Ba giờ sáng, bà nội Kỷ ký vào tờ thông báo bệnh tình nguy kịch thứ hai mà bệnh viện đưa ra.
Chương Khả Khê sốt cao không lùi, rơi vào hôn mê.
Ba Chương ôm con gái, đi theo Kim Mộ Mịch, đưa Chương Khả Khê về phòng bệnh.
Từ miệng Kim Mộ Mịch và Đoàn Bằng Triển, ba Chương đại khái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn Chương Khả Khê đang truyền dịch trên giường bệnh, ông cảm thấy vô cùng đau lòng.
Phần Kim Mộ Mịch không biết được Đoàn Bằng Triển bổ sung hoàn chỉnh. Thần sắc cô ấy trầm trọng, dựa vào người Lộ lão sư, nói nhỏ một câu: “Kỷ Bắc Dương thật không dễ dàng.
Cảnh sát phụ trách thu thập chứng cứ đến bệnh viện, nói với Đoàn Bằng Triển rằng tại nơi tìm thấy con tin, họ đã lục soát được gần 100g SWG – một loại thành phần tinh luyện từ thuốc mê, là một trong những thành phần quan trọng để tổng hợp loại m* t** mới mà băng nhóm buôn bán m* t** này đang bán.
Tội danh chế tạo m* t** của Hà Tấn Lâm là không thể trốn thoát. Cảnh sát còn nói, Hà Tấn Lâm tạm thời bị giam giữ ở trại tạm giam, cùng với những kẻ buôn m* t** bị bắt trước đó chờ xét xử. Hà Tấn Lâm dường như đã phát điên, gặp ai cũng cầu xin, nói nghiên cứu của mình còn chưa viết xong. Ông ta nói đợi đến khi hoàn thành luận văn, phát hiện của ông có thể thúc đẩy lịch sử nghiên cứu bệnh tự kỷ toàn thế giới tiến tới một tương lai tươi sáng, ông ta sẽ trở thành vĩ nhân trong lịch sử nghiên cứu bệnh tự kỷ, tạo phúc cho toàn nhân loại.
Ông ta cầu xin cảnh sát, nói đằng nào Kỷ Bắc Dương cũng không sống được, hãy cống hiến não bộ của Kỷ Bắc Dương ra, để ông ta hoàn thành nghiên cứu của mình đi.
Lời này khiến Đoàn Bằng Triển tức giận chửi ầm lên, phất tay bảo đồng nghiệp mau chóng đưa người đi.
Bệnh viện liên tiếp đưa ra hai tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, khiến mọi người canh giữ ở bệnh viện hoảng sợ trong lòng. Bà nội Kỷ ngồi trên ghế khu chờ, tinh thần dần bị thời gian bào mòn, trông càng thêm già nua.
Kỷ Hàng ra ngoài hút thuốc, quay lại thấy mẹ già vẫn cố chấp ngồi đó như tượng, bèn nói: “Mẹ, mẹ về trước chờ đi, có tin tức con sẽ báo cho mẹ.”
Bà nội Kỷ mặt lộ vẻ bi thương, nói: “Mẹ phải ở lại đây, thay mặt nhà họ Kỷ tiễn nó đoạn đường cuối cùng.”
Môi Kỷ Hàng mấp máy, bị thần sắc bi thảm của bà cụ lây nhiễm, cũng cảm thấy một tia đau lòng. Dù sao cũng là con trai mình, tuy mấy năm nay không quan tâm, nhưng cũng là máu mủ ruột rà.
Cơn đau lòng của Kỷ Hàng chưa kịp kéo dài bao lâu thì bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Người gọi là Chu Uyển Oánh. Kỷ Hàng bước nhanh ra ngoài nghe điện thoại, đứng trong gió lạnh rạng sáng oán trách chửi bới với Chu Uyển Oánh trong điện thoại.
Mắng nhau một hồi, Chu Uyển Oánh bỗng nhiên nhắc tới một câu gì đó. Kỷ Hàng dừng lại, quay đầu nhìn tòa nhà cấp cứu vẫn sáng đèn giữa đêm khuya, che miệng, hạ thấp giọng nói: “Người đàn bà như cô thế mà bây giờ lại khôn ra đấy. Nếu cô không nhắc, tôi suýt nữa đã quên. Nhưng chuyện này còn phải hỏi ý kiến luật sư trước đã. Để tôi hỏi, cô đừng nói lung tung ra ngoài, nếu không bị truyền ra ngoài, mặt mũi tôi và cô đều không còn đâu.”
Chu Uyển Oánh cười lạnh vài tiếng, nói: “Muốn hỏi thì hỏi nhanh lên, tôi bây giờ sẽ chạy đến bệnh viện ngay. Đừng có giở trò gì với tôi, Bắc Dương cũng là con trai tôi.”
Kỷ Hàng khinh thường cúp điện thoại, lại mò mẫm lấy ra một điếu thuốc, nhìn lên bầu trời đầy sao nhả khói, nghĩ đến danh tiếng của Bắc Dương trong giới tài chính những năm này, tay kẹp thuốc của Kỷ Hàng kích động run rẩy.
Trước đây, dù không chủ ý tìm hiểu, ông ta vẫn đôi lần nghe người khác nhắc đến cái tên Kỷ Bắc Dương. Lăng Nhuận nhiều lần góp mặt trong bảng xếp hạng “Top 100 tổ chức đầu tư hoạt động tích cực nhất trong lĩnh vực đầu tư vào các công ty kỳ lân(1) toàn cầu” do Hồ Nhuận(2) công bố. Với lịch sử hoạt động chỉ hơn mười năm, danh mục đầu tư trực thuộc Lăng Nhuận đã vượt mốc 200 công ty. Không những trải rộng trên nhiều lĩnh vực, các dự án của họ đều rất hot; ngay cả những nền tảng internet mới nổi gần đây, phía sau ít nhiều cũng có dòng vốn từ Lăng Nhuận.
(1) Công ty kỳ lân (Unicorn) là thuật ngữ dùng để chỉ các startup công nghệ có giá trị từ 1 tỷ USD trở lên, nhưng chưa niêm yết trên sàn chứng khoán và chưa bị tập đoàn lớn thâu tóm.Thuật ngữ này do Aileen Lee, nhà đầu tư mạo hiểm Mỹ, đặt ra để mô tả các công ty cực kỳ hiếm hoi và tăng trưởng thần tốc — “hiếm như kỳ lân”.
(2) Hồ Nhuận ( Hurun / 胡润): Tổ chức nghiên cứu và truyền thông do Rupert Hoogewerf sáng lập, nổi tiếng với các bảng xếp hạng doanh nhân, tỷ phú và công ty kỳ lân toàn cầu. Các báo cáo của Hồ Nhuận được xem là chỉ dấu quan trọng về xu hướng đầu tư và tầng lớp giàu có tại Trung Quốc và thế giới.
Kỷ Hàng rít mạnh mấy hơi thuốc, trong mắt có vài phần thống khoái. Mới mấy ngày trước, ông ta còn tức giận vì bị Kỷ Bắc Dương đá ra khỏi hội đồng quản trị, thậm chí nảy sinh ý định đi cầu xin Kỷ Bắc Dương. Mà hiện tại, ông ta không chỉ có thể lấy lại cổ phần ban đầu, ngay cả công ty kia của Kỷ Bắc Dương cũng sẽ là của ông ta.
Tài sản khổng lồ mà Lăng Nhuận đại diện, Kỷ Hàng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy máu huyết sôi trào.
Kỷ Hàng lấy điện thoại ra, gọi cho luật sư thường liên hệ của Kỷ gia, úp mở đề cập một chút về tình hình hiện tại của ông ta.
Luật sư từng làm việc với lão Kỷ tổng một thời gian, hiện tại cũng không còn trẻ, có văn phòng luật riêng. 4-5 giờ sáng nhận được điện thoại bị đánh thức cũng không vui vẻ gì cho cam, kiên nhẫn nghe Kỷ Hàng nói xong, nói: “Kỷ tiên sinh, có một tình huống có thể anh không rõ lắm, tôi sẽ đến tìm anh ngay bây giờ.”
Kỷ Hàng nói được, báo địa chỉ cho ông ấy.
Luật sư cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo. Vợ ông ấy hỏi ông đi đâu, gọi vài tiếng luật sư mới phản ứng lại.
Vợ ông ấy lo lắng bảo ông tìm người khác đi thay, tuổi đã cao rồi, đừng giày vò nữa.
Luật sư mặc quần áo xong, thẫn thờ một lát, nói: “Tôi không sao, chẳng qua cảm thấy có chút đau lòng, một đứa trẻ rất tốt có thể đã xảy ra chuyện.”
*
Mãi đến gần 5 giờ sáng, Chương Khả Khê mới truyền dịch xong. Y tá rút kim tiêm trên mu bàn tay cô, cơn đau làm Chương Khả Khê nhíu mày một cái, nhưng vẫn không tỉnh.
Trời đã sáng, Ôn Thiến bảo ba Chương đi ăn chút cơm, cô ấy sẽ ở lại đây trông.
Ba Chương cảm thấy làm phiền cô gái nhỏ nhà người ta thật ngại, Ôn Thiến nói chăm sóc Chương tiểu thư vốn dĩ là trách nhiệm của cô ấy.
Ba Chương vẫn chưa hiểu rõ con gái rốt cuộc đã gặp chuyện gì trong mùa đông này, nhưng hiện tại không phải lúc truy hỏi. Ông đứng dậy, nói: “Chú đi ra ngoài gọi điện thoại, tiện thể mua bữa sáng. Cô Ôn ăn gì?”
Ôn Thiến nói cái gì cũng được, ba Chương liền đi ra ngoài.
Gần bệnh viện có một quán ăn sáng rất lớn. Hiện tại còn quá sớm, người không nhiều, bánh bao nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Ba Chương ăn một chút, lại gọi thêm mấy bát cháo và bánh trứng. Đang chuẩn bị tính tiền thì có hai người từ bên ngoài đi vào. Một người trong số đó ông đã từng gặp một lần bên ngoài phòng cấp cứu, nghe người khác gọi là Kỷ tiên sinh. Ba Chương đoán người này chính là ba bạn trai của con gái.
Kỷ Hàng nói: “Luật sư Lý làm phiền ông quá, sớm thế này còn bắt ông đi một chuyến.”
Ba Chương cúi đầu đứng một bên bỏ dưa muối vào túi, nghe thấy Kỷ Hàng nói.
Luật sư Lý xua tay, thần sắc trầm trọng nói: “Kỷ tổng hiện tại tình hình thế nào?”
Kỷ Hàng khựng lại. Ông ta cũng được coi như là ‘tổng’, nhưng trong trường hợp có Kỷ Bắc Dương, bất luận bản thân anh có mặt hay không, ‘Kỷ tổng’ vĩnh viễn đều chỉ Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Hàng cau mày giả vờ đau khổ thở dài, nói: “Hiện tại vẫn đang cấp cứu, nhưng bệnh viện đã đưa ra hai lần thông báo bệnh tình nguy kịch. Tôi không biết đứa nhỏ này ở bên ngoài gặp phải chuyện gì, người làm cha như tôi thật sự quá thất trách.”
Luật sư Lý an ủi vài câu. Trong mắt Kỷ Hàng ngấn lệ, nói: “Hiện tại điều duy nhất có thể làm là để con nó ra đi thanh thản, không còn bất kỳ lo lắng băn khoăn nào.”
Luật sư Lý những năm đầu nhậm chức tại công ty của Kỷ gia, sau đó mở văn phòng luật sư, chủ yếu giải quyết các vụ tranh chấp tài chính. Bình thường tiếp xúc với nhiều ông chủ công ty, đối với nhà họ Kỷ cũng có nghe nói. Ai cũng biết Kỷ Bắc Dương tuổi trẻ tài cao, thông minh hơn người, và ai cũng biết thằng cha già của anh không học vấn không nghề nghiệp, miệng ăn núi lở.
Người ta thường nói trước giường bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo, có một người ba như thế này, đủ lòng người lạnh buốt.
Hiểu được ý của Kỷ Hàng, luật sư Lý nói: “Về việc phân chia di sản của Kỷ tổng, tôi ở đây có một tập tài liệu, Kỷ tiên sinh xem xong rồi hãy nói.”
Ba Chương lặng lẽ gói ghém bữa sáng mang cho Ôn Thiến và con gái, xách đi ra khỏi quán ăn sáng.
Chương Khả Khê vẫn chưa tỉnh, yếu ớt co lại thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay vùi trong chăn, cánh môi khô nứt vì sốt.
Nhìn con gái thần sắc bệnh tật, lại nhìn người làm ba kia, ba Chương cảm thấy một trận đau lòng không nói nên lời.
Con cái còn đang cấp cứu, người làm ba liền bắt đầu tính toán di sản của con trai.
Ba Chương không biết chàng trai đang được cấp cứu kia là người như thế nào, nhưng ông biết con gái nhất định là vô cùng yêu thích.
Hơn 6 giờ sáng, Chương Khả Khê cuối cùng cũng hạ sốt. Cô mơ màng muốn ngồi dậy, bị ba Chương ấn xuống.
Đôi mắt Chương Khả Khê sưng đỏ, mờ mịt nhìn ông, dường như nhớ ra điều gì, môi run rẩy, lời còn chưa nói ra, nước mắt đã ướt gối, “…… Anh ấy.”
Ba Chương biết cô muốn nói gì, “Vẫn đang cấp cứu, bác sĩ đều chưa từ bỏ, Khê Khê con cũng không thể từ bỏ.”
Chương Khả Khê nhắm mắt lại, trái tim co thắt đau nhói, th* d*c. Cô sợ hãi biết bao, sợ hãi sau khi mình tỉnh lại sẽ nhận được tin tức khiến cô đau đớn muốn chết. Cô liều mạng muốn tỉnh táo, cô muốn biết tin tức của Kỷ Bắc Dương sớm nhất.
Chương Khả Khê lau nước mắt, khàn giọng nói: “Con muốn đi đợi anh ấy ngoài phòng phẫu thuật.”
“Được, ăn chút gì đi, ba đi cùng con.”
Chương Khả Khê miễn cưỡng uống được vài ngụm cháo liền không uống nổi nữa. Ba Chương dùng chiếc áo khoác lông vũ lớn của ông bọc kín mít Chương Khả Khê lại, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, cẩn thận nhét ống quần vào, đỡ Chương Khả Khê rời khỏi phòng bệnh.
Khi họ xuống tới nơi, Kim Mộ Mịch và Lộ Tắc Vũ đã ở cửa phòng phẫu thuật.
Thấy Chương Khả Khê, Kim Mộ Mịch bước nhanh tới, nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Chương Khả Khê mặt tái nhợt, gật đầu.
Kim Mộ Mịch quay đầu nói với một người đàn ông trung niên: “Luật sư Lý, cô ấy chính là Chương Khả Khê.”
Luật sư Lý đang định đi tới, Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh vừa đến giơ tay ngăn cản ông ấy, biểu cảm có vài phần khó coi, dường như không muốn ông ấy qua đó.
Luật sư Lý lịch sự gật đầu với hai người, tránh bọn họ, đi đến trước mặt Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê mờ mịt nhìn ông ấy.
Luật sư Lý nói: “Chào Chương tiểu thư, tôi là luật sư, tôi họ Lý. Nửa tháng trước Kỷ tổng đã giao tài liệu này cho tôi.”
Luật sư Lý lấy từ trong cặp tài liệu ra đưa cho Chương Khả Khê, tiếp tục nói: “Đây là bức thư tay《Thư tuyên bố Di chúc thừa kế》 do chính tay Kỷ tổng viết, tặng toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa mình cho Chương tiểu thư.”
Trên《Thư tuyên bố》, nét chữ tuấn dật của Kỷ Bắc Dương viết —— Tôi xin lập di chúc tại đây, đối với toàn bộ tài sản sở hữu của bản thân, xử lý như sau:
Tôi tự nguyện để lại toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa tôi cho bà Chương Khả Khê, bao gồm thu nhập, tiền gửi, chứng khoán, bất động sản, cổ phần, sau đây đính kèm chi tiết tài sản cụ thể.
Di chúc này là di chúc cuối cùng, nếu sau này phát hiện có di chúc khác hoặc bản thảo di chúc, tất cả đều coi là không có hiệu lực.
Di chúc này được làm thành ba bản, một bản do bản thân tôi giữ, một bản sau khi tôi chết do luật sư giao cho người được ủy thác thi hành giữ, một bản do phòng công chứng bảo quản.
Người lập di chúc: Kỷ Bắc Dương
Chương Khả Khê ngơ ngác nhìn tờ tuyên bố, nhìn chằm chằm ba chữ cuối cùng, tay cầm tờ giấy run rẩy dữ dội. Tờ tuyên bố kêu sột soạt, phảng phất như lớp băng vỡ vụn trong đêm đông giá rét, nước biển lạnh băng ập tới, nhấn chìm Chương Khả Khê.
Chu Uyển Oánh nói: “Không thể nào, tôi không tin, nhất định là nó dụ dỗ con trai tôi viết!”
Kỷ Hàng nói: “Đúng vậy, luật sư Lý, tôi hy vọng các ông thận trọng.”
Chương Khả Khê sắp nghẹt thở, tờ di chúc tuyên bố dường như nặng ngàn cân, cô cầm không nổi tờ giấy mỏng manh ấy, suýt nữa ngã quỵ.
Luật sư Lý nói: “Chương tiểu thư, xin cô nhận lấy.”
Chương Khả Khê đột nhiên có sức lực, nhét tờ tuyên bố trở lại lòng luật sư, vội vàng nói: “Tôi không cần, tôi không biết ông đang nói cái gì, di chúc cái gì, Kỷ Bắc Dương vẫn đang trong phòng phẫu thuật, tại sao lại đưa cho tôi cái này.”
Luật sư Lý nói: “Đối với chuyện xảy ra với Kỷ tổng tôi vô cùng tiếc nuối, nhưng những thứ này là ——”
Chương Khả Khê bịt tai lại, lắc đầu, “Ông đừng nói nữa, ông đừng nói gì cả, tôi đang đợi anh ấy ra, tôi đang đợi anh ấy!!! Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy sẽ bình phục, tôi không cần đồ của ông, ông đi đi, ông đi mau, đừng đưa cho tôi, không cần!!!”
Cô điên cuồng lắc đầu, từ từ ngồi bệt xuống đất.
Chu Uyển Oánh nghĩ đến cái gì, mắt sáng lên, đẩy người khác ra, nói với luật sư Lý: “Nếu nó không nhận, có phải là ——”
Luật sư Lý lạnh mặt, nói: “Sẽ quyên góp toàn bộ cho Hội Chữ Thập Đỏ.”
Chương Khả Khê ngồi xổm trên mặt đất, bịt chặt tai. Ba Chương nhất thời không kéo nổi con gái đứng dậy.
Kim Mộ Mịch ngồi xổm xuống ôm lấy cô, nói: “Muốn khóc thì khóc đi, tôi biết cô rất đau khổ, nhưng Khả Khê cô không thể không nhận, đây là thứ Kỷ Bắc Dương muốn cho cô. Anh ấy quá yêu cô, anh ấy muốn đem tất cả của mình cho cô, đây là tâm ý của anh ấy, sao cô có thể từ chối.”
Mặt Chương Khả Khê đầm đìa nước mắt, Kim Mộ Mịch cũng vậy, cô ấy nghẹn ngào dùng ngón tay giúp Chương Khả Khê lau nước mắt, nói: “Anh ấy muốn cô sống như một nàng công chúa, vĩnh viễn không cần bôn ba vì tiền. Nếu anh ấy buộc phải rời đi, tiền của anh ấy chính là thứ duy nhất có thể bầu bạn với cô. Anh ấy sợ cô không đủ tiền, sợ cô vất vả vì tiền, sợ cô vì tiền mà túng quẫn khó xử. Anh ấy muốn cô tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, làm một Chương Khả Khê vui vẻ.”
Chương Khả Khê khóc đến mức không nhìn rõ người trước mặt, cô nghẹn ngào run rẩy, “…… Tôi biết, nhưng tôi sợ quá…… Tôi sợ tôi cầm tờ giấy này, Bắc Dương sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa……”
Cách đó không xa, đèn báo “Đang phẫu thuật” sáng suốt một ngày một đêm bỗng nhiên tắt. Ngay sau đó cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ dìu một bác sĩ lớn tuổi khác đi ra.
Bác sĩ lớn tuổi nói: “Ai là người nhà của Kỷ Bắc Dương?”
Chương Khả Khê được Kim Mộ Mịch đỡ dậy, cuống quýt loạng choạng chạy tới.
Bác sĩ nói: “Trải qua một ngày một đêm cấp cứu, vết thương nhiễm trùng của bệnh nhân đã được kiểm soát, chức năng tim phổi cũng đang dần hồi phục, hiện tại đã chuyển vào ICU để theo dõi.”
Tai Chương Khả Khê như bị điếc, rất lâu sau cô mới nghe hiểu lời bác sĩ nói. Niềm vui sướng điên cuồng trào dâng trong lòng Chương Khả Khê, cô không ngừng cúi đầu cảm ơn.
Bác sĩ nói: “Ý chí cầu sinh của bệnh nhân rất mạnh, hai lần tim ngừng đập nhưng đều khôi phục nhịp tim thành công sau khi sốc điện. Chính ý chí cầu sinh của cậu ấy khiến chúng tôi không từ bỏ, cũng nên cảm ơn chính cậu ấy.”
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Chương Khả Khê cảm thấy một trận chóng mặt, cô vịn vào ba Chương, dựa vào lòng ông, khóc òa lên một cách bừa bãi.
Đợi Chương Khả Khê bình ổn cảm xúc, được sự cho phép của bác sĩ, Chương Khả Khê đi vào hành lang bên ngoài ICU, nhìn người bên trong qua cửa kính cách ly dày.
Kỷ Bắc Dương toàn thân cắm đầy ống dẫn, các loại thiết bị y tế lớn vây quanh giường bệnh của anh. Anh nằm yên tĩnh ở đó, đeo mặt nạ oxy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đường cong điện tử màu xanh lục trên máy điện tâm đồ bên cạnh đang vẽ ra những đỉnh và đáy theo quy luật.
Chương Khả Khê yếu ớt cười, dùng ánh mắt vẽ lại đường nét khuôn mặt anh, lẩm bẩm nói: “…… Em đợi được rồi.”
Hết chương 67