những lời này, nhưng cô không dám nói.

Chương Khả Khê cắn răng, con người là ích kỷ, cô cũng vậy, nên lý trí và tình cảm đang điên cuồng giằng xé nhau. Cô không dám khóc, không thể suy sụp. Cô sợ những lời cô nói ra sẽ khiến Kỷ Bắc Dương thất vọng, buồn lòng và khó xử.

Chương Khả Khê chịu đựng nước mắt, bắt đầu mặc quần áo. Kỷ Bắc Dương kéo cô vào lòng, hôn trán cô, nói: “Mối quan hệ giữa anh và Hà Tấn Lâm cuối cùng cũng phải kết thúc. Ông ta đã chữa khỏi cho anh, và cũng vô số lần suýt g**t ch*t anh. Vì khoảnh khắc này, anh đã lên kế hoạch rất nhiều năm, Chương Khả Khê. Nếu không có em, trong trường hợp bất đắc dĩ, anh thậm chí tình nguyện chọn cùng ông ta đồng quy vu tận.”

Động tác Chương Khả Khê dừng lại, mắt cô đỏ hoe nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương kéo tay cô, đặt lên một chỗ vừa khép miệng ở xương bả vai phía sau, chạm trán với cô, nói: “Đừng lo lắng, anh đã chuẩn bị mọi phương án. Sau khi anh rời đi, anh sẽ liên hệ với cảnh sát đã nói chuyện với anh hai ngày trước, sau đó mới đi gặp Hà Tấn Lâm. Chương Khả Khê, anh sẽ trở về. Anh còn muốn kết hôn với em, chúng ta còn cùng nhau sinh em bé.”

Chương Khả Khê nhào vào lòng anh, nghẹn ngào nói: “Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về.”

Kỷ Bắc Dương xoa đầu cô, “Được.”

Chương Khả Khê lau nước mắt, mắt đỏ hoe mỉm cười, nói: “Còn thời gian không? Chúng ta lại làm một lần nữa đi.”

Cô cúi người ôm chặt anh, nói: “Không dùng bao.”

*

Hà Tấn Lâm dùng một chiếc điện thoại kiểu cũ không thể lên mạng gọi cho Kỷ Bắc Dương.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, khu rừng không xa ở ngoại thành trắng xóa một mảng.

Kỷ Bắc Dương nghe điện thoại, bình tĩnh nói: “Tôi còn đang nghĩ ông chuẩn bị khi nào gọi cho tôi.”

Hà Tấn Lâm nói: “Bắc Dương, cậu là Bắc Dương của tôi sao?”

“Của ông?” Kỷ Bắc Dương châm chọc, “Tôi khi nào là của ông?”

Hà Tấn Lâm nhìn tuyết, nói: “Thật hoài niệm đứa trẻ ngoan ngoãn ngày trước.”

Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Ngoan ngoãn? Chỉ là ảo giác của ông thôi, chú Hà. Món quà tôi tặng ông, ông thích không?”

Ánh mắt Hà Tấn Lâm ác độc nảy ra, “Quả nhiên là cậu! Cậu làm sao mà phát hiện được!”

Kỷ Bắc Dương không trả lời ông ta, nhàn nhạt hỏi: “Hàn Tấn chết rồi sao?”

Hà Tấn Lâm cúi đầu nhìn Hàn Tấn thoi thóp, nói: “Nó là bạn của cậu, tôi sao nỡ làm tổn thương nó.”

“Cho cậu ấy nghe điện thoại, tôi muốn nghe thấy giọng nói của cậu ấy.”

Hà Tấn Lâm ngồi xổm xuống, đặt điện thoại bên tai Hàn Tấn.

Kỷ Bắc Dương gọi tên anh ta như thường ngày: “Hàn Tấn, sợ hãi không?”

Ánh mắt đờ đẫn của Hàn Tấn dần tỉnh táo lại. Anh ta cười, một nụ cười vương máu, nói: “Không sợ, chỉ là hơi buồn thôi. Sau này những chuyện hố người như vậy có thể cho tôi chơi cùng được không?”

Kỷ Bắc Dương nói được.

Hà Tấn Lâm cho anh một địa chỉ, nói: “Đợi ở đây, sẽ có người đến đón cậu. Nếu cậu báo cảnh sát, hoặc có dị thường khác, tôi sẽ lập tức giết Hàn Tấn. Cậu phải tin tôi, đến nước này rồi, có thể kéo thêm một người làm đệm lưng đều là đáng giá.”

Cúp điện thoại. Nửa giờ sau, Kỷ Bắc Dương đúng hẹn đến nơi. Đó là một ngôi làng trong thành phố ở ngoại ô, ngôi làng đang đối mặt với việc phá dỡ di dời. Hầu hết cư dân đã chuyển đi, tường ven đường rách nát, đất đai đầy rác rưởi và tạp vật. Cả ngôi làng bóng tối dày đặc, giống như một vùng đất chết.

Gió đêm cuốn theo tuyết trắng, lửng lơ xuyên qua những con hẻm trống rỗng bị bỏ hoang.

Tiếng nức nở than khóc truyền ra từ cửa sổ tan vỡ và những căn phòng sụp đổ.

Bước chân Kỷ Bắc Dương in dấu rõ ràng trên nền tuyết. Anh thong thả bước đi, giữa gió tuyết bất động, tiến vào ngôi làng giống như vùng đất ma này.

Trên bậc thang đặt một chiếc túi. Kỷ Bắc Dương làm theo yêu cầu, đứng trong bóng đêm, trùm chiếc túi lên đầu.

Không lâu sau, một luồng điện giật mãnh liệt đột ngột đánh úp từ sau gáy. Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại, ngã xuống mặt đất.

Hết chương 64

Bình Luận (0)
Comment