Biết tin con gái sẽ dẫn bạn trai về nhà, Triệu Văn đã đi chợ từ sáng sớm để mua thịt tươi và rau, chuẩn bị làm sủi cảo cho bữa trưa.
Bà mặc chiếc áo khoác mới mà Chương Khả Khê mua tặng năm nay, đeo tạp dề, vừa đứng trong bếp làm sủi cảo, vừa ngó nghiêng ra cửa sân, nói: “Đã về chưa thế? Anh ra xem thử xem. À, mau bật điều hòa lên cho ấm nhà.”
Nhà Chương Khả Khê là nhà tự xây, không có hệ thống sưởi, phòng khách phải dùng rèm bông dày che chắn. Trong nhà thường ẩm ướt và lạnh lẽo. Để tiết kiệm điện, ngày thường họ hiếm khi bật điều hòa, chỉ khi Chương Khả Khê về hoặc có khách đến mới bật.
Bầu trời xám xịt lất phất tuyết rơi. Ba Chương cũng mặc chiếc áo da mới, vừa sưởi tay bên lò lửa trong bếp, vừa nói: “Điều hòa bật từ sớm rồi. Vừa nãy Khả Thanh hỏi Khê Khê trên WeChat, con bé bảo đã xuống đường cao tốc rồi, chắc khoảng mười phút nữa là tới.”
Triệu Văn hỏi: “Anh thấy em mặc thế này được chưa?”
Ba Chương nói: “Đẹp lắm, trẻ trung như cô gái đôi mươi vậy.”
Triệu Văn thoăn thoắt nặn sủi cảo, lườm ông một cái, nói: “Đừng có nói linh tinh, trước mặt người ngoài phải chú ý một chút. À, lần trước anh đến chỗ Khê Khê không gặp được bạn trai con bé sao?”
“Anh đã nói rồi mà, cậu ấy gặp chút chuyện, đang làm phẫu thuật trong bệnh viện. Lúc anh về thì cậu ấy mới vừa chuyển vào phòng bệnh, chưa gặp được người khác.”
Triệu Văn lo lắng sốt ruột nói: “Có nghiêm trọng không? Cũng không biết chàng trai đó thế nào. Lần trước người phụ nữ đến là mẹ cậu ấy đúng không? Nhìn mẹ cậu ấy như vậy, em thấy không thoải mái lắm. Nếu Khê Khê thật sự định ở bên cậu ấy, liệu có bị người nhà cậu ấy bắt nạt không? Haizz, sao lại tìm một gia đình như vậy chứ.”
Ba Chương đã từng thấy sắc mặt đáng ghét của ba mẹ Kỷ Bắc Dương, cũng thấy rất không thoải mái. Nhưng con gái thích như vậy, hơn nữa chàng trai kia trước khi xảy ra chuyện còn viết di chúc để lại cho Khê Khê. Từ những việc này có thể thấy cậu ấy đối xử với Khê Khê rất tốt. Hai người ở bên nhau, gia đình hai bên cố nhiên phải suy xét, nhưng tình cảm giữa đôi vợ chồng trẻ mới là quan trọng hơn cả. Chỉ cần hai người đồng lòng, thì không có gì là không vượt qua được.
Ba Chương nói: “Đừng nghĩ nhiều, đợi người đến rồi sẽ biết.”
Đang nói chuyện, ngoài sân vang lên tiếng động cơ ô tô. Ngay sau đó, nghe tiếng Chương Khả Khê lớn tiếng gọi: “Con về rồi!”
Chương Khả Khê tháo dây an toàn xuống xe, vui vẻ chạy một mạch nhào vào trong nhà.
Kỷ Bắc Dương không thể tay không đi vào như cô, anh đi đến cốp xe, lấy quà tặng bên trong ra xách trên tay, đứng bên cạnh xe nhìn cánh cửa sắt sơn đỏ đang mở, đáng thương vô cùng hy vọng Chương Khả Khê nhanh chóng quay lại, đừng bỏ anh một mình ở bên ngoài.
Lần đầu tiên Kỷ Bắc Dương ước gì mình là Hàn Tấn, miệng lưỡi trơn tru nói năng lưu loát, nhất định có thể khiến mọi người đều yêu thích.
May mắn là Chương Khả Khê rất nhanh đã quay ra, nhưng phía sau còn có hai vợ chồng trung niên khoảng 40 tuổi đi theo.
Chương Khả Khê cười hì hì nhìn bạn trai đang lộ vẻ căng thẳng, nói: “Đây là ba mẹ em.”
Cô kéo cánh tay Triệu Văn, nói: “Mẹ, anh ấy chính là Kỷ Bắc Dương.”
Kỷ Bắc Dương hai tay xách đầy túi quà, căng thẳng lễ phép chào như một đứa trẻ: “Cháu chào cô, chào chú ạ.”
Triệu Văn chưa bao giờ đặt tiêu chuẩn ngoại hình cho con rể, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Bắc Dương, bà thực sự sững sờ. Chàng rể này dáng người cao ráo đĩnh đạc, tướng mạo đoan chính, đẹp trai anh tuấn vô cùng. Anh mặc chiếc áo khoác dài màu xám, xách đồ đứng giữa trời tuyết rơi lả tả, trông y hệt nam chính trong bộ phim Hàn Quốc bà đã xem đi xem lại ba lần.
Triệu Văn nhìn con gái, cũng có chút căng thẳng nói: “Khụ, đến rồi à, mau vào nhà đi, đừng đứng ngoài đó, trời lạnh lắm.”
Bà lại gọi chồng ra giúp xách đồ.
Kỷ Bắc Dương vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, cháu tự xách được.”
Ba Chương nhất quyết muốn giúp anh xách đồ, hai người qua lại vài lần.
Chương Khả Khê nhìn Kỷ Bắc Dương có chút luống cuống tay chân, nhịn không được muốn cười.
Kỷ Bắc Dương nhân cơ hội đưa mắt cầu cứu Chương Khả Khê, xin cô mau đến giải vây.
Chương Khả Khê nói: “Ba, có mấy bước chân thôi, để anh ấy tự xách đi.”
Ba Chương lúc này mới buông tay, nói: “Mau vào nhà, sắp ăn cơm rồi.”
Đi qua khoảng sân nhỏ, vào phòng khách, vừa vén tấm rèm bông lên, một luồng hơi ấm áp phả vào mặt.
Nhà Chương Khả Khê tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp. Bộ bọc ghế sofa hoa nhí tươi tắn làm căn phòng thêm ấm cúng thoải mái. Trên bàn trà bày mấy đĩa hạt dưa, trái cây khô, còn có một chiếc ấm dưỡng sinh đang đun nước táo đỏ kỷ tử, sôi sùng sục tỏa ra hơi nóng thơm ngọt.
TV đang phát chương trình đặc biệt mừng xuân của đài CCTV. Em trai Chương Khả Thanh ngồi trên xe lăn cạnh ghế sofa, mặc áo len màu cà phê, lơ đễnh xem TV.
Họ bước vào, Chương Khả Thanh cũng chỉ lạnh nhạt nhìn TV, dường như không có hứng thú với người mới đến.
Chương Khả Khê chẳng hề để ý đến vẻ cao ngạo giả vờ của em trai, đi tới xoa đầu cậu, nói: “Đây là em trai em, tên là Chương Khả Thanh, chữ Thanh trong chữ ‘nước trong, suối sạch’. Sang Tết là mười tám tuổi.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Chào em.”
Chương Khả Thanh nhàn nhạt nói: “Chị, chuẩn bị ăn cơm.”
Chương Khả Khê nói: “Cởi áo khoác ra, em treo lên giúp anh.”
Cô ân cần giúp Kỷ Bắc Dương lấy áo khoác. Chương Khả Thanh nhìn dáng vẻ mất giá của chị gái, có chút bất mãn nhíu mày.
Còn nói không phải não yêu đương, mới bị tra nam làm tổn thương xong, giờ lại toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác như vậy.
Triệu Văn nói vọng từ phòng khách là bà đi nấu sủi cảo, rồi vào bếp bận rộn. Ba Chương rót trà táo đỏ cho Kỷ Bắc Dương, nói: “Uống chút đi cho ấm người. Đường đi có dễ không, nghe nói hôm nay có tuyết, chú còn lo đường đóng băng.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Cảm ơn chú, đường dễ đi lắm ạ, không bị đóng băng.”
Anh không dám cầm lấy cái ly, sợ tay sẽ run.
Chương Khả Khê chun mũi, nói: “Hình như em ngửi thấy mùi hạt dẻ.”
Ba Chương ừ một tiếng, đứng dậy bưng một đĩa hạt dẻ từ bàn bên cạnh lò nướng ra, nói: “Nghe tin con về, hôm qua mua đấy, vừa mới cho vào lò nướng lại cho nóng.”
Chương Khả Khê vui sướng vô cùng, cầm một hạt dẻ nóng hổi, nói: “Em mua hai lần anh đều chưa được ăn, lần này cuối cùng cũng được ăn rồi.”
Mua hai lần?
Kỷ Bắc Dương nhìn cô. Chương Khả Khê nhận ra mình lỡ lời, cười hì hì, nhét hạt dẻ vào miệng anh.
Ba Chương nói: “Tiểu Kỷ, cháu mới xuất viện không lâu, sức khỏe đã khá hơn chưa?”
Kỷ Bắc Dương không biết ba Chương từng đến bệnh viện. Anh thực ra hơi sợ người nhà Chương Khả Khê có ý kiến về mình. Dù sao từ Chu Uyển Oánh và Kỷ Hàng, anh đã thấy quá nhiều sự ghét bỏ và oán hận.
Là ba mẹ của Chương Khả Khê, hẳn là sẽ hy vọng cô tìm được một người bạn đời khỏe mạnh.
Chương Khả Khê tiếp lời: “Bác sĩ nói hồi phục rất tốt ạ.”
Ba Chương gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi, ba đi xem mẹ con gói sủi cảo thế nào rồi.”
Ba Chương vào bếp, Chương Khả Thanh về phòng mình nói là đi lấy đồ, trong phòng khách chỉ còn lại Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương.
Chương Khả Khê nói: “Còn căng thẳng không? Không cần lo lắng gì cả, ba mẹ em rất tốt. Em không nói cho họ biết chuyện của anh đâu. Nếu anh để ý, chúng ta có thể vĩnh viễn không nhắc tới.”
Về bệnh tự kỷ của Kỷ Bắc Dương, về di chứng, về gia đình anh, những chuyện Kỷ Bắc Dương không muốn nhắc đến, Chương Khả Khê nguyện ý giữ gìn tôn nghiêm cho anh, vĩnh viễn không nhắc với ba mẹ.
Kỷ Bắc Dương nắm tay Chương Khả Khê.
Sủi cảo rất nhanh đã chín. Chương Khả Khê vào bếp bưng cơm. Cô đổi đũa của mọi người thành nĩa, nói hôm nay dùng nĩa ăn cơm. Vợ chồng Triệu Văn tuy khó hiểu nhưng cũng không có ý kiến gì.
Họ ăn cơm trên bàn trà phòng khách. Năm sáu đĩa sủi cảo trắng ngần bốc hơi nghi ngút thơm phức. Mỗi người đều có một bát nhỏ đựng nước chấm sủi cảo đã pha sẵn.
Sủi cảo nhân thịt hành tây chấm dấm và ớt, cắn một miếng là nước thịt trào ra thơm ngon. Ngoài cửa sổ ô vuông tuyết rơi càng lúc càng lớn, trắng xóa cả mặt đất. Tấm rèm bông dày dặn chặn đứng gió lạnh thấu xương. Trong phòng ấm áp, trà táo đỏ tỏa hương ngọt dịu. TV phát lại chương trình Xuân Vãn các năm trong tiếng cười nói rộn ràng.
Kỷ Bắc Dương khống chế cổ tay đưa sủi cảo vào miệng. Anh thiếu khả năng đánh giá sơn hào hải vị, nhưng mỗi bữa ăn cùng Chương Khả Khê đều khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Triệu Văn vừa ăn sủi cảo vừa lén nhìn Kỷ Bắc Dương, đột nhiên cảm thấy câu tục ngữ nói không sai —— mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ưng.
Bà không biết tại sao, ấn tượng về Kỷ Bắc Dương rất tốt. Đương nhiên ngoại hình chiếm một phần nhỏ, nhưng bà cảm thấy Kỷ Bắc Dương yên tĩnh, lễ phép, ổn trọng. Tuy ít nói nhưng anh sẽ nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện, khi trả lời cũng không nóng không vội, không cố ý tỏ ra lấy lòng.
Sủi cảo ăn lai rai, trò chuyện một lúc đói bụng, Triệu Văn lại đi bưng đĩa tiếp theo ra.
Biết được công việc của Kỷ Bắc Dương liên quan đến đầu tư, ba Chương rất hứng thú lái câu chuyện sang các dự án đầu tư.
Triệu Văn nhìn thấy Kỷ Bắc Dương đang trả lời thắc mắc của chồng, một tay bỗng nhiên rút khăn giấy đưa cho Khê Khê. Triệu Văn quay đầu lại, lúc này mới thấy Khê Khê ăn sủi cảo mà dính cả nước chấm lên cằm. Khi Khê Khê đang lúng túng cúi đầu chuẩn bị tìm giấy, Kỷ Bắc Dương đã đưa qua rồi.
Phụ nữ luôn dễ bị cảm động bởi những chi tiết nhỏ. Một người đàn ông bất kể lúc nào, làm gì, đều sẵn lòng chia sẻ một phần tâm trí cho người mình yêu, không có gì ấm áp hơn thói quen này.
Tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn. Chương Khả Khê dậy sớm, trưa ăn quá no, ở nhà lại quá thoải mái tự tại, nên mới 3 rưỡi chiều, nghe ba và Kỷ Bắc Dương nói chuyện phiếm, một lúc sau cô đã nghiêng đầu ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Triệu Văn bất đắc dĩ nói: “Như con heo con ấy, ăn no là ngủ, để mẹ gọi nó dậy.”
Kỷ Bắc Dương ngăn lại, nói nhỏ: “Cô ơi, cứ để cô ấy ngủ đi ạ. Thời gian qua cô ấy luôn ở bệnh viện chăm sóc cháu, đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế rồi.”
Triệu Văn gật đầu. Ánh mắt Kỷ Bắc Dương lướt qua khuôn mặt Chương Khả Khê, trong lòng đưa ra quyết định. Anh ôn tồn nói: “Cô chú, cả Khả Thanh nữa, cháu có chuyện muốn nói với mọi người……”
Chương Khả Khê đã lâu không ngủ ngon như vậy. Cô không nói rõ được nhà mình có mùi vị gì, nhưng chỉ cần ở trong nhà, hít thở không khí trong nhà, cô liền cảm thấy toàn thân thư thái.
“Khê Khê, tỉnh rồi thì dậy đi, ngủ tiếp nữa tối sẽ mất ngủ đấy.”
Chương Khả Khê tóc tai rối bù ngồi dậy từ ghế sofa, dịch đến bên cạnh Triệu Văn, nói: “Mẹ, ghế sofa cũ nhà mình còn êm hơn ghế sofa da ở chung cư của con.”
Triệu Văn cười nói: “Chải đầu đi, 5 rưỡi rồi, chuẩn bị ăn cơm tối thôi.”
Chương Khả Khê ngồi thẳng dậy, nhìn quanh phòng khách, lúc này mới sực nhớ ra mình đã dẫn Kỷ Bắc Dương về nhà.
Triệu Văn nói: “Họ đang quét tuyết ở bên ngoài đấy.”
Chương Khả Khê định bò dậy, Triệu Văn giữ cô lại, nói: “Lúc con ngủ, Tiểu Kỷ đã nói cho bố mẹ biết một số chuyện, bao gồm cả bệnh tình của cậu ấy.”
Trên mặt Chương Khả Khê lộ ra vài phần hoảng loạn, “Mẹ, bệnh của anh ấy một chút cũng không nghiêm trọng, con thật sự không để ý đâu.”
Triệu Văn trấn an cô, nói: “Mẹ rất vui vì cậu ấy không giấu giếm chúng ta, cho chúng ta lựa chọn có chấp nhận cậu ấy hay không.”
Chương Khả Khê thấp thỏm hỏi: “Vậy ý của ba mẹ là……”
Triệu Văn nói: “Ba con kể cho mẹ nghe, lúc Tiểu Kỷ xảy ra chuyện, con đau lòng ngất xỉu mấy lần. Mà trước khi Tiểu Kỷ đi làm việc của mình, cậu ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho con, thậm chí cả di chúc cũng âm thầm chuẩn bị sẵn. Ba mẹ không quan tâm cậu ấy có tiền hay không, mà cảm thấy một người như vậy, bất kể lúc nào cũng có thể suy nghĩ chu toàn cho con, quý hơn bất cứ thứ gì. Tuy hai đứa ở bên nhau chưa lâu, nhưng mẹ có thể nhìn ra các con thật lòng yêu nhau.”
Chương Khả Khê bĩu môi, rưng rưng nước mắt nói: “Con và anh ấy đúng là như mẹ nói. Mẹ, mẹ thật có con mắt tinh tường, nói làm con cảm động quá.”
Triệu Văn nói: “Cảm động là được rồi, mẹ sắp buồn nôn chết đi được. Từng tuổi này rồi còn treo chữ yêu đương trên miệng, xem mẹ nổi hết da gà rồi này.”
Chương Khả Khê: “……”
Cô đúng là con ruột của mẹ cô rồi.
Hết chương 71