Tình hình hồi phục của Kỷ Bắc Dương tốt hơn một chút so với dự đoán của bác sĩ. Nhiễm trùng không lan rộng thêm, vết thương cũng đang dần hồi phục. Sau một tuần giám sát 24 giờ trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bệnh viện đã hạ cấp độ chăm sóc đặc biệt xuống.
Mọi người cuối cùng cũng có thể đến thăm anh bất cứ lúc nào.
Hàn Tấn đã xuất viện vài ngày trước. Khi quay lại, anh ta xách theo cặp tài liệu, bên trong là tài liệu về các dự án trọng điểm của công ty cần Kỷ Bắc Dương đích thân ký duyệt.
Hàn Tấn đã làm thêm giờ để xử lý các sự vụ trong quyền hạn của mình, những gì còn lại đều là tài liệu vô cùng quan trọng, bắt buộc phải có quyết sách của Chủ tịch.
Giường bệnh được nâng cao một chút, Kỷ Bắc Dương tựa vào đầu giường, nhận lấy tài liệu, lật xem. Anh dường như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nói: “Hàn Tấn có mang theo đồ ăn vặt, em đi xem đi.”
Chương Khả Khê đã thèm từ lâu, nhưng không muốn bỏ Kỷ Bắc Dương lại một mình để đi siêu thị. Vì vậy, khi Hàn Tấn đến, Kỷ Bắc Dương đã nhờ anh ta mua rất nhiều món Chương Khả Khê thích ăn.
Chương Khả Khê gật đầu, vui vẻ đi ra ngoài.
Đợi cô đi khuất, Kỷ Bắc Dương thản nhiên nói với Hàn Tấn: “Đến công ty lấy con dấu chữ ký của tôi đi.”
Hàn Tấn không hiểu ý anh. Bộ phận tài chính quả thực có giữ một con dấu chữ ký của Chủ tịch được Kỷ Bắc Dương ủy quyền, để dự phòng cho những lúc không đi làm bình thường. Nhưng số lần sử dụng con dấu chữ ký của Chủ tịch rất ít. Kỷ Bắc Dương làm việc chăm chỉ, những thứ cần anh xem qua đều sẽ qua tay Hàn Tấn rồi đến tay anh, anh sẽ tự mình phê duyệt và ký tên.
Kỷ Bắc Dương nói: “Đưa bút cho tôi.”
Hàn Tấn tuy nghi hoặc khó hiểu nhưng vẫn lấy bút ký tên đưa cho anh.
Kỷ Bắc Dương cầm lấy bút. Ban đầu còn bình thường, nhưng rất nhanh tay anh bắt đầu run rẩy dữ dội. Kỷ Bắc Dương nhíu mày, thử viết lên giấy một chút, nhưng tay anh cứ như không phải của anh vậy, không thể kiểm soát được.
Kỷ Bắc Dương buồn bã buông bút ra.
Không chỉ là cầm bút, ngoài ra tay anh còn đột ngột co rút, run rẩy không tự chủ, không thể hoàn thành các vận động tinh.
Hàn Tấn nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Bác sĩ nói thế nào? Là do lần này gây ra, hay là ảnh hưởng của bệnh nền?”
Từ nhỏ, việc phát triển các vận động tinh của Kỷ Bắc Dương đã không tốt lắm. Có thể cầm bút, nhưng không thể sử dụng đũa để hoàn thành các vận động đòi hỏi sự phối hợp cao của ngón tay. Cách anh dùng bút cũng thiên về dùng lực cổ tay, kéo đầu ngón tay di chuyển.
Bệnh nền của Kỷ Bắc Dương vốn là một dạng rối loạn phát triển hành vi, có cơ sở bất thường rõ ràng về thần kinh sinh học, trong đó nổi bật nhất là khó khăn trong giao tiếp xã hội. Vì vận động tinh phụ thuộc rất nhiều vào hệ thần kinh, bác sĩ cũng không thể xác định rõ tình trạng hiện tại là di chứng của sự cố lần này hay vốn xuất phát từ chứng tự kỷ của anh.
Kỷ Bắc Dương nói sơ qua về chẩn đoán của bác sĩ. Hàn Tấn nói: “Có nên mời chuyên gia bệnh viện khác xem không? Nước ngoài cũng được, tôi sẽ đi liên hệ. Chuyên gia hội chẩn, kiểu gì cũng phải có cách giải quyết.”
Kỷ Bắc Dương nắm chặt tay, cụp mắt nhìn tay mình, nói: “Không muốn giày vò nữa.”
Hàn Tấn nghĩ đến những loại thuốc Kỷ Bắc Dương đã uống và những lần điều trị anh đã trải qua trong những năm qua, cũng phần nào hiểu được tâm trạng của anh, nói: “Đợi cậu khỏi hẳn, chúng ta sẽ tính tiếp.”
Kỷ Bắc Dương gật đầu.
Hàn Tấn nhìn anh, cảm thấy Kỷ Bắc Dương lúc nghe lời thật đáng yêu.
Kỷ Bắc Dương rầu rĩ nói: “Đừng nói cho Chương Khả Khê biết.”
“Cô ấy vẫn chưa biết à?” Hàn Tấn nói, “Được thôi, nhưng cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, cậu đang lo lắng cái gì?”
Kỷ Bắc Dương không trả lời anh ta.
Hàn Tấn cảm thấy Kỷ Bắc Dương ủ rũ càng thêm đáng yêu, không nhịn được trêu chọc: “Sợ cô ấy để ý? Ghét bỏ cậu à?”
Kỷ Bắc Dương ngước mắt, đôi con ngươi đen nhánh lạnh lùng quét qua Hàn Tấn, lạnh mặt ra lệnh đuổi khách: “Mang con dấu chữ ký của tôi tới đây. Lần sau gặp cậu, hy vọng cậu đã xử lý xong đống công văn tồn đọng rồi.”
Kỷ Bắc Dương lạnh lùng ngồi trên giường, ra vẻ tổng tài bá đạo lãnh khốc vô tình. Hàn Tấn sờ sờ mũi, sự đáng yêu vừa rồi nhất định là ảo giác của anh ta.
Hàn Tấn đi ra khỏi phòng bệnh bên trong, thấy Chương Khả Khê ngồi ở phòng khách bên ngoài. Trên bàn trà đặt một túi đồ ăn vặt lớn anh ta mua tới, đồ ăn vặt vẫn chưa mở ra, cũng không biết cô ngồi ngẩn người ở đây làm gì.
Chương Khả Khê đứng dậy, “Tôi tiễn anh.”
Cô đi theo Hàn Tấn ra ngoài phòng bệnh. Trong lúc chờ thang máy, Hàn Tấn quan sát thần sắc của cô, nói: “Không vui à?”
Anh ta nghĩ nghĩ, nói: “Cô đã sớm phát hiện ra rồi?”
Chương Khả Khê thất thần nói: “Phát hiện cái gì?”
Hàn Tấn nói: “Tay của Bắc Dương.”
Chương Khả Khê nhíu mày nói: “Anh ấy chẳng phải bảo anh đừng nói cho tôi biết sao?”
Hàn Tấn: “……” Vai phản diện là của anh ta.
Chương Khả Khê nói: “Anh ấy giấu rất kỹ, mỗi lần phát tác đều giấu trong chăn. Thật ra tôi đâu phải người nông cạn chỉ nhìn bề ngoài đâu, anh ấy dường như luôn không tin tôi.”
Hàn Tấn nói: “Cô hiểu lầm rồi. Về chuyện này, tôi nghĩ cô có thể hỏi thẳng cậu ấy. Đôi khi sự thẳng thắn sẽ mang lại niềm vui bất ngờ không tưởng đấy.”
Chương Khả Khê nhìn thẳng vào Hàn Tấn, nói: “Thật vậy chăng?”
Hàn Tấn cười ranh mãnh, “Thử xem sẽ biết.”
Chương Khả Khê gật đầu. Thang máy lên tới, cửa mở đinh một tiếng. Hàn Tấn bước vào thang máy, hứng thú bừng bừng nói: “Thử xong nhớ nói cho tôi kết quả nhé, tiễn đến đây được rồi.”
Chương Khả Khê liếc anh ta, xoay người bước đi. Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô nhanh chóng nói: “Ừ, tôi sẽ nói là Hàn Tấn bảo tôi tay anh có vấn đề……”
Biểu cảm của Hàn Tấn trong nháy mắt rất đặc sắc, ngay sau đó cửa thang máy đóng lại.
Chương Khả Khê đi nhanh trở lại phòng bệnh. Kỷ Bắc Dương nói: “Hàn Tấn đi rồi à? Đồ ăn vặt ngon không?”
Chương Khả Khê đi ra ngoài cầm một gói bánh quy sô cô la vào, bẻ một miếng giơ lên tay. Cô cố ý đứng hơi xa, cần Kỷ Bắc Dương đưa tay ra mới lấy được, nhưng tay anh giấu trong chăn, do dự một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Chương Khả Khê đưa bánh quy lại gần, đưa tới bên môi anh. Kỷ Bắc Dương chớp mắt, chậm rãi mở miệng cắn.
Chương Khả Khê nói: “Như vậy không phải được rồi sao, rốt cuộc anh đang sợ cái gì?”
Kỷ Bắc Dương biết mình đã bị lộ, nhất định là tên khốn Hàn Tấn kia. Anh lấy tay ra, xòe hai tay cho Chương Khả Khê xem.
Khi tay anh thả lỏng không dùng lực, sự run rẩy càng rõ ràng hơn.
Chương Khả Khê đặt bánh quy xuống, ngồi lên mép giường, nắm lấy tay anh, nói: “So với di chứng bác sĩ nói cho em biết thì anh đã hồi phục rất tốt rồi. Chẳng qua là không cầm được đồ vật thôi mà, lại không ảnh hưởng gì. Không cầm bút được thì đánh máy, không đánh máy được thì dùng giọng nói chuyển thành văn bản. Không dùng được đũa chúng ta dùng nĩa, không cầm nổi cốc thì chúng ta dùng ống hút uống nước. Những gì anh không làm được, em đều có thể làm thay anh. Em có thể đút anh ăn, ngay cả xé bao cao su em cũng có thể giúp anh xé, rốt cuộc anh để ý cái gì chứ?”
Khi Kỷ Bắc Dương nghe đến câu nói áp chót, mặt nhanh chóng nóng bừng lên, xấu hổ hỏi: “Có thể giúp đeo vào không?”
Chương Khả Khê cứng họng.
Hóa ra cô nói nhiều như vậy, Kỷ Bắc Dương chỉ nghe lọt đúng một câu.
“Có được không?” Kỷ Bắc Dương chưa từ bỏ ý định, bóp eo Chương Khả Khê bế cô lên giường. Anh không làm được các vận động tinh tế, nhưng sức lực thì chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào, “Khê Khê, có được không?”
Chương Khả Khê dựa vào lòng anh, đỏ mặt nói: “Được, nhưng em không biết làm.”
Đôi mắt Kỷ Bắc Dương đen láy, “Anh dạy em.”
Tuần thứ ba Kỷ Bắc Dương nằm viện, Giáo sư Trần đến.
Trần Ngạn còn lớn tuổi hơn cả ông nội Kỷ Bắc Dương một chút. Tuy ngồi xe lăn, nhưng trông tinh thần ông rất tốt. Thấy Kỷ Bắc Dương, ông còn đủ sức nổi giận, mắng Kỷ Bắc Dương giống như một con chim cút vùi đầu trong cát, một tiếng cũng không dám ho he.
Giáo sư Trần chưa bao giờ giận Kỷ Bắc Dương như vậy. Lần này biết chuyện từ miệng Đoàn Bằng Triển, ông tức đến phát bệnh, nằm dưỡng bệnh trên giường ba bốn ngày. Tinh thần vừa khá hơn chút liền lập tức bảo hộ lý đẩy ông tới.
Giáo sư Trần một hơi thở không thông, ho khan lên. Kỷ Bắc Dương vội vàng muốn đứng dậy giúp ông, Trần Ngạn xua tay từ chối, khàn giọng bảo anh ngồi yên đừng động đậy.
Giáo sư Trần rõ ràng là rất tức giận, đợi thở đều rồi lại muốn tiếp tục mắng anh. Kỷ Bắc Dương cầu cứu nói với Chương Khả Khê đang đứng khoanh tay một bên: “Khê Khê, em giúp anh dỗ dành Giáo sư đi.”
Chương Khả Khê đang thầm nghĩ trong lòng: Mắng hay lắm, mắng anh ấy thêm vài câu nữa đi, nhưng mà vị lão tiên sinh này là ai nhỉ……
Giáo sư Trần lúc này mới nhìn thấy Chương Khả Khê bên cạnh, ngạc nhiên vui mừng nói: “Khả Khê, cháu chính là Khả Khê à, cháu còn xinh hơn trong điện thoại của Bắc Dương nữa.”
Chương Khả Khê ngượng ngùng cười cười.
Giáo sư Trần càng nhìn càng hài lòng, quên sạch những lời định mắng Bắc Dương, không ngừng nói tốt về Kỷ Bắc Dương với Chương Khả Khê, giống như sợ cô không cần anh nữa vậy.
Chương Khả Khê hoạt bát cởi mở, rất biết cách làm người già vui vẻ. Giáo sư Trần cứ nói chuyện với Chương Khả Khê mãi, quên cả Kỷ Bắc Dương. Mãi cho đến khi Đoàn Bằng Triển đến, Giáo sư Trần mới chưa đã thèm nói: “Lần sau có cơ hội bảo Bắc Dương đưa cháu đến nhà ông chơi.”
Chương Khả Khê gật đầu, thấy họ có chuyện muốn nói, liền đi ra ngoài chuẩn bị rửa ít hoa quả.
Đoàn Bằng Triển vì công việc nên đi cùng Giáo sư Trần đến. Anh có chuyện cần báo cho hai người họ biết, liên quan đến Hà Tấn Lâm.
Tội chế tạo m* t** của Hà Tấn Lâm là ván đã đóng thuyền, sẽ không thay đổi được. Căn cứ vào liều lượng m* t** chế tạo, án tử hình là khó tránh khỏi. Nhưng ông ta ở trong trại tạm giam không ngừng viết thư lên trên, tuyên bố mình có phát hiện trọng đại, không thể bị phán tử hình. Tòa án xem thư của Hà Tấn Lâm, không thể phán đoán cái gọi là phát hiện trọng đại về rối loạn phổ tự kỷ của ông ta là thật hay giả, cho nên đã xin chỉ thị của tòa án cấp cao hơn, yêu cầu Ủy ban Y tế Quốc tế và các chuyên gia trong ngành tiến hành thẩm tra luận văn và dữ liệu nghiên cứu của ông ta.
Đoàn Bằng Triển đến để mời Giáo sư Trần gia nhập tổ thẩm tra, cũng muốn chính miệng nói chuyện này cho Kỷ Bắc Dương. Dù sao nếu Hà Tấn Lâm thực sự có phát hiện trọng đại, sẽ ảnh hưởng đến mất hình phạt của ông ta. Kỷ Bắc Dương là một trong những người bị hại, lý ra nên biết về việc này. Hơn nữa Đoàn Bằng Triển sợ anh vì chuyện này mà nảy sinh bất mãn với cơ quan thi hành án.
Giáo sư Trần nói: “Tiểu Bắc, ý kiến của con thế nào?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Con chấp nhận tiến hành thẩm tra đối với phát hiện nghiên cứu của Hà Tấn Lâm.”
Đoàn Bằng Triển thở phào nhẹ nhõm. Ông thực ra rất để ý phản ứng của Kỷ Bắc Dương, ông sợ cậu thất vọng. Đoàn Bằng Triển quá rõ ràng để Hà Tấn Lâm đền tội, Kỷ Bắc Dương đã phải trả giá những gì.
*
Còn mười ngày nữa mới đến Tết, Kỷ Bắc Dương cuối cùng cũng được xuất viện. Tóc anh đã mọc lên nhưng vẫn còn ngắn, không che hết vết khâu trên đầu. Chương Khả Khê bèn đội cho anh một chiếc mũ bucket đen, khoác thêm lớp sơ mi denim xanh đậm bên ngoài áo lông vũ màu vàng nhạt, rồi cho anh đeo chéo một chiếc túi đựng máy ảnh màu đỏ rực, phối với đôi giày thể thao sọc đen trắng kinh điển.
Hàn Tấn đến đón. Vừa nhìn thấy Kỷ Bắc Dương, anh không nhịn được bật cười:
“Phong cách street style sân bay chuẩn minh tinh luôn. Bắc Dương, cậu đứng đây là debut được rồi đấy.”
Kỷ Bắc Dương thường xuyên mặc âu phục, rất ít khi có phong cách này. Anh sao cũng được, tùy ý Chương Khả Khê hứng thú bừng bừng làm stylist cho mình.
Chương Khả Khê nhìn Kỷ Bắc Dương phong cách thời thượng trẻ trung, trái lương tâm nói: “Đây mới không phải là cách ăn mặc của idol, chỉ là mặc tùy tiện thôi.”
Khi họ đi ra khỏi khu nội trú, hướng về phía bãi đỗ xe, đột nhiên có hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi vừa gọi ‘cưa cưa’ vừa chạy tới, đứng bên cạnh chụp ảnh điên cuồng.
Chương Khả Khê vội vàng dang tay ngăn lại, nói: “Không phải ngôi sao đâu, xin đừng chụp ảnh.”
Chương Khả Khê kéo Kỷ Bắc Dương chạy nhanh lên xe.
Lúc đi ngang qua hai cô gái, họ còn đang ríu rít nói: “Ra ngoài mang theo người đại diện và trợ lý, còn nói không phải ngôi sao. Nhanh chụp mấy tấm, đăng lên mạng hỏi xem là idol nhà nào.”
Hàn Tấn lái xe phía trước, nín cười nói: “Còn nói không phải cách ăn mặc của idol, bị người ta gọi là cưa cưa rồi kìa.”
Chương Khả Khê nói: “Câm miệng, lái xe đi trợ lý.”
“Cô mới là trợ lý, cả nhà cô là trợ lý.”
“Là anh, là anh, là anh!”, Chương Khả Khê ôm cánh tay Kỷ Bắc Dương, “Anh nói xem vừa nãy mấy đứa nhỏ nói ai là trợ lý.”
Kỷ Bắc Dương xoa đầu cô, cười như không cười, “Tóm lại không phải anh.”
Chương Khả Khê: “……”
Anh hết ngoan rồi!
Chung cư có người vệ sinh định kỳ nên trong phòng hoàn toàn không vương bụi. Kỷ Bắc Dương ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn Chương Khả Khê bận rộn sơ chế nguyên liệu chuẩn bị nấu bữa tối. Còn Hàn Tấn ôm laptop, chuẩn bị lát nữa sẽ báo cáo tiến độ công việc cho Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương hơi khát nước, đứng dậy đi đến bên máy lọc nước rót nước.
Xoảng! Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh thanh thúy lập tức kinh động hai người đang bận rộn việc riêng.
Chương Khả Khê vội vàng chạy tới, nói: “Có bị bỏng không? Uống nước sao không gọi em.”
Hàn Tấn thu dọn mảnh vỡ thủy tinh, ngồi xổm trên mặt đất dùng khăn giấy lau vết nước.
Kỷ Bắc Dương nhìn bàn tay run rẩy không kiểm soát được, ánh mắt u ám lại.
Hàn Tấn dọn dẹp xong mặt đất, đi tới nói: “Tôi chưa nói với cậu, dạo trước tôi có liên hệ với một chuyên gia lĩnh vực thần kinh khá giỏi trong nước, chỉ cần cậu muốn chúng ta có thể đi khám trực tiếp bất cứ lúc nào.”
Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê. Chương Khả Khê bưng chiếc cốc đã rót đầy nước khác đưa tới bên môi anh, nói: “Anh quyết định đi, em sao cũng được.”
Thế là, nhân lúc chưa đến Tết, Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê bay vào phương Nam để gặp vị chuyên gia mà Hàn Tấn giới thiệu. Sau khi tiến hành hàng loạt kiểm tra não bộ và xem lại toàn bộ bệnh sử của Kỷ Bắc Dương, bác sĩ đưa ra nhận định: chứng run tay ngoài ý muốn của anh thuộc dạng tổn thương dây thần kinh điều khiển cơ bắp do hoạt động phóng điện bất thường gây ra. Trường hợp này có thể xem xét điều trị bằng châm cứu, kết hợp thuốc Đông – Tây y để hỗ trợ phục hồi.
Chương Khả Khê đang chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên nghe thấy Kỷ Bắc Dương hỏi một câu: “Nếu muốn có con, dùng thuốc có ảnh hưởng gì không?”
Mặt Chương Khả Khê tức khắc đỏ bừng. Cái gì mà muốn có con, nói trước với cô một tiếng để cô chuẩn bị tâm lý chút chứ.
Biểu cảm Kỷ Bắc Dương rất nghiêm túc. Bác sĩ nói: “Thành phần đặc biệt trong một số dược phẩm có chứa yếu tố k*ch th*ch, không thích hợp dùng trong thời gian chuẩn bị mang thai. Nếu không muốn uống thuốc, cậu có thể thử vật lý trị liệu theo Đông y trước. Tôi sẽ gửi cho cậu một video hướng dẫn phục hồi chức năng; về nhà có thể làm theo, mát-xa các huyệt vị và khớp xương, đồng thời tập các bài vận động tinh như xâu hạt, nhặt hạt gạo, v.v.”
Về phần châm cứu, bác sĩ hào phóng cung cấp cho Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương cả bộ giáo trình phục hồi thần kinh do viện nghiên cứu của ông tự biên soạn, để họ có thể tìm một thầy thuốc Đông y giàu kinh nghiệm ở địa phương thực hành theo phương pháp này.
Hành động không giấu nghề của chuyên gia khiến Chương Khả Khê rất có thiện cảm. Ông giải thích rằng nhiều bệnh nhân vốn không tin Đông y, thường chọn các cơ sở phục hồi nổi tiếng để làm liệu pháp máy móc. Dù được đào tạo Tây y, ông cho biết gia đình ông có ba đời theo Đông y. Việc ông đề cử kết hợp vật lý trị liệu Đông – Tây y và phục hồi bằng máy móc cho bệnh nhân thực ra là để phát huy tinh hoa Đông y rộng rãi hơn.
Khi còn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, Chương Khả Khê đưa Kỷ Bắc Dương về nhà cô.
Chương Khả Khê lái xe, Kỷ Bắc Dương ngồi ở ghế phụ, có chút căng thẳng hỏi: “Đồ anh mua có đủ không, có ít quá không?”
Chương Khả Khê nói: “Những thứ này đều không phải là điều anh cần lo lắng. Anh chỉ cần lo lắng xem hóa đơn mua sắm đã vứt đi chưa. Nếu mẹ em nhìn thấy sợi dây chuyền anh tặng trị giá mười hai vạn (~42tr), mẹ em sẽ đuổi cả anh lẫn em ra ngoài đấy.”
Kỷ Bắc Dương: “……”
Kỷ Bắc Dương mím môi, tủi thân nói: “Anh đã đề nghị mua cái hai mươi tư vạn kia mà.”
Chương Khả Khê: “……”
Chương Khả Khê nghĩ đến gì đó, đột nhiên nói: “Anh biết không, lúc trước mẹ anh định cho em hai mươi vạn để em rời xa anh đấy.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Khê Khê của anh là vật báu vô giá.”
Chương Khả Khê không nhịn được cười ha ha, cánh tay đặt trên vô lăng lắc lư, “Em nổi da gà hết cả người rồi.”
Kỷ Bắc Dương buồn rầu: “Không lãng mạn sao?”
Chương Khả Khê ậm ừ một tiếng, lái xe xuống đường cao tốc, nói: “Đổi chỗ khác nói sẽ lãng mạn hơn.”
“Ở đâu cơ?”
Chương Khả Khê cười ranh mãnh.
Kỷ Bắc Dương biết mình có thể sắp được dạy cô chuyện đó rồi.
Hết chương 70