Kim Mộ Mịch thay thế Chương Khả Khê đến an ủi Hàn Tấn. Hàn Tấn đã nằm trong phòng phẫu thuật ba tiếng đồng hồ. Chiều hôm qua anh ta được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển thẳng vào phòng bệnh thường. Anh ta bị gãy hai cái xương sườn, chủ yếu là bị ngoại thương và mất máu quá nhiều.
Biết tin tình hình Kỷ Bắc Dương không khả quan, anh ta vẫn luôn không dám ngủ say. Cứ cách một lúc tỉnh lại là phải hỏi thăm tình hình. Y tá khuyên anh ta nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng Hàn Tấn làm sao ngủ được.
Khác với những người khác, Hàn Tấn gần như là trơ mắt nhìn Kỷ Bắc Dương gặp nạn. Vết thương của Kỷ Bắc Dương bị rạch từ vị trí sau gáy, máu tươi tuôn trào từ da đầu. Tiếp theo, Hà Tấn Lâm lấy ra chiếc khoan thủ công. Khi thuốc mê dạng hít chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, Hà Tấn Lâm liền ra tay. Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy không kiểm soát, gân xanh trên thái dương nổi lên, sắc mặt trắng bệch như giấy. Sau đó không bao lâu, cậu ấy không còn động tĩnh gì nữa.
Hàn Tấn kinh hoàng đến cực điểm. Cả đời này anh ta chưa từng sợ hãi đến thế. Bắc Dương của anh ta, người bạn mà anh hết lòng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chưa từng nói một câu nặng lời, cứ như vậy bị tổn thương ngay trước mắt anh, mà anh lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bạn của anh, tuy sinh ra đã có khiếm khuyết, nhưng lại rất lương thiện. Cậu ấy sẽ cứu giúp động vật, cũng sẽ đưa tay giúp đỡ người gặp nạn. Cậu ấy nhẫn nhịn mọi sự bất công và trách cứ, gian nan nhẫn nhịn trưởng thành. Chẳng lẽ chỉ vì cậu ấy im lặng nghe lời, nên phải bị người ta ám toán và tra tấn như vậy sao.
Hàn Tấn cuối cùng cũng biết vì sao Bắc Dương kháng cự điều trị. Cậu ấy kháng cự không phải là việc điều trị, mà là người bác sĩ bị Kỷ gia cưỡng ép gán cho cậu ấy. Cậu ấy kháng cự là những người thân không thể thấu hiểu cậu ấy, xem nhẹ nỗi đau của cậu ấy, và thờ ơ với cậu ấy.
Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn nghe lời đi tái khám suốt bao năm qua.
Hàn Tấn cũng biết tại sao Kỷ Bắc Dương giấu anh. Bởi vì Bắc Dương đang dùng cách của mình để bảo vệ anh, để anh không phải cùng gánh vác nỗi đau do gia đình ruột thịt mang lại, không cần rơi vào bất kỳ âm mưu ám toán nào.
Năm 16 tuổi, Kỷ Bắc Dương vô tình làm bị thương Hàn Tấn. Nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất đầu rơi máu chảy, nội tâm Kỷ Bắc Dương tràn đầy thấp thỏm lo âu và tuyệt vọng u ám. Cậu ấy không biết tại sao mình đã cẩn thận uống thuốc và điều trị, mà vẫn mang lại tổn thương cho người bên cạnh.
Năm đó, Hàn Tấn nằm viện, nên không biết Kỷ Bắc Dương, người đã làm mình bị thương, một mình rời nhà, lang thang không mục đích đi đến cầu lớn Nam Châu, cầm một con dao nhỏ, nhìn dòng máu loãng trên cánh tay từng chút chảy vào nước biển. Sóng biển cuộn trào mãnh liệt dường như có thể cuốn đi tất cả, bao gồm cả việc cậu ấy không được bất cứ ai yêu thích.
Kim Mộ Mịch nói với Hàn Tấn rằng Kỷ Bắc Dương đã được cứu sống, hiện đang ở trong ICU cách ly theo dõi. Biết được tin này, Hàn Tấn cuối cùng cũng nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon. Anh mơ một giấc mơ, mơ thấy năm 16 tuổi, anh dạy Kỷ Bắc Dương bắt đầu đua xe. Họ rong ruổi đuổi bắt trên đường đua, tự do vô cùng, adrenalin bùng nổ, sảng khoái k*ch th*ch, không gì trói buộc.
Chương Khả Khê sốt cao hai ngày không hạ, hôm nay uống thuốc một lần nhiệt độ cơ thể liền trở lại bình thường. Bác sĩ nói cô bị đau buồn quá độ, hiện tại bạn trai không sao, cô cũng theo đó mà khỏe lại.
Lúc nói lời này, ba Chương đứng ngay bên cạnh nghe. Mặt Chương Khả Khê đỏ bừng, ngại ngùng vô cùng.
Ba Chương xoa đầu cô, nói: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Chương Khả Khê cùng ba ăn cơm cá kho dưa chua cà chua ở bên ngoài. Hai giờ chiều, y tá phòng ICU giao ban. Bình thường hành lang bên ngoài ICU cũng bị khóa, chỉ có giờ giao ban đổi thuốc, người nhà bệnh nhân mới có thể vào bên trong hành lang, nhưng cũng không thể vào phòng ICU, chỉ có thể đứng ngoài hành lang nhìn bệnh nhân qua cửa kính trên cửa.
Chương Khả Khê muốn tranh thủ khoảng thời gian này để thăm Kỷ Bắc Dương.
Thăm bệnh nhân ở ngoài hành lang phòng ICU cũng phải mặc quần áo vô khuẩn dùng một lần và đeo khẩu trang. Chương Khả Khê thay quần áo, đi theo y tá vào trong, đến ngoài cửa phòng có ghi tên Kỷ Bắc Dương.
Buổi sáng cô bị sốt, thần trí không rõ, mắt cũng khóc sưng lên. Bây giờ hết sưng, mới cảm thấy nhìn rõ hơn.
Chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, Kỷ Bắc Dương đã gầy đi trông thấy. Vốn dĩ da anh đã rất trắng, nay nằm dưới ánh đèn dây tóc lạnh lẽo, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, mang theo vẻ yếu ớt bệnh tật.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, anh vẫn đẹp đến nao lòng. Trong mắt Chương Khả Khê, Kỷ Bắc Dương với mái đầu bị cạo trọc lại giống hệt một vị cao tăng Tây Vực mỹ diễm, lãnh ngạo trong bộ anime cô từng xem—mang theo nét thanh sạch, siêu thoát, không vương chút khói bụi trần gian.
Hết giờ thăm, Chương Khả Khê lưu luyến đi ra ngoài. Ngoài hành lang, ba Chương vẫn đợi ở bên ngoài như lúc cô đi vào. Thấy ba, trái tim chua xót của Chương Khả Khê lập tức được chữa lành. Cô biết ba sợ cô sẽ buồn nên mới luôn ở bên cô lâu như vậy, hơn nữa cũng chưa từng trách mắng cô vì người ngoài mà đau lòng đến thế.
Thời gian thăm bệnh chỉ có buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều còn dài. Chương Khả Khê đưa ba Chương về chung cư Tây Lân. Từ khi cô chuyển đến đây, ba mẹ vẫn chưa từng tới.
Sau khi về nhà, Chương Khả Khê tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Lúc ra ngoài thấy ba Chương đang đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố phồn hoa này.
“Ba.”
Ba Chương quay đầu lại, nói: “Lau khô tóc trước đã.”
Chương Khả Khê ngoan ngoãn đi sấy tóc, buộc gọn lại một chút. Ba Chương đánh giá căn hộ được trang trí tinh xảo theo phong cách mở hoàn toàn này, nói: “Người bạn giúp con thuê nhà chính là cậu Kỷ phải không?”
Chương Khả Khê gật đầu.
Ba Chương nói: “Có chuyện trước đây chưa nói rõ với con. Con ngồi xuống trước đi. Người phụ nữ họ Chu kia, chính là mẹ bạn trai con, hôm đó đã đến nhà chúng ta, nói con làm con trai bà ta bị thương, còn xúi giục con trai bà ta đối địch với ba mẹ. Hơn nữa còn nhắc tới chuyện con sau khi chia tay bạn trai cũ Trương Hạo, vì để thoát khỏi bạn trai cũ và ở bên cậu Kỷ, đã tìm cách tống Trương Hạo vào tù.”
Chương Khả Khê trợn tròn mắt, nói: “Nói bậy bạ, sự việc hoàn toàn không phải như vậy.”
Ba Chương nói: “Con đừng vội, bệnh vừa mới khỏi. Ba và mẹ con đương nhiên là tin tưởng con. Nhưng nếu con muốn nói, có thể kể cho ba nghe xem thời gian qua con đã xảy ra chuyện gì.”
Chương Khả Khê định giải thích một cách hùng hồn, chợt nhớ tới điều gì, lại trở nên hơi nhột, cô ấp úng nói: “Ba…… Con đúng là đã đánh bà ta, con tát bà ta một cái, khụ, cũng tát cả ba của Bắc Dương nữa.”
Ba Chương: “……”
Chương Khả Khê vội vàng giải thích chuyện gì đã xảy ra khi cô động thủ, cuối cùng rụt rè nói: “Ba, con biết con sai rồi, sau này con không bao giờ xúc động như vậy nữa.”
Ba Chương bất đắc dĩ, nói: “Không trách con, lúc ở bệnh viện ba cũng thấy hành động của ba mẹ cậu ta,” rồi thở dài, nói: “Thế mà lại có loại ba mẹ này.”
Chương Khả Khê gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Đúng vậy đúng vậy.”
Ba Chương liếc cô một cái, nói: “Đánh người chung quy vẫn là không tốt.”
Chương Khả Khê: “Con sửa, con sửa.”
Cô là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, bị người khác thấy mình hay đánh người, cô cũng rất phiền lòng.
Chương Khả Khê lại giải thích chuyện Trương Hạo cho ba Chương, nhấn mạnh việc Trương Hạo lái xe của cô cùng Nhậm Ưu Ưu bỏ cô lại ở khu bảo tồn, rồi được Kỷ Bắc Dương cứu, không dám nhắc đến chuyện Trương Hạo sau đó định giở trò đồi bại với cô trong xe.
Ba Chương nghe xong, cảm thấy đây mới giống tình hình thực tế. Ông tin tưởng phẩm đức của con gái mình, tuyệt đối không như lời Chu Uyển Oánh nói.
Hơn nữa, đồn cảnh sát đâu phải nhà ông mở, nếu Trương Hạo không làm chuyện sai trái với con gái ông, cảnh sát làm sao lại bắt hắn.
Chương Khả Khê nói: “Không biết Chu Uyển Oánh nghe chuyện con và Trương Hạo từ đâu.”
Khi nói câu này ra, nghi hoặc của Chương Khả Khê bỗng chốc tan biến. Cô nhớ tới một người đã lâu không gặp, Nhậm Ưu Ưu.
Chương Khả Khê không nhắc đến người này với ba, nói: “Ba, con đưa ba về nha. Mẹ và em trai ở nhà con không yên tâm. Con lái xe đưa ba về rồi con quay lại.”
Ba Chương gật đầu, định tối nay về, nhưng không để Chương Khả Khê đưa, tự mình đi tàu hỏa về.
Ngày hôm sau Chương Khả Khê đến bệnh viện, gặp bà nội Kỷ. Bà nội Kỷ đưa cho Chương Khả Khê một tập tài liệu, bên trong là tuyên bố chuyển nhượng cổ phần của Lăng Nhuận, người thụ hưởng viết tên Chương Khả Khê.
“Đây là Bắc Dương hiếu thuận với chúng ta, nhưng chúng ta lại không làm tròn trách nhiệm của người lớn, để nó chịu tội lớn như vậy. Bây giờ chúng ta tặng những thứ này cho cháu, cảm ơn cháu đã chăm sóc nó.”
Chương Khả Khê không muốn nhận, bảo bà cụ giữ lấy, nói: “Đây là lòng hiếu thảo của anh ấy, cháu không thể nhận.”
Chương Khả Khê kiên quyết không nhận. Bà nội Kỷ ôm Chương Khả Khê một cái, mắt đỏ hoe nói cô vất vả rồi, sau này họ sẽ bảo Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh không làm phiền họ nữa.
Chương Khả Khê cùng người hộ công đưa bà nội Kỷ ra khỏi bệnh viện. Khi bà cụ lên xe, cô nói: “Đợi Bắc Dương khỏe lại, cháu sẽ đưa anh ấy đến thăm bà.”
Bà nội Kỷ sững sờ một chút, phất tay bảo cô vào đi.
Bà cụ ngồi trên xe, nhìn dáng vẻ Chương Khả Khê đứng vẫy tay chào bên đường, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi. Bà tuy yêu thương cháu nội, nhưng lại luôn sợ hãi dưới trướng chồng, đến nỗi luôn vắng mặt vào những lúc cần dành sự quan tâm cho con cháu. Mấy năm nay, bà trơ mắt nhìn con trai con dâu lăng nhục ghét bỏ cháu nội, lại chưa từng dám lên tiếng ngăn cản. Chính giây phút này, bà hối hận biết bao, khi cháu nội bé bỏng bị mẹ đẩy ra ngoài cửa lớn tiếng trách mắng, bà đã không tiến lên ôm lấy nó một cái.
Kỷ Bắc Dương nằm ở ICU ngày thứ ba. Khi Chương Khả Khê đến thăm vào buổi sáng, chị y tá nói bệnh nhân vừa mới tỉnh lại một lúc.
Chương Khả Khê kích động hẳn lên, nhón chân ghé vào cửa kính phòng bệnh nhìn chằm chằm hồi lâu.
Nhưng vận may của cô không tốt, cho đến lúc rời đi Kỷ Bắc Dương vẫn hôn mê.
Chương Khả Khê thất vọng đi sang phòng bệnh của Hàn Tấn.
Ba mẹ Hàn Tấn đều ở nước ngoài, đã lâu không về nước. Bạn gái anh ta thay đổi liên tục, không có ai tình cảm sâu đậm. Cô bạn gái mới quen gần đây sau khi anh ta không trả lời WeChat đã trực tiếp đơn phương tuyên bố chia tay.
Một tổng tài đường đường chính chính, giá trị con người xa xỉ, tuổi trẻ tài cao, thông minh anh tuấn, thế mà không có người phụ nữ nào nhân cơ hội này đến ân cần chăm sóc, làm Hàn Tấn buồn bực muốn chết. Hoạn nạn mới thấy chân tình, có thể thấy không có cô gái nào thật lòng với anh ta.
Chương Khả Khê thấy anh ta đáng thương, bèn bảo Ôn Thiến đi chăm sóc anh. Ôn Thiến ký hợp đồng với Kỷ Bắc Dương, hiện tại hợp đồng chưa hết hạn, Chương Khả Khê cũng không có việc gì cần cô ấy bảo vệ, bèn hỏi cô ấy có thể đổi nội dung công việc không.
Ôn Thiến sao cũng được, dù sao người thuê bảo sao cô ấy làm vậy là được.
Chương Khả Khê nấu canh mang cho Hàn Tấn. Hàn Tấn cảm động rơi nước mắt, nói: “Làm cho tôi thêm vài lần nữa đi, ăn được lần nào hay lần nấy.”
Chương Khả Khê nói: “Ý gì vậy?”
Hàn Tấn lên án: “Bắc Dương không cho tôi ăn cơm cô nấu!”
Chương Khả Khê: “……”
Hàn Tấn húp một ngụm canh lớn, nói: “Có phải rất quá đáng không! Cậu ấy quả thực là một kẻ cuồng bạn gái!”
Chương Khả Khê chớp mắt, suy tư nói: “Nếu anh ấy không muốn, vậy thì tôi sẽ không làm cho anh nữa, tôi không muốn anh ấy không vui.”
Hàn Tấn: “……”
Hàn Tấn: “Đừng ép tôi nói cô là kẻ cuồng bạn trai.”
Chương Khả Khê cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi đây là hai chiều hướng ‘vào’ nhau.”
Hàn Tấn nói: “Ai mà chẳng thế, tôi và bạn gái cũ cũng vậy, cô ấy nói chia tay, tôi lập tức đồng ý ngay.”
Ôn Thiến nói: “Cái này gọi là hai chiều hướng ‘ra’ nhau.”
Chương Khả Khê và Ôn Thiến liếc nhìn nhau, cười ha ha.
Buổi chiều Chương Khả Khê đúng giờ đi thăm Kỷ Bắc Dương ở ICU. Vừa đi tới trước cửa kính, đột nhiên phát hiện Kỷ Bắc Dương dường như đang mở mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Chương Khả Khê lập tức nhảy dựng lên. Cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU rất dày, hơn nữa không được phép gõ cửa để tránh ảnh hưởng bệnh nhân. Chương Khả Khê giống như một chú khỉ con, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Như có cảm giác, người đàn ông cuối cùng cũng quay đầu lại.
Kỷ Bắc Dương nhìn thấy một y tá mặc đồ bảo hộ dùng một lần màu xanh lam, toàn thân bao bọc kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt. Trông không khác gì các y tá hàng ngày lấy máu xét nghiệm, đo nhiệt độ, tiêm thuốc cho anh.
Cô y tá nhỏ múa may tay chân ngoài cửa sổ, cuối cùng hai tay cô chắp lại làm dấu hiệu gì đó, giơ lên cửa kính cho anh xem.
Kỷ Bắc Dương không tỉnh táo lắm, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Ngơ ngác nhìn rất lâu, anh mới nhận ra đó là Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê.
Mãi đến lúc này, Kỷ Bắc Dương mới có cảm giác mình sống lại. Anh đã trở về nhân gian, trở về bên cạnh Chương Khả Khê.
Ngày hôm sau, Chương Khả Khê đến sớm thăm thì Kỷ Bắc Dương chưa tỉnh. Buổi chiều quay lại, cô thấy y tá đổi thuốc trước khi rời đi đã quay lại giường Kỷ Bắc Dương, nhỏ giọng đánh thức anh.
Kỷ Bắc Dương từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chương Khả Khê cách lớp cửa kính tròn hai lớp ra sức vẫy tay. Tiếp đó cô cúi đầu lấy ra một tờ giấy áp sát vào kính, trên giấy viết một chữ thật to: “Nhớ”.
Chương Khả Khê cầm một xấp giấy, từng chữ từng chữ giơ lên cho Kỷ Bắc Dương xem.
Nhớ, Anh, Yêu, Anh, Chờ, Anh.
Kỷ Bắc Dương nở nụ cười nhàn nhạt.
Vì não bị nhiễm trùng và dịch viêm ứ đọng, Kỷ Bắc Dương liên tục lên cơn sốt, chóng mặt và buồn nôn. Những lúc anh tỉnh táo chẳng kéo dài bao lâu. Thế nhưng mỗi lần Chương Khả Khê đến thăm, anh đều dặn y tá phải gọi mình dậy trước.
Chương Khả Khê là người nhà bệnh nhân đến ICU đúng giờ và nhiều lần nhất. Mỗi lần đến cô đều cầm một xấp giấy và bút, cách cửa kính, viết từng chữ những điều muốn nói cho Kỷ Bắc Dương xem.
Hôm nay, Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương vừa dùng giấy bút nói chuyện được mấy chữ, bên cạnh liền thò ra cái đầu của Hàn Tấn. Ngày hôm sau, bên cạnh hai cái đầu có thêm đầu của Kim Mộ Mịch và đầu của Lộ lão sư. Ngày thứ ba, bên cạnh bốn cái đầu lại có thêm đầu của Từ Nam Tang và vợ Kiều Trúc thuộc tập đoàn Từ Thị.
Số lượng đầu người tăng lên theo cấp số nhân 2. Khi những cái đầu chiếm kín cửa kính ICU, rốt cuộc không chen thêm được nữa, Kỷ Bắc Dương cuối cùng cũng được chuyển từ ICU sang phòng bệnh chăm sóc đặc biệt VIP.
Tác giả có lời muốn nói:
Vừa tỉnh lại liền thấy sáu khuôn mặt dán lên cửa sổ, mắt mong chờ nhìn mình.
Kỷ Bắc Dương: …
Hết chương 68