My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 73

Chương 73: Em trai ngoan 

Ăn tối xong, Triệu Văn đi cắt một quả dưa Hami làm món tráng miệng.

Chương Khả Khê ngồi xếp bằng trên ghế sofa, dùng tăm xỉa răng xiên dưa ăn, dựa vào Kỷ Bắc Dương chơi điện thoại. Ba Chương và Chương Khả Thanh đang xem giấy chứng nhận kết hôn của họ.

Chương Khả Khê lấy tờ giấy kết hôn còn lại chụp một bức ảnh, làm mờ thông tin cá nhân trên đó, sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: Cuối cùng cũng mang anh ấy về nhà.

Kỷ Bắc Dương không lướt vòng bạn bè, thấy Chương Khả Khê ngồi bên cạnh đã đăng, mới bấm vào xem, rồi lưu ảnh của cô về máy.

Anh nghiên cứu một chút chức năng đăng bài, cũng đăng bức ảnh tương tự, kèm dòng chữ: Vợ tôi, Chương Khả Khê đáng yêu.

Chương Khả Khê đang bận trả lời bình luận, đột nhiên nhìn thấy bài đăng của Kỷ Bắc Dương, không nhịn được nở nụ cười tươi rói.

Kỷ Bắc Dương hành xử kín tiếng, không thích xã giao. Thực ra cô không ngại anh không công khai cô, nhưng đột nhiên thấy anh cũng đăng ảnh giấy kết hôn, kiểu “có qua có lại mới toại lòng nhau” này thật sự quá tuyệt vời.

Hơn nữa dòng chữ Kỷ Bắc Dương viết cũng làm cô đỏ mặt tim đập. Cái gì mà vợ tôi, Chương Khả Khê đáng yêu. Đáng yêu, đáng yêu… Chương Khả Khê càng nghĩ mặt càng đỏ.

Màn ân ái của Kỷ Bắc Dương trong nháy mắt đánh thức cả vòng bạn bè.

Hàn Tấn là người đầu tiên bình luận: Cẩu lương bất ngờ quá, tốc độ nhanh vãi, khi nào về nhớ mời tôi ăn cơm!

Hàn Tấn sắp sốc chết rồi. Chân trước anh ta vừa chuyển tiền sính lễ cho Kỷ Bắc Dương, chân sau Kỷ Bắc Dương đã đi đăng ký kết hôn. Có phải là quá thần tốc không? Món cẩu lương này làm anh ta không kịp trở tay thay quần áo. Tuy biết Kỷ Bắc Dương sẽ cưới Chương Khả Khê, nhưng đã bảo là về nhà ra mắt ba mẹ, sao lại thành về nhà kết hôn rồi? Trời ơi, từ nay về sau chỉ còn mình anh ta là chó độc thân cao quý!

Kim Mộ Mịch: WTH, anh ta mà cũng biết khoe khoang tình cảm à.

Kim Mộ Mịch nhắn tin riêng cho Chương Khả Khê:【 Mau nói dòng chữ này là cô tự viết đi. 】

Chương Khả Khê đắc ý muốn chết:【 Kỷ Bắc Dương tự nghĩ ra đấy. 】

Kim Mộ Mịch:【 Trời ơi, người ta nói tương phản moe rất thú vị, không ngờ tên ngốc hệ cấm dục Kỷ Bắc Dương lại có thể lãng mạn như vậy. 】

Từ Nam Tang của tập đoàn Từ Thị: Chúc mừng chúc mừng chúc mừng.

Từ Nam Tang đưa điện thoại cho vợ xem, tủi thân nói: “Văn mẫu khoe ân ái của cậu ta sao chép anh, lại còn vượt qua anh. Anh viết là ‘Đây là vợ tôi Kiều Trúc’, cậu ta lại viết ‘Vợ tôi, Chương Khả Khê đáng yêu’. Thật quá đáng! Rõ ràng em cũng rất đáng yêu, lúc đó anh lại không viết thêm vào!”

Kiều Trúc: “……” Trẻ trâu.

Kiều Trúc nhìn ảnh kết hôn của hai người, nói: “Em biết ngay anh ấy thích cô bé đó mà, trực giác của em luôn rất chuẩn.”

Các lãnh đạo cấp cao của Lăng Nhuận, đối tác, nhà cung cấp dự án cùng với các gia đình hào môn có liên hệ với nhà họ Kỷ, ai có WeChat của Kỷ Bắc Dương đều sôi nổi vào chúc mừng. Khu bình luận của Kỷ Bắc Dương phải lướt rất lâu mới xem hết được.

Chương Khả Khê nhận được tin nhắn chúc mừng từ Vương Sung, người thầy hướng dẫn cô ở bộ phận nhân sự lúc trước. Chương Khả Khê có chút ngại ngùng. Cô vào làm chưa bao lâu đã được điều đến bên cạnh Kỷ Bắc Dương, nên ít tiếp xúc với đồng nghiệp cũ. Cô có offer chính thức vào làm việc ở công ty, lại cứ chạy theo Kỷ Bắc Dương, làm như có quan hệ mờ ám vậy.

Vương Sung dường như không cảm nhận được tâm trạng của Chương Khả Khê, trực tiếp kéo cô và các đồng nghiệp khác vào một nhóm nhỏ, sau đó tag cô trong nhóm, nói: “Tôi kéo người vào rồi, mọi người có chuyện gì muốn hóng hớt thì hỏi ngay đi, đừng tha cho cô ấy! @Chương Khả Khê”

Sự hỏi han thoải mái hào phóng như vậy ngược lại làm giảm bớt sự bất an của Chương Khả Khê. Cô thực ra vẫn luôn hơi sợ đồng nghiệp sẽ nghĩ cô dựa vào quan hệ để vào Lăng Nhuận, lại sợ người khác cho rằng cô không từ thủ đoạn để leo lên giường Kỷ Bắc Dương.

Tuy cô không làm vậy, nhưng cô rất thích các đồng nghiệp mới, vẫn luôn hy vọng có thể tiếp tục làm việc cùng họ.

Chương Khả Khê gửi một bao lì xì lớn vào nhóm, nói:【 Thường đi ở ruộng dưa, nào có chuyện không dính dưa. 】

Trong nhóm đều là đồng nghiệp từng làm việc chung ở bộ phận nhân sự, bao lì xì lập tức bị mọi người cướp sạch. Có Vương Sung và Chương Khả Khê mở lời, những người khác cũng không nén được nữa, lập tức nhao nhao tung ra các câu hỏi bát quái, ví dụ như cô và Kỷ tổng ai theo đuổi ai, Kỷ tổng khi yêu đương có ít nói không…

Những người có thể vào Lăng Nhuận đều có IQ và EQ cao, không ai hỏi những câu khiến người khác xấu hổ khó chịu.

Chương Khả Khê gõ chữ lia lịa, vừa trả lời tin nhắn trong nhóm, vừa trả lời bình luận trên vòng bạn bè, bận tối mắt tối mũi. Kỷ Bắc Dương liếc nhìn điện thoại cô vài lần, thấy Chương Khả Khê đang nhập: Đừng yêu đương với sếp, công việc bận rộn lắm, lại còn không trả lương làm thêm giờ, tức chết đi được.

Kỷ Bắc Dương cẩn thận điều khiển cổ tay dùng nĩa đút dưa Hami cho Chương Khả Khê, nói: “Đừng yêu đương với sếp? Tức giận lắm à? Khê Khê, bịa đặt là phạm pháp đấy.”

“Level cao tay đều khoe ân ái như vậy đấy, ngoài khịa trong khen hiểu không.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu ra chiều suy tư, “Anh đi xóa bài vừa đăng, đổi thành ‘Khê Khê chẳng đáng yêu chút nào’.”

Chương Khả Khê ném điện thoại, nhào tới ôm chầm lấy Kỷ Bắc Dương, trợn tròn mắt nói: “Anh dám!”

Kỷ Bắc Dương cong môi xoa đầu cô, “Được rồi.”

Kỷ gia.

Bà nội Kỷ ngồi trên chiếc ghế chạm khắc hoa tử đằng, nhìn người giúp việc bón thuốc cho lão Kỷ tổng.

Chu Uyển Oánh lạnh mặt không nói một lời. Kỷ Hàng cầm điện thoại, đi đi lại lại trong phòng đầy bực bội, cuối cùng đi đến trước mặt bà nội Kỷ, nói: “Nó căn bản không coi chúng ta ra gì. Chuyện kết hôn lớn như vậy, nó thế mà không nói cho chúng ta biết. Con thấy nó không định về cái nhà này nữa đâu.”

Bà nội Kỷ mân mê chuỗi tràng hạt cũ kỹ trong tay, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thản nhiên nói: “Không về thì thôi, dù sao đây cũng không phải nhà của Bắc Dương.”

Kỷ Hàng bực tức nói: “Sao lại không phải nhà nó? Chỉ cần nó còn họ Kỷ, nơi này vĩnh viễn là nhà nó.”

Lão Kỷ tổng giờ nằm liệt trên giường không động đậy được. Bà nội Kỷ mặc kệ Kỷ Hàng nhảy dựng lên nửa ngày cũng không hé răng. Chu Uyển Oánh thấy thái độ của hai ông bà, biết không trông cậy được gì, bèn hừ lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót bỏ đi.

Kỷ Hàng nhìn bà nội Kỷ thờ ơ, tức giận cũng bỏ đi theo.

Trang viên nhà họ Kỷ tĩnh lặng, bốn bề tối om. Nơi này luôn có người ở, nhưng lại thường xuyên toát ra vẻ chết chóc lạnh lẽo.

Kỷ Hàng đuổi theo Chu Uyển Oánh, nói: “Thế là xong à?”

Chu Uyển Oánh hừ lạnh một tiếng, chế giễu nhìn ông ta, nói: “Anh sợ cái gì? Bắc Dương còn nhận ông bà nội, có miếng ăn của người ta thì anh là con trai duy nhất, người ta sẽ không để anh đói đâu. Cả cái Kỷ gia này, chỉ có tôi là người ngoài, giờ đến con trai cũng không nhận tôi.”

Kỷ Hàng liếc bà ta, nói: “Cô thật sự định từ bỏ như vậy, hay là có toan tính khác? Giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”

Tết sắp đến, trang viên nhà họ Kỷ lại không có chút không khí vui mừng nào. Bóng tối đen kịt bao trùm lấy kiến trúc xa hoa của Kỷ gia. Chu Uyển Oánh mặt không biểu cảm nhìn ánh đèn đường ảm đạm, nói: “Kỷ Hàng, chuyện hợp tác thất bại nhất đời tôi chính là sinh ra Kỷ Bắc Dương.”

Kỷ Hàng chân thành nói: “Nếu là phế phẩm, tôi và cô nên liên thủ, khi không còn giá trị nữa thì hủy diệt đi.”

Trong mắt Chu Uyển Oánh lóe lên tia u ám. Nhìn biểu cảm giả tạo của Kỷ Hàng, ác ý trong lòng bà ta như con rắn độc dần dần ngóc đầu dậy. Bà ta đột nhiên cười, nói: “Trong tay tôi có điểm yếu của Bắc Dương.”

Kỷ Hàng thầm kinh hãi, “Điểm yếu?”

Chu Uyển Oánh nói: “Là mấy tấm ảnh, về bạn gái nó, không, là ảnh của người nó yêu. Tôi nghĩ Bắc Dương sẽ không muốn những tấm ảnh này bị lộ ra ngoài đâu.”

Kỷ Hàng đã đoán được là gì. Ông ta nhớ lại cô gái hoạt bát, thanh thuần, tràn đầy sức sống kia, giật mình, ho khan một tiếng, nói: “Ảnh gì cơ, lấy ra cho tôi xem nào.”

Chu Uyển Oánh nhìn ánh mắt hạ lưu không che giấu được của ông ta, lạnh lùng nói: “Ảnh là tôi bỏ tiền mua, không thể cho anh xem. Abh tìm cách liên lạc với Bắc Dương, ra điều kiện đi.”

Kỷ Hàng nói: “Cô muốn cái gì?”

Chu Uyển Oánh v**t v* chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết trên khuỷu tay, nói: “Cơm áo không lo thôi.”

Kỷ Hàng cười giả tạo: “Tôi cũng vậy.”

Kỷ Bắc Dương nhận được điện thoại của Kỷ Hàng vào ngày 30 Tết.

Chương Khả Khê và Triệu Văn đang rán cá hố, quẩy thừng và viên khoai lang đỏ trong bếp.

Kỷ Bắc Dương nghe điện thoại đi ra ngoài sân. Chương Khả Khê thò đầu ra khỏi bếp, gọi với theo: “Cá hố rán xong rồi, lát nữa vào ăn cho nóng nhé.”

Kỷ Bắc Dương quay đầu lại, nhìn nụ cười của Chương Khả Khê, gật đầu.

Ngõ nhỏ yên tĩnh. Người lớn trẻ con đều đang náo nhiệt làm cơm tất niên, ăn vặt, trò chuyện vui đùa trong nhà mình.

Kỷ Bắc Dương cầm điện thoại, đứng thẳng tắp bên ngoài sân nhỏ, nghe Kỷ Hàng nói hết.

Anh hờ hững nói: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”

Kỷ Hàng nói: “Tiền nong khoan hãy nhắc tới, bao giờ con về? Chúng ta gặp mặt nói chuyện. Bắc Dương, ba là ba của con, con phải tin ba sẽ không hại con.”

Kỷ Bắc Dương nhìn bầu trời xám xịt, nói: “Mùng 2…” Anh dừng lại, nói: “Mùng 3 tôi về.”

“Được.”

Trước khi cúp điện thoại, Kỷ Bắc Dương bỗng gọi ông ta lại, “Kỷ Hàng, ảnh đang ở trong tay Chu Uyển Oánh phải không?”

Kỷ Hàng có chút bất mãn khi anh gọi thẳng tên họ mình, nói: “Chúng ta cũng là vì tốt cho con thôi.”

“Ông xem qua chưa?”

“Liên quan đến danh dự vợ con, đương nhiên ba chưa xem.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

Kỷ Hàng nói: “Có câu này của con là ba yên tâm rồi. Đúng rồi Bắc Dương, chúc con năm mới vui vẻ.”

Kỷ Bắc Dương cúp điện thoại.

Không biết từ đâu truyền đến tiếng pháo. Ở đây không cấm đốt pháo, tiếng nổ đùng đoàng vô cùng náo nhiệt. Trời còn chưa tối hẳn đã có người không chờ được.

Kỷ Bắc Dương đứng một lúc, lấy điện thoại gọi cho Đoàn Bằng Triển.

Đoàn Bằng Triển có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Kỷ Bắc Dương.

Cúp điện thoại, Kỷ Bắc Dương định quay vào, vừa quay đầu liền thấy bánh xe lăn đang lộ ra một nửa ở cạnh cửa sân.

Kỷ Bắc Dương bước tới một bước, thấy Chương Khả Thanh đang sa sầm mặt.

Kỷ Bắc Dương nhìn cậu.

Chương Khả Thanh nói: “Nghe lén anh gọi điện thoại là tôi không đúng, tôi không cố ý. Nhưng mà, anh có chuyện giấu chị tôi, đúng không!”

Kỷ Bắc Dương liếc về phía nhà bếp, cao giọng gọi Khê Khê, nói anh đưa Khả Thanh ra ngoài đi dạo.

Chương Khả Khê đáp lại, Kỷ Bắc Dương liền đẩy Chương Khả Thanh ra cửa.

Chương Khả Thanh cứng đờ mặt, trong khoảnh khắc nghĩ đến việc mình bị giết người diệt khẩu, tay cũng không tự chủ được siết chặt.

Kỷ Bắc Dương đẩy cậu đến siêu thị bên phải đầu ngõ, sau đó ngồi xổm trước đống pháo hoa pháo trúc chọn lựa.

Chương Khả Thanh bất động, nghi ngờ anh định cho nổ chết mình.

Kỷ Bắc Dương quay đầu nhìn cậu, nói: “Em không cần à?”

Chương Khả Thanh nói: “Anh đẩy tôi ra đây không phải chỉ để mua pháo đấy chứ.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu, nói: “Đúng là không phải, em chọn trước đi, anh không biết Khê Khê thích cái gì.”

Chương Khả Thanh do dự không quyết, đang định chọn trước thì bỗng thấy Kỷ Bắc Dương vỗ tay đứng dậy, nói: “Thôi, đừng chọn nữa.”

Chương Khả Thanh lập tức rụt tay về.

Kỷ Bắc Dương nói với ông chủ siêu thị nhỏ: “Cháu lấy hết chỗ này.”

Chương Khả Thanh: “……”

Quả nhiên anh định cho nổ chết mình thật.

Ông chủ siêu thị kinh ngạc, vội vàng cười tính tiền, cuối cùng còn giảm giá, xóa số lẻ, tính tròn hai vạn tệ.

Kỷ Bắc Dương trả tiền, ông chủ siêu thị cười nhăn cả mặt, hỏi anh mang đi thế nào.

Kỷ Bắc Dương chỉ vào Chương Khả Thanh, nói: “Đóng gói lại đưa đến nhà cậu ấy.”

Lúc vào cửa ông chủ còn chào hỏi Chương Khả Thanh, hàng xóm láng giềng đương nhiên là quen biết, vội vàng nói được.

Kỷ Bắc Dương đẩy Chương Khả Thanh quay về. Đến cửa sân, anh dừng lại, quỳ một gối xuống, nói: “Em giúp anh giữ bí mật, đừng nói cho Khê Khê.”

Chương Khả Thanh nói: “Anh tưởng mua chút pháo hoa là bịt được miệng tôi à.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Không phải, pháo hoa là mua cho chị của em chơi.”

Chương Khả Thanh: “……”

Kỷ Bắc Dương cụp mắt nói: “Ba mẹ anh… không phải người tốt lành gì, họ tìm được một số điểm yếu của chị em. Anh sẽ quay về giải quyết bọn họ, em nhớ kỹ đừng nói cho Khê Khê.”

Chương Khả Thanh không tán thành việc anh bảo mình giấu giếm.

Kỷ Bắc Dương nói: “Chuyện này nếu em nói cho cô ấy, cô ấy sẽ rất tổn thương. Cái điểm yếu đó là do bạn cũ của Khê Khê bán cho ba mẹ anh. Anh sẽ giải quyết việc này, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.”

Kỷ Bắc Dương đưa tay về phía cậu, “Anh khẩn cầu em đừng nói cho cô ấy. Anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, cũng tuyệt đối không cho phép người khác làm tổn thương cô ấy.”

Vẻ mặt anh quá trịnh trọng nghiêm túc, Chương Khả Thanh biết anh nghiêm túc. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Chương Khả Thanh đưa tay ra, nói: “Em tin anh lần này.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu, bắt chước Chương Khả Khê vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Em trai ngoan.”

Chương Khả Thanh: “……”

Ông chủ siêu thị đưa hàng tới. Chương Khả Khê, Triệu Văn và ba Chương chạy ra xem, đều ngây người.

Chương Khả Khê chỉ vào Kỷ Bắc Dương nói: “Anh dọn sạch siêu thị rồi à?!”

Ông chủ siêu thị nói: “Chứ còn sao nữa, tất cả pháo hoa pháo trúc của tôi đều ở đây cả.”

Nói xong, ông bê từng thùng pháo hoa xuống, sau đó lái xe ba bánh đi về.

Chương Khả Khê nói: “Anh ngốc à, lại không ăn được, mua nhiều thế làm gì?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Cho em và em trai chơi.”

“Nhưng mà cũng nhiều quá, anh…”

Triệu Văn nói: “Được rồi, vào đi, bên ngoài lạnh lắm, mau vào ăn cá hố rán.”

“A, em vừa gỡ được một bát thịt cá, anh mau vào nếm thử đi.” Chương Khả Khê vui vẻ chạy vào bếp.

Kỷ Bắc Dương thấy chuyện này đã qua, thở phào nhẹ nhõm.

Chương Khả Thanh bĩu môi liếc anh một cái.

Cơm tất niên từng món một được bưng lên bàn ăn. TV đã sớm chuyển sang kênh CCTV chờ xem Xuân Vãn. Chương Khả Khê gọi mọi người rót đồ uống.

Cô sợ Kỷ Bắc Dương cầm cốc không vững, nước nóng sẽ làm bỏng tay, nên hai hôm trước đã đặc biệt mua cho Kỷ Bắc Dương một chiếc cốc hình thỏ con màu sắc rực rỡ. Tai thỏ một cái cụp xuống một cái dựng lên, tai dựng lên dùng để cắm ống hút.

Khi Kỷ Bắc Dương bưng cốc uống nước, trông như đang cắn tai thỏ. Con thỏ màu hồng, Kỷ Bắc Dương trắng trẻo, kết hợp lại tạo nên hình ảnh hồng hồng trắng trắng, cực kỳ đáng yêu.

“Há miệng.” Chương Khả Khê gắp một viên khoai lang đỏ nhét vào miệng anh.

Khoai lang thơm ngọt, ngoài giòn trong mềm, nhân bên trong còn được Chương Khả Khê bọc phô mai, ngọt ngào tỏa ra mùi sữa thoang thoảng.

“Ngon không?”

Sợ anh không nếm ra vị, Chương Khả Khê lại nhét thêm một viên vào.

Kỷ Bắc Dương phồng má, gật đầu.

Chương Khả Thanh nhìn không nổi nữa, nói: “Anh ấy sẽ…”

“Ưm!”

Chương Khả Khê nhanh tay lẹ mắt cũng nhét cho cậu một viên vào mồm.

Hết chương 73

Bình Luận (0)
Comment