Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt VIP đã được Hàn Tấn tìm người dọn dẹp lại từ mấy ngày trước. Anh ta ngồi trên xe lăn chỉ đạo, trang trí phòng bệnh ấm áp thoải mái, thêm rất nhiều đồ nội thất gia dụng, còn đổi sô pha và đệm giường bệnh thành nệm cao su xa hoa thoải mái, ga trải giường vỏ chăn đổi mới toàn bộ, sau đó dùng đèn cực tím khử trùng rồi mới đặt lại vào phòng bệnh.
Hàn Tấn còn chu đáo bố trí một chiếc giường nhỏ trong phòng trong của phòng bệnh. Giường nhỏ cũng được lót nệm êm ái, bên cạnh còn đặt một chiếc tủ đầu giường nhỏ xanh hồng đan xen, trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn ngủ chụp màu trắng sữa, dưới đèn là một bó hoa cúc non tươi mới.
Chương Khả Khê đi xem phòng bệnh chăm sóc đặc biệt VIP trước, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Bệnh viện cho phép anh làm thế này sao?”
Hàn Tấn nói: “Sau khi chúng ta đi, đồ đạc trong phòng đều sẽ không mang đi. Bệnh viện họ không tốn một xu, phòng bệnh VIP được nâng cấp lên thành phòng bệnh VVVIP, họ có lý do gì để không cho phép chứ?”
Chương Khả Khê cạn lời, đi tìm y tá học cách chăm sóc bệnh nhân.
Hàn Tấn bảo Ôn Thiến chuẩn bị một số đồ dùng nữ giới cho Chương Khả Khê, như sữa rửa mặt, đồ skincare makeup, đồ ngủ, các kiểu con đà điểu, phải chọn sản phẩm của các thương hiệu quốc tế lớn, không cần quan tâm giá cả, chỉ cần tốt nhất.
Ôn Thiến đồng ý. Hàn Tấn nghĩ nghĩ rồi lại nhỏ giọng nói, que thử thai, bao cao su, băng vệ sinh cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Không dùng đến thì thôi, lỡ như dùng đến, chẳng lẽ bắt hai người đó lâm thời đi mua sao.
Ôn Thiến nói: “Không ngờ anh lại cẩn thận như vậy.”
Họ đều là người trưởng thành, cái gì nên hiểu đều hiểu, cũng không cảm thấy xấu hổ hay khó xử.
Tuy nhiên, Ôn Thiến cảm thấy sau mấy ngày chăm sóc Hàn Tấn, đánh giá của cô về anh ta là một công tử đào hoa, nhưng khác một chút với những kẻ ăn chơi trác táng ở chỗ, Hàn Tấn xử lý chuyện tình cảm rất lăng nhăng tùy tiện, nhưng trong công việc lại vô cùng nghiêm túc, chu đáo và đáng tin cậy.
Hàn Tấn cười như một con hồ ly, nói: “Thế này đã tính là cẩn thận gì chứ. Hay là cô thử làm bạn gái tôi xem, tôi không chỉ cẩn thận kiên nhẫn, mà còn rất có tình yêu thương đấy.”
Ôn Thiến lười biếng liếc anh ta một cái, nói: “Tôi có khuynh hướng bạo lực, anh không chịu đòn nổi đâu.”
Hàn Tấn rén ngang.
Bác sĩ nói với Chương Khả Khê, do vị trí vết thương ở trên đầu, giai đoạn trước lại không được khử trùng nghiêm ngặt, dẫn đến vết thương bên trong da đầu bệnh nhân bị nhiễm trùng. Mặc dù hiện tại tình trạng nhiễm trùng đã được kiểm soát, nhưng tiên lượng xấu là ở giai đoạn sau, khi lượng thuốc giảm đi, bệnh nhân có thể sẽ xuất hiện di chứng. Biểu hiện cụ thể là gì thì còn cần tiếp tục quan sát.
Di chứng phẫu thuật não thường gặp nhất là tràn dịch não, mất ngôn ngữ, hôn mê, liệt nửa người và động kinh. Các bệnh liên quan đến não bộ chưa bao giờ là vấn đề nhỏ.
Tâm trạng Chương Khả Khê vừa nhẹ nhõm được mấy ngày lại đột ngột bị đánh rơi xuống vực sâu. Cô sắc mặt tái nhợt ngồi trong văn phòng bác sĩ, thần sắc hoảng hốt.
Bác sĩ rời khỏi văn phòng, để cô một mình bình tĩnh lại.
Chương Khả Khê cúi đầu vô định, một lát sau khụt khịt mũi.
Y tá trực ban thấy bác sĩ đi ra, tò mò ghé lại hỏi: “Thế nào rồi? Phản ứng ra sao? Nghe nói họ còn chưa kết hôn đâu.”
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, nói: “Bị đả kích lớn.”
Một y tá khác nói: “Còn trẻ như vậy, bạn trai đột nhiên gặp chuyện này, khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.”
Có y tá nhiều chuyện nói: “Nghe nói nhà trai rất giàu có, nể mặt đồng tiền thì cũng không phải là không thể chấp nhận. Hơn nữa bệnh nhân thật sự rất đẹp trai, ngoại trừ trên mạng, ngoài đời thực chưa từng thấy nhan sắc nào đỉnh như vậy. Là tôi thì tôi cũng chịu, liệt tôi cũng muốn.”
Bác sĩ trung niên nhìn cô y tá nhiều chuyện một cái, lạnh nhạt nói: “Lệ Lệ, bệnh nhân chỉ là có khả năng sẽ có di chứng, chứ không phải chắc chắn sẽ có. Đừng suy đoán lung tung, để người nhà nghe thấy không hay đâu. Hơn nữa cái gì mà liệt cô cũng muốn, cô nghe xem mình đang nói cái gì vậy. Cô ngày nào cũng lên mạng, ngôn luận như vậy gọi là ‘thiếu đạo đức’ đấy.”
Cô y tá tên Lệ Lệ nói: “Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi.”
Bác sĩ nói: “Đừng lấy bệnh tật của bệnh nhân ra nói đùa.”
Lệ Lệ mím môi: “Tôi biết rồi, bác sĩ Lưu.”
Sau khi Kỷ Bắc Dương chuyển vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, vẫn cần y tá giám sát 24/24, điểm khác biệt duy nhất là người nhà có thể vào cùng chăm sóc.
Hai giờ sau khi bác sĩ và hộ lý hoàn tất việc di chuyển bệnh nhân, Kỷ Bắc Dương vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cuối cùng Chương Khả Khê cũng được phép vào thăm.
Vẫn phải mặc quần áo vô khuẩn. Chương Khả Khê đã thay rất thành thạo. Cô bọc cơ thể trong bộ đồ liền thân bằng sợi màu xanh lam, đeo khẩu trang y tế, dùng nước rửa tay khô rửa sạch tay, sau đó đeo găng tay cao su và kính bảo hộ. Cẩn thận làm xong tất cả quy trình khử trùng, cô mới theo vào phòng bệnh.
Hoa tươi đã được mang ra ngoài, cả phòng được khử trùng bằng đèn cực tím. Kỷ Bắc Dương nằm giữa lớp đệm giường trắng toát, trên người kết nối với các thiết bị giám sát và điều trị.
Chương Khả Khê có thể nhận ra máy theo dõi điện tâm đồ, máy theo dõi sóng não, máy thở, còn có vài thiết bị cô không nhận ra công dụng.
Cô cẩn thận tránh các dụng cụ, đề phòng mình chạm nhầm, đi đến bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay không truyền dịch của Kỷ Bắc Dương.
Tay anh rất đẹp, năm ngón thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng. Trước đây khi nắm tay Chương Khả Khê, tay anh hơi lạnh và khô ráo, lực nắm vừa phải.
Chương Khả Khê nâng tay anh lên, nhìn những vết bầm tím do lỗ kim châm trên mu bàn tay tái nhợt, trong lòng dâng lên nỗi đau xót khó tả.
Không được khóc, không được khóc, làm bẩn quần áo bảo hộ thì cô lại phải ra ngoài thay bộ mới.
Chương Khả Khê hôn lên tay Kỷ Bắc Dương qua lớp khẩu trang. Cuối cùng cũng được gặp anh, cô đáng lẽ phải vui mừng.
Chương Khả Khê tự nhủ hãy vui lên, vui lên một chút nữa, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói sáng nay, Chương Khả Khê vẫn nghẹn ngào khó chịu.
Cô không biết tại sao, hy vọng Kỷ Bắc Dương khỏe mạnh bình an lại khó khăn đến vậy. Vận mệnh có thể nào thiên vị Kỷ Bắc Dương một chút, đối xử tốt với anh một chút không.
Bàn tay đang được Chương Khả Khê nâng niu dần cử động, từ từ nắm lấy tay cô. Chương Khả Khê ngước mắt lên, thấy Kỷ Bắc Dương đang lặng lẽ nhìn cô.
“Em……”
Chương Khả Khê vừa định nói chuyện, nước mắt lập tức rơi xuống, làm nhòe kính bảo hộ. Cô đẫm lệ mông lung nói: “Đợi em một chút.”
Chương Khả Khê chạy nhanh ra ngoài, thay một bộ đồ sạch sẽ khác, sau đó lại vội vã chạy vào. Cô sợ Kỷ Bắc Dương lại ngủ mất.
May mắn là, Kỷ Bắc Dương cũng đang đợi cô.
Chương Khả Khê nắm lấy tay anh, cười nói: “Cuối cùng cũng có thể vào đây ở bên anh rồi.”
Kỷ Bắc Dương dùng máy thở dạng mặt nạ, không tiện nói chuyện, bèn giơ tay định tháo xuống, nhưng bị Chương Khả Khê ngăn lại.
Chương Khả Khê đè tay anh xuống, nói: “Anh đừng động, nghe em nói.”
Kỷ Bắc Dương nghe lời buông tay, chờ cô nói chuyện.
Chương Khả Khê nói: “Lần này bỏ qua, sau này còn có chuyện gì giấu em, em nhất định sẽ giận đấy. Cái gì mà để em yên tâm, toàn là lừa gạt em. Em cực kỳ, cực kỳ tức giận, anh biết không?”
Kỷ Bắc Dương bối rối nhìn cô, vừa ngoan ngoãn vừa nhát gan nghe Chương Khả Khê giáo dục phê bình.
Chương Khả Khê nói: “Đồng chí này, chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không được, mệnh chưa ra sao mà đã làm cách mạng. Trong lòng có chuyện thì nói ra để mọi người cùng thảo luận phân tích, ba ông thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng. Anh cảm thấy mình đặc biệt thông minh, hay là coi thường những người như chúng em?”
Chương Khả Khê kém anh năm tuổi, nhưng khi mắng anh thì khí thế không thua kém chút nào, vô cùng ra dáng bà chủ.
Cánh môi dưới mặt nạ bảo hộ của Kỷ Bắc Dương hơi mím lại, trông như rất tủi thân.
Chương Khả Khê vừa thấy bộ dạng này của anh, cơn giận thao thao bất tuyệt trong bụng lập tức bị chặn lại. Cô không nói nên lời chữ nào, tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Bắc Dương.
Đối diện một lát, Chương Khả Khê mềm lòng, nâng tay Kỷ Bắc Dương, áp lên mặt qua lớp khẩu trang, giọng thấp nói: “Lúc anh đang cấp cứu, em ngay cả tư cách ký tên vào giấy phẫu thuật cũng không có.”
Sự bi thương trên mặt cô khiến lòng Kỷ Bắc Dương thắt lại. Anh lại muốn tháo mặt nạ dưỡng khí xuống. Chương Khả Khê nắm lấy tay anh, ghé sát tai anh, nhẹ giọng nói: “Đợi khi anh có thể xuống giường, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”
Kỷ Bắc Dương sững sờ một chút, trong mặt nạ không tiếng động mấp máy môi, anh nói là: Được.
Mặc quần áo vô khuẩn, Chương Khả Khê có thể ở lại trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt suốt. Bên ngoài phòng bệnh VIP là phòng khách, phía bên kia còn có một phòng ngủ. Chương Khả Khê ăn tối, rửa mặt đánh răng ở phòng bên kia, đợi y tá thay thuốc tiêm tĩnh mạch mới cho Kỷ Bắc Dương xong, sau đó đi vào.
Giường nhỏ của cô cũng đã được khử trùng toàn diện. Lúc ngủ Chương Khả Khê cũng phải trang bị phòng hộ đầy đủ như vậy.
Kỷ Bắc Dương nhân lúc cô trải giường đã tháo mặt nạ dưỡng khí, khàn giọng nói: “Ra ngoài ngủ đi.”
Anh không muốn Chương Khả Khê nghỉ ngơi không thoải mái.
Chương Khả Khê nhíu mày đi tới đeo lại cho anh, nói: “Không cần, em ở bên anh.”
Kỷ Bắc Dương vốn dĩ đã không làm gì được cô, giờ nằm đây không thể cử động, càng không có cách nào với cô.
Chương Khả Khê ngồi bên mép giường, nói: “Mệt chưa? Ngủ đi.”
Kỷ Bắc Dương tháo mặt nạ xuống, nói, “Không buồn ngủ.”
Chương Khả Khê bất mãn với hành vi luôn tháo mặt nạ của anh, mắt đảo tròn, nói: “Hàn Tấn bảo người ta chuẩn bị một ít đồ, không chỉ có mỹ phẩm dưỡng da em dùng, mà còn có đồ anh dùng nữa.”
Kỷ Bắc Dương cầm mặt nạ không chịu đeo, muốn nói chuyện với cô, giọng ồm ồm nói: “Cái gì?”
Chương Khả Khê dùng hai ngón tay vẽ một hình vuông nhỏ trong không khí.
Kỷ Bắc Dương ngẩn người.
Chương Khả Khê nói: “Anh ấy có phải nghĩ nhiều quá không, anh thấy hiện tại anh có thể dùng sao?”
Kỷ Bắc Dương chớp mắt.
Chương Khả Khê xấu xa nói: “Anh nói đi, anh thấy hiện tại anh có dùng được không nào?”
Kỷ Bắc Dương ấn lại mặt nạ lên mặt, tỏ vẻ mình là bệnh nhân cần thở oxy, xin đừng bắt anh nói chuyện.
Chương Khả Khê cười khúc khích trong khẩu trang.
Thời gian dài mặc đồ vô khuẩn, mặt Chương Khả Khê bị hằn lên những vết đỏ sưng tấy. Nhưng không sao, dù sao khi vào đây cô cũng mặc đồ vô khuẩn che kín mít, Kỷ Bắc Dương cũng không nhìn thấy.
Chương Khả Khê có thể mang điện thoại đã bọc trong túi vô khuẩn vào phòng bệnh, nhưng cô luôn để điện thoại trong túi, chưa bao giờ chơi. Khi Kỷ Bắc Dương ngủ, cô liền nhìn anh. Khi Kỷ Bắc Dương tỉnh, cô liền trò chuyện với anh, trêu chọc Kỷ Bắc Dương đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể nằm đó bất động nhìn cô đầy đáng thương, hy vọng cô đừng nói nữa.
Sáng sớm, bác sĩ đi kiểm tra phòng xong, Chương Khả Khê chống má, cười nói: “Chào buổi sáng Trứng Kho Nhỏ, à không, Trứng Trắng Nhỏ.”
Kỷ Bắc Dương: “……”
Kỷ Bắc Dương biết cô đang chọc ghẹo cái đầu trọc của mình, tháo mặt nạ dưỡng khí, rầu rĩ nói: “Rất khó coi sao?”
Chương Khả Khê ghé sát lại nhẹ nhàng xoa trán anh, nói: “Không khó coi đâu, đặc biệt đẹp.”
“Vậy em gọi anh là……”
Chương Khả Khê nói: “Quan hệ chúng ta tốt như vậy, đương nhiên phải đặt biệt danh cho nhau chứ, như vậy mới có vẻ thân mật.”
Kỷ Bắc Dương: “…… Ồ.”
Anh đánh giá Chương Khả Khê đang mặc bộ đồ vô khuẩn to sụ, nghiêm túc nói: “Gấu Chó Lớn.”
“……”, Nụ cười trên mặt Chương Khả Khê lập tức đông cứng.
Kỷ Bắc Dương nằm trên giường bệnh, thử gọi: “Gấu Chó Lớn?”
Chương Khả Khê hung dữ trợn tròn mắt, nói: “Sao anh có thể đặt biệt danh khó nghe như vậy cho con gái, anh thật sự không có khiếu đặt biệt danh, thôi bỏ đi, sau này anh đừng đặt biệt danh cho em nữa.”
“Ồ…… Xin lỗi.” Mặc dù Kỷ Bắc Dương cảm thấy Trứng Trắng Nhỏ cũng rất khó nghe, nhưng anh vẫn thành thật chấp nhận sự phê bình của Chương Khả Khê, hơn nữa còn không biết tại sao bị mất đi tư cách đặt biệt danh.
Kỷ Bắc Dương gọi tên cô, “Chương Khả Khê……”
Chương Khả Khê vẫn còn đang cấn cấn vụ Gấu Chó Lớn. Cô cũng không biết một thiếu nữ như hoa như ngọc như mình, rốt cuộc chỗ nào giống gấu chó chứ.
Chương Khả Khê tức giận nói: “Làm gì, không cho anh gọi biệt danh, anh lại gọi cả họ cả tên em, cố ý tỏ vẻ chúng ta không thân thiết có phải không?”
Nhưng trước kia anh vẫn gọi như vậy mà.
Kỷ Bắc Dương cảm thấy dáng vẻ tức giận của Chương Khả Khê thật sự rất giống con gấu chó lớn không ăn được mật ong nên giận dỗi, nhưng anh không dám nói ra, khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh nên gọi là gì thì được?”
Chương Khả Khê nói: “Bạn bè gọi là Khả Khê, người nhà em gọi em là Khê Khê.”
Kỷ Bắc Dương ôn nhu gọi: “Khê Khê.”
Khuôn mặt đang phồng lên của Chương Khả Khê trở nên đỏ bừng. Cô cúi người đứng bên mép giường, chăm chú nhìn vào mắt Kỷ Bắc Dương, nói: “Gọi lại một tiếng nữa đi.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Khê Khê, anh yêu em.”
Lồng ngực Chương Khả Khê tràn đầy ấm áp, đôi mắt sau kính bảo hộ cong cong, nói: “Em cũng yêu anh.”
Dừng một chút, nói: “Trứng Trắng Nhỏ”
Kỷ Bắc Dương: “……”
Hết chương 69