Chương Khả Khê nhìn qua cửa sổ phòng khách, dưới ánh trăng, mặt đất phủ một lớp bạc trắng lấp lánh. Kỷ Bắc Dương và ba Chương cầm xẻng đang đắp người tuyết, một lớn một nhỏ, hai người tuyết cao bằng người thật.
Chương Khả Thanh ngồi dưới mái hiên chỉ huy họ, chỗ nào cần gọt bớt một chút, chỗ nào cần đắp thêm một chút.
Chương Khả Khê quay đầu nói với Triệu Văn đang cùng đứng bên cửa sổ: “Mẹ, con muốn đi đăng ký kết hôn với anh ấy càng sớm càng tốt.” Cô mím môi dưới, nói: “Nếu ba mẹ đồng ý, trước Tết chúng con sẽ đi đăng ký.”
Chỉ còn chín ngày nữa là đến Tết, Triệu Văn kinh ngạc nói: “Sao lại gấp thế?”
Chương Khả Khê nói: “Con không phải nhất thời xúc động, con đã suy nghĩ rất lâu rồi. Con muốn trở thành người nhà hợp pháp của anh ấy. Gia đình Bắc Dương rất phức tạp, vì anh ấy từ nhỏ đã được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, ba mẹ đối với anh ấy chỉ có sự chán ghét và oán hận. Con đã kể cho ba nghe ba mẹ anh ấy là người như thế nào rồi, ba có nói với mẹ không?”
Triệu Văn gật đầu.
Chương Khả Khê nói: “Ba mẹ anh ấy rất quá đáng, ông bà nội cũng luôn đóng vai kẻ bàng quan đứng nhìn. Cho nên con muốn trở thành người nhà của anh ấy, cùng anh ấy tiến thoái có nhau, cũng muốn để anh ấy trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta, người nhà danh chính ngôn thuận.”
Triệu Văn nhìn vẻ mặt kiên định của con gái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ nói với ba con.”
Chương Khả Khê lập tức ôm lấy Triệu Văn, nói: “Mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ muốn chết.”
Triệu Văn vừa ghét bỏ vừa cưng chiều nhìn con gái, nói: “Tối nay muốn ăn gì? Ừm, còn nữa, tối nay định ngủ thế nào?”
Chương Khả Khê đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Nếu ba mẹ không ngại, con với anh ấy ngủ phòng con.”
Biểu cảm của Triệu Văn có chút thâm sâu khó lường, nói: “Ồ… Vậy lát nữa mẹ đi đổi chăn cho con thành cái to hơn.”
Chương Khả Khê xấu hổ muốn chết, tay chân cũng không biết nên để đâu.
Triệu Văn nói: “Con là đứa trẻ lớn rồi, làm việc gì cũng có chủ kiến riêng. Mẹ và ba con không yêu cầu con điều gì, chỉ cần con thích, thì đều được.”
Chương Khả Khê nói: “Mẹ, con thực sự siêu cảm động.”
Triệu Văn liếc xéo cô, nói: “Vậy tối nay con nấu cơm đi.”
Chương Khả Khê ra ngoài thì sẵn lòng nấu cơm, nhưng về nhà đến trước mặt mẹ liền biến thành cục cưng nũng nịu không biết làm gì, làm nũng nói: “Thôi mẹ làm đi, con muốn ra ngoài chơi với họ.”
Nói xong cầm áo khoác chạy ra sân. Triệu Văn bất đắc dĩ lắc đầu, đeo tạp dề chuẩn bị đi nấu cơm. Bà vén rèm bông rời phòng khách đi vào bếp, tùy ý liếc mắt một cái, thấy chàng trai kia đang cúi đầu tháo găng tay đeo cho con gái mình. Con gái nghịch ngợm bốc một nắm tuyết trên mũ anh nhét vào cổ chàng trai, đối phương bất đắc dĩ cười cười, nhưng lại nhặt một quả cầu tuyết to hơn từ dưới đất đặt vào tay Khê Khê.
Bữa tối ăn các món xào và sủi cảo. Ăn xong, ba Chương đi rửa bát, Triệu Văn tìm một chiếc chăn đưa cho Chương Khả Khê. Kỷ Bắc Dương nhận lấy chăn, Chương Khả Khê kéo anh, dẫn anh đến căn phòng cô ở từ nhỏ đến lớn.
Tường nhà ngả vàng, còn dán rất nhiều poster nhân vật anime. Giường kê sát tường, bên cạnh là chiếc bàn hơi tróc sơn, trên bàn trải khăn trải bàn hoa nhí màu xanh phấn, sách vở và đồ trang trí bên trên được bày biện gọn gàng. Đây là một căn phòng tràn ngập những sở thích và tình thú nhỏ của con gái.
“Anh thấy giường nhỏ không?” Chương Khả Khê cúi người trải giường.
Kỷ Bắc Dương lắc đầu, anh đến gần cô, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo cô. Chương Khả Khê nói: “Anh ôm em thế này em trải giường kiểu gì.”
Kỷ Bắc Dương đành phải buông tay, nhận lấy chăn giúp cô trải.
Chương Khả Khê rảnh tay, nhìn bóng lưng anh, không nhịn được cũng bắt chước động tác vừa rồi của anh, từ phía sau ôm lấy Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương nói: “Em ôm anh thế này anh trải giường kiểu gì?”
Chương Khả Khê ăn vạ, “Mặc kệ, cứ phải thế này.”
Thế là hai người dính lấy nhau trải giường. Kỷ Bắc Dương nói: “Em làm thế nào thuyết phục được ba mẹ em, đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ vậy?”
Chương Khả Khê cọ mặt vào tấm lưng săn chắc của anh, nói: “Thì cứ nói thế thôi, nhanh lên trải đi, em chờ ngủ đấy.”
Có sự quấy rầy của Chương Khả Khê, hiệu suất của Kỷ Bắc Dương trở nên rất thấp, lại không nỡ đẩy cô ra, đành phải chịu bị Chương Khả Khê chê bai.
Chương Khả Khê dán vào anh một lúc, bỗng nhiên nói: “Nhà em cách âm không tốt lắm đâu.”
Kỷ Bắc Dương gấp chăn thành một cuộn to, nghiêm túc trải chỗ ngủ tối nay sao cho thoải mái nhất, nói: “Anh không ngáy ngủ.”
Chương Khả Khê nhấc chân huých nhẹ vào kheo chân Kỷ Bắc Dương. Anh không phòng bị, lập tức quỳ một gối xuống giường. Kỷ Bắc Dương quay đầu định nói gì đó, bị Chương Khả Khê lập tức nhào lên.
Kỷ Bắc Dương nằm ngửa trên giường, bên trên là Chương Khả Khê đang ngồi, “Em……”
Chương Khả Khê dùng ngón tay như có như không chạm vào môi người đàn ông, đầy ẩn ý nói: “Ngáy ngủ tính là gì, em nói là âm thanh khác cơ.”
Kỷ Bắc Dương: “……”
Kỷ Bắc Dương nghiêng đầu ho hai tiếng, hạ giọng nói: “Khê Khê, đây là nhà em.”
Chương Khả Khê cúi người, dùng giọng điệu mập mờ quyến rũ kiểu ‘bổn vương muốn sủng hạnh ngươi’ nói: “Cho nên anh phải nói nhỏ thôi.”
Kỷ Bắc Dương mím môi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, thì thầm: “Lần nào cũng là em kêu mà.”
Chương Khả Khê: “……”
Chương Khả Khê chọc má anh, nói: “Vậy sau này em không kêu nữa!”
“Kêu đi, anh muốn nghe.”
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương liếc xuống, cổ áo ngủ mềm mại của Chương Khả Khê mở rộng, nhụy hồng trên đỉnh núi tuyết lộ ra không sót gì.
Yết hầu anh chuyển động, nhét một gói nhỏ lạnh lẽo vào tay Chương Khả Khê, miệng nói thì không cần, nhưng tốc độ đeo bao lại rất nhanh.
Chương Khả Khê dùng ‘thỏ trắng lớn’ mềm mại đè lên anh, “Không muốn học.”
Kỷ Bắc Dương: “Ồ……”
Chương Khả Khê hôn lên trán, thái dương, má, môi anh, hôn đến bên tai, nói: “Lần sau đi, lần này không đeo.”
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương trong nháy mắt sáng lấp lánh.
Sau khi kết thúc, Kỷ Bắc Dương đặt Chương Khả Khê nằm nghiêng vào trong chăn, vươn cánh tay dài lấy khăn giấy trên bàn giúp cô lau dọn.
Chương Khả Khê lười biếng, làm nũng nói: “Eo mỏi quá.”
Kỷ Bắc Dương dỗ dành cô, “Lần sau đổi tư thế khác.”
Chương Khả Khê đột nhiên nói: “Hôm nay em nói với mẹ em rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.”
Động tác của Kỷ Bắc Dương khựng lại, đột ngột ngồi dậy.
Chương Khả Khê nín cười, nói: “Anh biểu cảm gì thế kia, mẹ em đáng sợ thế sao?”
Kỷ Bắc Dương ngẩn người, rầu rĩ nói: “Anh còn chưa đưa sính lễ.”
Chương Khả Khê nói: “Anh còn biết sính lễ á?”
Cô giơ tay kéo chăn đắp lên tấm lưng trần của Kỷ Bắc Dương, tuy bật điều hòa nhưng trong phòng vẫn hơi lạnh.
Kỷ Bắc Dương nằm xuống lại, nói: “Biết chứ, ngày mai chúng ta đi trung tâm thương mại đi, anh muốn chuẩn bị sính lễ cho em, bao nhiêu tiền thì thích hợp nhỉ?”
Chương Khả Khê nói: “Tùy tiện thôi, em không để ý đâu.”
Biểu cảm của Kỷ Bắc Dương vô cùng nghiêm túc nói: “Rất quan trọng.”
Chương Khả Khê thấy anh vẻ mặt nghiêm túc, bèn ngáp một cái, nói: “Vậy anh nghĩ đi, em muốn ngủ rồi.”
Kỷ Bắc Dương gật đầu, đợi Chương Khả Khê ngủ say, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Hàn Tấn.
Ngày hôm sau, khi Chương Khả Khê tỉnh dậy thì Kỷ Bắc Dương không có trong phòng. Cô đầu bù tóc rối, mặc bộ đồ ngủ nhung san hô, xỏ dép bông, thất thểu đi ra phòng khách.
Trong phòng khách, Kỷ Bắc Dương mặc âu phục chỉnh tề ngồi trên ghế sofa, phía bên kia là Triệu Văn và ba Chương với vẻ mặt kỳ quái.
Hàn Tấn làm việc cực kỳ nhanh gọn, gần như thức trắng đêm để hoàn tất thủ tục chuyển khoản. Sáng sớm tinh mơ, giám đốc chi nhánh ngân hàng đối tác đã đích thân mang đến thứ Kỷ Bắc Dương cần.
Đó là một chiếc thẻ tiết kiệm vàng và một tờ biên lai gửi tiền, được đựng trong hộp dài lót nhung đen, vô cùng tinh xảo và cao cấp.
Chương Khả Khê vừa đi đến cửa, nghe thấy Triệu Văn giọng điệu kỳ quái nói: “Chúng tôi không phải bán con gái.”
Ba Chương nói: “Đúng vậy, chúng tôi không thể nhận, Khê Khê là con gái chúng tôi, không phải món hàng.”
Chương Khả Khê vội vàng đi ra, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Bắc Dương, nói: “Mọi người đang nói chuyện gì thế, sao không gọi con cùng nghe.”
Chương Khả Thanh nói: “Chính chủ đến rồi, ba mẹ, việc này nên để chị con quyết định.”
“Rốt cuộc làm sao thế? Anh làm chuyện xấu gì rồi?” Chương Khả Khê véo Kỷ Bắc Dương một cái.
Triệu Văn đưa đồ vật cho cô, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Tiểu Kỷ đưa sính lễ.”
Chương Khả Khê cúi đầu nhìn tờ biên lai gửi tiền, vị trí số tiền có rất nhiều số 8 dài dằng dặc. Chương Khả Khê đếm: đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn.
Chương Khả Khê nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn ba mẹ, trên mặt hai người già không có vui mừng, ngược lại toàn là hoảng hốt và mờ mịt.
Không trách cha mẹ, ngay cả Chương Khả Khê cũng bị dãy số này làm cho kinh ngạc đến ngây người. Tính theo mức lương một năm hai mươi vạn của cô, cô phải làm việc 400 năm mới kiếm đủ số tiền này.
Cô thầm nhủ với bản thân không được hoảng, phải bình tĩnh, chỉ có cô bình tĩnh thì ba mẹ cô mới bình tĩnh được.
Chương Khả Khê cất thẻ ngân hàng và biên lai gửi tiền, hắng giọng, “Ừm…… 8800 vạn, khụ, chúng con hôm qua đã thương lượng rồi, ba mẹ, hay là…… hay là cứ nhận lấy đi ạ.”
Triệu Văn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch như bị dọa sợ.
Chương Khả Khê trừng mắt nhìn Kỷ Bắc Dương tự ý quyết định, nói: “Anh về phòng giúp em gấp chăn đi, em nói vài câu với ba mẹ em.”
Kỷ Bắc Dương biết cô muốn đuổi mình đi, thấp thỏm như đứa trẻ làm sai chuyện nói câu “Cháu đi gấp chăn ạ” với cô chú, rồi đi vào, nhường không gian cho gia đình Chương Khả Khê.
Kỷ Bắc Dương vừa đi, Chương Khả Khê vội nói: “Ba, mẹ, hai người có phải bị dọa rồi không?”
Triệu Văn phức tạp nói: “Ba mẹ thằng bé là loại người đó, nếu vì chuyện này mà lại để các con dây dưa với nhà bên đó, mẹ chết cũng không chịu nhận số tiền này.”
Chương Khả Khê nói: “Ba mẹ yên tâm, đây là tài sản cá nhân của anh ấy, không liên quan gì đến ba mẹ anh ấy cả.”
Chương Khả Khê vò đầu tóc rối bù, nói: “Con chẳng phải đang làm việc ở Lăng Nhuận sao, Lăng Nhuận là công ty đầu tư mạo hiểm nổi tiếng trong nước, ừm, chủ tịch chính là Kỷ Bắc Dương, anh ấy rất giàu.”
Triệu Văn đơ mặt.
Ba Chương cũng đơ mặt.
Chương Khả Thanh: “A”
Chương Khả Khê thấp thỏm nói: “Còn có cái khu bảo tồn quốc tế Vân Hãn lớn nhất châu Á kia nữa, cũng là tài sản của Kỷ Bắc Dương.”
Triệu Văn đơ mặt tập 2.
Ba Chương cũng đơ mặt tập 2.
Chương Khả Thanh: “Chậc”
Chương Khả Khê nói: “Những thứ này đều là tài sản cá nhân của anh ấy, không liên quan gì đến nhà họ Kỷ. À, Kỷ gia chính là cái gia tộc từng là một trong ba doanh nghiệp sản xuất lớn nhất miền Bắc những năm 80 thế kỷ trước ấy, nhưng giờ không được nữa rồi, cũng đã bị Bắc Dương thu mua.”
Biểu cảm của Triệu Văn và ba Chương có chút tê liệt.
Chương Khả Khê thấp thỏm nói: “Cho nên lấy giá trị con người anh ấy ra tham khảo, số tiền sính lễ này có phải cảm thấy cũng tương đối bình thường không?”
Triệu Văn và ba Chương không nói gì, Chương Khả Thanh thở dài.
Chương Khả Khê nói: “Thằng nhóc này có ý gì?”
Chương Khả Thanh chỉ vào Chương Khả Khê lôi thôi lếch thếch mặt mũi còn chưa rửa, nói: “Không có gì, em chỉ cảm thấy chị không đáng giá nhiều tiền như vậy.”
Chương Khả Khê: “……”
“Đừng nói linh tinh.” Triệu Văn vỗ đầu Chương Khả Thanh một cái, quay đầu nhìn Chương Khả Khê, do dự nói: “Tuy rằng mẹ tin tưởng con…… nhưng vẫn muốn hỏi một câu, con không phải vì tiền mới ở bên người ta đấy chứ?”
Mức độ giàu có của Kỷ Bắc Dương khiến mẹ cô nghi ngờ cả tam quan của cô. Chương Khả Khê nói: “Sao có thể chứ!”
Chương Khả Thanh tiếp lời: “Không phải chân ái thì người ta có thể để mắt đến bả à?”
Ba Chương nói: “Sao con cứ nói chị con thế.”
Chương Khả Thanh nói: “Ba mẹ nhìn kỹ Kỷ tiên sinh, rồi nhìn lại chị con xem.”
Kỷ tiên sinh dáng người đĩnh đạc, anh tuấn soái khí, mắt sáng như sao, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công.
Nhìn lại con gái trước mặt, đầu bù tóc rối, mặt mũi chưa rửa, tham ăn lười làm, chỉ biết làm nũng.
So sánh như vậy, Triệu Văn và ba Chương đều mất tự tin, ho khan vài tiếng, cảm thấy con gái hình như đúng là không đáng giá 8000 vạn thật.
Chương Khả Khê tay chân múa may ôm lấy cánh tay Triệu Văn, ra sức làm nũng, “Con chỉ là chưa trang điểm chải chuốt thôi mà, con rất xinh đẹp nha, thông minh đáng yêu, ăn được uống được còn ngủ được nữa.”
Nghe tiếng cười đùa trong phòng khách, Kỷ Bắc Dương đi ra. Chương Khả Khê kéo cánh tay Triệu Văn, nói: “Đều tại anh quá ưu tú, ba mẹ em đều cảm thấy em không xứng với anh.”
Kỷ Bắc Dương cong khóe môi, ánh mắt mang cười.
Đến ngày thứ tám trước Tết, Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê cùng nhau đến Cục Dân chính địa phương làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Cục Dân chính được trang trí vui tươi hớn hở, cửa sổ dán giấy cắt hoa đỏ rực đón năm mới, trong đại sảnh treo rất nhiều đèn lồng đỏ nhỏ.
Chương Khả Khê nhận tập tài liệu rồi mới biết tất cả đều phải tự tay điền và ký. Cô khẽ hỏi nhân viên liệu cô có thể viết thay bạn trai mình không.
Sau khi nghe giải thích tình hình, nhân viên nói: “Phần thông tin và chữ ký bắt buộc phải do chính anh ấy thực hiện. Trong trường hợp của hai bạn có thể xin một người làm chứng. Khi người làm chứng có mặt cùng đương sự và cán bộ đăng ký kết hôn, người làm chứng có thể thay đương sự điền các mục cần thiết.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Kỷ Bắc Dương nói, nhìn Chương Khả Khê, nói: “Anh không muốn để người khác điền thay anh tài liệu kết hôn với em, anh có thể viết chậm một chút, tự mình viết.”
Ba tờ giấy chứng nhận điền thông tin cá nhân, Kỷ Bắc Dương khống chế bàn tay run rẩy, từng nét từng nét, viết suốt một tiếng đồng hồ. Khi anh hoàn thành chữ ký của mình bên cạnh tên Chương Khả Khê, mồ hôi thế mà đã thấm ướt áo sơ mi.
Kỷ Bắc Dương buông bút, ngón tay vì cầm nắm thời gian dài nên có chút cứng đờ. Chương Khả Khê nắm lấy tay anh, giúp anh xoa bóp, trong mắt có chút đỏ lên.
Kỷ Bắc Dương cười xoa đầu cô, nói: “Ăn được uống được ngủ được, còn biết khóc nữa.”
“Em mới không khóc!”
Họ chụp ảnh trước phông nền màu đỏ, dưới sự chủ trì của cán bộ công tác cùng nhau tuyên thệ.
Sau này, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù giàu sang hay nghèo hèn, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù thanh xuân hay tuổi già, chúng ta đều cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, mưa gió có nhau.
Kỷ Bắc Dương vươn tay, nói: “Cảm ơn em đã trở thành bà xã của anh.”
Chương Khả Khê đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó lại lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Những người con ngược xuôi Bắc Nam kéo vali trở về quê hương. Những người ba người mẹ phương xa mang theo món quà gửi gắm nỗi nhớ nhung cả một năm trời, được con thơ ôm đầy cõi lòng nơi đầu phố. Người già khổ sở chờ đợi nơi đầu ngõ, từ rất xa đã bắt đầu gọi tên cúng cơm của con cháu. Những cô con gái lấy chồng xa nhiều năm chưa về ôm đứa trẻ còn quấn tã bước vào cửa nhà.
Vào ngày hôm nay, Kỷ Bắc Dương cũng có nhà, có người thân.
Khi họ tay trong tay bước vào khoảng sân nhỏ nhà họ Chương, mẹ đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn, ba đang xem báo đặt đồ xuống rót cho họ tách trà nóng hổi, em trai đã tách sẵn một hộp hạt dẻ rang đường.
Chàng trai cô độc cưỡi voi dạo bước trong đêm khuya trên thảo nguyên đã đi rất lâu, rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng đi tới ngôi nhà thuộc về anh.
Hết chương 72